Hôm nhập học đại học, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm đi cùng nhau. Liễu Phương vốn muốn xin nghỉ, cuối cùng bị ngăn lại, đành trơ mắt tiễn họ ra sân bay.
Viện Y Học và Viện chính không cùng một khu trường học, ở giữa cách một khoảng, nhưng có xe riêng sẽ đưa đón hai khu trường học.
Lâm Bạch Du không mang nhiều đồ, chỉ mang một chiếc vali, những thứ khác vẫn đang gửi trên đường, đỡ phải mang bằng tay.
So sánh với cô, Tùy Khâm còn đơn giản hơn.
Ngày nhập học không nóng, Tùy Khâm đi cùng cô, Lâm Bạch Du nói: “Anh cũng đi, sau đó chúng mình cùng đi ăn, nghe nói canteen ở đây ngon lắm.”
Tùy Khâm chưa đồng ý: “Không vội.”
Anh chị khóa trên tiếp đón tân sinh viên ban đầu còn tường hai người đều là học sinh của học viện mình, mắt sáng rực, cuối cùng vừa nhìn, chỉ có Lâm Bạch Du.
Chị khóa trên hỏi: “Kia… là bạn trai em à?”
Lâm Bạch Du mỉm cười: “Không rõ ràng hay sao ạ?”
Chị khóa trên nói: “Viện chúng ta có lẽ sẽ có rất nhiều người phải thất vọng rồi.”
Tùy Khâm nghe không hề thấy ngạc nhiên, Lâm Bạch Du xinh đẹp còn chân thành, từ cấp 3 đến đại học, không có ai không bị cô cảm phục.
“Bạn trai em cũng đẹp trai lắm.” Chị khóa trên ghé sát vào tai cô nói: “Là bạn học cấp 3 à?”
Lâm Bạch Du gật đầu.
Chị khóa trên nói: “Tốt thật, ngưỡng mộ quá.”
Họ không bao giờ biết được, cô và Tùy Khâm đã trải qua những gì.
Phòng kí túc của Lâm Bạch Du là phòng 4 người, mới có một cô gái đến, cô ấy đang trải giường, ló đầu ra chào: “Xin…”
Nhìn thấy người đi vào là một chàng trai, mày sắc mắt sáng, cô ấy chững lại.
Chỉ nhìn thấy chàng trai quay người lại gọi: “Tinh Tinh.”
Một thiếu nữ trắng trẻo xinh đẹp từ phía sau anh bước vào, mắt sáng răng trắng: “Môi trường tốt thật, A Khâm, kí túc của anh chắc chắn cũng không kém.”
Cô ngẩng đầu: “Xin chào, tớ tên là Lâm Bạch Du.”
“Xin chào, gọi tớ Tô Trừng Trừng là được.” Tô Trừng Trừng hỏi: “Đây là anh trai cậu à? Cả hai đều đẹp thật đấy.”
Lâm Bạch Du giải thích: “Bạn trai tớ, cậu cũng rất đẹp.”
Tô Trừng Trừng lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đợi trải giường xong, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm cùng ngồi xe đi Viện chính, cô rất tò mò học viện của Tùy Khâm trông như thế nào.
“Chuyên ngành của bọn anh sẽ ngắm sao hằng ngày à?”
Tùy Khâm hừ cười một tiếng: “Sẽ không lãng mạn như thế đâu.”
Lâm Bạch Du bất ngờ nói: “Vậy lúc đầu anh còn nói ngắm sao.”
Chuyên ngành anh chọn là Vật lí học thiên thể, phạm vi liên quan rất rộng, cho dù trong trường không được, tự anh có thể quan sát.
Tân sinh viên nhập học các viện ở Viện chính rất đông, hai người họ đi vào trong vườn trường, đã là một khung cảnh tươi đẹp.
Tùy Khâm dắt Lâm Bạch Du, bàn tay anh cầm trọn hết lấy tay cô, không lộ ra gì cả.
Giống như cả người cô cũng được được anh bảo vệ từng li từng tí.
Đám con gái ngưỡng mộ, đám con trai cũng thất vọng.
Đàn anh khóa trên tiếp đón tân sinh viên vừa nhìn thấy còn ngưỡng mộ ghen tị hơn, Tùy Khâm lạnh lùng vỗ lên bàn: “Báo danh.”
“Tên là gì?”
“Tùy Khâm.”
“Tùy Khâm?!”
Mấy người xung quanh đều xúm lại: “743 điểm?”
Tùy Khâm còn chưa lên tiếng, Lâm Bạch Du đã tự hào gật đầu: “Đúng.”
“Bá cháy.” Anh khóa trên phun lời khen ngợi: “Sao em lại chọn chuyên ngành này của bọn anh, em có thể tùy ý lựa chọn các chuyên ngành hot của trường đại học Kinh chúng ta mà.”
Tùy Khâm cong khóe môi: “Có thể cho em thứ em muốn.”
Anh khoá trên không hiểu lắm, chỉ cho rằng anh thích thiên văn, rồi lại nhìn Lâm Bạch Du: “Em cũng là học sinh trường bọn anh à?”
Lâm Bạch Du: “Em học Y học lâm sàng ạ.”
Anh khóa trên bàng hoàng, cặp đôi này, sao không theo lẽ thường nhỉ.
Lâm Bạch Du đi theo Tùy Khâm đến tòa kí túc, vì đến muộn, kí túc đã có 3 người đến, nhìn thấy họ đi vào, đều đơ ra.
Cô liếc nhìn, nhận điện thoại của Châu Mạt, đi ra hành lang.
Ba nam sinh trong kí túc ùa ra: “Anh em, bạn gái cậu à?”
“Ừm.”
“Đẹp thật đấy.”
“Tôi cũng thấy thế.”
Tùy Khâm không hề keo kiệt với những lời khen ngợi Lâm Bạch Du.
Nhưng Lâm Bạch Du vừa bước vào, anh không nói những lời như thế nữa, mà kéo thẳng cô đi ra ngoài: “Đi ăn cơm.”
“Em còn chưa chào hỏi bạn cùng phòng anh mà.”
“Không cần.”
Ba bạn cùng phòng kí túc:??
-
Sau khi nhập học không lâu, là đợt huấn luyện quân sự.
Lâm Bạch Du và Tùy Khâm cũng không gặp mặt nữa, chủ yếu là do hôm nào cô cũng mệt quá, chỉ muốn ăn xong nằm lên giường ngủ, Tùy Khâm muốn đến, cũng bị cô từ chối.
Dù sao thì sau này họ vẫn còn rất nhiều thời gian.
Vì sợ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, Lâm Bạch Du luôn gọi video vào lúc vừa huấn luyện quân sự xong, đang ở bên ngoài.
“Anh có thấy em bị sạm đen không?”
“Không.”
“Thật không?”
“Thật.”
Lâm Bạch Du lập tức bật cười: “A Khâm, anh đang ở kí túc à?”
Tùy Khâm nhướn mày: “Không thì ở đâu?”
Lâm Bạch Du nói: “Anh ở chung với họ có tốt không?”
Tùy Khâm: “Cũng được.”
Sức chú ý của anh đặt hết trên khuôn mặt rám nắng đỏ ửng của cô.
Nếu mối quan hệ của họ chưa bị thu hồi, anh có thể thay thế sự khó chịu của cô.
Nhưng anh biết, Lâm Bạch Du bằng lòng.
Sau nửa tháng huấn luyện quân sự, Lâm Bạch Du cũng hiểu kha khá về tính cách bạn cùng phòng của mình, Tô Trừng Trừng có hơi ngốc bạch ngọt, Phương Diệu có tên đáng yêu, thực ra cao những 1m7, người miền Bắc, tính cách cởi mở, người còn lại tên Lâm Thu Vũ, cùng họ với cô, có hơi kiệm lời.
Họ chỉ biết Lâm Bạch Du có bạn trai, thường gọi video cũng ra ngoài gọi, giọng hay, nhưng chưa thấy bao giờ.
Phương Diệu về sớm: “Lâm Bạch Du vẫn chưa về à?”
Lâm Thu Vũ: “Chắc đang gọi video với bạn trai rồi.”
Phương Diệu ờ một tiếng, tự nói một mình: “Ra bên ngoài rõ mệt, đợi lát về nói với cậu ấy, gọi trong phòng cũng không sao, báo cho tụi mình trước là được.”
Tô Trừng Trừng không nói, nhưng gật đầu.
Lâm Thu Vũ buồn phiền: “Tớ không muốn, thế thì chúng ta sẽ bị bạn trai cậu ấy nhìn thấy mất.”
Phương Diệu nói: “Đây có gì đâu, báo trước mà, chúng ta không thay đồ là được mà. Còn nữa, bạn trai cậu ấy nhìn tụi mình làm gì, nhìn bạn gái cậu ấy còn chưa kịp thì thôi.”
Lâm Thu Vũ hỏi: “Sao cậu biết bạn trai cậu ấy không nhìn linh tinh.”
Đúng lúc ấy Lâm Bạch Du đẩy cửa đi vào, nghe thấy câu này, đáp lại: “Yên tâm, tớ sẽ không gọi video trong phòng đâu.”
Lâm Thu Vũ im lặng, đi vào nhà vệ sinh.
Phương Diệu ầy một tiếng: “Đừng giận, cậu ấy cũng chỉ cẩn thận thôi.”
Lâm Bạch Du lắc đầu: “Không giận, cậu ấy cũng không sai, các cậu không cần chiều theo tớ.”
“Ban nãy tớ thấy cậu bên ngoài tòa kí túc, giọng bạn trai cậu hay thật đấy.” Phương Diệu nhấc chân lên giường: “Bao giờ đưa chúng tớ đi gặp đây.”
Lâm Bạch Du cười nhẹ: “Bao giờ có cơ hội.”
-
Cơ hội thấy Tùy Khâm chưa tới, Lâm Bạch Du đã nổi tiếng ở Viện Y Học trước rồi.
Thực ra hai ngày đầu huấn luyện quân sự, đã có nam sinh hẹn cô, cô đều từ chối vì mình có bạn trai, nhưng có lúc cũng bị coi là kiếm cớ.
Lúc huấn luyện quân sự, đã có không ít nam sinh chú ý đến cô, thậm chí có người còn chụp ảnh lại, đăng trên diễn đàn của trường.
Trong ảnh, Lâm Bạch Du mặc đồ quân sự, ngồi trên bãi tập, tôn lên làn da trắng như tuyết, sau lưng là hoàng hôn.
Chỉ một bức ảnh, thành công khiến cô trở thành hotgirl trường đại học Kinh.
“Sao lại là sinh viên Y, thế thì xa quá rồi.”
“Nếu có thể, tôi vẫn bằng lòng bắt xe đến Viện Y Học.”
“Các cậu quên rồi sao, năm nhất họ phải đến Viện chính để học đấy.”
“Hahahahaha đúng rồi nhỉ!”
Lâm Thu Vũ thấy Lâm Bạch Du từ chối nhiều người, không nhịn được nói: “Đàn anh lần trước vừa đẹp trai vừa tốt tính, sao cậu lại từ chối?”
Lâm Bạch Du nhìn cô ta bằng ánh mắt kì lạ: “Tớ có bạn trai.”
Lâm Thu Vũ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, ngưỡng mộ trong lòng: “Mối tình thời cấp 3, lên đại học sẽ chia tay hết, còn nữa, không bằng anh khóa trên.”
Lâm Bạch Du không hiểu suy nghĩ của cô ta: “Không bằng?”
Lâm Thu Vũ tự có một đoạn lí luận: “Giọng hay thì thường trông bình thường, Lâm Bạch Du, cậu xinh như thế này, đừng để bị trói buộc.”
Cô ta cho rằng, Lâm Bạch Du bị tình yêu trói buộc.
“Cảm ơn.”
Lâm Bạch Du mãi chỉ nói được hai chữ này.
Tùy Khâm không giống vậy, anh đẹp trai, giọng hay, gì cũng tốt.
-
Đêm trước khi đi học, Lâm Bạch Du gửi cho Tùy Khâm thời khoá biểu của mình.
Vừa khéo một buổi sáng có 4 tiết, cô học hai tiết sau, Tùy Khâm là hai tiết đầu, có thể đi ăn với nhau.
Phương Diệu có thể hòa hợp với bất kì ai, ở Viện chính cũng có bạn: “Họ nói thủ khoa thi đại học năm nay ở khoa Thiên Văn.”
“Thiên Văn?”
“Sao lại học cái này thế?”
“Ai mà biết, nhưng mọi người ở khoa Thiên Văn đều bảo rất đẹp trai, nhưng đến giờ vẫn chưa có ai xin được Wechat, các cậu đoán xem vì sao?”
“Không dùng Wechat?”
“Không muốn cho?”
“Vì có bạn gái.” Lâm Bạch Du chen miệng.
Phương Diệu quay đầu: “Tinh Tinh, cái này mà cậu cũng đoán đúng, hotgirl ở Viện chính, là Trần Thanh Thanh top 2 ý, còn bị từ chối, rõ ràng là kiếm cớ.”
“Có lẽ là một lòng vì sự nghiệp học hành?”
“Nói không chừng là thật đấy.”
“Có ảnh không?”
“Không có, cậu nói xem có lạ không, không ngờ lại không có ảnh, có thì cũng là ảnh mờ, ai cũng bảo không dễ chụp được.”
Lâm Bạch Du biết, Tùy Khâm có năng lực này.
Anh luôn phát hiện ra người quan sát anh, có thể tìm thấy chính xác ống kính, đối với anh mà nói, việc né tránh ống kính rất dễ dàng.
Vẫn chưa tan học, ngoài lớp học đã có không ít người vây quanh.
Đều là người đến vì Lâm Bạch Du, muốn tận mắt nhìn thấy cô.
Có con trai có con gái, mục đích mỗi người một khác, có ý tốt, cũng có hóng hớt, Lâm Bạch Du đều coi như không thấy.
“Tùy Khâm cũng tới rồi.”
Đám con gái đồng loạt quay đầu, nhìn thấy anh đi từ đầu kia hành lang đến, nét mặt lười nhác, mang theo hơi thở lạnh nhạt.
“Tùy Khâm cũng đến xem hotgirl trường à?”
“Sao có thể, hotgirl khoa còn từ chối.”
“Cậu cũng nói là hotgirl khoa, tôi lại thấy, Trần Thanh Thanh tuy xinh đẹp, nhưng không bằng Lâm Bạch Du, hotgirl khoa không bằng hotgirl trường là rất bình thường.”
“Tùy Khâm nói có bạn gái, bây giờ lại đến đây. Là kiếm cớ thật đấy à, thế thì Trần Thanh Thanh cũng xấu hổ chết đi được.”
Đám đông bàn luận xôn xao.
Đám nam sinh cũng dè dặt, Tùy Khâm xuất hiện, có nghĩa là họ có thêm một đối thủ, còn là loại có thể ăn đứt bọn họ trong 1 giây luôn.
Hành lang bỗng yên tĩnh trở lại.
Có người gửi tin nhắn cho Trần Thanh Thanh: [Thanh Thanh, Tùy Khâm đang đợi Lâm Bạch Du.]
Miệng đàn ông không có lời nào là thật, nói gì mà bạn gái, đều là cái cơ hết, bây giờ nhìn thấy người đẹp hơn, sẽ động lòng.
Chuông tan học vừa reo, Lâm Bạch Du đã thu xếp sách vở: “Phương Diệu, hôm nay tớ không ăn cùng các cậu đâu, bạn trai tớ đến rồi.”
Phương Diệu: “Hả? Bạn trai?”
Tô Trừng Trừng sáng mắt: “Cậu ấy ở ngoài lớp à?”
Lâm Thu Vũ không nói, nhưng đầu đã quay về cửa, nhưng vừa nhìn, chỉ có thể thấy một nam sinh bình thường.
Quả nhiên giống hệt cô ta nghĩ.
“Đúng rồi.” Lâm Bạch Du cong mắt.
Sinh viên trong lớp đi ra ngoài, Tùy Khâm dựa vào tường, nhìn ngay thấy cô.
Gần đây, anh nghe thấy lòng mến mộ của nhiều người dành cho cô, nếu lúc ấy anh cũng học Y, thì đã không để cô ở đó một mình.
Nhưng, Lâm Bạch Du sẽ không đồng ý.
Lâm Bạch Du vừa ra khỏi lớp, đã nhìn thấy Tùy Khâm như hạc giữa bầy gà, tuy có gọi video, cũng không bằng thấy người thật, anh đã trưởng thành hơn.
Anh phai bớt hơi thở thiếu niên, trở thành đàn ông.
Đôi mắt Lâm Bạch Du trong sáng, không nhịn được cong môi.
Đám nam sinh có mặt đều bồn chồn, cười với ai vậy.
“Tùy Khâm.”
Lâm Bạch Du đi đến chỗ Tùy Khâm, Lâm Thu Vũ đi ngay phía sau đơ ra, bạn trai của Lâm Bạch Du đâu? Chẳng lẽ là anh?
Người khác cũng nhìn thấy cô dừng lại trước mặt Tùy Khâm: “Em đói rồi.”
Đám nữ sinh của Viện chính thầm nghĩ, liệu Lâm Bạch Du sẽ có kết cục giống Trần Thanh Thanh không?
Đám nam sinh lại nghĩ, nếu Lâm Bạch Du bị từ chối, họ sẽ ra mời.
Họ không biết, Tùy Khâm đang đợi cô: “Ừ, đi ăn thôi.”
Tất cả mọi người đều không đợi được kết quả mình mong muốn.
Lâm Bạch Du quay đầu, nhìn thấy mọi người đang nhìn mình, kéo cánh tay của Tùy Khâm, hỏi: “Anh đi với em, bạn gái anh sẽ không giận đâu đúng không?”
“...”
Tùy Khâm thong dong nói: “Không đâu.”
“Vì sao?”
“Bồ Tát mềm lòng.”
Ánh mắt của mọi người lập tức thấy sai sai.
Câu này nói ở hoàn cảnh này à? Hợp lí không? Quá đáng rồi phải không?
Họ nhìn hai người đi khỏi đây như không còn ai khác, nghe thấy giọng nói ngọt nhẹ của Lâm Bạch Du: “Sao anh biết?”
Rồi lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Tùy Khâm.