Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 128: Quá càn rỡ



Diệp Bạch Đinh không cẩn thận, chân lọt vào cái hố bị nổ mà ra, không rút ra được......

Chuyện vốn dĩ không lớn, chỉ là thuộc hạ gặp được phiền toái, yêu cầu giúp một chút, Cừu Nghi Thanh ngồi xổm xuống thì ngồi xổm xuống, giúp thì giúp, lại không phải đại cô nương tiểu tức phụ ở thời đại có quy củ khắc nghiệt, lộ cái chân thì làm sao, giáo trường Bắc Trấn Phủ Tư, còn ít thấy sao?

Vấn đề là Cừu Nghi Thanh nhéo chân hắn, còn cố ý che lại, giống như chân hắn quý giá lắm vậy......

Diệp Bạch Đinh cực kỳ mất tự nhiên, nhỏ giọng thúc giục: "Được chưa?"

"Nhanh," Cừu Nghi Thanh một tay nắm chân hắn, một tay rút giày bị kẹt trong khe, "Ngươi vịn chặt ta, đừng ngã."LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Diệp Bạch Đinh một chân dẫm lên đầu gối Cừu Nghi Thanh, một tay cũng đáp lên vai Cừu Nghi Thanh, cân bằng thật ra không thành vấn đề, chỉ là thấy quá mắc cỡ: "Ngươi...... nhanh lên."

Cừu Nghi Thanh: "Đừng phân tâm, nếu ngã, ta có thể không chỉ nắm mỗi chân ngươi đâu."

Diệp Bạch Đinh minh bạch, nếu hắn thật sự đứng không vững, Cừu Nghi Thanh thấy hắn ngã, động tác sau đó rất có thể chính là ôm eo...... Nhiều người như vậy, hắn mới không cần!

Có điều bộ phận như là chân này, rất là mẫn cảm a, bị nắm, dẫm lên đầu gối động một cái, liền rất nhột.

Cừu Nghi Thanh: "Đừng nhúc nhích."

Diệp Bạch Đinh:......

Ta thật sự là không muốn nhúc nhích.

Cừu Nghi Thanh dùng giọng điệu thấm thía nhắc nhở: "Đây là ở bên ngoài."

Diệp Bạch Đinh:......

Bên ngoài thì như thế nào, trong phòng lại như thế nào! Ngươi muốn làm gì!

Cũng may không băn khoăn nữa, giày được túm ra, không phí bao lớn sức lực, Cừu Nghi Thanh cõng mọi người, rút vớ ra, mang vào cho tiểu ngỗ tác, có chút tiếc nuối vuốt vuốt nhẹ chỗ da thịt non mịn nơi mắt cá chân, rồi mới mang giày vào cho tiểu ngỗ tác.

Cuối cùng, mới nắm cái tay đang đáp trên vai kia, đứng lên, nhìn quanh bốn phía.

Mọi người lập tức quay đầu đi, ai làm việc thì làm việc, ai thăm dò hiện trường thì thăm dò hiện trường, phi thường đứng đắn, còn rất ngay ngắn trật tự ——

Chỉ Huy Sứ ngài cứ tùy tiện, chúng ta cái gì cũng chưa nhìn đến!

Cừu Nghi Thanh lại co nắm tay để bên môi, khụ hai tiếng, hình như có chút không hài lòng —— vì sao không ai nhìn bổn sứ?

Mọi người:......

Thế nhưng một chút cũng không e lệ, tỉnh bơ như vậy sao! Không, phải nói là, khoe khoang như vậy sao! Giống như đang trào phúng đám cẩu độc thân bọn họ, không xứng hiểu kiểu 'ân ái tình nồng' này vậy!

Không phải bọn họ nói chứ, Chỉ Huy Sứ ngươi rõ ràng còn chưa tới đâu đi? Theo đuổi thiếu gia sao? Thiếu gia người ta đáp ứng rồi sao? Liền dám càn rỡ như vậy?

Thân bách hộ đã thành thân nhiều năm kia còn không dám kiêu ngạo như vậy!

Diệp Bạch Đinh cũng có chút vô ngữ, xoa trán, túm góc áo Cừu Nghi Thanh: "Kia cái gì, ta đi về trước."

Đầu ngón tay Cừu Nghi Thanh vẫn còn tàn lưu cảm xúc da thịt vừa rồi, vương vấn không đi, ánh mắt nhìn Diệp Bạch Đinh cũng hơi tối: "Không đợi ta đi cùng?"

Trang nghiêm, đoan túc thản nhiên, nhưng biểu tình này, đôi mắt thâm thúy đen kịt người khác nhìn không tới này...... giống như thập phần tiếc nuối, bây giờ là bình minh không phải trời tối, nơi này là đường phố mà không phải noãn các, làm không được mấy chuyện không biết xấu hổ.

Diệp Bạch Đinh không nhịn nổi, trừng mắt nhìn y một cái: "Chỉ Huy Sứ không phải sắp bận rộn sao?"

Cừu Nghi Thanh không chỉ có ánh mắt ám, thanh âm cũng tối sầm: "Bên ngoài người nhiều...... đừng trêu chọc ta nữa."

Diệp Bạch Đinh:......

Ta làm cái gì mà trêu chọc ngươi! Còn không phải là trừng mắt nhìn ngươi một cái, còn không phải là mang cái giày! Ngươi đã chịu không nổi, chờ đến lúc ta thật sự trêu chọc ngươi thì làm sao bây giờ, biểu diễn cảnh qua đời tại chỗ sao!LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Cừu Nghi Thanh có vẻ như hiểu được biểu tình vô-biểu-tình của hắn, nhẹ nhàng gật đầu: "Ngươi có thể thử xem."

Diệp Bạch Đinh:......

A, có lãnh đạo như vậy, Bắc Trấn Phủ Tư đã hết thuốc chữa.

Hắn vừa định xoay người liền đi, liền thấy được Phú Lực Hành.

"Xưởng công......" Không phải đã đi rồi sao?

Phú Lực Hành đương nhiên đã đi rồi, nhưng ở đây không phải đang có náo nhiệt sao? Ông ta kiểu gì cũng đến xem một cái, xem xong rồi, cũng không thể quay đầu liền đi, quá là không có tố chất, vì thế, liền tìm cái lý do đường hoàng: "Vừa rồi đã quên nói thêm một câu, vụ án này tuy là Bắc Trấn Phủ Tư tra, cũng mặc kệ Cẩm Y Vệ hay là Đông Xưởng, đều là vì triều đình làm việc, không có gì khác nhau, nếu có yêu cầu, thỉnh nhất định phái người tới tìm nhà ta a."

Diệp Bạch Đinh nhìn ông ta, đột nhiên hiểu ra, giả đứng đắn cùng giả đứng đắn là không giống nhau, hay là Phú Lực Hành theo phong cách âm dương quái khí đi, càng am hiểu, cũng càng chuẩn xác, bắt đầu giả đứng đắn, có thể so không được bản lĩnh của Cừu Nghi Thanh, thoạt nhìn một chút cũng không chân thành.

"Đa tạ, nhưng là không cần," Cừu Nghi Thanh rất dứt khoát, "Xưởng công đi thong thả."

Phú Lực Hành đành phải thở dài, tiếc nuối rời đi.

Diệp Bạch Đinh có chút không hiểu hành vi của ông ta: "Phú công công...... rốt cuộc muốn làm gì?"

"Muốn làm gì cũng không quan hệ," Cừu Nghi Thanh huýt sáo, đem Huyền Quang nãy giờ không biết đi xõa ở đâu kêu trở về, "Ngươi sẽ chỉ là ngỗ tác của ta, không phải sao?"

Diệp Bạch Đinh nhướng mày: "Đó thì chưa chắc, dù sao cũng phải nhìn xem thị trường. Nếu sinh ý quá rực rỡ, ở đâu cũng thiếu ngỗ tác tốt, mọi người cạnh tranh ra giá, nguồn tài nguyên càng ngày càng cao......"

Cừu Nghi Thanh khựng lại, biểu tình nghiêm túc: "Ngươi thật sự đang suy xét ông ta?"

Diệp Bạch Đinh cũng khựng lại, chợt phì cười: "Ngươi thế nhưng tin?"

Cừu Nghi Thanh:......

Tiểu hồ ly.

Huyền Quang đến nhanh như điện chớp, ngừng ở trước mặt hai người, thập phần kiêu ngạo.

Phố hẻm xảy ra chuyện, Chỉ Huy Sứ hôm nay rất bận, nhưng Chỉ Huy Sứ quyết định trốn việc một chút, khi tới cưỡi chung một con, lúc này muốn về, cũng chỉ có thể cùng cưỡi Huyền Quang, Cừu Nghi Thanh thong thả ung dung vươn tay: "Ý trời như thế, bổn sứ cũng không có cách."

Diệp Bạch Đinh cũng không làm ra vẻ, cười tủm tỉm đáp lên tay y, chuẩn bị lên ngựa: "Vậy Chỉ Huy Sứ cần phải nhịn xuống, đừng để người ngoài chế giễu."

Hắn vừa nói, ánh mắt vừa dời xuống dưới, đến chỗ nào đó tương đối mẫn cảm của nam nhân.

Vốn dĩ hắn không nhìn thì không có vấn đề gì, ít nhất tự chủ thì Chỉ Huy Sứ vẫn phải có, hắn vừa liếc như vậy, còn trêu chọc, là nam nhân đều chịu không nổi.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Cừu Nghi Thanh vớt người lên ngựa: "...... Không muốn ăn mệt, thì ngoan một chút."

Diệp Bạch Đinh:......

Có chút đề tài nên ngừng liền ngừng, tốt quá hoá lốp, hắn cơ trí dời đi đề tài, hỏi: "Xác của Mục quận vương, có thể xin nghiệm một chút sao?"

Thoạt nhìn đều là 'tai nạn', đã chết hai người, không tính là bình thường, mà hai nhà này lại là thông gia có quan hệ tốt, thường ngày hay lui tới, nếu có thể phát hiện chỗ liên hệ, phạm vi bài tra của Cẩm Y Vệ sẽ nháy mắt giảm bớt, lượng công việc sẽ giảm rất lớn, nếu kẻ bày ra 'trò đùa' này, không phải là muốn giết người quy mô lớn, mà là có lựa chọn rồi bố trí thực thi, liền càng dễ tìm......

Cừu Nghi Thanh: "Có thể, Thân Khương đã đi làm."

"Hửm?" Diệp Bạch Đinh lại không nghĩ tới, "Hắn vừa rồi hình như cũng không ở hiện trường?"

"Có lính liên lạc."

"Ngươi đưa ta trở về, sẽ lập tức đi, đúng không?" Diệp Bạch Đinh mới không tin công tác cuồng Chỉ Huy Sứ sẽ trốn việc.

"Ừm. Công tác khám tra hiện trường đang được tiến hành, chờ thi thể được chở về, ngươi sẽ bận, trở về trước nghỉ ngơi cho tốt, biết chưa?"

"Biết rồi."

Không có tường cao che đậy, ánh mặt trời rất xán lạn, gió không lớn, quất vào mặt hơi lạnh, nhưng vòm ngực sau lưng thật ấm, thật rộng lớn, hắn giống như không cần suy xét quá nhiều, trời sập xuống cũng sẽ có người chống, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.

......

Nhà xác, nghênh đón trước chính là xác Lý thị, Diệp Bạch Đinh cùng với Thương Lục, chuẩn bị tốt mọi thứ, tiến hành thi kiểm.

"Nghiệm —— người chết là nữ, tuổi 32, mặc đồ trắng, tóc thả, tóc bạc hai bên mai hơi nhiều, phần mặt có dấu bỏng rõ rệt...... Cởi áo, người chết vừa mới chết, chưa có thi ban, thi cương......"

Diệp Bạch Đinh quay đầu hỏi Thương Lục: "Người vừa mới đưa thi thể lại đây có nói, là có thể mổ thi kiểm nghiệm hay không?"

Thương Lục: "Người chết xác đã nổ thành cái dạng này, vốn đã không hoàn chỉnh, lại thêm Chỉ Huy Sứ dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục......"

"Người nhà đáp ứng rồi?"

"Đúng vậy." Thương Lục đã mang cái rương đựng dao mổ đến, hai mắt tỏa sáng, "Tiên sinh xin mời!"

Đã vậy, Diệp Bạch Đinh liền không khách khí.

Hắn mang bao tay: "Chúng ta trước nhìn xem yết hầu......"

Phần cổ họng người chết huyết nhục mơ hồ, dùng mắt thường cơ hồ khó có thể phân biệt, Diệp Bạch Đinh cầm cái nhíp lật một mảnh da, kêu Thương Lục mang nước tới, rửa đi, mới nói: "Khí quản tổn thương quá nặng, cơ hồ là nháy mắt cắt ngang, tạo thành miệng vết thương như vậy, người chết trong nháy mắt đó là không kêu được ra tiếng, nguyên nhân chết hẳn là hít thở không thông."

Có thể tưởng tượng muốn tạo thành miệng vết thương như vậy, cũng rất khó khăn, không có lưỡi dao sắc bén, bình thường là không thể làm được, vết bỏng ở phần cổ họng người chết tuy rằng rất nghiêm trọng, cẩn thận phân biệt, vẫn có thể nhìn ra đường cắt sắc bén, miệng vết thương có máu, hơi sưng, rõ ràng là bị thương lúc còn sống.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Nhất định là còn có cái gì!

Diệp Bạch Đinh lại tìm, lấy cái nhíp kẹp ra một mảnh thủy tinh vỡ dài không đến một tấc, rộng không quá hai phân, độ trong suốt không quá cao, rất bén nhọn.

Thương Lục da đầu tê dại: "Đây là...... lưu li?"

Diệp Bạch Đinh nhìn mảnh pha lê hơi thô ráp này, cũng có chút bất ngờ: "Nơi này có thứ này?"

"Thứ này tuy thông khí hơn so với giấy, nhưng là quá giòn, bất cẩn một chút liền sẽ rơi vỡ làm tổn thương người khác, người bình thường sẽ không dùng," Thương Lục nói, "Nhà có tiền sẽ chọn dùng có mục đích, vào đông, tốt hơn là giấy cửa sổ."

"Thì ra là thế......"

Diệp Bạch Đinh đặt mảnh thủy tinh lên khay vật chứng, tiếp tục tìm kiếm, rất nhanh đã tìm được thêm nhiều mảnh vỡ trong thân thể người chết, chỉ là không lớn như vậy, vỡ nhỏ hơn, càng nhỏ, càng có nhiều mảnh vụn, nhỏ đến mức cái nhíp cũng kẹp không được.

Xem ra viên cầu nhỏ này...... có rất nhiều thứ a.

Diệp Bạch Đinh vừa suy nghĩ, vừa tiếp tục tiến hành công tác nghiệm thi: "...... Nội tạng biểu hiện bình thường, không có xuất huyết đáng ngờ, nổ mạnh chỉ làm cho bỏng toàn thân, cũng không có sinh ra sóng xung kích, nhưng mà tử cung —— người chết không thể sinh sản."

Nghiệm đến đây, Diệp Bạch Đinh dừng một chút, cẩn thận hồi tưởng lại tư thế thi thể ở hiện trường.

Hắn lúc ấy sở dĩ quan sát bốn phía, chú ý tới cửa hàng ngọc có khoảng cách gần nhất, là vì lấy tư thế người chết ngã xuống đất, phương hướng lộ tuyến quỹ đạo cuối cùng một khắc rất có khả năng là đi về hướng này, nhưng Phú Lực Hành nói rất rõ ràng, cửa hàng ngọc kia, phong cách định vị rất rõ, bán đều là phụ tùng cho nam tử trẻ, Phú Lực Hành còn thấy kỳ quái, không nghe nói qua người chết có hài tử tuổi này, nếu có, trượng phu của bà ta không có khả năng không dẫn ra giao tế...... Cho nên vấn đề hiện tại, không phải người chết không có hài tử tuổi này, bà ta căn bản là không có hài tử.

Vậy vì sao bà ta lại muốn đến cửa hàng kia, là vì cái gì?

Trượng phu của bà ta cũng không dùng được a.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Cơ hồ là nháy mắt, hắn liền nghĩ tới cháu trai của người chết, có mặt ở hiện trường kia, đồng thời lại có quan hệ với Mục quận vương phủ, bằng hữu của Mục An, kêu Lữ Hưng Minh, đúng không?

"Ta tới rồi!"

Thân Khương đúng lúc này chạy đến, thấy Diệp Bạch Đinh cầm công cụ nghiệm thi trong tay: "Nghiệm xong?"

"Không sai biệt lắm," Diệp Bạch Đinh thấy Thương Lục ở một bên múa bút thành văn, ghi chép thi kiểm cũng đã viết xong, nói, "Nguyên nhân chết là hít thở không thông, trong nháy mắt viên cầu rơi trên người người chết, phần cổ họng đã chịu phải lực đánh vào mãnh liệt, khí quản bị vỡ, bỏng cháy nghiêm trọng, vô pháp hô hấp, vô pháp kêu cứu...... quan hệ nhân tế đơn giản của người chết, ngươi có tìm đến chưa?"

"Có!"

Thân Khương lập tức mở ra cuốn sổ nhỏ tùy thân: "Bà ta có đứa cháu trai kêu Lữ Hưng Minh, thiếu gia hẳn là biết? Nhưng đó căn bản không phải là cháu trai, là nhi tử nhận nuôi! Chừng một tuổi liền ôm trở về nhà mình nuôi, trên gia phả cũng sửa lại, có điều không biết vì cái gì, lúc 13 tuổi, đưa về chỗ cha mẹ ruột nuôi một năm, lại trở về liền sửa miệng, không kêu phụ thân mẫu thân nữa, mà đổi thành thúc thúc thẩm thẩm, gia phả vẫn như cũ không thay đổi, ở cũng vẫn ở cùng một chỗ...... Lữ Hưng Minh ngoại trừ năm 13 tuổi đó, đều ở cùng với bọn họ."

Diệp Bạch Đinh vẫn đang cân nhắc cửa hàng ngọc, nam tử trẻ tuổi...... Lữ Hưng Minh không phải rất thích hợp sao?

Thân Khương tiếp tục: "Tình huống của Lữ gia, xem như nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, khẳng định là không có khả năng bằng Mục quận vương, khi tại chức cũng không có nhiều công tích, nhưng cũng không kém, Lữ Ích Thăng rất giỏi kinh doanh, gia tài không ít, hai vợ chồng không quá biết nuôi hài tử, phương thức biểu đạt tình thương chỉ có một loại, tiêu tiền, cái gì cũng mua cho, cơ hồ là muốn cái gì cho cái đó, trực tiếp đem hài tử dưỡng thành một đứa ăn chơi trác táng, tài học không tốt, bản lĩnh không ra sao, ăn chơi hưởng thụ lại rất rành......"

Diệp Bạch Đinh nghĩ tới cảnh khi thấy Lữ Hưng Minh lúc đó, vì hôm nay là đi dự lễ tang, hắn ăn mặc thật ra một chút cũng không hoa lệ, không có gì để bắt bẻ, nhìn thấy người chết, có lẽ đã chịu kinh hách quá lớn, nhất thời không lấy lại tinh thần, bộ dáng cũng nhìn không ra nửa điểm ăn chơi trác táng, chỉ là khiếp sợ, không có rơi lệ, quan hệ thân thuộc này......có lẽ không quá tốt.

Nghĩ đến liền hỏi, Diệp Bạch Đinh nói: "Hai vợ chồng cùng hài tử quan hệ như thế nào?"

"Hẳn là không tồi? Rốt cuộc hài tử muốn cái gì, người lớn cho cái đó, gần đây còn coi mắt cô nương cho hắn......" Thân Khương lật cuốn sổ, "Không có chỗ nào khả nghi."

"Người chết đầu bạc rất nhiều......"

Diệp Bạch Đinh tự hỏi: "Bình thường ở tuổi này, không nên có nhiều như vậy, trừ phi là có bệnh gì đặc thù, hoặc là trong nhà di truyền, điểm này, ngươi có tin tức gì không?"LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Thân Khương nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: "Cái này thật là không có, bất quá khi ta đến hỏi thăm, vừa lúc đụng phải huynh trưởng người chết, đã tuổi bất hoặc, lại một sợi tóc bạc đều không có, hiển nhiên không phải là di truyền, khi hỏi thăm hạ nhân trong nhà, cũng không có ai nhắc tới, người chết có bệnh gì."

Kia bà ta vì cái gì phát sầu?

Thân Khương cũng thua.

Diệp Bạch Đinh: "Lữ gia gần nhất có chuyện gì phát sinh không?"

Thân Khương: "Cũng không có gì đặc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.