Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 26: Cá của hải vương rất nhiều



Quá trình hỏi cung trước đó, lực chú ý của Diệp Bạch Đinh vẫn luôn rất tập trung, quan sát toàn bộ biểu tình biến hóa của người bị tình nghi, thấy vấn đề của Thân Khương Bố Tùng Lương có ảnh hưởng vi diệu đến không khí hiện trường, tự hỏi vị trí cùng yêu cầu của Cừu Nghi Thanh, mỗi cái động tác, mỗi câu nói ẩn dấu những ý tứ thâm sâu gì...


Nhờ Bố Tùng Lương làm rối, phản ứng của mọi người đều rất lớn, chỉ có hắn chuyên tâm, xem đến rõ ràng.


Chuyện tới lúc này, còn có cái gì phải băn khoăn?


Cừu Nghi Thanh tám phần là biết hắn, những lời nói trước đó, hơn phân nửa là nói cho hắn nghe, tội hay là công, người ta hiểu rõ trong lòng. Nếu là hắn đoán sai, Cừu Nghi Thanh không biết, vậy càng tốt, trực tiếp đối phó là được.


Mà hiện giờ mấu chốt nhất chính là phá án...... Chân tướng, đáng giá được tôn trọng!


"Xin tòng mệnh!" Diệp Bạch Đinh dựa theo yêu cầu dành cho Cẩm Y Vệ tiểu binh, hành lễ với Cừu Nghi Thanh.


Người này nếu dám để cho hắn hỏi, hắn liền hỏi cho rõ ràng!


Hắn bước vài bước ra trước, đi đến trước mặt Xương Hoằng Văn, chân mày nhướng lên, ánh mắt sáng quắc: "Xin hỏi Xương đại nhân, bình thường tính tình ôn hòa, vì sao người khác nói người chết Xương Hoằng Võ là người thành thật, người hiền lành, đến phiên ngài, chỉ nói là tính tình tốt?"


Xương Hoằng Văn tựa hồ còn chưa hồi phục từ chấn động do thê tử mang đến, biểu tình có chút chậm: "Cái này......bản quan như thế nào biết được?" Hắn thở dài, "Thế nhân phần lớn đối với người làm quan tôn kính, không đem lời bản quan hạ thấp, có lẽ là vậy?"


Diệp Bạch Đinh không dám gật bừa: "Đại nhân lời này sai rồi, 'người khác' là một tập thể, hiểu biết về ngài đến từ việc ngài biểu hiện ra ngoài, đánh giá mọi người dành cho ngài đều là tính cách tốt, ôn nhu hiền lành, lại không một ai nói ngài là người hiền lành —— vậy nhất định là chuyện ngài làm không có 'hiền lành' như vậy, ngài tính tình tốt, thường hay cười, lại không nhất định nguyện ý bị khi dễ, bị chiếm tiện nghi. Xương đại nhân, ngài đã làm những gì?"


Xương Hoằng Văn cười khổ: "Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do a. Thôi, bản quan mặc kệ ngươi có quan hệ gì với thê tử của bản quan, ngươi một hai phải làm bản quan gánh tội thay thê tử, cũng có thể."


Hắn thâm tình nhìn về phía Lâu thị: "Ta không hối hận."


Lâu thị lập tức luống cuống, đầu gối lê hai bước, bắt lấy góc áo của Diệp Bạch Đinh: "Không phải, cầu ngài đừng oan uổng phu quân của thiếp thân, hết thảy đều là thiếp thân làm, là thiếp thân giết người a!"


Diệp Bạch Đinh rũ mắt, đáy mắt có như có như không thương xót: "Trong đám người Xương đại nhân mười mấy năm nay chọn lựa dự trữ nuôi dưỡng, không chỉ có ba người chết trong vụ án này đi —— Lâu thị, có phải cũng là một trong số đó hay không?"


Phòng đột nhiên an tĩnh, tầm mắt mọi người đồng thời nhìn về phía Lâu thị, sắc mặt Lâu thị nháy mắt tái nhợt, tay nắm lấy góc áo Diệp Bạch Đinh rũ xuống.


Diệp Bạch Đinh nhìn nàng ta: "Một tiểu cô nương từ nhỏ cô độc, được nuôi dưới mí mắt mẹ kế, bị lễ giáo quy cũ nặng nề đè ép, sống vô cùng cẩn thận, như đi trên băng mỏng, muốn đồ vật thì không dám đòi, đồ vật không muốn lại không dám cự tuyệt, các tỷ muội tranh đoạt nổi bật thì luôn bị thiệt thòi, ngay cả hạ nhân cũng không dám đắc tội, chưa bao giờ nhận được chút ấm áp, sống cô tịch tuyệt vọng lại bất lực......là món hàng hoàn mỹ cỡ nào, có phải hay không?"


(từ đoạn này trở đi tiểu Bạch bắt đầu bóc phốt Xương Hoằng Văn nên đổi xưng hô từ 'ngài' thành 'ngươi')


Hắn dừng một chút, chuyển qua Xương Hoằng Văn: "Cưới tiểu cô nương này về nhà, dung túng cho hoàn cảnh cô lập nàng, ngược đãi nàng, đối xử nàng không tốt, chỉ riêng ngươi đối với nàng ôn nhu bao dung, ngôn ngữ săn sóc...... Nàng sao có thể không luân hãm? Từng bước một, ngươi tăng lên rồi lặp lại kiểu hoàn cảnh sinh hoạt này, cải tạo nàng thành đứa trẻ ngoan của ngươi, nàng có thể giúp ngươi làm rất nhiều rất nhiều chuyện, ngươi làm cái gì, nàng sẽ không quản, không có yêu cầu, không hỏi đến, một ngày nào đó khi chân tướng bị lộ ra, tra đến trên đầu ngươi, ngươi còn có thể dễ dàng đẩy nàng ra, thay ngươi gánh tội, tựa như —— hôm nay."


"Ngươi có phải rất đắc ý hay không? Có phải cảm thấy tác phẩm như vậy ngoại trừ ngươi, không ai có thể sáng tạo ra hay không?"


Thân Khương kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cằm, hung thủ thế nhưng là hắn...... Lâu thị thế nhưng cũng là người bị hại!


Hắn khó có thể tin lay lay mảnh giấy Tuyên Thành trên bàn, mặt trên đều là chứng cứ hắn tra được trong hai ngày gần nhất, cái gì mà đồ vật đóng dấu của Lâu thị, Lâu thị mua yên tùng sa, Lâu thị tự mình mua hạnh nhân quả khô ở cửa hàng điểm tâm, còn có chứng cứ không ở hiện trường, tất cả mọi người nói rõ ràng, chỉ có nàng nói không rõ...... Mọi thứ đều là chứng cứ bất lợi với nàng!


Cái lưới lớn như vậy, chứng cứ mạnh mẽ như vậy, té ra đều là thủ thuật che mắt mà Xương Hoằng Văn tạo ra hay sao!


Xương Hoằng Văn đương nhiên sẽ không nhận, hắn còn giận dữ, vung tay áo, tức sùi bọt mép: "Bản quan không biết vị tiểu đại nhân này là ai, lại ở đây ăn nói bừa bãi, thêu dệt bôi nhọ, Bắc Trấn Phủ Tư chính là phá án như vậy sao!"


Hắn thẳng lăng lăng nhìn về phía Cừu Nghi Thanh ngồi trên cao, Cừu Nghi Thanh lại không nói gì, thái độ nói rõ, chính là dung túng.


Khóe môi Diệp Bạch Đinh gợi lên, duỗi tay vỗ tay: "Phản ứng vừa rồi của Xương đại nhân thật không sai, quả thật là bày ra đúng tiêu chuẩn, làm Diệp mỗ nhìn đã mắt, không phải ngươi tính tình từ trước đến nay ôn hòa, không giận dữ trước mặt người khác sao? Sao hả, bị Diệp mỗ nói trúng rồi? Thẹn quá thành giận?"


Xương Hoằng Văn thở hốc vì kinh ngạc: "Là ngươi khinh người quá đáng!"


Diệp Bạch Đinh hợp tay lại trong tay áo: "Diệp mỗ bất tài, với phương diện nghiên cứu biểu tình con người có chút tâm đắc, mới vừa rồi Thân Tổng Kỳ hỏi chuyện vụ án, Lâu thị thê tử ngươi có biểu tình mê mang, rõ ràng hoàn toàn không biết gì cả, khi điểm danh đến Xương gia ngươi nàng còn thập phần khiếp sợ, đề cập đến việc người chết Lương Duy đối với ngươi có ảo tưởng tình dục, nàng trực tiếp cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía ngươi vô cùng không đúng —— nàng cũng không biết chuyện này đi?"


Xương Hoằng Văn ra vẻ lạnh nhạt: "Vấn đề này ngươi phải hỏi nàng, bản quan đã nói qua, bản quan không phải hung thủ, không có giết người."


Diệp Bạch Đinh vẫn chưa chuyển qua Lâu thị, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn: "Khi Bố Tùng Lương chỉ Lâu thị là hung thủ, nàng thật sợ hãi, ngươi ôm nàng, vỗ lưng nàng, nói với nàng, 'chỉ cần nàng nói không phải, ta liền tin tưởng', nói 'bọn nhỏ đều ở nhà chờ đó', nói 'nếu là nàng thừa nhận, sẽ bị theo luật phán tử hình, vĩnh viễn cũng không về nhà được'......tất cả những lời này, có thâm ý gì? Thật sự là an ủi nàng, làm nàng đừng sợ?"


"Hay là chỉ ra, nhắc nhở nàng —— không sai, chính là ta làm, người là ta giết, ngươi lật lọng không nhận tội, ta liền bị bắt đi; trong nhà còn có hài tử chưa thành người, ai quan trọng hơn đối với chúng, ngươi vô dụng chỉ biết khóc, hay là ta làm quan; giết người thì đền mạng, ngươi nhận tội sẽ bị xử tử, dứt khoát lưu loát, không có thống khổ...... Ngươi đang ra hiệu cho nàng thay ngươi gánh tội, nếu là thật tình yêu thương ngươi, cần phải làm như vậy, ngươi đang uy hiếp nàng, nếu không làm như vậy, sau này bị xui xẻo ngoài nàng ra, còn có hài tử do nàng sinh ra!"


Xương Hoằng Văn: "Bản quan không ——"


Sắc mặt Diệp Bạch Đinh nghiêm túc: "Xương Hoằng Văn! Ngươi có biết, tất cả những gì đã trải qua, Lâu thị cả trái tim đã sớm ký thác cho ngươi, nguyện vì ngươi trả giá tất cả, biết ngươi gặp nạn, sao có thể không gánh tội cho ngươi? Ngươi căn bản không cần bức nàng như vậy, làm nhiều sai nhiều, ngược lại chứng thực tội của ngươi!"


Tròng mắt Xương Hoằng Văn đột nhiên co rụt lại: "Các ngươi......cố ý?"


Hay là tất cả vừa rồi, Thân Khương Bố Tùng Lương kia, đều là diễn kịch câu cá?


Đuôi mắt Diệp Bạch Đinh khẽ nhếch: "Ngươi có thể sử dụng thê tử tới để mê hoặc chúng ta, chúng ta vì sao không thể dùng nàng mê hoặc ngươi? Còn nữa, Xương đại nhân, ngươi mới vừa rồi, đã lỡ miệng."


Xương Hoằng Văn nháy mắt câm miệng, ý thức được mình bị tròng.


"Thúc thủ rũ mắt, tầm mắt dời đi ——" Diệp Bạch Đinh mỉm cười, "Xương đại nhân, ngươi đang luống cuống."


Ánh mắt Xương Hoằng Văn thẳng tắp nhìn chằm chằm qua, vừa âm hiểm vừa hung ác, tràn ngập áp bách: "Phá án, phải có chứng cứ, tiểu đại nhân, Chỉ Huy Sứ các ngươi vừa mới nói qua, đã quên rồi sao?"


Diệp Bạch Đinh cười lớn hơn nữa: "Ồ, Xương đại nhân muốn chứng cứ a, sao không nói sớm? Ngươi sớm nói, ta liền sớm cho ngươi a."


Xương Hoằng Văn trong lòng nhảy dựng.


Diệp Bạch Đinh bước một bước về phía Lâu thị, cằm nâng cao cao: "Lâu thị nói phàm là nàng phái người đi cửa hàng Lương gia mua sắm, yên tùng sa luôn có hàng, chắc là nhìn mặt mũi của ngươi đi? Nhà kho của Xương gia chủ mẫu tuy có mấy rương yên tùng sa, so với tư khố của Xương đại nhân ngươi, vẫn là gặp sư phụ a, loại sa này với ngươi, quả thực là lấy không hết dùng không cạn."


Xương Hoằng Văn híp mắt.


Diệp Bạch Đinh lại nói: "Xương đại nhân chỉ nhớ rõ giết đệ đệ phải đem độc dược và quần áo thay ra giấu đi, sao lại quên xử lý một kho đầy yên tùng sa kia của ngươi? Ồ, ta nhớ ra rồi, đó là tình yêu của Lương Duy, ngươi rất hưởng thụ, không bỏ được?"


"Ngươi nói bậy——"


"Ngươi một hai phải cởi quần áo Xương Hoằng Võ, không phải vì thương tích, vết máu gì, là bởi vì bộ quần áo kia cũng làm bằng yên tùng sa đi?" Diệp Bạch Đinh bước tới một bước, "Ngươi biết chúng ta đang tra vụ án Lương Duy, yên tùng sa vô cùng mẫn cảm, không muốn hai vụ án bị liên hệ với nhau, cho nên thay đồ cho hắn, đúng không?"


"Ngày ấy ngươi thấy chúng ta hỏi tình huống người bị thương trong phủ các ngươi, ai cũng có, chỉ có ngươi không có, ngươi có phải rất đắc ý hay không?"


Thân Khương:......


Thì ra Kiều thiếu gia đã sớm biết! Cố ý không chỉ ra, còn để hắn dựa theo manh mối này mà tra, là muốn làm hung thủ lơi lỏng cảnh giác sao! Đáng thương hắn chạy chân nhiều như vậy, vì xác định điểm này, còn ủy khuất bản thân đi nhìn trộm Xương Hoằng Văn tắm rửa......


Hắn đột nhiên nhớ tới tối hôm đó có một chút ngoài ý muốn, hắn rõ ràng không cẩn thận dẫm lên cành khô, thanh âm rất lớn, trong phòng Xương Hoằng Văn một chút cũng không phát giác, còn việc tắm rửa này, trời còn chưa tối đã kêu người đưa nước...... Chẳng lẽ hung thủ biết hắn ở bên ngoài, là cố ý cho hắn xem?


Âm hiểm a, quá âm hiểm! Một tên hai tên đều phát rồ đến mức đó, lệnh người giận sôi!


Ánh mắt bất mãn sau lưng quá mức mãnh liệt, Diệp Bạch Đinh đành phải không dấu vết quăng qua cho một đôi mắt 'bình tĩnh, lại nháo là giết ngươi nha'.


Hắn đích xác đoán được việc này, nhưng cũng là mới đó thôi, cái này không quan trọng, hắn nhìn chằm chằm Xương Hoằng Văn, tiếp tục: "Mới vừa rồi Thân tổng kỳ đọc danh mục quà tặng có đóng dấu ấn của Lâu thị, chỉ là năm nay, năm rồi không hề bảo tồn, nhưng Xương đại nhân đừng quên, danh mục quà tặng có thể đổi, đồ vật có thể làm giả, nhưng dấu vết ngươi tự mình đi đến hai nhà Lương Tưởng giấu không được. Lương Duy không cha không mẹ không tộc nhân, dọn nhà vài lần, chứng cứ không dễ tìm, Tưởng gia lại chưa từng dọn, cái viện Tưởng Tế Nghiệp ở khi niên thiếu cũng không tốt, ở sát bên hông, nhưng ai biểu bên đó vừa vặn có một phụ nhân sống một mình nhiều năm chứ? Lão phụ nhân kia có nhớ, lúc đó Tưởng Tế Nghiệp rất khổ, làm người đau lòng, ước chừng khoẳng năm 11 tuổi, đột nhiên xuất hiện một người, thường xuyên đi thăm hắn, là một nam nhân, đặc điểm hình dạng vừa lúc giống như Xương đại nhân vậy."


"Còn về phần đệ đệ Xương Hoằng Võ của ngươi, vừa sinh ra đã mất mẹ, dưỡng dưới danh nghĩa Dư di nương mẹ đẻ của ngươi, cuộc sống lúc đầu không tốt, vì hai mẫu tử ngươi lúc đó cũng không tốt, Dư di nương đối đãi hắn có khác gì chó mèo? Lúc sau ngươi có ý tưởng, chậm rãi gây ảnh hưởng hoàn cảnh nhằm mục đích dạy dỗ hắn...... Khi đó quyền lực của ngươi ở Xương gia còn chưa lớn như vậy đâu, rất nhiều người đều thấy được."


Xương Hoằng Văn nheo mắt, lại lần nữa quỷ biện: "Nếu hết thảy đúng như lời ngươi nói, bản quan mưu cầu cái gì? Nhận thức bọn họ, tiếp cận bọn họ, trợ giúp bọn họ, làm việc tốt như vậy, cuối cùng lại muốn giết bọn họ?"


"Đúng vậy, ngươi vì sao lại muốn giết bọn họ?"


Diệp Bạch Đinh nhìn đôi mắt hắn: "Thân tổng kỳ làm việc để bụng, thuận tay tra xét đã tra ra thời thơ ấu của Xương đại nhân, hình như cũng không quá như ý. Xương đại nhân nỗ lực nhiều năm, đi đến hôm nay, tâm tâm niệm niệm, nóng vội lo lắng, muốn rốt cuộc là cái gì? Là yêu thương, là quan tâm ấm áp, vẫn là —— có quyền lực có thể khống chế người khác?"


Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ phế sài nhạc nhạc du thiên hạ địa lôi cùng lựu đạn!! \(≧▽≦)/


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.