Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 45: Không sai, người là ta giết



Không phải, như thế nào liền biết làm sao để bắt hung thủ? Ta vì sao không biết a!


Phòng an tĩnh, lặng ngắt như tờ, Thân Khương bất lực nhìn về phía Kiều thiếu gia, liền......cho chút gợi ý, được không?


Toàn bộ đều được đối chiếu, phương hướng đã rất rõ ràng, tâm tình Diệp Bạch Đinh không tồi: "Thân bách hộ không cảm thấy, có người hiềm nghi có thể bài trừ?"


"Từ...Từ Lương Hành đi?" Thân Khương gãi ót, "Mỗi sự kiện đều có mặt ông ta, ông ta nên ở vị trí bị báo thù nhất, mà không phải hung thủ, Vân An quận chúa sao, cảm giác nơi nào cũng không dính, ít nhất trước mắt không điều tra ra, nàng và Tử Uyển có liên quan gì không, nếu là quen nhau, tình cảm tốt, vậy thì không giống trước nữa. Còn có người theo đuổi nàng, nhạc sư cung đình Nhạc Nhã, nhìn từ tuổi tác, đại khái là gần gần tuổi của Tử Uyển? Tử Uyển lúc ấy thanh danh lớn như vậy, phàm là học cầm, nhất định là có nghe nói qua, tài nghệ cao thâm không chừng còn từng luận bàn qua, phải tra một chút quan hệ...... nhạc sư Diệu Âm phường Sử Mật và đại phu y quán Thường Sơn thì tuổi tác rất vi diệu, hiện tại đều là tuổi cập quan, 10 năm trước, đều là tiểu hài tử 11- 12 tuổi, vừa khớp a!"


"Không chỉ vậy."


Cừu Nghi Thanh chậm rãi mở miệng: "Bổn sứ nhớ rõ lúc hỏi cung, đại phu Thường Sơn nhắc tới thê tử trong nhà, chính là họ Tử."


Đều là họ Tử, sao lại trùng hợp như vậy?


Thân Khương tức khắc lĩnh hội điểm này: "Vậy hành động ban đêm của Tử thị này, chẳng phải là rất tự do? Trượng phu ở bên ngoài mở y quán, trong nhà cũng có giày của nam nhân, nàng muốn cải trang giả dạng một phen ra gây án, không phải vô thanh vô tức, không ai biết?"


"Kiều thiếu gia ngươi quá thần, ngươi lúc ấy sao lại hỏi Thường Sơn câu kia, có thành thân chưa? Ngươi là đã sớm đoán được sao!"


Kiều thiếu gia?


Diệp Bạch Đinh cũng không biết cho tới nay, trong lòng đối phương, ba chữ này mới là tên của mình, bất quá ——


"Chuyện này thật đúng là trùng hợp."


Hắn khi đó cảm thấy đại phu Thường Sơn thoạt nhìn có khí chất ấm áp, dáng người cũng hoàn toàn không cao lớn uy mãnh, y quán mở ban đêm, đa số người bệnh tìm đến có khả năng là khá đặc thù, nhưng thấy người này thoạt nhìn an an tĩnh tĩnh, liền có chút tò mò, người nhà có thể lo lắng hay không?


"Trùng hợp thì trùng hợp đi, cái này không quan trọng ——" Thân Khương quan tâm chính là, "Rốt cuộc như thế nào để bắt người? Ngươi không phải nói ngươi đã biết?"


Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Tuyên Bình hầu nhiễm hoa liễu."


"Đúng vậy......"


"Ông ta nhiễm bệnh sớm hơn nhiều so với Trang thị Thẩm Hoa Dung."


"Cho nên?"


"Trên danh sách của hung thủ —— ông ta là người rất quan trọng."


"Đúng vậy, nhưng ông ta không phải không chết sao? Chỉ là say chết, không chết thật!"


Diệp Bạch Đinh thở dài.


Cừu Nghi Thanh thật sự khó có thể chịu đựng thủ hạ ngu xuẩn, dứt khoát mở miệng: "Ngươi mang người, tự mình đi theo dõi ngồi canh Tuyên Bình hầu, ai muốn giết ông ta, đè lại bắt về là được."


"A ——"


Thân Khương rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng nha, hung thủ đã giết hai người, sao có thể buông tha ông ta? Nhất định sẽ động thủ! Chỉ cần canh giữ, không phải có thể tìm được sao?"


Bách hộ thật hưng phấn, hành lễ liền đi ra ngoài: "Trời hanh vật khô, nguyệt hắc phong cao, đúng là thời điểm tốt để hành hung, nói không chừng hôm nay liền...... Ta lập tức đi, chờ tin tức tốt của ta đi!"


Diệp Bạch Đinh chớp chớp mắt, ngươi đi là đi luôn, ta thì sao? Để ta ở đây?


Phòng lập tức an tĩnh lại, ngay cả gió len qua song cửa sổ cũng thật cẩn thận, dán vào tường mà đi, như sợ quấy rầy cái gì.


Cừu Nghi Thanh đứng lên, rời khỏi án kỉ: "Biểu hiện không tồi, nghĩ muốn cái gì?"


Ý tứ này......là muốn thưởng?


Diệp Bạch Đinh nhìn Cừu Nghi Thanh, rất muốn nói là ta muốn nghe lời thật. Ngươi rốt cuộc có biết ta là ai hay không? Có biết ta ở Chiếu Ngục làm cái gì hay không? Ngươi rốt cuộc là dung túng, là phối hợp, hay là thuận nước đẩy thuyền, tính kế càng nhiều?


Thân Khương đã bị đánh bản tử, còn mình ở Chiếu Ngục ra vào không chỉ một lần, hắn không tin tên Chỉ Huy Sứ Cừu Nghi Thanh này không biết, nhưng đối phương một ngày không lộ ra, hắn cũng không dám trăm phần trăm xác định, lỡ không phải thì sao? Lỡ hắn đúng là tránh được thì sao? Tự lộ tẩy chẳng phải là vác đá nện vào chân mình?


Cái liếc nhìn này của hắn có chút lâu, ánh mắt phi thường chuyên chú, thấy rõ ràng đuôi mắt đen như mực của Cừu Nghi Thanh, lông mi vừa dài vừa dày như lông quạ, cùng với ánh mắt ẩn ẩn ánh sao đêm của đối phương khi nhìn qua, thâm thúy tựa như ẩn giấu thiên sơn vạn thủy.


Diệp Bạch Đinh đột nhiên cảm giác được, không chỉ mình hắn.


Cũng không phải một mình mình đang hoài nghi, đang mâu thuẫn, đang do dự, đối phương cũng vậy. Cừu Nghi Thanh nhất định cũng đang tự hỏi, toàn bộ bố trí, toàn bộ thủy quá vô ngân*, chú ý như có như không, chính mình có nhận thấy không? Đã nhận ra nhiều ít? Cừu Nghi Thanh cũng nhất định rất muốn hỏi hắn, rốt cuộc có biết Chỉ Huy Sứ là y đang làm cái gì hay không, trong lòng là nghĩ như thế nào, chuẩn bị ứng đối ra sao?


*đi trên nước không để dấu vết, tức là chuyện đã qua thì để cho nó trôi qua, cứ coi như không có


Nhưng Cừu Nghi Thanh cũng không dám hỏi. Lỡ không phải thì sao? Lỡ mình kỳ thật là cái ngốc cộc lốc, cái gì cũng chưa phát giác ra thì sao? Y hỏi một cái, chẳng phải là cố ý để lộ ra sao?


Đuôi mắt Diệp Bạch Đinh giãn ra, túi mắt xuất hiện, tâm tình đột nhiên rất tốt: "Chỉ Huy Sứ hỏi đột ngột như vậy, thuộc hạ rất khó trả lời, không biết trong lòng Chỉ Huy Sứ có dự tính chưa, muốn thưởng cái gì?"


Cừu Nghi Thanh tầm mắt dời xuống, vừa vặn rơi trên chiến củng của Diệp Bạch Đinh.


Diệp Bạch Đinh nháy mắt cảnh giác, cái này không được! Ăn uống chơi cái gì cũng được, đừng là váy!


Đầu óc quay nhanh, vừa muốn nghĩ cách thay đổi chủ ý của đối phương, đột nhiên nghe được tiếng động từ cánh cửa nhỏ thông tới Chiếu Ngục, lộc cộc, lộc cộc, hắn quá quen thuộc, là cẩu tử chạy tới!


Hắn nhanh chóng đi qua, 'bang' một tiếng, đóng cửa lại.


"Ngao —— uông?"


Huyền Phong ngạnh sinh sinh dừng xe, mới không tông lên cửa, sao lại thế này? Cửa này vì sao không mở ra cho cẩu tướng quân! Nó rõ ràng ngửi được mùi của chủ nhân! Giận nha!


Móng vuốt cào cào lên cửa hai lần, sau đó liền từ bỏ, cẩu tử cũng không kêu, chắc là biết không vào được, liền đi rồi? Hay là còn bò ngoài cửa?


Diệp Bạch Đinh biết cẩu tử rất ngoan, tâm nói lần này xin lỗi, quay đầu lại nhất định cho ngươi dịch vụ massage thượng đẳng.


Đôi mắt hẹp dài của Cừu Nghi Thanh nhìn qua: "Hửm?"


Diệp Bạch Đinh thập phần bình tĩnh: "Cửa chắn gió mở ra, Chỉ Huy Sứ không lạnh sao?"


Ánh mắt Cừu Nghi Thanh quét hắn một lần từ trên xuống dưới, giọng nói thong thả ung dung, ý vị không rõ: "Sợ lạnh, thì bớt kén ăn đi."


Diệp Bạch Đinh:......


Vẫn là ghét bỏ hắn quá gầy, chỉ điểm hắn nên ăn nhiều, mọc ra chút thịt?


Ta vì sao 'kén ăn', trong lòng ngươi không biết sao! Với thức ăn trong Chiếu Ngục của ngươi, đổi là cái người bình thường, ai không kén!


......


Bóng đêm xa xa, hẻm tối hun hút, Thân Khương tự mình mang người ngồi canh ngoài phủ Tuyên Bình hầu.


Mới vừa rồi, thủ hạ tiến vào tìm hiểu đưa tới cái tin, nói Tuyên Bình hầu tối nay không biết vì sao, không ngủ cho đàng hoàng, mà thay quần áo muốn ra cửa, còn nói không mang theo người......cơ hội tốt như vậy, hắn còn không bỏ qua, huống chi là hung thủ?


Hắn cảm giác hôm nay, nhất định có trò hay!


"Đều ổn định một chút, đừng nói chuyện, ngoan ngoãn theo dõi, xong việc, lão tử mời uống rượu!"


"Dạ!" Mọi người dựa theo đội hình phương vị tản ra, ẩn nấp vào bóng đêm mênh mang.


Đợi không bao lâu, Tuyên Bình hầu thật đúng là ra tới, phía sau chỉ dẫn theo một người hầu, men cửa nách mà ra, lén la lén lút, không biết muốn làm gì.


Hai chủ tớ bước ra đi không đến vài bước, con đường nhỏ đối diện hơi lệch qua liền có một người đi ra, vóc dáng không cao, thực gầy......


Không khí nháy mắt căng chặt, Cẩm Y Vệ ngồi canh ngo ngoe rục rịch, Thân Khương làm động tác ép tay xuống, ra hiệu an tĩnh, không thể hành động thiếu suy nghĩ ——


Đợi cho người đến gần, hắn thấy rõ ràng, là một nữ nhân, trong tay cầm chủy thủ, đi từng bước một đến gần, thẳng đến chỗ Tuyên Bình hầu!


"Động thủ!"


Người đã vung dao, Thân Khương có thể nhìn thấy, lập tức mang người chạy đến, xôn xao một hồi, bao vây lấy nữ nhân kia.


"Làm...làm càn!" Tuyên Bình hầu bị dọa đến thanh âm run rẩy.


Một loạt Tú Xuân đao chỉa vào nữ nhân, chắc là chạy không được, Thân Khương quay đầu nhìn Tuyên Bình hầu, ngoài cười nhưng trong không cười: "Đã trễ thế này, hầu gia vẫn là về nhà nghỉ ngơi đi, đường ban đêm, là không an toàn a."


Tuyên Bình hầu đương nhiên không bỏ sót sát ý mãnh liệt bắn ra từ mắt nữ nhân kia, phất tay áo xoay người đi về cửa nhà mình: "Thói đời này, lòng người chả ra sao, hừ!"


Cổng lớn Tuyên Bình hầu phủ một lần nữa đóng lại, Thân Khương quay lại, nhìn nữ nhân bị Tú Xuân đao chỉa vào, đôi mắt mị lên: "Nói đi, là ai, tên gọi là gì, đêm hôm ra ngoài gây chuyện, muốn làm gì a?"


"Các ngươi bắt được ta."


Nữ nhân chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng: "Không sai, ta muốn giết Tuyên Bình hầu, Thẩm Hoa Dung và Trang thị cũng là ta giết, đều là ta giết —— ta tên Tử Tô."


Thân Khương lập tức hưng phấn, phá án phá án! Họ Tử, nhất định có quan hệ với Tử Uyển! Lần này hung thủ là nữ nhân!


"Còn thất thần làm cái gì, giải đi ——"


Thân bách hộ tiêu sái xoay người, chỉ huy thủ hạ nhanh chóng hành động, hắn muốn lập tức trở về khoe thành tích với Chỉ Huy Sứ Kiều thiếu gia!


Có điều người còn chưa động, đằng sau đột nhiên truyền đến một giọng nam réo rắt: "Đồ ngốc, vì sao phải gánh tội thay cho vi phu?"


Y quán đại phu Thường Sơn chen vào đám người, đi tới, thở dài, nắm lấy chủy thủ trong tay Tử Tô: "Người rõ ràng là ta giết."


Thân Khương tức khắc mở to mắt, lần này liền kích thích! Hai hung thủ? Còn giành nhau? Chẳng lẽ là trực ban quá lâu, đầu óc mơ hồ?


Tỉnh thần lại xem, vẫn là cái cảnh này, nửa điểm cũng không thay đổi, hai vợ chồng cầm tay nhìn nhau, ai cũng không cười, thê tử càng đỏ khóe mắt, đáy mắt của cả hai đều chứa đầy tình ý dạt dào cùng lo lắng dành cho đối phương.


Tử Tô này, là thê tử của Thường Sơn? Không sai, Thường Sơn đích xác có nói qua là đã cưới vợ, thê tử chính là họ Tử! Cho nên người rốt cuộc là ai giết? Thê tử, hay là trượng phu, hay là cả hai vợ chồng cùng làm?


Thường Sơn muốn đoạt lấy chủy thủ, giao cho Cẩm Y Vệ, Tử Tô thả lỏng người, ngón tay lại nắm chặt: "Không, người là ta giết, chàng mới...không cần tùy tùy tiện tiện gánh tội thay ta...... chuyện ta làm chính là ta làm, không cần bất kỳ kẻ nào gánh vác cho ta!"


Thường Sơn rũ mắt, nhìn về phía Thân Khương: "Xin lỗi, đại nhân, nội tử tính cách quật cường, thật sự là người có tâm địa thiện lương, ngày thường ngay cả gà cũng không dám giết, sao dám giết người? Còn thỉnh đại nhân thông cảm, buông tha nàng, dẫn ta đi đi, người, là ta giết."


"Không, là ta giết!" Tử Tô đột nhiên đứng trước mặt Thường Sơn, dang hai tay ra che chở hắn, "Các ngươi đừng bắt trượng phu của ta, cả đời hắn hành y chế thuốc, cứu người vô số, chưa từng hại một ai, là ta...... đều là ta làm!"


Nàng quay lại nhìn trượng phu, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Đừng như vậy được không? Xin chàng, những việc này chính là ta làm, ta nợ chàng, kiếp sau trả...... Đến lúc đó nhất định sẽ làm thê tử tốt, nghe lời chàng, cùng chàng bạch đầu giai lão, chàng đừng như vậy......"


Thường Sơn thở dài, ôm chặt nàng: "Nàng là thê tử của ta, nàng là người thế nào sao ta không biết? Ta từng đồng ý với nàng, cầm sắt hòa minh, bạc đầu cộng lão, nhưng chung quy tâm ma khó xóa, đời này, không thể cùng nàng một chỗ, nàng ngoan một chút, trở về đi," hắn hôn giữa mày thê tử, "hửm?"


"Không, đừng...chàng không phải......chàng không phải......"


"Chính là ta." Thường Sơn buông thê tử ra, xoay người, nhìn về phía Thân Khương, "Thả nội tử, dẫn ta đi đi."


Thân Khương tức đến cười, một cái hai cái coi lão tử là cái gì? Tùy tiện nói cái gì cũng tin, tùy tiện bị các ngươi lừa gạt sao!


"Một tên cũng đừng hòng chạy, đưa đi hết cho lão tử!"


Thân Khương bưng mặt, tâm tình không quá mỹ lệ, còn tưởng rằng sắp lập công, kết quả còn có chuyện! Hắn nghĩ rèn sắt khi còn nóng, trở về hoả tốc báo cho Chỉ Huy Sứ, lại tìm Kiều thiếu gia chải vuốt một chút, kết quả trở lại Bắc Trấn Phủ Tư phát hiện......hai người kia thế nhưng còn ở trong phòng?


Không phải, hắn đây cũng đi ra ngoài một chuyến rồi về, hai người này sao còn...... Là đã chơi qua một lần, hay là vẫn luôn ở giằng co? Các ngươi rốt cuộc làm cái gì a!


Diệp Bạch Đinh mang biểu tình vô tội, bởi vì cẩu tử canh cửa mà, Cừu Nghi Thanh tựa hồ cũng không có ý định đi, hai người liền bám đề tài 'kén ăn', mỗi người phát biểu quan điểm một hồi, không biết sao, liền biến thành gọi đồ ăn, cùng nhau ăn khuya.


Ban đêm lạnh lẽo, đêm hôm cũng không tiện bày biện chén dĩa, phòng bếp bưng lên cái nồi, rau thịt đều đầy đủ, ăn cũng ấm áp.


Có lẽ bận đến bỏ lỡ giờ cơm, Cừu Nghi Thanh thật sự có chút đói, ăn không ít, Diệp Bạch Đinh để ý thấy y thích ăn đồ hương vị đậm đà, nhưng cũng chỉ có vậy, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, giữa hắn và lãnh đạo không có gì để nói.


Bất quá đồ ăn là ngon thật. Thân Khương cũng tới rất đúng lúc. Nồi vừa mới ăn xong, vừa mới dọn xuống, hắn còn đang cân nhắc làm sao để cáo từ, Thân bách hộ liền tới, còn mang theo......kinh hỉ?


Thân Khương phản ứng chậm nửa nhịp, cũng ngửi được mùi đồ ăn, thiếu chút nữa lên án cấp trên không biết thương người ngay tại chỗ, một mình hắn bận bịu ở bên ngoài, ngươi thì hay rồi, cặp kè Kiều thiếu gia ăn mỹ thực thả lỏng, thế giới hai người có phải hay không!


Nhưng mà, vụ án quan trọng, Thân bách hộ hắn đạo đức nghề nghiệp thường ngày có thể cao hơn nhiều so với hai người này!


"Một chuyến thu hoạch kha khá, ra cửa nằm vùng, mang về hai hung thủ." Hắn một năm một mười, nhanh chóng đem tình huống lúc ấy nói một lần.


Diệp Bạch Đinh hơi kinh ngạc: "Hai hung thủ? Thú vị rồi đây."


Thân Khương: "Còn không phải sao? Nghề này của chúng ta, vẫn thường nhìn thấy đùn đẩy nhau, vu cáo nhau, tranh nhau nhận là hung thủ, vẫn là lần đầu tiên."


Lần này còn có gì để nói, hỏi cung đi.


Cừu Nghi Thanh làm một cái thủ thế, các Cẩm Y Vệ lập tức hành động, một lần nữa sắp xếp lại án kỷ trong phòng, Chỉ Huy Sứ khẳng định ngồi ở thủ tọa, vị trí đầu tiên phía dưới......vẫn là Diệp Bạch Đinh, Thân bách hộ không có chỗ ngồi.


Đã quen thói, có gì để kinh ngạc? Thân Khương vuốt mặt: "Vậy thuộc hạ liền dẫn người vào?"


Cừu Nghi Thanh: "Tới đi."


Tử Tô và Thường Sơn nhanh chóng được đưa vào phòng. Bị thổi gió một đường, biểu tình của phu thê hai người đã không còn kích động, cảm xúc lộ rõ như vừa rồi, Thường Sơn nghiêm túc trầm mặc, Tử Tô ngoại trừ khóe mắt ửng đỏ, cũng không thấy dấu vết đã khóc.


Tầm mắt Cừu Nghi Thanh lướt qua phu thê hai người: "Các ngươi ai nói trước?"


Tử Tô khấu đầu: "Vị bách hộ đại nhân này tận mắt nhìn thấy ta mang


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.