Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 61: Ta chống trời, sụp không được



Tay Cừu Nghi Thanh rơi xuống giữa trán Diệp Bạch Đinh.


"Ngươi sinh bệnh."


Diệp Bạch Đinh hậu tri hậu giác giơ tay, sờ sờ mặt mình, hình như có chút nóng, hô hấp cũng vậy, cảm giác hơi thở ra đều nóng rực, cổ họng khô khốc, có chút ngứa.


Chẳng lẽ là trước đó...... vừa chạy vừa trốn, ra mồ hôi lại bị thổi gió lạnh, thật sự nhiễm phong hàn?


Cừu Nghi Thanh tiện tay cởi áo choàng của mình ra, trùm lên người Diệp Bạch Đinh: "Trở về nghỉ ngơi."


Áo choàng của y rất lớn, Diệp Bạch Đinh kéo vài cái, mới lộ được mặt ra: "Nhưng mà ——"


"Không có nhưng mà." Cừu Nghi Thanh mày kiếm hơi nhướng, ra lệnh rất cứng rắn, "Quan hệ nhân tế của người chết Thân Khương đang tra, cái khác có ta đây, cho dù cần tiến hành phục kiểm thi thể, Thương Lục cũng không phải ăn cơm trắng, lúc này không phải lúc ngươi bận rộn—— ngươi ngoan ngoãn, trở về nghỉ ngơi cho ta."


Lớp vải áo choàng dồn lại chỗ cằm, ẩn ẩn còn lưu hương vị của đối phương, có lạnh thấu xương của gió, có lạnh mơ hồ của tuyết, có hơi thở tro bụi thiêu qua lửa, có chút hương mộc tê thấm ra, mang theo nhàn nhạt ấm áp......


Diệp Bạch Đinh ngẩn ra một cái chớp mắt, ngoan ngoãn......trở về nghỉ ngơi?


Cừu Nghi Thanh cúi người, bàn tay to ấn lên đầu hắn: "Ta chống trời, sụp không được."


Không biết có phải hay không đầu óc bị nóng lên không xài được, Diệp Bạch Đinh phản ứng hơi chậm, khóe mắt ửng đỏ, ngốc ngốc nhìn Cừu Nghi Thanh.


Cừu Nghi Thanh khựng lại, nhìn về phía eo hắn: "Đi không nổi, muốn ta giúp ngươi?"


Diệp Bạch Đinh rốt cuộc phản ứng lại, nhanh chóng lắc đầu: "Không cần."


Y giúp, giúp thế nào? Chẳng lẽ còn dám ôm hắn đi sao!


Diệp Bạch Đinh bị mình não bổ làm hết hồn, lật đật nhấc chân đi ra ngoài. Mới vừa ra khỏi phòng ngỗ tác, quẹo qua, còn chưa đi được hai bước, liền nghe thấy một tiếng 'hửm?' cực kỳ trầm thấp, ý nghĩa cực kỳ phong phú từ Cừu Nghi Thanh.


Da đầu hắn tê rần, nhìn nhìn đường dưới chân, là đi về hướng Chiếu Ngục......vội lộn trở lại, quẹo qua hướng bên kia, về phía noãn các.


Ta đi nơi đó dưỡng bệnh là được rồi đi!


Lần này rất thuận lợi, không còn nghe thấy chỉ thị hàm súc của lãnh đạo nữa, hắn thuận lợi đi tới noãn các.


Đại phu râu bạc tới thực mau, lại bắt mạch lại châm kim lại khai đơn thuốc ra lệnh cho hắn uống thuốc cho đàng hoàng, còn rất bất mãn hỏi: "Có phải lại ăn đồ cay hay không?"


Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu: "Không có."


Đại phu hiển nhiên không tin hắn, ý vị thâm trường nhìn hắn trong chốc lát, tiếp tục dặn dò: "Thân thể ngươi quá hư hao, lại sợ đắng không chịu uống thuốc, dưỡng lên quá lao lực, về sau dược thiện không thể ngưng, món cay cũng không thể tùy tiện ăn, có thèm nữa, cũng chỉ có thể một hai miếng, hiểu?"


Diệp Bạch Đinh:......


Việc này không ai nói với hắn a!


Lão đại phu: "Ngoan ngoãn nghe lời, nghiêm túc nghỉ ngơi, lão phu đảm bảo ngươi về sau tung tăng nhảy nhót, muốn ăn cái gì ăn cái đó, muốn làm gì làm đó, không nghe lời, chờ nửa đời sau ốm đau tới tìm ngươi đi!"


Diệp Bạch Đinh bị dọa đến sửng sốt, chớp chớp mắt: "Ta đây......không phải là phong hàn sao?"


Lão đại phu dùng vẻ mặt 'ngươi cũng dám nghi ngờ ta' hừ một tiếng: "Nếu không phải thân mình quá hư nhược, ngươi có thể tùy tùy tiện tiện nhiễm phong hàn? Ngươi xem đám Cẩm Y Vệ ngoài kia mỗi ngày sớm hay muộn gì cũng thao luyện, ngày nào không ra mồ hôi, ngày nào không thổi gió lạnh, người ta có phong hàn sao?"


Diệp Bạch Đinh:......


Đúng là không có.


Nhìn thời gian, lão đại phu gỡ kim trên người hắn xuống: "Kế tiếp 10 ngày, ẩm thực thanh đạm, kỵ cay, kỵ dầu mỡ, cũng đừng đi đâu, chỗ dơ bẩn càng không được, biết chưa?"


Diệp Bạch Đinh biết lão đại phu nhắc nhở chính là cái gì, nơi dơ bẩn không phải thật sự dơ, mà là hoàn cảnh không tốt, có khả năng mang đến càng nhiều virus vi khuẩn, lão đại phu ý tứ chân chính là tốt nhất không cần quay trở về Chiếu Ngục.


Hắn hiện tại đã có thẻ bài nhỏ của Cẩm Y Vệ, có trở về hay không cũng không sao, có điều không quay về nói, có vài tin tức sẽ bị trở ngại, thời gian ngắn cũng không quan hệ, Tương Tử An vẫn rất có khả năng.


"Đa tạ ngài, ta nhớ kỹ."


"Thật sự nhớ kỹ mới được, tiểu tử bộ dạng rất có tinh thần, lão phu mới không thèm thấy ngươi mãi, hừ." Lão nhân chậm rì rì rời đi.


Diệp Bạch Đinh cảm giác hơi choáng váng, có chút khó chịu. Hắn hiện tại tuy rằng không có khẩu vị, cái gì cũng không muốn ăn, có thể nghĩ đến cổ vịt cay, ngày đêm tơ tưởng món cay Tứ Xuyên, chính mình lại không thể ăn......


Nhân tính mà, chính là như vậy, ta có thể không cần, nhưng ngươi không thể không cho, ngươi càng không cho, ta càng muốn...... Đường đường ngỗ tác của Bắc Trấn Phủ Tư, cũng là cái người thường a.


"Gâu ——"


Rèm cửa cuốn lên, Huyền Phong chạy tới, chân sau nhún một cái, nhảy lên giường.


"Oa Huyền Phong —— đừng liếm, đừng liếm tao, tao bị bệnh, mày cũng muốn bị phong hàn sao?"


Động vật nhỏ luôn rất có khả năng tự chữa, Huyền Phong tuy không phải là giống chó lông dài, nhưng nó được nuôi rất tốt, lớp lông đen bóng loáng, sờ lên vô cùng mềm mại, còn ấm áp, tai nhọn đặc biệt uy vũ, đôi mắt đen láy quả thực giống như chứa một bầu trời sao, mỗi lần nhìn thấy đều muốn khen một câu mày là đáng yêu nhất thế gian!


Diệp Bạch Đinh ngửi thấy mùi hương trên người nó: "Mùi mộc tê......mày mới tắm?"


Cẩu tử ủi ủi trên người hắn, thân thiết chịu không được: "Ô gâu!"


"Cừu Nghi Thanh tắm cho mày?"


"Gâu!"


"Y có lẽ không rảnh......Cẩm Y Vệ thay ca tắm cho mày? Lén dùng đậu tắm của y?"


"Gâu!"


Diệp Bạch Đinh biết hỏi cẩu tử đương nhiên là hỏi không ra, cũng không trông cậy sẽ có đáp án, dù sao cẩu tử sạch sẽ, lên giường không thành vấn đề, hắn còn chia cho nó nửa cái chăn: "Bây giờ mày ở đây, là nghỉ phép sao? Hay là không có nhiệm vụ? Muốn ngủ với tao một lát hay không?"


Cẩu tử hận không thể ăn vạ trên người hắn: "Gâu!"


Diệp Bạch Đinh đợi một lúc, thấy không ai tới kêu cẩu tử, liền an tâm ôm nó, dán lên lớp lông ấm áp dễ chịu của nó, ngủ thiếp đi.


Có thể đã có người vào phòng, cũng có thể không có, lúc nửa mộng nửa tỉnh, hắn cảm giác cẩu tử giật mình, nhưng không kêu, lại nhanh chóng bò trở về......


Nam nhân trong mộng có bàn tay rất lớn, giống như tùy tùy tiện tiện là có thể nâng hắn trong lòng bàn tay, tùy tùy tiện tiện là có thể mở ra một vùng trời, y nói, 'ta có thể làm được đến mức nào, ngươi căn bản tưởng tượng không đến', lại nói, 'ta chống trời, sụp không được', 'Diệp Bạch Đinh, đừng xem thường ta'.


Diệp Bạch Đinh từ trong mộng bừng tỉnh, hậu tri hậu giác phát hiện, Cừu Nghi Thanh thế nhưng đối với việc hắn lăn lộn mù quáng có ôm chờ mong sao! Nói ra lời này, giống như đang nói —— ngươi tùy tiện chơi, tùy tiện nháo, thái quá cỡ nào cũng được, có chuyên gì ta cũng tiếp nhận được, có thể xử lý được.


Nhưng mình dám nói bừa như vậy, thanh danh không quan trọng, hắn căn bản là không nghĩ tới, cũng không lo lắng, nhưng thanh danh của Cừu Nghi Thanh cũng sẽ theo đó mà hao tổn, nam nhân này không để bụng sao!


Ngươi cũng đã hai mươi mấy, không sợ tương lai cưới không đến tức phụ sao!


Diệp Bạch Đinh ngơ ngẩn, suy nghĩ một chút bộ dạng của Cừu Nghi Thanh trước mặt người khác, lạnh lẽo đoan túc, mặt vô biểu tình, người sống chớ gần, uy vũ thì có uy vũ, nhưng rất khó làm người sinh ra ý niệm thân cận, bản thân y hình như cũng không nóng nảy, không đối với cô nương nhà ai biểu hiện ra ưu ái, có ý nguyện cưới vợ thành gia......


Thôi, chính chủ còn không nóng nảy, hắn đây lo lắng làm cái gì.


Diệp Bạch Đinh giơ tay sờ sờ trán mình, vẫn có chút nóng, cùng với cảm giác lạnh lạnh thường ngày hoàn toàn không giống nhau, thế nhưng có chút giống độ ấm trong lòng bàn tay của Cừu Nghi Thanh.


Hắn trở mình, nhìn thấy một cành mai sáng sớm vươn ở ngoài cửa sổ, phấn nộn nộn, nhút nhát bẽn lẽn, giống như còn sợ lạnh, run nhè nhẹ dưới gió bắc, nhưng cho dù sợ lạnh, cành mai này vẫn là nỗ lực giãn ra, nở rộ...... đến thế gian một chuyến, nó tựa hồ muốn nghe một chút hương tuyết, muốn chờ một chút hơi thở năm mới, có lẽ vận khí tốt, có thể cảm thụ được mùa xuân ấm áp, nó không biết khi nào sẽ đi, lữ trình như thế nào, nó chỉ muốn cảm thụ, nó thích tất cả mọi thứ chung quanh.


Diệp Bạch Đinh ánh mắt ngơ ngẩn.


Cừu Nghi Thanh...... Rốt cuộc muốn làm cái gì chứ? Lại muốn tạo ra một vùng trời như thế nào? Cho ai?


"Ô...... gâu?"


Cẩu tử thực ngoan, vẫn luôn làm ổ bên người hắn, thấy hắn tỉnh, liền ủi ủi bờ vai của hắn, ý bảo hắn xoay người lại, nhìn ra cửa ——


Diệp Bạch Đinh liền nhìn thấy trong phòng nhiều ra một lò than nhỏ, ở trong góc phòng, bên trên đặt kệ lò, thả một cái bình gốm, bình gốm có cháo nóng, hắn vừa ngửi liền biết, cháo này nhất định là đã nấu thật lâu, trong không khí đều tràn ngập mùi thơm ngọt nhàn nhạt.


Ngủ một giấc tinh thần tốt hơn rất nhiều, hắn đứng dậy bưng bình gốm xuống dưới, phát hiện trên bàn nhỏ còn có một cái hộp đồ ăn, mở ra, là hột vịt muối đã nấu tốt.


Cháo khá đặc, bên trên còn có một tầng nước cơm thật dày, vốn là ngọt thanh, răng miệng sinh hương, dùng nước cơm quấy lòng đỏ trứng muối, hương vị cực mỹ, cổ họng dễ chịu, tì vị ấm áp.


"Gâu!"


"Ngoan, cái này quá mặn, mày không thể ăn......"


"Gâu!"


"Chờ lát nữa tìm đồ ngon cho mày được không?"


Diệp Bạch Đinh dùng thủ pháp, từ đầu đến chân đem cẩu tử vuốt một trận, vuốt cẩu tử vuốt thành cái bánh, dựa vào hắn rên hừ hừ.


"Vất vả mày rồi a."


Hắn xoa xoa đầu cẩu tử. Hắn thích cẩu tử, nhưng không có ý nhốt nó, cẩu tử thích ra bên ngoài chạy, mỗi ngày không vận động vài vòng sẽ không thoải mái, trước mắt rõ ràng đã sắp chịu hết nổi, đầu cứ thò ra ngoài, vừa lúc hắn cũng nhớ ra một việc, phải hỏi Tương Tử An một chút——


Diệp Bạch Đinh đi đến ven tường lục ra giấy bút, viết mảnh giấy nhỏ, nhét vào vòng cổ da của cẩu tử, vỗ vỗ mông nó: "Giúp ta mang cái tin, sau đó đi chơi đi."


Cẩu tử đã sớm quen thuộc loại an bài công tác này, "gâu" một tiếng liền chạy.


Chiếu Ngục.


Tương Tử An vừa thấy cẩu tử, liền cười như hoa, cây quạt đều ném: "Tới cẩu cẩu, ngoan cẩu cẩu, cho tại hạ sờ một phen, chỉ một phen......"


Cẩu tử vẫn chỉ cho hắn lấy mảnh giấy ở cần cổ, cũng ở ngay lúc hắn nhanh chóng duỗi tay với ý đồ chiếm tiện nghi, đầu xoay một cái, chuẩn xác cạp lên tay hắn.


"Đau đau đau đau đau —— tại hạ không dám không dám!"


"Gâu!"


Cẩu tử chỉ là cho hắn một cái cảnh cáo, cũng không dùng lực, việc này nó quá thuần thục, thấy Tương Tử An biết điều, liền nhả tay hắn ra, ánh mắt bễ nghễ trừng mắt hắn một cái, lạch cạch lạch cạch chạy đi.


Tương Tử An vẫn không cam lòng: "Cẩu tướng quân dừng bước, tại hạ còn chưa có hồi âm đâu!"


"Gâu!" Cẩu tử đầu cũng không xoay, giống như biết kịch bản của đối phương, ngạo kiều nói một câu, gấp cái gì, lát nữa gia quay lại.


Tương Tử An:......


Tần Giao cười đến chụp đùi: "Ha ha ha tiểu bạch kiểm, ngươi cho là dính hào quang của thiếu gia, là có thể mọi việc đều thuận lợi? Nó chính là không thích ngươi!"


Tương Tử An cảm thấy có chút kỳ quái, véo tay tính tính: "Đã có ba ngày đi, thiếu gia vì cái gì không trở lại?"


Thiếu gia trong lòng có dự tính, cũng không kiêu ngạo, cũng sẽ không coi thường nơi này, cho dù có thẻ bài nhỏ biểu lộ thân phận, chỉ cần không bận chính sự, mỗi ngày phần lớn thời gian vẫn là ở Chiếu Ngục, chưa bao giờ rời đi lâu như vậy.


Thạch Mật ở nhà lao đối diện mở miệng: "Hôm đó Diệp Bạch Đinh trở về, hơi thở dồn dập, hai má ửng hồng, môi khô tái nhợt, chảy mồ hôi bị gió thổi, có lẽ hắn đã nhiễm phong hàn."


Hắn dừng một chút, lại nói: "Chiếu Ngục hoàn cảnh bất lợi cho sức khỏe, đại phu chắc là dặn dò hắn, trước khi khỏi hắn tốt nhất không cần trở về."


Tương Tử An 'ồ' một tiếng, bên người có cái đại phu thật là tốt, ngay sau đó, hắn đột nhiên vén tay áo, hai mắt tỏa sáng: "Thiếu gia một chốc một lát cũng chưa về, vậy mấy ngày nay tại hạ lớn nhất a!"


Hắc hắc hắc, xem hắn sẽ có trò gì!


Tần Giao hừ một tiếng: "Chỉ bằng ngươi, thôi đi, trong lỗ mũi cắm hai cọng hành, ngươi cũng không phải voi."


"Ngốc tử không đầu óc biết cái gì."


Tương Tử An lòng có chí lớn, không tranh cãi với hắn, nhìn mảnh giấy Kiều thiếu gia đưa đến, cây quạt trong tay mở rồi xếp, xếp rồi mở, không bao lâu, liền lôi ra giấy bút giấu trong một góc nhà lao, hồi âm cho Kiều thiếu gia.


Cẩu tử còn rất biết canh thời gian, ở bên ngoài chạy rông một hồi, thuận tiện ăn bữa mỹ thực, quay lại tin liền viết xong, nó đứng ở trước cửa lao, để Tương Tử An nhét vào trong dây da buộc cổ —— đương nhiên, nựng vẫn không thể nựng.


Diệp Bạch Đinh nhanh chóng nhận được tờ giấy.


Hắn hỏi chính là chuyện về lôi hỏa đạn. Vấn đề này đích xác có chút khó, thuộc về cơ mật triều đình, nhưng Tương Tử An không phải được xưng là giang hồ Bách Hiểu Sinh, cái gì đều biết một chút sao?


Mở tờ giấy ra, Tương Tử An thật đúng là biết một chút, nói lôi hỏa đạn kỳ thật sớm nhất xuất từ tay An tướng quân ở biên cương, trước đó mọi người biết đến phần lớn là đạn chôn dưới đất linh tinh, sức nổ không mạnh, lực uy hiếp cũng không đủ, An tướng quân nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, khi chinh chiến ở biên quan, Đại Chiêu triều đã lung lay sắp đổ, khó có thể chống đỡ, rất yêu cầu vài trận đại thắng để phấn chấn nhân tâm, An tướng quân đấu với Đát tử nửa tháng, đã sờ ra bản tính đối phương, tìm một cơ hội, lấy ra vũ khí bí mật là lôi hỏa đạn, từ đó nhất chiến thành danh.


Cứ nghe vị An tướng quân này tài cao bát đẩu, mặt như quan ngọc, văn thao võ lược không gì không giỏi, lôi hỏa đạn chính là một tay ông ấy nghiên cứu chế tạo ra, nhưng ông ấy có trung dũng, có lợi hại đi nữa, cũng không có biện pháp hoàn toàn khống chế tình thế lúc đó.


Khi đó triều đình nước sôi lửa bỏng, loạn trong giặc ngoài, nếu không nhờ vị An tướng quân này đứng vững, đã sớm phá thành, bầu trời cũng đổi, còn Đại Chiêu triều gì nữa. Đừng nói biên quan mật thám nhiều, ngay cả quan viên quan trọng của triều đình cũng từng bị thẩm thấu.


Những năm đó tiên đế ngu ngốc, độc sủng Vưu Quý Phi, Thái Hậu lại không phải mẹ ruột ông ta, nói cái gì cũng không thích nghe, quan hệ trong ngoài trên dưới đều khẩn trương, đương nhiên có người vui vẻ châm ngòi thổi gió, chặn ngang một đòn bên trong......


Lúc ấy Thái Hậu cùng Quý Phi chưa chắc là thật sự muốn cùng người ngoài thông đồng làm bậy, mọi người đều là lợi dụng nhau mà, khó tránh khỏi để cho người khác có thể thừa cơ, năm thứ hai sau khi An tướng quân đại thắng, đám Đát tử lại lên kế hoạch cho trận đại chiến thứ hai.


Đống sâu mọt trong triều đình này trông cậy không được, cuối cùng toàn bộ vẫn do An tướng quân chống đỡ, trận chiến kia đánh đến tử thương thảm trọng, cực kỳ gian nan, trước có địch nhân, sau có mật thám, ở giữa còn có mấy kẻ làm phản, An tướng quân thiếu chút nữa giao mệnh ra, ranh giới bá tánh thì đã bảo vệ được, nhưng mất rất nhiều thứ, tiếp viện, lương thảo, quần áo, binh khí, còn có lôi hỏa đạn.


Mớ lôi hỏa đạn bị mất này cho tới giờ cũng không có tin tức, hẳn là còn có khả năng có quan hệ với ngoại tộc. Nhưng mớ đồ chơi này đã lâu rồi không cần đến, rất có thể sẽ biến thành pháo lép, không biết vì sao cách mấy năm, hiện tại mới xuất hiện, nếu có quan hệ, ngày chôn đạn tất nhiên là


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.