Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 87: Nghiệm thi tìm tung tích



"Còn có chuyện phải để ý một chút."


Cừu Nghi Thanh vẫy tay với Thân Khương: "Bản đồ."


Thân Khương vừa đi theo cấp trên đưa Lý Dao về, vừa chú ý tiếp thu tin tức do Cẩm Y Vệ thủ hạ đưa tới, bên nào cũng không bỏ sót, phải nói là mắt xem lục lộ tai nghe bát phương, nghe Chỉ Huy Sứ kêu, lập tức đáp: "Tới ngay ——"


Mới vừa rồi xem qua hiện trường vụ án, tức khắc bố trí bốn phía rà soát, vì bảo đảm không bỏ lỡ bất luận một cái chi tiết gì, hắn cần bản đồ, hiện tại liền ở trên người.


Cừu Nghi Thanh tiếp nhận bản đồ, mở ra, ra hiệu cho Diệp Bạch Đinh tới gần hơn chút: "Ngươi tới xem ——"


Ngón tay thon dài của y chỉ vào mấy điểm trên bản đồ: "Nơi này là hiện trường vụ án, nơi này là nhà Lâu Khải, Lỗ vương phủ, Thịnh gia, Yến gia ban......"


Cũng chính là nơi ở đêm qua của những người có liên quan đến vụ án như Lý Dao, Chu Nguyệt, Trịnh Bạch Vi, Thịnh Lung, Yến Nhu Mạn.


"Vì phố hẻm dài ngắn, phương hướng bất đồng, có mấy đoạn đường thoạt nhìn rất xa, yêu cầu đi thật lâu, nhưng đường thẳng lại không tính là xa," Cừu Nghi Thanh nối liền mấy cái điểm lại thành vòng, "Nếu thành thành thật thật đi đường chính, nhiều người cần từ nửa canh giờ đến một canh giờ, nếu sử dụng công cụ khác, có đi lối tắt, có người chỉ cần một khắc đến hai khắc liền có thể đi từ hiện trường phạm tội về chỗ mình ở, nhìn như không hề có hiềm nghi."


Diệp Bạch Đinh mị mắt: "Vậy thời gian tử vong chính xác liền rất quan trọng......"


Thân Khương cũng nhìn ra chút manh mối: "Vậy người không có hiềm nghi nhất còn không phải là Mã Hương Lan? Ta đã hỏi qua cửa hàng hồi môn kia của nàng ta, cách nơi này xa nhất, cách Dung gia ban, chỗ Dung Ngưng Vũ ở lại rất gần."


Cừu Nghi Thanh: "Nếu là án đặc biệt, hiềm nghi đích xác sẽ ít đi."


Diệp Bạch Đinh: "Nhưng chúng ta xử lý, cũng không phải án đặc biệt."


Trước đó khẩu cung của mấy phụ nhân đã mơ hồ, giờ còn thêm cái Mã Hương Lan...... Thời gian tính ra không đủ, chưa chắc là thật sự làm không được, có lẽ còn có giúp đỡ!


Cừu Nghi Thanh đã phân phó Thân Khương: "Lập tức thăm hỏi tra xét, hỏi thăm dân cư xung quanh, xác định tuyến thời gian người bị hiềm nghi từ tối hôm qua đến sáng hôm nay làm gì!"


Chứng cứ không ở hiện trường có thể làm giả, người xung quanh người bị hiềm nghi sẽ che lấp không rõ, nhưng tuyến thời gian chân thật lại không phải cần khẩu cung của đương sự mới có thể biết được, tường trình của hạ nhân, người chung quanh, bá tánh đi ngang qua hoặc dừng chân ngắn ngủi, dấu vết lưu lại trên người từ hoàn cảnh xung quanh, đều có thể lấy được bằng chứng, vừa lúc lần này án phát thời gian ngắn ngủi, có lợi để lấy bằng chứng!


"Dạ!"


Đi theo Chỉ Huy Sứ cùng Kiều thiếu gia làm qua vài vụ án, Thân Khương hiện tại đã là một bách hộ thành thục, có vài vấn đề nhỏ đã không cần hỏi lại, hoàn toàn biết kế tiếp nên làm cái gì, trọng điểm phải làm chuyện gì, yêu cầu chú ý chính là cái gì.


"Thuộc hạ đi ngay!" trước khi xoay người rời đi, hắn nghĩ đến một cái tin tức vừa nghe được trước đó, lại nói, "Vì cự tuyệt mổ thi kiểm nghiệm, người của chúng ta hẳn là đã thỉnh Mã Hương Lan đến tư làm thủ tục lưu trình, thuộc hạ là không về kịp rồi, Chỉ Huy Sứ cùng thiếu gia nếu về, có thể thuận tiện hỏi cái cung."


Diệp Bạch Đinh gật gật đầu: "Mọi chuyện còn lại đều có Chỉ Huy Sứ an bài, ngươi cứ an tâm làm việc."


"Được rồi ——" Thân Khương chắp tay, rời đi.


Chung quanh nháy mắt an tĩnh, đường phố thật dài, lá rơi không tiếng động.


Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "Đi sao?"


Tầm mắt Cừu Nghi Thanh xẹt qua chóp mũi ửng đỏ, cổ tay trắng nõn của thiếu niên, thu hồi bản đồ, ôm thiếu niên vào lòng, nhảy vọt lên ——


Diệp Bạch Đinh hoảng sợ, theo bản năng ôm cổ Cừu Nghi Thanh, sợ mình bị ném khỏi đầu tường, nam nhân này lại lại không đi đường đàng hoàng, đi dùng khinh công vọt qua đầu mái hiên!


"Như vậy tương đối mau."


Chỉ Huy Sứ vẫn uy vũ nghiêm túc, giọng nói vững vàng, biểu tình cũng thập phần đứng đắn, nếu sức cánh tay ôm eo thiếu niên không lớn như vậy, tư thế bảo hộ không chặt chẽ như vậy, bộ dạng một chút cũng không muốn người trong ngực bị ai nhìn thấy......thì có lẽ còn đáng tin vài phần.


Nhưng Diệp Bạch Đinh đang ở trong trạng thái bay lên trời rồi rơi tự do trên đầu tường, tùy thời đều hoảng hốt, sợ vừa bất cẩn liền ngã chết, hoàn toàn không phát hiện nam nhân này không đúng chỗ nào, thậm chí còn không tự chủ được......tay ôm càng chặt.


Bắc Trấn Phủ Tư, Mã Hương Lan đã làm xong thủ tục lưu trình, bị Cẩm Y Vệ lấy đủ loại lý do trì hoãn, còn chưa rời đi.


"Chỉ Huy Sứ đã trở lại!"


"Thiếu gia cũng đã trở lại!"


Tiếng kêu trong viện vang lên, Mã Hương Lan thấy Cừu Nghi Thanh cùng Diệp Bạch Đinh từ cửa viện đi vào, đứng dậy bước hai bước ra đón, đoan chính hành lễ: "Thiếp thân Mã thị, gặp qua Chỉ Huy Sứ."


Nàng mặc một thân váy áo thuần trắng, tóc búi lên, chải đến chỉnh chỉnh tề tề, không một sợi hỗn độn, bên mái cài trâm vải hoa trắng, cả người nhìn an tĩnh cực kỳ, từ mặt mũi biểu tình đến ngôn ngữ cử chỉ không có một chút sợ hãi, cũng không có nửa điểm khẩn trương, vô cùng bình tĩnh.


Cừu Nghi Thanh lướt qua thính đường, tùy tay chỉ chỉ phía dưới: "Ngồi đi."


Mã Hương Lan hành lễ, không có vấn đề, cũng không cảm thấy nơi nào kỳ quái, phi thường phối hợp, an an tĩnh tĩnh bước qua ngồi xuống.


Nhưng đây là vấn đề.


Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh không phải chưa thấy qua Mã Hương Lan, hôm qua ở Lỗ vương phủ, bọn họ đã cùng nhau kiến thức tới nhiều cảnh tượng, thấy được rất nhiều người, Mã Hương Lan chính là một trong số đó, nàng ta có lẽ chịu chút ủy khuất dưới uy nghiêm của trượng phu, nhưng nàng ta cũng không phải loại an tĩnh thuận theo, so với Lý Dao, so với Thịnh Lung, nàng ta biểu hiện càng quá khích, nàng ta có gan biểu đạt khi bản thân không tán đồng, gây gổ cùng trượng phu cũng không phải không thể......


Vì sao hôm nay an tĩnh như vậy?


Cừu Nghi Thanh: "Đêm qua ngươi không ở nhà."


Mã Hương Lan cúi đầu: "Phải."


"Thường xuyên không ở?"


"Không, chỉ là ngẫu nhiên," Mã Hương Lan chậm rãi giải thích, "Hôm qua chuyện ở Lỗ vương phủ, đại nhân hẳn là thấy được? Ngoại tử ban ngày gặp phải mấy chuyện đó, lại cảm thấy mất mặt, tới tối tất nhiên không nhịn được, nhất định là muốn đánh người, trong lòng ta sợ hãi, liền trốn đến cửa hàng hồi môn của ta."


"Loại chuyện như vậy thường xuyên phát sinh?"


"Đúng vậy."


Cừu Nghi Thanh gõ nhẹ đốt ngón tay trên mặt bàn, như đang ngẫm nghĩ lời kế tiếp có thích hợp hay không, cuối cùng vẫn nói: "Hôm qua ở Lỗ trong vương phủ, lại không thấy phu nhân sợ hãi."


Mã Hương Lan rũ mắt: "Nam nhân coi trọng mặt mũi, bên ngoài người nhiều, vẫn phải bận tâm một chút, trong nhà thì không, ta có la lối khóc lóc chơi xấu cũng vô dụng, chỉ biết cổ vũ hắn xuống tay càng hung, ta càng phản kháng, hắn càng hưng phấn, có thể trốn, đương nhiên vẫn là trốn ra tốt hơn."


"Sẹo trên chân mày của ngươi, là hắn đánh sao?"


Mã Hương Lan theo bản năng giơ tay sờ sờ nơi đó: "Đúng vậy."


Cừu Nghi Thanh: "Có vẻ phu nhân làm sinh ý không tồi, đã có lòng, vì sao không hòa ly?"


Mã Hương Lan rũ mắt, biểu tình lần đầu tiên xuất hiện dao động: "Tiểu Vi họ Trịnh, nếu ta hòa li, không mang được nó đi...... Ngoại tử không có tiền đồ, người bên cạnh cũng không nhiều, nổi hứng lên, không đánh ta, thì còn có thể là ai? Ta không thể để nữ nhi của ta chịu khổ như vậy."


"Trịnh Bạch Vi, hình như đã tới tuổi xuất các*?"


*là tuổi lấy chồng


"Phải, ta đã thay nó mua xong của hồi môn, đang coi mắt người ta, chỉ cần chuyện này định ra, chờ nó ra cửa, thì ta không phải sợ cái gì nữa! Hai ba năm, ta nhiều nhất chỉ cần nhẫn nhịn thêm hai ba năm!"


Mã Hương Lan ngẩng đầu, nhìn Cừu Nghi Thanh: "Chỉ Huy Sứ vậy mà cái gì cũng hiểu, hẳn là cũng có thể nhìn thông thấu, ta không cần thiết giết hại ngoại tử, dù sao hắn có đánh nữa cũng đánh không chết ta, ta có tiền, có cửa hàng, áo cơm vô ưu, chỉ cần nữ nhi thông thuận gả đi, ta liền có thể có biện pháp sống sung sướng, không cần nhìn ánh mắt bất kỳ ai, vì sao phải dính vào? Trịnh Hoằng Xuân hắn xứng sao!"


"Nếu đã không chột dạ, vì sao không muốn mổ thi kiểm nghiệm? Ngươi không muốn người giết hại trượng phu của ngươi bị tìm ra?"


"Không phải......" Mã Hương Lan dừng một chút, mới nói, "Là bởi vì bất tường."


Bất tường? Cách nói này lại khá hiếm lạ.


Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhìn nhau một cái: "Giải thích thế nào?"


Mã Hương Lan rũ mắt: "Nam nhân Trịnh gia bọn họ chính là mệnh số này, có thể chết non, có thể đột tử, nhưng nhất định phải toàn vẹn xuống mồ vì an, nếu bất kính với xác chết, nhẹ thì gia trạch không yên, nặng thì số phận tổn hại, sau này không bao giờ có thể trở mình"


"Đều là...... mệnh số này?"


"Trước kia ta không biết, đều là nghe người ta nói, nhưng lão gia tử trong nhà chính là như vậy, xem như sống thọ và chết tại nhà, chỉ vì hai huynh đệ không đặt tang nghi cho tốt, ván quan tài hơi mỏng, lúc đưa lên núi không cẩn thận làm rớt một cái, bàn tay lão gia tử rơi ra, bị ép đứt một ngón tay, chỉ một chút như vậy, trong nhà liền xúi quẩy, hai ba năm sau đó đều xui xẻo, đại bá của tiểu Vi là người biết kiếm tiền lợi hại như vậy, cũng gặp xui, sau lại còn mất tích."


Thanh âm Mã Hương Lan chậm rãi: "Nói là mất tích, nhưng mọi người đều nói là đã chết, chịu nỗi khổ đột tử, lại không biết thân xác ở nơi nào, vô pháp đưa về nhà an táng đàng hoàng, trong nhà liền càng xui xẻo, số phận ngày càng lụn bại, ngoại tử mặc kệ làm chuyện gì đều không thể thành, mỗi ngày đều mắng người, mắng tổ tông, mắng huynh trưởng, không ai hắn không mắng...... Bây giờ ngoại tử chết, cho dù thời gian trễ một chút, an táng xong liền thôi, nếu như mổ thi, trong nhà có lẽ sẽ còn xui xẻo, hiện tại nam nhân Trịnh gia chết sạch, ta không sợ, chỉ sợ nữ nhi của ta đi theo chịu liên lụy."


"Đại bá của nàng? Huynh trưởng của Trịnh Hoằng Xuân?"


Diệp Bạch Đinh nhớ tới, hôm qua ở Lỗ vương phủ, lúc Trịnh Hoằng Xuân phát giận, cũng từng đề cập qua người này, nói 'nếu không phải huynh trưởng mất, lão tử cần gì phải vất vả như vậy, dưỡng đám đàn bà các ngươi'......


Không phải chuyện gì lớn, nhưng không biết tại sao, hắn lại không có biện pháp xem nhẹ: "Người này rất biết kiếm tiền?"


Mã Hương Lan ngẩn ra một cái chớp mắt, chậm rãi nói: "Ừm, hắn tên Trịnh Hoằng Phương, giữa mày mọc một cái mụt, từ nhỏ đến lớn đều được người ta nói có phúc khí, có thể vượng nhà, sau đó cả nhà cũng đích xác là hắn có khả năng nhất, kiếm tiền nhiều nhất, một nhà già trẻ toàn dựa vào hắn nuôi, khi còn hắn thì ngoại tử căn bản không cần nhọc lòng cái gì, hắn không còn nữa, cuộc sống ngày càng sa sút, ngoại tử có thể bại thì bại hết, chỉ có mấy cái cửa hàng, a, kinh doanh còn không bằng ta, cũng không biết tự tin từ đâu ra, cảm thấy không có ta, cuộc sống của hắn có thể tốt hơn......"


Diệp Bạch Đinh: "Chỉ Huy Sứ mới vừa hỏi ngươi, ngươi nói ngươi cảm thấy trượng phu của ngươi muốn đánh ngươi, liền trốn đến cửa hàng của mình, đại khái là khi nào đi? Trong thời gian đó có đi ra ngoài? Có nhân chứng không?"


"Ngoại tử có lẽ là mệt mỏi, về nhà liền nghỉ trưa, sắp chạng vạng mới dậy, ta xử lý vài việc, thấy hắn rời giường sắc mặt không tốt, nói chuyện bắt bẻ, liền biết sau đó sẽ không có chuyện gì tốt, vừa lúc tiểu Vi lo lắng Chu Nguyệt bên vương phủ, chạng vạng đã đi qua đó, ta không có gì lo lắng, liền đi cửa hàng."


"Cửa hàng này hơi xa, cho dù ngoại tử muốn đuổi theo, phỏng chừng cũng lười đi đường dài như vậy, là ta cố ý chọn, lúc ta đến nơi trời vừa tối, chưởng quầy tiểu nhị đều có thể chứng minh, vừa lúc sắp sửa ăn tết, ta gọi phòng thu chi tới đối chiếu chút trướng mục, lúc đi ngủ đã qua giờ Tý, qua giờ Tý liền không có nhân chứng, nhưng cửa hàng có người gác đêm, cửa trước cửa sau đều đóng, đi ra ngoài bốn phía cũng đều là phú hộ, nhà ai cũng có người thắp đèn gác đêm, nếu ta có ra ngoài, không có khả năng vô thanh vô tức, đại nhân nếu không tin, có thể kêu người đi hỏi."


Biểu tình của Mã Hương Lan vô cùng trấn định: "Nơi ngoại tử chết, ta cũng biết, xem như là sinh ý dưới tay ta, cái tiểu viện kia cách quá xa, cho dù ta thật sự giấu trời qua biển, ra cửa một chuyến, về mặt thời gian cũng không kịp đi đến đó giết người."


Diệp Bạch Đinh lại không tiếp tục bàn đoạn đường này chiều dài có khả nghi hay không, mà là nói đến một đoạn đường khác: "Cửa hàng hồi môn này của ngươi, có vẻ dựa rất gần Dung gia ban, có gặp qua Dung Ngưng Vũ hay không?"


Mã Hương Lan nhìn hắn một cái, cười nhạo một tiếng: "Người ta chính là đại hồng nhân, bao nhiêu người xếp hàng chờ nàng ta phục vụ kìa, cho dù ngẫu nhiên có ngày ở gần, sao có thể dễ dàng có cơ hội nhìn thấy?"


Diệp Bạch Đinh lại không buông tha vấn đề này, nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi chán ghét Dung Ngưng Vũ?"


Mã Hương Lan: "Công tử lời này là ý gì?"


"Hôm qua ở Lỗ vương phủ, Dung Ngưng Vũ cố ý nâng ngươi, ngươi lại lớn tiếng nói 'đừng chạm vào ta', thái độ khá cứng rắn." Diệp Bạch Đinh cười nhẹ, "Ngươi cũng không nên nói, ngươi đối với ai đều là như vậy đi?"


Môi Mã Hương Lan mấp máy: "A, nữ nhân như vậy, ta nhìn không được."


Diệp Bạch Đinh: "Tại sao? Bởi vì sinh ý nàng ta làm?"


"Người khác làm nghề gì, kiếm tiền gì, ta quản không được, trên đời này nữ tử phong trần nhiều, ta đều chán ghét sao? Không đáng, ta cũng không nhiều tâm tư như vậy," Mã Hương Lan nhìn cành khô bên ngoài bị gió bắc cuốn lên, rồi rơi xuống đất, "Nhưng nàng ta là một nữ nhân, không thích tiểu cô nương, ngại phiền toái, ta liền coi thường."


"Tiểu cô nương?"


"Đúng vậy, một hai tuổi hai ba tuổi, tiểu cô nương còn chưa nói được rõ ràng, còn chưa đi vững, người ta cảm thấy dù sao trưởng thành cũng phải chịu khổ, nửa điểm thương tiếc cũng không chịu cho, còn bỏ đi."


Diệp Bạch Đinh cảm giác lời này có chút quá khích: "Ngươi đã thấy?"


Mã Hương Lan hình như biết mình lỡ miệng, khụ một tiếng: "Còn cần ta thấy? Dung gia ban kia của nàng ta, người bên trong tới đó như thế nào? Nói vậy Cẩm Y Vệ đã sớm điều tra, ngươi xem mấy hài tử nàng ta nhặt về đó, tuy quá nửa là nữ hài, nhưng đều là sáu bảy tuổi trở lên mới nhặt về, tụi nó tuy trưởng thành cũng phải chịu khổ, nhưng tốt xấu gì cũng hiểu chuyện, nghe lời, có thể sử dụng, nơi đó của nàng ta, có nữ hài nào nhỏ hơn năm tuổi sao?"


Cảm xúc con người phản hồi với bên ngoài, rất nhiều thời điểm là phát tác theo trải nghiệm của mình hoặc người bên cạnh, Diệp Bạch Đinh nghĩ tới Trịnh Bạch Vi, nàng ta là nữ nhi của Mã Hương Lan, cũng từng có lúc còn nhỏ......


"Dung Ngưng Vũ bất mãn với nữ nhi của ngươi?" hôm qua bọn họ ở vương phủ nhìn thấy Trịnh Bạch Vi cùng Dung Ngưng Vũ có quan hệ không tồi, hình ảnh hai người ngồi cùng nhau trò chuyện về thoại bản rất hài hòa.


"Không có," ánh mắt Mã Hương Lan hơi cứng đờ, "Nữ nhi của ta tốt như vậy, ai sẽ bất mãn? Dù nàng ta là bầu gánh cao cao tại thượng trong nghề, cũng rất thích nữ nhi của ta."


"Khi còn nhỏ thì sao?" Diệp Bạch Đinh mị mắt, "Bọn họ có gặp qua chưa?"


Mã Hương Lan cười lạnh một tiếng: "Không biết công tử ám chỉ cái gì? Nữ nhân chúng ta có đôi khi tâm nhãn nhỏ, không giống nam tử các ngươi có thể quang minh chính đại đi trên đường, nhìn đến nhiều, thấy được rộng, nghĩ thoáng, nhưng ta không âm u như vậy, ta đích xác là không quá thích họ Dung, bất quá chỉ là yêu ghét cá nhân, không liên quan đến vụ án. Ngoại tử tính tình không tốt, ta sợ hắn động tâm tư với nữ nhi, ngày ngày đều canh chừng rất chặt, Tiểu Vi khi còn nhỏ đừng nói là thấy người ngoài, cửa cũng chưa ra mấy lần."


Có vẻ quá trình hỏi chuyện này làm nàng ta cực kỳ không vui, nàng ta trực tiếp đứng lên: "Thời điểm không còn sớm, ta có thể cáo từ, đi đón nữ nhi của ta không? Nếu Cẩm Y Vệ còn muốn hỏi, hoặc nghi ngờ ta đã giết người, tùy thời tới cửa tìm ta là được."


Cừu Nghi Thanh liền hỏi thủ hạ một câu: "Lưu trình xong


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.