Editor: Sn ( Truyện chỉ được đăng tại wattpad @pod1803 và wordpress Paradise of Danmei)
"Sách ca đã phát hiện ra chưa?" Thẩm Tầm và Nghiêm Khiếu đang song song nằm trên xà ngang trong sân vận động.
Trời tối, một đám thanh niên c ởi trần đang đá bóng trong sân.
"Hình như nhận ra rồi, nhưng cũng không hẳn." Một quả bóng bay tới, Nghiêm Khiếu chạy mấy bước, đá bóng trở lại sân. "Anh tao, tao ngày càng không nhìn thấu anh ấy. Hôm nay anh ấy vừa gặp Phàm Phàm đã biết Phàm Phàm là nguyên mẫu của Chiến Phi Hoa. Dựa vào khả năng quan sát của anh ấy chắc sẽ nhận ra tao có ý với Phàm Phàm, nhưng anh ấy lại không nói rõ."
Thẩm Tầm đứng trên thanh xà đôi nghĩ: "Nếu Sách ca thật sự để ý, mày còn có thể bình yên ở lại đây à?"
"Ý tao là như vậy." Nghiêm Khiếu nói: "Anh ấy biết tao đã cong, lại còn thích một đặc công tương lai thì chắc chắn sẽ nổi bão ngay tại chỗ. Tao đang nghĩ, nếu đánh với anh ấy một trận thì liệu có cơ hội thắng hay không."
Thẩm Tầm cười cười, "Mày á, một sinh viên đại học chuẩn mực mà muốn bàn về cơ hội chiến thắng của mình với một sĩ quan cấp cao của bộ đội đặc chủng? Nếu tao là mày, tao đã bỏ chạy rồi."
"Ở đây tao không an tâm." Nghiêm Khiếu sờ lên ngực, "Tao cứ cảm thấy anh ấy biết tao đang nghĩ gì, nhưng phản ứng của anh ấy lại không giống."
"Hay là do Sách ca đang ngẫm nghĩ về cách giáo dục áp bức và bạo lực mà mày đã nhận được trong quá khứ không?" Thẩm Tầm nói.
Nghiêm Khiếu lắc đầu, "Anh ấy? Một kẻ độc đoán lại độc tài như Nghiêm Sách mà có thể ngẫm nghĩ lại thì Thích Nam Tự cũng có thể được bình chọn là học sinh ba tốt.."
"Mày không thấy mâu thuẫn hả?" Thẩm Tầm nói: "Mày cảm thấy Sách ca đã phát hiện ra rồi, nhưng mày cũng cảm thấy sau khi anh mày phát hiện ra thì không nên phản ứng như vậy. Tao nói nha, biết đâu do không quản mày như trước nữa, nhưng mày lại không tin."
Nghiêm Khiếu lặng thinh, xua tay nói: "Thôi, không nói chuyện này nữa. Nếu Sách ca muốn giả vờ ngơ ngác, giả vờ hiểu biết thì tao sẽ giả vờ cùng. Khi anh ấy muốn ngã bài thì có núi đao biển lửa tao cũng sẽ vượt qua."
"Uầy, dũng cảm đấy."
"Trước khi xảy ra chuyện, cũng không thể tự hủy hoại uy tín của mình chứ?"
"Được rồi." Thẩm Tầm rung đôi chân dài, "Không nói cái này thì không nói nữa. Sao hôm nay mày không cùng Chiêu Phàm đi luyện tập thế?"
"Đi được thì còn ở đây nói chuyện với mày?" Nghiêm Khiếu nói.
"Tại người ta không muốn luyện tập nhiều hơn với mày à?" Thẩm Tầm mỉm cười, "Tao còn không hiểu mày? Nếu Chiêu Phàm rủ đi chơi thì mày còn muốn đến chỗ tao chắc."
Nghiêm Khiếu cong môi, cúi đầu mỉm cười.
"Nghĩ tới cái gì mà làm mày cười thế này?"
"Hôm nay tao dán cho em ấy một hình xăm." Nghiêm Khiếu quay đầu lại, vỗ vỗ nơi cổ và bên tai mình: "Ở ngay đây."
Thẩm Tầm nhướng mày, "Học viện Cảnh sát không cho phép xăm hình, dán thứ đó lên người cậu ta làm gì?"
"Trông đẹp mà." Nghiêm Khiếu nhướng mày nói: "Một bông hồng trông khá hoang dã, với một viên đạn ẩn trong cánh hoa."
"Trông khá hợp với Chiêu Phàm của mày đấy."
"Đúng vậy, em ấy cũng rất thích, cứ nhìn trong gương hồi lâu, tưởng là sẽ đánh tao chứ."
Thẩm Tầm lắc lư chân quá nhiều, trọng tâm nghiêng sang một bên, suýt nữa thì té ngã, "Ôi đệt?"
"Gì vậy?" Nghiêm Khiếu nói: "Tao không đùa đâu."
"Không phải là... Chiêu Phàm bảo mày thổi cho cậu ta đi?" Thẩm Tầm bình tĩnh lại, "thổi cái đó đó?"
"Này! Cảnh sát nhân dân mà lại có thể có cái ý nghĩ bậy bạ như vậy à?" Nghiêm Khiếu buồn cười, "Tầm ca à, tương lai anh sẽ trở thành cảnh sát hình sự phải không? Phải tham gia chiến dịch chống tệ nạn vào cuối năm? Trước tiên là ca nên dọn dẹp đầu óc mình chút đi nha. Thổi có phải là thổi đó không? Không thể tích cực là thổi thôi à?"
Thẩm Tầm duỗi chân đá hắn: "Tên chết tiệt này, lăn liền cho ông!"
Nghiêm Khiếu né tránh, "Thổi chỉ là khen ngợi, mày có hiểu không?"
Thẩm Tầm lười nói.
"Nhưng mà lúc đó tao rất muốn hôn em ấy." Nghiêm Khiếu chạm vào một bên cổ mình, "Tư thế này thật tuyệt, rất tốt để ngoạm một cái."
Thẩm Tầm nheo mắt, "Thế mày đã hôn chưa?"
Nghiêm Khiếu tiếc nuối nói: "Vẫn chưa đến lúc."
"Mày nói Jiba à."
"Tao nói Jiba đó."
Đầu tiên là Thẩm Tầm thở dài, sau đó cười nói, "Hy vọng là mày đừng có lỡ mồm, nếu không Chiêu Phàm sẽ đuổi đánh đó."
"Mày không đánh đuợc em ấy." Nghiêm Khiếu nói, "Tao phải nuông chiều, yêu và xem em ấy như bảo bối mà nâng niu."
"Mày còn chưa tán đổ thằng đó mà!" Thẩm Tầm nhắc xong mới mới nhớ ra lúc nãy bị chen ngang, "Mày còn chưa nói tại sao Chiêu Phàm bảo mày hôm nay không cần luyện tập thêm."
"Em ấy để ý đến hình xăm." Nghiêm Khiếu cưới nói, "Sợ ra nhiều mồ hôi làm hình xăm bị tróc mất, nên tao bảo hôm nay nghỉ ngơi và ngày mai tập lại."
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm, "Chỉ vì một hình xăm thôi à? "Sinh viên mẫu mực" từ bỏ việc luyện tập thêm?"
"Ừ, chỉ vì cái hình xăm thôi." Nghiêm Khiếu nói: "Em ấy không đáng yêu à? Nhìn dáng vẻ soi gương như vậy...Mẹ nó, cảm giác tim cứ ngứa ngứa!"
"Theo tao, cậu ta bị mày ảnh hưởng." Thẩm Tầm nói: "Còn đáng yêu nữa chứ."
"Sao mày biết? Người đang yêu cũng đâu phải mày."
"..."
Nghiêm Khiếu cười đến ti tiện, "Yêu vào rồi, mày sẽ thấy người yêu của mình thật dễ thương, ngay cả khi người ta có đang đứng tiểu trên đường."
"Vậy ta thà rơi xuống sông Hoàng Hà còn hơn." Thẩm Tầm nổi cả da gà, "Khó trách Chiêu Phàm nói phong cách viết của mày giống như học sinh tiểu học. Trình độ miêu tả của mày tốt như học sinh tiểu học vậy."
__
"Yo! Cái gì thế này?" Lục Tiểu Xuyên cầm một nồi lẩu cay đi vào ký túc xá, hắn còn chưa kịp cất nồi đi đã lao tới chỗ Chiêu Phàm, trừng mắt nhìn hình xăm nổi bật trên người: "Con trai ta ơi, cha đã vất vả nuôi con đến năm thứ hai, bây giờ sắp bước vào năm cuối cấp rồi, muốn bị đuổi học hay gì? Con có thấy xứng đáng với tấm lòng của cha mình không hả?"
"Mày biết mấy miếng dán hình xăm không? Nó sẽ trôi mất sau khi rửa." Chiêu Phàm lấy ra một bó Malatang nói: "Cám ơn nhá."
*Malatang là một món ăn đường phố phổ biến tại Trung Quốc, ở đây Chiêu Phàm lấy ra là mấy cái xiên đồ ăn.
"Thì ra là miếng dán!" Lục Tiểu Xuyên đặt cái nồi lên bàn, "Làm bố chết khiếp!"
Chiêu Phàm chưa bao giờ vẽ cái gì trên cơ thể chứ đừng nói đến xăm mình, cậu ấy cũng chưa bao giờ mua bất kỳ bộ quần áo đặc biệt nào. Áo ba lỗ, áo thun toàn màu xám đậm, xanh đậm, đen hoặc trắng, sặc sỡ nhất là màu rằn ri. Lúc mới quen Nghiêm Khiếu còn hay cười người ta ăn mặc diêm dúa, giờ đây bản thân cũng theo diêm dúa, vậy mà cũng không bài xích, càng nhìn càng thấy bông hồng dán trên cổ rất đẹp.
"Này Phàm Nhi!" Lỗ Tiểu Xuyên nói: "Mày cứ nghiêng cổ như thế hả?"
"Hả?"
"Tao biết mày mới thay đổi diện mạo và muốn khoe nhưng mày không thể cứ nghiêng sang một bên thế. Tao lo mày bị..."
Chiêu Phàm cười nói, "Trẹo cổ à?"
"Không, không đến mức thảm thương như vậy." Lỗ Tiểu Xuyên cố gắng nói hết câu: "Rắc một cái, cổ bị vẹo sang một bên."
Chiêu Phàm hiếm khi cười, cậu nghiêng đầu cười trước gương, "Nào, nào, chụp ảnh cho tao một tấm."
"Tao lấy máy ảnh đâu ra?"
"Sát vách có, qua bên đó mượn đi."
Năm phút sau, Lỗ Tiểu Xuyên mượn máy ảnh quay lại, nhìn xem, Chiêu Phàm đã sắp hoàn thành xong mấy xiên Malatang rồi.
"Cái đồ tham ăn!" Lỗ Tiểu Xuyên vừa cười vừa mắng.
Môi Chiêu Phàm đỏ bừng vì ăn cay, có chút sưng tấy, nghiêng cổ về phía ống kính: "Nhanh lên! Chỉ chụp ở góc này thôi!"
"Ít nhất cũng lau dầu mỡ đi chứ." Lỗ Tiểu Xuyên nói: "Chú ý đến hình tượng của mình, bạn học thân mến."
"Đều là con trai, có cái gì mà chú ý?" Chiêu Phàm không kiên nhẫn nói: "Còn không chụp nữa thì sẽ vẹo thật đó!"
Máy ảnh lóe lên, hình ảnh cái cổ vẹo đã bị chụp lại.
Chiêu Phàm muốn xem nhưng màn hình của máy ảnh quá nhỏ nên cậu phải phóng to để xem một phần hoặc thu nhỏ để xem toàn bộ bức ảnh.
"Tao không có máy tính." Lục Tiểu Xuyên cầm máy ảnh, "Cái này cần phải chép vào máy tính để nhìn đẹp hơn."
"Vậy tao phải đi đến phòng điện tử?" Gần đây Chiêu Phàm đã quen với chiếc máy tính xịn xò trong tiệm, nên không muốn đến phòng điện tử.
"Mày bị ngu à?" Lỗ Tiểu Xuyên giơ tay chỉ về phía cửa, "Không phải là Nghiêm Khiếu có laptop sao? Quan hệ của hai người thân thiết như vậy, xuống lầu tìm anh ta đi."
Chiêu Phàm vỗ bàn một cái, chộp lấy máy ảnh, "Xuyên Nhi, để lại cho mày hết đó!"
Lỗ Tiểu Xuyên nhìn bạn cùng phòng vội vàng bỏ chạy,lại nhìn nồi lẩu cay chỉ còn lại tí xíu, tức giận nói: "Để lại cho tao mấy cái que tre này à! Còn bảo là nuôi con để dưỡng già nữa!"
__
Nghiêm Khiếu và Thẩm Tầm vẫn chưa về đến ký túc xá, nghe thấy một tiếng "Khiếu ca" rất lớn.
Nghiêm Khiếu vểnh tai lên: "Là Phàm Phàm của tao à?"
Thẩm Tầm không nói nên lời, "Hai người hẹn trước rồi?"
"Không có." Nghiêm Khiếu vừa nói xong, anh lại nghe thấy Chiêu Phàm gọi "Khiếu ca" lần nữa.
"Ơi!" - Anh la lên, dứt khoát vứt bỏ "người anh em tốt", vội chạy lên lầu, "Tôi ở đây!"
Thẩm Tầm: "..."
Anh em như chó, nói GO liền GO.
Chiêu Phàm đứng trước cửa ký túc xá, ánh đèn trong phòng vô tình chiếu lên hình xăm hoa hồng.
Lúc thấy Nghiêm Khiếu từ cầu thang chạy về phía mình, cậu lập tức vẫy tay, "Khiếu ca này, cho tôi mượn chiếc laptop của anh chút được không?"
"Được chứ!" Nghiêm Khiếu buột miệng, nhưng sau khi "Ơi" anh nhận ra mình và Thẩm Tầm vừa mới bật laptop trước khi đến sân vận động, tài liệu vẫn đang mở.
Sau khi nhận được sự cho phép, Chiêu Phàm bước vào ký túc xá trong bộ dạng quen thuộc rồi chào Hoàng Kiềm và Lưu Kiến Thành rồi nhìn về phía chiếc laptop duy nhất trong phòng.
Nghiêm Khiếu vội chạy đến, giọng điệu không được tự nhiên: "Cần tra cứu tài liệu gì sao?"
Chiêu Phàm lắc lắc chiếc máy ảnh trong tay, "Tôi vừa chụp một tấm ảnh, muốn xem thử trên máy tính. Máy ảnh này là của người khác, tôi định mượn laptop của anh để chuyển ảnh vào USB của mình."
"Ảnh? Ảnh gì?" Nghiêm Khiếu nói, mở màn hình ra, vừa chắn trước mặt Triệu Phàm, nhanh tay tắt tài liệu.
"À, ảnh được chụp cái cổ vẹo." Chiêu Phàm nói.
Nghiêm Khiếu sửng sốt, "Cái gì vẹo?"
"Bức ảnh cái cổ vẹo rất mắc cười." Chiêu Phàm không nhìn vào laptop khi chưa được phép.
"À." Nghiêm Khiếu xác nhận tài liệu đã được tắt, thở phào nhẹ nhõm, kéo ghế ra cho Chiêu Phàm ngồi, "Đưa tôi máy ảnh."
Chiêu Phàm bước lại gần đặt máy ảnh vào tay Nghiêm Khiếu, nói: "Cảm ơn Khiếu ca."
"Không có gì." Nghiêm Khiếu nhanh chóng kết nối máy ảnh với laptop, muốn lợi dụng lúc Chiêu Phàm không để ý. Sau khi sao chép ảnh, màn hình lóe lên, ảnh tự động hiện lên.
"Chính là bức này!" Triệu Phàm nói với giọng điệu vui vẻ, tự khen ngợi bản thân: "Chụp đẹp đấy, méo mó mà đẹp, biểu cảm cũng rất sinh động."
Nghiêm Khiếu nhìn chằm chằm vào bức ảnh mà trong lòng anh nóng bừng.
Người trong ảnh nghiêng đầu hơi quá, đôi mắt sáng như sao, tuy buồn cười, nhưng biểu cảm cùng đường nét trên khuôn mặt đều rất đẹp.
Hấp dẫn nhất là đôi môi hơi đỏ mọng, bóng loáng và hình dáng bĩu môi vừa phải.
Yết hầu của Nghiêm Khiếu lên xuống, vô thức li3m lôi.
Tiêu chuẩn kép trong tình yêu: Dầu mỡ trên môi người khác là "ngấy", nhưng trên môi người mình yêu lại là "quyến rũ".
Cảm giác quyến rũ đến mức làm anh muốn ngoạm một cái.
Bị ai đó lay nhẹ vai, Nghiêm Khiếu hồi thần, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một chiếc USB.
Chiêu Phàm nói: "Khiếu ca, giúp tôi sao chép cái này đi."
"Được rồi." Nghiêm Khiếu lấy USB, theo thói quen thu nhỏ giao diện tập tin lại.
Nhiều biểu tượng khác nhau được phân bổ trên màn hình đơn giản.
Chiêu Phàm tiến lại gần, khi nhìn thấy tên của một biểu tượng tài liệu, cậu khẽ nghiêng đầu.
"Đây là..."
Gợi ý pass chap 31:
Nghiêm Sách đặt biệt danh gì cho Thích Nam Tự?