Chiêu Ninh

Chương 3



7

Ta mơ mơ hồ hồ thật lâu, cảnh tượng trong đầu luôn thay đổi, có Lý Hoài Ngọc, còn có thêm những người bị ta g.i.ế.t, m.á.u trên tay, m.á.u bắn tung tóe lên bầu trời, hòa vào màn đêm.

Khi ta tỉnh dậy, miệng ta đầy vị đắng, quai hàm hơi đau.

Một cô nương xinh đẹp ngồi ở mép giường đang vùi đầu ăn gì đó, nhìn ta tỉnh dậy nàng lập tức trợn tròn đôi mắt, những ngón tay nhuốm đường đặt trên môi.

Ta nháy mắt với nàng ấy, nàng lau miệng, bọc lại gói đường trong tay, nhét nó dưới gối và thì thầm với ta: "Để ta đi gọi ca ca ta”.

Miệng nàng ấy chưa được lau sạch, ta còn chưa kịp nói thì nàng đã chạy ra ngoài hét lên một cách hăng hái.

Giống như Dương Chiêu, tràn đầy sức sống.

Ta nằm trên giường, nhìn lên mái nhà, suy nghĩ về ý nghĩa của lần trọng sinh này.

Những sinh mệnh đã c.h.ế.t dưới tay ta gần như đang gầm thét trong xương trong máu của ta, liệu một cuộc sống thối nát như ta có cần thiết phải trọng sinh một lần nữa không?

Tiếng bước chân vang lên bên tai, từ xa đến gần, ta quay đầu nhìn sang.

Sắc mặt Dương Chiêu dần dần trở nên rõ ràng, khẽ mỉm cười: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi".

Như thể có một tia sáng đang lóe lên trong đêm tối.

Y quán của nhà họ Dương không cùng một chỗ với nơi ở, trước đây ta được Dương Chiêu đưa vào y quán, bây giờ ta đang ở nhà y.

Từ lời tâm sự của Dương Chiêu, ta biết Lý Hoài Ngọc đã gửi chân dung cho y và nhờ mọi người hỏi về tung tích của ta ở xung quanh y quán.

Y lo lắng ở y quán đông người, vì vậy y đã đưa ta về nhà.

Y thận trọng hỏi ta: "Hắn ta và cô… có thù oán sao? "

Ta cầm bát thuốc và gật đầu.

Dương Chiêu thở dài: "Vậy thì hắn đúng là rất thông minh, cũng may ta thận trọng, ta đã không vạch trần cô... Đừng lo lắng, nhà của ta rất an toàn. "

Y đã quen với việc ta không nói chuyện, khi y đưa thuốc cho ta, y tự nói rất nhiều chuyện, nói với ta về tầm quan trọng của cơ thể, cách chăm sóc bản thân, càng nói càng hăng, còn nói luôn dược tính của một số dược liệu.

Không quan tâm ta có nghe hay không.

Y phàn nàn với ta có người lén ăn kẹo của y, huynh trưởng của y có tật xấu khi dặn dò bệnh nhân là nói chuyện rất dài dòng.

Lúc y phàn nàn, cũng không cần quan tâm rằng ta có đang nghe hay không.

Hai huynh muội họ không cho ta xuống giường, muốn để ta dưỡng thương cho thật tốt.

Cha mẹ của họ cũng là những người rất tốt.

Một buổi tối nọ, Dương Chiêu từ y quán trở về, ta nói với y: “Dương đại phu”.

Mặt trời lặn phản chiếu vào mắt y, hai mắt sáng lên: "Nếu không phải trước đây ta nghe thấy cô kêu cứu, ta đã nghĩ cô là người câm".

Ta cúi mắt xuống và nhún người cúi chào y.

Y đỡ tôi dậy: "Ta quen nhau lâu như vậy, đừng gọi ta là Dương đại phu nữa, ta tên Thư Huân, cô cứ gọi ta Thư Huân là được".

Cánh tay giữ chặt, ta ngước lên nhìn y, rơi vào đôi mắt dịu dàng của y.

Đó là một ánh mắt chân thành và ấm áp, khác với sự dối trá của Lý Hoài Ngọc.

Ta được y đỡ dậy, lùi lại một bước và chân thành nói: "Cảm ơn Dương đại phu đã cứu mạng ta, ta đã làm phiền rất lâu, đã đến lúc ta phải trở về nhà, ta chắc chắn sẽ quay lại tạ ơn… bằng cả tính mạng này".

Y sững sờ, hai mắt mở to: "Sao cô lại nói chuyện đáng sợ như vậy, mệnh nào mà không phải là sinh mệnh, vì sao ta lại dùng mạng của cô?" "

"Ta....."

Ta muốn giải thích, y xua tay: "Sau này đừng nói loại chuyện này, ta đã cứu cô, cô phải sống tốt, đại phu không thể nhìn người khác không tôn trọng sinh mệnh của mình như vậy”.

Y thản nhiên nói, ngón tay chạm vào trán ta: "Tuổi không lớn, sao lại nghĩ nhiều nhiều đến như vậy, cẩn thận không cao được nữa đấy”.

Ta biết, y nói thế là vì muốn làm ta cười, ta cong khóe môi hợp tác.

"Ta phải đi rồi."

"Gấp như vậy sao? Cô chỉ mới khỏe hơn chút thôi mà”.

Ta lắc đầu với y: "Đã tốt hơn nhiều rồi, đã đến lúc nhà rồi, chắc chắn cha đang tìm ta."

Nhà họ Dương giống như một vùng đất thanh bình, đẹp như mộng, nhưng nó không thuộc về ta.

Lý Hoài Ngọc, hắn có thể vì để tìm ta mà làm ra chuyện gì đó, ta không thể để nhà họ Dương gặp nguy hiểm.

Ta muốn trở về phủ Tướng quân trở thành chống lưng cho Dương Chiêu.

8

Khương Vãn Trạch lạnh lùng khắc nghiệt, sau khi ra ngoài trấn áp thổ phỉ ba tháng, không lâu sau khi trở về, sau khi biết mẹ ta bị g.i.ế.t, đã bí mật phái người đi tìm ta.

Ta trở lại khoảng sân nhỏ nơi ta đã sống, để lộ thẻ bài của phủ tướng quân, có người đã đưa ta đến chỗ ông.

Ta cởi mũ trùm đầu giẻ rách, để lộ khuôn mặt mà mình cố ý làm bẩn, ép mắt đỏ nhưng không để nước mắt rơi: "Cha".

Ông ta không thích những người yếu đuối và vô dụng, mặc dù ông ta có chút thương cảm với nữ nhân, nhưng ta không thể để ông ta chỉ xem ta như một người con gái mảnh mai, lớn lên ở sân sau và bị ông ta lãng quên.

"Con muốn báo thù cho mẹ."

Khương Vãn Trạch nhăn mày, sững sờ nhìn ta, như thể ông ta đang nhìn thấy mẹ ta thông qua bản thân ta, với một chút tình cảm còn sót lại.

"Ta sẽ giải quyết chuyện của mẹ con, con hãy theo ta trở về phủ tướng quân."

Ta nhìn chằm chằm vào ông ta gằn từng chữ một.

"Con muốn báo thù cho mẹ của con."

Ông ta có tất cả khí chất kiêu ngạo của những người cầm quyền, cao cao tại thượng, đứng ở chỗ cao bễ nghễ nhìn người phía dưới và đặc biệt không thích bị chống đối.

Đôi mắt nhìn về phía ta trở nên sắc bén.

Nhìn nhau một lúc lâu, ông ta nheo mắt lại, lông mày hơi nới lỏng, hơi cúi đầu nhìn ta.

Ông ta thích những đứa trẻ trông giống mình, càng sát phạt quyết đoán ông ta sẽ càng thích.

Trở lại phủ tướng quân, phu nhân tướng quân tiến lên nghênh đón, bà ta mỉm cười, thân thiết hào phóng, giống như một vị Bồ Tát.

Ta đi theo phía sau Khương Vãn Trạch, mặc quần áo tồi tàn, bụi bặm và kín đáo.

Bà ta không để ý đến ta, Khương Vãn Trạch nghiêng người, để ta xuất hiện trước mặt bà ta.

"Đây là Chiêu Ninh, con gái của ta, sau này cũng phiền phu nhân chăm sóc cho nó."

Ta ngoan ngoãn hành lễ với bà, ngước mắt lên nhìn đồng tử co rút của bà ta.

Ta rụt rè mỉm cười với phu nhân tướng quân.

Nụ cười của bà ta trở nên cứng ngắc, nâng ta lên khỏi mặt đất, đạo đức giả cúi xuống phủi bụi trên đầu gối ta.

"Đứa trẻ đáng thương, con đã phải chịu nhiều vất vả bên ngoài rồi."

Ta tựa như một đứa bé nhút nhát, rúc vào vòng tay bà ta, ngửa đầu lên nói nhỏ với bà ta: “Nhanh thôi, ta sẽ g.i.ế.t bà.”

Hơi thở của bà ta dao động, tóc mai hơi lộn xộn.

Bà ta kinh hoàng nhìn ta còn ta mỉm cười với bà.

Ta không có ý định lá mặt lá trái sắm vai mẹ hiền con hiếu với bà ta.

Ta vuốt thẳng tóc mai cho bà, ngón tay ta còn chưa chạm vào gương mặt bà, bà đã đẩy ta ra.

Sức lực đến bất ngờ làm ta lảo đảo về phía sau, mà ta cũng chuẩn bị tư thế để ngã.

Bỗng phía sau có một bàn tay đỡ lấy ta, ta nghiêng đầu nhìn sang, một thiếu niên có khuôn mặt ấm ấp tầm mười bảy, mười tám tuổi thấp giọng nói với ta: "Cẩn thận."

9

"Hành Tri, buông nó ra!"

Giọng nói dữ tợn của phu nhân tướng quân đặc biệt gay gắt.

Sắc mặt Khương Vãn Trạch trở nên lạnh lùng: "Bà là chủ mẫu mà lại hành xử như vậy à?"

Bà ta nhẫn nhịn, miễn cưỡng che giấu sát ý trong mắt, mỉm cười với ta.

Như thể không hề nghe thấy những lời ta vừa nói.

Khương Vãn Trạch trông có vẻ như một võ phu, nhưng tâm tư lại cực kỳ tinh tế, thà g.i.ế.t nhầm còn hơn là buông xót.

Bà ta không có dũng khí đánh cược xem Khương Vãn Trạch có tra xét bà ta hay không.

Bà ta rũ mắt xuống, giọng nói kiên định: "Bọn chúng đều đã lớn, dù có là huynh muội ruột thì cũng nên tị hiềm, kẻo truyền ra ngoài, hủy hoại thanh danh của Ninh nhi."

Bàn tay đặt trên lưng ta cứng đờ, từ từ buông ra.

Ta ổn định thân thể, ngoan ngoãn hành lễ với Hành Tri.

"Chiêu Ninh gặp qua huynh trưởng."

Khương Hành Tri nổi tiếng là người có học, giàu lòng nhân ái, kiếp trước hắn đã chăm sóc ta rất nhiều.

Nhưng Khương Vãn Trạch không thích đứa con trai trưởng yếu đuối này, ông ta đã mong đợi rất nhiều vào hắn nên sau khi nhận ra tính khí của hắn, ông lại thất vọng.

Khương Hành Tri nhìn Khương Vãn Trạch, sững sờ một lát, nâng ta lên: "Muội là muội muội của ta, muội không cần khách khí như vậy, muội có thể thường xuyên đến trúc viên tìm ta, ta có rất nhiều sách ở đó."

Ta ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của hắn, nhìn thấy vẻ có lỗi và ngượng ngùng trong mắt hắn, hắn thì thầm: "Mẹ là như vậy đó, miệng dao găm tim đậu phụ, A Ninh đừng để trong lòng nhé. "

Khương Hành Tri trước mặt dịu dàng ôn hòa, hắn không hận ta vì ta là con gái riêng bên ngoài của cha, trong mắt hắn, ta chỉ là một tiểu nha đầu đáng thương.

Ta khẽ cúi đầu nhìn hắn, giả làm một đứa bé đáng thương không nơi nương tựa giống trong mắt hắn, bỗng thân thể ta bị đẩy mạnh.

Khương Hành Tri ôm vai ta, trầm giọng nói với một người khác: "Hành Viễn!" "

Ta quay đầu nhìn sang, một tiểu bá vương nhìn ta đầy thách thức, nó chạy đến bên phu nhân tướng quân, hét lên: "Mẹ, tên ăn xin hôi thối này ở đâu ra lại dám cản đường con?" "

Khương Hành Tri mím môi, giọng nói có chút lạnh lùng: "Nói năng hàm hồ, đây là tỷ tỷ đệ, mau đến xin lỗi."

Phu nhân nhẹ nhàng liếc nhìn Khương Hành Tri: "Cha mẹ đều ở đây, còn tới lượt con dạy đệ đệ à?" "

Khương Hành Viễn không để trong lòng mà cười khinh.

Hơi thở của Khương Hành Tri có chút dồn dập, hắn lại đè nén: "Mẹ mà như thế sẽ chiều hư đệ ấy đấy."

Phu nhân chiều chuộng, Khương Vãn Trạch lại thích căn cốt tập võ của Khương Hành Viễn, coi nó là người thừa kế, nó tất nhiên sẽ vô pháp vô thiên, không sợ trời không sợ đất rồi.

Ta nhớ đến kiếp trước của nó, khóe môi cong lên.

Mẹ nó đưa nó đến chùa để thắp hương, con ngựa mất kiểm soát, nó bị rớt xuống sườn núi.

"Cười cái gì mà cưới, xấu xí muốn chec."

Khương Hành Viễn úp mặt vào vòng tay mẹ, chán ghét hét lên, nó vô pháp vô thiên, ngay cả Khương Hành Chi nó cũng không thèm để lọt vào mắt, huống chi là đứa con khác của Khương Vãn Trạch.

Sau khi ta bước vào phủ Tướng quân, ta trở thành người mà nó ghét nhất, phần lớn những vết sẹo trên cơ thể ta đều từ tay nó, lần nào cũng bị phu thê tướng quân nhẹ nhàng cho qua, họ sẽ không trừng phạt Khương Hành Viễn, nhiều nhất cũng chỉ là trách nhẹ vài lời.

Lúc đó, ta thấy nó giống như một con quỷ, ta phải chịu không ít khổ trên tay nó.

Còn hiện tại, chưa biết ai là người chịu thiệt đâu.

10

Ta quen thuộc với mọi khoảng sân, mọi lối đi, mọi góc khuất trong phủ tướng quân.

Ta có thể đi bộ trong đêm khuya, trốn tránh những người lính gác tuần tra ban đêm, vào Mai Uyển của phu nhân tướng quân một cách dễ dàng.

Lúc ta rời khỏi nhà họ Dương, ta đã xin Dương Chiêu một ít hương nhang, mùi khói nồng nặc, những người canh gác ở Mai Uyển đã ngủ say.

Bà ta tin vào Phật, lễ Phật trước khi đi ngủ, thắp hương mỗi tối để làm dịu tâm hồn.

Ta ném cây nhang vào lư hương trong nhà.

Ta ngồi xổm trước đầu giường của bà ta, tuy bà ta đã ngủ nhưng vẫn cau mày, không hề yên giấc.

Ta xoa xoa trán bà ta, nhẹ giọng nói nhỏ: "Những người mà bà g.i.ế.t có đi vào trong mộng của bà mỗi đêm không?" "

Sau đó, ta cười nhẹ: "Chắc là không mơ thấy nhỉ. "

Mặc dù đêm đêm khó ngủ, nhưng lúc mở to mắt lại phát hiện mình đã quen với cảm giác g.i.ế.t người.

Ta dùng cây trâm trên bàn trang điểm của bà ta, c ắm vào yết hầu của bà ta, cẩn thận tránh m.á.u bắn tung tóe ra, nhưng tay ta vẫn không tránh khỏi bị vấy bẩn.

Bà ta giật mình mở to mắt, cả người co giật, ta che miệng bà ta để ngăn bà không phát ra âm thanh.

Nhưng vẫn có vẫn có những tiếng “ hưm hưm” lúc giãy giụa hấp hối lộ ra.

Đôi mắt bà ta đầy kinh hoàng và không cam lòng, rồi dần dần biến mất.

Kiếp trước, phu nhân ngầm nói với ta: "Mẹ mi, ả tiện nhân đó đã c.h.ế.t trong tay ta, mi nghĩ mi có thể đấu lại ta sao?"

Sau khi cơ thể bà ta ngừng cử động, ta nhắm mắt lại.

"Mẹ ta thật sự không thể đấu lại bà, nhưng ta cũng không có hứng thú đấu với bà, nên là phu nhân siêu sinh sớm chút đi."

Mối thù gi.ế.t mẹ, không thể không báo.

Không để bà ta trải qua sự tr.a t.ấ.n của kiếp trước một lần nữa đã là ta mềm lòng rồi.

Sau khi ở trong nhà họ Dương nhiều ngày như vậy, ta dường như đã được thanh lọc.

Đêm nay, ta chỉ mơ thấy đôi mắt ôm hận của phu nhân, dường như tội lỗi trong lòng ta đã được giảm bớt một chút.

Ngày hôm sau, ta mặc quần áo và đi đến Mai Uyển, nơi có nhiều người tụ tập.

Sắc mặt Khương Hành Tri tái nhợt, nước mắt lặng lẽ chảy ra, hai mắt Khương Hành Viễn đỏ hoe đẫm lệ.

Khương Vãn Trạch mím môi, nhìn t.h.i t.h.ể phủ vải trắng, không thể nhìn ra suy nghĩ của ông ta.

Có lẽ bây giờ ông ta vẫn còn một chút tình nghĩa phu thê với phu nhân tướng quân, không có phiền chán như kiếp trước.

Khương Hành Viễn bắt đầu khóc, nhìn mọi người với ánh mắt oán hận, như thể bất cứ ai cũng có thể là kẻ gi.ế.t mẹ của mình.

Cuối cùng, ánh mắt đó rơi vào ta.

Nó lập tức lao về phía ta, đôi mắt đẫm m.á.u: "Là ngươi g.i.ế.t mẹ ta, ngươi vừa trở về, mẹ ta đã ch,ế.t, nhất định là ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.