Chiêu Tài

Chương 7-8



CHƯƠNG 7-8

Chiêu Tài cầm theo thùng đựng cá, cùng Tiễn Cơ đi hết nửa canh giờ mới đến chợ.

Các quầy hàng trên đường đều đã quy định trước, Tiễn Cơ sớm nhìn trúng một vị trí, hắn đã bày bán ở nơi này khá lâu, người khác biết là chỗ của hắn nên không có ai tranh giành.

Kế bên là Trương Tam bán mì vằn thắn, nhìn thấy Tiễn Cơ tiến đến thì liền cười ha ha chào hỏi, phát hiện phía sau còn đi theo một người, cảm thấy bất ngờ liền nói, “Ấy da, mới sáng sớm mà đã có thiếu gia nhà ai đi theo vậy nè?”

Tiễn Cơ nhìn lại, Chiêu Tài với khuôn mặt trắng nõn, cẩm y hoa phục, tuy rằng cầm thùng gỗ nhưng chỉ cần liếc nhìn một cái cũng biết ngay hắn là thiếu gia con nhà giàu.

Chiêu Tài hì hục đặt thùng gỗ bên cạnh gánh hàng rong của Tiễn Cơ, hắn lắc lắc đôi tay đã tê dại, “Tôi là người của Tiễn gia.”

“Tiễn gia?” Trương Tam cười vui vẻ rồi nói với Tiễn Cơ, “Cùng họ với ngươi à, là người trong nhà hả?”

Chiêu Tài gật đầu mà giành nói, “Nhưng mà ta là đầy tớ của nhà hắn.”

Trương Tam hoàn toàn không tin lời nói của Chiêu Tài, “Vị công tử này thật biết nói đùa.”

Tiễn Cơ pha trò, “Đúng vậy đúng vậy, Trương Tam, giúp ta xem quầy hàng một chút.” Nói xong liền lôi Chiêu Tài ra sau phố.

Bàn tay của Chiêu Tài vẫn còn đang đau nhức, chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị Tiễn Cơ lôi đi như vậy, cho nên lại càng đau.

Tiễn Cơ nhìn thoáng ra bên ngoài, tứ phía không có người, hắn quay đầu trách Chiêu Tài, “Không có việc gì thì đừng trả lời bậy bạ, nghe hiểu được tiếng người hay sao?”

“Nghe hiểu được.”

Tiễn Cơ giơ nắm đắm lên nói, “Còn cãi nữa?”

Chiêu Tài rụt lui cổ, khúm núm không dám mở miệng.

Tiễn Cơ nắm lấy áo của hắn rồi nói, “Mau biến mất bộ trang phục này cho ta.”

Chưa nói xong nửa câu sau thì Chiêu Tài vì đang sợ hãi Tiễn Cơ lạm dụng uy quyền mà liền biến mất bộ trang phục.

Trần trụi, từ trên xuống dưới chỉ có một sợi dây màu đỏ trên cổ, sợ đến mức Tiễn Cơ liền ôm lấy Chiêu Tài mà nói, “Ta chưa nói xong mà, ngươi biến thành như vậy làm cái gì!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chiêu Tài nhíu lại, rưng rưng nước mắt, “Ta sợ biến chậm thì ngươi sẽ đánh ta.”

Làn da mịn màng trơn nhẵn ngay dưới bàn tay, Tiễn Cơ ôm chặt Chiêu Tài vào lòng, một tay ôm vai một tay ôm thắt lưng, dùng y mệ rộng thùng thình của mình che khuất tấm lưng trần cùng cái mông của Chiêu Tài, “Tổ tông ơi, ta chỉ muốn ngươi biến thành trang phục bình thường mà thôi.”

“Làm sao ta biết được.” Từ khi rời nhà đến nay, ba ngày nhịn đói, một ngày bị mắng bị dọa, Chiêu Tài nhớ lại, trong lòng cảm thấy khổ sở, nước mắt ào ào rơi xuống vài giọt, có xu thế càng rơi càng nhiều.

Giọt nước nho nhỏ trong suốt dừng trên làn da của Tiễn Cơ, chất lỏng ấm áp từ trên cổ lăn vào trong ngực, tâm tư của Tiễn Cơ mềm nhũn đến mức muốn tan chảy, vội vàng dỗ dành, “Hảo hảo, lần này là ta sai, ngươi mau biến ra quần áo đi, cẩn thận coi chừng bị cảm lạnh.”

Đúng là gió thổi có một chút lạnh, Chiêu Tài hít hít cái mũi, biến ra một bộ trang phục bằng vải thô.

Cũng may là sáng sớm cho nên trên đường không có ai, ở sau phố có rất ít người, vì vậy không ai nhìn thấy. Tiễn Cơ thở phào nhẹ nhõm rồi buông Chiêu Tài ra.

Trên mặt của Chiêu Tài có hai hàng thanh lệ, Tiễn Cơ dùng y mệ lau khô cho hắn.

Chiêu Tài ngoan ngoãn đứng im, ngưỡng mặt để Tiễn Cơ lau nước mắt.

Khuôn mặt sạch sẽ trắng như tuyết ở cách Tiễn Cơ chưa đến nửa tấc, Tiễn Cơ càng nhìn càng thấy Chiêu Tài thật đẹp mắt, khuôn mặt này đúng là bộ dáng của những vị công tử nhà giàu mới có, hoàn toàn không hợp với trang phục trên người.

Tiễn Cơ suy đi nghĩ lại, rốt cục ngồi xổm xuống đất để hốt lấy một chút đất cát rồi quẹt lên mặt của Chiêu Tài, cho đến khi nhìn không ra màu da ban đầu thì mới hài lòng dừng lại, sau đó hắn chỉ vào thùng gỗ rồi nói giá cả cho Chiêu Tài biết, phân phó Chiêu Tài phải bán cao giá hơn chứ không được bán giá thấp, “Đến con phố đối diện đi bán, bán xong rồi quay về quầy tìm ta.”

Chiêu Tài lau mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

Tiễn Cơ sờ đầu của Chiêu Tài, khi Chiêu Tài biến trang phục thì cũng biến mái tóc dài thành búi tóc cột trên đỉnh đầu, sờ vào không có cảm giác mềm mại như khi sờ lông mèo.

Tiễn Cơ thu tay về, chùi tay vào góc y mệ vài cái rồi nói, “Còn chưa chịu đi.”

Chiêu Tài nghe như vậy liền ôm thùng gỗ rồi vui vẻ chạy đi.



Cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh của Chiêu Tài thì Tiễn Cơ mới quay về quầy hàng của mình, mỗi ngày hắn bán một món khác nhau, bởi vì khẩu vị rất ngon cho nên hấp dẫn không ít người.

Nhiều khách quen đi ngang qua quầy hàng của Tiễn Cơ liền hỏi, “Hôm nay bán cái gì vậy?”

Tiễn Cơ vừa cười vừa nói, “Mì sợi cá viên.” Thứ hắn bỏ vào gánh hàng rong lúc buổi sáng là mì sợi mà hắn đã làm sẵn.

Người nọ nói, “Cho một tô.”

Tiễn Cơ lên tiếng, “Có ngay.” Mở lò ra, chờ sau khi nước sôi thì đem mì sợi và cá viên đã trụng sơ vào trong nồi nước lèo, sau đó vớt ra rồi đưa đến trước mặt thực khách.

Thực khách ngồi trước bàn, chỉ một lát sau thì đã ăn xong, sau đó trả cho Tiễn Cơ vài đồng tiền. 810

Tiễn Cơ vui vẻ tiễn khách.

Sáng nào Tiễn Cơ cũng lặp đi lặp lại chuyện này, thật ra cũng khá buồn tẻ.

Trước kia khi rảnh rỗi không có khách hàng thì Tiễn Cơ sẽ cùng vài người ở hai bên quầy kế bên nói chuyện phiếm, hôm nay lại không muốn tán gẫu, hắn nâng cằm lên rồi ngồi ngẩn người, đầu óc chu du phương trời nào, bất giác lại nghĩ đến Chiêu Tài.

Con mèo yêu ngu ngốc kia đứng xích lõa ở trước mặt mình, tuy rằng chỉ nhìn vài lần, nhưng cái gì nên xem cái gì không nên xem đều được Tiễn Cơ nhìn sạch sẽ. Sau đó lại ôm Chiêu Tài, lúc bất cẩn còn sờ soạng vài cái.

Làn da của Chiêu Tài rất mềm mại, thắt lưng lại nhỏ, trên người không có nhiều thịt, trước ngực có hai điểm hồng phấn non nớt. Xuống chút nữa chính là vật thể giống cái mầm đang cúi đầu, rũ xuống giữa hai chân. Như vậy xem ra rất là khả ái a.

Tiễn Cơ không khỏi miệng khô lưỡi ráo, hắn uống một ngụm nước nóng rồi rửa mặt, vỗ vỗ lên mặt vài cái, không cho bản thân suy nghĩ miên man.

Liên tiếp bán hơn mười tô mì sợi cá viên, trong bát còn sót lại năm viên cá. Lúc này lại có người đến mua điểm tâm, Tiễn Cơ nhớ đến bộ dáng chảy nước miếng nhưng lại không dám nói lúc hồi sáng của Chiêu Tài thì trong lòng liền mềm nhũn, hắn trả lời, “Cá viên hết rồi, chỉ còn mì thịt bò thôi.”

Mùa hè quán mì buôn bán không náo nhiệt bằng mùa đông, vì vậy Tiễn Cơ cố ý mang ít mì, tính sớm bán xong rồi về nhà, buổi chiều hắn còn có dự tính khác.

Nay hắn đã bán xong mì mà vẫn chưa thấy Chiêu Tài trở về. Tiễn Cơ nhịn không được mà suy nghĩ có phải con mèo con rất ngốc hay không, ngay cả cá mà cũng bán không được.

Thu dọn quầy hàng, Tiễn Cơ tính đi tìm Chiêu Tài, vừa vác đòn gánh lên thì nhìn thấy một thân ảnh ở cách đó không xa đang chậm rì rì đi đến đây, càng đến gần Tiễn Cơ thì cước bộ càng chậm.

Tiễn Cơ buông đòn gánh, một tay kéo đối phương đến trước mặt mình, “Vì sao đến bây giờ mới trở về?”

Chiêu Tài nói một cách chậm rì, “Trên đường ít người.”

Hai tay của Chiêu Tài cầm cái thùng rỗng, cúi đầu nhìn đáy thùng rồi lắc qua lắc lại.

Tiễn Cơ xoay người, lấy ra bát cá viên ở trong gánh hàng rồi nhét vào tay của Chiêu Tài, “Còn có vài viên bán không được, cho ngươi ăn nè.”

Hai mắt của Chiêu Tài sáng ngời, buông thùng gỗ, đưa tay ôm bát.

Tiễn Cơ lơ đãng nói, “Buôn bán lời bao nhiêu văn tiền?”

“Lời bao nhiêu hả?”

“Một văn…”

Âm điệu của Tiễn Cơ đột nhiên cất cao, “Cái gì?”

“Cũng không có.”

Một văn…cũng không có?!

Tiễn Cơ khiếp sợ nói không nên lời.

Chiêu Tài khúm núm nói, “Buổi sáng chưa ăn no, ta càng nhìn càng đói, càng nhìn càng muốn ăn.”

“Cho nên ngươi ăn hết cá luôn?”

Chiêu Tài ngại ngùng mỉm cười rồi gật đầu, còn tỏ vẻ chưa đã mà liếm khóe môi, “Ăn ngon lắm.” Sau đó nước miếng giàn giụa mà nhìn thức ăn trong bát, “Không biết có được ăn cá viên hay không.”

Tiễn Cơ phất tay đoạt lại bát, hắn đổ hết toàn bộ vào miệng của mình ngay trước mặt Chiêu Tài. Trong lòng thầm mắng: Ta thật sự là ngu ngốc, để cho một con mèo đi bán cá, có thể bán được mới là lạ!

Chiêu Tài lên tiếng với vẻ mặt đáng thương, “Không phải bảo là cho ta ăn hay sao?”

“Ngươi ăn no rồi, còn ăn cái gì nữa? Coi chừng sình bụng mà chết đó!”

“Ta không…”

Ầm một tiếng, Tiễn Cơ cầm chén đặt mạnh vào trong gánh hàng, mở miệng như hung thần ác sát, “Nói thêm một tiếng nữa xem?”

Chiêu Tài giận mà không dám nói gì, Tiễn Cơ càng nghĩ càng giận, cơm trưa, cơm chiều, hết thảy đều không cho Chiêu Tài ăn.

Chiêu Tài đói bụng, trong miệng lầm bầm lẩu bẩu, đành phải chạy khắp vườn để bắt chuột ăn.

Mùi vị của con chuột không ngon, Chiêu Tài cắn hai miếng thì lập tức phun ra hết.

Tiễn Cơ nhìn thấy Chiêu Tài ăn ba cái thứ ghê tởm liền ghét bỏ mà nhốt hắn ở bên ngoài phòng, không cho hắn vào trong ngủ.

Chiêu Tài tru lên ngao ngao, gõ cửa bùm bùm, Tiễn Cơ bịt kín chăn, không muốn nghe.

Chiêu Tài biến thành con mèo con, dùng móng vuốt cào cửa, Tiễn Cơ cầm chiếc hài ném vào cánh cửa, “Còn ồn ào nữa thì ta liền đem ngươi đi thiến!”

Chiêu Tài sợ đến mức run rẩy, nhanh như chớp mà nhảy vào nhà bếp, cắn cái đuôi, che khuất trọng điểm rồi chui vào trong đống rơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.