Chiều Theo Sở Thích Của Em

Chương 84



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sapoche

Một lúc sau, trong cửa hàng cũng dần yên tĩnh trở lại.

Bí Đỏ Nhỏ giơ di động lên, theo thói quen muốn chuyển sang chỗ phát ra âm thanh, mắt nhìn thấy phòng thử đồ, máy ảnh cũng đảo một vòng sang đấy.

[Là bà chủ! Giọng nói này chính là của cô ấy!]

[Giọng hai vợ chồng nhà này nghe hay thật đấy!]

[Tiến lên một bước mở cửa ra nào, Bí Đỏ Nhỏ ơi!]

Lúc này trong phòng livestream vô cùng náo nhiệt, cũng bởi vì Chu Yến Kinh đang ở trong cửa hàng, sau khi truyền tai nhau tin tức này thì số người xem cũng tăng nhanh như bay.

Bây giờ có chủ đề nóng sốt như thế này, phòng livestream của cô ấy trực tiếp bay hẳn lên trang chủ, không hề thua kém mấy chủ phòng có mấy chục nghìn fan trước đó cả.

Sau khi nói xong câu nói kia thì Mạnh Đan Chi cũng không nói gì nữa.

Vừa nãy cô chỉ muốn phản bác lại câu nói kia của Chu Yến Kinh, nhưng cho dù chủ Weibo có nổi tiếng hay không thì vẫn luôn có fan đang xem.

Nhiều người đang xem như thế, anh lại gọi cô là bà xã, chẳng thích hợp chút nào.

Sau khi nói ra, trong lòng cô vừa thấy xấu hổ vừa thấy lo lắng.

Câu nói kia chắc là bị nghe thấy rồi nhỉ?

Không thấy Mạnh Đan Chi xuất hiện trên màn hình, nên khán giả trong phòng livestream cũng cảm thấy rất thất vọng.

[Bà chủ lộ mặt ra đi mà!]

[Tôi muốn nhìn xem bà xã sẽ như thế nào.]

[Chĩa vào cánh cửa thì có gì để mà xem, quay lại đi, không thấy bà chủ thì ngắm anh đẹp trai]

[Cho nên bà xã = bà chủ sao?]

Dù khu bình luận có bàn luận sôi nổi đến đâu, thì bà chủ cũng không xuất hiện.

Bí Đỏ Nhỏ tiếc nuối quay lại quầy tính tiền, thật ra nhìn Chu Yến Kinh, cô ấy vẫn có chút sợ hãi, dù sao cô ấy cũng chỉ nhìn thấy anh trên tin tức quốc gia thôi.

Cô ấy cũng không biết nói gì, nên đành cười trừ hai tiếng.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Chu Yến Kinh, chính chủ còn bình tĩnh hơn cô nhiều, thế thì cô ấy cần gì phải hoảng chứ, phải nắm chắc cơ hội này!

Sau hôm nay, chắc chắn cô ấy sẽ nổi tiếng.

Bí Đỏ Nhỏ nhìn anh chằm chằm hỏi: “Vừa nãy người nói chuyện chính là vợ anh sao?”

Chu Yến Kinh dường như không để ý đến vô số người đang theo dõi mình trên điện thoại, đặt bản ghi chép trong tay xuống: “Không phải.”

[????]

[Tôi ghép sai rồi sao??]

[Không phải chứ, CP tôi mới ghép đã tan rã chỉ trong một giây sao?]

Bí Đỏ Nhỏ cũng choáng luôn.

Cô ấy nghe thấy giọng của Mạnh Đan Chi, sao lại thành không phải rồi.

Còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì chợt nghe người đàn ông trẻ tuổi, dùng giọng trầm thấp nói: “Bây giờ không phải, nhưng sẽ sớm ‘phải’ thôi.”

Anh nở nụ cười.

[!!!]

[Tôi bị trêu rồi.]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!]

[Bà chủ đừng để ý đến anh ấy! Cứ để anh ấy nằm mơ đi!]

[Người đàn ông này rất đắc ý nha!]

Bí Đỏ Nhỏ lại bị tấn công.

Không chỉ có cô ấy mà những người đang ngồi xem livestream cũng kích động muốn ngất xỉu rồi.

Bà chủ giận dỗi! Anh còn hùa theo cô!

Thôi quên đi, đưa ra một thông báo nhỏ coi như là hứa hẹn trước đi.

[Con mẹ nó ngọt thật đấy!]

[Ngọt chết tôi rồi]

[Chỉ cần nụ cười này, lấy mạng tôi luôn cũng được nữa!!]

[Trời ạ, bà chủ không xuất hiện cũng được hả?!]

Chu Yến Kinh hỏi: “Còn việc gì nữa sao?”

Thật ra Bí Đỏ Nhỏ còn có chuyện muốn hỏi, cô ấy có thể hỏi cả một đêm, hỏi cả trăm vấn đề, nhưng cuối cùng chỉ có thể lắc lắc đầu.

Cô cảm thấy nếu mình cứ đứng đợi mãi ở đây, chỉ sợ bà chủ sẽ phải trốn cả một đêm.

Cô ấy không nhịn được cười, cất cao giọng trêu chọc: “Tôi chỉ là vừa mới xem xong phim, nên mới đến cửa hàng một chút, nếu không thấy được bà chủ, thì tôi trở về đây.”

Bí Đỏ Nhỏ xoay người rời đi.

Nghe được tiếng cô ấy rời đi, nên Mạnh Đan Chi cầm bộ sườn xám mới đi ra, “Chu Yến Kinh, vừa nãy có phải anh vừa bịa chuyện hay không?”

“Bịa chuyện chỗ nào?” Chu Yến Kinh hỏi lại.

“Chỗ nào cũng bịa chuyện.” Mạnh Đan Chi để sườn xám lên quầy, ánh đèn trong cửa hàng sáng lên, lộ ra hai gò má đỏ bừng của cô.

Sau đó cô thấy Chu Yến Kinh nhìn về phía cửa kính.

Mạnh Đan Chi dường như cũng ý thức được gì đó, nhìn ra bên ngoài cửa kính, hóa ra Bí Đỏ Nhỏ không hề rời khỏi mà ở bên ngoài chụp bảng tên cửa hàng.

Nhưng sau đó lại vừa khéo chụp trúng hai người họ.

Mạnh Đan Chi theo bản năng dùng sườn xám che mặt mình lại.

“…”

Bí Đỏ Nhỏ nhìn thấy như thế, chân như bôi mỡ chạy nhanh vào: “Các đồng chí à, đây không phải là kế sách hay sao, thế này không phải thấy bà chủ rồi à!”

Một đống lớn quà tặng bay qua khung bình luận.

[Thật là ý hay!!]

[Ha ha ha ha ha cô lại vào một lần nữa đi!]

[Dáng vẻ ban nãy của bà chủ cũng thật đáng yêu quá đi!!!]

[Hai người thật xứng đôi đấy, nếu có thể nghe được họ nói gì thì tốt rồi.]

“Tôi mà vào nữa có thể sẽ bị đuổi ra đấy.” Bí Đỏ Nhỏ sờ sờ cằm: “Bà chủ nhìn thì dịu dàng đấy, nhưng thực ra thì có hơi ngại ngùng, thật đáng yêu quá đi.”

Bọn họ còn thích, chứ đừng nói là đàn ông.

Mạnh Đan Chi dùng sườn xám che lấy mặt, nhỏ giọng hỏi: “Người đi rồi sao?”

Chu Yến Kinh buồn cười nói: “Đi rồi.”

Mạnh Đan Chi nghi anh đang nói dối nên lén lén nhìn một chút, sau khi xác định chẳng còn ai nữa, cuối cùng cũng bỏ xuống, ra vẻ bình tĩnh vuốt vuốt tóc.

“Làm em cảm thấy mình chẳng khác nào ăn trộm cả.”

Cô quay đầu nhìn sang kẻ gây chuyện: “Tất cả đều là lỗi của anh.”

Chu Yến Kinh nhướng mi: “Anh cũng không làm gì cả.”

Mạnh Đan Chi: “Hôm nay anh mà không đến, thì sẽ không xảy ra chuyện này.”

Nhưng nếu như thế, cô sẽ không nghe được câu “Đón bà xã tan làm” kia rồi.

Nghĩ đến chuyện khi nãy, đáy lòng Mạnh Đan Chi như giấu một lọ mật, trong ngực cứ như có một con gấu nhỏ, cứ lấy từng chút từng chút mật ra.

Ngọt, nhưng lại không ngấy.

Đúng lúc này, cửa kính lại vang lên.

Bí Đỏ Nhỏ đã đi rồi trở lại, giả vờ giả vịt nói: “Tôi đến mua quần áo.”

Mạnh Đan Chi: “…”

Chu Yến Kinh cũng không ngờ chủ phòng livestream này lại có ý tưởng như thế.

Trong màn hình, người phụ nữ đứng cạnh quầy mặc một bộ sườn xám tay dài mùa đông, quanh viền cổ tay áo được bao phủ một vòng lông màu trắng, dáng người lại mảnh mai.

Bộ quần áo màu xanh nhạt mặc vào mùa hè bao bọc lấy đôi tay trắng, mảnh vải rũ xuống chiếc bàn dài, đối lập với bộ cô đang mặc trên người.

Người đàn ông ngồi sau quầy, quay đầu nói chuyện với cô.

Bức tranh thế này thật sự rất hài hòa, Bí Đỏ Nhỏ nhìn thấy thì sững sờ.

Mấy người xem trong livestream cũng ngây người.

[A a a a thật đẹp quá!]

[Thật xứng đôi, không còn lời gì để nói!]

[Thấy chiếc nhẫn kia không! Lập tức biến nó thành nhẫn kết hôn cho tôi đi!]

[Nhanh đi lấy giấy chứng nhận kết hôn đi!]

[Cục Dân chính có thể làm việc suốt đêm luôn được không?]

Ngoài miệng thì Bí Đỏ Nhỏ nói muốn mua quần áo, nhưng chỉ thấy cô ấy lượn qua lượn lại trong cửa hàng.

Đương nhiên Mạnh Đan Chi sẽ không đuổi khách, chỉ mở một nụ cười vô cùng khéo léo, hỏi: “Hôm nay trong cửa hàng bán gần hết rồi, chưa kịp bổ sung hàng mới lên.”

Cô chỉ vào mấy bộ sườn xám mới treo lên trước khi Chu Yến Kinh đến.

Lực chú ý của Bí Đỏ Nhỏ đâu ở trên sườn xám, cô ấy chưa từng gặp qua người phụ nữ nào dịu dàng như thế, nên chỉ cứ mãi lo nhìn Mạnh Đan Chi

Dưới tác động của người đẹp, cô ấy phất tay: “Đều mua, mua hết.”

[Bí Đỏ Nhỏ: Xong rồi tôi bị bắn trúng rồi]

[Kết hôn với phiên dịch viên đi!]

[Hai chữ dịu dàng này tôi có thể nói cả trăm ngàn lần đấy.]

[Cười chết mất, Bí Đỏ Nhỏ phá sản.]

Chỉ chốc lát, phòng livestream đều là quà tặng lướt qua.

Mạnh Đan Chi biết cô ấy vẫn còn đang livestream, thật ra cô rất muốn nhìn thấy mọi người trên livestream đang nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được, đi đóng gói cho cô ấy.

Miệng cô mấp máy, giọng rất nhỏ: “Túi.”

“Ở đâu?”

Chu Yến Kinh đưa ba túi giấy qua cho cô.

Mạnh Đan Chi cầm lấy.

Mắt Bí Đỏ Nhỏ sáng rực lên, tất cả đều được quay lại, dù sao bà chủ cũng không cản, có nghĩa là không sao cả, cô ấy cảm thấy rất thỏa mãn cầm lấy chiến lợi phẩm rời đi.

Lúc này là đi thật đấy.

Mạnh Đan Chi đi ra cửa nhìn theo cô ấy, thấy cô ấy đã rời đi, lúc này mới treo bảng đóng cửa lên, Bí Đỏ Nhỏ quay đầu lại thấy thì dừng lại.

[Ha ha ha ha bà chủ thật sự rất sợ cô rồi đấy.]

[Không sao cũng đã quay được rất nhiều rồi ha ha ha ha!]

“Hay là bỏ đi.” Bí Đỏ Nhỏ cười tủm tỉm, “Tôi chỉ sợ ngày mai ở đây treo thông báo, cấm Bí Đỏ Nhỏ vào cửa hàng.”

Mấy người trong phòng livestream được một phen cười như điên.

-

Sau khi treo tấm bảng lên, cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng thấy yên lòng, lúc này chắc là sẽ không có người đến đâu. Cô quay đầu lại, nhìn Chu Yến Kinh khẽ hừ một tiếng.

Chu Yến Kinh cong môi: “Sao em không đóng cửa luôn đi?”

Mạnh Đan Chi: “Thế không phải rất rõ ràng à.”

Cô nhìn thấy anh ung dung ngồi đấy: “Anh Yến Kinh, nếu anh đã đến đây rồi thì thay em bổ sung hàng thiếu đi, được không anh?.”

Chu Yến Kinh nghĩ nghĩ: “Chắc là có thể.”

Nhất định phải có thể.

Mạnh Đan Chi sai anh treo từng bộ sườn xám mới lên lấp lại những vị trí trống.

Tuy bây giờ đang là mùa đông, nhưng có cửa hàng đã bắt đầu bán thời trang mùa xuân rồi, còn cô là bởi vì hợp tác cùng bộ phim điện ảnh này, nên mới bán đồ của mùa hè thế này.

Cô ngồi trở lại sau quầy, chống cằm nhìn anh.

Chu Yến Kinh rất cao nên treo đồ lên tường cũng không quá khó khăn, một người như anh cứ đứng thế thôi cũng đã rất đẹp rồi.

Mạnh Đan Chi trêu chọc: “Anh Yến Kinh, hay là anh nghỉ việc đi em thuê anh này.”

Trên mặt cô lộ ra chút đắc ý nho nhỏ: “Anh nhìn xem bây giờ cửa hàng của em làm ăn cũng rất tốt, dư sức trả tiền lương cho anh.”

Chu Yến Kinh trở lại quầy tính tiền.

Anh đứng đấy, cúi đầu nhìn cô: “Thật à?”

Mạnh Đan Chi hất cằm: “Đương nhiên.”

Chu Yến Kinh: “Thế tối nay em mời anh ăn cơm?”

Mạnh Đan Chi không ngờ anh lại chuyển sang chuyện này, chẳng qua chỉ là một bữa ăn thôi mà, cô hào phóng nói: “Em mời!”

Chu Yến Kinh bật cười.

Từ trong cửa hàng ra ngoài, Mạnh Đan Chi trốn ở phía sau lưng Chu Yến Kinh, sợ sẽ gặp người quen, nên khi lên được tới xe thì cô thở phào nhẹ nhõm.

“Nhanh lên đi, em sợ lát nữa có người đến.”

Mạnh Đan Chi đoán, một hồi nữa, sợ là chuyện này mọi người đều biết hết.

Hôm nay Chu Yến Kinh xuất hiện trên hotsearch nhờ vào gương mặt, hơn nữa gần đây cửa hàng của cô cũng có chút tiếng tăm, hai người nổi tiếng đứng cạnh nhau,

Đúng như cô nghĩ, lúc này phòng livestream của Bí Đỏ Nhỏ đã lên đến hàng triệu lượt người xem.

Tuy cô ấy đã sớm rời khỏi [Kinh Chi], nhưng số dân cư mạng nghe thấy tin tức chỉ nhiều lên chứ không hề giảm xuống, những người ở gần Bắc Kinh đều đang tính sẽ đến cửa hàng ngay.

Sau đó người phía sau lại bình luận để bổ sung kiến thức cho người phía trước.

[Tôi đến trễ rồi sao?]

[Chậm rồi, bỏ qua một bộ phim rồi.]

[Vừa nãy tôi vừa mới tận mắt chứng kiến thông báo kết hôn của cặp vợ chồng mới cưới.]

[Ha ha ha trước đó cũng đã nói qua!]

[Bây giờ đến cửa hàng còn kịp không?]

Bí Đỏ Nhỏ vội vàng nói: “Bây giờ không cần đi nữa rồi, tôi thấy với tính cách của bà chủ thì có thể tôi vừa rời khỏi đã kéo bạn trai đi mất rồi.”

“Còn về livestream tối nay, khi trở về tôi sẽ đăng lên, sau này các bạn có thể đến xem, có nhiều fan chắc là đã chụp màn hình lại rồi.”

Đâu chỉ chụp lại, mà cũng đã đăng vào các mạng xã hội rồi.

Có một chủ blog đã chụp lại ảnh người phiên dịch trên tin tức và bà chủ đang nổi tiếng gần đây lại, chủ đề này quá hot nên nó nhanh chóng trở thành từ khoá tìm kiếm nhiều trên hotsearch.

Thật sự đã lên thẳng hotsearch luôn.

Hơn nữa trùng hợp hơn chính là, hotsearch ngày hôm nay của Chu Yến Kinh vẫn chưa giảm xuống.

Ngay cả một vài diễn đàn cũng đều bắt đầu thảo luận chuyện này rồi.

- - [Người đẹp sườn xám x Phiên dịch viên, mọi người thấy như thế có đúng không?]

[Tôi đã biết chủ phòng live trải qua cái gì!]

[Ha ha ha ha tôi mới từ Weibo sang đây, tôi nhìn mà cứ lăn lộn mãi trên giường đây này!]

[Cầu hướng dẫn tìm kiếm]

[Kiếm Weibo của Bí Đỏ Nhỏ hay của bà chủ đều được.]

[Xem xong trở lại rồi đây, thật ngọt thật ngọt, cặp đôi thật đúng là có khác

[Đón bà xã tan làm ngọt ngào ghê!]

[Hôm nay cửa hàng của bà chủ bán hết đồ luôn, cũng có một phần công lao của tôi trong đó đấy!]

[Sớm biết thế tối nay tôi cũng qua đấy rồi, nói không chừng có thể nhìn thấy tận mắt.]

[Anh Chu thật lịch sự, hợp nhau quá đi hu hu hu.]

Mấy bạn trên mạng đều nói Bí Đỏ Nhỏ thật may mắn quá.

Sau khi ăn dưa xong, tốc độ của họ cũng rất nhanh, lướt thêm vài tin.

Có người vẫn còn đang ở quê ăn Tết với người thân, vẫn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì: [Mấy người nói bà chủ thì tôi biết, mà anh Chu là ai thế?]

[Đi lướt lại vòng xã hội của bộ thần bí đi.]

[Bộ thần bí là gì]

[Bộ Ngoại giao = Bộ thần bí.]

[Là phiên dịch viên của nhà nước,undefined]

[Người hay nghề nghiệp gì cũng đều xuất sắc hết!!]

[Là cái người đàn ông được ghi là đã đính hôn trên Baidu à.]

Những tin tức này đều được để công khai, một khi đã tra thì sẽ biết.

Thông tin của Chu Yến Kinh trên trang web chính thức Bộ Ngoại giao, còn có hình đại diện nữa, mọi người đã xem rất nhiều ảnh chân dung của nhiều ngôi sao rồi, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy hình nghiêm túc thế này nên thấy rất đẹp.

Họ còn lo lắng vấn đề chụp hình bên chính phủ nữa sao?

Chẳng qua bởi vì liên quan đến Bộ Ngoại giao, nên mọi người nói chuyện sẽ không thể không nể mặt được, đề phòng một chút.

[Có mấy trăm lượt bình luận rồi, có ai động bút chưa??]

[Không có, tôi trở về video chưa xem để xem để nhìn.]

[Mọi người nói xem, dáng vẻ anh Chu trông cũng rất lịch sự, còn xưng hô là bà xã, thế lúc riêng tư cũng như thế sao?]

[Tôi cảm thấy không phải đâu!]

[Bên ngoài đương nhiên phải hào hoa phong nhã rồi, sau khi về nhà, trong phim không phải đều là xé rách sườn xám hết sao ha ha]

[Tôi đen tối rồi này]

[Tôi cũng thế.]

[Mấy chị em, mọi người cẩn thận ID mình chút nhé, tôi biết người bán tài khoản này.]

Bài post dần dần lệch với đề tài ban đầu.

-

Sau khi Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh ăn xong về nhà, điện thoại của hai người cũng chưa bao giờ ngừng rung.

Đầu tiên là cô nhận được điện thoại của người suốt ngày lướt mạng là Hứa Hạnh: “Bà chủ! Tớ mới vừa đi ăn cơm hai người đã làm nên chuyện lớn như thế rồi!”

Hứa Hạnh vô cùng tức giận, bản thân cô ấy sao lại không ở cửa hàng lúc đó chứ.

Mạnh Đan Chi bất đắc dĩ nói: “Đây là ngoài ý muốn thôi.”

Hứa Hạnh: “Đàn anh Chu đang vội kết hôn, đàn ông mà.”

Mạnh Đan Chi nhìn sang Chu Yến Kinh, anh cũng nhận được điện thoại của mấy đồng nghiệp trong công ty, đương nhiên bọn họ cũng thấy chuyện này trên mạng.

“Cục trưởng Chu à, khi nào thì uống rượu mừng đây?”

“Yến Kinh, khi nào thì cậu xin thời gian nghỉ kết hôn thế, khoảng thời gian sắp tới trong Bộ cũng không có việc gì.”

“…”

Chu Yến Kinh vẫn luôn bình tĩnh trả lời, sau khi cúp điện thoại thì thấy Mạnh Đan Chi đang nhìn anh chằm chằm: “Làm sao thế?”

Mạnh Đan Chi: “Thật bình tĩnh.”

Chu Yến Kinh: “Không có làm chuyện gì xấu, thì vội vàng cái gì.”

Mạnh Đan Chi thầm nghĩ, ý của cô cũng không phải như thế này.

Cô đang muốn nói thì Trần Thư Âm đã gọi điện thoại đến cho cô: “Tớ biết tên họ Chu kia không phải thứ người tốt lành gì mà! Anh ta lại đến ép hôn rồi đấy!”

Ép hôn?

Mạnh Đan Chi lúng túng.

Giọng cô ấy có chút lớn, Chu Yến Kinh đang ngồi bên cạnh cô sẽ nghe được tiếng có tiếng không: “Cô Trần à, cô phải có trách nhiệm với lời nói của mình.”

Trần Thư Âm cười lạnh: “Anh không muốn kết hôn sao?”

Chu Yến Kinh: “… Muốn.”

Trần Thư Âm lại nói với mạnh Đan Chi: “Cậu nhìn đi, anh ta thừa nhận rồi.”

Mạnh Đan Chi phì cười, thấy Chu Yến Kinh đang nhìn chằm chằm mình thì tiếng cười càng rõ ràng hơn, cuối cùng không nhịn được mà cười ra tiếng.

Chu Yến Kinh có chút bất đắc dĩ.

Người bạn thân này của cô hỏi cũng thẳng thắn quá rồi.

Trần Thư Âm hạ thấp giọng nói: “Bây giờ đều có bạn bè hỏi tớ chuyện của cậu đấy, còn hỏi chồng chưa cưới của cậu nữa.”

Cô ấy còn gắn thêm ba chữ chồng chưa cưới vào.

Mạnh Đan Chi: “Hỏi thì thôi, cũng chẳng phải chuyện bí mật gì.”

Quay cũng quay rồi, còn có thể chối bỏ nữa sao, chuyện tối nay cũng có nguyên nhân là do cô, nếu cô không trả lời lại câu chưa đăng ký kết hôn kia, chuyện này có thể bùng nổ thế sao.

Trần Thư Âm ừ, còn nói: “Cuối cùng tớ vẫn cảm thấy được chuyện hôm nay anh ta đến cửa hàng của cậu không được bình thường, chắc chắn có ý đồ xấu rồi.”

Cả nửa năm đều bình an vô sự, hôm nay lại xuất hiện tin tức lớn như thế.

Chu Yến Kinh trong suy nghĩ của cô ấy chính là một người đàn ông vô cùng nham hiểm.

Quả thật Mạnh Đan Chi cũng có hơi nghi ngờ anh, bình thường anh đều chờ cô ở trong xe, cô lập tức nói: “Chờ tối nay tớ sẽ ép cung một chút.”

Trần Thư Âm: “Cậu cũng không bị ép hỏi lại à.”

Mạnh Đan Chi: “Không đâu.”

Trần Thư Âm biết rõ tính của cô, cũng không đả kích, chống lại Chu Yến Kinh, phần thắng của Mạnh Đan Chi chỉ có thể là 0,1 mà thôi.

Mà 0,1 này phần lớn là do Chu Yến Kinh nhường cô.

Sau khi cúp máy, Mạnh Đan Chi nhìn sang Chu Yến Kinh, nhìn chằm chằm một chút lâu, người đàn ông này lại có thể lịch sự, có văn hóa như thế, giống như không phát hiện chuyện gì cả.

Lại còn gắp đồ ăn cho cô.

Nghĩ như thế là có thể thoát được hay sao, đương nhiên không thể.

Trong bụng Mạnh Đan Chi đang viết một bài nháp mở đường sẵn rồi, cô vẫn rất sợ mình nói không lại Chu Yến Kinh, nên chuẩn bị sẵn sàng trước mới được

Chờ khi về đến căn hộ, cô đã đè Chu Yến Kinh lên cánh cửa.

“Nói, vì sao anh lại đi vào trong cửa hàng!”

Mạnh Đan Chi cảm thấy giờ phút này cô mạnh mẽ hệt như một nữ điệp viên vậy đó.

Chỉ là giọng cô nhẹ nhàng quá, dáng vẻ thì hung hăng ngược lại nhìn giống như đang làm nũng hơn.

Chu Yến Kinh cúi đầu, ánh mắt xẹt qua cánh tay trắng nõn đang đặt trên bả vai anh kia, thuận theo nói: “Chờ em.”

Mạnh Đan Chi không tin: “Ở trong xe chờ không được sao?”

“Trong xe rất chán.”

“Anh đã ở trong xe đợi cả một học kỳ rồi.”

“Cho nên không muốn đợi nữa.”

Mạnh Đan Chi thế mà lại không thể nói gì lại được cả.

Cô còn muốn hỏi một chút là vì sao. Kết quả mắt Chu Yến Kinh lóe lên, vòng qua cánh tay của cô. Trực tiếp bế cô lên luôn.

“A, làm gì thế?”

Chu Yến Kinh nói: “Anh cũng có vấn đề muốn hỏi em.”

Mạnh Đan Chi nghi ngờ: “Cái gì?”

Cô cũng không có làm gì mà, chỉ có hôm nay buôn bán lời rất nhiều tiền, đây chính là tiền riêng của cô, không thể nói cho anh được.

“Chi Chi, em thật sự rất được chào đón.”

Mắt Mạnh Đan Chi cong lên, “Anh mới phát hiện ra à.”

Trong khoảng thời gian này người đến cửa hàng đều là vì cô mà đến.

Chu Yến Kinh: “Ừm, phát hiện được. Được chào đón đến mức mà mấy chục sao nam nổi tiếng trong giới giải trí đều được lựa chọn trở thành CP với em.”

“…?”

Mạnh Đan Chi cũng tự biết, nhớ đến mấy cái tên lúc mừng năm mới nhìn thấy.

Không thể nào, anh thấy rồi sao?

Mấy chục người?

Mạnh Đan Chi giả vờ nghe không hiểu: “Anh Yến Kinh, anh đang nói gì thế?”

Chu Yến Kinh rũ mắt, “Không biết?”

Mạnh Đan Chi: “Không biết.”

Chu Yến Kinh dịu dàng nói: “Sao em có thể không biết chứ, có hai mươi người đàn ông chờ em biết đấy.”

Mạnh Đan Chi bị mấy câu nói này của anh làm da đầu trở nên tê dại.

Càng dịu dàng càng thấy không ổn.

Tuy rằng “hai mươi người đàn ông” này cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn cũng là do cái người cắt ghép biên tập kia làm, chắc chắn chủ Weibo đó không thoát được liên quan rồi.

Mạnh Đan Chi bị anh bế lên chỉ có thể ôm cổ anh, nhanh trí nói: “Anh Yến Kinh, không phải anh đang ghen đấy chứ?”

Ánh mắt cô không rời mà nhìn theo anh.

Chu Yến Kinh ừm một tiếng.

Mạnh Đan Chi không ngờ anh lại thừa nhận nhanh như thế, mấy sự đắc ý trong đầu cũng nghẹn lại hết, bỗng nhiên lại chẳng biết tiếp theo nên nói gì.

“Ghen… Cũng không phải là lỗi sai của em.”

Chu Yến Kinh: “Đương nhiên.”

Mạnh Đan Chi cười càng rạng rỡ hơn, như quả đào mật vừa hái từ trên cây xuống.

Bỗng nhiên cô suy nghĩ cẩn thận nói, “À --- cho nên anh cố ý đi vào trong cửa hàng!”

Chu Yến Kinh cũng cười: “Chi Chi, em trở nên thông minh rồi.”

“?”

Mạnh Đan Chi cũng không ngờ anh lại nói lảng sang chuyện khác, “Chu Yến Kinh, máu ghen của anh cũng lớn quá rồi, còn muốn đi vào tận cửa hàng nữa.”

Mục đích chính là “Để fan bắt gặp” hay sao?

Thật sự bắt gặp được anh không phải chỉ là một người hâm mộ mà còn là một chủ tài khoản, cả nước này đều biết cô đã có một người chồng sắp cưới.

Chỗ làm việc của anh cũng đã được đề cập đến. Không ai dám ghép CP cô với người khác nữa.

Mạnh Đan Chi: “Cho nên đến đón em tan làm cũng là cố ý, nói chuyện với cô gái kia cũng là cố ý, anh đâu có phải đến đón em tan làm.”

Chu Yến Kinh: “Đầu tiên là đón em tan làm, thứ hai là đánh dấu chủ quyền.”

Mạnh Đan Chi nghe thấy như thế thì cười rộ lên.

Lúc này hai người đổi vị trí, anh đè cô lên ván cửa, đầu gối nâng lên, từ phía dưới sườn xám của cô đi vào trong.

Chu Yến Kinh sờ vào bên trong, chạm vào mép nội y.

Trong phòng vẫn chưa mở hệ thống sưởi lên, khí lạnh tiến vào trong quần áo, Mạnh Đan Chi rụt người lại, dán sát vào lỗ tai anh, nũng nịu lẩm bẩm: “Anh Yến Kinh, anh thật nham hiểm.”

“Thủ đoạn bình thường thôi.”

“Bình thường của anh cũng chẳng giống người thường, đúng là chỉ giỏi chữ nghĩa.”

“Tự em muốn trả lời lại anh.” Chu Yến Kinh cười nhẹ nhìn cô: “Còn chưa đăng ký kết hôn sao? Kêu bà xã là không đúng?”

Mặt Mạnh Đan Chi đỏ lên.

Thật ra hai người đã quên mất còn có chuyện đăng ký kết hôn này, trước đó trong đầu đều là áo cưới, là đồ kết hợp, đương nhiên tất cả đều muốn làm hôn lễ trước.

Đăng ký kết hôn quả thật sẽ không có ảnh hưởng gì cả.

Nghĩ đến ngày đăng ký kết hôn, mặt Mạnh Đan Chi càng đỏ hơn, hắng giọng nói: “Nghĩ hay dễ sợ.”

Cô vô cùng kiêu ngạo.

Chu Yến Kinh nở nụ cười, cúi đầu xuống chiếm lấy môi cô.

Một đường từ huyền quan đến trong phòng ngủ, quần áo Mạnh Đan Chi vẫn còn trên người, chắc là bởi vì lạnh quá nên anh không có cởi ra.

Đương nhiên, đến giường rồi thì sẽ không cần kiêng kỵ chuyện này nữa.

Chỉ là trong ổ chăn cũng lạnh, nhưng người của Chu Yến Kinh hệt như cái lò lửa, Mạnh Đan Chi chủ động dán sát vào người anh để sưởi ấm.

Thời gian càng lâu, cả người ngày càng khô nóng hơn.

-

Đêm dài, mới hơn mười giờ, nhiệt độ vẫn đang tăng cao.

Tin tức công khai của Mạnh Đan Chi nhiều hơn Chu Yến Kinh nhiều, ví dụ như cô thêu rất đẹp, có chồng chưa cưới, nhẫn đính hôn của cô rất đẹp, là hoa khôi ở trường đại học B.

Sau đó tin tức Chu Yến Kinh và Mạnh Đan Chi là đàn anh đàn em cũng được truyền đi.

Đại học B còn chưa khai giảng, nhưng mấy bạn học đã hận không thể khai giảng ngay lập tức rồi.

Diễn đàn trong trường học đã bùng nổ ầm ĩ.

“Đây mới chính là công khai thừa nhận thật sự này!”

“Ha ha ha ha, đàn chị Mạnh và đàn anh Chu cười lên thật sự rất đáng yêu đó nha.”

“Đàn anh Chu thật sự rất man, rất có sức hút!”

“Không uổng công tôi đu CP lâu như thế.”

“Cho nên lần trước đàn anh Chu đeo nhẫn trở về trường, chính là có ý muốn nói cho chúng ta biết nhỉ? Anh ấy lại có thể nhịn xuống không nói nữa chứ!”

“Thật đó!”

“Nghĩ lại cái lần ở lễ hội văn hóa đó, đàn anh Chu thật sự rất cợt nhã nha, mờ mờ ám ám nói cho chúng ta biết, chúng ta đều là đàn em của anh ấy, thật là nhẫn tâm!”

“Đừng nói nữa, tôi đang rất mong chờ đến ngày khai giảng đây.”

“Khai giảng cũng vô dụng thôi, đàn chị Mạnh đã năm tư rồi, không có chuyện gì sẽ không về trường đâu.”

“Bảo vệ luận văn cũng phải cần trở về nhỉ?”

“Núi không đến thì tôi đến với núi, chạy đến cửa hàng Kinh Chi là được.”

“Đàn chị Mạnh giấu giếm lâu như thế, nhỡ đâu ở trong diễn đàn này, chị ấy nhìn trộm, có thể sẽ muốn vác cửa hàng trốn trong đêm đấy ha ha ha.”

Đương nhiên Mạnh Đan Chi không ở trong diễn đàn, nhưng Hứa Hạnh thì có.

Cô ấy trừng mắt nhìn, trong trường học thật ra đều rất cam chịu, tuy cũng khiếp sợ, nhưng nhiều hơn chính là bởi vì câu nói kia của đàn anh Chu.

Đón bà xã tan làm.

Ai mà biết đàn anh Chu là người như thế đâu, chỉ một một câu với vài chữ, được anh nói đầy tình ý như thế, ai không mê được chứ.

Hiệu quả thế này, tuyệt đối tốt.

Mấy người theo đuổi khác kia, cũng chạy nhanh sang trạm dừng khác đi.

Các video phía dưới, đều có người tìm kiếm diễn đàn đại học B thôi.

Vô số cộng đồng mạng đã vào xem bài đăng về các cặp từng được ghép CP từng bài đăng trong nhóm CP, tuy không thể trả lời, nhưng rất nồng nhiệt.

Nhà gái đẹp, lại là người kế thừa di sản phi vật thể, còn tự mình mở cửa hàng nữa.

Nhà trai đẹp, làm ở Bộ thần bí vì nước mà phục vụ.

Người như thế thật sự là thần tượng trong phim, nhưng mà ở ngay trước mặt thế này, rất nhiều người đã bắt đầu cầu có loại tiểu thuyết như này rồi.

Nhưng mà, bọn họ cũng có chung một câu hỏi.

Chu Yến Kinh và Mạnh Đan Chi cách nhau vài tuổi, bọn họ căn bản là không cùng xuất hiện với nhau, cuối cùng là quen nhau vào lúc nào thế.

Cái này không biết, đã bắt đầu phải gãi đầu suy nghĩ rồi.

Có antifan trồi lên: [Không phải, mấy người không nghĩ đến, chồng chưa cưới của Mạnh Đan Chi không phải là người này sao? Đều là giả thôi.”

Lúc này có người trả lời: [Đây là ngốc hay sao?]

Người kia trả lời: [?Mắng tôi làm gì?]

Mọi người trên mạng cười như điên nói: [Có chút đầu óc, nhà trai làm trong nhà nước, nếu có tình cảm bất chính, sao lại dám diễn trò thừa nhận như thế trước mặt người dân cả nước chứ?]

Chờ khi mọi người tiến vào trang chủ của đối phương, đều là mắng phía chính phủ, còn có nghi ngờ quyết định của chính phủ, dễ đoán là một kẻ tố cáo.

Nói không chừng năm mươi vạn tiền thưởng có thể đến tay đấy [1].

[1] Tại Trung Quốc, có một vài nơi sẽ thưởng tiền cho những người tố cáo với chính quyền những vấn đề cần thiết. Ví dụ như việc chống đối chính quyền ở trên.

-

Hôm sau, mấy tin tức nổi tiếng trên mạng vẫn chưa vơi bớt.

Khi Tưởng Đông nhìn thấy cục trưởng nhà mình thì ho khan hai tiếng: “Cục trưởng, hôm nay anh vẫn còn ở trên hotsearch đấy.”

Chu Yến Kinh cong môi: “Để đó đi.”

Tốt nhất là qua thêm hai ngày nữa.

Tưởng Đông có thể nhìn thấy được tâm trạng của cục trưởng rất tốt, đừng nói đến những người trong phòng phiên dịch, vừa vào cửa, người chào hỏi đã đếm không hết.

“Cục trưởng Chu, khi nào thì đăng ký kết hôn thế?”

“Cục trưởng, gọi bà xã sớm nha, rất vội đấy.”

Chu Yến Kinh chỉ cười nhạt, đi vào thang máy.

Còn về mấy vấn đề của bọn họ, anh cũng không đưa ra câu trả lời.

Sáng sớm Trình Tư Tư nhìn thấy, giật mình: “Thì ra vị hôn thê của anh chính là cô ấy.”

Cô ta cũng như Tưởng Đông, nhìn về phía cà vạt của anh: “Hôm nay, cục trưởng Chu đeo cà vạt à, đừng nói là trên đó còn có hình thêu nha.”

Chu Yến Kinh: “Ừm.”

Thấy anh thừa nhận, Trình Tư Tư hừ cười: “Đắc chí chết được.”

Trước kia cô ta cũng theo dõi Mạnh Đan Chi, ngay cả mấy video mà Mạnh Đan Chi đang lên mạng xã hội, rất thích sự khéo tay của cô.

Trước kia cô ta cũng cảm thấy kỳ lạ, sao những video cà vạt mà Mạnh Đan Chi thêu và cà vạt của Chu Yến Kinh đều giống nhau như thế, nhưng một nửa cà vạt đều bị khuất trong áo, cô ta cũng không nhìn ra được.

Lúc này, tất cả sự trùng hợp đều đã được giải thích.

Tuy Trình Tư Tư không biết vì sao bản thân lại thua Mạnh Đan Chi, nhưng không thể không nói, cô ta là phụ nữ, cũng rất thích Mạnh Đan Chi.

Khó trách Chu Yến Kinh nhớ mãi không quên, vừa gặp đã yêu.

Chu Yến Kinh đối với những người khác đều lạnh nhạt, vô tình, anh chỉ liếc mắt nhìn cô một cái đã động lòng, thì mãi mãi là động lòng.

-

Từ sáng sớm, Mạnh Đan Chi đã nhận được vô số cuộc điện thoại.

Không chỉ có các bạn học, còn có người trong nhà, ngay cả giáo sư Mạnh cũng gọi đến hỏi: “Chi Chi, nghe nói con và Yến Kinh đi đăng ký kết hôn sao?”

“Ông nội, ông nghe ai nói bậy thế.” Mạnh Đan Chi giận dỗi nói.

“Tiểu Lý nghe nói vậy.”

“Chắc chắn mẹ Lý nghe nhầm rồi.”

Mạnh Đan Chi cũng không biết hai người này nghe từ đâu, sau lại truyền đến cái tin tức giả là cô đi đăng ký kết hôn thế này, tính lừa gạt à?

Giáo sư Mạnh: “Đăng ký kết hôn cần phải có hộ khẩu đấy.”

Mạnh Đan Chi: “… Ông nội, ông đừng quan tâm.”

Giáo sư Mạnh cười ha ha rồi cúp điện thoại.

Khi ông nội cúp máy, thì anh trai cũng gọi đến, nghiêm túc nói: “Em còn nhỏ, không vội đi đăng ký kết hôn đâu.”

Mạnh Đan Chi đành phải tránh nặng tìm nhẹ trả lời anh ấy.

Ứng phó xong cũng đến trưa, cô thật sự nói đến khô miệng luôn, càng lôi cái tên gây chuyện kia ra mà mắng một lần.

Đều tại anh.

Anh vui vẻ, còn cô thì bận rộn.

Mạnh Đan Chi hạ quyết tâm, sau đó cho dù là [Kinh Chi] có hoả hoạn đi nữa, cô cũng sẽ không bước vào trong ngõ Thanh dù nửa bước.

Hứa Hạnh nghe thấy lời thề như thế: “Bà chủ cậu đừng có miệng quạ đen thế.”

Mạnh Đan Chi: “Thế cũng là do đàn anh của cậu.”

Hứa Hạnh: “Đàn anh Chu cũng là đàn anh của cậu nha.”

Mạnh Đan Chi: “…”

Cái đó Chu Yến Kinh cũng từng nói qua rồi “Em cũng là đàn em của anh” thật sự có hiệu quả ngang nhau.

Lúc chiều đến, hotsearch cũng trở về vị trí ở giữa.

Mạnh Đan Chi nhớ đến Chu Yến Kinh bởi vì hai mươi người đàn ông mà công khai thân phận, cô tìm đến chủ Weibo kia một chút, tên của đối phương rất dễ nhớ.

Nhưng chủ Weibo đó đã không còn video nữa.

Chỉ có một Weibo mới đăng ---

[Vì để an toàn nên tôi sẽ xóa video trước, còn lại mấy người đàn ông xấu này không cắt nữa. Còn có một chuyện rất quan trọng: Kinh Chi yyds! Chờ tôi đăng video đi!]

Trong bình luận còn có người trả lời: [Ha ha ha ha, tôi ngồi từ hôm qua để xem video rồi, chắc là bây giờ anh Chu còn kịp ra mắt khán giả đấy!]

Mạnh Đan Chi bối rối.

Lại có thể như thế nữa sao?

Hôm qua cô chẳng phải là bị tai bay vạ gió à, bởi vì hai mươi người đàn ông lốp xe dự phòng chết tiệt kia, mà bị Chu Yến Kinh lăn qua lộn lại đấy sao.

Mạnh Đan Chi cũng chẳng biết nói gì hơn.

Cũng không biết có phải chuyện đều đến cùng lúc với nhau hay không.

Hotsearch cũng chưa giảm xuống, bên phía Ninh Thành cũng chủ động liên hệ với cô: “Sẽ mở triển lãm tranh thêu quốc tế đấy, cô muốn tham gia hay không?”

Mạnh Đan Chi đương nhiên muốn rồi.

Nhân viên công tác gửi cho cô một số công việc cần chú ý khi tham gia.

Mạnh Đan Chi sao còn có sức chú ý đến mấy chuyện trên mạng chứ, lập tức khởi động những tác phẩm thêu của mình, trong khoảng thời gian này cô đều đang bận thêu trang phục kết hôn, đúng là không thể nào thêu những cái khác được.

Cái này không được, lười biếng quá rồi.

Về chuyện đăng ký kết hôn hay không đăng ký kết hôn, bà xã hay không bà xã, đều bị cô quên hết sạch

Sau tết Nguyên tiêu, Mạnh Đan Chi mang theo tác phẩm thêu mới tên “Ngắm hoa” và tác phẩm cũ tên “Hạc” cùng trở về Ninh Thành.

Triển lãm sẽ được mở vào đầu tháng, cô đương nhiên sẽ không đợi đến lúc đó.

Sau khi đưa tác phẩm thêu đến, Mạnh Đan Chi gặp mặt Lục Dương, vẫn là quán cà phê trước kia, Bắc Kinh còn lạnh nhưng bên này thời tiết đã ấm dần lên rồi.

Có thể thấy mùa xuân sẽ đến mau thôi.

“Tin tức tuần trước tôi đã thấy rồi.” Lục Dương nói: “Hai người thật là.”

Mạnh Đan Chi cười nhẹ.

Lục Dương nhiều chuyện hỏi: “Cho nên khi nào thì hai người đăng ký kết hôn thế?”

Mạnh Đan Chi lắc đầu: “Chỉ nói đùa thôi.”

Lục Dương à một tiếng: “Tôi nghĩ Chu Yến Kinh sẽ không chờ đâu, tiếng bà xã nghe êm tai lắm nha, bây giờ mọi người đều ngóng trông đấy.”

Đương nhiên Mạnh Đan Chi biết chứ.

Bởi vì có việc, Lục Dương uống xong cà phê đã rời đi trước.

Mạnh Đan Chi ngồi trong quán cà phê, mở diễn đàn đại học B lên, một tuần trôi qua, trong đấy vẫn còn đang bàn luận về cô và Chu Yến Kinh.

Chẳng qua từ bà xã đến đăng ký kết hôn trong lời nói đã biến thành chủ đề mới rồi.

Ví dụ như lúc này, bài post đầu tiên chính là ---

[Ví dụ như, bây giờ tôi muốn @đàn anh Chu, @đàn chị Mạnh, nói đi, là ai trong hai người đã động tay động chân trên Baidu thế hả?]

Chủ đề này bắt đầu một cái là chưa thấy dừng lại luôn.

Tư liệu đính hôn cũng chỉ vài người biết, mấy bạn trên mạng thấy sinh viên đại học B, hình như cũng là đến sau này mới biết hai người họ là một đôi.

Nhưng bạn trên mạng xã hội không thể bình luận vào diễn đàn trường, chỉ có thể nhìn bọn họ thảo luận.

[Tôi cảm thấy là đàn anh Chu.]

[Tôi cũng thấy thế.]

[Chắc chắn là đàn anh Chu, không thoát được.]

[Đàn chị Mạnh dễ ngại ngùng như thế, sao có thể là chị ấy chứ!]

Bọn họ đều cảm thấy là Chu Yến Kinh, tên của anh chiếm đa số, Mạnh Đan Chi bị họ nghĩ là tuyệt đối không có khả năng.

Không chỉ có thế, còn nghiêm túc phân thích nữa.

“Người động tay” Mạnh Đan Chi đang cảm thấy rất thẹn với lòng.

Được rồi, cái nồi này để cho Chu Yến Kinh cõng đi, dù sao cũng không ai biết, nhân viên công tác cũng không thể để lộ được.

Mạnh Đan Chi đứng dậy muốn rời khỏi quán cà phê.

Các cây trên vành đai đã được nảy mầm rồi, trường cấp ba cũng đã khai giảng, vừa khéo là chiều tà, cô đi ngang qua tòa nhà trường trung học, có thể nhìn thấy học sinh mặc đồng phục trường nối đuôi nhau đi ra.

Thật lâu trước kia, cô và anh trai, Chu Yến Kinh mọi người đều học ở đây, tiết của trường tiểu học so với cấp hai sẽ ít hơn một chút, cô sẽ chờ hai người họ tan học.

Khi đó, dù cô liếc mắt một cái từ trong một rừng người mặc đồng phục đều sẽ phát hiện được hai người họ.

Đối diện là mấy cặp đôi gà bông đang lén lút đùa giỡn.

Mạnh Đan Chi thấy có nam sinh đưa cho nữ sinh một ly trà sữa, cô gái nhỏ bị người xung quanh chọc ghẹo mà đỏ mặt.

Cô đứng ở ven đường, nhìn thấy từng chuyện một.

Tuy chỉ mới xa Chu Yến Kinh chưa đến một ngày, nhưng Mạnh Đan Chi đã vô cùng nhớ anh rồi.

Rõ ràng không uống rượu, nhưng giờ phút này giống như đang có men rượu trong người.

Cô gọi điện cho Chu Yến Kinh, bên kia rất nhanh đã bắt máy.

Không đợi anh nói gì, Chu Yến Kinh đã mở miệng: “Chu Yến Kinh, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi!”

Điện thoại im lặng chừng hai giây.

Mạnh Đan Chi nghe thấy tiếng anh cười, nghe đến cả người đều tê dại, Chu Yến Kinh không hỏi cô đã gặp cái gì, chỉ trả lời một chữ duy nhất.

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.