Chiêu Tuyết

Chương 14: Thỏ tử hồ bi (giống như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ)





Trong mật thất rất tối, chỉ có vài viên dạ minh châu trên tường tản ra ánh sáng lành lạnh.

Tần Tố cố gắng bình ổn tâm tình, đi vào mật thất, chú ý tìm kiếm.

Mật thất không lớn, vậy ngăn tủ duy nhất kia hẳn chính là thứ hắn muốn tìm.

Mở hộp gấm ra, rõ ràng là hiệp nghị thư cùng Liêu quốc, xem bút kí là cách đây vài ngày, có lẽ chính là ngày đó Liêu quốc sứ thần cùng Vương gia lén hiệp định. Tần Tố đọc nhanh, càng đọc càng kinh hãi.

Nếu như Vương gia giúp đỡ Nhị hoàng tử đăng cơ, Đại Nghiệp vương triều tự động cắt Bắc Lâm khẩu tranh đoạt bảy năm qua, đổi lấy an bình tạm thời. Nếu như Thái tử đăng cơ……..

“Liêu quân có thể dẫn quân trực hạ, đợi Hộ quốc đại tướng quân Vương Tông Liệt giành được binh quyền, đưa Nhị hoàng tử đăng cơ, tất theo điều trên.”

Tần Tố run rẩy khép lại minh thư, quyết không thể để bọn họ thành công.

Đợi Thái tử đăng cơ tuần du, liền đem minh thư này cùng cả những thứ khác giao cho Thái tử.

Cẩn thận cất thư về chỗ cũ, Tần Tố chuẩn bị rời khỏi mật thất. Khoảnh khắc thoáng nhìn bức họa treo trên tường, tức thì cứng người.

Đó là…..Hắn.

“Thanh Thư, ta vẽ ngươi có được không?” Vương Tông Viêm hỏi.

“Vẽ?” Tần Tố cầm sách hỏi, “Ngươi biết vẽ tranh?”

“Xem thường ta?” Vương Tông Viêm nhấc bút lông, chấm nước điểm lên trán Tần Tố.

Tần Tố lau lau nước trên trán, bĩu môi khẽ hừ một tiếng, chọc Vương Tông Viêm cười cười.

Vốn nghĩ chẳng qua là thủ đoạn phong lưu, cũng không nghĩ y quả thật có vài phần bản lĩnh.

Người trong bức họa cầm sách mà đọc, thần sắc chăm chú, thản nhiên, phong thái thoát tục tựa tiên giáng trần.

“Tranh này a, ta nhất định phải tự tay giữ gìn.” Vương Tông Viêm cười cười nói.

Không ngờ lại treo ở đây.

Vương Tông Viêm a Vương Tông Viêm, ngươi đến tột cùng coi ta là gì?

Ngươi nói yêu ta, ta không dám tin, cũng không thể tin. Thế nhưng nếu nói đối ngươi vô tình, ta lại không lừa được chính mình.

Bức họa treo trong mật thất, thần thái người nào vô ưu vô phiền một lòng sa vào biển sách, chỉ sợ là mỹ lệ cả đời ta chẳng thể quay về.

Dù cho….đây chẳng qua là giả vờ hồn nhiên.

Ảm đạm cúi đầu, Tần Tố đi ra mật thất, khép cửa lại, đem cơ quan khôi phục nguyên trạng.

Nhiệm vụ đã hoàn thành hơn phân nửa, còn lại, chỉ là chờ đợi.

Dựa sát vào lư hương, để khói xông vào mắt, sinh sinh bức ra vài giọt lệ, vành mắt cũng bởi vì hun khói mà đỏ lên. Diễn trò, đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt, nếu không chẳng phải là phụ sự chỉ dạy của Tứ nương.

Yên lặng ngồi xổm ở góc tường, ôm đầu gối vùi mặt vào trong.

Yếu ớt như thế, chỉ có một nửa mới là giả bộ, vì vậy trở nên chân thật.

“Từ công tử, ngài ở trong sao?” Thanh âm của tổng quản truyền đến, Tần Tố không để ý tới.

“Thanh Thư, là ta, ngươi mở cửa!” Là giọng của Vương Tông Viêm, Tần Tố vẫn không để ý tới.

Cửa bị phá, Tần Tố run lên, tiếp tục không lên tiếng lui vào góc tường, cố gắng chớp mắt rơi lệ.

“Thanh Thư!” Vương Tông Viêm đi vào trong, trông thấy Tần Tố ôm đầu gối mà ngồi, đau lòng khôn xiết.

“Thanh Thư, là ta không tốt.” Ôm Tần Tố vào lòng, nhỏ giọng xin lỗi.

“Ngươi không hề không tốt, là ta không tốt.” Thanh âm hắn đầy khóc âm khiến Vương Tông Viêm thương tiếc.

Mặt bị nâng lên, để lộ con mắt sưng đỏ, nước mắt đầy mặt, còn có dấu tay hằn đỏ.

“Ai đánh ngươi?!” Vương Tông Viêm giận dữ hỏi.

Nhưng Tần Tố chỉ nghiêng đầu, từ từ nhắm hai mắt lặng lẽ rơi lệ.

“Là Liễm Diễm công tử.” Tổng quản đứng bên nói, “Tiểu nhân đã đưa mấy người đó đến, chờ chủ tử xử lý.”

“Trước đánh mỗi người năm mươi trượng!”

Tần Tố mạnh mở to mắt, giữ chặt tay áo Vương Tông Viêm: “Đừng!”

“Vì sao không? Bọn họ đánh ngươi!” Vương Tông Viêm đau lòng vuốt ve gò má sưng đỏ của hắn hỏi.

Tần Tố chỉ lắc đầu, nước mắt lại rơi.

“Ta đây nhân tiện phân phát bọn họ rồi, từ nay về sau tuyệt không ai dám khi dễ ngươi.” Vương Tông Viêm ôm Tần Tố nói.

Tần Tố vẫn là lắc đầu.

“Thanh Thư a Thanh Thư, ngươi chính là quá thiện lương.” Vương Tông Viêm thở dài, “Nhưng bây giờ nhất định phải nghe lời ta. Vương tổng quản, cho bọn hắn bạc, tất cả đều phân phát a.”

Tần Tố kéo áo y, vội vàng nói: “Không cần phải như vậy, bọn họ cũng rất đáng thương, nếu rời nơi này, căn bản không sống nổi a.”

Vương Tông Viêm nhìn Tần Tố khóc đỏ mắt vẫn còn cầu xin cho những người vừa khi dễ mình, cau mày nói: “Ngươi không cần đồng tình bọn họ, kẻ nào dám thương tổn ngươi, một người ta cũng sẽ không tha, ta nói rồi, sẽ không để ngươi ủy khuất.”

Kẻ tổn thương ta, là ngươi a. So với ngươi, một cái tát, vài câu nói xỏ của những người kia có là gì? Ta thiện lương? Ngươi đây là đang nói giỡn sao? Ta đang gài bẫy ngươi a…..Tàn nhẫn mà gài bẫy ngươi!

Ngươi giúp ta làm cái gì?

Ngươi cho tới bây giờ cũng không biết người chung giường với ngươi là ai!

Ngươi chưa bao giờ biết rõ, Tần Tố ta là ai……..

“Ta không phải đồng tình bọn họ…..Ta chỉ là nhớ đến một….Từ.” Mắt hắn trầm xuống.

“Cái gì?”

“Thỏ tử hồ bi.” Tần Tố buồn bã cười, nước mắt mới dừng lại rơi xuống.

“……Thanh Thư!” Vương Tông Viêm ôm chặt Tần Tố, trầm trầm nói: “Chỉ cần có ta một ngày, tuyệt đối không có ngày này!”

“Chuyện sau này, ai ngờ đến.” Tần Tố khẽ nói, “Theo ngươi, ta luôn coi mỗi một ngày như ngày cuối cùng mà sống qua, nếu có một ngày ngươi chán ghét ta, ta cũng không thể nói gì hơn. Từ Thanh Thư ta tính cái gì? Ha ha………”

Đúng vậy, chuyện sau này ai ngờ đến . Có lẽ là ngươi chết ta sống, có lẽ là ta chết ngươi sống, ai có thể nói trước được.

“Thanh thư, ta không cho phép ngươi nghĩ như vậy!”

Nhưng Tần Tố chỉ mở to đôi mắt rơi lệ, lặng im không nói.

“Thôi, ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được, chờ khi chúng ta bên nhau đến đầu bạc, sắp chết, khi đó ngươi không tin cũng phải tin.” Vương Tông Viêm xóa đi vệt nước mắt trên má hắn, ôn nhu nói, “Giờ đi thượng chút dược, ân?”

Tần Tố gật gật đầu, tùy y ôm đến trên giường.

Bên nhau đến răng long đầu bạc? Đó chỉ sợ sẽ là giấc mộng thoáng qua của ngươi mà thôi.

Tần Tố nhắm mắt, không đành lòng nhìn thẳng vào thâm tình trong đôi mắt y.

“Ngươi xem ngươi, thật sự gầy đến không có mấy lượng thịt, nên hảo hảo bồi bổ.” Vương Tông Viêm ninh nhẹ mũi hắn, cười nói.

Tần Tố gượng cười một cái, cúi đầu lặng im.

“Thanh Thư, vừa rồi ngươi đóng cửa thư phòng còn không lên tiếng, ta thật sự rất sợ…..” Vương Tông Viêm  ôm lấy Tần Tố nói.

Sợ, sợ cái gì? Ta sẽ tự sát?

Ta vẫn chưa thể chết được a, chết, Tần gia làm sao bây giờ?

“Thanh Thư của ta đơn thuần như vậy, ngây ngô như vậy, quật cường như vậy, sao có thể chịu được ủy khuất như thế.” Vương Tông Viêm tinh tế hôn lên mắt hắn, nhẹ giọng nói.

“Thanh Thư, ta thật sự yêu ngươi.”

Yêu, yêu thì sao. Yêu thật, yêu giả, không phải đều là vui thích sao? Chỉ cần ngươi không biết, cho dù là giả thì thế nào. Ngươi chỉ biết yêu của ta là thật mà thôi.

Dấu tay hằn trên mặt được bôi cao mát lạnh, không bao lâu sẽ tốt.

Có nhiều thứ có thể bù đắp, có thể quay trở lại, nhưng có một số thứ lại không thể được.

Có một số người, một số việc, có chút cảm tình, khi đã vĩnh viễn rời xa, sẽ không thể có được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.