Chim Công Trắng

Chương 17: Tài trợ





Hai người không ăn cơm bên ngoài, Lý Mậu muốn ăn món cô nấu. Kỷ Nguyên cảm thấy thỉnh thoảng xuống bếp có thể chấp nhận, thế là hỏi anh muốn ăn gì.

Anh nói, muốn ăn súp cá viên.

Kỷ Nguyên nghĩ món này dễ thôi, mua cá viên làm sẵn, đun nước sôi nấu là được.

Ai ngờ anh thốt ra một câu: “Tủ lạnh trong nhà còn có mấy con cá tươi, đúng lúc làm cá viên.”

“…Có thể tốn nhiều thời gian hay không? Bây giờ anh không đói bụng à?” Kỷ Nguyên nói bóng gió.

“Không đói, em cứ làm từ từ.” Anh nói rõ ràng.

“Ờ.” Kỷ Nguyên chấp nhận hiện thực tàn khốc.

Về tới nhà, Lý Mậu không quên nói: “Nhóc Nguyên, nhớ bắc nồi cơm, còn thêm một món mặn và một món rau.”

Kỷ Nguyên đáp lại, tiến vào phòng bếp, trước hết đi vo gạo, dùng nồi cơm điện nấu cơm, sau đó lấy ra mấy con cá nằm trong tủ lạnh, xối nước một lượt, đánh vảy từng con một, bỏ nội tạng, lấy mang cá, rồi cắt ra từng con một, bỏ xương. Đầu xương cá rất nhỏ, cô khều hồi lâu mới lấy ra hết sạch sẽ.

Cô nhìn mớ thịt cá này, còn phải bằm nhuyễn, thêm lòng trắng trứng và bột mì, phải dùng sức nhồi với nhau.

Nếu cách nấu ăn trên mạng không có vấn đề…

Cô ló đầu ra, nhìn chỗ phòng khách, Lý Mậu thật sự ngồi ở sofa xem chương trình thời sự, là tiếng nhạc quen thuộc.

Ăn một lần, nhớ một đời, lần tới trước khi cô xuống bếp tuyệt đối không hỏi anh muốn ăn gì nữa.

Lúc Kỷ Nguyên bận rộn nấu ăn, trợ lý của Lý Mậu ở công ty bán đấu giá đưa sang đây một cái hộp lớn, bị Lý Mậu đuổi đi tại cửa.

Kỷ Nguyên nấu xong một món mặn một món rau và một món canh, cơm cũng chín rồi, dọn bàn xong cô gọi Lý Mậu ăn cơm.


Cô giống như một cô vợ nhỏ, không cảm thấy đặc biệt mạnh mẽ.

Tựa như một phương trình khuôn mẫu, trước đó Lý Mậu nấu ăn cho cô, thế nên cô cũng làm cơm cho anh.

Lý Mậu không xem tivi, cầm cái hộp trong tay đi vào, đặt trên bàn ăn, nói là tặng cô.

Kỷ Nguyên mở hộp ra, bóc ra từng lớp giấy mềm mại, bên trong là một cái túi xách màu đỏ thẫm, trên cái khóa khảm vô số kim cương.

Kỷ Nguyên khách khí nói một tiếng cảm ơn.

Lý Mậu nhoẻn miệng cười.

Anh nhớ tới căn hộ trống trơn của cô, một vật trang trí cũng chẳng có, hiển nhiên là anh nghĩ sai phương hướng rồi.

Lý Mậu vươn tay đặt trên tay Kỷ Nguyên, đưa một tấm thiệp mời cho cô xem.

“Đây là cái gì?” Cô mở thiệp mời ra xem, rất bình thường, ai đó vào lúc nào đó tại nơi nào đó muốn tổ chức một buổi tiệc rượu từ thiện.

Lý Mậu nói: “Một kiến trúc sư quen biết, muốn làm một hoạt động công ích, gây quỹ cho sự sáng tạo kiến trúc của sinh viên.”

Kỷ Nguyên hỏi: “Giúp tài trợ sao?”

Anh nói: “Phải.”

“Vị kiến trúc sư này có tác phẩm nào không?”

“Tiểu khu này chính là thiết kế của anh ta.”

Kỷ Nguyên lên mạng xem lý lịch của vị kiến trúc sư thiết kế này, là một thanh niên tài giỏi anh tuấn.

Cô nói: “Trông rất đẹp trai.”

Anh cười nói: “Cái này e là giảm bớt rồi.”

Kỷ Nguyên mỉm cười, nói: “Con người kiến trúc sư không tệ nhỉ?”

Lý Mậu hỏi: “Em làm sao thấy được?”

Kỷ Nguyên nói: “Em không biết nhìn tòa nhà, em biết nhìn cây cối.”

Anh cười hỏi: “Là sao?”

Kỷ Nguyên nói: “Tiểu khu vị trí nào trồng cây nào, cái này trong lòng kiến trúc sư đều có bài bản. Ví dụ như bãi đỗ xe ngoài trời ở dưới lầu, đặc biệt trồng cây đa lá to, mùa hè che bóng râm hiệu quả tốt, chủ xe không cần lo lắng xe riêng bị nướng chín.”

Lý Mậu mỉm cười, nói: “Còn gì nữa?”

Kỷ Nguyên nói: “Đường thông gió phía đông tây, đặc biệt trồng cây long não và hoa quế, vào hai mùa xuân thu bầu không khí sẽ có mùi hương thơm ngát.”

“Cho nên thế nào?”

“Cho nên em thấy rằng, anh ta hẳn là một vị kiến trúc sư vừa chú trọng thực dụng, lại hiểu biết.”

Lý Mậu trêu chọc: “Nhóc Nguyên, em còn chưa gặp anh ta thì đã là tri kỷ của anh ta rồi.”

Kỷ Nguyên nói: “Anh hỏi em nên em nghĩ gì thì nói đó, nếu người khác hỏi em, em nhất định không nói gì hết. Không phải trong nghề thì không biết, nói sai rồi chỉ sẽ bị người ta cười cho.”

Lý Mậu nhoẻn miệng cười, nói: “Em cũng không nói gì sai cả, vị kiến trúc sư kia từng giành giải thưởng lớn quốc tế, sau này anh giới thiệu hai người quen biết.”


Kỷ Nguyên cười hỏi: “Anh không ghen hả? Sao lại muốn giới thiệu em quen biết anh ta?”

Lý Mậu cười nói: “Người thành công trong nghành nghề của riêng mình đều đáng để gặp một lần.”

Kỷ Nguyên ừ một tiếng.

Lý Mậu lại hỏi: “Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em cảm thấy anh là loại người thế nào?”

Kỷ Nguyên lại nói quên rồi.

Lý Mậu mỉm cười, nói: “Công ty bên kia có khả năng tài trợ hoạt động công ích này.”

Các công ty niêm yết hàng năm đều có phần trách nhiệm xã hội này, công ích từ thiện là khó tránh khỏi, về phần quyên góp cho ai thì không có yêu cầu. Anh cũng chỉ là một người thuận nước đẩy thuyền thôi.

Sau khi ăn xong, Lý Mậu và Kỷ Nguyên cùng nhau ở phòng sách xem bộ sưu tập tem.

Không phải tem đặc biệt quý giá, nhưng có một số tấm xinh đẹp, ví dụ như hình cỡ nhỏ của Hồng Lâu Mộng.

Kỷ Nguyên dùng kính lúp nhìn hồi lâu, cảm thấy rất thú vị, cô hỏi: “Chỉ nói đến Bảo Ngọc chịu đòn, có phải còn chưa ra hết không?”

Lý Mậu cười gật đầu, nói: “Cứ hai năm ra một bộ, năm trước là bộ thứ nhất, năm nay là bộ thứ hai.”

Kỷ Nguyên nói: “Thế chẳng phải sáu năm sau mới có một bộ Hồng Lâu Mộng hoàn chỉnh sao?”

Anh gật đầu.

Cô hỏi: “Anh không mất kiên nhẫn à?”

Anh nói: “Chỉ có thể thuận theo tự nhiên.”

Cô ừ một tiếng, sáu năm rất dài, không biết trong sáu năm sẽ xảy ra chuyện gì.

Chờ anh sưu tập đủ bộ, hai người còn có thể ở cùng nhau xem không?

Điểm này có chút bí ẩn.

Lý Mậu cầm bộ Tây Du Ký đưa cô xem, dùng một ngọn đèn tím nhỏ chiếu trên mặt tem, quần áo của Như Lai và Đường

Tăng đều phát ra ánh đỏ, tựa như ngọn lửa, hết sức tươi đẹp. Kỷ Nguyên cảm thấy rất tuyệt, hỏi: “Sưu tập tem có thể kiếm tiền không?”

Lý Mậu nói: “Phần lớn không thể. Một bộ Hồng Lâu Mộng mười hai trăm cài hồi trước, giá cả thị trường hồi ấy là hai trăm đồng, khoảng mười lần mức lương trung bình vào thời đó. Bây giờ giá cả thị trường của bộ tem này là hai ngàn đồng, thấp hơn mức lương trung bình.”

Kỷ Nguyên hiểu ra, nói: “Xem ra sưu tập tem chỉ có thể làm sở thích.”

Lý Mậu nói: “Cũng có tem đặc biệt quý giá, một tấm trị giá mấy ngàn vạn, không dễ thấy, tiện mang theo, cũng tiện rửa tiền.”

Kỷ Nguyên trêu chọc: “Thế không phải chuyên dùng để trốn chạy à?”

Lý Mậu cười nói: “Nhóc Nguyên, em có cùng tư duy với trùm ma túy lớn nước ngoài, rất hiểu tâm lý phạm tội đó.”

Kỷ Nguyên nhoẻn miệng cười.

Hai người chơi đùa một lúc, Kỷ Nguyên thấy thời gian không còn sớm, cô không định ngủ lại, Lý Mậu cũng chẳng sốt ruột gì cả, tiễn cô xuống lầu.

Anh là một người sẵn lòng dùng mười năm trời sưu tập một bộ tem hoàn chỉnh, ai có thể kiên nhẫn hơn anh chứ?

Hai người đi qua rừng cây long não dưới lầu, bởi vì không phải mùa xuân, không có mùi hương thơm ngát, nhưng có một ánh trăng tôn lên sắc xanh huyền ảo trong bầu trời đêm.

Kỷ Nguyên nhìn Lý Mậu ở bên cạnh, so với quan hệ người yêu này, bọn họ càng giống như người nhà hơn.


Cô theo anh đi qua một hồ sen nho nhỏ, hoa sen héo tàn, lá sen khô héo màu tím nhạt, trong nước có vài nhánh đài sen, phản chiếu trên mặt hồ, đường nét rất xinh đẹp.

Anh vẫn nắm tay cô, lúc này cầm lên hôn một cái, nói: “Nhóc Nguyên, tay em ngửi rất thơm, chả trách làm cá viên đặc biệt ngon.”

“…”

Kỷ Nguyên thấy anh tâm lý không bình thường, muốn đánh anh.

Lý Mậu né trước, khẽ cười nói: “Nhanh như vậy đã bạo lực gia đình rồi ư?”

Kỷ Nguyên bị anh chọc cười, nói: “Lần đầu tiên gặp anh, em biết anh rất khó chơi.”

Lý Mậu mỉm cười, hỏi: “Kỳ lạ, trưởng bối đều khen anh là một thanh niên tốt có khí khái, em nhìn thế nào mà nhìn ra anh khó chơi hả?”

Kỷ Nguyên nhoẻn miệng cười, đang muốn nhân cơ hội trêu chọc anh mấy câu, nhưng thấy cạnh hồ nước có hai đứa trẻ đá bóng, trái bóng rớt xuống nước, một trong hai đứa trẻ nhảy tõm xuống đi nhặt bóng.

Đứa trẻ còn lại ngồi xổm bên bờ, vươn tay kéo bạn mình lên, trong chớp mắt lại khiến bản thân ngã xuống.

Lý Mậu cũng thấy hai đứa trẻ này, anh bảo Kỷ Nguyên đừng xuống nước, mình thì nhảy xuống kéo người lên.

Đứa trẻ cách gần nhất được anh thuận lợi nâng lên bờ, Kỷ Nguyên vươn tay bồng người qua.

Đứa trẻ còn lại ở trong nước sâu rất hoảng hốt, Lý Mậu bơi qua cứu cậu bé, tay chân cậu bé đạp lung tung, đâm thẳng vào mắt Lý Mậu, giống như níu được cọng rơm cứu mạng, cậu bé trói chặt tay Lý Mậu, khiến anh không thể nào bơi trở về.

Lý Mậu không nhìn thấy rõ ràng, lôi kéo hồi lâu không thể thoát thân, anh gắng gượng giữ đứa trẻ không để nó trầm xuống nước.

Kỷ Nguyên thấy tình hình như vậy, cô vội vàng nhảy xuống nước, bơi tới bên người Lý Mậu. Cô tìm góc độ, một tay giữ lấy cổ đứa bé, tay kia bơi về, trực tiếp kéo người về phía bờ hồ.

Lúc này Lý Mậu mới thoát thân, lau sạch nước trên mặt, trước mắt rất mơ hồ, anh gắng gượng bơi về bờ, cùng Kỷ Nguyên đưa hai đứa trẻ phiền phức kia lên bờ.

“Hai người lớn, hai đứa nhỏ đều còn sống, báo động giả một hồi.” Bảo an tiểu khu ở đằng kia la lên.

Lý Mậu và Kỷ Nguyên ngồi trên tảng đá cạnh hồ nước, ánh mắt anh lờ mờ, cô thổi hồi lâu.

Lý Mậu còn có lòng dạ vui đùa, nói: “Nếu chết chìm trong cái hồ nhỏ này, thanh danh một đời của anh liền hủy hoại hết.”

Kỷ Nguyên nói: “Coi như xong. Kẻ xấu vạn năm rồi.”

Lý Mậu nhoẻn miệng cười, hỏi: “Nhóc Nguyên, em còn cảm thấy con người kiến trúc sư kia tốt không?”

Kỷ Nguyên nói: “Giờ em muốn giết anh ta đây. Hồ nước trong tiểu khu lại đào sâu như vậy, nuôi cá voi hả? Chúng ta đừng cho anh ta phân tiền nào, xem anh ta còn có mặt mũi phát thiệp mời cho anh nữa không.”

Lý Mậu cúi đầu mỉm cười, quay đầu nhìn dáng vẻ đanh đá ngang ngược của nhóc Nguyên, vậy mà cảm thấy rất đáng yêu.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.