Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 7: Mưu Đồ Bí Mật



Trong quán rượu ánh đèn lờ mờ, khiến người ta cảm thấy giống như đang trong vũ trường ở Bến Thượng Hải.

Trên sân khấu cô gái mặc váy dài ren màu đen, xoay eo tay cầm microphone, thanh âm trầm thấp làm nổi bật sự quyến rũ gợi cảm, hát khúc tình muôn sông nghìn núi, như rượu xưa lâu năm, làm người cảm nhận dư vị kéo dài.

Mà ở một góc trong quán rượu, người đàn ông bộ dạng anh tuấn mặc áo gió đen, làm ánh mắt ca nữ thường xuyên hướng đến.

“Ông chủ Hoắc, đây là bản đồ Đào gia ngài muốn, chi tiết đến nỗi giống như đi dạo ở hoa viên phía sau nhà mình.”

“Còn có cái này là vị trí phân bố thành viên Đào gia, cùng với thời gian sắp xếp sự kiện trong yến hội.”

“Ông chủ Đường khách khí.” Bị gọi là ông chủ Hoắc người đàn ông hơi hơi mỉm cười.

“Không dám không dám, chuyện nhỏ này ông chủ Hoắc tùy tiện động động ngón tay là có thể tra được, dùng đến em là may mắn của em.”

Khóe miệng ông chủ Hoắc ý cười nồng đậm vài phần, đôi mắt ca nữ muốn nở hoa luôn rồi, hát sai luôn một khúc.

Mà ông chủ Hoắc đây hiển nhiên là không chú ý, vì vẻ ngoài hắn trước đây đã làm một cô gái xảy ra tai nạn ngoài ý muốn lúc làm việc.

“Khách sáo khách sáo,ông chủ Hoắc đi thong thả.”

Hoắc Lệ tay cầm túi hồ sơ đứng dậy, nâng nâng kính bạc, nhìn chàng trai trẻ trước mắt không ngừng nói lời khách khí, lộ ra tươi cười dịu dàng.

“Tạm biệt.”

“Ông chủ Hoắc đi thong thả.” Chàng trai kéo chiếc mũ nồi (*) màu nâu trên đầu, nhiều lần cúi đầu khom lưng nói.

“Ừ.”

*

Hoắc Lệ sau khi bước ra khỏi quán rượu liền đi tới một tiệm bánh ngọt, sau hơn mười phút, hắn lại đi một chuyến đến cửa hàng nhìn lò sưởi trong vách tường, hướng nhân viên hỏi một chút về các loại lò sưởi.

“Gần đây khu vực ven biển bị ảnh hưởng bởi luồng không khí, không khí lạnh và mưa liên tục, lò sưởi này hoàn toàn đủ để giữ ấm, lại còn có thể nấu ăn trên đó, tuyệt đối đáng tiền.”

“Nếu không anh nhìn cái này xem, nó đủ lớn, dài hơn cơ thể của người trưởng thành, ngọn lửa cao vừa phải để nướng thịt lợn, vừa lúc cũng sắp ăn Tết.”

Hoắc Lệ ánh mắt hơi lóe, ngón tay cầm túi hồ sơ co lại một chút, đúng là vừa vặn tốt.

“Cảm ơn, tôi có nhu cầu sẽ đến tìm cô.”

Giọng nói của người bán hàng đột nhiên im bặt… Bị nụ cười này làm choáng váng …

“Được được.”

Hoắc Lệ nâng đồng hồ da trên tay mình lên, kim đồng hồ vừa vặn chỉ 5 giờ, hắn nên về nhà rồi.

Bữa tiệc ngày mai ở Đào gia, Thất Thất rất mong chờ, hắn nhất định sẽ không làm cậu thất vọng.

Hoắc Lệ nheo đôi mắt lại, ánh sáng lạnh lẽo lộ ra, đầu óc người bán hàng nháy mắt tỉnh táo, má ơi ánh mắt vừa nãy, rất hung ác, giống như một con báo Mỹ ẩn nấp trong bóng tối.

Thời gian dần dần trôi qua, tại Hoắc gia, Đào Thất lạnh mặt di chuyển xe lăn đi tới đi lui trong phòng.

6 giờ, Hoắc gia sao còn chưa về nhà.

Anh ấy đã đi đâu?

Anh ấy có bị thương hay không!

Hôm nay là thứ mấy? Liệu căn bệnh đó có thể khiến hắn không tìm được đường về nhà không.

Đào Thất sốt ruột trượt bánh xe đến tủ đầu giường mở lịch ra xem.

Hôm nay là thứ bảy.

Trong lòng thở dài nhẹ nhõm, trong miệng thở ra một ngụm khí thật dài, cũng may không phải thứ hai.

“Thất Thất, đã đói bụng chưa? Thực xin lỗi, làm em đợi lâu.”

Cửa phòng bị vặn ra, Hoắc Lệ một thân phong trần mệt mỏi mang theo gió lạnh đi vào, Đào Thất nâng mắt lên, đó là khuôn mặt dịu dàng của Hoắc Lệ, cùng với tròng kính đặc trưng của hắn.

“Hoắc gia, anh đã về rồi.” Đào Thất ngạc nhiên mừng rỡ, khắp người dâng lên cảm giác an toàn, đẩy xe lăn đi tới hướng Hoắc Lệ.

Hơi thở Đào Thất xoay tròn nổi nhớ nhung, trong gió nhẹ mang theo nhu tình mật ý lưu luyến một đường lan tràn đến trong lòng Hoắc Lệ, như một con thú nhỏ tìm thấy nhà mình..

Ánh mắt Đào Thất lưu luyến nhìn chằm chằm Hoắc Lệ, dùng hết sức lực kìm xe lại.

“Em xem anh đem cái gì về cho em?” Hoắc Lệ đem hộp quà trong tay tới trước mặt Đào Thất, đường nét hoa văn cổ xưa trên hộp hiện vẻ tôn quý ung dung.

“Em, quà tặng cho em?” Đôi mắt Đào Thất tràn ngập niềm vui, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn Hoắc Lệ, tựa như một con thiên nga trắng vươn cổ chờ giết.

“Ngày mai trong buổi tiệc mặc tây trang.”

“Cảm ơn Hoắc gia, anh có thể giúp em mở ra không?”

“Đương nhiên có thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.