Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 70: Thả Người



“Cạch!” Khẩu súng trên tay Mao Cống Hiến bị đánh bay.

Chỉ trong chớp mắt, lão ta cảm thấy như có luồng khí nóng xẹt qua tai, thậm chí đốt lẹm mấy sợi tóc của lão. Viên đạn kia chỉ còn cách vài mm đã có thể xuyên thủng vành tai lão.

Hai phát đạn không trượt phát nào, chỉ cách nhau một nhịp thở.

Nhiều năm sau, có người vẫn thường cảm thán thiếu niên bên cạnh Hoắc gia kia, trải qua thời gian tôi luyện, khuôn mặt ngây ngô non nớt ngày nào đã nhuốm màu sương gió, thẫm đẫm hàn quang, càng ngày càng trở nên sắc bén.

Thân hình ngạo nghễ không cúi đầu, khiến cho người khác không khỏi ghi nhớ mãi.

“Không được chĩa súng vào Hoắc Lệ!” Thanh âm vang vọng, những người có mặt ở đây kẻ run sợ, kẻ trầm mặc, có kẻ thì mỉm cười nhẹ.

Người vừa bóp cò chính là Đào Thất!

“Ranh con!” Mao Cống Hiến giận run, vừa mở miệng mắng chửi vừa cúi người nhặt khẩu súng bị đánh rơi, muốn dợm bước về phía Đào Thất. Nhưng tay lão vừa chạm vào khẩu súng liền ngay lập tức bị người dùng mũi giày dẫm nghiến trên mặt đất.

Là Hắc ca.

Cảnh vệ ùa vào từ cửa lớn biệt thự, súng trong tay đồng loạt hướng về phía Đào Thất.

Cảnh sát Lưu mím môi căng thẳng, lão muốn tìm cách làm dịu đi bầu không khí súng đạn này, hét lớn ra lệnh cho cấp dưới hạ súng.

Nhưng những tên cảnh vệ kia không chấp hành, Đào Thất vừa có hành động đe dọa đến tính mạng một lãnh đạo cấp cao của Chính phủ, cảnh sát phải một lần nữa gầm lên bọn họ mới bối rối thu hồi súng.

Cục diện này quả nhiên khiến cho lão Mao không còn chút thể diện nào.

Ánh mắt Hoắc Lệ tối sầm, tầm mắt quét qua đám chó săn cấp dưới của cảnh sát Lưu, người sáng suốt đều nhìn ra khí tức quanh người Hoắc gia bỗng lạnh đi vài phần.

Cảnh sát Lưu lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thầm chửi thề một tiếng.

“Được, cho phép toàn bộ các người rời khỏi đây!”

Lúc này, Hoắc Lệ đồng ý thả người khiến cả sảnh đường sửng sốt không dám tin, Hoắc gia đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là cảnh sát Lưu đã khiến Hoắc gia kinh sợ?

Nhưng giây tiếp theo…

Nạp đạn, nâng súng, ngắm chuẩn,… Hoắc Lệ hoàn thành một chuỗi động tác trong chớp mắt.

Toàn thân Mao Cống Hiến cứng đờ. Nếu như lúc trước là Đào Thất dùng súng uy hiếp lão, sau khi hồi thần lão cảm thấy thẹn quá hóa giận, thì giờ phút này khi nòng súng Hoắc Lệ hướng thẳng vào đầu lão, trong lòng lão là tột cùng sợ hãi và chùn bước.

Đúng vậy, khẩu súng trên tay Hoắc Lệ chĩa vào đầu lão.

“Sợ cái gì, chỉ là thử ông một chút!” Hoắc Lệ nói xong liền ném súng qua cho David.

“Đi đi, không tiễn!”

“Hoắc gia, ý của ngài là muốn để chúng tôi đem nhóm người Hoa hồng đen và Nhị Mao đi?” Cảnh sát Lưu cẩn thận dò hỏi lại.

“Hoắc Lệ, cậu cũng quá phách lối rồi! Chặt đứt tay con trai tôi mà chỉ một lời nhẹ nhàng như vậy liền muốn cho qua chuyện?” Mao Cống Hiến không vừa lòng, ngữ khí như một tên hành khất đang lăn lộn ăn vạ.

Một tiếng cười nhạo vang lên, sau đó toàn bộ sảnh đều bịt mũi cười haha.

“Cái tên phì nộn óc heo này làm thế nào mà leo được lên vị trí này thế? Hoắc gia chúng ta bắt người còn để lại nhược điểm cho ngươi tóm hay sao, lại còn quang minh chính đại đem cả nhóm tù nhân mang tới phòng khách!? Mao Cống Hiến, Hoắc gia chúng ta hôm nay nể mặt ngươi, chuyện tính kế này chúng ta bỏ qua. Đám người này, ông có thể mang hết đi!” Hắc ca đi đến một bên nói.

“Cảnh sát Lưu, mong ngài đứng đúng vị trí nhìn rõ thế cục, đừng có để trộm lẻn vào nhà còn giúp hắn đếm tiền!” David cũng mở miệng nói.

Cảnh sát Lưu cả kinh, lão ta đã bị nhìn thấu.

Mao Cống Hiến nghe bọn họ nói vậy, cũng ngờ ngợ đây là một vở kịch tính kế, Hoắc Lệ nếu tống giam Nhị Mao thì vì sao con trai lão lại có thể đúng lúc bước vào như vậy?

“Haha, dám làm không dám nhận sao?” Nhị Mao cảm thấy chiều hướng đang không đúng theo kế hoạch, cố gắng chen miệng cứu vãn.

“Mã Môn ở lại, lão ta là bác sĩ tư nhân của Hoắc gia.”

“Chúng ta đi thôi.” Mao Cống Hiến bị một phen bực bội, có lẽ Nhị Mao thật sự hận lão, thậm chí không tiếc tự chặt đứt bàn tay mình để châm ngòi chiến tranh giữa lão và Hoắc Lệ.

Tuy rằng kết quả hai bên cũng không xảy ra đụng độ, nhưng mầm mống bất hòa đã nảy sinh, chỉ cần mượn gió bẻ măng, ngày mai toàn bộ Nam thành sẽ biết rằng đêm qua Hoắc gia bị cảnh sát phong tỏa tập kích.

Nhị Mao hừ lạnh một tiếng, Kính Mắt cùng Tửu thúc đỡ hắn bước ra cửa lớn, một đám người cũng chậm rãi rời đi, tất cả đều lên xe của Mao Cống Hiến.

Trong phòng khách là Mã Môn và David.

“Dĩ Đông, anh em tốt!” Hắc ca đi đến bên người Dĩ Đông, đấm một cú động viên lên vai hắn. Chính hắn ta đã báo cáo lại chuyện “bàn tay”.

“Ừm.” Dĩ Đông liếc mắt nhìn Hoắc Lệ một cái.

Nhưng Hoắc Lệ cũng không nhìn hắn, anh đang nói chuyện cùng Đào Thất.

“Thất Thất vừa rồi thật là uy phong.” Hoắc Lệ nắm tay cậu, hai người mười ngón tay đan xen.

“Em đã nói, nếu cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, vậy em cũng không nhịn nữa, sẽ đứng lên cầm súng bảo vệ Hoắc gia.” Đào Thất nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, thể hiện quyết tâm không lùi bước.

“Cảm ơn em.”

Nghe được tiếng nói nhẹ nhàng của Hoắc Lệ, mặt Đào Thất bỗng đỏ lên, ho khan một tiếng không tự nhiên lắm, quay đầu tránh ánh nhìn của anh.

Hoắc Lệ, đang cảm ơn cậu.

Hoắc Lệ, đang cảm ơn cậu!!

Cậu đã giúp được Hoắc Lệ rồi!!!

Cậu không màng hậu quả, cậu cũng không cho phép có người dùng súng uy hiếp Hoắc Lệ, cho nên cậu chỉ hành động theo bản năng giơ súng lên bắn về phía Mao Cống Hiến.

Cảnh cáo lão ta! Không được động vào Hoắc gia.

Bọn họ kiêng kỵ tài lực của Hoắc Lệ, cũng không biết Hoắc Lệ ngầm đào tạo bao nhiên quân lực, cho nên bọn họ sẽ không dám nổ súng trước mặt Hoắc Lệ. Trừ khi Hoắc Lệ chủ động khai chiến, bọn họ sẽ lấy cớ phòng vệ mà đáp trả.

Mà thủ đoạn của Nhị Mao quá nhiều sơ hở, hoàn toàn không đủ để dấy lên trận chiến giữa Mao Cống Hiến và Hoắc Lệ, sau đó cả đám lại được Hoắc Lệ thả đi, quả thực là một kết cục không ai ngờ tới.

Lão Mao biết điều tự khắc không dám chất vấn Hoắc Lệ về sự tình này.

“Hoắc gia, chúng ta trở về phòng ngủ thôi.” Đào Thất chủ động chui vào lòng anh, kéo kéo ống tay áo nhỏ giọng làm nũng.

“Được.”

Dĩ Đông trơ mắt nhìn Hoắc Lệ ôm Đào Thất đi lên lầu, từ đầu đến cuối Hoắc gia vẫn không buồn liếc hắn 1 lần.

“Nhìn gì nữa, đi thôi, anh em chúng ta đi tìm kho báu.” Hắc ca cất súng, khoác vai Dĩ Đông rủ rê.

“Các anh đây là định…” Dĩ Đông nghi hoặc.

Không biết từ đâu xuất hiện một dàn mấy tên cao to vạm vỡ mặc một thân đồ đen, trong tay súng ống lên sẵn đạn, đứng phía sau David sẵn sàng chờ lệnh.

“Đương nhiên là đem mấy con dê béo kia làm thịt.” Hắc ca nhìn hướng về chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường, tính toán thời gian di chuyển và tốc độ của đoàn xe kia, giờ phút này bọn họ hẳn là đang tiến vào khu vực bìa rừng giáp ranh địa phận của Hoắc gia.

Khu vực bìa rừng có hai lối rẽ vào từ phía Tây và phía Đông, một con đường hướng ra bến tàu, một con đường dẫn về phía vùng đồi núi, mà Văn phòng Chính phủ cùng với biệt thự Mao gia đều tọa lạc ở trên đồi, còn Sở Cảnh sát thì nằm ở hướng bến tàu.

“Hoắc gia cố ý thả người đi?”

“Mày có phải ở bên ngoài nhiều nên ngu người rồi không, Hoắc gia dạy dỗ những gì đều ném cho chó ăn rồi hay sao? Cả nhóm Hoa hồng đen đều được dẫn đi rồi, mọi người đều chứng kiến, lần này có xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến Hoắc gia, cùng lắm sẽ khiến người ta nghĩ rằng mấy tên kia phản kháng bỏ trốn mà thôi.” Hắc ca khó chịu nhìn qua Dĩ Đông, nhưng cũng kiên nhẫn giải thích lại, nghĩ thầm nếu chuyện gì cũng phải nói trắng ra chẳng phải hắn sẽ mệt chết hay sao.

Là một trong những thuộc hạ thân tín và đắc lực nhất của Hoắc gia, chỉ cần nhìn chủ nhân đưa ra một ánh mắt, một động tác, một thái độ, một ngữ khí,… Hắc ca tự giác lĩnh hội được kế hoạch hành động.

Làm việc phải dùng đầu óc, nếu không hắn và những tên vệ sĩ trông cửa kia có gì khác nhau?

“Đi dễ vậy sao, dám lấy súng uy hiếp Hoắc gia ngay trong biệt thự, mà đòi đi nhẹ nhàng vậy sao, mơ tưởng hão huyền hahaha…” Hắc ca nói xong lại xoay súng trong tay bước ra cửa, David và mấy kẻ kia lần lượt di chuyển sát phía sau.

Mà Dĩ Đông, không biết suy nghĩ gì, dừng vài giây sau đó cũng chạy theo ra ngoài.

Những gì thể hiện ra bên ngoài thường không phải sự thật.

Cái gì mà bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng phía sau, mặc kệ là bọ ngựa hay ve sầu hay chim sẻ, dám thái độ với Hoắc Lệ, ai cũng đừng mong rời đi yên ổn.

Tiếng gió rít gào, động cơ ô tô gầm rú, tiếng nói chuyện phiếm xì xào,… trong màn đêm yên tĩnh tưởng như mọi chuyện đều thuận lợi, khiến cho đoàn xe đang di chuyển kia dần lơi lỏng cảnh giác.

“Nhị Mao, con thật sự hận cha đến vậy sao? Đến nỗi tự đi đến Hoắc gia để hắn nhốt giam, ỷ vào việc cha là cha ruột sẽ đau lòng con phải không. Nếu Mao gia con cháu đầy đàn, thiếu đi một đứa con trai là con cũng chẳng sao, cha cũng không lao tâm khổ tứ xông vào Hoắc gia cứu con đâu…”

Mao Cống Hiến ra rả giáo huấn con trai, trong mắt mọi người đột nhiên biến thành trò cười, lão ta đau lòng đứa con Nhị Mao này sao? Còn nực cười hơn cả việc Hoắc Lệ đột nhiên yêu đương với Đào Thất.

“Mao tiên sinh, lão đại của chúng tôi vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, hơn nữa ngài cũng chưa hề thực hiện tròn trách nhiệm một người cha, vậy thì lão đại cũng tôi thiếu đi người cha như ngài cũng chẳng sao, mong ngài tự trọng.” Kính Mắt đẩy gọng kính lạnh lùng nói.

“Mấy tên trộm vặt các người, nơi này không có chỗ cho các người xen mồm, từ hôm nay trở đi cứ yên ổn mà sám hối trong tù!” Mao Cống Hiến xoay người bóng gió.

“Cha ngài đặt cái tên Cống Hiến, xin hỏi từ trước đến nay ngài đã cống hiến được gì cho đất nước? Vứt bỏ vợ con, thê thiếp hại chết chính thê, công khai đút lót Hoắc Lệ, buôn gian bán lận ngoài chợ đêm.”

“Cảnh sát Lưu, nhiều năm trước tiểu thiếp của Mao Cống Hiến hãm hại vợ cả của hắn, ngài vì kiêng dè địa vị của hắn mà ém nhẹm chuyện này, xin hỏi đây là công bằng chính trực sao? Đây là thái độ nên có của những người phục vụ dân chúng sao? Hiện giờ ngài lợi dụng chức vị quyền lợi ngấm ngầm bảo vệ Hoắc gia, niêm phong Đào gia, che giấu cái chết của Đào Thành Võ.”

“Hai người các ngươi, lẽ nào không nên ngồi tù sám hối sao?” Kính Mắt hiện giờ ngồi cùng một khoang xe với hai người Mao Lưu, lão già họ Mao kia còn đạo đức giả ra vẻ đối xử tốt với Nhị Mao khiến hắn hoàn toàn bị chọc tức đến không kiềm chế nổi.

Nếu có thể, hắn muốn giết chết hai lão già này ngay tại đây.

Tửu thúc cùng Tiểu Đường bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt khóa chặt trên khẩu súng bên hông Mao Cống Hiến.

Chủ ý này quá hoàn hảo không phải sao, bọn họ vừa mới thoát ra khỏi Hoắc gia, giết hai tên già này rồi vu oan giá họa cho người của Hoắc Lệ, một mũi tên trúng hai đích!

Kế hoạch này quả thực trùng khớp với những gì thuộc hạ Hoắc Lệ đang tính toán, hai nhóm người không mưu mà hợp, cuối cùng đều có chung một mục đích.

“Viu…”

Có người đã hành động trước, tay cầm lái của tài xế bỗng chốc trúng 2 viên đạn, hắn đau đớn buông tay ra.

Ngay tại biên giới tiếp giáp giữa bìa rừng và đường lên núi, chiếc xe bỗng như một con trâu rừng nổi điên mà xoay loạn bốn phía.

“Có kẻ mai phục!” Cảnh sát Lưu rống to.

Cảnh sát từ thùng xe phía trước nhanh chóng dàn trận, nâng súng nhắm 4 phía sẵn sàng phòng thủ, nhưng khắp nơi chỉ một màu đen yên tĩnh, phía xa xa là đồi núi thấp thoáng, cây cối hoa cỏ lay lắt trong đêm.

“Pằng … pằng … pằng …”

Viên đạn trúng thân xe vang lên tiếng kim loại chói tai, tựa như lưỡi dao sắc bén cắt qua không khí, đám người Mao Cống Hiến hoảng loạn xoay sở tứ phía như một đàn mèo con lạc mẹ bị đùa giỡn.

Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, bọn họ chính là một cái bia ngắm đạn, tùy tiện bắn.

“Hoắc Lệ, có phải là mày? Mày muốn tạo phản với chính phủ hay sao?” Mao Cống Hiến hét lên.

Như để trả lời cho câu hỏi của lão, một viên đạn phóng tới, lần này chính xác xuyên qua vành tai đối phương.

Cùng lúc đó, đám người Nhị Mao nhân lúc hỗn loạn cướp súng của mấy viên cảnh sát gần đó, mỗi người nhắm một hướng phòng thủ.

Trốn tránh, ẩn nấp, ngắm chuẩn, bóp cò.

Trúng!

Nhị mao tựa hồ bắn trúng một người, một tiếng sột soạt vang lên, vị trí của kẻ địch đã bại lộ. Cảnh sát Lưu và đám cấp dưới ngay lập tức hướng về phía đó nổ súng.

“Đằng kia!”

Đáng tiếc không có người.

Xe vẫn đang chạy, đã bắt đầu tiến về phía con đường dẫn lên núi, đường rất dốc, gập ghềnh lồi lõm.

Một viên đạn bay xéo về chiếc xe phía trước, bụi cuốn mù mịt dưới mặt đất, xe mất lái va chạm vào lan can đường phát ra tiếng nổ lớn, tiếng hét chói tai thất thanh cùng với đất cát bay tứ tung.

“Rầm, rầm…”

Ngay sau đó lại một đợt công kích tiếp theo hướng về phía bọn họ, không biết qua bao lâu, hai chiếc xe đều không còn động tĩnh gì.

Khói đặc tản ra, chiếc xe vỡ nát, toàn bộ hôn mê.

“Bắt lại toàn bộ bọn Hắc hoa hồng, đem nhét vào bao tải!’ Hắc ca trong bóng đêm bước ra, đá văng Mao Cống Hiến, ôm ngực hừ lạnh.

“Rõ, Hắc ca!”

Mấy kẻ đi theo nhận lệnh, khiêng đủ 4 tên Hoa hồng đen trói chặt, tống vào bao tải đem lên thùng xe ở đằng xa.

“Sáng mai cho người tung tin đồn nửa đêm Hoa hồng đen tập kích cảnh sát và nhân viên chính phủ, đã chạy thoát.”

Hắc ca liếc mắt một cái lườm Dĩ Đông, tên này vừa mới cố ý bị bắn trúng để lộ ra vị trí. Hừ!

“Hắc ca, lên xe!” David lái xe từ đằng xa tiến đến.

Nhanh chóng thu dọn, lên xe, động tác thành thạo không thừa một phân.

“Mấy tên này trộm cắp của Hoắc gia, giết mấy mạng người, tính kế làm hại Hoắc gia, còn lợi dụng Đào thiếu gia để đối phó chúng ta. Bọn họ trăm phương ngàn kế, cẩn thận tính toán, chỉ để ly gián quan hệ của Hoắc gia với chính phủ, còn lợi dụng Hoắc gia thay chúng báo thù, muốn một mũi tên trúng hai đích, diệt trừ hai lão già Mao Cống Hiến và Lưu cảnh sát kia.” Hắc ca thấy Dĩ Đông đứng ngây ngốc tại chỗ, lạnh lùng nói.

“Bọn chúng đã tính toán hoàn hảo rồi, cũng không nhìn xem đang lợi dụng ai, có vài người thực dễ bị màn kịch của chúng lừa gạt, nghĩ rằng Hoắc gia chúng ta vô tình bạc nghĩa, là nơi lãnh khốc tàn nhẫn. Sống ở đây cũng không dễ dàng, muốn tồn tại được trong cái thế giới này, không phải chỉ co đầu óc là đủ.”

“Hoắc gia chúng ta làm ăn buôn bán đàng hoàng, bằng cách nào có thể khiến cho Sở cảnh sát và Chính phủ kính nể, chính là dựa vào đầu óc kinh doanh và năng lực làm việc. Chưa nói đến quân lực có bao nhiêu, chỉ cần nhìn vào thuộc hạ và người làm dưới trướng Hoắc gia, cậu có thể nói xem ở Nam thành này có nơi nào trả công và tiền lương cao hơn hay không? Có nơi nào chấp nhận thu lưu mấy kẻ lưu lạc bần cùng, chấp nhận cho bọn họ một gia đình hay không? Chỉ có Hoắc gia!”

Hắc ca thần tình lạnh lùng, giọng nói lại bĩnh tĩnh khó thấy, không hùng hổ gào thét, không lớn tiếng mắng chửi, nhưng chính thái độ thản nhiên này lại khiến cho Dĩ Đông tim đập loạn.

Tiếng gió ào ào thổi qua tai, như hòa vào hơi thở của hắn, khiến cho hắn tựa hồ nhớ lại một năm trước thời điểm mới gặp được Hoắc Lệ.

“80% công nhân bến tàu đều là những kẻ vô gia cư không nhà không cửa, là cậu, là tôi, là David, thậm chí những mối làm ăn bẩn buôn bán lậu từ những đời Hoắc gia trước đây cũng được Hoắc Lệ hoàn hảo tẩy sạch. Dĩ Đông, nếu cậu không muốn đi theo thì hiện tại có thể rời đi!”

Khuôn mặt David hiếm khi lộ ra tia dao dộng, hai tay hắn nâng lên che kín mắt, không muốn nhìn thấy kết cụ này.

“Cậu đồng cảm với bọn chúng, vậy ai đồng cảm với Hoắc gia chúng ta, nghĩ đi nghĩ lại thời điểm trước khi giành được vị trí chủ nhân gia tộc, Hoắc Lệ đã trải qua cuộc sống thê thảm như thế nào? Hắc ca tôi không có phép kẻ nào dám mơ tưởng đến vị trí gia chủ kia, dám có ý đồ lật đổ Hoắc Lệ. Hoắc gia một đời an ổn, tôi và David cùng nhau bảo hộ.”

“Làm hại Hoắc gia, tôi và David tuyệt đối không bỏ qua. Lão già đần độn kia dám cầm súng chĩa vào Hoắc gia, lão tử con mẹ nó nghiền nát tay hắn! Đào Thất kia cũng là người có bản lĩnh, dám đối đầu với Mao Cống Hiến, còn nổ súng bắn lão… Cậu ấy làm rất tốt, Hắc ca tôi phục!”

“David, về Hoắc gia thôi.”

Dĩ Đông vẫn chưa lên xe, Hắc ca cũng không muốn tiếp tục gảy đàn cho trâu nghe, tên ngu xuẩn Dĩ Đông kia đã có lựa chọn của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.