Chim Hoàng Yến

Chương 15: Ngủ



Lục Úc nói được làm được, cùng Bùi Hướng Tước học từ mới tiếng Anh, giải thích cho cậu những kiến thức trong sách toàn học, tiếp theo nên giảng cho cậu thế nào anh cũng đều đã nghĩ ra. Chủ yếu là do môn toán phổ thông này không làm khó được anh.

Những kiến thức cần học quá nhiều, chiếu theo khả năng lý giải bằng lời chậm chạp của Bùi Hướng Tước, cả ngày cũng chưa xong được một phần kiến thức, cho nên hai người lại trao đổi qua giấy bút.

Lục Úc vừa hỏi vừa kiểm tra năng lực học tập của Bùi Hướng Tước, viết lên giấy những kiến thức cậu không biết, rồi sẽ cố gắng bổ sung kiến thức đó cho cậu.

Anh viết đầy bốn năm trang giấy mới dừng bút: "Em đọc sách trước để hiểu sau đó hẵng làm bài tập, không hiểu thì hỏi tôi."

Lục Úc dừng lại một chút: "Bây giờ tôi có chút việc, em tự học, có được không?"

Bùi Hướng Tước ngoan ngoãn gật đầu

Lục Úc cũng yên tâm, đưa bút cho cậu. Anh thực sự có chút việc phải làm, nếu không thì làm gì có chuyện anh sẽ để cho cậu học một mình chứ.

Hôm nay là ngày nghe báo cáo tình hình làm ăn ở Hoài Thành, Lục Úc cầm máy tính vào một gian phòng khác trong nhà, mở hé cửa để có thể nhìn thấy Bùi Hướng Tước đang tựa người lên bàn đọc sách.

Webcam được mở lên, các quản lý chủ chốt được trọng dụng đều đã có mặt, bọn họ đều có rất nhiều vấn đề muốn xin chỉ đạo của Lục Úc.

Lục Úc không nói gì, chỉ đeo tai nghe lên, rồi đánh một hàng chữ: "Nói đi."

Đầu bên kia không ai dám lên tiếng, ông chủ không nói gì, bọn họ cũng đều tâm ý tương thông mà cùng đánh chữ, không ai chịu nói, dự định cứ tiếp tục dùng phương thức này báo cáo cho Lục Úc.

Lục Úc không cảm nhận được dụng tâm của cấp dưới, ấn mở một tệp văn kiện được gửi đến, nhíu mày: "Nói đi. Chậm quá."

Anh cũng không phải người ôn hòa.

Mấy quản lý đành phải nhẹ giọng báo cáo, giọng nói rất nhỏ, chỉ sợ làm lỗ tai của Lục Úc khó chịu.

Bởi vì Lục Úc không ở Hoài Thành, một cuộc họp thế này cách một khoảng thời gian mới mở một lần, bọn họ đã sắp xếp xong tất cả các tài liệu từ trước, cho nên cuộc họp rất nhanh đã được tiến hành, Lục Úc nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng sẽ đưa ra ý kiến.

Thời gian báo cáo khá lâu, bởi vì công việc nhiều, còn chưa giải quyết xong được phân nửa, Lục Úc nhìn ra gian ngoài, dừng cuộc nói chuyện lại, để cho các quản lý có chút thời gian nghỉ ngơi.

Lục Úc nhấp một ngụm nước, mở rộng cửa phòng ra đã thấy Bùi Hướng Tước gục đầu xuống bàn. Mặt cậu nghiêng về phia anh, tóc buông trước trán, đôi mắt nhắm chặt.

Cậu đang ngủ.

Lục Úc gập laptop xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Bùi Hướng Tước vẫn thực im lặng, lúc ngủ cậu trông rất nhu thuận. Đầu cậu ngả xuống bàn, trên má bị sách hằn lên hiện một mảng hồng hồng. Lục Úc nhìn một lúc rồi vén tóc trước trán cậu lên. Lông mi cậu rất rậm dài, được ánh đèn phủ xuống tạo nên một cái bóng hình quạt. Ngũ quan thanh tú, nhưng do làn da ngăm đen, nên không thể thể hiện rõ. Mà trong khoảng thời gian này được ăn uống đầy đủ, gương mặt mập lên một phần, lại không phải lao động vất vả, mỗi ngày đều đi học, làn da cũng đã trắng lại, mới có thể khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Lục Úc khom người xuống, ôm eo bế Bùi Hướng Tước lên, Bùi Hướng Tước vẫn rất gầy, Lục Úc ôm lấy lưng cậu, cũng có thể cảm nhận rõ từng đốt xương.

Chim sẻ của anh vẫn còn nhỏ như vậy, gầy như vật, khờ khạo như vật, cái gì cũng không hiểu. Lục Úc biết Bùi Hướng Tước không chỉ có chướng ngại về mặt ngôn ngữ, mà cả về mặt tình cảm. Nếu như là Bùi Hướng Tước của kiếp trước hơn nửa cuộc đời phải sống trong đau khổ, loại chướng ngại này thực sự tương đương với việc được trời cao ban ơn. Cậu sẽ không cảm thấy khó khăn, cũng sẽ không khóc, cực khổ đối với cậu, vĩnh viễn chỉ là tra tấn lên thể xác mà thôi. Nhưng đi kèm với đó, cậu sẽ không hiểu cái gì gọi là yêu.

Cậu sẽ không biết niềm vui khi yêu một người, cũng không hiểu niềm hạnh phúc khi được một người yêu.

Ánh mắt Lục Úc trầm xuống, cuộc đời anh hiếm khi cảm thấy khổ sở như thế.

Nhưng không sao cả. Anh thầm nghĩ, anh sẽ chữa khỏi chứng chướng ngại tình cảm này của cậu, cũng giống như chướng khỏi chứng chướng ngại ngôn ngữ kia.

Được Lúc Úc bế hồi lâu, Bùi Hướng Tước cũng không có dấu hiệu thức dậy. Anh nhẹ nhàng đặt cậu len giường, cởi dép, đắp chăn, Bùi Hướng Tước vừa được đắp chăn lên liền co người lại, vùi nửa khuôn mặt lên gối, mối khẽ mở.

Lục Úc ngơ ngẩn, tiến gần thêm, chỉnh lại góc chăn, ngón tay rơi nhẹ lên trán, lên bờ môi cậu, như chuồn chuồn điểm nước, rồi lập tức rời ra.

Lục Úc quay lại phòng, mở máy tính lên, day day sống mũi, tiếp tục cuộc họp.

Mấy quản lý đã báo cáo tình hình gần đây của công ty vô cùng rành mạch, một người nói: "Gần đây Lục lão tiên sinh có đề bạt vài người, không biết có cần...."

Ngón tay của Lục Úc gõ lên bàn, thờ ơ nói: "Không cần sót ruột đuổi người, cứ làm chúng mất dần thực quyền của bọn họ là được."

Mọi người liên tục gật đầu nói phải.

Lại qua một lúc, phòng bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng động rất lớn, là di động của Bùi Hướng Tước đang reo không nhừng. Cuộc họp đang đi đến thời điểm then chốt, nhưng Lục Úc cũng không thèm đếm xỉa, chỉ vì một cái điện thoại, nói dừng là dừng.

Thanh âm kia reo lên một lúc, đột nhiên có tiếng gõ cửa, Lục Úc nhìn lên, thấy Bùi Hướng Tước đang đứng trước mặt, tay nắm lên thành cửa, mắt còn chưa mở hẳn, ngốc nghếch nhìn mình.

Lục Úc tháo tai nghe ra hỏi: "Sao lại tỉnh dậy lúc này?"

Bùi Hướng Tước nghĩ một hồi: "Chuông báo thức kêu, là do tôi đặt."

Lục Úc đi đến trước mặt Bùi Hướng Tước: "Vì sao?"

Vì sao?

"Mệt quá, lại sợ ngủ quên, không thể hát cho anh nghe, nên tôi đã đặt báo thức." Bùi Hướng Tước cảm thấy tính toàn của mình thật chuẩn, nghĩ một hồi mới nói: "Quả nhiên là ngủ quên. May mà đặt báo thức."

Trong giọng nói của cậu chứa đầy vui mừng.

Vì chuyện hát cho Lục Úc nghe, Bùi Hướng Tước rất xem trọng, mỗi ngày cứ vào thời gian cố định cậu sẽ gõ cửa nhà Lục Úc, hát xong, nhìn Lục Úc nằm lên giường rồi mới rời đi. Thực ra có đôi khi Lục Úc sẽ không ngủ, chỉ lừa để cậu về nhà, sau đó lại tiếp tục làm việc. Nhưng, có giọng ca của Bùi Hướng Tước hỗ trợ, anh cũng ít uống thuốc ngủ hơn.

Bùi Hướng Tước lại hỏi: "Anh còn bận sao? Nếu không thì tôi đợi thêm lát nữa."

Lục Úc vuốt lại phần tóc vểnh lên của cậu: "Không còn việc gì, đã sớm xong việc rồi."

Anh xoay người đi đến cạnh máy tính, khom lưng, hơn nửa khuôn mặt đối diện với camera, khóe môi chứa ý cười, dịu dàng đến mức mấy người quản lý ở bên kia màn hình nhìn thấy đều kinh hãi. Anh đánh một dòng chữ: "Hôm nay cứ như vậy đã, tan họp. Có việc gì để ngày mai nói sau."

Sau đó ava của anh tắt ngúm.

Hội nghị đột ngột kết thúc, những quản lý còn đang onl chỉ biết hai mắt nhìn nhau, tự mình cân nhắc một phen. Hai vị quản lý có quan hệ cá nhân không tồi lại trẻ tuổi đối với sự khác thường của không chỉ không nhịn được tò mò, nhanh chóng nhắn tin riêng cho nhau.

Một người hỏi: "Cậu nói xem ông chủ hôm nay làm sao thế? Đội nhiên tắt máy."

Người kia thần thần bí bí, khiến người ta tò mò, một lúc sau mới nhắn: "Vậu không thấy ông chỉ hôm nay xử xự không giống thường ngày à, lại còn đột nhiên thay đổi địa điểm. Tôi thấy rèm phía sau có màu xanh lam....."

Người kia nhịn không được vụng trộm nói một câu: "Cậu cũng nói thế rồi... Haizzzz, cậu cũng biết thính lực của tôi tố. Mới nãy trước lúc ông chủ logout tôi còn nghe ổng nói "Sao đã dậy rồi?""

Các thông tin hợp lại một chỗ, chân tướng lập tức đã rõ ràng.

Trong lòng hai người đều có chung một suy nghĩ, chúng tôi có lẽ đã phát hiện ra một bí mật lớn!

Mà bên kia, Bùi Hướng Tước đã đi theo Lục Úc sang nhà anh. Lục Úc mở TV lên tùy ý nhấn một kênh, rồi đi vào phòng tắm.

Tắm xong, tóc Lục Úc ướt sũng, nhưng lại không chảy xuống, anh mặc áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra, không giống với lúc thường mặc đồ tây đi giày da, lúc này trông anh vô cùng hiền hòa lại dịu dàng, cười cười nhìn Lúc Úc đang ngồi trên ghế sô pha, khàn khàn giọng nói: "A Bùi, lại đây."

Tâm tư của Bùi Hướng Tước không đặt trên TV đang phát ra những tiếng động huyên náo, có chút thẹn thùng, lúng ta lúng túng đáp lời.

Cho dù đã hát cho Lục Úc bao nhiêu lần, cậu vẫn thẹn thùng như trước. Dù sao ngoại trừ mẹ của cậu, anh là người đầu tiên nghe cậu hát.

Lục Úc tựa lên giường, nghiêng đầu sang một bên.

Bùi Hướng Tước khẩn trương cào cào tóc, không cẩn thận bứt đứt một cọng, đau đến nhíu mày, rốt cuộc cũng mở miệng, cổ họng rung lên nốt đầu tiên.

Cậu không biết cách giao tiếp, phần lớn nguyên nhân là do không thể lý giải ý tứ trong lời nói của người khác, cho nên không thể đáp lời. Mà nếu như là trước đây muốn nói cái gì, phải luyện đi luyện lại thật nhiều lần, mới có thể nói ra. Nhưng đối với khúc ca này, từng câu từng chữ đều được ghi tạc trong đầu, hát vô cùng trôi chảy.

Đó là một điệu hát dân gian vùng Giang Nam.

Tiếng hát của Bùi Hướng Tước trời sinh trong trẻo, giống như làn gió lướt qua rừng trúc, lá trúc đung đưa tao ra những thanh âm trong veo. Thực ra giọng hát của cậu cũng không quá hợp với làn điệu ngọt dịu nay, nhưng khi hát lên, lại thật êm tai.

Ánh đèn mờ mờ, bộ dáng của Bùi Hướng Tước cũng mơ hồ không rõ, duỗi tay ra là có thể chạm lên khuôn mặt cậu khiến Lục Úc có một lỗi giác như đang ở kiếp trước.

Khi đó Lục Quốc Thành mới mất, Lục Úc cho dù tuổi trẻ tài cao, nhưng người trẻ trong cái giới này, xử lý công sự luôn có khuyết điểm, luôn trong trạng thái đầu bù tóc rối, liền phái trợ lý đi giải quyết hợp đồng của Bùi Hướng Tước.

Người kia muốn nịnh bợ Lục Úc lại được bồi thường một khoản không nhỏ, nên xử lý chuyện này rất nhanh. Tối đó, Bùi Hướng Tước lại bị đưa vào phòng Lục Úc. Cậu mặc một chiếc áo phông trắng quần bò, ngồi cạnh bàn chống tay lên cằm, để lộ ra sườn mặt, cái cằm, cùng làn da trắng.

Lục Úc móc áo khoác lên giá móc, đi đến niết nhẹ lên vành tai trái của cậu, Bùi Hướng Tước giống như chú chim bị kinh sợ, trốn ra phía sau.

Chiếc ghế rơi xuống đất tạo ra âm thanh chói tai vang vọng.

Lục Úc đi đến gần, kéo cậu lên, thuận thế ôm lấy eo cậu, cười hỏi: "Trốn cái gì?"

Bùi Hướng Tước cau mày, không trả lời.

Lục Úc buông lỏng cà vạt ra, ôm chặt lấy Bùi Hướng Tước. Anh muốn gì đều sẽ nói ra mà Bùi Hướng Tước cũng đồng ý, cho nên cũng không bận tâm nữa.

Về chút kháng cự nho nhỏ của Bùi Hướng Tước, Lục Úc cũng không xem là chuyện gì lớn.

Đêm đó, sau khi làm xong, phản xạ hình cung của Bùi Hướng Tước mới bắn trở lạu, cậu nắm chặt lấy ra giường, đầu ngón tay cậu trắng bệch gần như trong suốt, cậu hỏi: "Về sau tôi, không thể hát nữa sao?"

Lục Úc buồn cười, chậm rãi trả lời: "Sao có thể thế được? Không ai ngăn được em hát cả. Về sau em chỉ cần hát cho tôi nghe là được."

Bùi Hướng Tước nghe không hiểu, vô cùng hoảng sợ bất an.

Đáng tiếc, Lục Úc khi đó cũng không biết.

Tiểu kịch trường:

Cấp dưới: Tôi có một bí mật lớn, không biết có nên nói ra hay không.

Lục Úc: Vậy đừng nói.

Cấp dưới:.... Chúng ta sắp có bà chủ rồi.

Lục Úc (mỉm cười): Khen thưởng.

Thông báo thêm: Bắt đầu từ tuần sau tôi sẽ rất bận nên không thể.......ra chương.........thường xuyên được. Các mẹ đừng bỏ tôi nhe TvT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.