Chim Hoàng Yến

Chương 37: Át chủ bài



Bùi Hướng Tước thật sự không muốn đến gần Chu Tú, cậu đi lùi về sau hai bước, chậm rãi đi vào phòng nhỏ.

Sân nhà không lớn lắm, đã xây dựng được hơn ba chục năm, trước kia không có tiền tu sửa, nhưng mấy năm gần đây đã sửa lại một lần. Buồng trong nhà rất hẹp, chỉ có một khung cửa sổ nhỏ, Bùi Định ngồi trên cái ghế đặt cạnh cửa sổ hút thuốc, trông thấy Bùi Hướng Tước đi vào thì hừ mạnh một tiếng, tiếp tục rít thuốc, không nói câu nào.

Chu Tú cười ôn hòa, đưa cho Bùi Hướng Tước một cái ghế, còn không ngừng nói này nói nọ, Bùi Hướng Tước một chữ cũng không hiểu, lại sợ hãi, vội vàng né tránh, đúng lúc Bùi Định nhìn thấy, khinh miệt nhìn cậu một cái, gẩy tàn thuốc xuống đất.

Bùi Hướng Tước đứng tại chỗ, sống lưng thẳng tắp, im lặng chống đỡ một lúc, mới lấy giấy bút từ trong cặp ra, chuẩn bị ngả bài với Bùi Định. Hai người bọn họ giống như chẳng có chuyện gì để tâm sự, Bùi Định chẳng bao giờ quan tâm cậu ở Trữ Tân sống thế nào, có vất vả không, ông ta chỉ để ý việc cậu có gửi tiền về hay không mà thôi. Còn Bùi Hướng Tước cũng không bận lòng thái độ này của Bùi Định, cũng có thể nói cậu đã không có ý kiến gì từ lâu rồi.

Cậu nghe lời ông, chỉ bởi vì ông đã nuôi cậu mười lăm năm, cho cậu cái ăn cái mặc, không để cậu bị chết đói. Cậu muốn gửi cho ông ta một phần tiền coi như báo đáp công ơn dưỡng dục. Còn về người mẹ đã mất từ lâu kia, Bùi Hướng Tước thậm chí còn không nhớ rõ nữa.

Bùi Hướng Long vốn bị Chu Tú đẩy sang phòng khác, sau khi đi từ phòng con về bà ta cũng không vào phòng ngay, chỉ đứng ở ngoài nghe lén.

Chuyện xảy ra rất dài, Bùi Hướng Tước đem mọi chuyện viết lên giấy, mà tốc độ viết tay lại chậm hơn tốc độ nói rất nhiều, cho nên rất tốn thời gian. Lúc viết kín nửa trang giấy, Bùi Hướng Tước nâng lên đưa cho Bùi Định.

Bùi Định nhận lất, đọc hết, trong lòng có chút phức tạo. Bùi Hướng Tước từ nhỏ đã viết chữ rất đẹp, tỉ mỉ nắn nót. Lúc cậu còn nhỏ, ông ta cũng từng thích cậu, tự mình dạy cậu viết chữ, nghe giọng nói trẻ con bi bô gọi ba, mọi thứ đều rất tốt, cho đến khi mẹ cậu bị bệnh qua đời, cậu cũng bị bệnh, biến thành thằng ngốc.

Bùi Định học thức không cao, trong nhà lại là con một, cha mẹ vô cùng nuông chiều, cố sức làm ăn cho ông đi học vài năm, nhưng vẫn không thể thi đỗ. Hơn nữa ông ta không am hiểu nhân tình thế sự, không có công ăn việc làm đàng hoàng, chỉ ở nhà làm nghề nông, nhưng lại cứ ra vẻ mình khác với mấy nông dân chân chất quê mùa, trên thực tế sinh kế còn không bằng họ. Tính khí nóng nảy của ông ta cũng là do bố mẹ nuông chiều quá mà thành, với người ngoài thì hèn nhát bất lực, với người nhà thì độc đoán ngang ngược, hơn nữa còn có tính tự ti, thấy bản thân mình chẳng làm được chuyện gì, muốn bồi dưỡng con cái thành tài, cho nên khi Bùi Hướng Tước không thể nói được nữa, ông ta mới hoàn toàn bỏ mặc cậu.

Bùi Hướng Tước tóm tắt sơ lược lại việc đám công nhân thi công bị giải tán và việc mình được trung tâm cứu trợ trẻ em tài trợ đến trước. Lòng cậu tràn đầy hy vọng Bùi Định có thể đồng ý chuyện này, cậu từng muốn cùng Bùi Định chặt đứt quan hệ, sẽ không xuất hiện trước mặt ông nữa. Nhưng Bùi Định là bố của cậu, chỉ cần lên công an báo án nhất định có thể tìm ra cậu.

Bùi Định cau mày, xem hết những gì cậu viết, suy nghĩ đầu tiên của ông ta là cậu lừa ông ta, ở bên ngoài tìm được công việc, cánh cứng rồi, không muốn gửi tiền về nhà nữa, cho nên mới bịa đặt ra chuyện này. Trên đời chuyện tốt như thế sao có thể rơi lên người một đứa trẻ mười sáu tuổi chứ.

Ông ta thậm chí còn không muốn trao đổi với Bùi Hướng Tước qua giấy bút, cảm thấy như vậy là vũ nhục chính mình.

Bùi Hướng Tước cắn môi, tội nghiệp đứng tại chỗ, cầm bút trên tay, dùng sức ấn mạnh lên giấy hết lần này đến lần khác.

Cậu viết: "Đây là sự thật, con muốn ở lại đó, đi học, xin ba đồng ý, có được không ạ?"

Bùi Định đứng dậy, ông ta đã mất kiên nhẫn từ sớm rồi, ném cái bút của Bùi Hướng Tước đi, chửi đổng: " Cho dù là thật thì sao? Thằng ngu như mày có thể học lên cấp ba được à? Đừng nói vớ vẩn! Cút, đừng làm phiền tao."

Bùi Hướng Tước vẫn không từ bỏ, cậu không hiểu những lời Bùi Định nói, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt bút lên, còn định viết tiếp. Nhưng vừa đụng đến cán bút, thì cây bút đã bị người khác đá đi.

Ông ta hận nhất việc đã sinh ra một đứa con như Bùi Hướng Tước, đi trên đường cũng bị người khác mỉa mai, sinh ra một thằng ngốc. Trong suy nghĩ của ông ta, thằng ngốc cũng phải có tự giác của thằng ngốc, phải kiếm tiền bồi thường ông ta nuôi cậu bao nhiêu năm nay.

Cuối cùng ông ta mới hạ mình viết mấy chữ: "Không được phép đến Trữ Tân, lên trân trên tìm việc bốc vác nào mà làm, còn được bao ăn bao ở. Tao đã nói với ngươi ta rồi, mày đến đấy là được, tiền mày không cần nhận, tao tự đến lấy là được."

Bùi Hướng Tước ngẩn người, mất mát đứng một bên, bị Bùi Định đẩy ra ngoài sân.

Cậu sẽ không từ bỏ.

Chu Tú giả vờ đứng quét rác ngoài sân, lặng lẽ cúi đầu, tỉ mỉ suy xét nhưng gì Bùi Hướng Tước nói, đột nhiên nghĩ ra một cách khác.

Phòng của Bùi Hướng Tước là một nhà kho nhỏ được cải tạo lại, nói là cải tạo thà rằng nói là thêm một cái giường thì đúng hơn, xung quanh đựng đầy phân bón và nông cụ. Lúc cậu không có nhà, thì ngay cả trên giường cũng để bao nhiêu thứ lắt vặt. Bùi Hướng Tước đặt ba lô xuống, tìm cái chổi, quét dọn căn phòng đã ở hơn chục năm. Trong phòng chỉ có một cây đèn cũ, bởi vì ban đầu nơi này là nhà kho, cửa sổ thiết kế ở trên cao cho nên rất kín gió, lúc Bùi Hướng Tước quét dọn mùi nấm mốc và bụi bẩn bao phủ khắp nơi khiến cậu hắt xì không ngừng.

Đúng lúc này điện thoại của Lục Úc gọi tới, Bùi Hướng Tước lập tức bỏ chổi xuống, nhận điện thoại.

Anh nói: "A lô, chim sẻ nhỏ của tôi có ở đó không?"

Thích một người, là một chuyện rất khó che giấu cũng không thể nhẫn nại. Lục Úc từng muốn để Bùi Hướng Tước tự mình xử lý chuyện gia đình cậu, nhưng nếu xử lý không tốt, anh vẫn có thể xử lý lại. Nhưng hiện tại Bùi Hướng Tước mới rời đi có một ngày, anh đã muốn bắt cậu về, để anh một mình giải quyết mọi chuyện. Nhưng không có cách nào khác, anh không thể lại như kiếp trước, nhốt Bùi Hướng Tước vào một cái lồng son, biến cậu thành một chú chim hoàng yến chỉ biết hót.

Muốn trưởng thành, thì phải tự có quyết định của bản thân, cứ để cậu thử một chút.

Hai tay Bùi hướng Tước ôm lấy điện thoại, thở hổn hển cười với anh, thậm chí còn nhại lại: "A lô, Lục thúc thúc của tôi có ở đó không?"

Cánh cửa phòng bị gõ vài lần, Lí Trình Quang đẩy cửa vào, tay cầm một tập văn kiện, thấy Lục Úc phất tay, liền đứng sang một bên, tạm thời không lên tiếng.

Lục Úc cười: "Lục thúc thúc vẫn ở đây đợi em về. Đúng rồi, đã nói chuyện với bố chưa? Ông ấy trả lời thế nào?"

Lúc nói tới đây, sắc mặt Lục Úc trầm hẳn xuống, đáy mắt tràn ngập tia hung ác. Bùi Hướng Tước đã từng hứa hẹn với anh, Bùi Định rất hiểu biết, cũng từng đi học, khinh thường những người chỉ biết nói chuyện bằng nắm đấm, cho nên từ nhỏ cũng chưa bao giờ đánh cậu.

Bùi Hướng Tước ngồi xổm trong góc phòng, ấp úng nói: "Vẫn, vẫn đang nói chuyện... Anh đừng lo, nếu ba tôi không đáp ứng, tôi sẽ chạy trốn."

Đuôi mày khóe mắt Lục Úc tràn ngập ý cười, cân nhắc một lúc mới nói: "Lá gan lớn vậy sao? Có cần tôi đến đón không?"

Bùi Hướng Tước vội vàng nói không cần, cuối cùng lại lắp bắp: "Nếu, nếu tôi không còn cách nào khác, nhất định sẽ gọi cho Lục thúc thúc. Lục thúc thúc, chính là, chính là át chủ bài, không thể tùy tiện đem ra dùng."

Lục Úc cảm thấy cách ví von này rất mới lạ, ngữ điệu của anh vô cùng dịu dàng: "Mỗi lá bài trong tay A Bùi nhà chúng ta đều là át chút bài, tùy tiện dùng cũng có sao đâu?"

Lí Trình Quang đứng một bên nghe mà lòng đầy phiền muộn, có thể hiểu tám chín phần câu chuyện từ đoạn hội thoại này. Hắn vô lễ nghĩ, quá ngây thơ, buồn nôn, không lọt tai. Nhưng dù có nghĩ bao nhiêu, cũng cảm thấy ông chỉ nhà mình giống như bị cái gì nhập, biến thành một người khác.

Hai người nói chuyện hồi lâu, ngay cả chuyện đi trên đường thấy một cái cây hình dáng kỳ quái Bùi Hướng Tước cũng kể cho Lục Úc nghe, mỗi một câu cậu nói đều vô cùng vui vẻ, đến tận khi trời đã chuyển màu mới hẹn thời gian hát cho Lục Úc nghe rồi nói câu tạm biết.

Lí Trình Quang thấy Lục Úc cúp máy, liền khôi phục dáng vẻ bình thường, nói cho anh về kết quả điều tra, đầu tiên ngắn gọn bằng một câu: "Chu Tú này, rất có vấn đề."

Lục Úc ngẩng đầu, tựa hồ như có hứng thú.

Xóm nhỏ ở Nam Trấn, trăng sáng sao thưa.

Chu Tú làm xong việc nhà, mới đi tắm, rồi đi vào phòng ngồi cạnh Bùi Định đang đọc sách, sợ hãi cắn môi, do dự một hồi. Cuối cùng vẫn là Bùi Định mất kiên nhẫn gấp sách lại: "Có chuyện gì, sao không nói?"

Chu Tú bình thường cũng khá dễ nhìn, hơn nữa mới qua ba mươi, ở làng quê này cũng xem như có chăm sóc, tắm rửa xong lại càng xinh đẹp, Bà ta chậm rãi giống như đang trăn trở nói: "Hôm nay lúc tôi quét rác có nghe Tiểu Tước nói chuyện của nó ở Trữ Tân, Nó nói ở Trữ tân nhận được cứu trợ từ hội trẻ em gì đó, hiện tại đang đi học, ông không tin. Nhưng ông nghĩ xem, Tiểu Tước trước giờ vẫn là một đứa trẻ ngoan, nó có bao giờ nói dối đâu, sao có thể trong một thời gian ngắn bịa ra chuyện này để lừa ông?"

Ánh mắt của Bùi Định hướng về phí Chu Tú: "Bà nói có ý gì?"

Trong mắt Chu Tú đầy vẻ tính toán, nhưng giọng điệu lại rất nhu hòa, giống như đang vui mừng thay cho Bùi Hướng Tước: "Có lẽ, có lẽ Tiểu Tước nói là thật, nếu là thật thì cho nó một cơ hội đi học cũng không sao, nó là một đứa trẻ đáng thương."

Bùi Định chỉ cảm thấy để Bùi Hướng Tước đến trường chỉ tổ mất mặt ông ta, căn bản chẳng ra thể thống gì: "Nó chỉ là một thằng ngốc, học được cái gì chứ, thà không đi còn hơn."

"Ông nói như vậy, cũng thật phí phạm." Chu Tú rốt cuộc cũng tìm được bước đệm cho mình, bắt đầu nói ra tính toàn của bản thân: "Trữ Tân là một thành phố lớn, trường học ở đó, nhất định chất lượng rất tốt. Tiểu Tước nhận được tài trợ lại không đi học, không bằng không bằng để cho Tiểu Long đi. Nó giống ông, đầu óc thông minh, nhưng đây chỉ là trấn nhỏ, thầy giáo có tốt mấy cũng không thể dạy nó trở thành người giỏi giang. Nếu như không chịu thay đổi, thì sẽ để lỡ, bây giờ cơ hội ở ngay trước mắt..."

Mắt Chu Tú sáng quắc, bà ta khôn ngoan, vừa nịnh nọt vừa nhằm đúng trọng điểm.

Quả nhiên Bùi Định đã bị thuyết phục, về phương diện giáo dục, ông ta cũng để tâm như bao vị phụ huynh khác: "Bà nói cũng phải. Trường trong nội thành, trấn nhỏ này đúng là không thể so bì, năm đó tôi cũng bỏ lõ, bây giờ Tiểu Long không thể như thế được. Nhưng ai biết thằng ngốc kia nói thật hay nói giả."

Chu Tú mỉm cười, lúc bà ta nghe Bùi Hướng Tước nói đã nghĩ đến con trai mình, suy tính cả buổi chiều, đương nhiên là đã có chuẩn bị. Bà ta vỗ vai Bùi Định: "Tiểu ước vốn là một đứa trẻ, không thể nói dối, tôi là mẹ nó, phải tin tưởng nó. Nhưng cũng phải để người lớn chúng ta nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì. Không bằng tối nay tôi đến phòng nó, lấy ba lô của nó, nếu như thật sự có chuyện cứu trợ thì nhất định phải có dấu vết."

Bùi Định không lên tiếng, xem như tán thành ý kiến của ba ta.

Thường ngày Bùi Định và Chu Tú đều có thói quen ngủ sớm, nhưng hôm nay hai người bọn họ lại thức đến nửa đêm, Bùi Định nhanh chóng díp mắt lại, nhưng trong lòng vẫn cứ quẩn quanh chuyện này. Chu Tú đứng dậy, lén lút đi đến nhà kho, lấy ba lô của Bùi Hướng Tước, lại cầm lấy điện thoại mới cậu đặt ở bên cạnh.

Chu Tú nhìn vài lần, dùng vân tay của Bùi Hướng Tước để mở khóa, nắm chặt lấy điện thoại, trở về phòng mình.

Vợ chồng họ mở danh bạ ra xem vài lần, rốt cuộc tìm được tên "cô giáo Ngô" ghi chú là trung tâm cứu trợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.