Cái nắng gay gắt của ban ngày đã qua đi, hiện tại đã là tám giờ tối, khách mời tấp nập bước vào cửa khách sạn.
Hôm nay là ngày Lục Thành Quốc mở tiệc mừng sinh nhật. Ông ta luôn là người biết giữ thể diện, mấy chuyện liên quan đến mặt mũi đều làm đặc biệt cẩn thận trọng đại, trong tiếc rượu được bài trí rất xa hoa, có cả đồ ăn và điểm tâm.
Người đến người đi, y phục xúng xính.
Lục Úc vắng mặt, tầm mắt mọi người đều đặt lên Lục Thành Quốc, giống như sao và trăng đều chuyển động xung quanh ông ta vậy. Lục Quốc Thành nhấp vài ngụm rượu, thỏa mãn nghĩ, Lục Úc không có mặt ở đây cũng tốt. Nếu như nó ở đây, người vây xung quanh ắt hẳn không hề ít, sẽ đoạt đi hào quang của ông ta.
Cho nên, ông ta chẳng thể yêu thương nổi Lục Úc.
Lục Thành Quốc nuôi hai tình nhân bên ngoài, tuy rằng chẳng ai trong số hai người họ lên được chức Lục phu nhân, nhưng trong những bữa tiệc kiểu này không thể thiếu bà chủ nhà, thế là ông ta phải dẫn một người theo. Bà ta tên là Tiếu Mộng Tuệ, là mẹ của Lục Tu, bình thường những tình huống như thế này sẽ do mẹ của Lục Huy, Trương Tuyết đứng ra đảm nhận, nhưng Lục Huy gần đây làm phật lòng Lục Thành Quốc, nên Trương Tuyết cũng bị thất sủng.
Tiếu Tuệ Mộng là một người phụ nữ chăm sóc nhan sắc rất tốt, hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại chỉ như là mới trên ba mươi, khuôn mặt mang theo nét cười như có như không, tiếp đã khách khứa qua lại. Tiếu Tuệ Mộng nhíu mày, khách khứa tới đây hôm nay đa phần là các cặp vợ chồng, còn đưa theo những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, có khi là con gái của chính họ, cũng có thể là cháu gái thân thích, tóm lại đều đồng trang lứa với Lục Úc.
Tiếu Mộng Tuệ nâng ly rượu lên che giấu nụ cười lạnh nhạt, đi đến bên cạnh Lục Tu, giẫm chân hăn một cái.
Lục Tu là tam thiếu gia nhà họ Lục cũng là người không có tiền đồ nhất. Lúc còn nhỏ anh ta không đọ nổi với Lục Huy, đã bị từ bỏ, lớn lên lại thành kẻ ăn chơi trác táng không thiếu tiền nhưng lại không có nhiều tiền, chơi đùa đến tận tuổi này vẫn không lấy được vợ. Những nhà có gia thế ngang bằng với Lục gia chướng mắt năng lực cùng đạo đức của Lục Tu, còn những nhà kém hơn thì lại kém quá xa, Lục Thành Quốc không thềm để mắt đến, sợ mất hết mặt mũi, cho nên anh ta cứ ở vậy đến giờ.
Lục Tu uống say bí tỉ, nhìn chằm chằm một cô gái xinh đẹp cách đó không xa: "Mẹ, mẹ làm gì thế?"
Tiếu Mộng Tuệ nhìn thấy dáng vẻ này của con trai mình liền tức giận: "Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh xem, ba anh đang tìm vợ cho Lục Úc kia kia, nếu như nó kết hôn, còn có phần của anh không?"
Lục Tu nói: "Con còn cách nào nữa đây? Làm sao tranh được với Lục Úc, mẹ xem lão đại đã bị đuổi ra nước ngoài rồi kia kìa, con không muốn ra nước ngoài."
Tiếu Tuệ Mộng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Hiện tại là cơ hội tốt, hôm này có rất nhiều tiểu thư là con cái gia đình có tiếng ở Hoài Thành đến đây. Con tìm một cô gái có gia thế nói chuyện thử, rồi yêu đương, sau đó kết hôn có con, cha mẹ cô gái kia có thể làm gì được, đến lúc con gái người ta gả vào nhà mình, bên thông gia cũng có thể giúp con tranh với Lục Úc.
Lục Tu ngây ngốc suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy đây là một ý kiến hay, đảo mắt một vòng, hướng về phía mấy cô gái xinh đẹp hỏi: "Mấy người kia, mẹ cảm thấy ai tốt?"
Tiếu Tuệ Mộng còn chưa chỉ ra được cô gái nào ưng ý đã thấy Lục Thành Quốc vẫy tay, một cô gái nắm tay mẹ đi tới.
Cô gái này họ Chu, tên là Chu Trữ, con gái cả của Chu gia, vô cùng xinh xắn, mới từ Mỹ du học trở về. Tài sản của Chu gia không quá nhiều, nhưng vẫn luôn là thư hương thế gia, rất có giáo dưỡng. Ba mẹ của Chu Trữ vô cùng chiều chuộng cô, chọn lên chọn xuống cũng không tìm được cho cô một đối tượng thích hợp, bọn họ từng trải qua cảnh không quyền thế khổ sở sống qua ngày cho nên không muốn con gái phải sống khổ sở, cho nên hôm nay mới đến đây.
Lục Thành Quốc rất vừa ý với cô gái tên Chu Trữ này. Dù sao ông ta cũng chỉ muốn tìm một đối tượng có thể cột được Lục Úc lại Hoài Thành, không quan tâm đến lợi ích đôi bên, ôn nhu, xinh đẹp, lại biết quan tâm là quan trọng nhất. Nếu như Chu gia có quyền thế, vậy thì hậu thuẫn của Lục Úc sẽ tăng lên, trở thành mối nguy với ông ta.
Chu Trữ nhẹ giọng đáo lời, lúc nói chuyện còn có chút ngại ngùng.
Cô đã từng gặp Lục Úc ở một bữa tiệc khác. Lục Úc trẻ tuổi anh tuấn, năng lực hơn người, nhưng thoạt nhìn, như không rung động với bất cứ cô gái nào thì phải?
Mà ngay lúc này cách đó không xa, Lục Tĩnh Viện trốn ra khỏi đám người ăn hoa quả. Cô từ nhỏ đã không ở cạnh mẹ, cho nên khó có thể dung hòa được với những bữa tiệc kiểu này, cũng chưa bao giờ từng tham dự. Lần này bởi vì là sinh nhật của Lục Thành Quốc, nên cô không thể không tới.
Lục Tĩnh Viện nhát gan, nhưng không ngốc, bữa tiệc này tổ chức, ai cũng biết chủ nhân có ý tức gì. Cô suy nghĩ một lúc, nhớ tới nụ cười lần trước Lục Úc dành cho mình, liền không nhịn được gọi điện đến công ty của Lục Úc, nhưng không xin được số của anh. Cũng hết cách.
Lục Tĩnh Viện đành phải từ bỏ ý định. Cô nghĩ người như anh ba, nhất định sẽ không bị bố thao túng.
Mà bên kia, Lục Úc đang ngập đầu trong công việc, ngay cả việc quà tặng có vừa ý Lục Thành Quốc hay không anh cũng chẳng có thời gian hỏi. Cuộc gọi video họp bàn công việc vẫn chưa kết thúc, cho nên không thề về nhà, đành gọi điện cho Bùi Hướng Tước dặn cậu ăn tạm điểm tâm trước.
Sau khi đi thăm mộ mẹ của Bùi Hướng Tước về, Lục Úc cũng không có thời gian nghỉ ngơi, ngày hôm sau lập tức đưa cậu về Trữ Tân. Sau khi trở về mọi chuyện đã hoàn toàn khác trước, Bùi Hướng Tước đã là chim sẻ nhỏ của riêng anh.
Cậu chỉ nợ một mình anh.
Lục Úc cầm điện thoại, nghe thấy Bùi Hướng Tước ở trong màn hình vẻ mặt hồng hào nói chuyện với mình, cảm thấy rất thỏa mãn, nét mặt cũng dịu đi vài phần.
Mặc dù quản lý Cao ở bên kia màn hình không nghe thấy gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Lục Úc là có thể thấy. Thấy sắc mặt dịu dàng của ông chủ, liền im lặng mở phần chat nhóm nhắn lên một câu mà chỉ có người kia mới hiểu được "Hì hì."
Đợi đến khi hội nghị kết thúc, trong nhóm chat có một số người lo lắng nhắn: "Hôm nay là sinh nhật của Lục lão tiên sinh, nghe nói bữa tiệc này là đến kết thân, tôi thấy buồn cho ông chủ. Lớn tuổi lại độc thân, vất vả lắm mới có người yêu, lại phải giấu diếm, tình cảm không được bố mẹ chúc phúc sẽ không hạnh phúc!"
"...Lần đầu tiên tôi biết cậu thích diễn trò như thế đấy."
Lục Úc có lẽ không biết, đây là thú vui của mấy nhân viên cấp cao trẻ tuổi.
Họp xong, Lục Úc cầm áo khoác trên tay không mặc vào, trực tiếp lên xe. Lái xe không trực tiếp trở về tiểu khu mà rẽ qua một quán bánh ngọt.
Lúc này đã qua đỉnh điểm của giờ tan tầm, đường xá thông thoáng, xe đi rất nhanh đã về đến tiểu khu.
Trong phòng sáng đèn, nhìn lên cửa sổ, có thể thấy người đang đợi mình.
Lục Úc lấy chìa khóa ra, mở cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Bùi Hướng Tước tựa đầu lên bàn gà gật, bởi vì tiếng cửa mở khá to khiến cậu giật mình, suýt nữa thì đụng cằm vào mặt bàn thủy tinh, may mà tay chống kịp.
Bùi Hướng Tước mơ màng, dụi mắt, vẫn chưa nhìn rõ, theo bản năng hỏi một câu: "Lục thúc thúc về rồi à?"
Lục Úc đi đến, xoa xoa sau gáy cậu: "Ừ, về rồi. Ăn gì chưa?"
Đồ ngọt lần trước đã bị tịch thu hết, bây giờ cũng chỉ mua vài loại bánh bích quy mà thôi.
"Ăn một gói bánh." Bùi Hướng Tước chỉ lên túi bánh trên bàn, lại ngoan ngoãn cười: "Ăn xong liền đánh răng."
Lục Úc giơ đồ đang cầm trên tay lên: "Ngoan thế sao? Vậy phải thưởng cho chim sẻ nhỏ của tôi rồi."