Chim Hoàng Yến

Chương 51: Sân khấu



Xung quanh rất ồn ào, nhưng Bùi Hướng Tước lại không có sự mẫn cảm đối với âm thanh, chỉ thoáng nghe thấy tiêng hát trên sân khấu, cũng không cảm nhận được hay dở, hưng phấn ban đầu đã vơi đi phân nửa, vô thức quay sang nhìn Lục Úc.

Lục Úc ngồi bên cạnh cậu, ánh mắt hào hứng nhìn lên sân khấu, giống như rất thích giọng hát của người kia.

Lục thúc thúc, Lục thúc thúc không phải chỉ thích giọng hát của mình thôi sao? Giọng ca của người khác không khiến anh thấy hứng thú, cũng không thể khiến anh yên giấc.

Đáng ra cậu cũng nên giống như trước đây, giống như những gì mình kỳ vọng, vì niềm vui của Lục Úc mà vui vẻ, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút mất hứng lạc quẻ.

Bùi Hướng Tước giật mình, theo bản năng ôm lấy tay Lục Úc, lại nhẫn nhịn, cố gắng quay người đi, bắt mình phải nghe giọng hát của người kia, xung quanh ồn ào, dù có cố gắng nghe nhưng do thính giác thiếu nhạy cảm nên không nghe ra được.

Từ nhỏ đã mắc bệnh này, cậu cũng đã thích ứng với tình trạng như thế, sẽ không dễ dàng vì không hiểu lời người khác nói mà xuất hiện tâm tình khác thường, nhưng hiện tại cậu lại lo lắng không yên vì không nghe được giọng ca của người đứng trên sân khấu.

Rốt cuộc Bùi Hướng Tước không dằn được lo lắng trong lòng, dịch sát lại gần Lục Úc, nhỏ giọng hỏi: "Lục thúc thúc, anh ta, hát có hay không?"

Lục Úc chỉ cảm thấy có một khối nhiệt sát lại bên cạnh, không khỏi quay sang, đập vào mắt là gương mặt hơi nhăn mày của Bùi Hướng Tước, còn cả hàng mi đang run rẩy.

Ca sĩ trên sân khấu tóc nhuộm bạch kim, khuyên tai lấp lánh ánh sáng, anh ta giơ mic lên, tê tâm phê liệt hát những câu ca cuối cùng, thanh âm đột nhiên cất cao, rồi ngân dài, tiếng hét hoan hô cũng đồng thời vang dậy, thanh âm náo nhiệt áp chế mọi tiếng nói.

Ánh đèn màu chiếu theo từng bước của ca sĩ, cách chỗ hai người một quãng xa, Bùi Hướng Tước nương theo ánh sáng mờ tối, loáng thoáng nhìn thấy gương mặt ưa nhìn của Lục Úc, nghe anh nói: "...Hay."

Lục thúc thúc khen người kia hát hay, hát hay hơn mình sao?

Bùi Hướng Tước nghe xong, liền hốt hoảng, giống như lúc nghe thấy Lục Úc gặp mặt đối tượng xem mắt, tâm trạng hốt hoảng cứ vô thức cuộn lên. Thậm chí còn mạnh mẽ hơn so với lần trước, mất mát và khó chịu song hành.

Không giống, cậu nghĩ, mình có thể hát tốt hơn anh ta, nhất định sẽ hát tốt hơn.

Lục Úc có chút khó hiểu, mới nãy còn vui vẻ, sao giờ mặt mày đã ủ rũ rồi: "Làm sao vậy?"

Bùi Hướng Tước thầm nhắc lại trong lòng, mới nói ra những lời mình suy nghĩ nãy giờ, lớn tiếng hỏi Lục Úc: "Bài hát lúc nãy tên gì? Tôi, cũng muốn hát..."

"A Bùi muốn hát ở đây?" Lục Úc nhẹ gióng hỏi, đáy mắt lại không có chút ý cười: "Muốn lên sân khấu hát sao?"

Bùi Hướng Tước không biết cách quan sát sắc mặt, hơn nữa ngươi trước mặt cậu là Lục Úc, lòng cậu lại mang khúc mắc, nên vô cùng dũng cảm lại ngốc nghếch trả lời: "Ừ, tôi muốn hát ở đây."

Thực ra còn một câu nữa, chỉ là không hát xong thì chẳng thể nói ra, chỉ có thể thẹn thùng giấu dưới đáy lòng.

Hát cho Lục thúc thúc của tôi nghe.

Lục Úc nhếch khẽ khóe môi: "Được, tôi đưa em lên đó báo tên. Sao đột nhiên lại thích hát bài này?"

Không thể giống kiếp trước, Lục Úc suy tư, dục vọng bị giam hãm quá mức rét lạnh lại không thể động chạm, chim hoàng yên nhỏ của anh không thể chỉ hát cho riêng anh.

Bùi Hướng Tước có chút căng thẳng, mím môi, cánh môi vốn nhạt sắc dần trở nên hồng hào: "Bởi vì, bởi vì thích!"

Sân khấu không chỉ dựng lên vì ban nhạc, bạn nhạc chơi xong mấy bài hát sở trường, sau khi bầu không khí bắt đầu sôi động hơn, ban nhạc liền tạm thời rời khỏi khán đài lui vào cánh gà nhường sân khấu cho khán giả. Người muốn phô bày giọng hát, muốn dùng giọng ca của mình để thổ lộ với người thương, hoặc vì một lý do quái đản nào đó mà ghi tên lên sân khấu, đều được căn cứ theo trình tự báo tên mà sắp xếp thời gian.

Lục Úc đến khá sớm, người ghi danh rất nhiều, nhưng hai người họ may mắn, vừa lúc đăng ký được xuất cuối cùng. Phía trên còn rất nhiều người chờ lên hát, còn phải đợi mấy tiếng nữa mới đến lượt Bùi Hướng Tước.

Lục Úc nắm tay Bùi Hướng Tước đi xuyên qua dòng người, tới bờ biển, ở đây mênh mông cô tịch, chỉ có hai người họ. Bùi Hướng Tước cởi giày, lấy điện thoại ra tìm bài hát kia, áp loa lên tai lắng nghe.

Giai điệu mang tiếu tấu mãnh liệt đối với cậu cũng chỉ như mọi âm thanh khác vang lên.

Mãi một lúc sau, cậu mới cảm nhận được điểm động lòng người của bài hát. Cho dù không nghe hiểu ca từ, nhưng giai điệu cứ ngâm nga khe khẽ, cổ họng cậu không tự giác mà khô khốc. Bài hát này hoàn toàn khác biệt với dân ca vùng Giang Nam sông nước nơi cậu sống, nhưng Bùi Hướng Tước không biết lấy tự tin từ đâu, cậu cảm thấy mình có thể hát tốt bài hát này.

Lục Úc trầm mặc đứng cạnh cậu, nhìn ra xa, giống như nhìn đến nơi chân trời cùng sóng biển giao hòa.

Trước đây Bùi Hướng Tước cũng rất thích hát, bởi vì diện mạo cậu đã được một người tìm kiếm ngôi sao mời về, sau đó ký hợp đồng mới phát hiện ra không phải cậu tính cách dễ thẹn thùng mà mắc chứng chướng ngại giao tiếp, lúc này hối hận cũng đã muộn. Nhưng khuôn mặt của Bùi Hướng Tước đáng quá đáng giá, nên công ty cũng không muốn bỏ đi, cho nên sắp xếp cho cậu làm người mẫu. Dù thế Bùi Hướng Tước vẫn không từ bỏ giấc mộng ca hát, không ngừng đề xuất với công ty, thậm chí trước khi Lục Úc bắt cậu về nuôi, cậu vẫn nỗ lực, lén đến lớp luyện hát của thực tập sinh, còn ghi lại kiến thức trên một cuốn sổ dày.

Lại nói, chính Lục Úc đã chặt đứt giấc mơ của cậu, biến cậu thành chim hoàng yến của riêng mình.

Nhưng sống lại một đời, anh vẫn không quá cam lòng. Nhưng vì chim sẻ nhỏ của mình, dục vọng độc chiếm di truyền từ Thu Tử Hoằng trong anh cũng phải lép vế.

Ở nơi Bùi Hướng Tước không nhìn thấy, ánh mắt của Lục Úc dịu dàng lại nồng nhiệt, như muốn dung nhập cậu vào cốt tủy, nhưng anh chỉ đứng im tại chỗ, không tiến thêm dù chỉ một bước.

Một loại dục vọng áp đảo mọi dục vọng khác, chỉ thế thôi, cho dù dục vọng nay tạm thời vẫn chưa được thỏa mãn.

Mà Bùi Hướng Tước tuyệt đối không biết, cậu nghe đi nghe lại bài hát mấy lần, muốn thử hát, nhưng trong lòng lại luôn muốn cho Lục thúc thúc nghe bản hát tốt nhất, nhưng lần thử không tốt nhất định không được để cho anh nghe.

Cho dù là gì, Lục thúc thúc cũng nên có được điều tốt nhất.

Nghĩ đến đây, Bùi Hướng Tước ngẩng đầu, nắm lấy góc áo sơ mi của Lục Úc, tay kia chỉ lên yết hầu, nhẹ giọng thỉnh cầu: "Lục thúc thúc, giúp tôi lấy ít nước được không?"

Lục Úc hơi khom người: "Muốn uống gì?"

Bùi Hướng Tước suy nghĩ một lúc: "Uống, uống rượu."

"Em mới bao nhiêu tuổi, còn chưa thành niên, không thể uống rượu." Lục Úc cười khẽ, từ chối thời thỉnh cầu của cậu, đưa ra đề xuất khác: "Có thể uống nước dưa hấu, hoặc là nước ngọt?"

Bùi Hướng Tước lắc đầu: "Bên kia, thật nhiều người. Tôi sợ đến lúc đó, sợ, hát không tốt."

Lục Úc vỗ đầu cậu, sắc mặt không đổi: "Chim sẻ nhỏ nhát gan như vậy, muốn uống rượu để thêm can đảm sao?"

Bùi Hướng Tước hoảng hốt gật đầu, chờ mong nhìn Lục thúc thúc của mình, Lục Úc không có cách nào từ chối được ánh mắt này.

Quả nhiên, anh dặn dò một cậu: "Em ở đây chờ, đừng đi lung tung". Xem như cam chịu.

Lục Úc đi rồi, Bùi Hướng Tước di di hai bàn chân, ngồi xuống bờ cát, hai tay ôm lấy đầu gối. Mà cách đó không xa, Thành Vĩnh Hòa vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng cũng có cơ hội.

Extra

Tiểu Tước: Hôm nay lúc ngủ Lục thúc thúc nói mơ, nói, nói muốn ăn chim sẻ nhỏ kho tàu chiếp chiếp!

Đại Bùi: Vậy... Không bằng cậu tự vặt lông rồi tặng luôn mình đi?

Tiểu Tước: Sao lúc này cậu không nói chúng ta là một!!!!

Đại Bùi: Ngại quá, chúng ta không cùng tên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.