Lúc hai chữ này xuất hiện, có người rõ ràng sửng sốt, có người âm thầm nuốt tiếng kêu.
Lê Chỉ nhớ tới căn phòng đọc bị cấm vào đó, mảnh báo cũ lộn xộn trong phòng bí mật, mép quăn ố vàng như rành rành trước mắt.
Mùi Formalin ngấm vào nội tạng người, lặng lẽ chờ đợi trong bao nhiêu đêm đen.
Vẻ âm u trên mặt thằng bé gần như loé qua như chớp, trong nháy mắt khoé môi nó lại vểnh lên ngọt ngào, dường như sự âm u gây ớn lạnh vừa rồi chỉ là ảo giác.
Lời nó vừa nói gần như làm tất cả mọi người sợ chết khiếp, cách diễn đạt sắc bén đó, dường như tất cả mọi người có mặt ở đây đều là tội đồ hung ác tột cùng, trong trang viên kỳ quái bị cô lập này, xứng đáng chịu phán quyết của “Quạ Đen”.
Nhưng khăng khăng trí nhớ gặp vấn đề, chẳng ai biết tội của mình là gì.
Hoang đường như kịch bản trò chơi vụng về, nhưng Vưu Thụ đột nhiên nhớ đến tiếng máu chảy tí tách trên đèn thuỷ tinh, chân thực đến tàn nhẫn.
Vưu Thụ buông lỏng bàn tay đang nắm cổ áo thằng bé, anh ta lùi lại mấy bước, ngồi phịch xuống ghế bành.
“Giờ còn cách gì không?”
Giọng anh ta rất trầm, không biết rốt cuộc là đang hỏi ai, nghe càng giống tiếng rên rỉ ở bước đường cùng.
“Không thể cứ ngồi chờ chết được phải không?” Anh ta ngẩng phắt đầu lên.
“Không thể cứ ngồi ở đây chờ bị giết được phải không?!” Ánh mắt của anh ta lùng sục trên từng khuôn mặt im lặng, muốn nhìn thấy hy vọng.
Tiếc rằng bầu không khí trong phòng khách lúc này đã ngả sang đình trệ, chẳng biết trà hoa trên bàn trà đã nguội đến mức khó uống từ bao giờ.
“Có cách mà.”
Chết tiệt. Người không nên nói nhất lại nói.
Thằng bé đó giơ tay ra, sửa lại cổ áo vừa bị Vưu Thụ kéo lệch, động tác thong thả nho nhã, Lê Chỉ có thể nhìn thấy giữa kẽ ngón tay non mềm của nó thấp thoáng vài vệt màu đỏ còn chưa rửa sạch.
“Ngài đừng lo, ngài Quạ Đen dễ nói chuyện lắm.”
“Em tin rằng chỉ cần ngài nói chuyện trực tiếp với ngài ấy, nhất định mọi việc sẽ có bước ngoặt.”
Ánh mắt nhìn Vưu Thụ của thằng bé vừa nghiêm túc vừa chân thành. Lê Chỉ lại cảm thấy ác ý âm u ấy vẫn luôn chực chờ nơi đáy mắt nó.
“Có điều ngài phải tìm được ngài ấy cái đã.”
Nghĩ cũng buồn cười. Bị nhốt trong nhà mặc cho người ta sắp xếp, còn phải nghe theo chỉ thị của một người máy hòng tìm đường sống.
“Bữa cơm tối này mình chẳng muốn ăn lần nữa đâu.” Lê Chỉ nằm trên giường nghĩ vậy.
Ngột ngạt như một đám tang, tai chỉ nghe thấy tiếng dao dĩa bát đĩa va chạm và tiếng nhai nuốt. Càng khỏi phải nhắc đến mấy khuôn mặt được ánh nến màu vàng chiếu rọi cứ như gần đất xa trời.
Lê Chỉ ngoái đầu nhìn sang mép giường, Du Phùng đang ngồi đó, tay cầm vài tờ giấy nhàu nhĩ, lật tới lật lui.
“Anh đang đọc gì thế?” Lê Chỉ ngoảnh đầu về, nhìn chằm chằm trần nhà trống không.
“Mảnh báo về Quạ Đen. Trong phòng đọc sách tiện tay cầm về.”
Cuối cùng vẫn theo quy tắc gần. Trong nỗi sợ bị đe doạ tính mạng, ngược lại giới tính và sự riêng tư lại là chủ đề thoải mái khác thường.
Có điều Raman bị ra rìa. Không ai chịu ở cùng y.
“Ít nhất thì chúng ta đã biết trước vài thông tin về Quạ Đen,” Du Phùng ngả người, rơi vào chăn đệm mềm mại, “Bọn Tây Trì Vưu Thụ chắc còn chưa vào phòng đọc sách.”
Lê Chỉ nhớ rõ tin tức viết trên báo, “Kẻ giết người hàng loạt nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật à?”
“Bút lông quạ, thư tuyệt mệnh, rạch khoé miệng, và số lọ nội tạng trong phòng bí mật, vốn tưởng thế đã ra vẻ bí ẩn rồi, không ngờ còn đến cả khúc “phán quyết” tội đồ,” Du Phùng nói cực nhanh, “Cảm giác nghi lễ của tên này mạnh quá đáng nhỉ. Rốt cuộc sao chúng ta lại rơi vào vũng bùn này?”
Mối nghi ngờ của Lê Chỉ không kém Du Phùng chút nào, “Thằng bé đó bảo phải tìm được kẻ đó, mặt này cũng hoàn toàn không có manh mối.”
“Tôi đã quan sát kỹ hành lang và mấy căn phòng này, không có bất cứ thiết bị giám sát nào.” Du Phùng nói.
“Nếu là với tiền đề này, Quạ Đen muốn ẩn nấp kiêm hành hung trong toà nhà này, gần như không có khả năng.”
“Khả năng cao là Quạ Đen nằm trong số bảy người trong phòng khách.” Giọng Du Phùng không chắc chắn lắm.
Khả năng này đúng là cao hơn. Lê Chỉ thử giải thích từ một góc độ khác, “Hơn nữa hắn rất tự phụ. Nếu tôi là hắn, trò chơi mà mình dày công lên kế hoạch, nhất định sẽ đích thân tham gia.” Anh nhập vai vào nhân vật để suy đoán.
“Suy cho cùng thì chỉ có người tham gia mới được trải nghiệm trò chơi ở mức tối đa.”
Hoà vào tập thể, tiếp xúc với nỗi sợ hãi và sụp đổ ở khoảng cách gần, đeo mặt nạ thưởng thức trạng thái giãy giụa tuyệt vọng, kinh ngạc sau khi biết được chân tướng, cuối cùng giết chết họ trong tiếng cầu nguyện.
Chẳng ai muốn lãng phí.
Nhưng cũng chẳng ai muốn chết.
Dựa vào cái gì mà đòi họ chơi trò chơi giết chóc hoang đường này với hắn?
Lê Chỉ nằm trên chiếc giường trải ga nhung màu đỏ, rất mềm mại, anh bỗng cảm thấy mình đang nằm trên mặt thớt lênh láng máu tươi.
“Du Phùng, anh nghĩ là ai?”
Câu hỏi đoán mò này thăm dò quá, nhưng Lê Chỉ không nhịn được buột hỏi.
Ánh nến leo lét toả ra chút ánh sáng, vân gỗ trên trần nhà hoàn toàn bị bóng tối che khuất, âm thanh tích tắc của đồng hồ tựa bùa chú ru ngủ.
Du Phùng không đáp.
Lê Chỉ hít thở đều đặn trong bóng tối. Ngoài cửa sổ có tiếng chân đạp trên lá.
Lê Chỉ kiên nhẫn đợi một lúc, bên cạnh vẫn chẳng có âm thanh gì.
Anh ngoái đầu nhìn.
Du Phùng ngủ mất rồi.
Một cánh tay vẫn gối dưới đầu, trong tay còn nắm hờ một mảnh báo nhàu.
Chẳng biết cặp mắt màu đen đã khép lại bao giờ, trước trán hắn là vài lọn tóc rối, đang lặng lẽ nằm trên xương lông mày hình dáng tuyệt đẹp, cuối cùng khoé môi hắn không còn ý cười cợt nhả đáng ghét đó nữa.
“Anh ta nhìn thế này ngoan thật.” Lê Chỉ nghĩ.
Màn đêm sâu dần, anh nhẹ nhàng đứng dậy thổi tắt ngọn nến tù mù. Lúc về giường nằm, anh phát hiện ra mình tỉnh táo bất ngờ.
Rõ ràng những sự kiện tồi tệ nối tiếp nhau đó đã khiến anh mệt mỏi không chịu được từ lâu, nhưng anh lại không ngủ nổi.
“Không được, phải ngủ. Ngày mai không thể ngủ rũ được.”
Với suy nghĩ ấy, Lê Chỉ bắt đầu ép mình vào giấc.
Nhưng chuyện mất ngủ luôn đi ngược lại với mong muốn, Lê Chỉ nhắm mắt, tiếng gió đan xen với tiếng hít thở của Du Phùng bên tai, ngược lại ý thức càng ngày càng tỉnh táo. Thậm chí chuyện xảy ra trong ngày hôm nay bắt đầu chạy nối nhau trong đầu anh.
Chẳng biết lặp đi lặp lại bao lâu, cơn buồn ngủ mơ hồ cuối cùng cũng xâm chiếm nhận thức của Lê Chỉ như dòng nước ấm.
Một cánh tay đột nhiên đè lên cổ Lê Chỉ.
Không hề kiêng hè, như lẽ đương nhiên, và… ấm áp.
Điều mà anh hoàn toàn không ngờ tới là…
Tướng ngủ của Du Phùng tệ vô cùng.
Giây tiếp theo, cơn buồn ngủ mà Lê Chỉ khó khăn lắm mới tích tụ được bị một cái chân đè lên eo dập tắt ngúm.
Lê Chỉ tỉnh như sáo ngay tức khắc.
Anh mở choàng mắt ra, trên khuôn mặt luôn điềm tĩnh xuất hiện biểu cảm thảng thốt.
Thân hình Du Phùng cao ráo, nghiêng người một chân một tay dang rộng, bao trọn Lê Chỉ trong phạm vi của mình.
Trong nháy mắt, dường như Lê Chỉ đã biến thành gấu bông yêu quý của thiếu nữ, đêm nào cũng phải ôm đi ngủ.
Cảm giác hoang đường trong giây phút này tăng gấp ngàn lần.
Cơ thể Lê Chỉ cứng đờ, thậm chí lúng túng.
Mặt Du Phùng ngoảnh sang gần ngay gang tấc, hơi thở ấm áp kéo dài phả lên dái tai, Lê Chỉ bị nhiệt độ nho nhỏ này làm cho cực kỳ khó ở.
Không thể tiếp tục thế này được. Anh muốn đánh thức Du Phùng.
Lê Chỉ lập tức ngoảnh đầu sang, tay đã tỳ lên bụng Du Phùng.
Nhưng anh đã đánh giá cao khoảng cách giữa mình và hắn.
Giây phút ngoảnh đầu, má anh lướt qua hai mảnh mềm mại. Chỉ là cảm giác loé qua, tốc độ quá nhanh, như có như không. Mảng ấm lạnh bé tí trên gò má, nhưng trong bóng tối lại thiêu đốt âm ỉ càng lúc càng dữ dội.
Lê Chỉ lập tức không dám nhúc nhích nữa.
Lần đầu tiên anh cảm thấy ngượng ngùng. Có thể là ngượng ngùng, có thể là gì khác, anh không rõ. Tóm lại anh không bình tĩnh chút nào.
Giờ anh không muốn Du Phùng tỉnh dậy nữa.
Tốt nhất là Du Phùng cứ ngủ đó, càng say càng tốt.
Anh quay đầu về cực chậm và nhẹ, tiếp tục nằm cứng đơ dưới tay và chân của Du Phùng.
Anh thấp thỏm nhìn khắp nơi, bỗng khoé mắt nhìn thấy khoé môi Du Phùng vểnh lên – xấu xa, nhưng cực nhỏ.
Tim Lê Chỉ đập thịch một phát.
Vội vàng chớp mắt, anh nhìn cho kỹ.
Hình như anh nhìn nhầm.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt say giấc yên bình.
“Kỳ lạ.”
Lê Chỉ nhắm mắt, chau mày rơi vào nỗi nghi ngờ bản thân kéo dài.
Chẳng biết thần kinh căng thẳng cao độ thả lỏng từ lúc nào, trạng thái căng thẳng không ai biết trong đêm khuya như đã tiêu cạn chút sức lực cuối cùng, trong sự giam cầm ấy, Lê Chỉ mệt lử chìm vào giấc ngủ say.