Chim Khách Ăn Cắp

Chương 30



“Tôi có thể… gần hơn nữa được không?”

Tay Lê Chỉ vốn đặt trên ghế sofa, giờ bỗng bị một nhiệt độ trùm lên.

Anh nhận ra ngay đó là cái gì.

Đó là tay Du Phùng. Nội tâm Lê Chỉ ngạc nhiên, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.

Nhiệt độ đó gần như nóng bỏng, máu Du Phùng cứ như thể bị rượu mạnh đun sôi. Đầu ngón tay hắn dùng chút sức, muốn chui vào lòng bàn tay Lê Chỉ.

Khuôn mặt Du Phùng trước mắt vẫn nở nụ cười cợt nhả như mọi khi, nhưng trong cặp mắt đen nhánh có một số cảm xúc mà anh không hiểu đang cuộn trào.

Từa tựa… sung sướng? Lê Chỉ không hiểu tại sao việc Quạ Đen gây án lần nữa lại khiến Du Phùng vui đến mức này. Nhưng nếu bị lọt ra ngoài, danh tiếng vốn đã nát bấy lại bị giẫm thêm vài phát, có người chết, mà cảnh sát Du Phùng lại ở đây vui như trảy hội.

Đầu ngón tay của Du Phùng vẫn bám riết không tha, Lê Chỉ chỉ cứng đờ một lúc rồi thỏa hiệp, anh hơi giơ tay lên, giữa lòng bàn tay và ghế sofa chừa ra một kẽ hở bé xíu, đủ cho đầu ngón tay của Du Phùng đang không tỉnh táo xâm nhập lòng bàn tay.

Du Phùng vẽ hình tròn trong lòng bàn tay anh, rất nhẹ, rất ấm. Đầu ngón tay hắn mang vẻ ám chỉ mãnh liệt, rắc một chuỗi kích động tê dại trên khoảnh da bé tí trong lòng bàn tay Lê Chỉ.

Lê Chỉ không chịu nổi, cuộn ngón tay vào.

Dưới ánh đèn màu xanh tím, anh và Du Phùng dễ dàng hòa nhập vào đám trai gái đang say xỉn.

Động tác của Du Phùng rất kín đáo, bề ngoài nom như hai người vẫn là vẻ châu đầu ghé tai vừa rồi, nhưng trong bóng tối dưới gầm bàn, Du Phùng lại mò mẫm lùng sục kẽ ngón tay của Lê Chỉ, ngón tay cắm vào với sức mạnh không chấp nhận phản kháng, siết chặt tạo thành năm ngón đan vào nhau.

Lê Chỉ không biết rốt cuộc Du Phùng bây giờ còn tỉnh táo hay không, nhưng anh cảm thấy mình bây giờ giống đang say xỉn hơn, nhận thức như bị nước ấm bao bọc, mặc cho Du Phùng tùy ý đùa bỡn.

Có lẽ là ánh đèn hớp hồn, có lẽ là rượu bốc lên đầu, Lê Chỉ có một nỗi khát vọng cực kỳ lạ lẫm, như thể mùi rượu trên người Du Phùng hòa cùng âm nhạc xập xình cũng đã đun sôi đầu óc anh.

Tay Du Phùng mò mẫm lên trên, lưu luyến trên xương cổ tay nhô ra của Lê Chỉ, rồi kéo mở cúc cổ tay áo, trượt nhẹ vào ống tay áo sơ mi, một tay quấn quanh bắp tay mảnh dẻ trắng bệch, chui sâu vào ống tay áo.

Du Phùng hành động thản nhiên, hắn nhìn chằm chằm vào Lê Chỉ, không bỏ qua bất cứ phản ứng bé nhỏ nào của anh.

Lần đầu tiên trong đời Lê Chỉ cảm thấy không chịu nổi, thường ngày anh đã quen với việc đặt mình ở vị trí quan sát, nhưng lúc này lý trí điềm tĩnh của anh bị tách lìa ra một bên, lãnh đạm nhìn anh lúng túng.

Chịu đựng ánh mắt của Du Phùng, anh vô thức muốn rụt người lại đằng sau, nhưng gáy bị hắn giơ tay giữ.

Nụ hôn lạnh lẽo mang mùi rượu, cứ thế rơi xuống li ti, đáp trên xương lông mày của Lê Chỉ, anh ngoan ngoãn nhắm hờ mắt.

“Đừng ở đây…”

Anh không từ chối Du Phùng, chỉ không muốn trần trụi trong biết bao ánh nhìn.

Lại một nụ hôn đáp xuống, đây là câu trả lời của Du Phùng. Nụ hôn này rất đặc biệt, lần này là trên mí mắt mỏng manh của Lê Chỉ, rất nhẹ nhàng, nhưng Lê Chỉ cảm nhận được Du Phùng đang run rẩy trong thoáng dừng ngắn ngủi đó, trong nhịp trống dồn người này vừa cẩn thận dè dặt vừa rất đỗi dịu dàng.

Lê Chỉ gần như chết đuối trong thứ tình cảm mơ hồ này, buông thả cho giác quan và lý trí của mình rời xa.

Chờ đến khi nụ hôn trịnh trọng đó rời đi, Lê Chỉ mở mắt ra nhìn vào mắt Du Phùng, cơn mê mẩn trong đáy mắt cho thấy Du Phùng say thật rồi.

Kỳ lạ thật. Rõ ràng âm nhạc ồn ào đến thế, nhưng dường như tiếng tim đập còn ầm ĩ hơn cả nhịp trống. Lê Chỉ vừa mừng rỡ vừa buồn phiền.

Tiếng thở dốc và nụ hôn đan xen, giọng Du Phùng lẩm bẩm từ tốn, “Cậu… chạy nhanh thế, toàn không đợi tôi…”

Một tiếng nổ đột ngột vang lên đè bẹp đầu óc.

Một câu nói tựa nước đá chảy qua từng dây thần kinh của Lê Chỉ. Cơn si mê rút sạch trong nháy mắt, lý trí bị ép quay về.

Sự dịu dàng hiếm thấy này không phải dành cho anh.

Còn Du Phùng vẫn chưa tỉnh táo, chuyển sang ôm chầm lấy Lê Chỉ đã cứng đờ hoàn toàn, hắn gác cằm trên bả vai anh, chất giọng trầm trầm của hắn vang lên bên tai anh, “Tại sao cậu không đợi tôi…”

Xương tỳ vào nhau cách một lớp da thịt mỏng manh, Lê Chỉ chỉ cảm thấy xương vai bị quai hàm Du Phùng cấn đau.

Lê Chỉ hít sâu vài hơi, miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, anh đẩy Du Phùng ra, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Tôi là ai?” Lê Chỉ cất tiếng hỏi.

“Cậu là…” Du Phùng bị đẩy ra, không được vui lắm, nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi thì lại bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

“Cậu là ai…” Hắn chau mày, tay gác trên trán, mãi không trả lời.

Khóe môi hắn cong lên trong nỗi thê lương, “Tôi không nhớ nữa.”

Có bi thương, có tự ti, tóm lại đều không phải là dáng vẻ mà Du Phùng nên có.

“Tôi không nhớ được nữa… Nhưng cặp mắt này…” Du Phùng vuốt ve khuôn mặt vô cảm của Lê Chỉ, đầu ngón tay quẩn quanh ở vành mắt.

Du Phùng nhìn anh, nhưng lại không giống đang nhìn anh, mà thông qua cặp mắt màu xám của Lê Chỉ để tìm kiếm một người khác.

Đôi mắt đen nhánh chưa bao giờ bừng sáng của Du Phùng ở ngay trước mắt Lê Chỉ, trong đó không giống võng mạc của con người bình thường, mà giống như vực sâu thăm thẳm.

Lê Chỉ ngồi trong ánh đèn chói mắt, niềm vui trống rỗng mới mẻ đong đầy trong lòng, Du Phùng bắt đầu buồn ngủ trước mặt anh, cuối cùng không phụ mong đợi, cắm đầu vào ghế sofa, say đến mức đánh mất nhận thức.

Anh ngồi im lặng một lát, thở dài nhận thua, bước tới đỡ Du Phùng dậy, dìu hắn từ từ đi ra khỏi Rừng Tebet.

Cánh cửa nặng trịch đóng lại, che khuất thế giới thác loạn ấy, một lớp kính không dày lắm, hiệu quả cách âm không chiều lòng người, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng nhạc ầm ầm bên trong.

Đêm đã về khuya, ánh đèn đường màu vàng chiếu rọi đường phố hiu quạnh.

Gió đêm ùa tới, đánh thức đầu óc Lê Chỉ, anh cảm thấy rốt cuộc mình cũng ra khỏi quả bóng lông sặc sỡ màu sắc, rối rắm quấn quýt đó, anh hít sâu một hơi, lần đầu tiên cảm thấy hoàn cảnh yên tĩnh phù hợp cho con người sinh tồn đến mức nào.

Anh gọi xe bay đến, nhét Du Phùng vào trong, lại là giọng nữ dịu dàng của trí tuệ nhân tạo lái xe: “Chào mừng quý khách ngồi xe bay số hiệu A653, xin đọc điểm đến của bạn.”

Lê Chỉ từng nhìn thấy địa chỉ nhà Du Phùng trong hồ sơ, không nằm trong tòa chung cư mà cục cảnh sát cung cấp.

“Số 15 phố Hill.” Lê Chỉ nói.

Anh dìu Du Phùng đứng trước cửa, “Dậy đi. Chìa khóa của anh đâu?” Anh vỗ má Du Phùng.

Tiếc rằng Du Phùng ngủ bất tỉnh nhân sự, “Du Phùng? Du Phùng?” Lê Chỉ đẩy hắn thêm vài phát.

Thấy hắn vẫn không phản ứng, Lê Chỉ bèn đặt hắn xuống, dựa lưng vào tường, anh giơ tay mò mẫm trong túi áo Du Phùng.

Trong túi quần bò của Du Phùng, Lê Chỉ tìm thấy thiết bị đầu cuối cá nhân của hắn, đang định đứng dậy mở cửa nhà, thì nhìn thấy túi bên kia thòi ra, rõ ràng có thứ gì đặt trong đó.

Anh liếc nhìn Du Phùng, ngón tay luồn vào túi, moi thứ đó ra ngoài.

Là một cuốn sổ màu đen.

Bé xíu. Chỉ to bằng lòng bàn tay đàn ông trưởng thành. Mép sổ đã bị mài mòn, có thể nhận ra là đã dùng lâu lắm rồi.

Sổ giấy đã bị đào thải trong thời đại này, thiết bị đầu cuối cá nhân có đủ các chức năng, ngoại trừ những người đam mê đặc biệt, thì chẳng còn ai dùng bút trên giấy nữa.

Lê Chỉ biết đây là bí mật của Du Phùng, nhưng cái thứ như “bí mật” vốn đã kích thích khát vọng tìm hiểu khó có thể chống lại của con người.

Huống hồ nó đang nằm trong tay Lê Chỉ. Chỉ cần mở bìa da là đọc được.

Lê Chỉ chẳng chần chừ chút nào, anh mở ra ngay.

Nét chữ trong đó rất ngoáy, người viết đang rất vội. Mặc dù là kẻ ngang nhưng chẳng có một hàng chữ nào nằm trong đường kẻ. Lê Chỉ chớp mắt đang định nhìn kỹ.

Bỗng cổ tay truyền tới cơn đau nhói.

Là Du Phùng tóm cổ tay Lê Chỉ, không biết hắn đã tỉnh từ lúc nào. Có lẽ chính là lúc cuốn sổ rời khỏi hắn.

Du Phùng giật lại cuốn sổ, nhét vào lòng mình, nhắm mắt ngủ tiếp.

Lê Chỉ khó mà tin nổi chuỗi động tác này. Tới tận khi anh dìu Du Phùng vào nhà, anh vẫn đang suy nghĩ có phải vừa rồi Du Phùng mộng du hay không.

Mở cửa phòng ngủ của Du Phùng, Lê Chỉ nhất thời không biết nên đặt hắn ở đâu – giấy và cốc cà phê chồng chất dưới sàn, trên giường là lãnh thổ của túi hồ sơ và ảnh, càng khỏi phải nhắc đến một cái xương sọ người đặt trên gối.

Du Phùng lúc này đang nửa mơ nửa tỉnh, hắn đẩy Lê Chỉ ra, tự đi đến chỗ giường, Lê Chỉ nhìn bước chân loạng choạng của hắn, muốn đi tới đỡ hắn.

Cảm giác mất trọng lực quen thuộc ập tới.

Trước mắt anh tối sầm, đột ngột ngã xuống đất.

Nhận thức của Lê Chỉ vẫn còn tỉnh táo, nhưng cơ thể thì đã mất kiểm soát.

Chứng ngủ rũ của anh lại tái phát. Đây quả thật không phải nơi thích hợp. Lê Chỉ nghĩ.

Nhưng đây là nhà Du Phùng, chắc vẫn an toàn.

Lê Chỉ không kịp nghĩ nhiều thì mất nhận thức, rơi vào giấc ngủ say.

Bây giờ trên sàn phòng ngủ của Du Phùng không chỉ có giấy lộn và cốc cà phê, mà còn có cả Lê Chỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.