Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 1 - Chương 10: Xoáy nước mãnh liệt bermunda 3



“Loạt xoạt…loạt xoạt”

Tiếng giấy chói tai theo màng nhĩ không ngừng truyền tới, ngày hôm qua qua đi để rồi từng giờ hôm nay trôi qua thân thể tôi càng thêm cứng ngắc

Tuy là không biết ai đã làm chuyện tốt đem lốp xe của Kim Ánh Minh với Mông Thái Nhất đổi đi nhưng mà Mông Thái Nhất lại một mực khăng khăng đem mọi tội lỗi đỗ vào đầu Kim Ánh Minh. Hiện tại hắn tựa như một con hổ đang nhìn chằm chằm vào con mồi, “móng vuốt” ko ngừng cào cào trên giấy phát ra âm thanh “Loạt xoat, loạt xoạt” . Mà điều không may cho tôi là tôi lại ngồi giữa con mồi của hắn

An toàn là trên hết! An toàn là trên hết! Chỉ cần không có chuyện gì xảy ra , để cho tôi an ổn sinh sống tôi sẽ đồng ý mất vài cân mỡ a

Nhưng mà nếu như mọi chuyện được như tôi mong muốn thì tên tôi đã không gọi là Ma Thu Thu mà chuyển sang tên Phượng Hoàng rồi . Đến tiết ba môn Ngữ Văn, cơ hội của Mông Thái Nhất rốt cuộc cũng đã đến

Kim Ánh Minh được thầy gọi lên đọc bài

“Ê! Ê! Sẻ con! ” Tuy rằng tôi rất muốn xem nhẹ lời nói của hắn, nhưng mà càng lúc âm thanh của hắn lại càng lớn khiến tôi không thể không nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn hắn

“Cho cô này!”

Mông Thái Nhất thần thần bí bí đưa cho tôi một cái bao, tôi vừa mở ra đã thấy qua một khối kẹo cao su đã được ăn qua rồi

“Đây là………………”

“đặt ở chỗ đó!” Mông Thái Nhất chỉ vào ghế ngồi của Kim Ánh Minh

Trời ạ! Lại nữa rồi! Mông đại gia, Mông hoàng đế, ngài không thể buông tha cho tôi được sao? Cho tôi chừng 2 ngày Thái Bình sinh sống ngài sẽ chết a!

Nhưng mà suy nghĩ vẫn là suy nghĩ, tôi cuối cùng vẫn phải chịu khuất phục trước cái khí thế “thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết” của Mông Thái Nhất, tôi run rẩy đem kẹo cao su đặt vào ghế ngồi của Kim Ánh Minh

………………………..

“Được! Bạn học Kim Ánh Minh đọc bài vô cùng tốt! Mời ngồi!” Thầy Ngữ Văn nịnh nọt nói

Làm ơn, làm ơn! Kim lão gia, ngài cúi đầu nhìn một cái đi a! Nội tâm của tôi cầu nguyện trăm ngàn vạn lần, trước toàn bộ ánh mắt hình trái tim đang nhìn chằm chằm của tất cả nữ sinh trong lớp, siêu cấp Lãnh Diện Vương, tuyệt thế đại hotboy ……………….Kim Ánh Minh vẫn không khách khí ngồi xuống tảng kẹo cao su lớn mà Mông Thái Nhất vừa sản xuất!!

Tôi sợ tới mức phải nhanh chóng nhắm mắt lại. Hử? Không tiếng động nào? Sao lại thế này?? Tôi lén lút mở to mắt

Mong Thái Nhất cả người gục xuống bàn, cười đến nghiêng phải ngã trái, mà Kim Ánh Minh bên phải cơ hồ lại không có biểu tình gì , nhìn lại chỉ hơi hơi đỏ mặt…………………

Xong rồi, xong rồi, tôi co rút lại trên bàn học chờ “Kim toàn phong” (*toàn phong: cơn bão) bộc phát

A? Hắn đang làm cái gì? Hắn bị vậy nhưng mặt chỉ hơi ửng hồng……………..

Kim Ánh Minh cởi áo khoác ngoài buộc ngang hông mình, sau đó đứng lên “Tôi muốn ra ngoài”

“Được! Được! Đi đường cần thận a!” Thầy hiển nhiên ngay cả lý do hỏi cũng không hỏi

“Oa, tạo hình rất đẹp trai a!” “Da của hắn thật trắng!” Kim Ánh Minh mang theo một chuỗi tiếng ca ngợi của nữ sinh ra khỏi phòng học

“Đầu heo này! Tôi muốn chém cậu!” “Mông núi lửa” bên trái nhìn tình hình có biến, lập tức đứng lên chỉ vào bóng lưng Kim Ánh Minh rống to

Ngay tại tiết Ngữ Văn trò khôi hài của Mông Thái Nhất cũng chấm dứt mà Kim Ánh Minh nguyên cả một tiết học cũng không trở về. Tôi rất tự giác nhân lúc ra chơi đem bảng điểm danh chuyển đi

Ai ở bên kia? Phòng học vốn không có bóng người thế nào lại có bóng người lay động

Kim Ánh Minh, tôi giật mình nhìn sang bên cạnh , không biết hắn đã xuất hiện từ lúc nào. Hắn trở về khi nào? Tại sao lại đứng ở chỗ ngồi của Mông Thái Nhất

Kim Ánh Minh thản nhiên nhìn tôi liếc mắt 1 cái, sau đó mới thong thả chậm rãi trở về vị trí của mình. Tôi còn không biết rõ chuyện gì đã xảy ra

Mọi người đều đã lục tục trở về lớp. Nhưng mà tôi có dự cảm rất rõ: bão táp lập tức sẽ trở lại………………

“Ê, Sẻ con, cô ngẩn người cũng không nên cản đường cản lối a!” Mông Thái Nhất khoan thai đến muộn không khách khí thưởng tôi một cái vỗ đầu

“A……………ha ha……………a…………..”

“Cô ngẩn người a!”

Tôi lén lút nhìn Kim Ánh Minh một cái, hắn vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, gục đầu xuống bàn ngủ gật. Hi vọng không có việc gì, haha, sao tôi vẫn có cảm giác như đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp?

“Tôi thấy cô thật khờ! Quên đi! Tôi ngủ tiếp! Hôm nay buồn ngủ như thế nào ấy” Mông Thái Nhất duỗi lưng thật lâu vẻ mệt mỏi

“A…………………………….”

Tiếng kêu tê tâm liệt phổi của Mông Thái Nhất thảm thiết truyền vào tai tôi

“Tên [k]hốn nào đã làm?!!!!”

Mông Thái Nhất từ trên mông nhổ xuống mấy cái đinh mũ, có lẽ là rất đau, mặt hắn toàn bộ chuyển hồng, trên khóe mắt còn rướm lại mấy giọt nước mắt

“Tên [k]hốn nào đã làm!!! Ra đây cho tôi!!!”

Mông Thái Nhất gần như tức điên. Toàn bộ bạn học trong lớp không ai dám thở lớn tiếng

“Rốt cuộc là ai?!!!! Nếu không ra đây , tôi sẽ khiến cho hắn chết thật khó coi!!!”

Tôi cơ hồ muốn tìm một cái hang động để núp, tôi không biết, cái gì cũng không biết…………..

“Ma Thu Thu! Là ai??” Mông Thái Nhất hung hung hăng hăng nhắm vào đầu tôi cho một chưởng. Thật may, đầu tôi còn giấu sau quyển sách, sách giúp tôi chắn đi một nữa lực của hắn nhưng tôi vẫn cảm thấy đau đến nhe răng

“Không biết……….không biết………………..”

Tôi lại bắt đầu nói năng lộn xộn

“Không biết?!!!” Mông Thái Nhất nổi trận lôi đình, mắt thấy sẽ phải nhận thêm một chưởng thứ hai , tôi lắp bắp nói

“Vừa rồi…………vừa rồi………….” Tôi đột nhiên nghĩ đến ngay cả mình cũng chưa từng nhìn thấy không phải sao? Tôi không nên khơi gợi lại sóng gió a “Vừa rồi…….. cái gì tôi cũng chưa từng nhìn qua”

“Kim Ánh Minh?! Là cậu phải không?” Mông Thái Nhất đột nhiên nghĩ tới điều gì, tay dừng lại ở không trung. Phù………mạng nhỏ của tôi xem như được bảo vệ

Hắn buông tay tôi ra, ánh mắt hung thần ác sát trừng trừng nhìn vào Kim Ánh Minh đang ung dung tự tại ngồi ở ghế

“Chuột chết! Làm cậu làm sao?!”

Kim Ánh Minh nhưng trước vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, sau đó lại thản nhiên mỉm cười, mỉm cười

“Mẹ nó! Tôi muốn giết cậu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Mông Thái Nhất vừa nói xong liền hướng về Kim Ánh Minh đán tới

Vào thời điểm cấp bách đó, khi tôi còn chưa kịp thấy rõ ràng tình huống, Mông Thái Nhất đã bị thầy giám thị hung hăng nhắc nhở, hẳn là đã có nữ sinh biết “thương hương tiết ngọc” kịp thời mật báo. Cùng với giọng thét như heo chọc tiết của Mông Thái Nhất, phòng học rốt cuộc cũng khôi phục lại sự yên lặng

Bên người Kim Ánh Minh lại vây quanh thật nhiều nữ sinh hỏi han ân cần, giống như hắn thật sự bị thương rất nghiêm trong, tuy nhiên, “người bị thương” hoàn toàn lại không lộ vẻ gì, khuôn mặt trầm lặng như tự hỏi một vấn đề quan trọng

Đương nhiên, hai lần làm đồng lõa của tôi cũng sẽ không thể có ngày lành. Từ phòng giám thị, tôi bị lời nói thấm thía của thầy Trầm giáo huấn suốt bốn giờ! Thật ra, tôi cũng là người bị hại a! ! nhưng mà tôi phải vờ như mình là người câm điếc ăn hoàng liên (*)

“Bạn học Ma Thu Thu, em có nhận thấy sai lầm của mình chưa?”

Ô ô ô ô………….tôi vội vàng liên tục không ngừng gất đầu

Thầy Trầm thấy bộ dạng thật đáng thương của tôi, cũng động lòng trắc ẩn, thở dài thật lớn

“Ai………….thật ra tôi cũng biết, em ngồi gần 2 người bọn họ cũng rất vất cả………………”

Ô ô ô ô……….Thầy Trầm đúng là người thấy rõ mọi việc! Cuối cùng cũng biết nỗi khỗ “xoáy nước Bermunda” của tôi. Rốt cục, rốt cục tôi cũng đã đợi được cái ngày đỗi chỗ!

“Như vậy đi!” Thầy trầm nghĩ nghĩ

Như thế nào? Như thế nào? Đỗi chỗ ngồi ! Đổi chỗ ngồi!

“Em về viết 3000 chữ kiểm điểm cho tôi, chuyện này chúng ta sẽ quên đi!”

A………………….

Hai mắt trắng dã, cằm như muốn rơi xuống đất

Sao có thể như vậy!!

Làm sao có thể, làm sao có thể……………………..

(*): Người câm điếc ăn hoàng liên: Hoàng liên là một loại quả rất đắng, người câm điếc ăn phải hoàng liên cũng không thể lên tiếng phản ánh, ý câu này chỉ người có nỗi khổ trong lòng nhưng không thể nói được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.