Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 1 - Chương 2: Cuộc chiến đầu tiên



Khoác lên người bộ đồng phục thủy thủ xanh đậm toát ra khí chất tao nhã cùng cao quý

Tôi mơ mộng đeo lên vai túi xách hình bé Glne màu trắng

Người trong gương kia, là tôi sao?

Tuy là có chút tàn nhang nhưng trên mặt một vài cái mụn vẫn không khách khí mọc ra, chết người hơn là lại có một cái mọc ngay chóp mũi

Tuy là thân hình có chút mập mạp luôn đánh vỡ giấc mộng làm cô gái xinh đẹp của tôi , nên tôi chỉ có thể nhân lúc đi ngang qua tủ kính vụng trộm mình một cái

Đeo vào một kính mắt to đến dọa người che nữa bên mặt , trông tôi thật giống với loại con gái dễ bảo, biết nghe lời

Nhưng mà……………..

Nhưng mà cái biểu tình hạnh phúc mà cái tên kia nói đến tôi vẫn chưa gặp qua a

Tôi thật cẩn thẩn vươn tay ra trước gương chạm nhẹ……….

“Thu Thu, mau ra ăn sáng đi con!” Giọng nói có chút dịu dàng hiếm thấy của mẹ vang lên khắp nhà

“A….dạ!” Tôi cuống quít thu tay lại chạy ra khỏi phòng, thật có chút không quen với lối xưng hô dịu dàng này của mẹ

Trời ạ! Trong lòng tôi thầm hô lên một tiếng

Một bữa đại tiệc a! Toàn những món tôi thích nhất : ngó sen chưng, thịt bò……….các gì cũng có. Ba , mẹ ngồi ở 1 bên vẻ mặt sáng lạng, hiền lành nhìn tôi

“Lại đây , Thu Thu, lại đây ngồi! Ha ha!” Ba vui tươi hớn hở chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, nói với tôi

“Không không, Thu Thu , ngồi xuống bên cạnh mẹ này” Mẹ cũng hướng tôi thịnh tình mời mọc

“A………” Tôi có chút luống cuống chân tay trước sự quan tâm của ba mẹ, tôi bối rối không biết nên ăn cái gì “A, các anh con đâu?”

“À, Tích Xuân và Hạ Sinh sáng sớm đã đi ra ngoài rồi……….” Mẹ tủm tỉm cười vừa gắp cho tôi món đậu hủ dồn thịt tôi thích nhất vừa nói với tôi, ba cũng không chịu thua kém, cũng gắp thức ăn cho tôi

“Ách, cám ơn………” Tuy là ánh mắt và cử chỉ của họ đã kéo dài được một tháng nay, nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn có chút không quen

Dù sao thì hai tháng trước , trong Ma gia trọng nam khinh nữ này, tôi vẫn là một Ma Thu Thu không có chút nào địa vị, một Ma Thu Thu xem nhẹ sự tồn tại của mình, một Ma Thu Thu suốt ngày bị mắng , một Ma Thu Thu hướng về gia đình tuyên bố muốn ghi danh học ở trung học Hayakawa , cả nhà đã nghĩ tôi phát sốt

“Ma Thu Thu , mày hôm nay phát sốt sao? Người như vậy, cũng muốn thi vào Hayakawa?”

Ma Hạ Sinh không cần suy nghĩ nói

“Mày thi đậu vào đó cũng giống như là bọ hung chết đuối trong hố phân, tuyệt đối sẽ ko có khả năng!”

“Này, Ma Hạ Sinh, em là heo a, em mắng nó cũng ko cần liên lụy vào chúng ta chứ, tuy rằng anh một chút cũng ko muốn thừa nhận một đứa….” Ma Tích Xuân nói đến đây lập tức im bặt, vẻ mặt giống như không cẩn thận nuốt phải một con gián ghê tởm . Dù rằng hắn ta vẫn không thể không thừa nhận đứa em gái thân thuộc này

“Em…..em…..” Tôi cố gắng giải thích

“Tụi bây sáng sớm ầm ỹ cái gì a, các ngươi còn chê mẹ chưa đủ phiền sao? Hạ sinh đang tốt lành tự nhiên muốn chạy đi học cái ngành khảo cổ gì đó, Tích Xuân thì suốt ngày cầm đàn ghita tổ chức dàn nhạc . Ma Thu Thu có chút an phận bây giờ cũng bắt đầu càn rỡ!! Hayakawa! Đó là trường con có thể thi sao? Con ít đi ra ngoài làm mất mặt mẹ đi, an an phận phận cho mẹ giảm bớt lo lắng, chuyện trong nhà đã quá nhiều rồi, mẹ không rảnh quản con đâu!!” tiếng nói lảnh lót cao đến quãng tám của mẹ vừa xuất hiện đã khiến cả bàn ăn đều im lặng

“Được, được, được rồi, ăn cơm đi!” Ba chầm chậm nói

“Aha…ha….tương lai của mày quả thật đúng là ảm đạm không có ánh sáng………” Ma Hạ Sinh cợt nhả nói “Mày nếu như thi đậu vào Hayakawa thật thì tao và anh hai sẽ ở trước mặt mày bắt chước tiếng chó sủa…………nhưng mà tuyệt đối không có khả năng đó”

Nhưng mà nói như thế nào đi chăng nữa thì trên đời này không có gì là tuyệt đối . Từ khi tôi hạ quyết tâm thi vào Hayakawa, không! Phải nói là từ cái ngày đầu tiên tôi gặp mặt hắn, thì thần may mắn đã bắt đầu mỉm cười với Ma Thu Thu này.

Một Ma Thu Thu chưa bao giờ được giáo viên điểm, bạn học vài năm cũng có thể gọi sai tên mình , một Ma Thu Thu bình thường đến không đặc sắc , tại kì thi tốt nghiệp không ngờ lại có thể đậu vào trường Hayakawa, một trong tám trường nổi tiếng nhất cả nước, vùng đất mơ ước của bao người

Tuy rằng, cho đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu được tại sao mình có thể thi đậu! Nhưng mà mặc kệ nguyên nhân là như thế nào, tôi cũng đã rất sung sướng rồi

Có lẽ mọi chuyện xảy ra với tôi thật giống như hắn nói : chỉ cần thi đậu vào Hayakawa, tôi sẽ có thể có được thứ hạnh phúc mà tôi muốn. Và điều này đã được xác thực, trong 16 năm sinh ra trong cõi đời của Ma Thu Thu, không có giây phút nào tôi hạnh phúc hơn bây giờ , khi có thể nhìn thấy nét mặt “Từ ái” và “Hạnh phúc” của ba mẹ nói lời tạm biệt……………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.