Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 1 - Chương 35: Cuộc sống lang thang 2



Không biết đã qua bao lâu, tôi lại bị âm thanh ào ao của dòng nước làm cho bừng tỉnh

Tôi chậm rãi mở mắt, cố hết sức quay đầu nhìn bốn phía…………….

Mấy nhanh cây xiêu xiêu vẹo vẹo chống đỡ mấy miếng vải bố, ráp lại thành một cái nhà kho vuông vức cao khoảng nửa người, vừa vặn dung nạp tôi cùng đại tỷ đang nhắm nghiền mắt nằm bên cạnh

Ánh sáng mặt trời vàng óng xuyên qua đám vải bố mỏng manh chiếu lên người chúng tôi, màu sắc kia thoạt nhìn rất yên bình

Nơi này là chỗ nào? Chung tôi đã chết rồi sao? Người khác nói, người chết đều không có cằm

Tôi lo lắng sờ sờ bản thân mình………….vẫn còn! Vậy ra tôi còn sống!

“Đại tỷ tỷ! Đại tỷ tỷ!” Tôi dùng sức đẩy đẩy nàng, nhưng nàng vẫn không động đậy, hoàn toàn không có phản ứng

Chẳng lẽ…………nàng đã chết?! Lòng tôi run sợ vươn ra một ngón tay đặt ra trước mũi nàng……………

Phù………….nàng vẫn còn hô hấp! Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi

Nhưng mà nơi này là chỗ nào?Tôi vò đầu mơ hồ

Đúng rồi, ngày hôm qua sau khi chúng tôi rơi từ trên cầu xuống, cả người đã chìm vào dòng nước lạnh như băng

Một khối vải bố của cái nhà kho nhỏ bị nhấc, một người đàn ông đầu tóc rối bời thò đầu vào dò xét

“Hi! Đã tỉnh?” Đầu rối bời nói chuyện

“A………….ừ………..” Tôi hoảng sợ, sững sờ gật gật đầu. Bộ dạng nói chuyện của hắn thật tùy ý, lại có vẻ rất lịch sự

“Ngủ có khỏe không?” Hắn tủm tỉm cười nói, nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời

“Hoàn……….hoàn hảo………….”

“Cô ấy vẫn chưa tỉnh?” Hắn nhìn nhìn đại tỷ bên cạnh tôi

“A………….vẫn……….vẫn chưa”

“Hôm nay thời tiết rất đẹp, có muốn cùng tôi ra ngoài câu cá?” Hắn vẫn cười cười

“A…………được, được………..” Tôi từ trước đến giờ là loại người không biết cự tuyệt người khác, tôi đành ngoan ngoãn đứng dậy rồi đi ra ngoài

Ôi……………

Ánh sáng mặt trời bên ngoài thật chói mắt! Đâm vào mắt tôi sinh đau, tôi vội vàng đưa tay lên mặt che nắng

Nhìn nhìn bốn phía, vị trí tôi đứng hiện tại hiển nhiên có thể nhìn thấy được cái cầu lớn ngày hôm qua! Lúc này nghĩ đến cái cảnh ngày hôm qua vẫn còn có chút sợ

Đầu rối bời không để ý tôi đang ngẩn người, dọc theo bờ sông đi lên rồi ngồi xuống ở một chỗ không xa, trước mặt hắn là một cần trúc câu cá thật dài, cán cần kéo dài đến giữa sông

“Nào, ngồi xuống đây!” Đầu rối bời cực kì thân thiết vỗ vỗ vào một tảng đá bên cảnh “Cô tên gì?”

“Ma Thu Thu………….” Tôi thành thật trả lời

“Cái tên thật đáng yêu!”

Lần đầu tiên nghe thấy có người khen ngợi tên tôi, tôi không khỏi ngẩn người. Cẩn thận quan sát mới phát hiện, tuy rằng bộ dạng của hắn nhìn qua thực lỗ mãng………….

Đầu tóc rối bời, râu rầm rì mọc nửa bên mặt, quần áo bảy tám chỗ vá, giày da thấm nước, nhưng nếu bỏ ra những thứ này không để ý đến, hắn hẳn là người rất có hương vị

“Cảm………cảm ơn” Tôi có chút ngượng ngùng hướng hắn gật gật đầu, đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn

“Ngày hôm qua……………” Tôi có chút lo lắng hắn sẽ hỏi chuyện ngày hôm qua, dù sao chuyện đó cũng không có cái gì tốt để nhớ lại, nhưng không ngờ tới lại nghe hắn nói

“Ngày hôm qua, các người mạng lớn, vừa vặn lại rơi vào mũi thuyền của tôi và Bính thúc, không ngờ câu cá cũng có thể câu được hai người”

“Chú………..chú không hỏi………tại………..tại sao sao?”

“Cô muốn nói?”

“Không…………..” Nghĩ đến chuyện lúc trước, đôi mắt của tôi lại một mảnh u ám

“Nếu không muốn nói, tôi cần gì phải hỏi?” Hắn bướng bỉnh hướng về tôi cong cong miệng

Ngồi ở trên sông câu cá, dây câu nhẹ nhàng giật giật hai cái, hắn nhanh tay giật cần câu lên, nhưng dây câu lại không có cái gì, hắn thất vọng thở dài, đem dây câu lại một lần nữa thả xuống nước

“Thật ngại!” Hắn nói tiếp “Quên tự giới thiệu, tôi là một nghệ nhân lưu lạc, mọi người thường gọi tôi là Mộc tiên sinh”

“Bính thúc là bạn tốt của tôi, nhưng mà ở chỗ này của hắn có chút vấn đề nhỏ!” Hắn dùng hai ngón tay chỉ chỉ huyệt thái dướng của mình

“Đầu của chú ấy có vấn đề? Vậy chú ấy không phải…………” Tôi đem hai chữ “kẻ điên” nuốt trở vào bụng

“Hắn chỉ là lâu lâu có chút hồ đồ , ha ha……….”

“Thì…….thì ra là thế…………”

“Cô vẫn là học sinh đi! Nhìn đồng phục trên người, hẳn là của trung học Hayakawa!”

“Ừ……….” Hắn biết trung học Hayakawa? Mộc tiên sinh này thật kì quái, rõ ràng ăn mặc rất nghèo túng, nhưng lời nói cử chỉ lại ẩn chứa khí chất quý tộc

“Cô nhìn nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi rất dễ hiểu lầm a!”

Giọng nói trêu ghẹo của Mộc tiên sinh cắt ngang suy nghĩ của tôi, tôi phát hiện hiên mắt mình đang nhìn chằm chằm Mộc tiên sinh, vội vàng đỏ mặt tôi thu lại ánh nhìn không lịch sự

“Tôi chẳng qua là đi qua rất nhiều nơi, gặp đủ loại người, cho nên hiểu biết có vẻ nhiều một chút!”

Hắn lại có thể đoán ra được suy nghĩ của tôi! Vậy hắn ở………….

“Trước khi cô ngã vào thuyền của bọn tôi, tôi và Bính thúc ở trên thuyền. Cái nhà kho nho nhỏ kia là nhà mới tối ngày hôm qua vừa dựng!” Mộc tiên sinh cười nói, giọng điệu thoải mái cực kì, giống như là đang nói chuyện của người khác

“A………….thật………….thật xin lỗi!” Trời ạ, người………….người này không phải là có khả năng đọc suy nghĩ đó chứ?

“Ha ha…………đừng nghĩ nhiều! Thắc mắc của cô đều viết rõ trên mặt” Mộc tiên sinh cười rộ lên làm cho tôi cảm thấy sáng lạn

“A……………….”

Từ trong lêu truyền ra một tiếng thét chói tai, cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi

“Đại tỷ tỷ!” Tôi đi theo Mộc tiên sinh xốc tấm mành lên

Một cái đỉnh đầu chợt hiện ra, quái đại thúc mặc trang phục kì lạ ngồi xổm trên mặt đất lẩm bẩm, nhìn nhìn vẻ mặt đầy hoảng sợ của tỷ tỷ

“Quỷ …………..quỷ a! Tiểu……………tiểu nha đầu! Chúng………..chúng ta đã chết rồi sao?” Đại tỷ tỷ cả người run run nói

“Bính thúc!” Mộc tiên sinh đứng ở phía sau lưng tôi hướng về phía lều hô một câu

Không ………….không phải chứ! Quái đại thúc bị nhầm thành cô hồn dã quỹ này lại chính là Bính thúc?!

“Hắn…………..hắn là ai?”

Đại tỷ tỷ nhìn chằm chằm Mộc tiên sinh đang đỡ Bính thúc ra khỏi lều, khẩn trương hỏi

Tôi cố gắng ăn nói hết sức lưu loát, lắp bắp hướng đại tỷ kể lại chuyện chúng tôi gặp từ ngày hôm qua đến giờ

Đại tỷ trầm mặc thật lâu

Nàng có lẽ là đang nghĩ đến chuyện thương tâm đi! Tôi nhẹ nhàng thở dài. Tôi cũng giống nàng, mặc dù có chút may mắn khi chính mình vẫn còn sống, nhưng lại không biết đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ

Qua thật lâu, đại tỷ tỷ rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện lần nữa. Nàng hướng ánh mắt u buồn nhìn tôi:

“Tôi………….tôi vừa nãy không có nghe rõ, cô lặp lại lần nữa?”

Trời ạ! Cho tôi ngất đi…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.