Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 1 - Chương 4: Cuộc chiến đầu tiên 3



Cứu mạng a! Mau quá vừa kịp!

Sau khi tôi cuống cuồng chạy + hít sâu lần thứ n, rốt cuộc tôi vẫn còn sống để nhìn thấy cánh cổng to lớn của trường trung học Hayakawa

Cho dù đây là lần thứ hai nhìn đến, nhưng trung học Hayakawa vẫn gây cho tôi rung động không nhỏ a! Hai cánh cửa lớn cao đến hai tầng lầu, thêm đường cái rộng lớn cho bốn chiếc xe chạy vô , bảng hiệu vắt ngang cổng hình vòng cung với bốn chữ ánh vàng “Trung Học Hayakawa” rực rỡ cùng huy hiệu của trường Bảng hiệu trường ở cổng lớn nhìn thật khí thế a! Khó trách tất cả mọi người đều nói nơi đây là trường học quý tộc

Cửa trường học hôm này được treo lên hai hàng cờ màu, mặt trên là biểu tượng của trường học. Đứng tiếp cờ màu có hai hàng người, có lẽ là muốn chào đón học sinh mới

Nhìn cảnh tượng này, tôi cảm thấy bản thân mình có một chút không tin vào thực tế, không ngờ cũng có ngày tôi xuất hiện ở nơi này, không những thế còn có thể học ba năm ở đây , thật khó tưởng tượng……….Cố lên a! Ma Thu Thu!!

Khi tôi đang tràn ngập niềm tin hướng vào cuộc sống tương lại thì trong đầu tôi đột nhiên lại xuất hiện hình ảnh ở trạm xe điện vừa rồi, không hiểu vì sao nhịn không được, tôi khẽ rùng mình một cái

Chẳng lẽ là dự báo trước của điềm xấu? Có lẽ chỉ là một chuyện ngoài ý muốn…………..tốt hơn là nên nhanh chân bước vào thôi!! Tôi hít sâu một hơi, hướng vào trong trường học đi tới

…………………

“Tránh ra! Tránh ra!” Một giọng nói cuồng dã từ phía sau lưng tôi vang lên

“A…………cứu mạng a! Thầy ơi!!” Phía sau giọng nam cuồng dã kia là một âm thanh hữu khí vô lực

Tôi, tôi không nhìn lầm chứ? Hơn trăm mét là hình ảnh hai nam sinh đang ngồi trên chiếc ô tô xập xệ, với một tốc độ vô cùng nhanh tiến vào trường ………………….Nam sinh phía trước điều khiển xe, người đầy mồ hôi, cau mày , không ngừng kêu to “Tránh ra” “Tránh ra” nam sinh phía sau ôm chặt lấy nam sinh phía trước, vẻ mặt kinh hoàng, nước mắt , nước mũi tèm lem

“Hừ! Đúng là phản rồi! Dám kêu tôi tránh ra” Một ông chú mang mảnh băng đỏ trên cánh tay lập tức đi ra phía trước cửa trường học đối diện với hai nam sinh ngồi ô tô kia quát lớn “Các em là học sinh lớp nào, mau xuống cho tôi!”

Xe ô tô điên không giống như dự đoán của ông chú giảm tốc độ lại, cũng không ngoan ngoãn dừng lại trước mặt hắn mà ngược lại tốc độ còn nhanh hơn , nó hướng cửa trường học chạy đến

“Thằng nhóc, em…………..” Ông chú trợn mắt trừng trừng, hai tay chống nạnh, đối với người phía trước **** ầm lên

“Tránh ra, tránh ra” “Cứu mạng! Cứu mạng!”

“……………………..”

“Rầm!”

“Rầm!”

“Loảng xoảng , loảng xoảng!”

Hết thảy mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, cho nên khiến cho rất nhiều người nhất thời chưa kịp phục hồi tinh thần, bao gồm cả tôi. Toàn bộ quá trình đại khái cũng phải mất sáu bảy giây!

Chờ cho thời điểm tôi phục hồi tinh thần lại thì cũng bị chuyện trước mắt làm cho choáng váng

Ông chú đáng thương với tư thế ngã hình chữ “đại” (形) nằm trong bồn nước cách tôi không xa, quần áo trắng tinh còn lưu lại một dấu vết bánh xe đen xì rõ ràng từ bụng hắn kéo dài lên mặt . Tuy rằng tôi rất muốn không thừa nhận, nhưng mà nhìn ông chú thật sự rất giống con ếch bị bánh xe cán qua

Từ vết bánh xe này nhìn xuống , miệng của tôi càng mở lớn…………………………

Bể suối phun cách cửa lớn trường mười thước nổi lơ lửng một nam sinh, không biết là còn sống hay đã chết. Xe ô tô kia đã bị vỡ thành 2 nửa,một bánh xe còn dính trên thân xe đã trở thành một cái vòng sắt méo mó . Mà đầu sỏ gây nên chuyện – nam sinh điều khiển xe đang luống cuống chân tay đứng ở bên cạnh hồ phun nước

Một lúc lâu sau, nam sinh kia tựa hồ như đã lấy lại bình tĩnh liền chạy đến chỗ nam sinh đang trôi nổi kho biết còn sống hay đã chết trên hồ kia, rồi một tay đem “xác chết trôi” đáng thương đi ra “Học trưởng, cậu nhất định phải gắng gượng a! Chất lượng xe của cậu cũng quá kém, may là có tôi giúp cậu kiểm tra………………”

Sau đó hắn cẩn thận đi đến chỗ ông chú xem xét hơi thở . Người nằm trên mặt đất rốt cuộc cũng run rẩy giơ tay lên chỉ vào nam sinh điều khiển ô tô nói “Lừa gạt…………….lừa gạt…………….”

“Em……..em muốn nói rõ, thầy à, em không phải cố ý!” Nam sinh điều khiển ô tô lo lắng giải thích “em có nói thầy tránh ra! Nhưng chỉ tại phản ứng của thầy không linh động”

“Em…………..” Ngón tay của người run run

“Thầy, thầy không sao chứ?” Hắn ngồi xổm xuống đất quan sát “con ếch bị xe cán qua” , sau đó khẩn trương lay động thân thể hắn “Thầy? Thầy còn sống không? Thầy trăm ngàn không thể xảy ra chuyện a”

Tôi căng thẳng rụt cổ lại, may mắn tôi kho phải là” con ếch ” không hay ho kia a, nếu không cho dù không có chuyện gì mà bị người lay động như thế kia cũng mất nửa cái mạng

“A! Mau giúp đỡ bạn học té ở bể phun nước đi, hắn hình như là hotboy Đằng Khải Da năm hai câu lạc bộ bóng đá…..”

“A, hắn không bị thương, chỉ bị ngấ xỉu thôi! Mau, hô hấp nhân tạo!”

“Ngưu Xuân Hoa câu lạc bộ đẩy tạ, ai nhờ cô phí công hô hấp !”

“Ừ, hắn đã tỉnh lại, vẻ mặt có điểm ngây ngốc, khiến cho xe ô tô ở cạnh bên cũng phải rơi lệ!”

Ông thầy và bạn học vừa mới ngây người cũng lập tức tỉnh lại, trước cửa trường học nhất thời trở nên rối loạn

Sau khi được vài giáo viên khác, ân huyệt nhân trung, xoa xoa bụng……Rốt cuộc ông chú cũng chầm chậm hô hấp

“Oa a a! Tôi muốn giết tiểu tử thối này!” Ông chú nhảy dựng lên, có ý muốn bóp cổ nam sinh điều khiển xe , “tử hình” hắn ngay tại chỗ

“…………….A, thầy ơi, em đã nói là em không cố ý!” Nam sinh điều khiển xe vừa giải thích vừa trốn tránh

“Tôi chịu đựng em lâu rồi! Hôm nay không giết được em thì tôi sẽ chết” Âu Cát Tang mất đi lý trí, phẫn nộ bốc hỏa hừng hực thiêu đốt lau dấu bánh xe trước ngực

“Thầy, a , Thầy ơi!” Nam sinh điều khiển xe tựa hồ kinh hoảng

………………………….

Tôi nên đi nhanh thôi, ở lại đây khẳng định cũng không gặp được chuyện gì tốt. Sau đó lại nghe đến một giọng nói truyền đến “Tất cả mọi người không được đi! Đến phòng giám thị”

Chủ nhiệm phòng giám thị ở phía trước không ngừng liên miên cằn nhằn, khiến tôi phải tận lực trốn sau đám người

Hôm nay tột cùng là làm sao vậy, chỉ một buổi lễ khai giảng đã phát sinh ra nhiều chuyện như thế. Phải biết rằng Ma Thu Thu tôi cho tới bây giờ vẫn an phận thủ thừa, cùng bất cứ mọi loại chuyện tình đều không can thiệp

“Mông Thái Nhất……….em xem em đã làm cái chuyện tốt gì?Tôi cũng không biết nên nói thế nào với em” Nam sinh điều khiển xe đứng mũi chịu sào cùng với một đám học sinh không mang huy hiệu đứng ở phía trước, thầy chủ nhiệm có bộ dạng giống Hà Mã lạnh lùng nhìn hắn

A! Mông Thái Nhất? Tên này hình như mình có nghe qua ở chỗ nào rồi. Ngẫm lại………..Rất quen nha

“Lại không mang huy hiệu trượng! Còn thường xuyên va chạm thầy Hắc” Hà Mã nhìn về phía nam sinh điều khiển xe

Nam sinh điều khiển xe miệng co rút, nhưng hắn vẫn nhịn không nói gì

“Thầy Phí, những đứa này đều là học sinh năm nhất a!” Ông thày đeo kính mắt bên cạnh đưa cho Hà Mã tập tài liệu. Aha, đại khái là vài hồ sơ lý lịch của vài cái tên

“Hà Mã” Ông thầy tiếp nhận tập hồ sơ, mặt lạnh lùng lật xem

…………………………..

“Huy hiệu của em đâu?” Bên ngoài phòng thường trực truyền đến giọng nói của ông thầy

“Rớt” một giọng nói quen thuộc không có cảm xúc vang lên

“Cách, cách!” Cửa phòng giám thị bậc mở, thầy giám thị dẫn theo hai bạn học khác bước vào

“A, là anh!” Tôi cùng nam sinh điều khiển xe kinh ngạc

Một nam một nữ vừa bước vào không ngờ lại là nam sinh xinh đẹp cùng nữ sinh bị vô lê ở tàu điện . Nam sinh dáng vẽ vẫn tỏ ra chuyện không liên quan đến mình như trước, còn nữ sinh lại tỏ vẻ hết sức bình tĩnh

“Tử, Tử Lôi, là tôi, là tôi nha!” Nam sinh điều khiển xe khẩn khoản quay về phía nữ sinh đứng ở cửa vẫy vẫy tay thăm hỏi

“Cậu tên gì?” Nữ sinh tên Tử Lôi bình tĩnh hỏi lại một câu

Cậu tên gì? Cậu tên gì……………..cậu tên gì!

Trời ạ! Tôi sao lại quên tên biến thái Mông Thái Nhất này, còn thêm mấy ngày nay nằm ác mộng, luôn thấy cái bộ mặt yêu quái của hắn không ngừng đuổi theo tôi , một bên vừa đuổi vừa không ngừng truy hỏi:

Cậu tên gì? Cậu tên gì?……………….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.