Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 1 - Chương 50: Cơn thịnh nộ của sẻ con 2



“Sẻ con, sao cô lại vui vẻ như vậy chứ?! Bà gia Bắc Nguyên Ái đó mà làm giáo viên , quả thực đúng là ác mộng” Mông Thái Nhất ngồi bên cạnh sốt ruột bực mình xoay người nhìn tôi xem thường

Chuyện này đối với hắn là ác mộng,nhưng đối với tôi quả đúng là mộng đẹp! mặc kệ mọi chuyện thế nào, chỉ cần có Bắc Nguyên Ái tỷ trông nom hắn, tôi về sau đã có thể tận hưởng những ngày tháng yên lành!! Kim Ánh Minh nghe được chúng tôi nói chuyện, cư nhiên cũng ngẩng đầu , nhìn thấy hắn, tôi đột nhiên lại nhớ tới chuyện bức tranh ngày hôm qua

“Oa! Thật xinh đẹp………..”

“Trẻ quá a!”

Trong khi các bạn học trong lớp còn kinh ngạc trầm trồ, Bắc Nguyên Ái tỷ , ko, phải gọi là cô Bắc Nguyên Ái đã một cầm cây thước dạy học, một tay cầm sách giáo khoa, chân mang giày cao gọt, ngại ngùng tiến vào lớp

“Xin chào mọi người, tôi là giáo viên mới bắt đầu dạy lớp các em từ hôm nay, tôi tên Bắc Nguyên Ái, chịu trách nhiệm dạy Anh văn, mọi người chắc là ko có ý kiến gì khác chứ?”Ánh mắt của Bắc Nguyên Ái tỷ rõ ràng đang hướng về Mông Thái Nhất

“Ko, ko, đương nhiên là ko rồi!!” Mọi người đối với mỹ nữ giáo viện hiển nhiên rất hưng phấn, ngoại trừ hai người

Một người vẫn tiếp tục công việc xem thường, mà một tên khác lại tiếp tục tỏ ra bình thường ko chút thay đổi

“Được rồi, tiết đầu tiên hôm nay, tôi xin mời bạn học Mông Thái Nhất, dịch đoạn thứ hai trong sách giáo khoa “

“…………….Sao lại kêu tôi! Tôi ko làm! Phiền chết!!” Mông Thái Nhất co chân lên chỗ ngồi, đầu xoay về hướng khác, ko để ý đến Bắc Nguyên Ái tỷ

“Bốp!”

Đợi đến khi mọi người có phản ứng trở lại, thì một cái đồ bôi bảng đã đánh trúng mục tiêu – Khuôn mặt tuấn tú của Mông Thái Nhất liền xuất hiện một cái dấu phấn màu trắng rõ ràng

“Bà dám đập đầu tôi! Bà già!!”

Mông Thái Nhất vỗ mạnh cái bàn , đỏ mặt hướng về Bắc Nguyên Ái tỷ rống to

Cả lớp đều ngừng thở, chưa có giảng viên nào dám đối mặt với Mông Thái Nhất quở trách, hiện tại cư nhiên có người dám động thủ!!

“Ai nha, thật ngại, bạn học Mông Thái Nhất, vừa nãy tay ko cẩn thận nên trượt tay một chút” Bắc Nguyên Ái tỷ ôm lấy đầu của mình “Đúng vậy a, lớn tuổi rồi nên có vài việc tôi ko nhớ rõ, hình như có người đã tìm tôi mượn một cây son Channel………….”

“Câm miệng!” Mông Thái Nhất tực giận đến mức suýt nữa con ngươi cũng long ra ngoài, hắn dường như muốn xông lên một tay muốn bóp chết Bắc Nguyên Ái tỷ

“Vậy phiền em có thể giúp tôi lau bảng được chứ?”

Mông Thái Nhất tức giận đến phát run liền lấy đồ bôi bảng ném về phía bục giảng, nhưng Bắc Nguyên Ái tỷ đã vững vàng tiếp được

“Bạn hoc Kim Ánh Minh, phiền em dịch giúp tôi được ko……………”

Bạn học trong lớp bắt đầu to nhỏ nghị luận, tôi cũng bắt đầu cảm thấy kinh ngạc, Bắc Nguyên Ái tỷ cũng quen biết Kim Ánh Minh sao ?

“Ko !” Kim Ánh Minh ko chút suy nghĩ đã từ chối

“Em nói cái gì?!” Lại 1 tiếng động thật lớn vang lên, một quyển sách anh văn đã đánh vào đầu Kim Ánh Minh “Xú tiểu tử, gọi em , thì em động cũng ko động chỉ nói có hai chữ, ko để ý đến người khác như vậy, em cho là lời nói của tôi thúi lắm sao!?”

“Ha ha ha …………… ha ha ha………….” Mông Thái Nhất dường như đã quên mất tình huống bị đánh vừa rồi, hắn chỉ tay vào Kim Ánh Minh cười đến nghiêng ngã

Tôi hít sâu một hơi, mọi chuyện rốt cuộc sao lại thế này???

Trong nháy mắt, Bắc Nguyên Ái tỷ từ “Điên cuồng khát máu” đã trở thành “Mặt cười Di Lặc”

“Bạn học Kim Ánh Minh, xem ra tôi phải nhiều lời với người nhà của em rồi, điện thoại nhà em có phải là 0211532… hay ko”

Tôi nhìn thấy một đám nữ sinh trong lớp đều rất hăng hái lấy bút viết ra ghi lại

“Đoạn văn này có ý là……………..”

Tôi ………… ko phải là tôi nghe lầm chứ? Kim Ánh Minh cư nhiên chậm rãi đứng lên, hơn nữa còn cầm sách bắt đầu dịch bài sao!!?

…………………………….

“Ma Thu Thu,tên Mông Thái Nhất ngu ngốc kia đâu?” Bắc Nguyên Ái tỷ khi tan học đã kêu tôi lên nhà ăn ăn cơm

“A………..em ko biết, từ khi tan học đã ko thấy tăm hơi!”

“Vậy sao? Ha ha ha , xú tiểu tử!! Ma Thu Thu, thấy biểu hiện của chị hôm nay thế nào?Rất cool phải ko?!”

Đâu chỉ là cool, tôi ko cẩn thận đổ mồ hôi lạnh

“Ha ha, rất tuyệt! Bắc Nguyên Ái tỷ, chị quen biết Kim Ánh Minh sao?”

“Quen a! Chị chưa nói cho em biết sao??’ Bắc Nguyên Ái tỷ chớp chớp mắt nhìn tôi, tôi bắt đầu hoài nghi là nàng có ý “Chuyện của Việt Mỹ, bên trường học đã giải quyết, em ko muốn cùng mọi người làm sáng tỏ sao?”

“Ko cần, hiện tại có chị ở đây thì ai dám bắt nạt em a!”

Ko hiểu vì sao, trong lòng tôi vẫn có chút hận Việt Mỹ, nhưng ko muốn làm lớn chuyện, dù sao nàng cũng là người bạn đầu tiên của tôi. Hơn nữa, đột nhiên, tôi cũng ko biết nên đối mặt với Kim Ánh Minh như thế nào………………..

“Thu Thu, chị nghe Mông Thái Nhất nói em và Tử Lôi thách đầu, nếu em thua sẽ bị đuổi khỏi trường?”

“Khụ………khụ khụ…………..” Tôi bị đồ ăn làm cho mắc nghẹn. Trời ạ! Chuyện quan trọng như vậy mà tôi lại quên đi!

“Em ko biết gì sao?” Bắc Nguyên Ái tỷ nhìn vẻ mặt mờ mịt của tôi, vô lực vỗ đầu mình

“chị hôm qua đã giành cả ngày tìm hiểu, tuần thứ ba của tháng mười hai hàng năm, Hayakawa sẽ tổ chức một lễ hội văn hóa,tầm quan trọng của lễ hội này đối với trường học mà nói chính là lễ tổng kết thành tích sau một một năm, nhưng mà đối với học sinh mà nói thứ quan trọng nhất vẫn là bầu ra “Hoàng tử” và “Công chúa””

“Hoàng tử Hayakawa? Công chúa Hayakawa?”

“Vào ngày cuối cùng của lễ hội, trường sẽ công bố phiếu bầu của các nam sinh, căn cứ vào phiếu nhiều phiếu ít bầu ra những người đứng đầu trong số nữ sinh của trường. Lực chọn nam sinh cũng tương tự như vậy, chỉ có người khác phải mới được bầu! Chĩ đã hỏi thăm qua, Tử Lôi năm ngoái đã được huy chương đồng, khó trách lại kiêu ngạo như vậy…………..Nghe nói mấy nữ sinh khác một phiếu bầu cũng ko có…………..”

Một phiếu cũng ko có?! Tôi đã có thể dự đoán được vận mệnh của mình………..đừng như vậy a……………..Tôi căn bản ko có tâm ty nghe lời nói của Bắc Nguyên Ái tỷ nữa

“………..cho nên, cuối cùng chị tính nhờ Mông Thái Nhất giúp em ghi danh tham gia biểu diễn kịch trong lễ hội văn hóa, nhất định có thể giúp cho em tranh thủ được lòng người. khẳng dịnh ko thể để Tử Lôi kia thắng em! Nhớ rõ ngày kia phải trang điểm thật đẹp a………….”

ko đợi tôi mở miệng, Bắc Nguyên Ái tỷ đã bỏ tôi ngờ nghệch ngồi một chỗ lại, biến mất

Ngày kia? Bắc Nguyên Ái tỷ có nói cái gì đó với tôi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.