Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 2 - Chương 1



Mỗi nàng Lọ Lem đều chờ đợi chiếc giày thủy tinh của chàng hoàng tử, còn cô bé Mã Thu Thu lại tự đi tìm chiếc giày của chính mình!

Mã Thu Thu, một cô bé bình thường, không có gì nổi bật, thường xuyên bị mọi người xung quanh coi như không khí, lại thi đỗ vào trường trung học Tảo Xuyên, ngôi trường danh giá bao người mơ ước.

Khi vào Tảo Xuyên, cô đã tình cờ gặp hai chàng trai cực kì nổi tiếng đó là: Mông Thái Nhất và Kim Ánh Minh. Một người là đại thiếu gia gia tộc Mông Thừa lừng lẫy, còn một người lại là chàng hoàng tử băng giá của trường Tảo Xuyên.

Mã Thu Thu bị mọi người trong trường Tảo Xuyên hiểu lầm nhiều chuyện. Bạn bè xung quanh, thậm chí cả gia đình đều ghét bỏ cô bé. Nhưng chính lần tự tử không thành, Thu Thu đã gặp một chị gái tính tình thẳng thắn và hai ông chú lang thang tốt bụng ở dưới chân cầu Hồng. Chính họ đã biến Mã Thu Thu từ một cô bé nhút nhát, cam chịu trở nên kiên cường, mạnh mẽ... Thu Thu quyết định quay lại trường Tảo Xuyên để minh oan cho mình.

***

"Mông Thái Nhất và Thượng Hà Hi có hôn ước? Đây là chuyện gì a?"

"Ko biết nữa! Thật phức tạp!"

"Tôi dám cá rằng Kim Ánh Minh tuyệt đối sẽ lựa chọn Hà Ảnh Nguyệt! Ma Thu Thu thật sự vẫn còn kém lắm!"

Tiếng bàn tán dưới khán đài càng lúc càng lớn, tựa như từng đợt sóng âm cuộn trào đánh tới tấp vào tôi, làm cho tôi chỉ biết ngơ ngác đứng sững ở trên khán đài

Ô ô ô...............làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?!!

Tôi vẻ mặt ban xin quay đầu hướng về Bắc Nguyên Ái tỷ cầu cứu........Tiêu rồi! Ngay cả Bắc Nguyên Ái tỷ cũng đang mở mắt thật to, chết lặng tại chỗ!

"Ma Thu Thu! Mau xuống đi! Cô còn tự cho mình là công chúa Bạch Tuyết sao?!" Tử Lôi nổi giận đùng đùng đối với tôi hét to, biểu tình của nàng giống như hận ko thể đem tôi xé thành từng mảnh nhỏ vậy!

Ô ô ô..............Lúc này tôi cam tâm tình nguyện mình trở thành một chú lùn tầm thường!

Ko được! Tôi sao lại có ý nghĩ như vậy! Vất vả lắm tôi mới có thể tìm lại được tự tin của chính mình, tôi ko thể lại trở về làm Ma Thu Thu của trước đây!

Ma Thu Thu! Tỉnh lại, tỉnh lại!

Làm sao đây, phải làm sao đây? Mông Thái Nhất và Kim Ánh Minh tràn ngập trong ánh mắt của tôi! Rốt cuộc tôi nên chọn ai, chọn ai cũng là sai, tôi ko muốn chọn! Ko muốn chọn!

Ô ô ô..............Ba mẹ, anh trai, thật xin lỗi, con phụ lòng kì vọng của mọi người rồi..........Bắc Nguyên Ái tỷ, Mộc tiên sinh, Bính thúc, thật xin lỗi, tôi đã quen lời dạy bảo ân cần của mọi người...................vì ko muốn làm mất mặt mười tám đại tổ tiên của Ma gia..........tôi đi tôi đi...tôi đi đây....

"Đợi chút! Sẻ con! Ko được đi xuống! Cô vẫn chưa cho tôi một câu trả lời thuyết phục!" Mông Thái Nhất đột nhiên xông lên, một tay xách bổng tôi đang tìm cách lui về cánh gà lên, kéo tôi trở về chính giữa khán đài

"Trả........trả lời thuyết phục? Tôi............tôi................tôi............." Tôi căng thẳng vẻ mặt đỏ bừng, đầu lưỡi như bị uốn thành một cái bánh quai chèo, lắp báp nói ko ra câu

"Oa! Cậu xem cậu xem kìa! Mông Thái Nhất có vẻ như rất thích Ma Thu Thu nha!"

"Thượng Hà Hi tức giận đến mặt cũng đỏ rần! Chúng ta có trò hay để xem rồi!"

Dưới đài lại một trận ồn ào

Thượng Hà Hi?...............Tôi vụng trộm nhìn qua Thượng Hà Hi, a.............tuy rằng ánh mắt của nàng ko hướng về chúng tôi, nhưng mà xem qua hình nàng cả người đang phát run!

"Tôi nói cho cậu biết, chuột chêt! Cậu nghe rõ cho tôi! Ma Thu Thu là người của Mông Thái Nhất tôi!!" Mông Thái Nhất tự hào vỗ vỗ ngực, thông báo cho thiên hạ

"Oa!..................." Dưới khán đài càng ồn ào hơn

Hộc hộc.............

Tôi cảm thấy bản thân mình đã biến thành một tấm bia thật lớn, trên người bị cắm rất nhiều "mũi tên ánh mắt giết người"

Trờ ơi!! Tên Mông Thái Nhất ngu ngốc này, từ khi nào tôi đã trở thành người của anh chứ!? Trời ạ! Một đời trong sạch của Ma Thu Thu tôi, cư nhiên lại bị mất trong tay tên tiểu tử này!!

"Ngu ngốc................." Một tiếng hừ lạnh đầy thản nhiên của Kim Ánh Minh nhẹ nhàng tiến thẳng vào lỗ tai tôi

Phừng!!

Quả nhiên, Ánh mắt của Mông Thái NHất đã bị Kim Ánh Minh làm cho phát hỏa!!

"Chuột chết!! Cậu dám mắng tôi!! Cậu muốn chết sao!!"

"Nhàm chán" Kim Ánh Minh nhìn Mông Thái Nhất lạnh lùng nói

"Ê! Con chuột chết này!! Thật sự chán sống!!.................."

"Minh!" Giọng nói của Hà Ảnh Nguyệt đột nhiên vang lên cắt đứt lời nói của Mông Thái Nhất "Cậu đã quên ước hẹn của chúng ta rồi sao? Trở về đi!"

Trong ánh mắt của Kim Ánh Minh hiện lên một chút do dự, hắn quay đầu liếc nhìn Hà Ảnh Nguyệt một cái, cuối cùng vẫn trực tiếp hướng về phía tôi và Mông Thái Nhất đi tới

"A..................." Dưới đài lại ồ lên

"Hai hoàng tử vì muốn cướp đoạt công chúa Bạch Tuyết sẽ sống mái với nhau!"

"Ô ô ô! Kim Ánh Minh cũng thích Ma Thu Thu sao?"

Hộc hộc..........hộc.....

Tôi trong phút chốc đã trở thành "siêu cấp mục tiêu" bị N cái "Truy mệnh đoạt hồn đao" và "Hận ý kéo dài tiêu" bắn trúng

Ô ô ô..........Hai người họ rốt cuộc là đang làm cái gì a? Bọn họ ko phải là muốn ở trên khán đài trình diễn võ thuật chứ??

Tôi sợ hãi nhắm hai mắt lại.................

Đột ngột,có một đôi bàn tay nóng bỏng nắm thật chặt bả vai tôi, cảm giác này rất quen thuộc..............đây là.................

Trời ạ! Kim Ánh Minh, hắn đang dùng hai tay vịn chắc bả vai tôi, mặt hắn thật gần! Tôi đột nhiên cảm thấy chính mình cũng sắp hít thở ko thông

"Chọn ai?" Kim Ánh Minh nói ra hai chữ này tựa như có một luồng hơi nóng thổi vào đầu tôi, lại theo yết hầu chảy xuống dạ dày..............

Đột nhiên tôi cảm thấy cơ thể mình như ko còn đứng trên mặt đất nữa, tôi xỉu................

"Kim Ánh Minh! Con chuột chết này! Mau bỏ cái bàn tay heo của cậu ra!!" Mông Thái Nhất tức giận hét lên, trong nháy mắt tôi lại nhớ đến sự thật khủng bố mình đang mắc phải!

Chỉ thấy Mông Thái Nhất xông về phía tôi, một tay xách áo Kim Ánh Minh, chỉ tay vào người tôi nói "Chuột chết, tôi nói lại lần nữa! Ma Thu Thu là cô gái của Mông Thái Nhất tôi! Nghe rõ chưa?!"

"Buông tay ra" Kim Ánh Minh bị Mông Thái Nhất đẩy lui về phía sau vài bước, giọng điệu của hắn lộ ra mùi sát khí nồng đậm, khiến cho Mông Thái Nhất cũng phải giật mình một cái, nới lỏng tay ra

Trời ạ!! Đây là võ đài sao?? Dưới khán đài lại còn có nhiều người đi xem náo nhiệt như vậy nữa!! Chuyện này làm sao mà giải quyết đây?! Tôi đột ngột cảm thấy ngọn đèn chiếu trên đỉnh đầu thật chói mắt, khiến tôi đầu váng mắt hoa

"Này! Công chúa Bạch Tuyết! Sao cô còn chưa chọn hoàng tử a?!"

"Nói cũng đúng! Mất của nửa ngày trời, rốt cuộc là cô ta sẽ chọn ai?! Chúng ta chờ xem thử!!"

"A!! Được đó!Đánh đi, đánh đi! Ai đánh thắng, công chúa Bạch Tuyết sẽ chọn người đó!" (Rin: sao giống trò "tỷ võ chiêu thân" của kiếm hiệp vậy???)

Người xem dưới khán đài lại bắt đầu ồn ào!

"Sẻ con! Nhanh lên!! Nhanh một chút cho tôi câu trả lời thuyết phục! Cô đã đồng ý rồi!!"

"Tôi..............tôi................." Tôi ko biết làm sao nhìn nhìn Mông Thái Nhất lại nhìn nhìn Kim Ánh Minh, nước mắt nơi khóe mắt bắt đầu chảy

"Sẻ con! Cô vẫn thích tôi đúng ko?!" Mông Thái Nhất thấy tôi đã phát run, nữa uy hiếp nữa khẩn cầu nói

Tôi..........tôi ko biết..................

Kim Ánh Minh ở bên cạnh ko nói lời nào, hắn đang chờ tôi trả lời sao?

Nhưng mà tôi thật sự ko biết................tôi ko biết a.............

"Công chúa Bạch Tuyết! Hay là cô chọn Kim Ánh Minh đi!"

"Ko đúng! Mông Thái Nhất cool hơn"

"Hay là chọn cả hai người cũng được!" (Rin: Ý cái này đúng ý ta nè!! há há.....NP muôn năm la la)

"Tôi.........tôi.........."

"Sẻ con! Nói mau! Cô chọn tôi!!"

"Im miệng, nghe cô ấy nói"

"Chuột chết! Mau cút ngay cho tôi!!"

Đừng..............đừng ầm ỹ nữa!! Đầu của tôi sắp nổ tung rồi!!

Ầm một tiếng!! Trong đầu tôi não trái lại xuất hiện cảnh Mông Thái Nhất ở trong rừng cho tôi làm Thiên Nữ Tán Hoa, não phải là hình ảnh Kim Ánh Minh và Linh nhỏ bé đáng yêu............Hai hình ảnh này song song tồn tại lại ko ngừng xoay tròn trong đầu!! Xoay tròn! Xoay tròn!!

"Chọn Mông Thái Nhất đi!"

"Chọn Kim Ánh Minh! Chọn Kim Ánh Minh đi!"

Tôi đột ngột nhìn thấy được khuôn mặt của mẹ ở dưới khán đài, khuôn mặt của mẹ rất giống tờ giấy thử nồng độ PH trong hóa học, từ hồng chuyển trắng, từ trắng chuyển xanh................

Tôi..............tôi.............cứu mạng........cứu mạng!! Bốn phía truyền đến tiếng xôn xao, như hàng ngàn con ong đang vo ve bên tay tôi, khiến đầu óc tôi càng thêm hỗn loạn, lúc này tôi ko biết nên làm cái gì mới tốt...............

"A.............."

Đột ngột, một tiếng hô to làm cho cái tập thể ong đang vo ve bên lỗ tai tôi tựa như bị điểm huyệt, tất cả đều rất nhanh đã rơi xuống mặt đất

Dưới khán đài bỗng chốc im lặng ko một tiếng động

Sao...........sao tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi

Tôi đột nhiên phát hiện chính mình đang ngồi xổm chính giữa khán đài, người co lại thành một đống, mà tiếng hét "kinh người" vừa rồi lại chính từ trong miệng tôi phát ra..........

Ô ô ô...........ko được, tôi nhất định phải trình diễn cho hết vở kịch này! Thần linh ơi, cầu xin người mau ban xuống một vị cứu tinh đến giải cứu con đi

Bỗng nhiên, tầm mắt của tôi chợt thấy một bóng người sáng lấp lánh đang bước lên khán đài

Tần thái?! Không phải là "cựu hoàng tử đô vật " sao?! Hắn mặt trên thân một cái áo sơ mi hoàng tử bẩn bẩn, hơn nữa vẻ mặt lại si ngốc (*ngu ngốc)...........Ông trời ạ! Hắn đâu có chỗ nào giống với hoàng tử chứ!!? Nhìn sơ qua hắn trông giống một con heo mập vừa tắm bùn xong!!

Có rồi!! Đầu óc của tôi đột nhien lóe sáng

"A! Hoàng tử...........hoàng tử của tôi, anh rốt cuộc cũng đã đến..............anh đã đánh thức tôi tỉnh lại............" Bỗng nhiên tôi cũng ko biết mình lấy đâu ra cái dũng khí này, dám đẩy cả Mông Thái Nhất và Kim ÁNh Minh đứng trước mặt ra, nghiêng ngã, lảo đảo vọt tới "cựu hoàng tử đô vật", một tay nắm lấy tay hắn

"A?.............." "Hoàng tử đô vật" bị hành động bất thình lình của tôi làm cho hoảng sợ, nhất thời hóa thành một pho tượng đá

"Hoàng tử của tôi..............Anh chính là số mệnh kiếp này của tôi, sự lựa chọn duy nhất của tôi................" Tôi tiếp tục "tìm cảm chan chứa" đối với "pho tượng" trước mặt nói ra lời kịch

"Oa___!" Dưới đài đều bị hành động của tôi làm cho kinh ngạc, xôn xao (Rin: Thế mới biết............mỹ nam có khi lại ko bằng xú nam ha ha....)

Mông Thái Nhất cùng Kim Ánh Minh kinh ngạc nhìn tôi, kể cả Tần Thái cũng bị ánh mắt "thâm tình" chăm chú của làm cho miệng mồm há hốc, vẻ mặt mơ hồ, từ khóe miệng hắn một dòng chất lỏng trong suốt chảy ra, nhưng hết thảy mọi chuyện đều ko thể nào đánh lui được quyết tâm ôm chặt hắn của tôi

"Sẻ con! Nước vào đầu óc cô a!" Ôm lấy cục thịt đó làm gì!!?" Mông Thái Nhất hơn nữa ngày trời mới hồi phục tinh thần, đối với tôi gào lên

"Hoàng hậu! Bà đừng tưởng rằng biến thành bộ dạng hoàng tử thì có thể phá hỏng tình cảm kiên trinh của tôi và hoàng tử, cho dù bà có đem gương thần biến thành hình dạng con người cũng vô dụng!__________tình yêu chân chính, sẽ khiến tôi nhận biết được hoàng tử thật sự của mình!"

Cũng ko biết là nhờ linh cảm gì, tôi lại có thể dõng dạc lưu loát hướng Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất phát biểu thao thao bất tuyệt như vậy?! tất cả mọi người dưới khán đài đều bị lời nói của tôi làm cho sửng sốt, tôi vội vàng kéo Tần Thái gian nan chạy về phía "cỗ quan tài thủy tinh"

Tôi mặc kệ tất cả! Dù sao vở kịch này ngay từ đầu cũng đã rối loạn, vậy thì cứ để cho nó rối loạn luôn đi! Nói ko chừng còn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết

"Hoàng tử bạch mã của tôi, công chúa Bạch Tuyết tôi xin đối mặt với trời thề rằng, vô luận sinh lão bệnh tử.............."

Xì xào, xì xào..............Khán đài sao lại đột nhiên trở nên lớn như vậy "Quan tài thủy tinh: rõ ràng đã ở ngay trước mắt, nhưng tại sao đi mãi vẫn ko đến...............

"Vô luận phú quý nghèo hèn..................."

"Đồ heo mập này!! mau cút xa xa một chút cho đại ca!!" Mông Thái Nhất đột nhiên hét lên một tiếng, hướng về phía chùng tôi mà đi, nhưng hắn cũng đã bị mấy cây "cổ thụ" đột ngột xuất hiện giữ chặt lại, tôi cảm kích liếc mắt nhìn Bắc Nguyên Ái tỷ ở hậu trường, may mắn nhờ có nàng ứng cứu kịp lúc

"Đừng, đừng a!.............." "Hoàng tử" Tần Thái bị tôi giữ chặt liền hét lên, dường như hắn đã hồi tỉnh trở lại, Tần Thái vừa sợ hãi nhìn cơn tức giận ko ngừng thăng tiến của Mông Thái Nhất, vừa ra sức tránh khỏi bàn tay của tôi

"Đừng, đừng?..............đừng quên anh sao..........Đúng vậy, tôi làm sao có thể quên được anh chứ? Vô luận anh hình dáng to béo thế nào, nhưng dung mạo của anh gặp qua một lần là sẽ ko quên được............"

Ô ô ô ô............Tần Thái kia sao lại ko gầy một chút................thật tốt quá, còn kém một chút................

"Ma Thu Thu, cô............." Kim Ánh Minh có vẻ cũng muốn nói cái gì đó với tôi, nhưng lại đột ngột bị Hà Ảnh Nguyệt giữ chặt

"Tần Thái, mau buông Sẻ con ra!! Có nghe hay ko?! Buông ra!"

"Van xin cô............Van xin cô buông tha cho tôi.............tôi ko muốn làm hoàng tử.............tôi sẽ chết a..........." Giọng nói của Tần Thái đã biến đổi thành giọng khóc thét

Amen! Thật ra tôi cũng ko muốn như vậy................nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, tôi vẫn ko có biện pháp khác a.................

"Đúng vậy, theo tình yêu của anh, tôi sẽ chết..............Nhưng mà, dù sao đi nữa tôi vẫn phải cùng anh ở cùng một chỗ..........mãi mãi về sau........." Tôi mệt mỏi kéo Tần Thái đang sức giãy dụa, rốt cuộc vẫn còn hơi bước đến phía trước khán đài, công chúa Bạch Tuyết ngồi xuống "quan tài thủy tinh"

Tôi nhìn thấy Bắc Nguyên Ái tỷ gõ vào đầu người kể truyện thật mạnh, người kể truyện mới như kẻ từ trong giấc mộng tỉnh lại cầm mic rô lên

"Ách....Sẽ, à không............Công chúa Bạch Tuyết rốt cuộc cũng đã nhìn thấu âm mưu của hoàng hậu........cuối cùng nàng cũng đã tìm ra tình yêu đích thực của mình....................cùng tình yêu sống hạnh phúc mãi mãi.........."

"Mau! Mau hạ màn xuống!!" Bắc Nguyên Ái tỷ kêu to một tiếng

Chi............

Cuối cùng..............khán đài cũng đã bị một tấm màn rất nặng che lại

Dưới khán đài lại một trận ồn ào vang lên!!

"Sao lại rũ màn rồi? Ko được, ko được!"

"Đúng, công chúa Bạch Tuyết vẫn chưa chọn hoàng tử mà!!"

"Chúng tôi muốn xem kết thúc, muốn xem kết thúc!"

............................

"Cô Bắc Nguyên Ái!"Bạn học đóng vai người dẫn truyện sắc mặt trắng bệch chạy về phía Bắc Nguyên Ái tỷ cầu xin sự giúp đỡ

Bắc Nguyên Ái tỷ cũng một phen xông lên sân khấu, cầm lấy mic rô "Trong trận đại náo hoàng tử tại căn nhà gỗ nhỏ của Bạch Tuyết, hoàng hậu đã dùng hết ma lực cuối cùng của mình, làm cho cả vương quốc vĩnh viễn chìm vào đêm tối, tất cả mọi người dân đều chìm vào giấc ngủ vô tận. Mà tình yêu của công chúa Bạch Tuyết rốt cuộc vẫn chưa thuộc về sở hữu của ai vì nàng đã chìm vào giấc ngủ vĩnh cửu! Đây là kết thúc cuối cùng của công chúa Bạch Tuyết! Cảm ơn mọi người đã đón xem!"

"Đừng nghe bà già đó nói bậy! Sẻ con là người của tôi!" Mông Thái Nhất không phục hướng về mic rô hét lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.