Máy điều hòa khiến toàn bộ gian phòng ấm áp dễ chịu vô cùng, hơn nữa, Ngự Cảnh Viên cũng có nắng ấm, nên cho dù đi chân không trên sàn nhà cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Mạch Sanh Tiêu đối với từng cảnh vật tại nơi đây đều xa lạ, phòng ngủ rất rộng, cần cái gì cũng đều có, chỉ một góc trong phòng cũng đủ làm một nơi cho người nghèo ở. Sanh Tiêu đưa mắt ngắm nhìn, lại không tìm được một tia ấm áp mà cô muốn, cô tha thiết nhớ về ngôi nhà gỗ nhỏ kia, ở đó, cuộc sống thật giản đơn, sáng 9 giờ đi làm, chiều 5 giờ trở lại, có người ở nhà chờ cô. Mạch Sanh Tiêu càng nghĩ, trong lòng lại càng phát sinh cảm giác bài xích đối với nơi này.
Uống thuốc xong, miệng vết thương rất nhanh không có cảm giác đau, cô đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, sắc trời đã tối, bóng cây lòa xòa xuyên qua cửa kính rơi vào mặt Sanh Tiêu, cô thấy hơi mệt mỏi, mất máu quá nhiều khiến cơ thể không khỏi suy yếu.
Mạch Sanh Tiêu trở lại trước giường, cô cũng không định chống trả vô vị nữa, chỉ nằm lại nửa bên giường thuộc về mình.
Duật Tôn tựa hồ trước đây cũng không được ngủ an ổn như vậy, tướng ngủ của hắn rất yên lặng, thân thể co lại mà ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại tất nhiên sẽ mỏi nhừ, đây là từ nhỏ hắn đã bị buộc trở thành thói quen.
Sanh Tiêu đưa lưng về phía hắn, Duật Tôn có thể cảm giác được cái lạnh, môi mỏng có lúc thốt ra âm thanh lúc nặng lúc nhẹ, Mạch Sanh Tiêu xoay người sang, hướng thân thể qua đối mặt với hắn.
Người đàn ông hai mắt nhắm nghiền, trán đổ mồ hôi lạnh thấm xuống gối, Mạch Sanh Tiêu chăm chú nhìn kỹ, lại thấy trên cổ của hắn cũng đều là mồ hôi, cô vươn tay ra sờ lên lưng hắn, lại thấy nóng bừng đến mức phải nhanh rụt về.
Cô giật mình nghĩ tới những lời nói của Từ Khiêm, Sanh Tiêu nhìn lên trần nhà, bên cạnh, nguồn nhiệt nóng hổi truyền đến Mạch Sanh Tiêu, khoảng cách dài bằng một cánh tay vẫn cảm nhận được, sắc mặt cô không thấy có gì biến đổi, xoay người lại, một lần nữa đưa lưng về phía Duật Tôn.
Mạch Sanh Tiêu lăn qua lộn lại không ngủ được, chăn mền đều bị cô kéo sang, chỉ để lộ ra đôi vai, nhắm mắt lại.
Aizzz. . . . . . . .
Sanh Tiêu khẽ thở dài, hay là vì không ngủ được. Trong lòng khó chịu không hiểu được, cô lật người ngắm nhìn Duật Tôn, lại rất mau quay đi.
Mãi về sau rốt cuộc làm sao mà ngủ được, bản thân Sanh Tiêu cũng không biết.
Hôm sau tỉnh lại, cô chỉ biết là đã nằm mơ một giấc mộng đẹp, nhà của cô vẫn còn đấy, cô cùng chị giúp mẹ làm vằn thắn, ba thì đang xem ti vi trong phòng khách, cô dường như còn nghe được tiếng của Đào Thần.
Mạch Sanh Tiêu đứng dậy ngắm nhìn Duật Tôn bên cạnh, hắn hình như đã khá hơn, trên người không giống tối hôm qua mà chảy mồ hôi nữa. Cô thu hồi tầm mắt, là ai nói ác giả ác báo? Ông trời hết lần này đến lần khác chiếu cố hắn. Mạch Sanh Tiêu phác thảo nét cười lạnh, cô đi tới mở ra cửa sổ sát đất, đi ra ban công quan sát.
Nơi này vừa nhìn cũng biết là khu nhà giàu, có thể vì người có tiền mà phục vụ phương tiện, toàn bộ đều đầy đủ. Hồ bơi lộ thiên phát ra ánh sáng xanh thẳm, trong suốt thấy đáy, vườn hoa lớn đến mức có thể lái xe du lịch ở bên trong, Mạch Sanh Tiêu nhắm hai mắt lại, trong đầu nhớ tới khi Đào Thần bán đi ngôi nhà kia.
Ngôi nhà không lớn, chỉ rộng 90 mét vuông, bên trong ấm áp nhưng so với Ngự Cảnh Viên thì không bằng. Mở ra cửa sổ, cô cùng Đào Thần mỗi đêm đều ngồi trước đàn dương cầm, thường xuyên nghe người ta nói: Xem kìa, đôi vợ chồng son kia thật ngọt ngào.
Mạch Sanh Tiêu cong lên khóe miệng.
Một hồi sau thì tiếng gõ cửa truyền vào tai cô, dì Hà chỉ gõ hai cái rồi không gõ nữa.
Mạch Sanh Tiêu thu hồi thần sắc, cô đặt tay lên ngực, bước đi thật chậm đến cửa.
"Sanh Tiêu, Duật thiếu đã dậy chưa? Có thể xuống ăn điểm tâm.”
"Được". Mạch Sanh Tiêu nhìn người đàn ông trên giường: "Chúng ta cứ xuống trước đi.”
Dì Hà ở ngoài cửa chờ Sanh Tiêu rửa mặt xong, lúc này mới đỡ cô xuống lầu.
Hải Bối đã gần một năm không gặp Sanh Tiêu, tối hôm qua lại bị dì Hà ngăn cản không cho lại gần, bây giờ có nói gì cũng không chịu nghe lời nữa, biết ý đi vòng vòng bên chân Mạch Sanh Tiêu.
Điểm tâm rất phong phú, đều là vì Sanh Tiêu thích ăn mà chuẩn bị.
"Hải Bối, đừng làm rộn! "
"Gâu gâu. . .”
"Hải Bối này chỉ thích cô thôi, lúc trước có Mạc Y còn bị nó cắn cho bị thương. . . . . . .” Dì Hà đang lau chùi bàn ăn, xoay người ý thức được nói chuyện này không thích hợp, nhanh chóng im lặng không nói nữa.
Mạch Sanh Tiêu hình như không nghe thấy, cầm lấy bánh bao bột ngô trong tay, cô bẻ một miếng ném cho Hải Bối, nó phối hợp nhổm người lên nhận lấy.
Sanh Tiêu cầm lấy thìa khuấy cháo trong chén, hơi khói mờ mịt bốc lên ngăn cản tầm nhìn của dì Hà, bà nhìn không rõ sắc mặt của Mạch Sanh Tiêu, bà mơ hồ cảm thấy Sanh Tiêu không còn giống như trước đây nữa.
"Dì Hà, dì ngồi xuống cùng ăn đi.”
"Không cần đâu.” Dì Hà trên mặt lo lắng: "Sanh Tiêu, Duật thiếu từ hôm qua một ngụm nước còn chưa uống, hay là tôi lên gọi cậu ấy dậy. . . . . . .”
"Nếu anh ta đói bụng thì sẽ tự giác xuống thôi.”
Dì Hà nghe vậy, cũng không nói gì nữa.
Mạch Sanh Tiêu ăn xong điểm tâm cũng không lên lầu, cô ngồi ở trên ghế salon, kinh ngạc nhìn vào nơi để Piano ở đằng xa.
"Sanh Tiêu, Duật thiếu biết rõ cô thích đánh đàn, khung đàn này cũng là cố ý cho người chuyển tới từ Hoàng Duệ Ấn Tượng". Dì Hà cũng không hiểu được giữa bọn họ phát sinh chuyện gì, bà chỉ cho là nhất thời hiểu lầm, sau này nói rõ thì có thể giải quyết.
Mạch Sanh Tiêu thu hồi tầm mắt, Hải Bối ngoan ngoãn nằm ở cạnh chân cô, cô đi đâu, nó cũng theo đó.
Sanh Tiêu im lặng ngồi ở đó không nhúc nhích, cô nhìn qua cửa sổ có sương mù, cả trái tim tối tăm khó an, luôn cảm thấy không thoải mái.
Dì Hà trở vào bận rộn trong phòng bếp, Mạch Sanh Tiêu nhìn chăm chú vào bóng lưng của bà, trước đây, chính cô rất vui vẻ theo sau lưng dì Hà, hướng dẫn cô làm như thế nào để có được một bàn đầy đủ các món ăn mang hương vị gia đình. Cô lúc ở nhà cũng không biết nấu ăn, về sau vì Duật Tôn mới bắt đầu chịu học, tay thường xuyên bị phỏng, bị đứt, cô vẫn chăm chỉ học làm, vui vẻ chịu đựng.
Sanh Tiêu mi mắt nhẹ rủ xuống, khóe miệng hiện ra vài nụ cười nhạt nhẽo.
Đến giờ ăn cơm trưa, Duật Tôn còn chưa rời giường.
Dì Hà đừng ở đầu bậc cầu thang, sắc mặt không thể che hết lo lắng, Mạch Sanh Tiêu một câu cũng không nói, dì Hà thấy thái độ hoàn toàn không quan tâm của cô, cũng không có nghĩ nhiều.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông.
Dì Hà đi tới mở cửa.
"Tôn đâu?” Từ Khiêm không coi ai ra gì, đi thẳng vào phòng khách, Mạch Sanh Tiêu giương mắt nhìn lên, thấy người đàn ông thân ảnh cao lớn đứng sững ở kia, hắn mặc bộ trang phục thoải mái, quần jean xanh trắng, nửa người lên là áo len mỏng, cổ lông thú lộ ra có thể nói là mặt hàng xa hoa, hắn đem hòm thuốc để lên ghế salon.
"Duật thiếu ở trên lầu.”
Từ Khiêm tháo bao tay xuống, ngón tay thon dài rất thích hợp với nghề bác sỹ phẫu thuật, ít nhất là có mỹ cảm.
Hắn liếc nhìn Mạch Sanh Tiêu: "Vết thương của cô còn đau không?”
Sanh Tiêu lắc đầu.
"Sắp tới đừng có vận động nhiều, để ngừa miệng vết thương bị rách trong thời kỳ dưỡng bệnh.” Từ Khiêm nói xong, cầm lấy hòm thuốc thưo dì Hà đi lên lầu.
Mạch Sanh Tiêu nhìn vào ngực, cô đứng lên, muốn đi nghỉ.
"Hắn không có bị sốt chứ?”
"Duật thiếu từ hôm qua đến giờ không thấy cậu ấy xuống lầu.”
Mạch Sanh Tiêu đi vào phòng ngủ, dì Hà đã vòng qua đi đến bên giường trước: "Duật thiếu, Duật thiếu, bác sỹ Từ đến rồi.”
Trong phòng gió thật to, chân mày Từ Khiêm bỗng nhiên vặn lên: "Ai bảo các người mở cửa sổ?”
Sanh Tiêu lúc này mới nhớ ra, lúc cô đi ra ban công quên chưa đóng lại, dì Hà vội vàng đi tới đóng cửa sổ sát đất lại.
"Tôn?” Từ Khiêm để hòm thuốc xuống, đi tới vỗ vỗ vai Duật Tôn.
Duật Tôn không hề có phản ứng gì, ngón trỏ Từ Khiêm dò xét trán của người đàn ông: "Mẹ kiếp! "
Dì Hà sợ hết hồn: "Duật thiếu không có làm sao chứ?”
"Các người ai cũng chết hết rồi phải không?” Ánh mắt Từ Khiêm thoáng ánh lên nét tàn ác, dì Hà chưa bao giờ thấy hắn tức giận, bị hù dọa giật mình đứng nguyên tại chỗ không dám lên tiếng, mắt hắn quét về phía Mạch Sanh Tiêu: "Cô cùng hắn ngủ chung một giường mà không biết sao? Bây giờ vết thương của hắn đúng là bị nhiễm trùng rồi. . . . . .” Từ Khiêm giận không kiềm lại được, mạnh mẽ rồi im lặng, hắn nắm chặt lấy bả vai Duật Tôn, đem hắn ngửa mặt nằm vật xuống: "Tôn, Tôn?”
Vài tiếng gọi, thủy chung không có động tĩnh gì.
Hắn đứng dậy mở hộp thuốc ra, ngón tay nhanh chóng lướt qua dãy bình thuốc, cuối cùng rơi vào cái chai ở cuối hàng.
Từ Khiêm động tác thành thạo mở đinh ốc ở nắp bình: "Mang ly nước đến đây".
"Vâng.” Dì Hà vội vàng đi lấy nước.
Từ Khiêm lấy điện thoại di động ra: "Alo, cho một chiếc xe đến đây, tôi ở Ngự Cảnh Viên". Giọng hắn phân phó tốc độ cực nhanh: "Chứng sốt cao nặng, miệng vết thương nhiễm trùng, đã lâm vào hôn mê sâu, tôi hiện đang mớm thuốc cho hắn, chuẩn bị phòng cấp cứu ngay lập tức! "
Mạch Sanh Tiêu lúc này mới ý thức được, cô làm như không thấy, lại thành thấy chết mà không cứu.
Duật Tôn cũng không phải như cô dự đoán, cứng cỏi không gì có thể tổn thương được, thì ra là người lúc đang gặp ốm đau, thì ai cũng như ai mà thôi.
Dì Hà bưng ly nước chạy nhanh đến: "Bác sỹ Từ, nước đây.”
Từ Khiêm đổ ra hai viên thuốc màu trắng, Duật Tôn ngay cả khí lực hé miệng cũng không có, thuốc căn cản không nhét được vào trong miệng hắn, dì Hà ở bên cạnh vội vàng lau nước mắt: "Bác sỹ Từ, không sao chứ, không sao chứ?”
Bà thật là vô ý, đáng lẽ phải sớm nhìn xem, một ngày một đêm như thế, có là bằng sắt thì thân thể cũng không chịu được. Dì Hà không ngừng tự trách, đôi mắt khóc đỏ bừng.
Từ Khiêm thấy hắn nuốt không trôi, liền đem thuốc bỏ vào trong nước, khuấy cho tan ra, cưỡng chế rót vào miệng Duật Tôn.
Hắn cắn chặt răng, nửa chén nước thuốc chưa uống hết đều theo khóe miệng chảy xuống cổ áo.
Duật Tôn hai mắt nhắm nghiền, xem ra ác ma sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, Mặc Sanh Tiêu chắc chắn sẽ không nghĩ tới hắn lại bệnh nặng như vậy, cô đứng ở cuối giường, thần sắc vẫn không lay động làm người ta sợ hãi.
Từ Khiêm siết chặt ly nước trong tay, ném xuống bên chân Mạch Sanh Tiê
u.
Dì Hà lau chùi khóe mắt đi đến bên cạnh Sanh Tiêu: "Bác sỹ Từ, Sanh Tiêu cũng không biết Duật thiếu sẽ bênh thành như vậy.”
"Phải không?”
Tầm mắt người đàn ông giống như thấu kính nhìn về phía Mạch Sanh Tiêu, cô cũng không cảm thấy có chút nào chột dạ: "Anh đoán đúng đó, hôm qua lúc hắn bị sốt tôi liền phát hiện, đến sáng sớm hôm nay hắn không có tỉnh lại, tôi cũng biết rõ, anh có thể yên tâm 100%, hắn còn chưa gieo họa đủ, sẽ không dễ dàng chết vậy đâu.”
"Sanh Tiêu?” Dì Hà mở to hai mắt, khuôn mặt khó có thể tin.
"Người như cô, tôi cứu cô thật lãng phí thời gian! " Từ Khiêm lắc đầu, Nam Dạ Tước cũng như Duật Tôn đụng phải phụ nữ, một người hung dữ, một người tâm địa ác độc.
Ngoài cửa lớn truyền đến tiếng chuông, dì Hà gấp rút đi xuống lầu mở cửa.
Vài người sau đó đi theo dì Hà vội vàng lên lầu, Duật Tôn mất đi tri giác, được đưa lên cáng nhanh chóng đến bệnh viện của Từ Khiêm.
Dì Hà dựa vào vách tường, cho đến khi đoàn người rời đi rồi, đôi chân vẫn còn tun rẩy.
Mạch Sanh Tiêu đứng ở cửa sổ sát đất, mắt thấy chiếc xe kia biến mất trong tầm mắt. Ngã bệnh như núi sập, cho dù bình thường cuồng vọng không kiềm chế được, một khi bị sụp đổ thì lại yếu đuối như vậy.
"Sanh Tiêu, hai người rốt cuộc làm sao vậy?” Trong mắt dì Hà, Mạch Sanh Tiêu bản tính lương thiện, làm sao có thể trơ mắt nhìn Duật Tôn lâm sao hiểm cảnh?
"Dì Hà, tôi rất ổn mà.”
"Việc này nếu như là trước kia. . . . . . .”
"Dì Hà, không có trước kia nữa.” Mạch Sanh Tiêu ngồi trở lại mép giường, trong phòng còn lưu lại khí lạnh: "Giữa tôi và anh ta, về sau chỉ còn hành hạ lẫn nhau, trước kia như thế nào, tôi đã quên toàn bộ rồi.”
Dì Hà nhìn về hình đám cưới phía đầu giường, ngày xưa là một đôi uyên ương, lại rơi vào kết quả như vậy.
Mạch Sanh Tiêu đưa mắt nhìn theo, trong mắt cô nhói đau, vội vàng quay đi.
Đèn phòng cấp cứu qua hồi lâu vẫn chưa tắt.
Duật Tôn không có thân nhân nào, Từ Khiêm đưa hắn tới cũng không có thông báo cho Nam Dạ Tước.
Chùm đèn lớn mãnh liệt chiếu trên đỉnh đầu, Duật Tôn lâng lâng khó chịu, bên tai truyền đến tiếng đánh đập và kêu la, hắn phảng phất nghe được tiếng đàn dương cầm duyên dáng truyền đến.
Chỗ đó rất xa, cách một cái biển rộng, xa đến tận chân trời.
Bé trai 4, 5 tuổi vừa mới vào, cậu đi theo phía sau người đàn ông bước vào một tòa lâu đài lớn, bên trong hình như là ngăn cách với địa ngục, ánh mặt trời không chạm đến được bất kỳ một ngõ ngách nào, người sống ở bên trong, không phân được được đêm ngày.
Cậu bé ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, trên người bị thấm vào không ít vết máu, lúc đi ngang qua đại sảnh, cậu nghe được có người đang gảy đàn.
Cậu dừng bước, chứng kiến tấm lưng của một người phụ nữ.
Cậu bé nhanh chân hướng về phía bóng lưng mà chạy tới, cậu mặc dù biết người phụ nữ kia không thể nào là mẹ của mình nhưng vẫn chạy đến rất nhanh, lại mới chỉ kịp trông thấy gò má của người phụ nữ.
"Cháttt. . .”
Một cây roi da rắn xé gió bay tới, mu bàn tay cậu bé trong nháy mắt sưng lên như bánh bao.
Cậu bé mang tay giấu sau lưng, bén nhọn đau đớn ngay cả đám người lớn cũng đều không chịu nổi, cánh tay cậu phát run, bước chân không khỏi lui về phía sau.
"Mẹ nó, còn tưởng mình là Quý công tử chắc? Đi! "
Tay của người đàn ông giống như gọng kiềm, nắm chặt lấy bờ vai cậu bé. Bé trai bị đẩy đi, ánh mắt vẫn nhìn về phía khung đàn dương cầm, lúc rời đi người phụ nữ kia, cậu với tay bắt lấy tay áo của cô ấy, người phụ nữ quay mặt lại, cô ta quả nhiên không phải là mẹ.
Cậu bé tầm mắt thủy chung nhìn chằm chằm đàn dương cầm trong phòng khách, cậu cũng sẽ đánh đàn, cậu không muốn thế này, mẹ sẽ ôm lấy cậu, cho cậu ngồi trên đùi mình, dạy cậu đánh đàn như thế nào.
Vậy thì nơi này giống như là địa ngục.
Lúc cửa tầng hầm được mở ra, bên trong huyên náo đánh nhau cũng không ngừng lại, trong lồng sắt nhốt hơn mười người, không phân biệt con trai, con gái. Nước ngập hơn một phần ba lồng sắt, mặt nước đục ngầu, nồng nặc mùi máu tươi.
"Nhìn thấy không?” Người đàn ông giơ tay lên: "Nếu muốn sống thì phải khiến cho kẻ khác chết, phía dưới người chết càng nhiều, thi thể chồng chất lên có thể làm cho ngươi đứng được cao hơn.”
Cậu bé hiển nhiên không hiểu những thứ này, cậu vẫn chỉ là một đứa bé.
"Ngươi sẽ hiểu ngay.” Người đàn ông cầm tay của cậu, đem cậu bỏ vào: "Cho ta xem xem, trong huyết thống cao quý của kẻ có tiền, có nhanh chóng bị xé nát thành từng mảnh hay không?”
Nước ngập ngang gối lạnh thấu xương, cậu bé nhìn thấy một đôi mắt như lang sói đang theo dõi mình.
Duật Tôn hô hấp bỗng nhiên gấp gáp, nhịp tim cũng huyết áp nhanh chóng tăng lên, miệng hắn mở to thở phì phò, hai mắt rốt cuộc mở ra, từ trong cơn mê man tỉnh dậy.
"Tôn?” Từ Khiêm gấp rút đè lại bờ vai của hắn, ra hiệu cho hắn chớ lộn xộn: "Cậu cuối cùng cũng chịu tỉnh.”
Duật Tôn nhắm chặt hai mắt, lại mở ra lần nữa: "Tớ sao lại ở chỗ này?”
"Hừ.” Từ Khiêm tháo bao tay xuống, phía trên vẫn còn lưu lại vết máu lúc xử lý miệng vết thương cho Duật Tôn: "Hỏi người phụ nữ của cậu đi, đồ ngốc, cô ta còn cố tình để mặc cậu bị sốt thành như vậy, loại phụ nữ này còn giữ làm gì?”
Duật Tôn nằm trên giường bệnh: "Tớ có yếu đến nỗi vậy không? Sốt một lần không chết người được.”
"Sớm biết thế cũng không cứu cậu, cho cậu sốt thành kẻ ngu đi.”
Duật Tôn cười yếu ớt, vẫn không khỏi động vào miệng vết thương,
"Tớ nói rồi, chờ lúc các cậu thua bởi một người phụ nữ, sớm muộn gì cũng phải trả giá, đúng là, không phải mất đi nửa cái mạng là không được.”
"Mà tớ cũng không thấy cậu bình thường đối với phụ nữ nào tốt cả.” Duật Tôn động động bả vai, phát hiện thuốc gây tê còn chưa hết: "Này, ai bảo cậu cho tôi mặc bộ đồ gớm ghiếc thế này hả?”
Từ Khiêm không có hảo ý liếc mắt qua: "Đây là quần áo bệnh nhân của bệnh viện tớ, người bình thường còn không có cửa mặc đâu, mới vừa cho người cởi quần áo của cậu là hai nữ y tá, đoán chừng nhân cơ hội không ít mà chấm mút cậu đây.”
Duật Tôn lơ đễnh, chỉ cảm thấy ánh mắt Từ Khiêm so với miệng hắn còn hạ lưu hơn.
Duật Tôn nhìn ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên không muốn nhắc lại việc Mạch Sanh Tiêu cố tình hay vô ý trong chuyện này.
Mãi cho đến tối, còn chưa thấy Duật Tôn trở lại.
Dì Hà lòng nóng như lửa đốt, chỉ cần nghe bên ngoài có tiếng kèn xe hơi thì sẽ chạy ra xem.
Mạch Sanh Tiêu đứng ở trước bệ cửa sổ, nơi bày đầy cây Văn Trúc, đều là cô thích. Dì Hà nói là Duật Tôn mua, Mạch Sanh Tiêu đưa tay đến giữa không trung lại rút về, chán nản lại đưa mắt nhìn.
Khung đàn dương cầm đặt ở kia, cô cũng làm như không thấy, dì Hà phủ lên nó một tấm lụa trắng, Mạch Sanh Tiêu cũng chỉ là nhìn, thần sắc vắng ngắt.
Cô hiện tại chỉ hy vọng vết thương trên người nhanh khỏi hơn, cô muốn đi ra ngoài làm việc, buổi tối trở lại cũng không sao, nhưng ít ra ban ngày cô có thể tránh xa nơi này.
Ăn cơm tối xong, dì Hà mới nhận được điện thoại của Duật Tôn, nói đêm nay sẽ không trở về.
Dì Hà thấy hắn không có việc gì, vội vàng vỗ vỗ ngực, bà cúp điện thoại: "Sanh Tiêu, Duật thiếu cuối cùng cũng không sao, ai u, hôm nay thật là dọa chết tôi.”
"Dì Hà, tôi đã nói rồi, anh ta không dễ dàng chết như vậy.” Mạch Sanh Tiêu đứng người lên, đi lên lầu hai.
Đi vào phòng ngủ, tầm mắt của cô không khỏi rơi vào bức ảnh cưới.
Khi đó cô, cười lúm đồng tiền như hoa, cho là Duật Tôn cùng cô kết hôn là muốn đối tốt với cô. Sanh Tiêu đứng thật lâu trước giường, bức hình cưới với cô mà nói, là một kiểu châm biếm nặng nề, Sanh Tiêu trở lại phòng ngoài, nhẹ giọng gọi dì Hà lên lầu.
Duật Tôn cho đến trưa ngày hôm sau mới trở lại Ngự Cảnh Vườn, hắn không thể lái xe nên gọi tài xế qua đón.
Vừa đi vào vườn, đã nghe mùi đồ chát, rất nồng nặc.
Hắn bước đi đến, chỉ thấy trong hoa viên bày một chậu than, hình cưới của hắn và Mạch Sanh Tiêu bị vò nát ném vào bên trong, cháy chỉ còn lại mấy chỗ góc cạnh.
Dì Hà thấy hắn trở về, đâu còn dám đi ra ngoài, nhanh chóng trốn vào phòng bếp.
Duật Tôn một cước đạp bay chậu than: "Là ai làm?”
Lửa chưa dập tắt nên cháy lan ra cỏ trên sân thành một khoảng, chậu than đảo quanh, ảnh cưới bị đốt không còn thấy rõ mặt người. Duật Tôn trong mắt dấy lên phẫn nộ thô bạo. Mạch Sanh Tiêu từ cửa đi ra, hắn lúc trước đốt ảnh chụp của cô cùng với Đào Thần, làm sao lại không nghĩ qua bọn họ cũng sẽ khó chịu thế này?
Cô đi tới trước mặt Duật Tôn, không hỏi vết thương của hắn có gì đáng ngại hay không, ánh mắt cũng chưa từng rơi vào bả vai của hắn. Mạch Sanh Tiêu nhìn qua Duật Tôn trong mắt hung ác nham hiểm: "Có người đã từng nói, hình cưới một khi bị đốt là đại kỵ, bạch đầu giai lão cũng sẽ biến thành phu thê chia lìa.”