Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 128: Duật tôn, tôi đã từng yêu anh



Duật Tôn lạnh lùng ngồi trong xe, hắn bắt chéo chân, tư thế cao quý, khí thế phi phàm, ngón tay được bao quanh bởi khói thuốc, ánh mắt không khỏi hiện lên sự kiêu căng ngạo mạn.

"Đi.” Hắn môi mỏng khẽ mở, chỉ nói duy nhất một từ như vậy.

Tài xế đạp chân ga, chiếc xe màu đen như thú dữ đi xuyên qua màn đêm u tối.

Đám phóng viên rất nhanh bị đẩy ra xa, một chiếc xe không có biển số đột ngột mạnh mẽ dừng lại, phát ra tiếng phanh xe chói tai vô cùng, ngay sau đó cửa xe được kéo ra, hai người đàn ông nhanh chóng xuống xe, mỗi người giữ lấy một cánh tay xụi lơ của Tô Ngải Nhã trực tiếp xách lên xe.

Mọi người đứng xem xung quanh hai mặt nhìn nhau, còn không kịp báo cảnh sát, chỉ nhìn thấy Tôn phu nhân ném cái chai xuống mặt đất, ký giả hiển nhiên là không ý định buông tha bà ấy, vây quanh huyên náo không ngừng.

*******************

Duật Tôn ngồi trên ghế salon bằng da thật, nơi này hẳn là một kho hàng nào đó, trên trần nhà có vài cây quạt, cánh quạt đem ánh sáng mặt trời cắt thành từng mảnh, lúc xuyên qua dường như có mang theo cả sương mù mờ ảo, bốn phía lắp đặt thành những bóng đèn pha loại lớn, bù đắp cho phần ánh sáng thiếu hụt trong kho hàng.

Tô Ngải Nhã bị hung hăng kéo đến, sau đó lại bị vất đến dưới chân hắn, Duật Tôn dường như rất ghét bỏ, ra hiệu cho hai người kia lôi ả ta ra xa.

Mái tóc của ả uốn lọn, trên người toàn hàng hiệu, bất quá Tô Ngải Nhã vì kiếm tiền mà đã túng quẫn, dạo này mới giữ cho mình mấy bộ, mỗi lần trở về đều thay ra: "Ai vậy, các người là ai?” Giọng nói của ả suy yếu, mở to mắt, có thể trông thấy một chút ánh sáng, ả đau đớn không chịu nổi, nửa người co lại, hai bàn tay che kín mặt.

"Có phải ngay cả tiếng nói của tôi mà cô cũng không nhận ra?”

Tô Ngải Nhã nghe vậy, môi run rẩy: "Anh. . . . . .”

"Cô cũng ghê gớm thật, bị giam trong ngục như vậy, được ra còn không biết sống yên ổn mà gây sóng gió.” Giọng nói của người đàn ông bình thản, người bình thường nghe không ra cái đáng sợ bên trong mà chỉ cho rằng hắn có lòng tốt khuyên bảo.

Nước mắt Tô Ngải Nhã vừa rơi xuống, trong mắt lại đau như bị rạch một nhát dao: "Tôn. . . . . .”

Duật Tôn không có đáp lại, cũng không muốn để Tô Ngải Nhã gọi ra tên mình.

"Tôi dù sao cũng đã bên anh lâu như vậy. . . . . .”

Duật Tôn đã ngờ tới Tô Ngải Nhã sẽ lấy tình cũ ra nói chuyện với hắn: "Cùng là phụ nữ của tôi cũng không dừng lại ở cô.”

"Chẳng phải Mạch Sanh Tiêu cũng không xảy ra chuyện gì sao? Tôi cầu xin anh. . . . . .” Tô Ngải Nhã ngày một kích động, tiếng nói lớn hơn, gương mặt càng thêm co rút đau đớn, bàn tay của ả mơn trớn có thể cảm nhận được là mặt của ả đã bị hủy hoại không còn hình dáng.

"Cô thật là ngây thơ, có phải cho rằng chỉ cần cô ấy không có việc gì, tôi liền có thể bỏ qua cho cô sao?”

"Tôi hứa, sau này sẽ đi thật xa, sẽ không trở lại thành phố Bạch Sa nữa.”

"Tôi sẽ không làm gì cô cả, bởi vì có người vẫn chờ tìm được cô.” Duật Tôn lấy ra hộp thuốc lá, ngón tay xẹt qua một hàng, nhưng không có lấy ra. Từ khi Sanh Tiêu mang thai, hắn rất ít khi hút thuốc, cho dù có, cũng sẽ tránh Sanh Tiêu đi, dần dần lại thành thói quen.

"Là ai?”

"Tang Viêm, cô không quên đấy chứ?”

"Tang Viêm?” Khuôn mặt xấu xí của Tô Ngải Nhã lộ ra thần sắc khó có thể tin được. Duật Tôn đã không phân biệt được là ả đang vui hay buồn nữa, hắn mở to mắt: "Đúng, tôi thẳng thắn cho cô biết luôn, Tang Viêm thực sự không chết.”

"Các người. . .” Tô Ngải Nhã cũng không phải ngu ngốc: "Đây là trò chơi để hai ngươi đùa giỡn?”

"Tôi đã đồng ý với Tang Viêm, tìm được người chủ mưu việc này, liền đem giao cho hắn. Còn tuồng vui về sau tôi vốn không muốn tham dự, chẳng qua là tôi có chút tò mò, cho nên muốn xem một chút, lá gan của cô là do cái gì mà to như thế?”

Tô Ngải Nhã tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, ả biết rõ một khi rơi vào tay Tang Viêm, cũng đừng nghĩ đến có thể sống thêm nữa.

Nền xi măng lạnh lẽo xuyên qua lòng bàn tay của ả ngấm vào cơ thể, trước đây khi ả tròn 20 tuổi, cuộc sống trôi qua vô tư lự, như một nàng công chúa, muốn cái gì có cái đó. Ả đi theo Duật Tôn, cũng không hoàn toàn vì tiền, chủ yếu chính là vì hư vinh. Cô nghĩ, có người đàn ông như vậy bên cạnh, cô gái nào mà không hâm mộ ghen ghét? Ả ngồi ở trong xe thể thao Duật Tôn nhằm vào Mạch Sanh Tiêu mà diễu võ dương oai. Bởi vì ả luôn luôn xem thường Sanh Tiêu, thấy cô nhà nghèo, lại học giỏi, còn thể hiện bộ dạng thanh cao. Việc Tô Ngải Nhã không ngờ tới chính là, Duật Tôn nhìn trúng Mạch Sanh Tiêu. Đối với hắn, Tô Ngải Nhã thật sự không thể khống chế, ả không biết được trái tim của hắn sẽ dành cho ai. Từ sau lần đó, quỹ đạo sống của ả hoàn toàn bị phá vỡ, Tô Niên té lầu bỏ mạng, đằng sau là nợ nần chồng chất cùng tình nhân lạnh lùng, Tô Ngải Nhã muốn Sanh Tiêu phải đền mạng, nhưng Mạch Sanh Tiêu lại luôn được Duật Tôn che chở.

Nếu như Tô Niên vẫn còn sống, Tô Ngải Nhã nhiều nhất cũng được xem là tiểu thư danh giá, chẳng may Tô Niên lại chết đi, chỗ che mưa che gió biến thành gạch vụn, học vấn của ả không đâu vào đâu, cũng không đủ kiên cường, cho nên cứ vậy mà lầm đường lạc lối.

"Là cái gì làm tôi to gan? Ha ha. . . Duật Tôn, là do lạnh lùng của anh.” Tô Ngải Nhã chịu đựng cơn đau kịch liệt: "Anh lúc trước nếu không nhúng tay vào việc đó, cũng sẽ có ngày hôm nay. Mạch Sanh Tiêu đi theo anh, chẳng phải bởi vì cái chết của ba tôi sao? Nói một cách khác, anh dùng một cái mạng để đổi lấy một người phụ nữ cam tâm tình nguyện phải không? Thế nào, có phải là rất thỏa mãn không?”

Duật Tôn nghe được những lời nói đó, mặc dù là sự thật, nhưng lại chói tai vô cùng.

Hắn nhíu căng mày kiếm.

"Chẳng lẽ cô không biết cha cô lúc trước đã gây nên chuyện gì sao? Cưỡng chế, đập phá, dời người đi nơi khác, giết người phóng hỏa, bắt ông ta đền một mạng là quá dễ dàng cho ông ấy rồi.” Mắt thấy cha mẹ chết thảm, còn gì có thể tàn nhẫn hơn?

"Tôi ra tù cũng đã điều tra qua, Duật Tôn, anh cũng chỉ là ngoài miệng nói lời dễ nghe thôi, nếu không trao đổi, tại sao chị Sanh Tiêu lại ngồi tù? Ba của tôi là cô ấy đẩy xuống lầu? Còn nói, có camera ghi hình căn cứ chính xác theo, cô ấy trước đây đã gánh tội thay? Tôi còn không hiểu được sao, anh không phải là có thể một tay che trời sao? Vậy thì cần phải dùng đến chị của cô ta thế mạng. . . . . . .”

Duật Tôn nheo đôi mắt dài lại, ánh mắt hung ác nham hiểm bị cánh quạt trong ánh nắng cắt thành những mảnh vụn hắc ám. Chuyện của Mạch Tương Tư, sợ là Sanh Tiêu cũng không thể quên, kỳ thật Mạch Sanh Tiêu lúc trước nói không sai, cô đi theo hắn, vốn chính là muốn mượn tay của hắn giải quyết vụ án của Tô Niên, nhưng về sau A Nguyên lại xảy ra chuyện. . . . . .

Bên trong việc này còn có một chân tướng, hắn giấu giếm Sanh Tiêu đến nay, chưa từng nói ra.

"Tô Ngải Nhã, cô chỉ cần hiểu, hôm nay cô không thể đi ra khỏi nơi đây.”

"Duật Tôn, mặt của tôi biến thành như vậy, cũng là do anh an bài phải không?” Tô Ngải Nhã cắn răng, gương mặt vặn vẹo biến thành bộ dạng đang cười: "Tôi đã từng ngủ cùng anh trên cái giường, anh cho dù coi tôi là một con chó cũng không thể ra tay với tôi như vậy, anh chẳng lẽ không sợ về sau nằm mơ thấy ác mộng sao.”

"Cô đừng làm tôi sợ.” Duật Tôn lơ đễnh: "Chẳng may về sau lại thấy gương mặt này của cô, tôi lại cảm thấy buồn nôn mất.”

"A, khi anh vứt bỏ phụ nữ lại có thể nhẫn tâm như thế, tôi thực thay Mạch Sanh Tiêu cảm thấy bi ai.” Tô Ngải Nhã đôi mắt vô hồn nhìn về phía Duật Tôn: "Theo vết xe đổ này, anh nếu chơi chán rồi cũng sẽ đối xử với cô ấy như vậy phải không? Duật Tôn, anh cho rằng trừng trị tôi là thủ đoạn để lấy lòng cô ấy sao? Thật là buồn cười, huống chi cô ta cũng biết trước đây tôi cùng anh như thế nào, cô ấy đều ghi lòng tạc dạ, tôi không tin cô ấy có thể chịu được sự tàn bạo của anh! "

Duật Tôn nhen nhóm cái bật lửa, ngắm nhìn ánh lửa màu lam bùng lên: "Tôi lại tin rằng, nhìn thấy cô có kết cục này, cô ấy sẽ rất hài lòng. Cô đã lấy đi một chân của Thư Điềm, nếu thật sự cô ấy có mặt ở đây, cũng sẽ không nói với tôi một chữ "không", cô tin không?”

Người đàn ông nói chắc như đinh đóng cột, cũng nhìn xem một chút hy vọng cuối cùng của Tô Ngải Nhã tắt ngấm. Khuôn mặt anh tuấn của Duật Tôn trong ngọn lửa, lúc sáng lúc tối. Hắn nhớ tới lúc Sanh Tiêu trông thấy Mạc Y thì vô cùng sợ hãi, hắn đem Mạc Y đưa tới trước mặt cô, hắn thay cô đòi lại công bằng, lại không nghĩ đến, Mạch Sanh Tiêu đã nôn mửa không ngừng.

Duật Tôn cho rằng, cách tốt nhất để tồn tại, chính là khi mất đi phải đòi lại gấp đôi. Mỗi khi hắn cho rằng Mạch Sanh Tiêu sẽ cảm thấy thật sự hài lòng, nhưng lại không ngờ, cô ấy lại cho rằng hắn càng thêm tàn nhẫn, vô tình đẩy khoảng cách giữa hai người càng thêm xa.

Duật Tôn khép lại bật lửa rồi đứng đậy, đem Tô Ngải Nhã giao cho Tang Viêm là tốt nhất. Món nợ này, Tang Viêm muốn cùng ả tính thật rõ ràng.

Tô Ngải Nhã duỗi một tay ra, Duật Tôn vượt qua người của ả, sải bước ra khỏi kho hàng.

*******************

Lái xe trở về Ngự Cảnh Viên, giằng co cùng cô ta hơn nửa ngày, đã đến lúc màn đêm bắt đầu buông xuống.

Mạch Sanh Tiêu thần sắc lo lắng, không mang dép ở phòng khách đi tới đi lui, dì Hà thấy cô có tâm trạng khác thường, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì: "Sanh Tiêu, ngồi xuống đi, cô làm tôi thật muốn chóng mặt.”

Dì Hà vừa nói xong, liền nghe tiếng xe chạy vào khuôn viên, Mạch Sanh Tiêu đi nhanh ra cửa. Dì Hà ngắm nhìn, trên mặt nở nụ cười, thì ra là đợi Duật Tôn trở về.

Người đàn vừa mới bước tới cửa, Sanh Tiêu không thể chờ đợi liền mở miệng: "Sao rồi?”

Duật Tôn thay đổi giày, Mạch Sanh Tiêu theo một đường vào phòng khách: "Có tìm được Tô Ngải Nhã không?”

"Có.”

Sanh Tiêu trong lòng thả lỏng, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt Duật Tôn có cái gì đó không đúng: "Làm sao vậy?”

Duật Tôn dựa vào thành ghế, nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương bên cạnh: "Em muốn biết anh đối vớ

i cô ta như thế nào không?”

Mạch Sanh Tiêu vô thức biểu lộ ra khuôn mặt cứng đờ, cô bỗng nhớ tới Mạc Y, sắc mặt liền trắng bệch, cô nhíu chân mày, nhìn thẳng vào hai mắt Duật Tôn. Cô không nói lời nào, rồi giống như đang chuẩn bị tư tưởng, để sẵn sàng chuẩn bị nghe chuyện hắn sắp nói.

Duật Tôn mắt thấy cô như lâm vào đại trận, hắn nghĩ đến, Tô Ngải Nhã nói không phải là không có lý.

Khuôn mặt anh tuấn căng thẳng của hắn giãn ra, khóe miệng tràn ra vui vẻ tà tứ, Duật Tôn giơ bàn tay lên xoa đầu Mạch Sanh Tiêu: "Anh giao cô ta cho Tang Viêm.”

Tóc của Sanh Tiêu bị hắn làm rối, sợi tóc rơi vào ánh mắt, cô vung tay lên đẩy tay Duật Tôn ra, trên mặt cứng ngắc cũng vì lời nói đó mà nhu hòa hơn. Cô cho rằng, Tô Ngải Nhã sẽ là Mạc Y thứ hai, đi theo người đàn ông như cây thuốc phiện này, thật sự là không có kết cục tốt.

"Sanh Tiêu.” Duật Tôn đột nhiên lại mở miệng, hắn đem bàn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn Mạch Sanh Tiêu: "Để tóc dài đi, tôi thích em để tóc dài.”

Mạch Sanh Tiêu lúc ấy đem tóc cắt ngắn, vì một vấn đề thực tế nhất đó là cô muốn tiết kiệm dầu gội cũng như thời gian gội đầu. Rời khỏi thành phố Bạch Sa một thời gian, là lúc cô cảm thấy mình chỉ cần sống là được, cô thậm chí cảm thấy khi đó với cô mà nói, nếu muốn dưỡng tóc dài được tốt cũng là chuyện vô cùng xa xỉ.

Có một số việc không nên đề cập tới thì tốt hơn, nhắc tới, trong lòng lại tự nhiên đau đớn.

Mạch Sanh Tiêu dùng sức gạt tay hắn ra: "Nhưng tôi thích như vậy hơn! " Nói xong, đứng người lên muốn đi, kỳ thật Sanh Tiêu cũng thích mái tóc dài của mình lắm, cô còn chưa kịp bước đi, thình lình đã bị hắn ôm eo trở về: "Sao em lại nổi nóng, làm sao vậy?”

Mạch Sanh Tiêu ngắt nhéo vài cái: "Tôi có xinh đẹp hay không, cũng không phải để cho anh xem.”

Duật Tôn vòng tay ôm chặt, không dám ôm lấy bụng của cô, liền dời lên tại trước ngực cô. Hắn đối với Sanh Tiêu không phải không tức giận, mà là phát hiện dùng cứng rắn chế ngự cứng rắn của cô cũng vô dụng. Nên dứt khoát thay đổi phương thức, chỉ cần Mạch Sanh Tiêu không xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của hắn là được: "Em cả ngày xinh đẹp ở trước mặt anh, chính là cho anh xem còn gì.”

Sanh Tiêu trông thấy dì Hà đem đang dọn cơm tối, cô nhấc chân lên, vặn vẹo uốn éo muốn đứng lên, nhưng Duật Tôn lại ôm cô chặt hơn, người đàn ông đưa ra một cánh tay, không kiêng nể gì di chuyển xuống bên hông cô, về sau, lại cứ thế tự do trượt đến mông của cô: "Anh nghe người khác nói, khi phụ nữ mang thai chỗ này sẽ lớn hơn, quả nhiên. . . . . .”

Sanh Tiêu đánh vào tay của hắn: "Là anh nghe người khác nói thế à? Vậy thì anh suốt ngày đi nghiên cứu những thứ này sao?”

"Anh giống sao.” Duật Tôn đem cằm gối lên cần cổ Sanh Tiêu, trong miệng lời nói mang ý trêu chọc, mập mờ khăng khít: "Anh bây giờ lại muốn, nếu không buổi tối. . . . . .”

Mạch Sanh Tiêu nghiêng đầu lại, cô màu da trắng nõn mịn màng, đôi môi không điểm mà hồng, hơn nữa loại thần sắc giận dỗi này, trong lúc vô tình lại tăng thêm hấp dẫn. Sanh Tiêu nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lẽo, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm chòng chọc vào hắn.

Mỗi lần như vậy, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Duật Tôn mà không nói lên lời, chịu đựng nghẹn lại thành tổn thương.

Người đàn ông đón lấy tầm mắt của cô, khóe miệng khẽ cắn môi, hắn để sát vào, giọng nói có vẻ kinh ngạc: "Sanh Tiêu?”

Mạch Sanh Tiêu nhìn qua hắn, nghe xem hắn còn muốn nói gì.

"Trên mặt em có vết xạm lớn quá.”

Phụ nữ đối với sắc đẹp trời sinh vốn vô cùng nhạy cảm, Mạch Sanh Tiêu thần sắc biến đổi, mà thấy hắn hiển nhiên vẫn còn nhìn chằm chằm như thế, cô không chút nghĩ ngợi duỗi hai tay che khuất gò má, cũng đem mặt úp vào bàn tay.

Lúc này thai nhi đã hơn 3 tháng, bụng cũng bắt đầu nhô lên rồi sao?

"Duật Thiếu, Sanh Tiêu, ăn cơm tối ạ.”

Duật Tôn lúc này mới buông tay ra, Mạch Sanh Tiêu tiện thể đứng dậy. Ngồi ở trước bàn ăn ăn cơm, cô cứ cúi đầu xuống mãi, giống như không muốn người khác nhìn kỹ mặt của mình. Duật Tôn vén đẩy mấy miếng, trông thấy bộ dạng cô như vậy, hắn có chút buồn cười. Sanh Tiêu nâng tay phải lên gắp thức ăn, cô còn đeo đồng hồ Đào Thần tặng. Duật Tôn ngắm nhìn, niềm vui còn chưa dâng lên ánh mắt, đã bị hơi thở chững lại mà tản đi. Cô cũng yêu cái đẹp, muốn giữ nó lại để có thể che đi miệng vết thương của hai nhát dao dữ tợn kia. Duật Tôn chưa bao giờ thấy cô tháo xuống, mà ngay cả đi tắm, cũng sẽ đem đồng hồ vào phòng tắm.

Vết thương trước ngực của Sanh Tiêu khôi phục rất tốt, chỉ có điều cô không chịu cho Duật Tôn xem, hắn cũng không biết mắt thường có thể nhìn thấy hay không.

Người đàn ông có chút xuất thần, lại cảm thấy ăn vào thật vô vị.

*******************

Ban ngày Thư Điềm đã nhận được điện thoại của Tang Viêm, nói khi hắn xử lý xong việc sẽ đến bệnh viện, cô trở mình trằn trọc, đợi cho đến rất khuya còn chưa thấy bóng dáng của hắn ở đâu.

Nghe Tang Viêm nói trong điện thoại là đã tìm được Tô Ngải Nhã, Thư Điềm nhìn vào nửa chân còn lại của mình, nhịn không được nước mắt lưng tròng.

Phòng bệnh ngoài cửa vẫn có người trông coi như cũ, Tang Viêm đi vào bệnh viện, cũng không cho người rời đi, hắn mở cửa đi vào, Thư Điềm đem khuôn mặt nhỏ nhắn đã dán vào gối mà ngủ.

Tang Viêm đi đến trước giường, ngồi xuống.

Thư Điềm mơ mơ màng màng cảm giác được có người động vào chân cô, cô mở to mắt, phát hiện người đàn ông khom người nhẹ nhàng xoa dịu chỗ vết thương của cô, bộ dáng chăm chú, động tác cẩn thận. Cô vội vàng chống thân lên: "Đừng như vậy. . .”

Sau khi bị thương, miệng vết thương này ngay cả cô cũng không dám nhìn trực diện.

Đây có thể là xấu hổ tự ti nhất của cô, Thư Điềm làm sao có thể khiến nó phơi bày ở trước mắt Tang Viêm, cô cuống quít cầm chăn muốn che đi.

"Đừng nhúc nhích! " Tang Viêm cầm tay của cô: "Anh đã hỏi qua bác sỹ, chân của em phải được thường mát xa, như vậy thì sẽ có lợi cho việc bình phục, đến lúc tập đi cũng sẽ không quá đau nhức.”

"Tang Viêm, em không muốn anh nhìn thấy nó, mà ngay cả em cũng thấy nó thật xấu xí, ngay cả em cũng không dám nhìn.”

Cô cúi mặt, sự kiên cường trong cô không thể ngụy trang trước mặt người đàn ông mà cô yêu.

Tang Viêm đem chân Thư Điềm cẩn thận đặt ở trên giường, lại dùng chăn mền đắp lên, bàn tay hắn vén tóc của cô lên: "Có xấu thì cũng là một bộ phận của thân thể em, huống hồ, anh không thấy có cái gì là xấu cả, không bao lâu nữa, em vẫn có thể đứng lên giống như lúc trước đường hoàng bước đi.”

Thư Điềm nhìn vào ánh mắt kiên nghị của Tang Viêm, lần này, lại mừng đến phát khóc: "Em cái gì cũng không sợ, vì em cảm thấy ông trời cũng không bất công với em. Có Soái lão đại ở đây, em có thể đi được giống như lúc trước, em còn muốn kết hôn cùng anh.”

Bàn tay Tang Viêm vuốt gáy của Thư Điềm: "Đúng vậy.”

Cô lau nước mắt: "Chuyện này đã xử lý thế nào?”

Ngón tay Tang Viêm nhẹ vuốt tóc của Thư Điềm: "Anh chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ có thể làm tổn thương em một lần nào nữa. '

Thư Điềm thức thời không tiếp tục hỏi nữa: "Em muốn xuất viện.”

"Được, ngày mai anh sẽ làm thủ tục xuất viện.” Tang Viêm nghiêng người hôn lên trán cô: "Anh đưa em về nhà.”

"Còn có.” Thư Điềm hai tay ôm lấy hắn: "Em không muốn hôn lễ trì hoãn quá lâu, em muốn sớm được gả cho anh.”

"Được.” Tang Viêm đem Thư Điềm dùng sức ôm chặt vào lòng: "Chờ khi em bình phục, chúng ta lập tức kết hôn.”

Cô gật đầu, mặt dựa vào bả vai hắn, nước mắt nóng hổi rơi vào trên vai.

*******************

Mạch Sanh Tiêu ăn qua cơm tối rồi lên lầu, cô ngồi ở mép giường, lấy ở trong tủ đầu giường ra một chiếc gương, vừa muốn soi thì liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô vội vàng đem gương nhét trở về.

Duật Tôn ngồi xuống bên cạnh cô, Sanh Tiêu thấy hắn ý vị nhìn vào mình, liền quay mặt đi.

"Sanh Tiêu, chúng ta đi đánh đàn, giống như trước đây.”

Mạch Sanh Tiêu không nghĩ tới hắn đột nhiên lại đề xuất ra yêu cầu này, cô thần sắc không khỏi kích động: "Tôi từ nay về sau không còn đánh đàn dương cầm nữa.”

"Vì sao lại vậy?”

"Tay của tôi còn có thể đàn được sao?”

"Anh có thể làm tay kia của em.”

Mạch Sanh Tiêu lắc đầu: "Sau khi tay phải của tôi bị phế, tôi khi đó còn mong một bàn tay, nhưng bây giờ bàn tay ấy cũng mất, tôi thật sự đàn không được bất kỳ một âm thanh tuyệt vời nào.”

"Sanh Tiêu, Đào Thần chết, có phải trong lòng em vẫn có cất giấu hắn? Chẳng lẽ cuộc sống sau này em cũng không muốn sao? Vậy con của chúng ta là cái gì? Nó không đáng để cho em yêu thương sao?

"Duật Tôn, yên lặng như lúc trước không tốt sao? Anh muốn chúng ta lớn tiếng phải không? Tôi thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, đứa bé là của tôi, tôi tất nhiên là yêu nó, bằng không tôi cũng sẽ không lựa chọn việc sinh nó ra. . . . . .”

"Vậy chúng ta cùng nhau sống thật tốt. . . . . .”

"Anh lại muốn như thế nào?” Mạch Sanh Tiêu gạt tay hắn ra: "Anh đã được như ý rồi, không phải tôi vẫn bên cạnh anh đây sao?”

"Anh không phải muốn là chỉ cần em ở bên cạnh không thôi.”

"Vậy để tôi ra đi.”

Duật Tôn nổi nóng, nói thật chậm: "Sanh Tiêu, tôi không tin em thật sự không hiểu tôi đang nói gì.”

Cô đương nhiên hiểu, chỉ là tìm không được câu trả lời

Duật Tôn giữ chặt cổ tay Sanh Tiêu: "Cách tốt nhất để vượt qua, chính là đối mặt với nó, dương cầm cũng thế mà Đào Thần cũng như vậy.” Duật Tôn lôi kéo Sanh Tiêu ra khỏi phòng, Mạch Sanh Tiêu một tay giãy giụa, lại bị hắn lôi xuống lầu, động tác của người đàn ông không mấy thô lỗ, cô sợ động thai, đành phải miễn cưỡng theo sát phía sau.

Khung đàn xoa hoa một vẻ trầm uy đặt ở góc phòng khách, Duật Tôn vén tấm lụa trắng bao phủ, tất cả đều là sắc trắng, mê hoặc biết bao tầm mắt của mọi người.

Người đàn ông ngồi xuống trước, lôi kéo tay Mạch Sanh Tiêu ra hiệu cho cô cũng ngồi xuống.

Sanh Tiêu đối với đàn dương cầm mà nói, có một nửa hạnh phúc, một nửa lo âu. Lúc cô chuyển ra Hoàng Duệ Ấn Tượng, Duật Tôn liền tựa vào trước khung đàn, khi đó Mạc Y rạng ngời vô cùng,

đúng là được cưng chiều. Ánh mắt là Duật Tôn nhìn Mạc Y, Mạc Sanh Tiêu đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ. Cô rất nhanh nắm chặt hai tay, hô hấp đau đớn cùng với lạnh thấu xương, người đàn ông hoàn toàn chưa nhận ra thì bị Mạch Sanh Tiêu dùng sức gạt đi.

"Tôi không đánh được.”

"Còn có tôi ở đây.”

"Duật Tôn, lúc tôi chuyển ra Hoàng Duệ Ấn Tượng, Mạc Y đã đàn bài gì anh còn nhớ rõ không?” Mạch Sanh Tiêu mím chặt môi hỏi hắn.

Duật Tôn cũng không trả lời.

"Tôi còn nhớ rất rõ, cô ta nói với tôi là, tôi được đàn bằng cây đàn tốt nhất, đến nay tại Hoa Nhân không ai bằng. Cô ta luôn không phục, muốn cùng tôi so tài tại chỗ. Cô ta còn muốn đưa tay ra giữ lấy tay tôi. Tôi khi đó liền phát hiện, tay cô ta cũng thật mảnh mai, chỉ có thể đánh đàn.” Mặc dù đã cách hai năm, nhưng đối với cảnh tượng đó, Sanh Tiêu vẫn còn nhớ rõ ràng: "Duật Tôn, khi đó anh liền đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, không chút nào bận tâm đến vết thương tôi mới khâu hơn 12 mũi. Tôi khi đó mới biết được, trong lòng của anh một chút cũng không có tôi. Nếu không, khi tôi còn là Duật phu nhân, anh cũng sẽ không tùy tiện để người khác cứ thế mà vũ nhục tôi.”

Giọng nói của cô nghẹn ngào, những việc kia giấu ở trong lòng vĩnh viễn là một vết thương, cho dù cô không muốn nghĩ đến, cũng vô dụng, động vào nếu không kiêng nể, mãi mãi đau khôn nguôi.

"Em khi đó tại sao không nói cùng tôi, còn nói là tại tôi?

Duật Tôn biết rõ, có một số việc là nhất định phải đối mặt.

Hắn đứng dậy, thân ảnh cao lớn che đi ánh sáng trên người Mạch Sanh Tiêu: "Em không thể tha thứ nhất, có phải là vì mối quan hệ giữa tôi và Mạc Y?”

Hắn cuối cùng cũng hiểu được, Mạch Sanh Tiêu tại sao lại không thể tha thứ cho hắn.

Duật Tôn chỉ nghĩ rằng, hắn đối Mạc Y không có tình cảm. Dù sao trước khi hắn biết Mạch Sanh Tiêu cũng đã có không ít các phụ nữ khác. Những việc này, cô đều đã biết. Hắn cho rằng hắn không yêu ai, hắn chỉ xem họ là đồ chơi. Duật Tôn xem Mạc Y và người trước phụ nữ trước của hắn là cùng một loại. Hắn lại không nhận thức được, hôn nhân phải dựa vào lòng chung thủy mới có thể duy trì.

"Bây giờ nói những lời này còn có tác dụng sao?”

"Sanh Tiêu, em nói tôi biết đi, có phải hay không?”

"Duật Tôn, không giống nhau, dù bây giờ không có Mạc Y cũng không giống nhau, anh sẽ không hiểu đâu.” Vật đổi sao dời, huống chi còn có một Đào Thần ở giữa hai người.

"Rốt cuộc vì sao lại không giống? ! " Duật Tôn âm u, giương cao tiếng nói.

Mạch Sanh Tiêu chằm chằm vào gương mặt này, cô có thể cảm giác được Duật Tôn đang không khống chế được: "Anh vì cái gì mà không cho tôi như vậy.”

Cô thấy người đàn ông nghẹn lại, có mấy lời ở trong miệng lại không nói ra được.

"Duật Tôn, có lẽ tôi sẽ cho anh biết nguyên nhân, rồi anh sẽ hiểu, tại sao tôi không bao giờ có thể tha thứ cho anh.” Mạch Sanh Tiêu nghiền nát từng chữ, một hồi nước mắt nhịn không được mà rơi xuống: "Có thể anh sẽ không bao giờ hiểu được, bởi vì tôi đã từng yêu anh, yêu sâu đậm tận xương tủy. Tôi không tha thứ cho anh, không phải như anh nghĩ rằng bởi vì tôi không thể mở lòng, mà hoàn toàn là bởi vì tình yêu đó dành cho anh đã mất rồi.”

----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.