Đau bụng sinh cũng không phải là rất rõ ràng, mỗi hai giờ sẽ khẽ đau nhức một chút.
Mạch Sanh Tiêu xoa bụng, nằm thẳng ở trên giường không có nhúc nhích.
Bầu trời nổi lên dải màu trắng, cô nghe được Duật Tôn bên cạnh trở mình, hình như muốn rời giường. Mạch Sanh Tiêu ngó ra ngoài cửa sổ, chờ người đàn ông trở ra khỏi phòng tắm thì ngày đã rạng sáng.
Hắn đứng ở trước tủ quần áo lựa chọn y phục, ngón tay thon dài lướt qua hàng áo sơ mi. Mạch Sanh Tiêu nhìn qua người đàn ông đưa lưng về phía cô, hắn cởi đồ ngủ, lộ ra tấm lưng trần tinh tráng. Sanh Tiêu miễn cưỡng chống thân lên, trong lòng vừa mong đợi lại vừa lo lắng.
Duật Tôn lấy áo màu phấn nhạt, rất kén màu sắc, hắn xoay người, lại trông thấy Mạch Sanh Tiêu thình lình đứng ở sau lưng hắn.
"Hôm nay anh có khả năng đến tối mới về vì có một buổi tiệc quan trọng.”
Người đàn ông lấy áo sơ mi mặc lên người, Sanh Tiêu thấy hắn khẩn trương, cô mới mở miệng nói: "Không đi có được không?”
Duật Tôn vẻ mặt nghi hoặc, bởi vì Mạch Sanh Tiêu cũng không can thiệp vào chuyện của hắn: "Vì sao?”
"Bụng tôi có cảm giác đau, khả năng muốn sinh.”
Động tác trên tay Duật Tôn ngừng lại tại nút cài tay áo, hắn liền giật mình, rất nhanh đã kịp phản ứng, hắn thu tay lại, ống tay áo bên trái như vậy mà bung ra: "Đáng chết! Chuyện khi nào?”
"Tối hôm qua, sau nửa đêm.”
"Làm sao mà em không chịu nói sớm?” Người đàn ông vẻ mặt lo lắng, đứng tại chỗ chân tay lại có chút luống cuống.
"Tôi đau bụng sinh cũng chưa rõ ràng, với lại ở bệnh viện buổi tối thì chẳng phải là không có bác sỹ sao?”
"Em thật ngốc! " Giọng nói của Duật Tôn không nặng nề trách móc: "Anh muốn họ đến lúc nào, họ chậm một giây cũng không dám.”
Mạch Sanh Tiêu hai tay đặt tại phía sau lưng, Duật Tôn gấp rút nâng đỡ cô xuống lầu: "Sao vậy, đau dữ dội sao? Anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”
"Giờ lại không thấy đau.”
Hai người đi tới phòng khách, dì Hà đang chuẩn bị bữa sáng: "Duật Thiếu, Sanh Tiêu, hôm nay dậy thật sớm, tôi. . . . . . . .”
"Dì Hà, Sanh Tiêu muốn sinh, nhanh đi chuẩn bị đồ đạc mang lên xe.”
"Sao?” Dì Hà đầu tiên là cả kinh: "Oh, vâng vâng vâng. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu nâng cao cái bụng: "Tôi còn đang mặc đồ ngủ. . . . . . . . .”
"Giờ không quản được nhiều như vậy.” Bàn tay Duật Tôn dán chặt lên thắt lưng Sanh Tiêu: "Dù sao mặc đồ ngủ cũng có thể đi ra ngoài.”
Nhờ trước đó vài ngày Mạch Sanh Tiêu đã bắt tay vào chuẩn bị, nên dì Hà ôm hai túi đồ lớn bỏ vào vali phía sau, bà cùng Sanh Tiêu ngồi ở ghế phía sau: "Sao rồi? Có phải cảm giác được đau bụng sinh rồi không?”
"Vâng, hiện tại không sai biệt lắm, cách một tiếng đồng hộ sẽ đau thắt phía dưới.”
"Đừng lo lắng quá, không có chuyện gì đâu. Có vài người cảm thấy đau nhức, một ngày một đêm còn chưa sinh được đứa nhỏ. Nếu mà đau bụng cứ chừng 3 phút một lần, đó mới là gấp.”
Mạch Sanh Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô lo lắng nắm chặt tay. Cảm giác được cục cưng trong bụng đang không thể chờ đợi được mà muốn ra ngoài. Cô khó nén được hưng phấn, nhưng dù sao cũng là lần đầu sinh con. Trời sinh cảm giác sợ hãi làm ánh mắt cô bàng hoàng. Duật Tôn nhìn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn kỹ vẻ mặt Sanh Tiêu: "Không có chuyện gì, sinh mổ không có nguy hiểm đâu.”
Mạch Sanh Tiêu đối với ân cần của hắn cũng không bỏ ngoài tai ngoài mắt nữa: "Tôi không sợ, chỉ có chút ít nóng lòng.”
Dì Hà ở bên cạnh khẽ cười: "Lần đầu tiên đều như vậy, chờ mình trải qua rồi có thể hiểu được. Niềm vui nhất của cuộc đời chính là gì, còn không phải là chờ đón con mình sinh ra sao! "
Mạch Sanh Tiêu trầm mặc không nói, Duật Tôn cũng nghiêng đầu lại, chuyên tâm lái xe.
*******************
Đi vào bệnh viện của Từ Khiêm, phòng giải phẫu tốt nhất đã được chuẩn bị. Bác sỹ gây mê, kể cả chuyên gia phụ khoa đều đã đứng chờ, Từ Khiêm mặc áo khoác trắng đứng ở cửa phòng mổ, Mạch Sanh Tiêu đang ở trong phòng bệnh làm các bước chuẩn bị.
May là Sanh Tiêu vẫn chưa ăn bữa sáng, cô nằm ở trên giường bệnh, được hai người hộ công đẩy đến phòng giải phẫu.
Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy trên đỉnh đầu có một chiếc đèn nhỏ sáng ngời bật lên, Duật Tôn cùng Từ Khiêm ngồi ở cửa, nghe được động tĩnh, Duật Tôn đứng dậy sải bước đến bên cạnh Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu lúc này đã thay đổi y phục, Duật Tôn nắm chặt tay của cô. Sanh Tiêu không có đẩy ra, hai người nhìn nhau một lát, hộ công cũng ngừng lại.
Duật Tôn buông lỏng tay, nhìn theo Mạch Sanh Tiêu bị đẩy vào.
Cửa, đóng kín lại.
Đáy lòng Duật Tông bỗng dưng khẩn trương lên, thần sắc hắn lo nghĩ ngồi xuống. Từ Khiêm thấy thế, hai tay bỏ vào túi áo ngồi vào bên cạnh hắn: "Cậu vì sao không vào cùng?”
Từ Khiêm mắt thấy người đàn ông sắc mặt trắng bệch, cả khuôn mặt tựa hồ cũng chìm vào một loại u ám bi thương thảm thiết và đấu tranh tư tưởng. Tay phải Từ Khiêm nhẹ đặt lên đầu vai của hắn: "Tôn?”
Duật Tôn nhíu chân mày, sống mũi thẳng tắp có chút nhăn lại: "Cậu có thể tận mắt nhìn người phụ nữ của mình bị người ta rạch bụng ra sao?”
Từ Khiêm giật cả mình, tiện đà khinh miệt: "Tớ thèm vào, ở trong bệnh viện của tớ phương tiện đều là tốt nhất, như thế nào mà bị cậu đánh đồng vào lò mổ heo vậy, cậu có biết thưởng thức hay không?”
Tóm lại, Duật Tôn nhớ tới hoàn cảnh như vậy, toàn thân sẽ đau đớn đến run rẩy, đâm sâu vào xương cốt. Hắn nhắm lại đôi mắt sắc bén, trong hành lang thoáng mát hài lòng, hơn nữa có máy điều hòa, huống chi lại là sáng sớm, sẽ không cảm thấy nóng nực. Nhưng Duật Tôn ngay cả thái dương cũng đều là mồ hôi, trong bàn tay lại càng thêm ướt át khó chịu.
Cửa phòng phẫu thuật đối diện đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc áo vô trùng lao ra ngoài, hắn như không còn nhận thức được mà loanh quanh tìm kiếm gì đó. Duật Tôn mở mắt ra, chỉ thấy hắn nhanh chóng chạy đến đằng kia, lại tiếp tục tìm thùng rác mà nôn mửa kịch liệt.
Y tá ở phía sau chạy tới cửa: "Này, anh không cắt dây rốn sao?”
Y tá thấy bộ dáng kia của người đàn ông, cũng đành chịu: "Thiệt thòi đều là phụ nữ chúng ta, vậy sao đàn ông đứng ở bên cạnh xem cũng chịu không nổi?” Nói xong, xoay người đi vào phòng giải phẫu.
Duật Tôn nghe vậy, khuôn mặt có thể làm điên đảo chúng sinh càng phát ra trắng bệch đến dọa người.
*******************
Mạch Sanh Tiêu nằm co lại giường bệnh, bác sỹ gây mê chuẩn bị tiêm thuốc tê cho cô: "Hai chân co hết sức lên, đầu gối đẩy lấy cằm.”
Sanh Tiêu nghiêng người lại, cảm giác được thuốc tê theo xương sống chảy vào người, cô rất nhanh bị mang lên bàn giải phẫu. Mạch Sanh Tiêu nằm một lúc mới phát hiện là nửa người dưới đã không thể nhúc nhích.
Dịch truyền lạnh như băng từng chút một theo mạch máu của tay chảy vào trong cơ thể, Sanh Tiêu không nhìn thấy các động tác ở nửa người dưới, cô nắm chặt hai tay, bác sỹ gây mê bên cạnh thấy thế liền cùng cô nói chuyện: "Có phải lo lắng lắm không? Không sao đâu, chỉ là tiểu phẫu thôi, khoảng một giờ là có thế ổn.”
Cả trái tim Mạch Sanh Tiêu như bị treo lên: "Giải phẫu bắt đầu rồi sao?”
"Bắt đầu rồi.”
Cô lúc này mới thở ra.
Bác sỹ gây mê ở bên cạnh muốn dời đi sự chú ý của cô, khoảng 15 phút sau, Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm thấy có người đang dùng sức lôi kéo gì đó. Tầm mắt của cô nhìn về phía phiến cửa chính đang đóng chặt, lúc này lại hy vọng có người cùng cô, dù là đứng ở bên ngoài cũng tốt.
"Cô thích con trai hay con gái?”
Sanh Tiêu nhếch môi: "Tôi đều thích cả, con trai hay con gái đều tốt.”
"Oaaaaa. . .”
Mạch Sanh Tiêu xoay mình cảm thấy cả thân thể được buông lỏng, nương theo tiếng khóc trong trẻo vang dội rồi lại nỉ non, cô nghe được bác sỹ nói: "Chúc mừng cô, là một bé trai.”
Sanh Tiêu kiềm lòng không được, nước mắt chảy ra. Cô bắt đầu nghẹn ngào, bác sỹ đem em bé ôm đến bên cạnh. Duật Tôn nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ bên trong, đâu còn ngồi yên được nữa, hắn đứng dậy đi đến cửa.
Từ Khiêm nhắc nhở: "Đừng nóng vội, sẽ ôm ra ngay lập tức mà.”
Bác sỹ đem tắm rửa sạch sẽ vết máu trên người em bé, quấn khăn kỹ lưỡng ôm đến trước mặt Sanh Tiêu: "Nào, để mẹ hôn bé nào.”
Khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu đầy nước mắt: "Con yêu, con yêu. . . . . . . .”
"Oa oa oaaa. . .”
"Tốt lắm, ba ba ở bên ngoài cũng lo lắng chờ đợi, đi ra ngoài để trông thấy ba ba nào.”
Sanh Tiêu mắt nhìn thấy bác sỹ ôm em bé ra khỏi phòng giải phẫu, cô che miệng ý vị khóc lên. Cô nghĩ, loại cảm giác này nếu không đích thân cảm nhận qua, ai cũng không có hiểu được vì sao tim đâp nhanh. Bác sỹ gây mê giúp cô lau nước mắt: "Đừng khóc, khóc sẽ xấu con mắt, sinh con là chuyện vui nhất mà.”
Mạch Sanh Tiêu không ngừng gật đầu: "Vâng.”
Cửa phòng giải phẫu bị mở ra, Duật Tôn còn chưa thấy rõ bóng người đã liền thẳng bước về phía trước: "Mẹ và con cũng không có chuyện gì chứ?”
"Vâng, đều tốt cả, chúc mừng Duật thiếu, là một chàng trai.” Bác sỹ đưa tờ danh sách trong tay cho hắn: "Mời ký tên.”
Duật Tôn cầm lấy bút, tầm mắt rơi xuống tã lót trên người đứa bé: "Vợ tội khi nào thì ra được vậy?”
"Khâu lại miệng vết thương là có thể.”
Đứa bé nhắm chặt hai mắt đang khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn này cũng không bằng một bàn tay cỡ lớn, đầu nó tròn xinh xắn, đang giơ quả đấm nhỏ tại trước ngực bác sỹ không ngừng động đậy. Duật Tôn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào, bút trong tay cũng cứng đờ không rơi xuống giấy.
Còn nhỏ tuổi mà chỉ biết sắc. Từ Khiêm buột miệng nói thầm.
"Oaaaa. . .” Một hồi tiếng khóc phát ra càng bén nhọn, Duật Tôn ký tên qua loa, tiếp nhận đứa bé từ trong tay bác sỹ.
Lần đầu tiên nhìn thấy là hắn có thể kết luận đứa nhỏ này là của hắn.
Duật Tôn xem xét thật kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng, da của nó rất non, như thể trong nháy mắt có thể bị bể ra, tay thật là nhỏ. Bác sỹ cầm danh sách đi ra ngoài, Duật Tôn trông thấy ở cổ tay cục cưng có bài ký màu xanh biếc: 3. 8 kg, 52 cm.
Từ Khiêm đi tới gần: "So với bộ dạng của cậu cũng thật giống.”
"Nó là con tớ, tất nhiên sẽ giống tớ.”
Cắt.
Lúc tiểu phẫu kết thúc Mạch Sanh Tiêu được đẩy ra, Duật Tôn
còn đứng ở cửa, Sanh Tiêu ngắm nhìn: "Con đâu rồi?”
"Đã đưa về phòng bệnh.”
Mạch Sanh Tiêu tinh thần rất tốt, dì Hà cùng với chị Nguyệt mời tới đều đã ở phòng bệnh. Mạch Sanh Tiêu nhìn xung quanh, nơi này đúng là có hoàn cảnh tốt, còn rất đúng tâm lý, vách tường không phải là màu trắng đè nén người khác mà là màu xanh nhạt. Cả phòng thoải mái so với khách sạn không hề kém hơn.
Đứa bé khóc mệt, lúc này đang ngủ trong nôi.
Mạch Sanh Tiêu nằm thẳng ở trên giường, còn có hai chai nước muối giảm nhiệt. Duật Tôn cánh tay chống ở mép giường, cúi người xuống: "Sao rồi, miệng vết thương đau không?”
"Không đau.”
Người đàn ông vén tóc của cô ra hai bên, nghiêng người qua, môi mỏng hôn lên bên má của cô. Mạch Sanh Tiêu gấp rút tránh ra bên cạnh cũng không kịp.
"Sanh Tiêu. . . . . . .” Duật Tôn lùi lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, hắn có rất nhiều lời còn nghẹn ở cổ họng, Mạch Sanh Tiêu thấy hắn cũng không có ý tứ muốn tránh ra: "Chúng ta có con rồi.”
Sanh Tiêu nhìn vào đáy mắt mừng rỡ của người đàn ông, tầm mắt cô xuyên qua cánh tay của hắn, nhìn về phía cục cưng ở trong nôi, cô không tàn nhẫn mà dập tắt niềm sung sướng duy nhất này của hắn. Lúc này, nếu cô lại lấy Đào Thần làm bia đỡ đạn thì đó cũng là bất công lớn nhất đối với Đào Thần.
Duật Tôn ngồi ở mép giường, cầm lấy tay phải của Mạch Sanh Tiêu. Gương mặt tuấn tú của hắn áp chặt lên mu bàn tay của Sanh Tiêu. Lúc này Mạch Sanh Tiêu lại rất dùng sức giật ra, rụt tay trở về: "Anh đừng cho là có con thì chúng ta có thể tốt đẹp hơn. Duật Tôn, vô dụng thôi, con là của tôi, anh cho dù thực nhận định là con anh, vậy cũng không thể nào là hai người chúng ta được.”
Cô mặc dù biết nói những lời này không hay, nhưng trong tiềm thức, liền đem hắn loại trừ ra.
"Thật không?” Người đàn ông ngẩng đầu lên: "Mạch Sanh Tiêu, em bỏ được con của mình sao?”
"Tôi là mẹ nó, tôi đương nhiên không rời bỏ nó.”
Duật Tôn không muốn cùng cô tranh cãi nữa, dì Hà nhắc nhở trong tháng ở cữ phải chú ý nghỉ ngơi. Sanh Tiêu nằm một lát, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh gọi cho Thư Điềm, nói cho cô ấy biết đứa bé đã được sinh ra.
Thư Điềm lập tức nhận điện thoại, cô biết rõ thân thể Mạch Sanh Tiêu lúc này rấy yếu nên chỉ trò chuyện vài câu rồi cúp máy.
Duật Tôn cứ cho rằng khi có con, hắn và Sanh Tiêu có thể gần thêm một bước. Hắn không nghĩ đến, Mạch Sanh Tiêu nói rằng lòng của cô đã chết, đúng là thật sự, cô đóng băng, khô héo, có lẽ chỉ có con mới có thể cho cô sức sống.
Sanh Tiêu nằm ở trên giường vẫn không thể xoay người, không bao lâu lại cảm thấy toàn thân không thoải mái, cả đêm không được ngủ ngon.
Lúc sáng sớm, y tá bước vào ôm em bé đi tắm rửa, Duật Tôn cũng đi theo. Cục cưng trước kia đang ngủ say, nay bị đánh thức, cảm giác vô cùng khó chịu, nhếch môi khóc òa lên. Y tá đeo vòng tắm lên cổ đứa bé rồi đem nó bỏ vào trong bể bơi.
Vừa chạm vào nước, cục cưng lập tức sinh động hẳn lên, cánh tay và bắp chân nhỏ xíu quẫy đạp rất có lực, đầu ngước lên, bộ dáng rất khôi hài.
Duật Tôn vén tay áo lên, thân thể dựa vào hồ bơi, đầu lông mày hắn giương nhẹ, trong mắt niềm vui làm cánh môi vẽ cong một nụ cười, khuôn mặt rạng ngời không lúc nào dịu xuống. Hắn làm ba ba, hắn cũng có con nhỏ.
Duật Tôn ở bên cạnh ngắm nhìn, thân thể cao lớn nằm xuống, Duật Tôn duỗi ngón tay ra, cục cưng không ngờ có thể cầm đầu ngón tay của hắn, nhẹ nhàng lực đạo lại làm hắn xúc động, khẩn trương. Hắn lấy điện thoại di động ra, quay lại cảnh này.
Mạch Sanh Tiêu ở trong bệnh viện vài ngày, có thể xuống giường đi lại được. Dì Hà mỗi bữa sẽ đem thức ăn đưa đến bệnh viện, dì nói muốn làm cho cô ăn ngon, như vậy mới có nhiều sữa.
Hôm nay là ngày xuất viện, Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, y tá ôm đứa bé đặt vào trong nôi, Duật Tôn cũng đi theo bước đến.
Mạch Sanh Tiêu kéo giường nhỏ tới bên cạnh, vú nuôi cầm lấy y phục thay cho cục cưng: "Nào, chúng ta về nhà.”
Sanh Tiêu tinh mắt, liền thấy dưới gót chân cục cưng có dán băng gạc: "Đây là cái gì?”
Cô đứng dậy đi đến bên cạnh vú nuôi, đem băng gạc mở ra, là một lỗ kim thật nhỏ, có màu đỏ sậm, rõ ràng là mới đi châm vào.
Mạch Sanh Tiêu bất động tại chỗ, kỳ thật cô cũng không có quá nhiều bất ngờ ngoài ý muốn. Cô đã sớm nghĩ đến, người đàn ông như Duật Tôn, kiêu ngạo như hắn, làm sao mà đối với chuyện này lại không đi xét nghiệm? Ngay từ đầu Sanh Tiêu đã nói đứa bé này là con của Đào Thần, cũng chỉ là muốn cho tâm trạng Duật Tôn không thoải mái, cô biết, chờ sau khi sinh con xong, xét nghiệm AND thì lời nói dối của cô sẽ tự sụp đổ.
Duật Tôn đi tới, chưa kịp nói gì, chỉ thấy sắc mặt Mạch Sanh Tiêu không tốt: "Tôi cho là anh có thể yên tâm bình thản, miệng anh nói là con của chúng ta, nói nó là con anh, nhưng lại không có chắc chắn, anh đang tự lừa mình dối người sao? Duật Tôn anh đã đưa nó đi xét nghiệm AND rồi cơ đấy.”
Giọng nói của cô không che được kích động, Mạch Sanh Tiêu không biết tại sao lại cảm thấy chút gì đó thất vọng.
Tâm tình của cô phức tạp. Nếu Duật Tôn tin cô thì đã không đi làm việc kiểm tra này, có thể thay đổi được gì đây? Mạch Sanh Tiêu cũng không nói lên được.
Vú nuôi và dì Hà bên cạnh hai mặt nhìn nhau. Vú nuôi là mới tới, cũng không biết tính tình hai người này nên càng không dám nói thêm lời nào.
Dì Hà đi tới, ôm lấy bả vai Sanh Tiêu, dùng bàn tay an ủi vỗ nhẹ: "Phụ nữ ở cữ cũng không thể để tâm tình không tốt.”
"Mạch Sanh Tiêu, con là của anh, anh không cần phải lén lén lút lút đi làm cái AND quái quỷ kia! "
"Anh bây giờ lấy được kiết quả kiểm tra, đương nhiên có thể nói như vậy.” Sanh Tiêu trở lại mép giường, một câu nói của cô cũng gián tiếp thừa nhận quan hệ của Duật Tôn cùng cục cưng.
Duật Tôn mặc dù tin chắc nhưng vẫn không bằng một câu nói của Mạch Sanh Tiêu.
Đôi mắt hắn sáng ngời, đúng lúc này, từ ngoài cửa có một y tá đi tời: "Đây là vừa rồi lúc tắm rửa có lấy máu, kết quả phải mấy ngày nữa mới có.”
Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, thuận miệng hỏi thêm: "Kết quả ADN không phải là hôm nay sẽ có sao?”
"AND nào?” Y tá thần sắc u mê, thái độ không hiểu: "Hôm nay lấy máu là để kiểm tra bệnh của trẻ sơ sinh, chủ yếu là kiểm tra suy giáp, tăng tuyến thượng thận và chứng Phenylketonuria, không có liên quan đến AND.”
Sanh Tiêu nhìn thấy dì Hà mỉm cười, cô không có nhìn sắc mặt Duật Tôn, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn hướng sang một bên vách tường.
Vú nuôi động tác thành thạo thay y phục cho cục cưng, y tá cũng đi ra khỏi phòng bệnh, dì Hà đem đồ đều thu dọn đầy đủ hết, Duật Tôn đi tới ôm eo Sanh Tiêu, dìu dắt cô đứng lên: "Em có thể đẩy anh ra, nhưng mà sẽ không có ai rảnh tay đến đỡ em đâu.”
Mạch Sanh Tiêu đi được rất chậm, Duật Tôn dứt khoát cúi người xuống ôm lấy eo cô, động tác hắn cẩn thận, tận lực không để cho Sanh Tiêu dùng sức.
Mạch Sanh Tiêu sinh con xong của không có cảm giác thay đổi bao nhiêu, chỉ là lúc này thân thể nặng nề nhưng Duật Tôn ôm ở trong tay, vẻ mặt lại nhẹ nhàng, không có chút nào thấy được là đang cố hết sức.
Dì Hà đi theo bên cạnh vú nuôi, đang hướng đến phía thang máy, bàn tay Duật Tôn kề sát thắt lưng của Mạch Sanh Tiêu, cô thậm chí còn có thể cảm giác được nguồn nhiệt trong bàn tay của người đàn ông. Duật Tôn đôi mắt khép hờ: "Sanh Tiêu, cám ơn em đã nói cho anh biết, con là của anh.”
Mạch Sanh Tiêu cắn khóe môi, không nói gì.
*******************
Trở lại Ngự Cảnh Viên, Dung Ân sợ Đồng Đồng sẽ làm ồn ào Sanh Tiêu cho nên cũng không đến thăm ngay, muốn cho Mạch Sanh Tiêu yên ổn ở cữ xong.
Cục cưng rất ngoan, hình như rất ít khi nghe thấy tiếng khóc. Bình thường đều là ăn no rồi ngủ, tỉnh ngủ liền ăn.
Mạch Sanh Tiêu sữa rất nhiều, nửa tháng sau, cô để cho vú nuôi cùng dì Hà đưa nôi lên phòng ngủ. Buổi tối nếu cục cưng không ngủ ở bên cạnh, cô sẽ trằn trọc khó ngủ, cả đêm cũng sẽ ngủ không ngon.
Vú nuôi ngủ ở trong phòng khách, nhưng Sanh Tiêu kiên trì muốn ôm cục cưng, bà buổi tối cũng không dám tùy ý ra vào phòng của Duật Tôn và Mạch Sanh Tiêu, đành phải hỗ trợ vào ban ngày.
Dì Hà nôn nóng không biết bao nhiêu lần, bà đem canh chân giò hầm cách thủy đặt trên tủ đầu giường: "Sanh Tiêu, cô không cần phải gấp gáp, cứ như vậy sẽ ngã bệnh đó, mau, để em bé xuống đi.”
"Dì Hà, con ôm một lát, không cần phải vội.”
"Cô đó, thật là bướng bỉnh! "
"Duật phu nhân, cô yên tâm đi, tôi lúc trước đã chăm sóc hơn trăm đứa trẻ rồi, cô cứ yên tâm giao cho tôi đi. Nhất định có thể chăm sóc tiểu thiếu gia trắng trẻo mập mạp.” Vú nuôi ở bên cạnh khuyên can.
Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, lúc này mới buông tay ra.
Đến buổi tối, cô vẫn muốn giữ em bé ở bên người.
Cơ hội Duật Tôn gặp con nhỏ cũng không nhiều, Mạch Sanh Tiêu bế vào trong ngực, chắc sẽ không đưa con cho hắn. Dì Hà không chỉ nói với hắn một lần là Sanh Tiêu không chịu nghỉ ngơi, mà ngay cả vú nuôi cũng cảm thấy thẹn thùng, làm sao có thể làm cho cô ấy đưa đứa bé cho mình đây?
Duật Tôn đi vào phòng ngủ, Mạch Sanh Tiêu ngủ ở trên giường, cục cưng đang nằm ở trước ngực cô. Người đàn ông vòng qua cuối giường, khuôn mặt Sanh Tiêu mệt mỏi, nhìn hắn một cái cũng không nói gì.
"Vì sao không để cho vú nuôi ôm?”
"Chẳng lẽ con của tôi, ngay cả chính tôi cũng không có quyền bế con sao?”
"Sanh Tiêu, anh là vì muốn tốt cho em.”
Mạch Sanh Tiêu mới chống thân lên, Duật Tôn liền cúi người xuống ôm lấy con, vẻ mặt cô cứng đờ: "Anh làm gì vậy?”
"Em không nhớ ở bệnh viện anh đã hỏi em cái gì sao? Anh hỏi em, Sanh Tiêu, em muốn bỏ lại con của mình sao?”
"Anh trả con lại cho tôi! " Bởi vì con đang ngủ rất ngoan nên Mạch Sanh Tiêu không dám lớn tiếng.
"Sanh Tiêu, anh chỉ muốn nói cho em biết, con cũng là của anh. Khi em mang thai không để cho anh đến gần, em có từng nghĩ cho cảm nhận của anh không? Em tước đoạt mất quyền lợi của anh, vậy có phải anh cũng nên đối lại với em như vậy? Nỗi đau này là mãi mãi bù đắp bất mãn, em có biết trong tim anh có nhiều nuối tiếc lắm không? Cùng chịu đựng đi, anh cũng muốn cho em nếm thử! " Duật Tôn thái độ bình thản, lại đầy quyết tuyệt.
Mạch Sanh Tiêu mơ hồ có thể cảm thấy được bất an, cô vội vàng đứng lên, muốn đòi lại con: "Đem con trả lại cho tôi.”
Duật Tôn nghiêng người qua, tránh đi hai tay của cô: "Sanh Tiêu, em p
hải biết là em không tranh được với anh. Bây giờ con đã sinh ra rồi, chỉ cần anh muốn thì nó cũng chỉ có thể là của anh.”
Mạch Sanh Tiêu thần sắc kinh hoảng: "Anh muốn làm gì, anh đến tột cùng là muốn làm gì?”
Trong lòng cô càng lúc càng bất an, chẳng lẽ, Duật Tôn cũng muốn cho cô giống hắn, tước đoạt quyền làm mẹ của cô sao?
Không!
Mạch Sanh Tiêu bổ nhào đến nhưng vô ích.
Duật Tôn sải bước rời khỏi phòng ngủ, cũng đem cửa phòng khóa trái lại, Sanh Tiêu lôi kéo tay cầm của cánh cửa: "Thả tôi ra, đem con trả lại cho tôi! "
Duật Tôn ôm con đứng ở ngoài cửa, Mạch Sanh Tiêu lại không dám quá lớn tiếng, cô hai tay nắm chặt thành quyền, nước mắt nhạt nhòa chảy ra: "Bôn Bôn, Bôn Bôn. . . . .”
( 奔奔: tên ở nhà của bảo bối mà Tôn đặt cho^^~ có nghĩa là "chạy chạy")
Đây là nhũ danh mà Duật Tôn đặt, hắn nghĩ, để cho đứa nhỏ chạy thật nhiều, vô tư lự, không như hắn, ngay cả tuổi thơ cũng đều bị tước đoạt.
Mạch Sanh Tiêu dĩ nhiên cũng đồng ý với nhũ danh này.
Vú nuôi từ phòng khách đi ra, tiếp nhận cục cưng từ trong tay Duật Tôn.
Mạch Sanh Tiêu dựa vào cánh cửa, cô đầu tiên là nhẹ giọng gọi lên, cô cũng không biết Duật Tôn đang đứng ở ngoài cửa, Sanh Tiêu nghẹn ngào không ngừng: "Tôi muốn gặp con tôi. . . . . . .”
Càng về sau càng khóc, toàn thân kiệt sức trượt xuống mặt đất.
Duật Tôn dựa vào lan can, tầm mắt hắn nhìn vào cửa phòng, nhìn chằm chằm một chỗ. Thần sắc hắn phức tạp mà khép lại đôi mắt, trong lòng tràn ngập không xua đi được vội vàng xao động cùng nhói đau.
Mạch Sanh Tiêu vỗ vào cánh cửa, khóc không thành tiếng, thê lương nghẹn ngào truyền đến tai Duật Tôn, hắn nắm chặt tay, khoanh lại trước ngực.
Dì Hà nghe được tiếng động, vội vàng lên lầu: "Duật thiếu, có chuyện gì vậy?”
Duật Tôn im lặng không trả lời.
Dì Hà đứng ở cửa phòng ngủ, nghe được tiếng khóc bên trong truyền đến: "Cũng không thể khóc như vậy, về sau con mắt và cuống họng sẽ không tốt, ở cữ sẽ tạo tật xấu, chữa không được.”
Ánh mắt Duật Tôn dao động, vung tay ra: "Dì Hà, dì xuống dưới trước đi.”
Hắn mất đi vẻ tuyệt tình, cho dù hắn thật sự muốn dùng phương thức giống nhau để đối xử với Mạch Sanh Tiêu thì hắn cũng không làm được quyết tuyệt và tàn nhẫn như cô đã làm. Huống hồ, Duật Tôn cũng không muốn tước đoạt quyền lợi của Mạch Sanh Tiêu.
Giằng co đến cuối cùng, hắn vĩnh viễn vẫn thua một bước.
Dù cho từ nay về sau Sanh Tiêu đều hạ quyết tâm, hắn cũng không làm được việc đối xử hung ác với cô.
Duật Tôn đi vào phòng khách, đem con ôm trở về. Hắn lấy chìa khóa đem cửa phòng mở ra.