Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 143: Đặt bẫy



Alice cầm ống tiêm trong tay run rẩy.

Mạch Sanh Tiêu ngủ được rất trầm, có thể nghe thấy cô ấy hít thở đều đều.

Tầm mắt của Alice không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào hai vết sẹo trên tay của Sanh Tiêu. Dữ tợn, giống như vết thương trên ngực của cô.

Cô nâng tầm mắt lên, cả tòa Ngự Cảnh Viên trong mắt Alice tràn đầy hơi thở của một gia đình, mặc dù yên tĩnh nhưng ấm áp và thoải mái.

Alice đem ống tiêm đang dán chặt vào làn da của Sanh Tiêu thu hồi lại, cất nó vào trong túi xách.

Thực buồn cười, từ khi nào cô lại có thể đồng tình với người khác?

Alice thở dài, nửa người trên dựa vào ghế bên cạnh Mạch Sanh Tiêu. Cô chỉ là không muốn phá hủy gia đình của Duật Tôn, trong nhà này cô cũng là một thành viên.

**************

Trong văn phòng làm việc sạch sẽ và sáng sủa.

Sắc mặt nghiêm túc của Duật Tôn có hơi hòa hoãn lại, nhưng trong mắt không giấu được vẻ lãnh ngột, đôi mắt Hắc Diệu Thạch vẫn như xuyên thấu mọi thứ, hắn cầm lấy điện thoại di động bên cạnh: "Rút về đi.”

Người ở bên ngoài Ngự Cảnh Viên cứ tưởng đây là nơi tráng lệ, giàu có và bình an.

Ai cũng không ngờ được, nó đã ẩn giấu một âm mưu đến tột cùng khó khăn và nguy hiểm.

Duật Tôn ngồi đối diện với máy vi tính ở trước mặt, ngón tay thon dài của hắn nhẹ gõ xuống. Hình ảnh nhanh chóng được phóng to, cố định trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Sanh Tiêu hiền lành và điềm tĩnh.

Trước đây, Duật Tôn cũng sẽ không theo dõi camera của Ngự Cảnh Viên, tay phải của hắn bưng lên ly cà phê bên cạnh, ngón trỏ qua lại vuốt dọc theo ly.

Nếu như Alice thật sự dám xuống tay, hắn chắc chắn, người núp trong bóng tối sẽ một nhát lấy mạng của cô ta!

Duật Tôn duỗi tay trái ra, tắt máy tính đi.

Hắn tất nhiên là không muốn phát sinh chuyện như vậy, tiếng súng một khi vang lên, tất nhiên sẽ kinh hãi đến Sanh Tiêu. Duật Tôn không mong muốn nhất, chính là Mạch Sanh Tiêu tiếp xúc với quá nhiều hắc ám.

Người đàn ông nâng một chân thon dài lên, ánh mắt càng lạnh lẽo. Alice cầm trong tay dung dịch màu lam, Duật Tôn cũng không thể xác định được đó là cái gì.

Hắn đứng dậy đi về phía cửa sổ, như có điều suy nghĩ mà nhìn ra bên ngoài.

**************

Mạch Sanh Tiêu tỉnh lại nhẹ ngáp một cái, cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ. Đôi mắt Alice vẫn nhìn chăm chú vào TV không rời đi, Sanh Tiêu lấy gối ôm bên cạnh ôm vào ngực: "Thực xin lỗi nha, tôi ngủ quên mất.”

Nụ cười của cô ôn nhuận, khóe môi mang theo ấm áp khiến người khác có thể cảm nhận được. Tầm mắt của Alice vội dời đi hướng khác.

Sát thủ của căn cứ đi ra ngoài, các phương diện cảm xúc từ trước đến nay có thể khống chế vô cùng hoàn hảo. Từ nhỏ đã được huấn luyện yếu tố tâm lý khiến cho bọn họ có rơi vào giằng co nguy hiểm thì vẫn luôn có thể chiến thắng được đối thủ. Nhưng Alice khi đối mặt chính diện với Mạch Sanh Tiêu, lại kém đi một phần dũng khí.

Sanh Tiêu xoa nhẹ khóe mắt, cô mới ngủ không đến nửa tiếng nhưng cũng đã khá hơn nhiều, không có mệt mỏi như vừa rồi nữa.

Alice ở trong lòng thở ra lo lắng, cô không làm theo Dạ Thần phân phó, cô không muốn phá hỏng tín nhiệm mà Duật Tôn dành cho cô.

Cô cho rằng Duật Tôn tin mình, nên cũng lấy điều này mà cảm thấy vui mừng.

. . .

Khi Duật Tôn trở về Ngự Cảnh Viên, Alice vẫn còn ở đó. Mạch Sanh Tiêu đang cùng Trần tỷ ở trong phòng em bé, cùng tắm cho Bôn Bôn.

Duật Tôn đi đến ghế sô pha trước mặt, tầm mắt lơ đãng liếc về túi xách của cô ta: "Gần đây không có gì không ổn đấy chứ? '

Alice ngẩng đầu: "Không có.”

Duật Tôn đưa mắt nhìn xung quanh, Mạch Sanh Tiêu và Bôn Bôn không có ở đây: "Alice, chỗ ở cô đã quen thuộc chưa?”

"Rất tốt.” Cô từ trước đến nay đối với chỗ ở đều không so đo.

Mười ngón tay của Alice đan vào nhau, tựa hồ còn đắm chìm trong mâu thuẫn vừa rồi không thoát ra được: "Tôn, anh nói xem. . . . . . . . . Tôi có khả năng thoát ly khỏi căn cứ hay không?”

"Alice, trừ phi là cô không muốn.”

"Không! " Cô so với bất cứ kẻ nào cũng muốn rời khỏi đó nhất nhưng Alice mơ hồ có thể cảm giác được cô rất khó làm được việc này. Nhiều năm như vậy, cô đối với tình hình gần đây của Duật Tôn cũng không thể hiểu được: "Nếu như Dạ Thần thật sự tìm đến, Tôn, anh có nắm chắc mười phần để đối phó được với hắn không?”

Thần sắc của Duật Tôn trở nên tối tăm phức tạp, hắn cũng không giấu giếm Alice: "Không có.”

Alice chỉ cảm thấy cả trái tim như chìm vào đáy cốc, người đàn ông sau đó nói những gì, cô đều không nghe được. Cô giống như một con diều bị lưu lạc ở bên ngoài, sợi dây điều khiển nằm ở trong tay Dạ Thần, trừ phi hắn buông tay, nếu không ai cũng không có cách nào cắt đứt sợi dây này.

Dạ Thần đợi một tháng, cũng không có được bất kỳ báo cáo thuyết phục nào của Alice.

Thuốc của cô nhiều lắm là còn có thể duy trì thêm được nửa tháng, cô khó có thể tưởng tượng được, nếu như không có thuốc để tiếp tục tiêm vào, thì đến lúc đó. . . . . . . . .

Ở căn cứ, Alice cũng không phải là chưa từng thấy qua, bị độc phẩm hành hạ cho tới chết, phần lớn bọn họ sẽ không còn hình người mà gầy như que củi. Đến lúc đó, cho dù cô có trang điểm nhiều thế nào cũng khó có thể che đi được.

************

Thành phố Bạch Sa, sân bay.

Một người đàn ông vóc người cao lớn và tuấn tú từ sân bay đi ra. Hắn tháo kính râm xuống, đôi mắt lạnh băng màu xanh lam quét qua trên đỉnh cổng chào. Hắn không dùng máy bay tư nhân, hiện tại thân phận của hắn chỉ đơn giản là người từ nước ngoài trở về, không cần hiển lộ phô trương rõ ràng.

Hắn đẩy xe lăn đi về phía trước, người phụ nữ ngồi đó đang được bảo dưỡng nhưng thần sắc thì ngây ngốc. Người đàn ông đi được vài bước thì dừng lại, lấy tấm lụa mỏng phủ lên chân của người phụ nữ: "Mẹ, người có vui không?”

Người phụ nữ không có đáp lại.

Người con trai nâng một tay của bà lên áp vào gò má của hắn: "Con dẫn mẹ đi để xem một chút, kẻ lúc trước đả thương mẹ, con sẽ khiến hắn chết không được tử tế.”

Người phụ nữ cúi gằm đầu xuống, vẫn không nói được lời nào.

Người đàn ông đứng dậy, đẩy bà đi đến một quảng trường rộng rãi, thành phố Bạch Sa rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy một ngày sáng sủa. Người đàn ông lại đeo kính râm lên, giấu đi cặp mắt tài năng phía sau.

Không trách được, Duật Tôn lại chọn một nơi như thế.

So với căn cứ tàn khốc và âm lãnh, nơi này thật sự là thiên đường chốn nhân gian.

Người đàn ông nở một nụ cười hiu quạnh, thiên đường, người như bọn chúng cũng xứng sao!

****************

Mạch Sanh Tiêu thiết kế được chọn, Vương tỷ nói không sai, tiền được nhận ngay.

2 vạn tệ.

Mới nhận được dự án mà có thể kiếm được tiền thì cũng xem là tốt, Sanh Tiêu đăng nhập vào QQ.

Câu đầu tiên mà Vương tỷ hỏi là: "Tiền đã lấy được chưa?”

"Vâng, cám ơn Vương tỷ.”

"Hi! Em xứng đáng mà.”

Mạch Sanh Tiêu gõ chữ rất chậm, mới vừa nhập vào một hàng chữ, còn chưa kịp gửi đi thì Vương tỷ bên kia đã gửi tin mới đến.

"Chị đã gửi mail cho em một phần bản vẽ khác, là một biệt thự tư nhân. Người chủ muốn có hết tài liệu để bắt tay vào kiến tạo, chị cố ý chọn em, chị sẽ sắp xếp để hai người gặp mặt.”

Sanh Tiêu muốn nói, cô định tự chọn dự án.

Xem ra Vương tỷ thật sự là coi trọng mình, Sanh Tiêu còn chưa gửi dòng kia đi nên xóa bỏ, chọn một khuôn mặt cười đồng ý.

"Em đấy, sao lại cùng chị lao lực giống nhau, chị mà có một ông xã giàu có như em thì chị sẽ không nhận thêm việc làm gì.”

Mạch Sanh Tiêu tất nhiên biết rõ, tiền cô kiếm được còn không bằng Duật Tôn xã giao hay tiền thưởng. Nhưng tài khoản ngân hàng cần để dành một phần an toàn, cô bằng lòng làm việc.

"Vương tỷ, địa chỉ này có gần không?”

Vương tỷ biết rõ là cô muốn chăm sóc cho con: "Gần, ngay trung tâm thành phố Bạch Sa, thuê xe đến tính luôn cả thời gian kẹt xe mất khoảng nửa tiếng thôi.”

Mạch Sanh Tiêu trả lời: "Không hổ danh là cao thủ chi phí chế tạo, giỏi.”

Vương tỷ vẻ mặt khoa trương một chuỗi ha ha ha haa. . .

Buổi chiều Sanh Tiêu cầm chi phiếu đi ra cửa. Cô không mang theo Bôn Bôn, vì đã biết lái xe, ngày kết hôn Duật Tôn tặng cho cô một chiếc xe hơi màu lam xa hoa giờ bị ném trong gara, một lần cũng không mang ra ngoài phơi nắng mặt trời.

Mỗi lần nhìn thấy, trong lòng Mạch Sanh Tiêu lại nhịn không được cảm giác nhoi nhói, một mặt lại cảm thán vì cô phung phí của trời.

Sanh Tiêu chọn chiếc xe mà Duật Tôn mua cho cô tập lái, chạy ra khỏi Ngự Cảnh Viên. Cũng hiểu người kia sống như vậy mới có thể đem siêu xe xếp thành hàng dài trong gara mà để đó không dùng đến. Phải nói chiếc xe Volkswagen trong tay Mạch Sanh Tiêu tại thời điểm mua cũng xem là xa xỉ, với cái giá này, một gia đình bình thường muốn mua còn phải có chút cố gắng hết sức.

Xe này để ở trong gara quá lâu, may mà chạy đi ra vẫn giống như xe mới.

. . .

Lúc Sanh Tiêu đi ra ngoài, Bôn Bôn còn đang ngủ trưa.

Cô muốn đi mua cho Bôn Bôn mấy bộ quần áo mới, Trần tỷ ở phương diện này cũng hiểu, nhưng không làm được việc mà đích thân người mẹ chọn lựa bằng cả tấm lòng.

Mạch Sanh Tiêu tại cửa hàng thời trang trẻ em bồi hồi tìm kiếm, thấy hình thức của tiệm đều thật tốt. Nhân viên phục vụ tiến đến giới thiệu: "Phu nhân, có muốn mua quần áo cho ba mẹ và con không?”

Dứt lời liền chỉ vào bên trong quầy y phục: "Kiểu quần áo cho ba mẹ và con ở đây chúng tôi đang bán vô cùng đắt hàng, cô xem một chút đi, một nhà ba người mặc đi dạo phố thật là tuyệt đỉnh.”

Mạch Sanh Tiêu cúi xuống, thấy một bộ áo thun màu trắng vẽ mặt hoạt hình bày ở giữa, cô lại cảm thấy thích, nhưng muốn cho Duật Tôn mặc loại y phục này, nghĩ rằng chính hắn cũng không chấp nhận được: "Có thể bán lẻ không?” Sanh Tiêu ngẩng đầu lên nói: "Tôi chỉ muốn mua hai bộ.”

Nhân viên phục vụ quan trọng nhất là việc buôn bán: "Phu nhân, quần áo cho ba mẹ và con đương nhiên là một nhà ba người thật tốt, mặc vào vui vẻ hòa thuận, huống chi màu sắc tại tiệm chúng tôi bán là đẹp nhất. . . . . . . .”

"Nhưng tôi thật sự không cần bộ của nam.”

"Cái này. . . . . . .” Nhân viên phục vụ tỏ thái độ khó xử: "Chúng tôi ở đây đều tính là một bộ, không bán lẻ được.”

Mạch Sanh Tiêu trong mắt không giấu được tiếc nuối, cô quay đầu

đi đi lại lại tìm kiếm, nhưng luôn cảm thấy những bộ đồ khác so ra đều kém bộ quần áo cho ba mẹ và con.

Sanh Tiêu lượn một vòng rồi trở lại trước quầy: "Vậy thì bán cho tôi bộ này.”

"Vâng, thấy tôi giới thiệu đúng không nào.”

Lúc Mạch Sanh Tiêu trả tiền còn cố ý xin hai cái túi, đem tách áo thun của nam ra.

Sanh Tiêu về đến nhà liền đem đồ của cô và Bôn Bôn giặt cho sạch, hôm sau đúng lúc là cuối tuần, nhiệt độ ngoài trời thoải mái, Mạch Sanh Tiêu cho Bôn Bôn thay quần áo mới. Duật Tôn ngủ còn chưa dậy, gần đây khuôn mặt của hắn luôn có vẻ rất mệt mỏi.

Sanh Tiêu mặc áo thun màu trắng phối với quần bút chì, cô đã sinh con nhưng vóc người khôi phục rất tốt, số đo trước kia cũng có thể mặc vừa.

Duật Tôn bị một cuộc điện thoại đánh thức, hắn nằm bẹp ở trên giường, với lấy điện thoại nói chuyện với đối phương rồi mới tắt đi.

Hắn mặc áo ngủ đi đến trước tủ quần áo, y phục bên trong qua mỗi tháng hắn sẽ thay mới, ngón tay tùy ý xẹt qua một hàng, không ít y phục vẫn còn gắn nhãn.

Hắn lấy ra một bộ, ánh mắt lơ đãng trông thấy một cái túi nilon.

Cái túi này bị Mạch Sanh Tiêu nhét vào góc của tủ quần áo, bây giờ bị lộ ra, Duật Tôn vươn tay cầm lấy, nhìn thấy là một cái áo thun.

Hắn đối với ăn mặc thập phần kén chọn, không phải là hàng hiệu thì không mặc, mà ngay cả vải vóc cùng thành phần chất lượng cũng đều phải đạt tới tinh chuẩn. Duật Tôn đem áo thun cầm ở trong tay, cũng không trải ra xem, chỉ cho là Mạch Sanh Tiêu lại mua đồ mới cho mình. Cô chính là như vậy, hắn mua, chưa bao giờ thấy cô mặc.

Duật Tôn đem áo thun thuận tay nhét lại trong túi nilon, ném vào trong tủ, cái túi nảy lên vài lần rồi rớt xuống đáy tủ.

Hắn ở nhà rất ít khi mặc chính trang, Duật Tôn lấy ra bộ Armani, màu sắc nhẹ nhàng khoan khoái, kiểu dáng lại mới mẻ, hắn mặc quần áo từ trước đến nay không nhìn giá, mặc mà tôn lên được dáng vẻ mới là quan trọng nhất.

Mạch Sanh Tiêu ngồi ở ghế sô pha đang cho Bôn Bôn ăn cháo, lúc Duật Tôn xuống lầu bước đi rất nhẹ nhàng chậm rãi, bộ dáng lười biếng. Bôn Bôn vừa vui đùa một chút vừa há miệng, ăn rất ngoan.

Đến gần, Duật Tôn mới nhìn rõ y phục của hai người đang mặc ở trên người.

Áo thun của nữ không giống của nam mà rộng thùng thình như vậy, Mạch Sanh Tiêu nghiêng người đứng dậy, vòng eo xinh đẹp theo động tác của cô mà lộ ra bên ngoài, bộ ngực đẫy đà phác họa vừa đúng, huống chi y phục là màu trắng nên có thể nhìn thấy bên trong cô mặc áo ngực màu đen.

Hai tay Duật Tôn chống trên ghế dựa sau lưng Mạch Sanh Tiêu, trong cổ họng của hắn nhẹ nuốt, nửa thân dưới dục vọng đã dâng lên mạnh mẽ. Sanh Tiêu bón một miếng cháo sẽ nghiêng người ra bên ngoài, cảnh tượng bên eo như ẩn như hiện, trêu chọc người đàn ông trong lòng bị nhột khó nhịn.

Bôn Bôn đá lên bắp chân, ánh mắt chú ý đến Duật Tôn, cũng không biết cha đang chuyên tâm nhìn cái gì.

Mạch Sanh Tiêu bón hết cháo trong chén: "Bôn Bôn, còn muốn ăn nữa không?”

Duật Tôn vòng qua ghế salon bằng da thật đi đến bên cạnh Sanh Tiêu: "Đây là quần áo cho ba mẹ và con phải không?”

Bôn Bôn mặc cái áo thun như vậy lại càng cho thấy vẻ đẹp trai bức người.

Mạch Sanh Tiêu gật đầu: "Đúng vậy, tôi đi ra ngoài mua cho Bôn Bôn.”

Duật Tôn xòe ngón tay thon dài ra, đưa đến trước mặt cô.

"Gì vậy?”

"Của anh đâu?”

Mạch Sanh Tiêu trong tay cầm cái chén không: "Tôi chỉ mua cho tôi và Bôn Bôn thôi.”

Duật Tôn nhớ tới vừa rồi có phát hiện ở trong ngăn tủ, đôi mắt hắn như sao sáng, không có nói nặng lời, thần sắc cũng không phân biệt rõ là vui hay là giận: "Em là cố ý muốn cho anh và Bôn Bôn ngày càng xa cách phải không?”

Ngược lại Mạch Sanh Tiêu thật sự không có nghĩ như vậy, cô muốn lập tức cãi lại nhưng giọng nói lại rất nhẹ: "Anh không phải là không bao giờ mặc loại đồ này sao? Mua về cũng lãng phí mà thôi.”

Duật Tôn nghe vậy, vươn tay đẩy vai Sanh Tiêu.

Thân thể Mạch Sanh Tiêu khẽ nhúc nhích: "Làm gì vậy?”

"Đi mua cho anh.”

Sanh Tiêu nhịn không được cảm thấy buồn cười: "Không đi.”

"Mạch Sanh Tiêu, em chính là cố ý.”

Dì Hà không rõ sự tình, từ phòng đếp đi ra: "Phải nói bây giờ người ta thiết kế thật nhiều, nhìn quần áo giống nhau như đúc mặc ở trên người khi ra ngoài sẽ rất đẹp. Sanh Tiêu, có phải đây là một nhà ba người, ba bộ không? Vậy nếu sinh đôi thì làm sao nhỉ?”

Mạch Sanh Tiêu mặt lộ nụ cười: "Dì Hà, cái này là quần áo cho ba mẹ và con.”

"Ồ, cái này đang thịnh hành đúng không?”

Duật Tôn cầm lấy chén trong tay Sanh Tiêu, đưa cho dì Hà.

Bôn Bôn cầm lấy đồ chơi đang nhét vào miệng, xem ra Bôn Bôn cái gì cũng muốn ăn.

Mạch Sanh Tiêu muốn đi lên lầu làm việc, đúng lúc đứng người lên, Duật Tôn lại vươn tay nhấc vạt áo của cô lên. Sanh Tiêu đứng lên một nửa, phát hiện da thịt mềm mịn ở phần eo đều bị lộ ra ngoài, Sanh Tiêu gấp rút ngồi xuống trở lại, đánh vào tay của người đàn ông: "Anh muốn làm gì?”

"Đem nó cởi ra.”

"Anh điên rồi hả?”

Tay phải Duật Tôn nhốt chặt eo nhỏ của cô, hai cánh tay cầm vạt áo của cô kéo lên trên, Mạch Sanh Tiêu vội vàng đè lại nhưng vẫn tránh không khỏi lúng túng, một vòng lớn cảnh tượng bị lộ ra bên ngoài.

"Đừng. . . . . . Đừng. . . . . . .” Mạch Sanh Tiêu thở hồng hộc, tránh không được tay của hắn, việc này cùng với giở trò lưu manh có gì khác nhau đâu? Sanh Tiêu từ trước đến nay khi ở Ngự Cảnh Viên, vì liên tục không để ý đến Duật Tôn nên thiếu chút nữa đã quên mất bản tính của người đàn ông này, hắn vốn là người cái gì cũng có thể làm ra được.

Sanh Tiêu thở gấp không thôi, nghe hình như là đang kịch liệt vận động.

Hơn nữa bản tính của cô là sợ nhột, Mạch Sanh Tiêu cuộn nửa người trên ghế, một chân ngăn cản giữa hai chân Duật Tôn, nghe hắn đe dọa: "Được lắm, được lắm. . . . . . .”

Sanh Tiêu đợi hơi thở dần ổn định rồi mới lên tiếng: "Tôi thực cảm thấy anh sẽ không mặc nên tôi để ở trong tủ quần áo, không phải là bộ áo này sao.”

Duật Tôn nghe vậy, lúc này mới buông tay ra.

. . .

Mạch Sanh Tiêu vừa rồi phải lăn qua lăn lại, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đã đỏ hồng, cô ôm lấy Bôn Bôn chạy ra ngoài hoa viên. Cô không ngờ rằng, Duật Tôn lại thật sự đi thay bộ đồ đó.

Sanh Tiêu cùng với Bôn Bôn ngồi ở trong hoa viên, nói thật, đây là lần đầu tiên cô thấy Duật Tôn mặc áo thun kiểu này.

Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, Mạch Sanh Tiêu ý thức được hai người mặc áo đôi, cô nhướng mi lên, trong mắt lộ ra vẻ khôn lanh: "Tôi nhớ anh mặc quần áo có một thói quen phải không? Cái áo này sau khi mua về tôi còn chưa có giặt qua.”

"Em mua ở đâu?”

"Đường dành riêng cho người đi bộ.”

Duật Tôn vặn nâng chân mày hòa hoãn chút ít: "Chỉ cần không phải là hàng vỉa hè thì cũng đỡ.”

"Tôi thật không có thói quen được như anh.” Hai tay Mạch Sanh Tiêu chống đỡ sau lưng, hắn dù vẫn cao cao tại thượng, bộ dạng kẻ thắng làm vua vẫn còn rõ mồn một nhưng hắn đang từng bước một chuyển biến, đều làm cô thất kinh.

Duật Tôn đưa tay ôm Bôn Bôn vào trong ngực: "Anh thay đổi thói quen của mình, tất nhiên là có nguyên do.”

Mạch Sanh Tiêu không có theo lời của hắn mà hỏi tiếp.

Duật Tôn chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ ở nhà cùng với Bôn Bôn, điều này khiến Sanh Tiêu phá lệ mà cảm thấy được trấn an. Ít nhất thì hắn phong lưu chỉ làm tổn thương cô, không làm tổn thương đến Bôn Bôn.

******************

Thứ hai, Mạch Sanh Tiêu chọn ấy một cái áo sơ mi lụa màu trắng, phối với một chiếc váy màu đen công sở. Cô theo địa chỉ mà Vương tỷ đã nhắn tin vào điện thoại di động, cầm theo hợp đồng lái xe đến nơi.

Đây là khu giàu có nổi tiếng của thành phố Bạch Sa, một nơi sống yên ổn so với vàng còn đắt hơn.

Không ít biệt thự lộ ra trước mắt, Mạch Sanh Tiêu dựa theo địa chỉ mà đi đến trước một căn biệt thự. Cô phát hiện cửa chính không khóa, Sanh Tiêu nhấn chuông cửa như một hồi lâu, bên trong cũng không có động tĩnh gì.

"Xin hỏi, có ai không?”

Mạch Sanh Tiêu gọi cửa mấy lần, cô đứng đợi trước cửa, hay là bước vào trong xem sao.

Bên trong cổng chính là một con đường rộng rãi, hoa viên yên tĩnh không một tiếng động. Mạch Sanh Tiêu chỉ nghe tiếng bước chân của mình giao thoa về phía trước, băng qua một vườn hoa toàn những loài hoa quý trứ danh, tầm mắt cô được rộng mở sáng trong, hồ bơi lộ thiên được gạch men phân cách thành một màu xanh thẳm.

Sanh Tiêu nhìn thấy một chiếc xe lăn.

Ngồi trên xe lăn là một người phụ nữ, cô thở ra, giọng điệu lễ phép: "Xin chào.”

Mạch Sanh Tiêu đứng cách chiếc xe lăn khoảng hơn ba bước chân.

Nhưng đợi mãi không có bất kỳ câu đáp lại nào.

Sanh Tiêu do dự một hồi cuối cùng đã tiến lên.

Cô đi đến bên cạnh người phụ nữ, cúi người xuống, mặt mỉm cười: "Xin hỏi. . . . .”

Mạch Sanh Tiêu bắt gặp người phụ nữ có ánh mắt ngây ngẩn, lời nói trong miệng ngừng lại một chút.

"Xin chào, tôi đã đến đúng hẹn, tôi tên là Mạch Sanh Tiêu.” Cô thử dò xét mà lên tiếng lần nữa.

Sanh Tiêu đứng thẳng, tầm mắt nhìn về phía trước.

Cô cũng không ý thức được sau lưng có người đang bước đến gần, đầu vai của Mạch Sanh Tiêu bỗng nhiên cảm giác bị đè xuống, cô nghiêng người tránh sang chỗ khác liền chứng kiến một gương mặt tuấn tú phóng đại hầu như đang ghé sát vào trước mặt mình. Sanh Tiêu hít vào một hơi lạnh, vô thức muốn lui về phía sau.

Giày cao gót bị vấp phải gạch của hồ bơi.

Mạch Sanh Tiêu sắp bị ngã về phía sau thì người đàn ông đưa tay giữ lấy bàn tay của cô.

Tay của cô, thật ấm.

Mà tay của hắn, lạnh băng.

Đầu ngón tay của người đàn ông lướt qua bàn tay của Mạch Sanh Tiêu, mang theo vô tình rung động nào đó. Sanh Tiêu không muốn quá mức chật vật, cô nắm tay lại, lúc này mới biết mình sắp ngã xuống hồ bơi.

Người đàn ông có một đôi mắt màu nâu, Dạ Thần mang kính sát tròng, chính là không muốn đôi mắt thật quá mức phô trương.

Ngũ quan của hắn âm nhu tuấn mỹ, che đi được sắc sảo vẫn không thể che đi khí chất lạnh lẽo trên người.

----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.