Mạch Sanh Tiêu không chút nghĩ ngợi mà lao đến, vấp ngã trên mặt đất ngột ngạt khiến cho cô quỳ rạp một hồi lâu không dậy được. Cô nắm chặt hai tay, nước mắt từng dòng tuôn ra. Cô không dám nhìn nữa, không dám nghe nữa.
Bôn Bôn của cô, còn chưa gọi một tiếng "Mẹ.”
Con còn chưa học được cách vươn tay ra đòi mẹ ôm. Con thiếu thốn tình yêu rất nhiều, dù cho Mạch Sanh Tiêu có cơ hội dành cả một đời thì cô cũng yêu không đủ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hai tay Duật Tôn đau đớn còn kém xa giờ phút này, đau như khắc cốt khoan tim. Đối mặt với lúc Bôn Bôn bị rơi xuống, hắn bất lực, chỉ có thể như con rối bị thao túng, người khác ra lệnh cho hắn nhúc nhích, hắn không dám tùy ý làm bậy.
Đứa con đầu tiên của hắn, từ khi Sanh Tiêu mang thai đến bây giờ, hắn còn không hiểu được vui vẻ hạnh phúc chân chính là gì. Duật Tôn mở mắt ra, đáy lòng âm u tàn nhẫn lại trở về lần nữa. Bôn Bôn bị bắt, Dạ Thần cùng mỗi người ở đây đều mơ tưởng muốn rời khỏi. Hắn cho dù khiến nổ tung cả Bạch Sa cũng muốn lôi kéo bọn chúng chôn cùng.
Đứa bé nhanh chóng rơi thẳng xuống dưới, tiếng khóc xé rách trái tim của Mạch Sanh Tiêu.
Khi Bôn Bôn bị rơi xuống gần lầu 5, dây thừng cột ở người đứa bé bị kéo mạnh, phần eo của Bôn Bôn bị kéo căng, nửa người bị văng về phía trước. Thật may là bên hông của đứa bé trước đó đã được bọc phòng hộ. Thân thể của Bôn Bôn dừng lại bên dưới cửa sổ, sợi dây thừng còn lại trước đó đã được thắt vào tường trong phòng ở tầng 5.
Dạ Thần nghiêng nửa người ra, bàn tay cầm lấy dây thừng, tay kia níu lấy vai áo của Bôn Bôn. Khuỷu tay của hắn ra sức một cái, ôm lấy Bôn Bôn rồi sải bước lời đi: "Lôi Lạc, rút lui.”
"Vâng! "
Hắn đoán ra được thời gian, hướng Bôn Bôn rơi xuống sẽ chỉ ở dưới cửa sổ. Hắn chỉ cần thò người ra liền có thể khống chế được, như vậy còn có thể tránh bị tay súng bắn tỉa của đối phương tập kích.
Duật Tôn còn chưa kịp làm rõ chuyện này, hắn chỉ biết Bôn Bôn khả năng không có việc gì, hắn còn có hy vọng.
Mạch Sanh Tiêu cuộn người tại mặt đất khóc thảm thiết, cô nhắm mắt lại không dám nhìn. Sau một hồi cũng không nghe được tiếng động sẽ làm mình tê tâm liệt phế, cô mở ra đôi mắt đẫm lệ: "Bôn Bôn, Bôn Bôn. . . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu kinh sợ giật mình, cô vội vàng bò dậy, ngẩng đầu nhìn lại, Bôn Bôn và thân ảnh Duật Tôn cũng không thấy đâu.
Tay của Sanh Tiêu quờ quạng lau nước mắt: "Bôn Bôn. . .”
Có phải hay không, Bôn Bôn không có việc gì?
Vẻ mặt của cô ánh lên phức tạp, trong tầng lầu truyền đến tiếng súng liên tiếp, Mạch Sanh Tiêu hoảng loạn trốn vào trong khu bên cạnh.
. . .
Dạ Thần ôm lấy Bôn Bôn tới bức tường phía bắc của lầu 5, hắn nâng chân thon dài lên, cửa sổ vốn thiếu kiên cố phát ra tiếng kẽo kẹt, hắn cất bước tiến đến, ngoài tường có một thanh xà ngang nối thẳng sang phần kiến trúc đối diện.
Bôn Bôn đã bị liên tiếp kinh hãi, bây giờ không khóc cũng không quấy, tay chân cuộn tròn nghẹn ngào.
Dạ Thần bước đi như bay chui vào cửa sổ tòa nhà kế bên, muốn đi thẳng lên mái nhà.
Lôi Lạc thu hồi bản đồ, hắn lặng lẽ đi đến bên cạnh Alice, kéo tay của cô: "Đi! "
Alice vẫn còn sợ hãi, bị cảnh vừa rồi làm cho giật mình, tay chân của cô đến giờ vẫn còn lạnh buốt: "Dạ Thần rốt cuộc có ý gì?”
"Không biết.” Lôi Lạc lôi kéo cô bước nhanh đi, hắn cũng là ở giây cuối cùng mới có được bản đồ của Dạ Thần: "Tôi tin là Dạ Thần nhất định đã có kế hoạch chu đáo.” Chỉ là, Dạ Thần là người nắm quyền, bọn họ ai cũng không đoán được nước cờ tiếp theo hắn sẽ đi như thế nào.
Duật Tôn đeo tai nghe lên, tiếng bước chân dồn dập xuyên qua mái hiên.
"Duật thiếu, mục tiêu xuất hiện nhưng vũ khí của hắn không rời khỏi đầu của tiểu thiếu gia, tay súng bắn tỉa không thể công kích, không nắm chắc được phần thắng nên đã hết sức cẩn thận.”
Duật Tôn thân hình cao lớn đứng lại ở trước cửa sổ: "Hắn hiện tại ở đâu?”
"Khu F, tầng 9.”
Duật Tôn tiếp tục đi xuống dưới: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ, không bảo đảm được an toàn cho tiểu thiếu gia, ta sẽ. . . . . . . .” Giọng nói của người đàn ông ngừng lại nhưng bước chân không chút nào ngừng nghỉ: "Ta tình nguyện thả hắn đi! "
"Vâng.”
"Còn nữa, bảo vệ tốt phu nhân.”
"Vâng.”
Mạch Sanh Tiêu xác định được Bôn Bôn không xảy ra chuyện gì, bé con ít nhất không bị rơi xuống lầu. Sanh Tiêu kích động chạy ra khỏi tầng trệt, bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lại: "Ngài không thể đi ra ngoài, nguy hiểm lắm.”
Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía người đàn ông ở sau lưng: "Anh nói cho tôi biết, con tôi ở đâu?”
"Ngài yên tâm, tiểu thiếu gia không sao cả, chúng tôi đang suy nghĩ biện phải giải cứu.”
"Dẫn tôi đến đó gặp con.”
Người đàn ông lôi kéo Mạch Sanh Tiêu trốn vào một phòng nhỏ dưới tầng trệt: "Bên ngoài rất nguy hiểm, ngài không thể chạy ra. Hai người các ngươi bảo vệ phu nhân, để xảy ra chuyện gì thì tự mình suy tính cái mạng nhỏ của các ngươi.”
"Vâng.”
Sanh Tiêu đi đến bên cửa sổ, người đàn ông bên cạnh che lại trước người của cô: "Phu nhân, ngài không thể đứng ở nơi này, bên cửa sổ rất nguy hiểm.”
Mạch Sanh Tiêu nghe lời tránh đi, cô ôm chặt hai vai núp ở góc tường. Lúc này đây, cô không nên gây thêm phiền toái, Bôn Bôn không có việc gì là tốt rồi, chỉ cần con và Duật Tôn đều không có chuyện thì Sanh Tiêu làm gì cũng cảm thấy tốt.
*************
Lôi Lạc mang theo Alice nhanh chóng rời đi.
"Lôi Lạc, chúng ta trốn không thoát đâu, bên ngoài đều là người của Duật Tôn.”
"Đừng nói chuyện.” Lôi Lạc giọng điệu bực bội: "Tôi cũng không biết Dạ Thần có cái chủ ý quái quỷ gì! "
Bọn họ nếu muốn rời khỏi chỗ này, trừ khi chắp cánh bay ra ngoài. Lôi Lạc nắm chặt Alice, dường như là đang chạy đến nơi Dạ Thần phân phó tập họp. Hắn trước kia cho rằng Dạ Thần muốn lấy lại di thể của phu nhân, hắn càng không nghĩ tới cả bọn sẽ đến nộp mạng.
Dạ Thần ôm Bôn Bôn đứng ở sân thượng khu F, một khoảng rộng rãi bao la, hắn đón gió mà đứng, vạt áo bay phấp phới cọ vào thắt lưng nóng lên. Ở cửa sân thượng đặt rất nhiều thùng dầu lớn nhỏ không bằng nhau, nơi này trước đây vốn là một kho dầu, chẳng may về sau tài chính gặp khó khăn, rất nhanh liền sụp đổ khi khủng hoảng kinh tế.
Hắn sải bước xuyên qua thùng dầu cao mười mấy thước: "Lôi Lạc, đã xảy ra chuyện gì? Sao còn chưa tới?”
"Dạ Thần, chúng tôi lập tức tới ngay.”
Chân mày người đàn ông vặn nâng nham hiểm hung ác, không cần nghĩ cũng có thể đoán được, Lôi Lạc bỏ lại Alice không được.
Vài chục sát thủ theo lệnh của Lôi Lạc từng nhóm hướng đến sân thượng để rút lui. Thế lực thuộc hạ của Duật Tôn cũng đủ để dễ dàng tiêu diệt hết bọn họ, Dạ Thần mang theo không nhiều người lắm, xem ra Duật Tôn có mười phần nắm chắc.
Nhưng hắn bắt lấy một đứa nhỏ Bôn Bôn cũng liền đủ khống chế tất cả bố trí của Duật Tôn.
Lôi Lạc mang theo Alice chạy tới sân thượng, Alice nhìn về bốn phía: "Sao lại chạy đến nơi này? Không phải là muốn chết sao? Chúng ta còn có thể trốn đi đâu được nữa?”
"Cô im đi! " Lôi Lạc cũng nóng lòng, tâm tình trở nên bực bội dị thường.
Vài tay súng bắn tỉa phía sau bảo vệ lấy hai người, đi về phía trước tìm đường rút khỏi.
Lôi Lạc đẩy cửa sân thượng ra, đôi mắt đen tối của hắn trong chớp mắt sáng ngời, ý chí muốn sống đột nhiên dâng cao: "Haha. . . xem ra Dạ Thần cũng không muốn chết! "
Trên đỉnh sân thượng, có một chiếc trực thăng riêng, cánh quạt ở đuôi của máy bay đang hoạt động, thân máy bay bị những thùng dầu khổng lồ ngăn cản, không trách được, khi hắn đứng quan sát ở vị trí bắn tỉa cũng không thể phát hiện sự khác thường này.
"Alice, đi! "
Ánh mắt của Alice hơi ảm đạm, cô ngược lại hy vọng Dạ Thần không có đường lui, nói như vậy, cô còn có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.
. . .
Duật Tôn dẫn theo người chạy nhanh tới sân thượng, Dạ Thần ôm lấy Bôn Bôn ngồi ở cửa máy bay. Lôi Lạc đưa tay đẩy Alice về phía trước: "Cô lên trước đi.”
Dạ Thần sai người cất cánh, gió quạt mạnh mẽ thổi bay mù mịt, tro bụi như tát sương trắng vào mặt người, Duật Tôn giơ cánh tay che ở trước mắt.
"Duật thiếu, làm sao bây giờ?”
Đôi mắt Duật Tôn nhuốm đau nhức, quả đấm nắm chặt đến run rẩy.
Dạ Thần nở ra một nụ cười, trực thăng thong thả bay lên khỏi mặt đất. Alice nhảy lên tiến vào trong khoang, vũ khí trong tay người đàn ông chưa từng rời khỏi đầu Bôn Bôn: "Hắn thua liền thua ngay, hắn có một mái nhà, hết lần này tới lần khác cái nhà này đối với hắn mà nói, so với tính mạng còn quan trọng hơn.”
Alice liếc mắt, đằng sau Dạ Thần các sát thủ đang đề phòng tập kích, cô tìm không được cơ hội ra tay.
Dạ Thần mắt lạnh nhìn về Duật Tôn từ đằng xa. Loại người như bọn họ, cần thiết nhất chính là tuyệt tình, bị ràng buộc thì chỉ vướng víu chân tay. Duật Tôn không dám mang tính mạng của Bôn Bôn ra đánh cuộc, hắn nhất định hung ác không bằng Dạ Thần.
Người đàn ông cúi đầu nhìn đứa trẻ trong ngực, hắn cảm giác không đúng sao? Nếu không phải một thoáng mềm lòng thì cục diện cũng không giằng co đến mức này.
Lôi Lạc chạy như bay đến phía trước của máy bay, Duật Tôn giương cao tay trái, một viên đạn bắn vào trúng chân của hắn.
"Lôi Lạc! " Alice kinh hô.
Lôi Lạc khập khiễng đi về phía trước, thiếu chút nữa là ngã quỵ. Alice đưa tay ra, cô dùng sức lôi lấy cánh tay, hắn nhân thể dựa người vào. Alice dùng sức dìu lấy nửa người trên của hắn kéo vào trong khoang. Duật Tôn đứng ở đằng xa, ánh mắt lạnh nhìn thấy hết thảy cảnh này.
Dạ Thần ôm lấy Bôn Bôn trở lại chỗ ngồi, chỉ cần hắn mở miệng, vệ sỹ đang bảo vệ sẽ không để cho Lôi Lạc bị thương. Lôi Lạc cắn răng gắng gượng, hắn hiểu được suy nghĩ của Dạ Thần, hắn đã đem cơ hội sinh tử giao cho Alice nên hắn cần phải bị trừng phạt.
Dạ Thần đã cho hắn cùng nhau rời đi, đã là tha thứ lớn nhất rồi. Lôi Lạc cố gắng đứng dậy: "Cám ơn ngài.”
Dạ Thần xòe tay ra khẽ vuốt đầu Bôn Bôn, đứa bé bị hù dọa nặng nề, gương mặt và đỉnh đầu tất cả đều là máu.
Alice mang hộp thuốc tới, trải qua việc vừa rồi, Duật Tôn sợ là sẽ không
còn tin cô nữa. Động tác Alice lưu loát xử lý vết thương cho Lôi Lạc.
Mọi người sau lưng đứng dậy lui vào trong hành lang, Lôi Lạc bắn một phát đạn trúng vào thùng dầu, may mà phần lớn đều trống rỗng, nhưng vụ nổ vẫn rất lớn, đứng ở phía trước vài người đã bị thương.
Mạch Sanh Tiêu nghe được âm thanh ầm ầm, ánh mắt cô sợ hãi, hai tay vịn vào vách tường đứng lên: "Xảy ra chuyện gì? Ai gặp nguy hiểm vậy?”
Cô giống như chim sợ ná, nửa người trên áo đã dán chặt vào lưng, mồ hôi mới được hong khô bây giờ lại bị dọa toát mồ hôi lạnh đầy người.
Hai người chịu trách nhiệm bảo vệ cô không dám hành động thiếu suy nghĩ: "Ngài đừng nóng vội, Duật thiếu không có việc gì.”
Dạ Thần nhìn vào làn khói đen đặc bay giữa không trung, bàn tay hắn vỗ nhẹ lên đầu Bôn Bôn: "Không nghĩ tới ngươi thật đúng là bảo bối, có ngươi ở trong tay, ta muốn hắn sống, hắn liền sống. Muốn hắn chết thì hắn phải chết.”
Lôi Lạc mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh, cắn răng nhịn xuống đau đớn kịch liệt: "Dạ Thần, ngài vì sao không dùng vũ khí bắn chết hắn? Dù sao có con thỏ nhỏ chết bầm này ở trong tay, Duật Tôn hắn cũng không dám phản kháng.”
Người đàn ông mắt xếch hẹp dài lộ ra một rét lạnh run người: "Hắn không phải là chỉ luôn muốn thoát khỏi sự khống chế của căn cứ sao? Hãy chờ xem, ta sẽ để cho hắn phải cam tâm tình nguyện trở lại, mặc cho ta trừng phạt tội đồ.”
Động tác trong tay của Alice ngưng lại.
"Mặc dù như vậy nhưng chúng ta còn đem đứa nhỏ này về căn cứ, chuyện ngày hôm nay tôi vẫn cảm thấy quá mạo hiểm.”
"Nguy hiểm mới có thể cầu thắng, ta chính là muốn nói cho hắn biết, con trai hắn đang ở trong tay ta, nếu hắn còn dám bỏ ngoài tai lời của ta thì ta sẽ cho hắn nếm mùi vị rơi vào địa ngục đến tột cùng là như thế nào.”
Lôi Lạc nghe vậy liền thở ra: "Vừa rồi thật sự làm tôi sợ muốn chết, tôi thực cho rằng con thỏ nhỏ chết bầm này phải chết.”
Dạ Thần cười lạnh: "Nếu nó chết, chúng ta còn có thể bình yên rời đi sao?”
Lôi Lạc gật đầu, dù sao cách làm của Dạ Thần cũng quá mức lớn mật, khi tính mạng bị treo lơ lửng mà hắn vẫn cầm lấy đi đánh cuộc.
Nhưng hắn không thể không bội phục Dạ Thần, ít nhất thì Duật Tôn thật sự đã bị uy hiếp nên bọn họ mới có được một con đường sống. Lôi Lạc lau mồ hôi lạnh, nếu như Duật Tôn bất chấp Bôn Bôn hoặc là cùng Dạ Thần liều chết thì bọn họ đoán được sẽ phải chết hết tại đây.
Dạ Thần cầm điện thoại lên.
Ngón thay Duật Tôn nhận cuộc gọi: "Ngươi muốn như thế nào mới có thể buông tha con ta?”
"Di thể mẫu thân ta mang không được, ba ngày sau đó mang theo tro cốt của bà đến căn cứ, đến lúc đó chờ điện thoại của ta, ta sẽ phái người đi đón ngươi.”
"Thao! " Duật Tôn văng tục.
"Duật thiếu, có muốn an bài người đem thi thể đi hỏa táng hay không?”
Duật Tôn đi vào cửa sân thượng, trực thăng đã bay ra ngoài thật xa, trong mắt lãnh lệ âm hàn của hắn kết nâng một tầng sương băng: "Chờ sau khi trời tối, tìm một bờ biển không có người đem thi thể bỏ lại cho cá ăn.”
Người đàn ông sau lưng ngẩng đầu lên: "Nhưng mà. . . . . . . .”
"Tùy tiện đi tìm tro cốt của người khác, thứ đó còn có thể dán tên hay sao?”
"Vâng.”
"Duật thiếu, còn khoảng mười tay súng mai phục quanh đây.”
"Toàn bộ giết hết.”
"Vâng.”
Tiếng súng liên tiếp kéo dài chừng hơn nửa tiếng. Mạch Sanh Tiêu trong lòng thấp thỏm, cô nghe được tiếng máy bay cất cánh, cũng không biết Duật Tôn và Bôn Bôn có việc gì hay không.
Ở cửa truyền đến tiếng bước chân, cô núp ở góc tường, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Duật Tôn đang chạy nhanh đến.
"Sanh Tiêu.” Người đàn ông ngồi xổm xuống.
Mạch Sanh Tiêu lao vào trong ngực hắn, thân thể cô run gay gắt, tiếng nói cũng run theo: "Thật tốt quá, anh. . . . . . anh không có việc gì.”
"Yên tâm, anh không sao.”
Nước mắt Mạch Sanh Tiêu rơi như mưa, cô không thấy được Bôn Bôn. Duật Tôn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: "Đừng nóng vội, Bôn Bôn cũng không còn nguy hiểm, anh sẽ đem con an toàn trở về bên cạnh em.”
Hắn nói rất đúng, bên cạnh cô, chứ không phải hai người bọn họ.
Sanh Tiêu giữ chặt bàn tay đầy máu của hắn, cô cũng không nhận ra bất thường trong lời nói của người đàn ông: "Bôn Bôn đã bị mang đi rồi sao?”
Hai vai Sanh Tiêu khẩn trương run lên, cô không ầm ĩ, cũng không còn thất thanh khóc rống nữa. Bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lất vạt áo của Duật Tôn, vừa rồi lúc hắn bị trúng đạn, cô thật sự sợ hãi sẽ mất đi hắn. Tay kia của Mạch Sanh Tiêu vịn lấy vách tường, không có gì so với việc tất cả đều còn sống có thể làm cho cô cảm thấy vui mừng hơn.
Mặc kệ kết cục có xấu cỡ nào, còn có thể so với. . . . . không có ở đây thì có càng làm cho nội tâm của cô đau đớn cùng cực hơn không?
Sanh Tiêu đi theo Duật Tôn ra khỏi tầng trệt, cánh tay mảnh khảnh của cô vòng ở eo rắn chắc của người đàn ông. Bọn họ dìu dắt lẫn nhau, nếu không, một khi mất đi một trong hai, bọn họ cũng sẽ chống đỡ không nổi mà ngã xuống.
Alice khống chế viên đạn rất tốt, viên đạn sượt qua phần cứng, mặc dù miệng vết thương khắc sâu thấy xương, nhưng tay phải Duật Tôn không có đáng ngại, không đến mức phế bỏ.
******************
Mạch Sanh Tiêu cùng Duật Tôn trở lại Ngự Cảnh Viên, dì Hà cùng với Trần tỷ đều đã tự về nhà. Sanh Tiêu theo sát bước chân của hắn lên lầu: "Tôn, vừa rồi Từ Khiêm hỏi chuyện anh bị thương, anh vì sao không nói thật? Chúng ta có thể tìm Nam Dạ Tước nhờ hỗ trợ. . . . . . .”
Duật Tôn ngồi ở mép giường, tay trái của hắn giữ chặt lấy tay Mạch Sanh Tiêu, muốn cô ngồi vào bên cạnh.
Tay trái Duật Tôn quấn băng, hắn giơ bàn tay khẽ vuốt lên mặt Mạch Sanh Tiêu, khóe miệng người đàn ông thoáng cười nhưng ở trong mắt lại là vẻ thống khổ làm lòng người khó yên: "Vô dụng.” Sanh Tiêu cảm nhận được gương mặt truyền đến ấm áp của ngón tay hắn: "Bôn Bôn trong tay hắn, ai giúp cũng không được.”
Huống chi, tác phong của căn cứ từ trước đến nay tàn nhẫn độc lệ: "Tước, cậu ấy không giúp được anh, thay vì như vậy chi bằng để cho bọn họ sống thật tốt với nhau.”
"Vậy Bôn Bôn làm sao bây giờ?” Khóe miệng Mạch Sanh Tiêu run rẩy, nước mắt kiềm không được mà tuôn rơi, cô khóc ra thành tiếng.
"Không phải là còn có anh sao?”
Sanh Tiêu nghẹn ngào, tay phải trở về cầm lấy bàn tay Duật Tôn: "Anh muốn làm gì?”
"Anh sẽ đưa Bôn Bôn về.”
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu: "Anh muốn lấy mạng của mình đi đổi sao? Em không cho phép. . . . . . .”
"Sanh Tiêu, hãy nghe anh, người khác ai anh cũng có thể bất chấp. Nhưng em là vợ anh, Bôn Bôn là con trai của anh, duy chỉ có hai mẹ con em là anh không thể không chú ý.”
Mạch Sanh Tiêu ngoan cường lắc đầu: "Chúng ta phải làm sao, phải làm sao đây?”
Ngón tay Duật Tôn lau đi lệ vương đầy trên khóe mắt của Sanh Tiêu, bàn tay hắn giữ lấy cổ của cô kéo vào trong ngực: "Những việc này em không nên quan tâm, không nằm trong phạm vi năng lực của em, Sanh Tiêu, đừng suy nghĩ nhiều. . . . . .”
"Em làm sao có thể không nghĩ đây?” Hai tay Mạch Sanh Tiêu ôm chặt người đàn ông: "Ân Lưu Khâm hắn rốt cuộc muốn làm gì? Hắn hành hạ chúng ta như vậy còn chưa đủ hay sao?”
Liên tiếp ba ngày sau, Dạ Thần một cú điện thoại cũng không có.
Bôn Bôn cũng hoàn toàn bặt vô âm tín.
Mạch Sanh Tiêu không ăn không uống ngồi co lại bên cạnh giường lớn, ánh mắt ý vị nhìn chăm chú vào giường nhỏ của con đến ngẩn người.
Duật Tôn đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống mặt đất.
"Đứng lên, đi ăn một chút đi.”
"Em ăn không vô.” Mạch Sanh Tiêu đến bên cạnh tủ đầu giường mở ra, từ bên trong cô lấy ra một chiếc hộp, Sanh Tiêu cầm đôi giày em bé đưa cho Duật Tôn: "Còn nhớ rõ không? Đây là anh mua.”
"Đương nhiên nhớ rõ.” Duật Tôn xòe bàn tay ra, trong mắt lộ vẻ yêu thương: "Anh mua rất nhiều thứ, đều bị em trả lại.”
"Đôi giày này là em lén giấu đi.”
"Sao không thấy Bôn Bôn mang lần nào?”
Cánh môi Mạch Sanh Tiêu giương nhẹ, nước mắt tuôn rơi: "Em lấy ra không được.”
Sanh Tiêu từ bên trong lại lấy ra một cuốn nhật ký, cô mở ra trang thứ nhất, ở bên trong có kẹp một tờ giấy: "Đây là thai chiếu của Bôn Bôn, khi đó em nhìn thấy anh đứng ở ngoài cửa, bác sỹ hỏi em có muốn chụp thai chiếu hay không, em không tự chủ được mà gật đầu. Em muốn giấu đi, cả đời này cũng không cho anh xem. . . . . . .” Mạch Sanh Tiêu vỗ lên vai Duật Tôn: "Em rất ích kỷ phải không?”
Duật Tôn từ trong tay cô nhận lấy thai chiếu, em bé ở trong bụng hình ảnh rất rõ ràng, ngũ quan hình dáng cũng có thể thấy rõ: "Cùng với Bôn Bôn lúc sinh ra không khác gì cả.”
Mạch Sanh Tiêu lau đi nước mắt trên mặt, nhưng nước mắt không kiềm lại được, đôi mắt bây giờ thực sự khó chịu.
"Nhật ký này là em mỗi ngày đều sẽ lén viết, em ghi lại toàn bộ quá trình trưởng thành của Bôn Bôn, còn mỗi lần khám thai, đơn siêu âm em cũng đều giữ lại.”
Duật Tôn cầm lấy, mỗi một trang mở ra đều đọc kỹ.
Sanh Tiêu theo ánh mắt Duật Tôn nhìn vào nhật ký: "Xem này, đây là em lần đầu tiên cảm giác được thai máy, rất nhẹ, đó là Bôn Bôn cùng em gặp nhau.”
"Đây là lúc siêu âm thai nhi được 5 tháng, bác sỹ nói có thể thấy rõ ràng bàn tay nhỏ và chân nhỏ của cục cưng. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu giải thích cho hắn từng tờ một, cô chảy nước mắt, lúc ngẩng đầu lên cũng chứng kiến trong mắt Duật Tôn ướt át.
Sanh Tiêu nương tựa vào người đàn ông bên cạnh: "Em thật là nhớ Bôn Bôn. . . . . . .”
Duật Tôn vươn tay ra, ôm Mạch Sanh Tiêu vào trong lòng.
"Duật thiếu.” Ở ngoài cửa phòng ngủ, một người đàn ông cất tiếng gọi.
"Chuyện gì?”
"Mới vừa có người đưa đến một bưu kiện chuyển phát, cần ngài tự tay ký nhận.”
Mạch Sanh Tiêu đi theo phía sau Duật Tôn xuống lầu.
Duật Tôn mở hộp đóng gói ra, là một hộp băng ghi hình.
"Ngươi đi ra ngoài trước đi.” Hắn ngẩng đầu lên nói ra.
"Vâng.”
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trong ghế sô pha, hai tay khẩn trương không khỏi đan chặt vào nhau, cô mơ hồ cảm giác được rõ ràng đây không phải là một cuốn băng ghi hình bình th
ường.
. . .
Duật Tôn mở ra nút bấm.
Hình ảnh chợt hiện lên, xuất hiện một nơi đối với Mạch Sanh Tiêu mà nói thì hoàn toàn xa lạ.
Một cánh cửa bị đẩy ra, đầu tiên nghe được âm thanh huyên náo, giống như la hét, còn có tiếng khóc của bọn trẻ.
Duật Tôn rất nhanh đặt tay lên đầu gối.
Hình ảnh dần dần hạ thấp xuống, Mạch Sanh Tiêu chứng kiến một chiếc lồng sắt, về sau, chính là một đám trẻ con đang chém giết nhau!
Cô đột nhiên khiếp sợ, bàn tay bụm miếng thiếu chút nữa là bật ra tiếng thét chói tai.
"Đây là nơi nào?”
Hình ảnh canh chỉnh đến góc độ phía dưới, hai đứa bé bám chặt vào nhau, trong mắt sát khí hung hãn vô cùng, đứa trẻ lớn hơn một chút chiếm ưu thế hơn, một đòn bóp lấy cổ của đối thủ, đập đầu đối phương vào song sắt.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết khiến cho hình ảnh đều run lên, tim Mạch Sanh Tiêu đập loạn, hình ảnh xuất hiện một vệt máu, sắc mặt cô hoảng sợ liền quay mặt đi.
Bên tai lúc này đột nhiên truyền đến tiếng khóc quen thuộc, Sanh Tiêu mới quay đầu lại đã bị bàn tay của Duật Tôn che mắt lại.
"Thả em ra. . .” Mạch Sanh Tiêu có thể đoán được trong đoạn phim đang phát sinh chuyện gì, móng tay bén nhọn của cô dùng sức đâm vào lòng bàn tay của Duật Tôn, dùng sức kéo tay hắn ra.
Hình ảnh được quay gần lại.
Bôn Bôn đứng ở trong góc lồng sắt, một bé trai chừng 5 tuổi đang lau nước mắt mà khóc: "Mẹ, mẹ. . .”
Nước biển đục ngầu tràn qua đầu gối của đứa trẻ, bao phủ đến ngực Bôn Bôn.
"Oa oa oa. . .”
"Bôn Bôn. . .”
Mạch Sanh Tiêu đứng dậy bổ nhào đến trước ti vi: "Thả con trai tôi ra. . .”
Bên trong thước phim vang lên tiếng của một người đàn ông, Lôi Lạc cầm roi khập khiễng đi đến lồng sắt trước mặt: "Ngươi muốn vào chỗ đó phải không?” Hắn chỉ vài cái lồng sắt sau lưng: "Nếu không phải là ngươi mới tới, ta nhất định đem nhét ngươi vào đó! Ở chỗ này không có nước mắt, ngươi nếu không muốn mình chết thì đạp lên thi thể của đứa khác mà bò ra ngoài cho ta, mau! Ra tay cho ta! "
Đứa bé co rúm đôi vai lại, ngũ quan tinh xảo, sắc mặt trắng nõn: "Con không làm, con muốn mẹ. . .”
"Bốp. . .” Cây roi gào thét bay tới.
"Oaaa. . .”
Mạch Sanh Tiêu không hề biết được trên đời này còn có nơi dơ bẩn như thế. Những đứa trẻ kia vẫn còn quá nhỏ như vậy.
Bôn Bôn bị hù dọa núp ở góc dùng sức khóc, chân của bé con không vững, đứng không được bao lâu liền hạ người xuống, bị sặc một ngụm nước trong miệng: "Oa oa oaa. . .”
Đứa trẻ kia nếm phải kịch liệt đau nhức, nó sợ hãi từng bước một tiến lên, roi trong tay của Lôi Lạc đánh vào lồng sắt: "Ngươi nếu không động thủ, ta liền bắt ngươi đổi sang bên lồng kia.”
Đứa bé sợ hãi trợn to hai mắt, nhìn qua cảnh chém giết trong lồng bên cạnh, các đồng bạn kêu lên thảm thiết làm sợ hãi trong lòng nó tăng lên. Nó vung lên quả đấm, hướng về phía Bôn Bôn mới được 11 tháng mà đánh.
Mạch Sanh Tiêu nhịn không được nữa, cô hận không thể đập ti vi ra: "Cầm thú, súc sinh. . .”
"Aaa. . .” Cô gần như phát điên, thân thể nằm ở bên cạnh bàn trà dậy không nổi.
Nếu quả thật phải hận thù thì Sanh Tiêu lúc này hận mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào khác. Nếu như Dạ Thần lúc này đứng ở trước mặt cô, cô chắc chắn sẽ không chút do dự nào mà giết hắn đi!
Bôn Bôn còn nhỏ nhưng cũng có bản năng tự vệ.
Hai cánh tay bé con đặt ở trước mặt nhưng vẫn không chống cự nổi quả đấm của đứa trẻ kia.
Thân thể nhỏ yếu của Bôn Bôn ngã ra khung sắt phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì sợ hãi mà nhăn nhó lại: "Ô aaa. . .”
Người đàn ông đưa lưng về phía camera, ngồi ở trong ghế, hắn vừa mở miệng thì Mạch Sanh Tiêu liền nhận ra là giọng nói của ai.
"Duật Tôn, cái cảnh tượng này người còn nhớ rõ không? Phải để ta nhắc lại một lần cho ngươi sao?”
Mạch Sanh Tiêu nghẹn ngào nghiêng đầu qua, hắn nói vậy là có gì gì? Nước mắt của Sanh Tiêu giao thoa, trong mắt lộ ra vẻ khó có thể tin được.
"A. . .” Dạ Thần cười yếu ớt, thanh âm lãnh khốc đến tận xương tủy: "Ngươi rời khỏi vài năm rồi, khả năng sẽ quên mất, ngươi từ nhỏ không phải là có kinh nghiệm như vậy à? Cái sân huấn luyện kia, còn có lúc chém giết hưng phấn, nỗi đau đớn khi bị kẻ khác đánh gần chết, ngươi đã nhớ lại chưa? Duật Tôn, cha ta đem ngươi bồi dưỡng thành cỗ máy giết người hàng đầu cũng không dễ dàng gì. Ngươi xem một chút đi, con trai của ngươi còn nhỏ như vậy, lại thừa kế thiên phú của ngươi, thật tốt a. . . . .”
Đôi mắt Sanh Tiêu như bị một nhát dao, nước mắt khống chế không được mà rơi ra.
Cánh mũi của cô lúc này chua xót khó nhịn, tầm mắt mông lung không thấy rõ gương mặt trước mắt. Lòng cô chưa từng đau đớn như vậy, giống như bị người ta lấy ra rồi vứt lên mặt đất hung hăng chà đạp. Không trách được, trên người Duật Tôn lại có nhiều vết thương như thế.
Mạch Sanh Tiêu cắn chặt răng, trong miệng mơ hồ có mùi máu tươi.
Một cổ ngai ngái trào lên đến cổ họng, trước mắt cô tối sầm lại, bàn tay vội vàng bám lấy bàn trả bên cạnh, lúc này mới không bị ngã xuống.
Cô lau đi nước mắt, lại như thế nào cũng đều không thấy rõ được mặt của Duật Tôn, khuôn mặt của hắn trong mắt cô mờ mịt, liều mạng nhìn không được.
Âm thanh của Dạ Thần xuyên thấy qua màn hình ti vi truyền vào phòng khách rộng lớn: "Ta thực không hiểu nổi, một kẻ đen tối như ngươi nên có chừng mực mới đúng chứ, ngươi lại còn có thể kết hôn và sinh con sao? Haha, trời cao chê cười, nhưng ta lại rất may mắn, nếu không làm sao ta có thể báo được cừu thù? Con của người thật đáng yêu, sắp được một tuổi rồi phải không? Nó mấy ngày nay một mực khóc nhưng vẫn không kêu ba mẹ, vậy tiếng khóc kia. . . . . . . Thật đáng thương.”
Hai đầu gối Sanh Tiêu quỳ xuống đất xoay trở lại trước người Duật Tôn, cô dần dần hướng vào hắn, hai tay Sanh Tiêu giữ lấy gương mặt lại gần trong gang tấc, cùng hắn kề trán vào nhau. Mạch Sanh Tiêu trong mắt đầy nước, nhìn không rõ được thần sắc người đàn ông.
Bây giờ cô lại có thể nhìn thấy viền mắt của hắn đỏ lên, Duật Tôn hai vai nhẹ run, từng cảnh trong căn cứ, là cả đời này hắn cũng khó gạt khỏi cơn ác mộng của mình. Hắn không muốn nói cho Sanh Tiêu, hắn định là nếu có thể thì sẽ lừa gạt cô cả đời.
Hắn không nghĩ đến, quá khứ của mình sẽ bị phương thức này vạch trần.
Tay phải Mạch Sanh Tiêu vòng qua cổ người đàn ông, cô ôm chặt lấy hắn, dùng hết tất cả sức lực muốn cho hắn ấm áp.
Nhưng mà thân thể của cô cũng quá lạnh, lạnh băng, ngay cả tim trong ngực cũng đều lạnh buốt.
Hai tay Mạch Sanh Tiêu xiết chặt thân thể của Duật Tôn, người đàn ông ôm cô trở lại, hai bên đều dùng hết toàn bộ khí lực, hận không thể khiến đối phương dung nhập vào cơ thể của mình.
Sanh Tiêu khóc đều không thốt lên lời, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng khóc thành như vậy, tâm can của cô đau đớn, đau đến mức chết cũng quá bình thường.
"Aaa. . .” Cổ họng của cô phát ra tiếng rên khàn khàn, thanh âm rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ đến nỗi chỉ có Duật Tôn mới có thể nghe thấy.
Mạch Sanh Tiêu khẽ cắn chặt áo sơ mi của Duật Tôn, đau đớn như vậy, cô tình nguyện chết đi. Tuyệt vọng như thế, cô tình nguyện cuối cùng không phải đi đối mặt nữa.
Giọng nói của Dạ Thần một lần nữa truyền đến.
"Duật Tôn, nếu muốn cứu con trai của ngươi về cũng được. Ngươi ngày mai đến căn cứ, nó còn nhỏ như vậy ta cũng không giết được. Liền đổi lấy ngươi đi, đổi ngươi tới nơi này chịu trừng phạt. . . . . . . Dù sao, ngươi cũng không phải là lần đầu tiên chịu phạt.”