Mạch Sanh Tiêu nhịn đau cài lại khuy quần, Duật Tôn cầm lấy túi xách của cô ném thẳng ra ngoài, khởi động xe đạp ga đi thẳng.
Cô cố bò hồi lâu mới đứng lên được, bấy giờ điện thoại trong túi xách reo không ngừng nghỉ, cô nhìn màn hình thì thấy là số máy của văn phòng trường.
Hơi do dự, rồi tắt máy không nghe.
Duật Tôn vứt cô lại ở một nơi rất heo hút, cô đợi nửa buổi mới thấy một chiếc taxi, Mạch Sanh Tiêu vào xe nói địa chỉ của Nhạc viện Hoa Nhân.
“Cô là sinh viên của Nhạc viện hả?”
Cô gật gật đầu.
« Cô giỏi thật đấy, Nhạc viện Hoa Nhân rất nổi tiếng, nghe nói sinh viên trường đó đều là con cái nhà giàu có mà cũng rất có tài… »
Mạch Sanh Tiêu quay mặt ra ngoài cửa sổ, hàm răng cắn chặt lấy khóe môi, trời đã tối xẩm, âm u như vô biên vô hạn, như rơi vào vực thẳm đen tối làm người ta nghẹt thở. Bề ngoài vẫn đầy ánh hào quang, được cả thế giới ngợi ca, đó cũng là nguyên nhân khiến cô liều lĩnh thi vào Hoa Nhân.
Chú tài xế cứ huyên thuyên một hồi, Mạch Sanh Tiêu thì cố kéo ra một nụ cười, nhưng lại không gắng gượng được, đến cuối cùng cô lấy hai tay bưng mặt.
Về đến trường, người trong hội trường đang lũ lượt kéo nhau ra về, một thầy trong ban giám hiệu nhìn cô, mặt đanh lại, « Mạch Sanh Tiêu, đã có chuyện gì xảy ra với em ? Tôi đã nói với em từ trước là hôm nay em phải có mặt, đừng tưởng rằng đi Paris cầm cái danh hiệu trở về là mắt có thể cao hơn đầu… »
« Thưa thầy… »
« Tôi không muốn nghe em giải thích, đã sắp xếp cho em diễn tấu trong tối nay, còn bây giờ thì hay rồi, đều bị em phá hỏng… em thử xem xem… »
Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm thấy nhức đầu lắm, cô ngẩng đầu, hai bàn tay đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng thấm đượm vẻ buồn bã, nước da của cô trắng nõn càng thêm nổi bật trong đêm tối, cũng càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, « Thưa thầy, » Cô lại ngắt lời đối phương, « Em bị Duật thiếu giữ lại, anh ta không cho em về. »
Thầy giáo há hốc miệng không biết nói gì, « Duật… Duật Thiếu. »
Mạch Sanh Tiêu nhớ tới lần Tương Tư bị thương ở trường ngày đó, những người này bề ngoài thì ra vẻ đạo mạo nhưng không một ai dám đứng ra giúp đỡ, tất cả họ chỉ biết trơ mắt đứng nhìn chị cô chút nữa thì mất mạng, cô gật đầy, môi càng mím chặt hơn.
" Đã như thế," lửa giận của ông thầy không thể không được dập tắt, « Thôi, em về ký túc xá đi. »
Thầy đó khoảng 40 tuổi, nghe cô nói có vẻ cũng đoán ra chuyện, khoát tay, trên mặt lộ rõ khinh thường. Sinh viên thời nay, đều như thế cả sao ?
« Vâng. » Lúc Mạch Sanh Tiêu xoay người, trong mắt đong đầy hoang vắng, tên của người đó, quả nhiên có tác dụng lớn. Còn phản ứng của thầy giáo, đúng là buồn cười.
Trời lạnh dần, sắp đến tết nguyên đán.
Ở khoa tổ chức tiệc cuối năm, người tham gia khá đông, chắc cũng khoảng nửa tháng rồi, Duật Tôn không tới tìm cô. Mạch Sanh Tiêu mừng thầm nên khi Thư Điềm rủ đi chơi cô vui vẻ đồng ý luôn.
Đoàn người ra khỏi quán Karaoke đã là rất khuya, « Sanh Tiêu, không ngờ cậu hát high đến vậy, bây giờ mới lộ tài nha. »
Mấy người ôm vai bá cổ vừa đi vừa đùa sắp chiếm đến phân nửa đường cái, từ xa có một chiếc xe lao tới, có người sợ hãi tranh thủ lúc buông tay nhau ra thì quát lên, « Thần kinh à ? Vội như thế muốn đi đầu thai hay sao ? »
Chiếc xe Jinbei(1) phanh kít lại, cánh cửa bên cạnh mở ra, chỉ trông thấy một cánh tay vươn ra, túm chặt lấy Mạch Sanh Tiêu đang đi bên đường, cô lảo đảo như muốn ngã dúi về phía trước đã bị người ta kéo lên xe, Thư Điềm ở đằng sau phản ứng rất nhanh, giữ chặt lấy cổ tay Sanh Tiêu, « Ôi, cứu với, cứu với --"
Sanh Tiêu cảm nhận được cánh tay đau đớn như muốn đứt lìa, những người trên xe cô không quen, chỉ biết kêu cứu thật to.
« Nhanh lên, mẹ nó nữa, đừng có lãng phí thời gian ! » Tên đàn ông béo mập trên ghế lái quát.
Hai tên đằng sau thấy thế càng ra sứ túm lấy, « Buông ra, nếu không ông đây đánh chết mày bây giờ ! »
Lúc này Mạch Sanh Tiêu đã chắc chắn được một điều, đó là mục tiêu của những người này là cô, cô sốc lại tinh thần, cố giữ bình tĩnh, « Thư Điềm, buông tay mau. »
" Không......"
" Má ơi!" Một người ngồi trong thấy thế, nhanh nhảy xuống khỏi xe, dùng cánh tay sắt khóa chặt lấy eo Thư Điềm, một tay túm lấy mái tóc dài của Sanh Tiêu, hắn ném hết cả hai lên xe, cho đến lúc cửa xe đóng rầm lại thì những người bạn đi cùng mới kịp phản ứng lại, họ hô lên. « Cứu mạng, cứu với… »
" Làm sao bây giờ? Mình không trông thấy biển số xe......"
" Báo cảnh sát đi......"
Mạch Sanh Tiêu và Thư Điềm bị chụp lên đầu một chiếc khăn đen, chiếc xe lao vun vút trên đường, đưa hai cô đến một nơi vắng vẻ.
Hai người bị đẩy vào một căn phòng, khăn trên đầu được tháo ra, ánh sáng từ chiếc bóng đèn công suất lớn như muốn chọc mù mắt hai cô, Mạch Sanh Tiêu tranh thủ thời gian nheo hai con ngươi lại, « Các người là ai ? Muốn làm cái gì?" Hai cô chỉ là sinh viên, không tiền không thế, liệu đã đắc tội với ai ?
" Mạch Sanh Tiêu, đã lâu không gặp, cô dạo này có vẻ béo lên đấy. » Ngoài cửa vang lên mọt giọng nữ quen thuộc, hai người ngước mắt nhìn, thì thấy Tô Ngải Nhã kéo hơn 30 người đàn ông đi tới.
« Là cô ! »
« Thư Điềm ? Cô chán sống rồi nên mới theo tới đây hả ? »
« Tô Ngải Nhã, cô muốn gì ? »
Cô ả thả tay ra, Tô Ngải Nhã mặc một chiếc váy ngắn, đi đôi giày gót nhọn mười phân, trên mặt cô ả tràn ngập giận dữ và thù hận, chỉ cần hai ba bước là có thể nhảy bổ vào mặt Sanh Tiêu, « Cô còn hỏi tôi muốn làm gì sao ? Mạch Sanh Tiêu, cô hại chết ba tôi, món nợ này, tôi sẽ tính sổ với cô »
Thư Điềm giật mình, không nói nên lời.
« Cô đừng có cho rằng, chỉ bằng một mình Duật Tôn là có thể bảo vệ cô, nếu tôi không bắt cô phải đền mạng thì tôi không phải do ba mẹ tôi sinh ra. » Hai tay Tô Ngải Nhã túm lấy cổ áo Mạch Sanh Tiêu, móng tay vừa dài vừa sắc của cô ta ấn chặt vào cằm Sanh Tiêu, khiến chỗ đó rỉ ra một vệt máu. « Nếu không có cô, bây giờ tôi vẫn còn là một đại tiểu thư, Mạch Sanh Tiêu pháp luật không xét xử được cô, tôi sẽ tự mình ra tay ! »
« Cô có biết cái gì là giết người đền mạng không ? Tô Ngải Nhã, tôi nhớ là tôi đã từng hỏi cô, cô có biết khu dân cư Cẩm Lữ không ?Những người chết đi ở khu dân cư ấy thì ai đền mạng cho họ, chẳng lẽ người đền không phải là ba cô hay sao ? » Mạch Sanh Tiêu hét đến khản cả tiếng, nước mắt như muốn bắn ra, Tô Ngải Nhã rùng mình tái nhợt đi, tay phải giơ lên tát vào mặt Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu bị đánh, đầu ngoặt sang một bên, má đau rát, « Cô đúng thật là… » Tô Ngải Nhã vẫy tay, người đàn ông đằng sau cầm điên thoại tới, « Tôi không ngờ Duật Tôn sẽ giúp cô chạy án vụ này, bây giờ tôi nhà tan cửa nát, một phân tiền cũng không có, Mạch Sanh Tiêu, những thứ này tôi muốn cô bồi thường cho tôi. »
Tô Ngải Nhã nhấn một dãy số, đưa điện thoại lại cho người đàn ông ở sau lưng.
Hắn vừa nhận lấy thì cuộc gọi được kết nối, hắn đưa điện thoại lên tai, « Alo, Duật thiếu phải không ? »
« Ai vậy ? »
« Duật Thiếu, người phụ nữ của mày đang trong tay bọn tao…. »
Hắn hơi giật mình, ngạc nhiên nhìn về phía Tô Ngải Nhã, môi cô ta mấp máy khẽ đọc mấy chữ, Mạch Sanh Tiêu."
« Các người muốn thế nào ? »
« Nếu đã là người của mày, có phải là mày nên tới đây một chuyến hay không ? »
Lửa hận trong mắt Tô Ngải Nhã càng cháy mạnh, cô ả không ngờ Duật Tôn tuyệt tình đến vậy, tốt xấu gì, cô ả và y cũng có với nhau một cuộc tình, ba ả chết đi, phải có hai người trả giá cho sự ra đi đó !
" Tôn......" Đầu dây bên kia, một giọng phụ nữ ngọt ngào là nũng, lập tức, Duật Tôn lạnh lùng cự tuyệt, « Chuyện liên quan gì tới tôi ? Muốn cô ta chết thì cứ giết đi. » Nói xong thì ngắt điện thoại.