Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 35: Kiên quyết thoát khỏi y



" Nhà tôi làm nghề buôn bán, cha tôi làm cán bộ nhỏ thôi."

Cánh môi Tương Tư mấp máy, chỉ cần một câu nói kia, cô đã biết nghiêm Trạm Thanh cũng giống như Duật Tôn, khẳng định là gia cảnh xuất chúng, hơn nữa hắn trả lời cô rất có lễ phép, xem ra, đúng là thật lòng với Sanh Tiêu.

Thật tốt làm sao.

Mạch Tương Tư trong lòng cười lạnh, điều kiện tốt vẫn là tốt, một người đàn ông ưu tú như vậy, Sanh tiêu có thể chọn hết lần này đến lần khác, không giống cô.

Tương Tư không khỏi cảm thấy bi thương, nhớ ngày đó, cô cũng có điều kiện như vậy, cũng có cảnh xuân tươi đẹp.

" Chị à......" Thấy cô xuất thần, Mạch Sanh Tiêu xòe bàn tay ra tại trước mặt cô quơ quơ," Hiện tại là lúc quan trọng nhất, phải phối hợp thầy thuốc làm tốt hai đợt trị liệu, em sẽ thường xuyên tới thăm chị."

Tương Tư gật gật đầu," Được."

Hai người ngồi tại bệnh viện một lúc, rồi rời đi, Tương Tư đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời bao la xanh ngắt ngoài cửa sổ, cô có chút nhắm mắt lại. Có cơ hội này, cô nhất định phải đứng dậy được. Ai cũng không biết, cho tới nay chân cô đều khôi phục rất tốt, trước khi đẩy Tô Niên xuống lầu, cô có thể ngẫu nhiên đứng dậy mấy lần, chỉ là, mỗi lần thời gian cũng không lâu, hơn nữa một khi trở lại chỗ ngồi, mỗi lần hai cái đùi đều đau như là đôi chân bị cưa sống vậy.

Khi rời bệnh viện, lại trùng hợp đúng là giờ ăn cơm trưa.

Nghiêm Trạm Thanh dẫn Sanh Tiêu đi ăn cơm tại một nhà hàng của khách sạn nổi tiếng, nơi này tuy không phải là khách sạn cao cấp bậc nhất, nhưng cảnh trí trang nhã, hương vị món ăn rất đặc sắc.

Ngay khi tô canh cá lớn được bưng lên bàn ăn thì bụng Sanh Tiêu đã kêu vang, mười ngón tay nhanh chóng gắp thức ăn.

Nghiêm Trạm Thanh gắp một miếng da cá vào trong chén của Sanh Tiêu, cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh thật chói mắt, chỉ là phần cảnh đẹp này cũng không duy trì được lâu, hắn trơ mắt nhìn đáy mắt cô tối sầm lại, vừa muốn mở miệng, chiếc ghế bên cạnh đã bị kéo ra, Nghiêm Trạm Thanh quay sang nhìn đã thấy Duật Tôn ngồi xuống.

" Ăn đi chứ? Sao em lại không ăn." Duật Tôn khoanh tay trên mặt bàn, hình săm Thương Long vờn quanh ngón trỏ như muốn bay lên, dường như ghìm chặt cổ Sanh Tiêu, cô cúi đầu, gắp một miếng cá vào miệng, lại cảm giác như nuốt không trôi, mắc nghẹn tại cổ họng.

" Sao anh lại tới đây?" Nghiêm Trạm Thanh chống đũa xuống, sắc mặt có chút biểu lộ ra không vui.

" À, tôi nhìn thấy người quen." Y chỉ vào Mạch Sanh Tiêu, tấm lưng rộng dựa trên bộ ghế sa tanh màu vàng, chân trái thon dài vắt lên," Trạm Thanh......" Hắn nhẹ mở miệng, khẩu khí như thể rất quen thuộc," Cậu như thế nào cũng vừa ý cô ấy? Thế nào không thấy cái cô Tô Nhu mà một trận gió có thể thổi bay ấy cả ngày đi theo bên cạnh cậu đâu nhỉ?"

" Đây là việc riêng của tôi, không liên quan đến anh."

Duật Tôn đôi mắt đầy ý cười, mà Sanh Tiêu chỉ biết cúi đầu," Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, ăn ít cá thôi, lần trước em bị hóc đã quên rồi sao? Nửa đêm đau không chịu ngủ, làm hại tôi từ trên giường phải dậy đưa em đi bệnh viện."

Mạch Sanh Tiêu lần này thật sự là bị hóc xương cá.

Y nói chuyện tình, cô như thế nào không nhớ rõ chứ, rõ ràng đáng chửi mắng mà.

" Duật thiếu, cám ơn sự quan tâm của anh, nhưng anh nhiều đàn bà như vậy, sợ là chính mình đã lẫn lộn mất rồi." Sanh Tiêu gian nan nói hết những lời này, vội vàng và một miếng cơm, sau khi nuốt xuống hết, mới cảm thấy cổ họng bớt đau đớn.

Duật Tôn cố nén tức giận, thật là một cô gái thú vị, cô vào vai thật là nhập thần.

Mới qua hơn mười ngày, cô đã nghĩ cùng y rũ bỏ sạch sẽ.

" Đúng rồi, Hoàng Duệ Ấn Tượng còn có quần áo của em chưa lấy đi, còn để lại làm gì, làm gì có người phụ nữ nào nguyện ý mặc lại quần áo của người khác, hơn nữa......" Khoé miệng trái của y xấu ý nhếch lên, Sanh Tiêu chỉ cảm thấy đầu tê rần, y lại muốn nói cái gì?

" Nội y của em nhỏ quá, các cô ấy cũng không mặc vừa."

Mạch Sanh Tiêu nghe xong, trong nội tâm chỉ có một nghĩ gì, đời trước y có phải là chết ở trong tay cô? Y như đang đòi nợ cô vậy.

" Duật thiếu," Khi Sanh Tiêu hận không thể đào một cái hố mà chui xuống, Nghiêm Trạm Thanh đã giơ hai tay, thần thái không có chút nào tức giận, đối với Duật Tôn mà nói, hắn có vẻ như khá thân thiết," Chúng ta thôi đừng nói đùa nữa, tôi yêu mến cô ấy, dĩ nhiên sẽ tiếp nhận hết thẩy, tôi cũng sẽ không bởi vì mấy câu nói của anh mà sẽ tùy tiện liền bỏ cô ấy, cho nên, anh hãy tỉnh lại đi."

Duật Tôn khẽ cười, cả người toả ra hơi thở lạnh lẽo, Sanh Tiêu thật không ngờ Nghiêm Trạm Thanh sẽ nói như vậy, cô lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp, sắc mặt đang cứng ngắc cũng dịu lại một chút, ửng hồng má vì hạnh phúc.

Bọn họ liếc mắt đưa tình, dừng như không để ý đến y đang còn ở đây....

Ngón trỏ Duật Tôn gõ nhẹ vài cái trên mặt bàn, khoé môi dần dần nhếch nụ cười lạnh, y bất ngờ đứng dậy, thân hình cao ngất vừa vặn che khuất đỉnh đầu Sanh Tiêu, cô chỉ cảm thấy như mây đen bao phủ, trời vừa sáng sủa bỗng dầy đặc đêm đen.

" Đã như vậy, tôi sẽ không đã quấy rầy hai vị nữa."

Y cuối cùng mở miệng phải đi, tay trái đặt ở trên đầu gối Sanh Tiêu không khỏi nắm thành quyền, y kéo ra cái ghế, dứt khoát xoay người, rồi lại dừng bước một chút, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ tà ác hướng bên Sanh Tiêu," Đừng quên ước hẹn của chúng ta, trong vòng ba tháng nếu không giữ được lòng của anh ta, em hay là hãy ngoan ngoãn trở lại bên cạnh tôi đi."

Y bỏ lại một câu rồi liền nghênh ngang rời đi.

Tay Sanh Tiêu run lên, chiếc đũa leng keng rớt xuống đất.

Đỉnh đầu, như là bị dội một gáo nước lạnh.

Không khí trở nên cực kỳ xấu hổ, cô sợ nhất cái gì, dường như hết lần này tới lần khác đều sẽ đến. Nghiêm Trạm Thanh gọi phục vụ mang đến thêm một bộ bát đũa, gắp những món ăn ngon không ngừng vào bát của cô.

Sanh Tiêu rốt cuộc không nuốt nổi, cô gắp vài miếng rồi ngẩng đầu lên.

Sắc mặt anh ta vẫn như bình thường, có thể cô như trước nhìn ra đáy mắt anh ta dấu diếm chút gợn sóng.

" Thực xin lỗi, em với anh ta từng có ước hẹn, nhưng em không phải vì muốn thoát khỏi Duật Tôn mới cùng anh ngồi ở đây."

Ánh mắt Nghiêm Trạm Thanh nhu hòa không ít, hắn xoa nhẹ đầu Sanh Tiêu," Anh biết rồi, ăn cơm đi."

" Em đúng là một mực muốn rời đi Duật Tôn, nhưng đối với anh em thật lòng không muốn lợi dụng anh......"

" Sanh Tiêu," Nghiêm Trạm Thanh cắt đứt lời của cô," Anh nói rồi, anh biết rõ mà."

Sanh Tiêu buồn cười cũng không muốn giải thích nữa. Bữa cơm này ăn có chút xấu hổ, lúc rời đi, anh đi phía trước, cô đi theo xa xa ở phía .

Cô đã cho rằng, hạnh phúc dường như chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến.

Sanh Tiêu cúi thấp đầu, nghiêm Trạm Thanh mang tới xe, thấy cô đi rất chậm, liền nắm lấy tay cô," Em sao vậy? Còn đang suy nghĩ những lời nói vừa rồi ư?"

" Trong lòng anh hẳn là để ý phải không?"

" Cái này có cái gì chứ? Dĩ nhiên là điều kiện của anh cũng đủ tốt mới khiến em có thể quỳ gối dưới gấu quần anh chứ!”

Sanh Tiêu không khỏi bị chọc cười, đê mặc hắn nắm tay," Thật là lưu manh."

Nghiêm Trạm Thanh đối với cô luôn rất tốt, Sanh Tiêu thậm chí đã bắt đầu lãng quên hẹn ước giữa cô và Duật Tôn, cô cho rằng, cô sẽ có thể thoát khỏi bàn tay Duật Tôn.

Hơn một tháng trôi qua, Nghiêm Trạm Thanh cũng cảm thấy bản thân thay đổi không thể tưởng tượng nổi, từ trước đến nay, bọn họ trong vòng luẩn quẩn luôn gặp gỡ phụ nữ để chơi đùa, hắn không nghĩ tới, hắn có thể vì Sanh Tiêu như vậy.

Cô mỗi lần hẹn hò cùng hắn, ăn mặc đều rất đơn giản, như hôm nay đây, chỉ là khoác chiếc áo lông bên ngoài chiếc áo thun ca rô đen trắng mà thôi.

Tiết trời tuy đã gần đến đầu xuân, nhưng vẫn rất lạnh.

Nghiêm Trạm Thanh ôm lấy vai Sanh Tiêu, làm cho cô dựa trong lòng ngực của hắn, đi ngang qua cửa hàng Chanel mới khai trương, hắn mang theo nàng đi vào.

" Xin chào tiên sinh, xin chào tiểu thư, để tôi giới thiệu với ngài vài món hàng cao cấp mới nhập về?"

Trước mặt phả đến hệ thống hơi sưởi làm Sanh Tiêu dần cảm thấy ấm áp, cô lúc này mới thấy rõ toàn là những món đồ xa xỉ trong tủ kính, cô đối loại quần áo động một chút có giá hơn vạn tệ này trong lòng còn có bài xích," Chúng ta đi thôi."

" Nhìn em này, tay đều bị lạnh đỏ cả lên rồi." Nghiêm Trạm Thanh kéo mạch Sanh Tiêu đến trên ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống," Mau đem tới vài bộ thời trang mùa xuân thử xem."

" Vâng, ngài chờ ạ." Nữ nhân viên bán hàng lúm đồng tiền như hoa, chọn lựa quần áo cho Sanh Tiêu.

Trong tiệm hệ thống sưởi hơi nóng, Sanh Tiêu mặc nhiều quần áo, cho nên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trở lên ửng đỏ, Nghiêm Trạm Thanh nhìn khuôn mặt mềm mại của cô, không khỏi muốn hôn hít lên đó.

" Trạm Thanh......"

Tô Nhu vừa vặn từ phòng thử áo đi ra, bộ váy liền màu hồng nhạt trong tay bởi vì kinh ngạc mà rơi xuống đến trên mặt đất, hai mắt cô đã đong đầy nước mắt, cơ thể mảnh mai giống như đứng không vững, lúc nào cũng có thể bị ngã ngay lập tức.

Nghiêm Trạm Thanh nhíu lông mày, nắm lấy bàn tay Sanh Tiêu, mới phát hiện lòng bàn tay cô đã lạnh buốt.

Tô Nhu nhặt quần áo lên rồi bước đến trước mặt hai người, một tay cô ả hướng Sanh Tiêu," Quả nhiên là vì cô ta, Trạm Thanh, em có điểm nào kém cô ta chứ?"

" Tô nhu," Trạm Thanh đứng dậy," Em đừng như vậy."

Cô ta trước kia, chẳng qua là thế thân của cô mà thôi. Tô Nhu thậm chí như thế nào cũng nghĩ không thông Nghiêm Trạm Thanh tại sao lại vừa ý Sanh Tiêu, cô ta đầy mặt phẫn hận cầm trong tay quần áo ném ném đến trên mặt Mạch Sanh Tiêu," Cô ta là cái thá gì chứ? Trạm Thanh, anh đừng quên, từ khi em đi theo anh, luôn là thân thể sạch sẽ, chẳng lẽ anh tình nguyện muốn một kẻ đã bị người khác chơi đùa, cũng không cần đến em từ đầu đến cuối một lòng theo anh sao?"

Tô nhu náo loạn, vài người bán hàng đã vây quanh tới xem.

Mạch Sanh Tiêu gian nan, liền câu cãi lại cũng không thể nói nổi.

" Tô Nhu, em náo loạn đủ rồi đấy!" Nghiêm Trạm Thanh sắc mặt tái nhợt, không khỏi rống lên.

" Em vì sao từ Paris trở về, anh cũng biết mà, Trạm Thanh, anh làm sao có thể yêu người khác chứ?" Tô Nhu chùi mắt, bộ dạng đau đớn động lòng người, Sanh Tiêu yên lặng ngồi ở trên ghế sa lon, cô biết rõ, mình đã thành kẻ thứ ba cho người khác chỉ trỏ.

" Tô Nhu......"

Cô ả lướt qua bàn trà, vài bước liền đi tới Sanh Tiêu, giơ lên tay phải vừa muốn hạ xuống, đã bị nghiêm Trạm Thanh giữ chặt, hắn nhẹ nhàng hất lên," Không được thương tổn cô ấy."

Cô ta nhân thể lui vào bước, không biết sao, liền ngã nhào trên đất.

" Tô Nhu." Nghiêm Trạm Thanh không có ngờ tới lực tay mình lại mạnh như vậy, lòng lại mềm nhũn.

Tô Nhu dường như không nhúc nhích được, chảy hàng dài nước mắt, Trạm Thanh thấy thế, đi nhanh tới phía cô ta," Em không sao chứ?"

" Lưng của em...... Đau quá." Tô Nhu muốn nhúc nhích, lại không thể cử động nổi, bộ dáng thật đáng thương, Sanh Tiêu đã biết thủ đoạn của cô ta, cho nên chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

" Để anh đưa em đi bệnh viện." Nghiêm Trạm Thanh nâng hai đầu gối, hai tay ôm ngang cô ta, Tô Nhu một cánh tay thuận thế khoát lên đầu vai hắn, sắc mặt cô ta thống khổ, trong mắt nước mắt chảy không ngừng," Trạm Thanh, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên của chúng ta không? Anh đã nói, anh yêu mến thiếu nữ sạch sẽ như em, em vì anh cho dù là ra nước ngoài, đều không có yêu ai, em luôn giữ gìn sự trong sạch của bản thân, Trạm Thanh, cô ta có thể cho anh cái gì chứ......"

Nói cái gì có thể...một đao khiến Sanh Tiêu bị thương, cô ả liền sẽ nói ra điều này.

Càng ngày càng nhiều người tới, Tô Nhu khóc không thành tiếng, đem mặt dựa trên bờ vai Nghiêm Trạm Thanh, đôi mắt lại nhìn thẳng Sanh Tiêu, ẩn hiện nét cười lạnh.

" Đừng nói nữa, chúng ta đi bệnh viện thôi." Nghiêm Trạm Thanh ôm cô ta đi ra ngoài, khi rời khỏi cửa ra vào thì nói vọng vào với Sanh Tiêu," Em trước tự về đi, anh đưa cô ấy đi bệnh viện, sau khi trở về sẽ đến tìm em ngay."

Cô chỉ có thể gật gật đầu.

Người đàn ông ôm lấy Tô Nhu, lao nhanh ra màn mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.