Thư Điềm và Mạch Sanh Tiêu cùng nằm trên chiếc giường nhỏ một mét hai, buổi sáng tính lại, cả người tê cứng, tấm chăn mỏng suýt chút nữa thì rơi xuống đất. Sanh Tiêu dậy sớm hơn cô, Thư Điềm xoay người sang đối diện với Sanh Tiêu, "Chật chết đi được, tí nữa thì rơi xuống.”
"Như vậy mới ấm áp.”
"Cậu cũng không nhìn xem bây giờ là tháng mấy.” Thư Điềm kê một cái gối vào sao lưng, "Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho mình biết, sao thầy Đào lại ở đây?”
"Nhà anh ấy ở trong khu này.”
"Vậy sao?” Thư Điềm phấn chấn, "Đây không phải duyên phận sao? Sanh Tiêu, thật từ lúc ở Hoa Nhân tớ đã nhìn ra được, thầy Đào có ý tứ với cậu.”
"Cậu chỉ nói linh tinh.” Mạch Sanh Tiêu lấy di động ở trên tủ đầu giường.
"Cậu thử nghĩ lại, lúc trước ở trong hội trường xảy ra chuyện lớn như vậy, trừ thầy Đào thì có ai thèm đứng ra không?”
Ngực Sanh Tiêu giống như được sưởi ấm, "Thư Điềm, ngày đó anh ấy đi mà không từ biệt, là bởi vì bàn tay bị gãy, không thể tiếp tục làm thầy giáo ở Hoa Nhân.”
"Cái gì?” vẻ mặt Thư Điềm đầy tiếc hận, "Sanh Tiêu, cậu thấy thế nào?”
"Đều là tại tên hỗn đản Duật Tôn kia, mình không tìm hắn tính sổ thì không được! "
Mạch Sanh Tiêu vội nắm lấy cổ tay Thư Điềm, "Nếu như mình có thể bắt đầu lại với Đào Thần, thì sẽ không muốn nghe đến cái tên Duật Tôn nữa. Thư Điềm, cậu trở về Bạch Sa rồi thì hãy coi nhu chưa từng gặp mình, mình thật vất vả mới có được cuộc sống như bây giờ, không muốn vì chút việc nhỏ mà bị ảnh hưởng.”
Thư Điềm nghĩ ngợi, cũng có thể, Mạch Sanh Tiêu ở bên Duật Tôn liền có kết cục này, lúc này lại có Đào Thần ở bên, nếu cô mà kích động đi tìm Duật Tôn, rất có thể sẽ càng phức tạp hơn.
"Được, mình nghĩ khi mình nhìn thấy gã đàn ống kia, mình sẽ coi nhu không quen biết, không thể trêu vào thì không trốn nổi chắc?” Thư Điềm lơ đãng nhìn thấy mấy quyển sách ở trên tủ đầu giường Sanh Tiêu, "Sao cậu lại đọc mấy cái này?”
"Bây giờ đang học.”
"Cậu không dạy đàn sao?” Thư Điềm ngạc nhiên.
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, "Bây giờ mình học thiết kế, dạo này tâm tư đều đặt vào nó, nếu có thể học thành tài, đãi ngộ sẽ rất tốt.”
"Nhưng mà. . .” Thư Điềm thấy không ổn, "Cậu chơi piano tốt như vậy, buông tay được?”
"Điều quan trọng nhất với mình bây giờ, là làm thể nào để sống tốt, piano từng là giấc mơ của mình, đẹp đẽ mà xa vời.” Mạch Sanh Tiêu sợ Thư Điềm lại nghi ngờ, cô vội xốc chăn lên rời giường, "Vừa rồi Đào Thần nhắn tin đến, bảo chúng ta sang bên ấy ăn sáng.”
"Oh, rõ ràng là một người đàn ông tốt a! " Thư Điềm rời giường, "Thành thật khai báo, hai người đã phát triển đến bước nào rồi?”
"Cậu chỉ nghĩ xấu xa như vậy thôi à.” Ngón trỏ của Sanh Tiêu ấn lên trán Thư Điềm.
"Aiz, làm sao cậu biết mình nghĩ gì? Chậc chậc, mau nói cho mình biết. . .”
Mạch Sanh Tiêu đưa Thư Điềm sang nhà Đào Thần, trên bàn ăn có cháo đã nấu xong, Đào Thần vừa mua thêm bánh bao và quẩy. Thư Điềm không khách sáo mà kéo Mạch Sanh Tiêu ngồi xuống, "Thầy Đào, lúc trước tại sao lại không biết đến mặt này của thầy nhỉ, mau khai thật, có phải thầy đã thầm mến Sanh Tiêu từ lâu rồi không?”
Mạch Sanh Tiêu không ngờ cô lại nói năng với Đào Thần thoải mái như vậy, vội dùng tay huých Thư Điềm, "Nói cái gì thế?”
Đào Thần đặt bữa sáng xuống trước mặt hai người, "Thư Điềm, ánh mắt của em lợi hại hơn Sanh Tiêu.”
"Ha ha ——" Thư Điềm thiếu chút nữa thì đập bàn, "Nghe thấy không, có nghe thấy không, thầy Đào chính mình tự nhận rồi nhé.”
"Đúng, tôi thừa nhận.”
Mạch Sanh Tiêu đỏ mặt, "Cậu mau ăn đi.” một cái bánh bao cũng không ngăn được miệng Thư Điềm.
"Thầy Đào, còn không đưa em đi tham quan nhà thầy à?”
Thư Điềm kéo Đào Thần, "Sanh Tiêu, việc này giao cho cậu.”
"Không vấn đề.”
Thư Điềm đi vào phòng khách, nhìn xung quanh, nhà cũng không phải rất rộng, cũng không mới, nhưng lại vô cùng ấm áp, "Thầy Đào, Sanh Tiêu đã từng kết hôn, thầy biết không?”
"Tôi biết.”
Thư Điềm gật đầu, cô ngồi xuống sofa, nhìn bóng dáng đang bận rộn trong bếp, vẻ mặt cô nghiêm túc, hoàn toàn không phải dáng vẻ vô tư thoải mái lúc trước, "Vậy thầy có biết, vì sao cậu ấy ly hôn không?”
Đào Thần ngồi xuống bên cạnh, lắc đầu.
"Rất đơn giản, Duật Tôn ở bên ngoài, , , “Thư Điềm nói qua mọi việc, không muốn nhắc lại những ngày thàng đầy đau khổ của Sanh Tiêu, chỉ đơn giản hai chữ thôi cũng đã đủ nói lên cả sự việc, trái tim cô thắt lại, khóe mắt Thư Điềm hơi lấp lánh, cô không muốn Sanh Tiêu nhìn thấy, vội giơ tay lên lau, "Sanh Tiêu đã bị tổn thương quá sâu, nếu muốn tiếp nhận một tình cảm mới khẳng định là rất khó.”
"Tôi biết.” Đào Thần hoàn toàn có thể hiểu được.
"Em nghĩ, càng như vậy, càng phải kiên trì, nếu Sanh Tiêu quyết định đối tốt với ai, thì cả đời sẽ thật tốt với người đó. Thầy Đào, thầy có thể chấp nhận phần đã chết đi của cậu ấy không?”
"Thư Điềm, vậy em có tin tôi không?”
Thư Điềm quay sang, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy, trong suốt kia, ánh mắt của anh không giống Duật Tôn, sâu không thấy đáy. Duật Tôn cho dù là lúc đang ở hôn lễ, cũng không để bất cứ ai nhìn được tâm tư của hắn, mà Đào Thần, từ đầu đến cuối, dôi mắt kia đều trong suốt, "Em tin.”
"Có lẽ tôi không thể cho Sanh Tiêu một cuộc sống giàu sang, nhưng tôi có thể làm cho cô ấy hạnh phúc.”
Thư Điềm tin vào mắt nhìn của mình, Đào Thần không thể là một Nghiêm Trạm Thanh thứ hai.
Anh nói nhận, thì nhất định là có thể tiếp nhận tất cả của Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu lau khô hai tay, "Hai người đang nói gì vậy?”
"Nói cậu a, “Thư Điềm kéo Sanh Tiêu đến bên cạnh, "Nói xem khi nào thì cậu có thể đưa mình đi chơi.”
"Suýt chút nữa thì quên hỏi cậu, sao cậu với Tang Viêm còn chưa kết hôn?”
"Mình tính phải tới cuối năm nay, ôi dào, cũng chưa nhất định đâu, “Thư Điềm hiếm khi mới tỏ vẻ u sầu, "Cha mẹ mình thoáng biêt chuyện của Tang Viêm, tuy không hoàn toàn rõ, nhưng cả ngày theo sau, bảo mình chia tay, phiền chết.”
"Vậy sao. . .” Mạch Sanh Tiêu cũng lo lắng theo.
Thư Điềm thấy thế, không đành lòng để Sanh Tiêu bận tâm, cô nhìn thấy chiếc piano ở góc nhà, "Sanh Tiêu, lâu rồi mình không được nghe cậu đàn, mau đàn một chút đi.”
Mạch Sanh Tiêu giật mình, vội che chiếc đồng hồ trên cổ tay.
Đào Thần nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Sanh Tiêu, đại khái cũng hiểu ra Thư Điềm chưa biết chuyện tay của Sanh Tiêu không thể đánh đàn nữa, Sanh Tiêu bất an, ngón tay nắm chặt, Đào Thần liền vươn tay vỗ lên mu bàn tay cô, "Dù sao cũng phải nghe tôi đàn, hai em đều là học sinh của tôi, lại nói, tiếng đàn của Sanh Tiêu chỉ mình tôi được nghe thôi.”
Đào Thần nói xong, đã đứng dậy đi tới chỗ chiếc đàn.
Thư Điềm mỉm cười, một lúc sau liền ôm cánh tay của Sanh Tiêu, "Nhìn đi, chỉ biết che chở cho cậu, “cô cố ý cao giọng, "Hừ, Đào Thần keo kiêt! "
Đào Thần ngồi trước cửa sổ, khi anh đánh đàn, lưng luôn rất thẳng.
Thư Điềm vừa rồi còn nói đùa, bây giờ, lại im lặng như Sanh Tiêu. Lúc này, dường như chỉ một chút tạp âm cũng làm cho bản nhạc bị vấy bẩn. Bên ngoài, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào nhà, Thư Điềm nheo mắt lại, thứ trên người Đào Thần có, đúng là sự yên bình mà Sanh Tiêu cần nhất.
Thư Điềm ăn xong cơm liền chuẩn bị trở về Bạch Sa.
Khi đi, cô nhét một chiếc thẻ vào tay Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu không hề nghĩ ngợi liền trả lại, "Thư Điềm, cậu biết là mình sẽ không lấy tiền của người khác.”
"Chẳng lẽ mình là người khác à?”
"Bây giờ mình rất tốt, không thiếu thứ gì, “Mạch Sanh Tiêu cầm tay Thư Điềm, "Đừng quên, chuyện mà cậu đã đồng ý với mình.”
Thư Điềm gật đầu, cô nhìn Đào Thần đang đứng cạnh Sanh Tiêu, "Chăm sóc cô ấy thật tốt.”
"Được.”
Thư Điềm lái xe rời khỏi khu nhà, khi đuôi xe ngoặt ra ngoài, cô nhìn thấy hai bóng dáng dần dần biến mất trở thành chấm nhỏ trong gương chiếu hậu, cô hi vọng hơn bất cứ ai, hi vọng Mạch Sanh Tiêu có thể sống thật tốt.
Thấy xe của Thư Điềm đã đi xa, hai người mới sóng vai trở về.
"Sanh Tiêu, ngày mai anh có việc, sẽ không về ăn cơm.”
"Oh, anh đi đâu?”
"Anh. . .” Đào Thần ngừng lại, "Anh về nhà thăm cha mẹ.”
Mạch Sanh Tiêu gật đầu, "Cô chú vẫn khỏe chứ?”
"Vẫn khỏe, đừng lo.”
Ngày cuối tuần Đào Thần không ở nhà, Mạch Sanh Tiêu cũng lười nấu cơm, cô đọc sách một lúc rồi cầm túi xách ra ngoài ăn. Trấn Lâm Thủy thật thích hợp với cuộc sống nhàn tản, Sanh Tiêu đi lên trấn trên, tùy tiện ăn một bát mỳ, định đến tiệm sách Tân Hoa mua quyển sách về thiết kế cơ bản.
Cô đi một đôi giày đế bằng, bước chân từ từ thong thả.
Lơ đãng đi qua một cửa hàng đàn, bên ngoài có rất nhiều người tụ tập, bên trên có một tấm áp phích, giống như đang tuyên truyền cái gì.
Mạch Sanh Tiêu không khỏi dừng bước, tuy rằng cô không còn đánh đàn được nữa, nhưng lại luôn đối với piano có một sự thu hút kỳ lạ.
"Cửa hàng mới khai trương, cửa hàng mới khai trương, muốn tạo cho con em mình ước mở về nghệ thuật sao? Đừng do dự, hãy lựa chọn cho mình một chiếc đàn Sanctuary, con của các vị sẽ trở thành một Lang Lang tiếp theo, cửa hàng mới khai trương, đàn piano sẽ giảm giá 8%. . .”
"Nghe nói piano rất khó học phải không?” Một bác gái đứng trong đám người không khỏi thắc mắc.
"Đúng vậy a, cháu gái tôi lúc trước bảo sẽ đi học, tôi còn đang phân vân không biết có nên mua piano cho nó không, nhưng mà chẳng may khó học, thì thật lãng phí. . .”
Quản lí nghe thấy vậy, khoát tay, dáng vẻ tự tin, "Các bác gái cứ yên tâm, chơi piano cũng không phải khó như các vị tưởng tượng đâu, bàn tay của người ta bị gãy mà còn đàn được, con cháu các vị cũng sẽ có hi vọng phải không?”
"Cậu lại nói quá lên đi, tay gãy rồi còn đàn thế nào được?”
"Nào, các vị còn không tin, “quản lí liền giơ quyển sách giới thiệu trong tay lên, "Bên trong vẫn còn người, mau mau, vào nghe một chút, không mua cũng không sao. . .”
Mạch Sanh Tiêu bị cuốn vào theo đám người. Cửa hàng lớn như vậy, bên trong bày một chiếc piano màu đỏ, nháy mắt đã hấp dẫn mọi người đi tới. Sanh Tiêu chết đứng tại chỗ, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước đàn piano.
Đào Thần đàn một bài hát thịnh hành, tuy âm thanh có chút trầm bổng, nhưng mấy bác gái này hoàn toàn không nghe ra được, Mạch Sach Tiêu ôm sách trước ngực, trong mắt đột nhiên cảm thấy cay cay.
"Thấy chưa? Người này vẫn thường chơi piano đấy, người ta bị gãy tay mà vẫn đàn được, cho nên mới nói, sớm mua sớm học, đừng do dự. . .” quản lí tranh thủ nói vài lời, mấy bác gái bắt đầu bàn bạc.
"Đây không phải kế hoạch của cậu sao? Ai mà biết được tay anh ta có gãy thật không?”
Quản lí dù sao cũng đã nghĩ đến vấn đề này từ trước, anh ta liền lấy bản sao sổ khám bệnh ra, "Thấy không, ngay cả chẩn đoán của bác sĩ cũng có.”
Ánh mắt của Mạch Sanh Tiêu xuyên qua đám đông dừng lại trên bóng lưng cứng ngắc của Đào Thần, tay anh, giống tay cô, nên vô cùng không thích nhắc đến nó. Bây giờ, lại bị lôi ra để tuyên truyền, cho dù anh quay lưng về phía cô, Mạch Sanh Tiêu vẫn biết trong lòng anh đang đau đớn, lại càng thấy xúc động.
"Vậy sao? Để tôi xem, tôi xem. . .”
Một tập bản sao chép bệnh án bị truyền đọc, "Thật đó, bàn tay đã bị gãy mà vẫn đánh đàn được, trên đó nói gì thế?”
"Này, cái này là chẩn đoán của bác sĩ.”
"Thật không ngờ a, đúng là một chàng chai giỏi. . .”
"Đúng vậy, bàn tay nào bị gãy thế?”
Trong lồng ngực Mạch Sanh Tiêu trào lên sự đau đớn vô cùng, con người chính là như vậy, chẳng sợ những lời nói ngoài miệng của mình tàn nhẫn đến thế nào, nhưng vẫn không tránh được tâm lý tò mò. Cho dù cảm thấy người khác đáng thương, không kìm được rơi nước mắt, lại càng làm cho người ta cảm thấy đau đớn hơn cả lời từ miệng, giống như càng nhiều, thì càng thể hiện mình lương thiện.
Sanh Tiêu đoạt lấy bản sao bênh án từ tay quản lí, lức mạnh, liền xé rách một góc.
"Cô cũng muốn xem, đây, chính là chỗ này bị gãy. . .” bác gái bên cạnh 'hảo tâm' chỉ cho Mạch Sanh Tiêu nhìn.
Sanh Tiêu nghiêng mặt, ánh mắt sắc bén có chút lạnh lẽo, nhưng lại khiến bác gái kia ngậm miệng lại.
"Vị tiểu thư này, tôi thấy cô khí chất tao nhã, cũng muốn mua piano phải không?”
Mạch Sanh Tiêu giơ bản bệnh án trong tay lên, "Các người dựa vào đâu mà làm như vậy? Có tin là tôi sẽ tố cáo các người không? Đây là cái mà các người gọi là hoạt động tuyên truyền à? Đạt lợi ích từ việc giẫm đạp lên nỗi đau của người khác, hừ, thì ra thủ đoạn cạnh tranh đều đê tiên như thế.”
“Ai —— sao cô lại nói thế?” Quản lí giận đến tím mặt.
Đào Thần dừng tay lại, giọng nói của Sanh Tiêu anh có thể nhận ra.
Anh đứng lên, quả nhiên nhìn thấy Sanh Tiêu trong đám người.
"Không phải là cô đang cố ý gây rối sao?” quản lí vươn tay, muốn đoạt lại bệnh án trong tay Sanh Tiêu.
"Sanh Tiêu, sao em lại ở đây?” Đào Thần vội đi tới trước mặt cô.