Đêm nay không giống mọi khi, thành Thái Diên yên tĩnh bất thường. Nhà nào nhà nấy tối om, không một tiếng người, đằng xa là vầng trăng sáng trong lửng lơ giữa thiên hà, biển bạc mây trôi, trời cao nổi gió, ánh sao rực rỡ như rơi xuống nước, không thể hiểu nổi vui buồn thế gian.
Phủ Nhiếp Chính vương cũng rất yên tĩnh.
Kiêm Hà bị giam trong cung, chẳng biết bao giờ mới có thể về. Bạch Lộ và Kiêm Hà thân nhau như tỷ muội, giờ đây thầm cảm thấy lo lắng nhưng không dám nói ra miệng, tránh làm phiền chủ tử.
Khương Linh Châu dựa vào cột, thả lỏng tay đùa giỡn với cây hoa lan. Cây hoa lan bị nàng phá hoại, suýt rách cả lá, nhưng dường như Khương Linh Châu không để ý. Một lúc lâu sau, nàng mới giật mình thu tay về, lẩm bẩm: “Suýt nữa phá hỏng nó rồi.”
Bạch Lộ thấy thế, biết vừa rồi nàng thất thần, vội an ủi: “Vương phi nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, Vương gia ở hiền gặp lành, chắc chắn có thể biến nguy thành an.”
Khương Linh Châu gật đầu cho có lệ, cười khổ.
Mặc dù Tiêu Tuấn Trì quyền thế ngập trời nhưng hắn làm bệ hạ bị thương trước mắt bao người, đó là tội chết khó tha. Hắn chết là chuyện đương nhiên, nếu hắn không chết sẽ khó tránh khỏi bị gán danh “Cố tình làm bậy”.
Tiêu Vũ Xuyên bày kế muốn chọc giận hắn ở trước linh cữu Thái hậu, vì vậy mới sai Lục Hoàng hậu lừa Khương Linh Châu. Bây giờ nghĩ lại, tất cả những gì nàng ta nói đều là dối trá. Mưu kế của Lục Hoàng hậu mà thôi.
Không biết Lục Hoàng hậu đang nghĩ gì?
Yên lành làm Hoàng hậu thì không muốn, nhất quyết phải phản bội phủ Nhiếp Chính vương vốn từng dốc sức nâng đỡ nàng ta?
Nghĩ đến đây, dường như Khương Linh Châu thông suốt…
Chắc chắn trong cung hoặc chính Tiêu Vũ Xuyên xảy ra chuyện gì đó mới khiến Lục Hoàng hậu làm liều như vậy.
Tiêu Tuấn Trì biết chuyện này không?
Hắn bình tĩnh, luôn miệng nói “Yên tâm”, có lẽ cũng biết ít nhiều chứ nhỉ?
Khương Linh Châu mang theo suy nghĩ rối như tơ vò dựa vào người Bạch Lộ, thong thả trở về phòng. Bạch Lộ cẩn thận dìu nàng suốt đường đi, chỉ sợ chủ tử ngã vì hoảng sợ.
Một đêm không mộng mị.
Lúc nắng sớm vừa lên, ngoài phủ Nhiếp Chính vương náo nhiệt hẳn lên. Một đội vệ binh lần lượt vào cửa phủ, dẫn đầu là #Chương công công. Chương công công nhíu cặp lông mày dài và nhỏ, tay mở thánh chỉ vàng rực ra đọc: “Linh Châu Khương thị nghe chỉ.”
“Sao ầm ĩ thế?”
Khương Linh Châu mặc áo tơ trắng đơn giản bước ra, thấy trên tay #Chương công công cầm thánh chỉ chói mắt. Nàng cười nói: “Thì ra là #Chương công công, có chuyện gì sao?”
Chương công công cười nịnh nọt, híp mắt cúi người với nàng: “Nô tài đến đây báo tin vui cho người.”
Ánh mắt #Chương công công nhìn xuống cuộn thánh chỉ, the thé đọc: “Hà Dương Khương thị thông minh hiền hậu, tiếng thơm lan xa, được Thánh thượng vô cùng yêu thương và trân trọng, nay triệu Khương thị vào Tiêu Lan…”
Thánh chỉ còn chưa đọc xong, Nhiếp Chính Vương phi từ trước đến nay vốn đoan trang đã vươn tay hất thánh chỉ trong tay #Chương công công xuống đất. Thánh chỉ rơi xuống đất, mọi người đều sợ hãi quỳ rạp xuống.
“Ối!” Chương công công kêu lên, vội vàng quỳ xuống, nâng thánh chỉ lên, cẩn thận thổi bụi trên đó. Vừa thổi hắn vừa nói: “Sao người lại làm vậy? Đây là thánh chỉ, là mặt mũi của bệ hạ! Nô tài chỉ là người truyền lời, người cần gì phải khiến nô tài khó xử?”
Khương Linh Châu nhẹ nhàng phủi ống tay áo, nói: “Ta làm vậy vì suy nghĩ cho bệ hạ.”
Bên cạnh #Chương công công còn có một nữ quan lớn tuổi tên Ngao cô cô. Ngao cô cô thấy thế thì mở miệng: “Khương thị thật to gan, dám từ chối nghe thánh chỉ! Chẳng lẽ trong thành Thái Diên chỉ có Cạnh Lăng vương mà không có thiên tử hay sao?!”
Ngao cô cô nói năng rất hùng hồn đáng sợ, có điều Khương Linh Châu không mắc bẫy, vẫn đứng im giữa đám người đang quỳ dưới đất, không thèm để ý đến sự hung ác của bà ta.
“Vị cô cô này nói đùa rồi.” Khương Linh Châu buông thõng tay, khẽ cười, “Lễ nghi đã có từ xưa, quân vương cũng cần tuân theo. Lấy thẩm thẩm làm thiếp còn ra thể thống gì? Nếu ta thật sự vào cung theo thánh chỉ, đó chính là hại bệ hạ phạm vào tội bất nghĩa, bất luân, bất pháp, thậm chí là tội “Dâm loạn phá lễ”. Sao ta dám nghe theo?”
Dứt lời, nàng mỉm cười nhìn Ngao cô cô, nói: “Loại tội tày trời này, cô cô… có gánh nổi không?”
Ngao cô cô thấy nàng đổ tội cho mình, trong lòng hoảng hốt. Bà ta vừa mắng thầm “Phụ nữ nước Tề thật xảo quyệt” vừa nói: “Vậy thì không cần tuân theo thánh chỉ, Quý phi… Vương phi chỉ cần theo nô tỳ vào cung một chuyến là được. Nương nương chớ quên, Kiêm Hà cô nương vẫn còn ở trong cung kia kìa.”
Lan cô cô sau lưng Khương Linh Châu nghe xong thì cười gằn, nói: “Chỉ là một nô tỳ, có đáng để Vương phi nương nương vào cung một chuyến không? Thái hậu còn chưa có mặt mũi như vậy đâu đấy!”
Ai ngờ Khương Linh Châu lại mềm lòng.
“Muốn ta vào cung ư? Được thôi. Chỉ cần Kiêm Hà bình yên vô sự là được.” Nàng khẽ cười, “Chỉ có điều mấy nô tài các ngươi cần nhớ cho kĩ, ta là Hà Dương công chúa, Cạnh Lăng Vương phi, không phải phi tần trong cung. Nếu như các ngươi gọi sai, hãm hại bệ hạ phải chịu tiếng xấu muôn đời, đó là tội chết.”
Lúc nàng nói, mặc dù khuôn mặt tươi cười nhưng khí thế vô cùng uy nghiêm. #Chương công công không thể không cúi đầu, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. Trong lòng thầm nghĩ: không hổ là Công chúa một nước, lại ở bên Nhiếp Chính vương nhiều ngày như vậy, mưa dầm thấm đất, còn uy nghi hơn cả mấy quý nhân, chủ tử trong cung. Câu “Bắc có Lương phi, Nam có Hà Dương” đúng là lừa bịp, rõ ràng Lương phi kém xa Hà Dương.
Lan cô cô nghe Khương Linh Châu nói xong, trong lòng hơi bất an, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ Khương Linh Châu: “Vương phi nương nương vẫn nên ở trong phủ thì tốt hơn. Mặc dù Kiêm Hà và Vương phi tình như tỷ muội nhưng nàng ta cũng chỉ là một nô tỳ thôi. Nô tỳ hi sinh vì chủ tử là chuyện thường thấy, Vương phi không cần quan tâm.”
Khương Linh Châu cười nhạt, đáp: “Chưa nói đến chuyện Kiêm Hà lớn lên cùng ta từ nhỏ, cho dù Lan cô cô gặp nguy hiểm, ta cũng sẽ tìm mọi cách bảo vệ. Người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Nô tỳ hay chủ tử đều là người. Hơn nữa về tình hình trong cung, ta tự có tính toán, Lan cô cô không cần lo lắng.”
Lúc Lan cô cô còn đang ngạc nhiên, Khương Linh Châu đã ra lệnh cho Bạch Lộ quay vào chuẩn bị hành trang.
Chuyến vào cung này có lẽ sẽ kéo dài mấy ngày. May mà nàng đã tính trước rồi, Tiêu Vũ Xuyên sẽ không thể động vào một đầu ngón tay của nàng, vì vậy nàng sắp xếp chút đồ dùng, theo #Chương công công vào Tây cung.
Trên đường đi, Chương công công nhớ kỹ lời nàng, luôn miệng gọi “Vương phi”, không hề nhắc tới “Quý phi”.
Ngày sau ai làm chủ Thái Diên còn chưa biết. Lỡ như Cạnh Lăng vương chưa hoàn toàn bị lật đổ, lật ngược tình thế, bây giờ hắn đắc tội với Cạnh Lăng Vương phi, chẳng phải là tự cắt đứt tương lai của bản thân ư?
Lúc tới cửa Tây cung, xe ngựa chở Khương Linh Châu bị một hàng binh sĩ cản lại. Chương công công tức giận, nghiêng đầu xem xét thì thấy hàng binh sĩ kia cầm giáo trong tay, dắt tuấn mã rất uy phong lẫm liệt. Chính giữa là Hào Châu vương Tiêu Phi Túc ngồi trên lưng ngựa, hắn mặc áo bào tím, tay siết chặt dây cương, hiên ngang hùng dũng.
“Nô tài bái kiến Hào Châu vương.” Chương công công vội vàng xuống xe ngựa, hành lễ rồi nói, “Bệ hạ gọi Cạnh Lăng Vương phi vào cung, nô tài đang dẫn Cạnh Lăng Vương phi vào.”
Tiêu Phi Túc cười một tiếng, nói: “Làm phiền #Chương công công rồi. Chỉ có điều cháu ta làm việc không cẩn thận, dám gọi thẩm thẩm vào cung, không thể tưởng tượng nổi. Bổn vương là thúc thúc của nó, chăm sóc nó là điều nên làm. Cạnh Lăng Vương phi cứ giao cho bổn vương.”
Chương công công giật thót mình.
Bệ hạ triệu Khương thị vào cung một phần vì ngư phù quân Huyền Giáp, một phần vì mỹ nhân. Còn Hào Châu vương muốn bắt Cạnh Lăng Vương phi chỉ vì ngư phù. Nếu có ngư phù trong tay, quân Huyền Giáp nghe lệnh, chẳng phải hắn sẽ trở thành một vị Cạnh Lăng vương nữa sao?
Vừa tống Cạnh Lăng vương vào ngục chưa bao lâu đã muốn dạy dỗ bệ hạ. Xem ra Hào Châu vương này cũng chẳng phải người tốt gì, muốn làm Nhiếp Chính vương tiếp theo đây mà. Bệ hạ thật đáng thương, vừa phải giữ Đại Ngụy yên bình, vừa phải nghĩ cách quản lý hai vị thúc thúc. Lật đổ Nhiếp Chính vương này, một Nhiếp Chính vương khác đã muốn ngoi lên.
“Vương gia, nô tài chỉ làm theo bệ hạ. Nếu để Cạnh Lăng Vương phi theo người, nô tài biết nói sao trước mặt bệ hạ ạ?” Chương công công thận trọng nói, “Người xem…”
“Xảy ra chuyện gì thì bổn vương chịu trách nhiệm.” Hào Châu vương cười ha ha, nụ cười của hắn rất rạng rỡ, “Tam đệ không có ở đây, Nhị thúc ta cũng phải chăm sóc cháu mình mới phải.”
Khương Linh Châu ngồi trong xe ngựa nghe đoạn đối thoại của hai người vô cùng rõ ràng.
Nếu chỉ cần đến Tây cung, Tiêu Vũ Xuyên còn trẻ, nàng biết cách đối phó để an toàn trở về, nhưng nếu đổi thành Hào Châu vương, người nàng chỉ gặp vài lần trong cung yến, chắc chắn sẽ không đọ sức nổi.
Xui xẻo nhất là hắn sẽ dùng đại hình để ép nàng giao ngư phù ra.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa dừng phía sau xe của Khương Linh Châu.
Tiêu Phi Túc thấy xe ngựa kia thì không vui vẻ lắm, vội vã hỏi: “Nàng tới đây làm gì?” Không đợi tỳ nữ mở miệng, Tiêu Phi Túc thúc ngựa chạy đến bên cạnh xe. Đến khi tiếng vó ngựa dừng, hắn nhỏ giọng nói, “Ngoài phủ nguy hiểm lắm, nàng mau về nhà đi. Đừng can thiệp vào những chuyện vớ vẩn này.”
Trong xe ngựa yên tĩnh hồi lâu, sau đó một cổ tay tinh tế như ngó sen vươn ra. Chủ nhân bàn tay đó đeo vòng ngọc, vẫy Tiêu Phi Túc hai lần. Năm ngón tay khẽ khép lại, vị Vương gia vốn không ai bì nổi giờ đây ngoan ngoãn cúi đầu, ghé tai lại gần cửa xe.
Màn xe vén lên một nửa, sườn mặt của người trong xe lộ ra. Khuôn mặt nàng ấy dịu dàng như nước, trong sáng như đóa thược dược được tắm mưa đêm, khiến người khác lưu luyến không thôi. Nàng ấy thì thầm với Tiêu Phi Túc một lúc, Tiêu Phi Túc khó chịu đáp: “Bổn vương biết rồi.”
Sau đó, hắn giục ngựa tiến lên, sầm mặt nói với #Chương công công: “Đưa Cạnh Lăng Vương phi vào cung đi.” Dừng một chút, hắn nói với Khương Linh Châu, “Ái thiếp của bổn vương có vài lời muốn nói với Cạnh Lăng Vương phi.”
Hắn cố ý nói như vậy như sợ ái thiếp sẽ chịu thiệt trước Cạnh Lăng Vương phi rồi khinh thường hừ một cái.
Không lâu sau, người trong xe ngựa bước xuống. Nàng ấy mặc bộ váy tím, tơ lụa trên vai tung bay, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt đẹp như một đóa hoa tươi đẫm nước, vẻ mặt rất dịu dàng, thì ra là Trắc phi Bình thị của Hào Châu vương.
Bình thị được tỳ nữ dìu tới gần xe ngựa Khương Linh Châu. Nàng ấy nhìn sang tỳ nữ Bạch Lộ, thấp giọng chỉ đủ hai người có thể nghe, điềm đạm nói: “Bình thị Triêu Vân thay mặt Trương Quân Phương cảm ơn ân huệ của Cạnh Lăng Vương phi.”
Bạch Lộ kinh ngạc một lúc, Bình Triêu Vân đã quay về.
Tiêu Phi Túc lập tức hỏi: “Nàng nói gì với Cạnh Lăng Vương phi thế?”
“Chỉ dặn nàng ấy cẩn thận thôi.” Bình Triêu Vân dịu dàng nói, “Khi đến hành cung vào cuộc đi săn mùa xuân, Cạnh Lăng Vương phi đối xử rất tốt với thiếp, nhiều lần giúp đỡ thiếp trước mặt Vương phi nương nương. Không ngờ hôm nay nàng ấy lại lâm vào tình huống này, thiếp cảm thấy hơi buồn.”
“Nàng cần gì phải buồn phiền như thế?” Tiêu Phi Túc than thở một tiếng, thu hồi binh sĩ, nhường đường cho Khương Linh Châu.