Trên đường đi, Cách Hồ Na đều kêu to như thế nhưng Lưu Tông vẫn nhất định không buông tay.
Cuối cùng, Cách Hồ Na nổi giận, bắt đầu chửi mắng bằng những câu nói rất tàn nhẫn như là “Đêm nay ta sẽ thêu cỏ đuôi chó lên mặt ngươi” hay “Để ngươi thử trải qua cảm giác phải mặc mười tám lớp lễ phục lên người”, những lời này không biết là “ngây thơ” hoặc “thẳng thắn” khiến Lưu Tông vừa tức giận vừa buồn cười.
Hắn dừng lại giữa đường, nói với Cách Hồ Na: “Nàng là Hoàng hậu, chỉ cần ngồi một bên là được rồi. Ngày mai ta định đi gặp hai vị thần tử, nàng cứ đứng bên cạnh, học một ít thứ gọi là “dịu dàng nhã nhặn” đi.”
Lưu Tông nói một cách nghiêm túc, cũng dự định làm thế thật.
Trong hơn hai mươi năm, hắn còn chưa từng gặp người con gái nào khiến người ta phải lo lắng như thế. Chỉ sau khi gặp phải Cách Hồ Na, hắn mới biết bản thân vốn chẳng phải là một người điềm đạm và chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng. Hắn còn biết tức giận, còn biết phiền muộn, vẫn có ngọn lửa tức giận âm ỉ cháy trong lòng tựa như một nồi nước sôi vậy.
Ngày hôm sau, hắn thuận lợi dẫn Cách Hồ Na đến điện Lý Chính. Trong lẫn ngoài cung điện này được chia thành ba gian, phía sau bình phong bằng lụa màu xanh ngọc đặt một chiếc bàn trà bằng gỗ đàn hương nhỏ và chiếc ghế bành dùng để nghỉ ngơi. Lưu Tông chỉ vào ghế bành, dặn Cách Hồ Na: “Hoàng hậu, nàng ngồi yên ở đây nhé. Nếu nàng làm loạn, về sau đừng mong gặp Hà Dương công chúa nữa.”
Cách Hồ Na định nói: “Không cần ngươi gật đầu ta cũng có thể đến cung Ngư Tảo được” nhưng thấy sắc mặt của Lưu Tông, nàng đành không cam lòng ngồi xuống. Có điều dù ngồi lên chiếc ghế dựa kia, nàng vẫn vắt chân, hất mặt, tỏ ra cà lơ phất phơ y như một thằng nhóc chợ búa khiến Lưu Tông phải than thở mãi trong lòng.
Hắn và Cách Hồ Na đúng là oan gia gặp nhau.
Chẳng biết tại sao, Lưu Tông cảm thấy mình cưới thê tử mà giống như nuôi một thiên kim tiểu thư, phải nắm tay dạy dỗ lại từ đầu vậy.
Ngoài điện có mấy tiếng bước chân thưa thớt, ba người nhận lệnh vào điện. Có hai ông lão đã ngoài sáu mươi tuổi và một người trẻ tuổi có vóc dáng thấp bé. Người đàn ông trẻ tuổi kia nuôi hai chòm râu nhỏ, bề ngoài xấu xí nhưng đôi mắt sáng lại cực kỳ tinh ranh, cặp mắt mạnh mẽ trợn tròn trông như chuông đồng, lại y như hạt ngọc bùn của La Sát, khiến người ta phải e ngại.
Lưu Tông thấy người đàn ông trẻ tuổi kia cũng cảm thấy hơi buồn phiền trong lòng.
Phụ hoàng của hắn để lại một đám lão thần, ai cũng là tinh anh trong tinh anh, cực kì xảo quyệt láu cá. Nếu không thì trong những tháng năm rối ren ấy, bọn họ cũng chẳng đủ sức bảo vệ bản thân, vào thời điểm thay đổi giữa hai triều đại, họ còn giữ lại sức lực, khổ sở chờ đợi nhiều năm, đợi Lưu Tông Đông Sơn tái khởi (1). Mà trong số những người liên quan, Hạ gia nắm tàn binh trong tay là phiền toái nhất.
(1) Đông Sơn tái khởi: ý chỉ sự khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại.
Năm đó triều đình Lưu Tề diệt vong, tàn binh bại tướng vốn rải rác. Những đội quân tinh nhuệ còn sót lại đều về tay Hạ gia. Gia chủ Hạ gia hiện nay chính là người đàn ông thấp bé có đôi mắt sáng rực kia, tên gã là Hạ Kỳ.
Thật ra Hạ Kỳ hiểu biết một chút về chuyện bày binh bố trận, cũng thắng được vài trận nhỏ. Nhưng chính vì gã nắm giữ được hầu như toàn bộ tàn quân Lưu gia nên vênh váo đắc ý, cho rằng mình là Phật tổ cứu thế của Lưu thị. Nếu muốn khôi phục thiên hạ Lưu Tề một cách yên ổn thì phải xem ý kiến của Hạ Kỳ. Cho nên Hạ Kỳ vô cùng kiêu ngạo trước mặt Lưu Tông, rất có cảm giác ngang vai ngang vế.
Phiền toái nhất chính là tính háo sắc của đám người Hạ gia này, hoang dâm lại độc ác. Hễ có chút thắng lợi thì sẽ để mặc cho thuộc hạ giết sạch toàn thành, chỉ giữ lại một số phụ nữ có chút nhan sắc để bọn chúng đùa giỡn và giày vò. Từ những người phụ nữ khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi đến những thiếu nữ sắp trưởng thành đều không buông tha.
Lưu Tông vô cùng khinh thường dạng người không bằng cầm thú này, nhưng trong tay hắn không nắm binh quyền, tuy là Đế vương nhưng không nói được lời nào, không thể lấy đá chọi đá với Hạ Kỳ. Giờ phút này, Lưu Tông thấy mắt Hạ Kỳ đảo bốn phía, trong lòng hơi hối hận vì đã đưa Cách Hồ Na đến đây.
Hắn mới nghĩ như vậy, Hạ Kỳ đã phát hiện bóng dáng duyên dáng phía sau bình phong.
Tuy người phía sau bình phong mặc nam trang nhưng bờ vai lại nhỏ nhắn gầy gò, thướt tha hấp dẫn, trông có vẻ là một cô nương trẻ tuổi đang mặc nam trang. Thế là Hạ Kỳ cười khà khà, nói với Lưu Tông: “Bệ hạ không hổ là rồng giữa loài người, cũng hiểu được sự tuyệt diệu trong sắc đẹp của phụ nữ, lại ở đây mà… Hay lắm, hay lắm.”
Một loạt từ ngữ bẩn thỉu khiến ánh mắt của Lưu Tông và hai vị lão thần tràn ngập căm ghét. Lưu Tông kìm nén sự khinh miệt trong lòng: “Hoàng hậu có việc bẩm báo, ta để nàng ấy chờ ở phía sau, có gì không được à?”
Hắn cố ý nói rõ Cách Hồ Na là Hoàng hậu để Hạ Kỳ bớt phóng túng đi một chút, đừng phát ngôn bừa bãi ở đây. Nhưng hiển nhiên Hạ Kỳ không hiểu ý của Lưu Tông, hơn nữa lời nói lại ngày càng lộ liễu và khó chấp nhận hơn: “Thần nghe nói Hoàng hậu là người Hồ, không biết mùi vị thế nào, có khác biệt gì với con gái Hán không?”
Lưu Tông nghe xong, toàn thân như bị sét đánh. Hắn cảm thấy sự sỉ nhục ập đến trước mặt nhưng không tránh được.
“Hạ Kỳ!” Hắn lạnh mặt quát, “Ngươi dám không tôn trọng Hoàng hậu ư?”
Hạ Kỳ không vì hắn tức giận mà lùi lại, vẫn cười đùa cợt nhả: “Bệ hạ giận dữ gì chứ? Chẳng phải hai chúng ta là huynh đệ sao? Giang sơn Lưu gia còn phải dựa vào thần mới đánh được, sao lúc nói đến đàn bà lại như người xa lạ thế?”
Trong lời Hạ Kỳ nói hoàn toàn không có ý kính trọng Đế vương, lại còn dám mưu toan xưng huynh gọi đệ với Lưu Tông.
Lưu Tông nghe thế thì cực kỳ tức giận, sau đó trong lòng hắn dâng lên một nỗi bất lực… Hắn có thể làm gì? Hắn vốn không có thực quyền trong tay, chỉ là một tên Hoàng đế giả có thể mất mũ miện bất cứ lúc nào mà thôi, sao có thể đắc tội được với kẻ duy nhất biết mang binh đi đánh giặc cơ chứ?
Hắn đang nghĩ như thế thì nghe thấy tiếng bình phong lụa đổ ầm xuống, hóa ra là Cách Hồ Na dùng chân đá tung bình phong, trong nháy mắt đã bước đến cạnh Lưu Tông. Nàng di chuyển nhanh nhẹn, trang phục cưỡi ngựa xanh ngọc phối hợp với mái tóc đen buộc cao tung bay trông mạnh mẽ khác thường, một vẻ đẹp tài hoa rực rỡ rất khác biệt. Hạ Kỳ thấy thế, hai mắt lại càng sáng thêm, lên tiếng khen: “Quả thật có hương vị khác!”
“Hương vị?” Cách Hồ Na nhướng mày, khuôn mặt tỏ vẻ khiêu khích, lấy chiếc roi ngựa từ bên hông ra và nói, “Ngươi có tin ta cắt đầu lưỡi của ngươi khiến ngươi không nếm được hương vị gì nữa không?”
Lời nói chẳng nể nang chút nào, Hạ Kỳ nghe xong lập tức cảm thấy buồn bực. Hắn dùng đầu lưỡi liếm quanh khóe môi, giọng nói có vẻ thấp thỏm không yên: “Hoàng hậu nương nương cũng lớn giọng lắm, sao người không hỏi xem thần là ai?”
Lưu Tông nhíu mày, lập tức đưa tay chắn trước mặt Cách Hồ Na: “Thôi thôi. Chẳng qua là có chút hiểu lầm, ái khanh và Hoàng hậu nhịn nhau chút là được.”
Cách Hồ Na là thê tử của hắn, hắn không thể không nhúng tay vào.
Phụ nữ yếu thế bị đối xử như thế mà lại coi như không thấy, đó không phải hành vi của quân tử.
Hắn vốn định đánh Hạ Kỳ năm mươi gậy để đổi lấy sự ổn định vững vàng, ai ngờ Cách Hồ Na lại không hề cảm kích. Nàng đẩy tay Lưu Tông ra, tiến lên một bước, cười nói: “Ngươi tên là Hạ Kỳ phải không? Hay lắm, hôm nay ta muốn rút chữ “Bối” của ngươi, cho ngươi đổi thành Gia Kỳ.” (2)
(2) Trong chữ Hạ (贺) có chữ Bối (贝) ở dưới và chữ Gia (加) ở trên.
Thuở nhỏ Cách Hồ Na sinh sống trên thảo nguyên, không bị ràng buộc, tự do hào phóng, từ trước đến nay luôn yêu hận rõ ràng, có chuyện gì đều viết hết lên mặt. Dù gả tới Triệu thành, nàng cũng không muốn thay đổi chút nào. Thời khắc này, dĩ nhiên nàng sẽ thật sự rút roi ngựa ra, mạnh mẽ quất về phía Hạ Kỳ.
“Na Tháp Nhiệt Cầm!” Lưu Tông quát lên một tiếng, cuống quít bắt lấy tay của nàng.
“Ngươi buông tay ra.” Cách Hồ Na nhíu mày, “Thêm nữa, ai cho phép ngươi gọi tên thật của ta? Chỉ có người thân của ta mới được gọi.”
“Được, Cách Hồ Na.” Lưu Tông sửa lại xưng hô, “Hạ Kỳ hết sức quan trọng với ta…”
“Ngươi có phải đàn ông không thế?” Cách Hồ Na không thể tưởng tượng nổi, “Hắn sắp trèo lên đầu ngươi đến nơi rồi mà ngươi còn nhịn được. Ngươi là rùa à? Ngươi chịu được, ta không chịu được, để ta đây xả giận giúp ngươi.”
Dứt lời, roi ngựa trong tay nàng vung lên, lao thẳng tới chỗ Hạ Kỳ đứng. Roi quất nhanh như chớp giật, xé không khí vun vút tựa như đuôi rồng quét qua. May mà Hạ Kỳ nhanh nhẹn, lúc này mới nắm lấy đầu roi, vụng trộm than thở: “Nguy hiểm thật.”
Hạ Kỳ vừa thả lỏng, buông tay ra thì chiếc roi kia bị rút về lại nhanh như chớp giật xé gió lao đến, vững vàng rơi xuống người Hạ Kỳ, quất đến mức gã phải kêu oai oái. Hạ Kỳ vừa kêu vừa quát ầm lên: “Cả cái Lưu gia này, Lưu gia đều phải dựa vào ông đây! Thứ đàn bà thối tha nhà ngươi lại dám quất ta!”
“Ta là nữ sứ giả Hỏa giáo, Lưu gia với chả không Lưu gia, liên quan gì tới ta?” Cách Hồ Na cười vui vẻ, miệng nói: “Ngươi có bản lĩnh thì đánh với ta một trận, xem Hỏa giáo có giúp đỡ các ngươi khôi phục lại cựu triều nữa không?”
Mặc dù chủ tế đã không muốn giữ lại quân cờ vô dụng Cách Hồ Na nữa, nhưng suy cho cùng hiện tại nàng vẫn là nữ sứ giả. Hạ Kỳ nghe xong, tự dưng nhớ đến thân phận của nàng, trong lòng đã đánh trống lui quân.
Sau khi bị quất cho mấy cái, trong lòng Hạ Kỳ tự biết không nên gây sự với vị Hoàng hậu ngoại tộc này. Gã là kẻ mềm nắn rắn buông, lúc này cảm thấy hơi sợ, vội vàng nói: “Là thần mạo phạm, xin Hoàng hậu nương nương bớt giận.”
“Thế này thì không được.” Cách Hồ Na cười mỉa mai, cuộn roi lại, “Phải cung kính với cả bệ hạ của các ngươi nữa.”
“Vâng.” Hạ Kỳ vội vàng đáp.
Lưu Tông đứng cạnh nhìn, cảm thấy lòng mình đã được an ủi hơn một chút. Cách Hồ Na dám làm việc mà lúc trước hắn không dám làm, nói những lời lúc trước hắn không dám nói, quả thật hả giận. Riêng lúc này, người con gái mặc trang phục cưỡi ngựa còn nghiêng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười nắm chắc phần thắng với hắn, nụ cười ấy chân thật như mặt trời rực rỡ trên thảo nguyên, rất chói mắt.
Trong chớp mắt, Lưu Tông lại nhớ đến câu thơ tâm đắc trong giấc mơ…
Ngoài đồng nội có cỏ mọc lan ra, sương lộ rơi xuống đậm đà…
Hai câu sau là gì nhỉ?
Có một người con gái xinh tươi, mày đẹp mắt trong đẹp đẽ.
Không hẹn mà tình cờ gặp nhau, thật là thích hợp ý nguyện của ta.
***
Đêm đông ở Triệu thành lạnh lẽo ẩm ướt, hơi lạnh có thể xuyên qua cổ áo tựa như những cây kim băng dài và mảnh đâm vào xương tủy, khiến người ta cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân, chỉ muốn trốn trong cung điện ấm áp, không ra khỏi cửa.
Phó Huy cũng cảm thấy hơi lạnh.
Hắn lớn lên ở nước Ngụy, dù quen với thời tiết lạnh lẽo ở phương Bắc nhưng suy cho cùng thì cái lạnh đó cũng không giống với cái lạnh ở Triệu thành này. Mùa đông nước Ngụy lạnh thấu xương, gió rét quất vào mặt như dao, không khí khô hanh. Mà mùa đông ở nước Tề lại khiến người ta như vừa được vớt từ trong thùng nước đá ướt đẫm ra, mỗi lỗ chân lông đều lạnh đến rùng mình, hắn không quen lắm.
Phó Huy định ngồi chờ trong phòng lâu hơn một lát, nhưng bây giờ thật sự không thể chờ được nữa. Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì cách một tấm bình phong, hắn có thể nghe thấy mấy người hầu bên ngoài đang thì thầm nói chuyện, mà người họ nói đến là mình.
“Tuy nước Ngụy đưa tới để giúp đỡ, nhưng hắn lại là một tên phản bội, cũng khó trách bệ hạ không muốn sử dụng hắn… Làm gì có ai muốn sử dụng kẻ phản bội chứ?”
“Đã có lần thứ nhất thì ắt có lần thứ hai, lần thứ ba, ai biết lần tiếp theo là lúc nào?”
“Ngươi nói nhỏ thôi! Không biết hắn đã ngủ say chưa nữa?”
“Tất nhiên là ngủ say rồi. Người Ngụy đều như thế, một khi ngủ thì dù sét đánh cũng chẳng tỉnh đâu, nửa đêm còn ngáy như sấm ấy.”
Phó Huy im lặng đứng lên, khoác áo ngoài vào. Hắn đã từng tập võ, nếu cố ý muốn giấu hành tung thì người bình thường chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra chút động tĩnh nhỏ của hắn. Nghe tiếng người hầu vẫn đang nói cười, hắn lặng lẽ leo từ cửa sổ ra ngoài.
Vừa mới chạm đất, một cơn gió lạnh lẽo ẩm ướt thổi qua khiến tầm mắt Phó Huy hơi dao động. Hắn bước chân qua lớp tuyết mịn xốp trên mặt đất, để lại một hàng dấu chân nhỏ dài uốn lượn.
Đêm đông yên tĩnh như thế này vẫn tốt hơn.
Phó Huy tựa vào một gốc cây, há miệng thở ra một làn hơi trắng. Từng làn khói trắng mịt mờ tan trong màn đêm, mờ mờ ảo ảo mà tựa như đang phác họa một phần khuôn mặt của người con gái. Phó Huy không khỏi đưa tay tìm trong tay áo, lấy một chiếc túi thơm cũ nát ra, đây là vật bất ly thân của hắn…
Miệng túi thơm đã bị mở, sợi dây buộc cũng bẩn hết nhưng hắn không thể vứt đi.
Đây là đồ Tống Thái Vi đưa cho hắn, sao hắn có thể ném đi được?
Phó Huy nhìn chiếc túi thơm kia, nhớ tới dáng vẻ và giọng nói tinh tế, nhẹ nhàng của người con gái đó. Lúc trước không cảm thấy gì, nhưng bây giờ trong đêm đông yên tĩnh, hắn bỗng cảm thấy giọng nói kia thật sự rất êm tai. Nếu có duyên được nghe tiếng nàng trò chuyện bên tai một lần nữa, hắn đã rất mãn nguyện rồi.
Tống Thái Vi đã từng nói với hắn rất nhiều, nhưng hắn thích nghe nàng đọc câu “Đậu đỏ nơi phương Nam, xuân đến cành bừng nảy” nhất. Chính bởi vì đây là câu thơ nàng thích nhất, cho nên hắn mới thường hay thổi khúc nhạc tên “Hồng Đậu”.
Nhưng trong ngày đông lại chẳng có chiếc lá nào còn nguyên vẹn để Phó Huy thổi ca khúc đó.
Phó Huy cất kỹ chiếc túi thơm, cúi đầu tìm khắp bốn phía, mãi mới tìm thấy một chiếc lá rụng rách nát. Dùng ống tay áo lau tuyết đi, đặt trên môi thử chút âm thanh, lúc này hắn mới gắng gượng thổi lên…
Đậu đỏ nơi phương Nam
Xuân đến cành bừng nảy
Mong chàng luôn giữ lấy
Vật này gửi nhớ mong.
Tiếng lá ung dung, bồi hồi trong đêm đông ở phương Nam tung bay theo chiều gió, từ từ trôi như một linh hồn lang thang không nhà để về không nơi để ở, trằn trọc không yên, tỏa ra khắp nơi.
Hết một khúc, Phó Huy buông chiếc lá xuống, ngước mắt nhìn lên màn đêm trước mặt.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng nói truyền đến từ đằng sau.
“Đậu đỏ nơi phương Nam, xuân đến cành bừng nảy. Trước kia bổn vương không hiểu vì sao ngươi gọi khúc nhạc này là “Hồng Đậu”, bây giờ nghe ngươi thổi, ta lại có thể hiểu được phần nào.”
Giọng nói nặng nề mạnh mẽ, chậm rãi ung dung tựa như đang tới dự đêm gặp mặt bạn bè, tuy đến muộn nhưng rất thong thả và khoan thai, không chút bối rối.
Phó Huy hơi kinh ngạc, nghiêng đầu hỏi: “…Vương gia?”
Làn hơi màu trắng tỏa ra từ trong miệng hắn rồi tan biến trong màn đêm.
Tiêu Tuấn Trì vuốt chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên tay, hắn đứng đằng sau, cách chỗ Phó Huy không xa. Nét mặt lạnh lùng, ánh mắt sừng sững bất động nhìn thẳng vào Phó Huy. Hắn mặc bộ trang phục màu xanh nhạt, ẩn mình trong bóng đêm, từng bông tuyết mềm mại hợp lại với nhau rơi xuống cỏ, dường như đã tan vào đêm tuyết mênh mông kia.
“Tử Thiện, thật sự là đã lâu không gặp, gần đây ổn chứ?” Tiêu Tuấn Trì buông tay xuống rồi hỏi.
Giọng điệu này như đang ôn chuyện với một người bạn cũ đã không gặp trong vài năm.
Phó Huy há hốc mồm xong lại khép miệng. Hắn vuốt thân cây thô ráp, cười khổ đáp: “Huy có tài đức gì mà còn có thể khiến Vương gia gọi bằng tên húy như vậy? Một kẻ mang tội như thần đã không xứng với sự thân thiết của Vương gia nữa rồi.”
Ngừng một chút, Phó Huy nói thêm: “Vương gia đặt mình vào nguy hiểm, tự bước chân đến Triệu thành, còn đặc biệt tới đây tìm thần, người không sợ thần vạch trần chuyện này khiến Vương gia không thể toàn thân trở về hay sao ạ?”
Hắn nói đáng sợ như vậy nhưng nét mặt Tiêu Tuấn Trì lại hoàn toàn không thay đổi, chỉ cười nói: “Bổn vương biết Tử Thiện không làm thế đâu. Nếu ngươi thật sự là một kẻ khó lường như vậy thì bổn vương đã chẳng tới.”
Trong lòng Phó Huy cảm thấy hơi chua xót: “Vương gia thật hiểu thần.”
“Tử Thiện, bổn vương tới trước mặt ngươi chỉ vì một việc.” Tiêu Tuấn Trì tiến lên phía trước một bước, “Bổn vương muốn ngươi đưa Vương phi ra khỏi Triệu thành. Ngươi đưa Vương phi đến đây thế nào thì đưa nàng bình an ra ngoài như thế, ngươi làm được không?”
Phó Huy nghe xong, vẻ mặt cực kì phức tạp. Ngay lập tức nỗi xúc động, cay đắng, vui vẻ xoay quanh những suy nghĩ trong lòng, khó có thể giãi bày niềm nhớ mong. Nhưng cuối cùng trong mắt hắn lại hiện lên vẻ cô đơn: “Chuyện đã đến nước này, Vương gia cũng chẳng thể tin thần được nữa. Vương gia muốn thần phải làm gì, cứ nói thẳng đi, không cần ngại.”
Tiêu Tuấn Trì im lặng mỉm cười một lát rồi mới nói: “Ta chỉ yêu cầu một việc. Chuyện thắng thua quân sự hay là Hoa Đình đổi chủ, bổn vương đều không quan tâm. Chỉ có mình Vương phi là khiến bổn vương không thể không để ý. Chẳng qua Triệu thành ở xa, người lại ít, chuyện này vẫn phải nhờ ngươi làm mới đáng tin.”
Phó Huy do dự cụp mắt, giọng nói chậm dần: “Huy vốn nên nói “Chỉ cần đủ khả năng, Huy sẵn lòng xông pha khói lửa, không chối từ”, nhưng vấn đề này Huy vẫn cần phải suy nghĩ đã. Thần chỉ muốn hỏi một câu, Thái Vi có khỏe không ạ?”
“Nàng ấy khỏe.” Tiêu Tuấn Trì đáp, “Thứ Hỏa giáo muốn chỉ là chiếc chìa khóa bí mật mà nàng ấy cất giấu, cần nàng ấy cũng vô dụng. Sau khi rút trâm cài tóc ra thì đã để lại nàng ấy.”
Nghe những lời này, Phó Huy nhẹ nhàng thở ra.
Trong lồng ngực hắn có một luồng khí, muốn mở miệng đồng ý yêu cầu của Cạnh Lăng vương rồi sẽ lại như xưa, cùng sống cùng chết với Vương gia. Nhưng hắn biết, thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, hiện tại hai người đã không thể giống như khi xưa được nữa. Nghìn lời vạn chữ đến bên môi rồi lại hóa thành một câu nói mang ý xa cách: “Để thần suy nghĩ đã.”
Hắn muốn đồng ý nhưng sợ Tiêu Tuấn Trì hối hận.
Vì Tiêu Tuấn Trì, hắn đành chủ động từ chối.
“Không sao.” Tiêu Tuấn Trì cũng không giận, chỉ vung tay áo cười nhạt, dường như đã nắm được toàn cục trong tay, “Đêm mai ta lại đến, khi đó đương nhiên ngươi sẽ đồng ý với ta.”
Dứt lời, hắn xoay người đi về phía cung điện.
Không biết Tiêu Tuấn Trì đã đi được bao lâu mà vẫn còn nghe thấy tiếng nhạc “Hồng Đậu” vang lên từ nơi xa.
***
Tiêu Tuấn Trì biết, một khi đêm xuống, bên trong hành cung ở Triệu thành cũng chẳng có ai qua lại nên hắn có thể tùy ý đi khắp nơi. Mặc dù gọi là “Hoàng cung” nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một thứ giả mạo, người tự nguyện tới đây làm cung nữ và người hầu cũng chẳng nhiều.
Trong lúc vô tình, hắn đã đi tới gần cung Ngư Tảo, nơi dựa vào núi và có hồ nước bên cạnh.
Bóng đêm yên tĩnh thật tốt, tối nay trời không có tuyết nhưng trên những ngọn núi nối tiếp nhau, tuyết đọng chưa từng tan, lớp tuyết mỏng manh vẫn phủ trên đó, tựa như một bông liễu nhỏ trên đầu mỹ nhân. Tiêu Tuấn Trì đã quen nhìn những trận tuyết lớn che trời lấp đất thật dày ở nước Ngụy, bỗng nhiên cảm thấy lớp tuyết mỏng ở phương Nam cũng có nét đẹp riêng.
Hắn rời mắt nhìn khung cửa sổ cung Ngư Tảo. Cửa sổ gỗ lim khắc hoa đóng chặt, chỉ để lộ một tia sáng mờ nhạt thấp thoáng. Vừa nghĩ tới người sau cánh cửa sổ đó chính là thê tử của mình, ánh mắt Tiêu Tuấn Trì dịu dàng hẳn đi.
Bỗng đúng lúc đó, dường có thần giao cách cảm, cánh cửa sổ được mở. Một bóng người ló ra, hóa ra Khương Linh Châu đang dựa vào cửa sổ, chống cằm cụp mắt ngắm hồ nước trong đêm.
Ánh nến ấm áp rơi trên khuôn mặt, phản chiếu lên gò má nàng một luồng sáng nhạt. Dù đứng quá xa khiến Tiêu Tuấn Trì không thấy được rõ khuôn mặt của nàng nhưng hắn lại cảm thấy nàng thế này cũng cực kỳ xinh đẹp, tựa như tiên nữ sau làn mây kia.
… Còn là một tiên nữ đang mang thai đứa con của hắn.
Khương Linh Châu ngắm hồ nước hồi lâu rồi cúi đầu xuống. Chợt nhìn thấy Tiêu Tuấn Trì đang đứng dưới cửa, trong mắt nàng lộ vẻ kinh ngạc. Nàng nhoài người về phía trước, muốn nhìn thật cẩn thận nhưng lại sợ ngã nên đành phải bám chặt vào bệ cửa sổ.
… Không sai, người đó là Tiêu Tuấn Trì.
Khương Linh Châu hơi ngẩn ra, sau đó quay về ngồi sau cửa sổ, nhấc bút lên vội vàng viết gì đó lên tờ giấy rồi thừa dịp Nhiễm Tử và Trừng Bích không chú ý, vo nó thành một cục, ném thật mạnh ra ngoài.
Cục giấy nhăn nhúm bay ra từ bệ cửa sổ, rơi bụp một cái xuống bụi cỏ, làm một chút tuyết nhỏ chưa tan hết bắn tung lên.
Tiêu Tuấn Trì thấy thế thì tiến lên mấy bước, xoay người tìm kiếm cục giấy kia.
Trước khi mở tờ giấy đó ra, trong lòng Tiêu Tuấn Trì khá mong đợi… Không biết bên trong tờ giấy này sẽ viết những gì nhỉ?
Là “Thân nào cánh phượng bay muôn sắc, tâm đầu ý hợp một lòng thuận lời” (3), hay là “Tình xưa nếu mãi còn yêu. Cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau” (4), hoặc là “Trong phút chốc gặp nhau, thà rằng đừng gặp lại, để nặng lòng quấy nhiễu nỗi biệt ly”.
(5)
(3) Trích từ bài thơ “Không Đề” của Lý Thượng Ẩn.
(4) Trích từ bài thơ “Thước kiều tiên” của Tần Quan. Dịch thơ: Bản dịch thuộc vềThivien.net
(5) Trích từ bài thơ “Thước kiều tiên” của Phạm Thành Đại.
Nhưng hắn cũng biết, với tính tình của Khương Linh Châu thì đến tám chín phần mười là chuyện này sẽ không xảy ra. Điều nàng có khả năng sẽ viết nhất chắc chắn là mấy câu kiểu “Đừng để Lưu Tông phá hủy sự thái bình hiện tại của đất nước”, hoặc một câu dứt khoát “Nếu chàng cho Lưu Tông mượn binh lực, thiếp sẽ tự sát ngay tại đây.”
Vào đêm Thất Tịch, vì bị Tiêu Tuấn Trì lừa, Khương Linh Châu trách hắn chỉ nhớ chuyện quốc sự và chính sự, không đặt nàng trong lòng một chút nào cả. Nhưng chẳng phải bản thân Khương Linh Châu cũng thế ư? Nếu trước mặt có việc liên quan đến bách tính, đường đường là Hà Dương công chúa như nàng, sao có thể ích kỷ đặt chuyện tình cảm nam nữ lên vị trí cao nhất chứ?
Đương nhiên hắn hiểu rõ, điều này khiến trong lòng hắn vô cùng ngưỡng mộ người con gái bé nhỏ này.
Nhưng hắn cũng biết, trong tình huống hiện tại quả thật không thích hợp nói về việc này… Nếu nàng thực sự viết những lời này mà tờ giấy lại bị người khác nhặt mất, vậy thì nguy to.
Có lẽ nàng sẽ không làm việc mạo hiểm như thế đâu.
Cuối cùng Tiêu Tuấn Trì mở tờ giấy kia ra. Nhưng trên tờ giấy nhăn nhúm đó chỉ có một chữ cái thanh tú xinh đẹp, bởi mực còn chưa khô đã bị vo lại nên chữ trên giấy hơi lem nhem, nhưng cũng chẳng thể ngăn cản hắn nhận ra chữ này.
… Đồn (6)
(6) Đồn: Lợn con
Đồn!!!
Tiêu Tuấn Trì: …
Ái chà, Vương phi nhà hắn viết chữ quá đẹp, đẹp không thể tả nổi. Một chữ “Đồn” nho nhỏ, bút pháp sắc bén linh hoạt, thanh tú đẹp đẽ mà không mất đi sự mạnh mẽ, kiên cường như cây tre đón gió, kiêu ngạo như hoa cúc trong sương giá khiến người ta nhìn mà phải than thở, cảm thấy hổ thẹn vì không bằng. Lấy chữ “Đồn” để gửi gắm những suy nghĩ sâu sắc về chuyện quốc gia, nỗi lo lắng đến đời sống nhân dân, cho thấy nhân gian hiểm ác, gian nan vất vả, xúc động vì sự yên bình chẳng đổi thay. Lòng có thiên hạ, nhớ đến bốn phương, không bị trói buộc bởi những ân huệ nhỏ nhặt hay tình yêu nam nữ, quả thật là một Công chúa gương mẫu!
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Đại Cẩu: [mở kính lọc 500o] Bên dưới là đề bài tự luận, chữ “Đồn” này dùng bút pháp gì, thể hiện tình cảm gì của tác giả, có tác dụng gì trong bài văn này?