Đêm tiếp theo, Phó Huy ở nguyên chỗ cũ chờ Tiêu Tuấn Trì.
Hắn thổi “Hồng Đậu” được một lúc thì Cạnh Lăng vương đến như đêm hôm qua. Vẫn giống đêm qua, Tiêu Tuấn Trì mặc áo vải, trên người không có gấm vóc.
Phó Huy nói với Tiêu Tuấn Trì: “Huy đã suy nghĩ suốt một đêm và vẫn muốn nghe theo quyết định của Vương gia.”
Tối nay có tuyết nhỏ, đỉnh đầu hắn chất đầy những bông tuyết ướt sũng, bóng dáng cao lớn cô đơn trong màn đêm tựa như một ngọn đèn cô độc.
Tiêu Tuấn Trì thò tay tìm trong tay áo để lấy vật gì đó rồi đưa cho Phó Huy.
Phó Huy nhận lấy rồi nhìn kỹ, thì ra là một chiếc túi thơm xinh xắn. Bên trong khâu chút châm vĩ phượng, mộc lan và hoa tiêu. Châm vĩ phượng bổ máu giải độc, mộc lan ấm áp giúp thông khí, hoa tiêu thì…
Có cây tiêu nọ, trái đơm rườm rà, ta hái đầy thăng.
Thấy nàng như hoa kiều, nàng tặng ta một nắm tiêu. (1)
(1) Trích từ Thi Kinh của Khổng Tử.
Đây là túi thơm của Tống Thái Vi.
“Ta đã nói thật với Thái Vi về chuyện túi thơm, sau đó nàng ấy lập tức làm lại cái mới cho ngươi ngay trong đêm. Có điều, hiện nay hương liệu khó tìm, đành dùng những hương liệu khô từ năm ngoái nên mùi hương hơi sai một chút.” Tiêu Tuấn Trì chắp tay, chậm rãi nói, “Nàng ấy nói, nàng biết ngươi không còn cách nào khác, nhất định do có nỗi khổ tâm. Cho nên, dù danh tiếng Diêu gia chưa được khôi phục, nàng ấy cũng bằng lòng gả cho ngươi.”
Phó Huy nghe xong, biểu cảm trên khuôn mặt liên tục thay đổi.
Cuối cùng, khuôn mặt hắn tràn ngập vẻ đau khổ và cô đơn. Hắn hít một hơi thật sâu: “Huy là kẻ phản bội, không xứng với muội ấy, sợ rằng phải phụ tấm lòng của Thái Vi rồi.”
Tuyết cũng rơi lên tóc Tiêu Tuấn Trì, hắn đưa tay nhẹ nhàng phẩy một cái: “Tử Thiện, Na Tháp Nhiệt Cầm thường nói với bổn vương, trong phủ Hào Châu vương có giặc, thường gây ra chuyện gì đó khiến Hào Châu vương phải thất vọng mãi thôi. Nhưng người này lại thông minh vô cùng, khiến Hào Châu vương không bắt được hắn. Lúc trước, bổn vương cứ luôn đoán xem người này là ai. Tử Thiện cho rằng là ai?”
Hắn mở rộng tầm mắt, nhìn về phía tuyết rơi lác đác như đang phủ kín ngọn núi trong màn đêm mênh mông, thấp giọng đáp: “Huy không biết.”
“Tử Thiện, người cố ý huy động nhân lực, dẫn đầu quân Huyền Giáp tiến về Trần Vương Cốc nghênh đón Vương phi là ngươi. Phòng Nguyệt Khê có ý định hãm hại Vương phi, người đưa thư của nàng ta cho Hào Châu vương cũng là ngươi. Lúc trước bổn vương không hiểu, vì sao Tử Thiện lại có nhiều thông tin như vậy, giờ đây bổn vương đã hiểu rồi.”
Phó Huy chăm chú nhìn hình dáng của căn nhà trên núi, cười chua chát, lẩm bẩm: “Quả thật không gì có thể lừa được Vương gia. Huy không xứng làm tướng của Vương gia, càng không phải là hạ thần của Hào Châu vương. Vừa bất trung vừa bất nghĩa, thật sự là kẻ vô dụng.”
Hắn dứt lời, bóng đêm lại trở về vẻ tĩnh lặng, chỉ có những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng chậm rãi rơi xuống, dường như muốn phủ kín hai người thành một đụn tuyết.
Một lúc sau, Tiêu Tuấn Trì vuốt ve nhẫn ngọc ban chỉ rồi lên tiếng: “Tử Thiện, không nhắc đến những thứ khác, ta chỉ nói một câu thế này thôi… Ta bằng lòng tin ngươi một lần nữa, coi ngươi như huynh đệ sinh tử. Ngươi có muốn lại vào sinh ra tử vì ta và làm thuộc hạ của ta nữa không?”
Giọng nói của hắn hòa vào bóng đêm mịt mờ, lại vang vọng như lưỡi đao sắc bén.
Phó Huy chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt Tiêu Tuấn Trì. Hắn đã quá quen với gương mặt này, cũng từng nhìn thấy khuôn mặt này khi nhiễm máu tươi, bụi bặm và tàn tro. Chưa nói đến đôi mắt chính trực như ngọc thạch sắc bén đã được mài giũa ấy, nó khiến đáy lòng Phó Huy lại một lần nữa sục sôi sự nhiệt huyết và bền bỉ.
Trong nháy mắt, Phó Huy không khỏi nhớ tới vô vàn tình nghĩa huynh đệ suốt mười năm…
Năm đó, vào thời điểm xuất chinh về phía Bắc, tuyết mịn ngoài núi Bạch Đăng cũng bay phấp phới như vậy. Mới đầu tuyết còn mỏng, về sau càng rơi càng nhiều, mãi đến khi cả bầu trời đều biến thành màu trắng bạc.
Trời đông giá rét, không tiện hành quân. Tuy những huynh đệ chết trận có thể lấy da ngựa bọc thây nhưng không được trở về quê hương, chỉ có thể chôn cất qua loa ngay tại chỗ rồi đặt một chiếc bia mộ thô ráp đơn sơ phía trước, coi như họ đã đi hết cuộc đời này.
Vùng đất ngoài núi Bạch Đăng đã đóng băng trong thời gian dài, muốn đào sâu một tấc thôi cũng cần phải tốn rất nhiều công sức. Hắn và Tiêu Tuấn Trì lấy chuôi của cây giáo thay cho xẻng, đào từng chút từng chút một xuống lớp đất đã bị đóng băng ấy rồi cắm kiếm lên nấm mồ xem như bia mộ. Từ lúc chiều tà thiêu đốt, nhuộm vùng núi bằng sắc hoàng hôn đến tận khi những ánh sáng bạc tảng sáng xuất hiện, vết chai trên tay hai người đều bị mài hỏng, lúc này họ và những quân sĩ khác mới chôn cất xong cho các huynh đệ chết trận.
Tuyết rơi cả đêm chôn vùi dãy bia mộ, hắn và Tiêu Tuấn Trì ngồi phịch xuống mặt tuyết phủ đầy dấu chân ngựa, ngửa đầu là có thể thấy tia sáng đỏ thẫm như ngọn lửa đang lơ lửng giữa bầu trời đêm. Ánh sáng giữa trời đêm ấy lộng lẫy và chói lọi giống như sao Phá Quân vậy.
Khi đó, Tiêu Tuấn Trì chỉ vào tia sáng ấy rồi nói với Phó Huy: “Ánh sáng kia có thể là một vết nứt của bầu trời, người chết trận sẽ đi vào vết nứt kia. Kẻ làm tướng có thể chết trận trên sa trường quả là một chuyện may mắn. Nếu như tan biến vì những chuyện tầm thường nhỏ nhặt, không hỏi đến sự hưng vong của thiên hạ thì chẳng phải sẽ đáng tiếc lắm sao?”
Nếu tan biến vì những chuyện tầm thường nhỏ nhặt, không hỏi đến sự hưng vong của thiên hạ thì chẳng phải sẽ đáng tiếc lắm sao?
Bao năm trôi qua, giọng nói ấy vẫn khí phách đến vậy khiến Phó Huy như để hồ quán đỉnh (2), đột nhiên trong lòng thấy thanh thản… Từ trước tới nay, điều hắn muốn không phải là bày mưu tính kế cho Hào Châu vương để leo lên ngai vàng mà là đi theo Tiêu Tuấn Trì ra chiến trường, chinh phạt bốn phương.
(2) Để hồ quán đỉnh: Thuật ngữ nhà Phật, mang ý nghĩa một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Nếu Tống Thái Vi đã không còn nguy hiểm, hắn còn băn khoăn gì nữa?
Hắn thu lại biểu cảm, đột nhiên thẳng lưng lên, hơi khom người trước Tiêu Tuấn Trì, hai tay nhanh nhẹn ôm quyền, cất cao giọng: “Mạt tướng muốn nghe theo chỉ đạo của Vương gia.”
Tiếng nói như phá mây xuyên qua sương mù, tựa như muốn bổ đôi cả đêm tuyết mênh mông này.
Tiêu Tuấn Trì nghe xong thì khóe môi cong lên. Mới đầu hắn còn muốn nhịn cười, sau khi nhịn được một lúc, hắn vẫn phải ngửa đầu cười ha hả: “Tử Thiện, ngươi nên như thế từ lâu rồi! Nên như thế từ lâu rồi.”
Sau khi cười một lúc lâu, hắn mới thu lại dáng vẻ ấy, nói: “Chắc hẳn Tử Thiện cũng biết, từ hồi bị bổn vương nhốt vào ngục, Nhị thúc tốt bụng của Vương phi đã khống chế và chỉnh đốn quân đội tại biên giới Tề - Ngụy. Vốn nên xuất binh vì nước Ngụy, hiện nay lại chỉ chờ một mẻ hốt gọn Lưu Tông. Phụ hoàng của Vương phi là một kẻ bạc tình, e rằng ông ta sẽ chẳng lo lắng đến sống chết của Vương phi lắm đâu. Trước khi quân Tề phát binh, ngươi cần phải đưa Vương phi ra khỏi Triệu thành.”
Phó Huy suy nghĩ một lát rồi đáp: “Hai ngày nay Huy cũng đã thăm dò được bảy tám phần của Triệu thành rồi, chẳng qua là chỉ bằng một mình Huy thì sợ rằng khó có thể thoát khỏi vòng vây. Vương phi lại đang có thai, Huy sợ…”
“Không sao, việc này bổn vương tính trước rồi.” Tiêu Tuấn Trì nói, “Bổn vương đã phái người đến Hoa Đình ngay trong đêm, yêu cầu Thái tử nước Tề cho phép ta mang một đội quân tinh nhuệ vượt qua biên giới Cạnh Lăng. Bổn vương không tin thời điểm đại quân tiếp cận, Lưu Tông còn có thể phân thân để đuổi theo Vương phi.”
Trong lòng Phó Huy vốn có chút lo ngại, nhưng vì người nói là Tiêu Tuấn Trì nên những muộn phiền ấy đều tan thành mây khói.
“Mạt tướng tuân chỉ.” Phó Huy đáp.
Sau khi hai người chia tay, Tiêu Tuấn Trì lại trở về phía dưới cung Ngư Tảo, ngắm nhìn khung cửa không người thật lâu, lúc này mới xoay người rời đi. Hắn tới trước một nơi hẻo lánh ở chuồng ngựa, lôi Ứng Quân Ngọc bị trói trong đống cỏ khô ra rồi kéo theo hắn tìm đường xuất cung.
Tuy Triệu thành có binh lực nhưng đa số đã được sắp xếp để bảo vệ thành, rất ít khi tuần tra trong cung, không khác mấy gia đình quý tộc là mấy. Chẳng cần tốn nhiều công sức, Tiêu Tuấn Trì đã dễ dàng xuất cung.
Sau đó hắn đi thẳng về phía Bắc, trở lại quân doanh.
Lúc hắn tới nơi quân đội đóng quân, Tống Chẩm Hà đã ngồi trước đèn đợi hắn hồi lâu. Nhìn thấy Tiêu Tuấn Trì ghìm ngựa ngoài lều trại, Tống Chẩm Hà vội vàng bước đến nghênh đón: “Cuối cùng Vương gia cũng trở lại rồi, thần còn tưởng lần này Vương gia đi thì muốn ở lại Triệu thành đó thật lâu chứ.”
“Bổn vương ở lại Triệu thành làm gì? Để tên Lưu Tông đó lập ta làm Hoàng hậu hả?” Tiêu Tuấn Trì thả lỏng tay, vứt Ứng Quân Ngọc xuống đất, mở miệng đùa. Một lát sau mới nói tiếp: “Tên này chính là Ứng Quân Ngọc mà chúng ta khổ công tìm kiếm mãi không thấy, cuối cùng lại là thuộc hạ của Lưu Tông. Ngươi canh chừng hắn cho kỹ, đừng để hắn chạy trốn.”
Ứng Quân Ngọc bị quăng xuống đất, đập vào eo, giờ phút này hắn ôm eo kêu oai oái. Nghe Tiêu Tuấn Trì nói vậy, hắn tức giận ngẩng đầu mắng: “Tên trộm nhà ngươi thật sự quá to gan! Dám bắt cóc ta đến chỗ này!”
Tiêu Tuấn Trì không xuống ngựa, kéo dây cương, để móng ngựa ung dung chuyển hướng. Hắn cúi thấp người xuống, mượn ánh sáng từ bó đuốc đánh giá Ứng Quân Ngọc, khẽ hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Trời sinh Ứng Quân Ngọc mặt mày thanh tú, là một nhân tài, chẳng qua hiện tại khuôn mặt vẫn đang tỏ ra bực bội khiến người ta nhìn mà vô cùng khó chịu. Hắn nghe Tiêu Tuấn Trì hỏi vậy thì hừ một tiếng: “Ta nào biết ngươi là con chó con mèo ở đâu chứ?”
“Danh hiệu Cạnh Lăng vương, ngươi đã từng nghe chưa?” Tống Chẩm Hà cười hì hì tiếp lời, ôm kiếm đứng một bên xem kịch vui như đang quan sát Ứng Quân Ngọc.
Ứng Quân Ngọc hơi bối rối, trong nháy mắt, rất nhiều chuyện cũ xuất hiện trước mắt hắn, khuôn mặt hắn cũng theo đó mà biến thành màu trắng xanh đầy sợ hãi. Ngay lập tức, dường như hắn ngửi thấy mùi động vật nguy hiểm, vội giãy giụa di chuyển trên mặt đất như con nhộng lăn qua lăn lại muốn chạy trốn.
“Ngươi tiết kiệm chút sức lực đi.” Tiêu Tuấn Trì xoay người xuống ngựa, bước đến bên cạnh hắn, “Bổn vương sẽ hỏi ngươi thật kỹ về chuyện xưa năm đó. Cứ ở đây trước đi, ngươi cũng chẳng trốn đi đâu được.”
Dứt lời, hắn vỗ tay một cái, có mấy quân lính của quân Huyền Giáp bước đến khiêng Ứng Quân Ngọc đi vào giữa lều trại.
“Ta… Ta chưa từng gây ra chuyện lớn gì cả… Ta thua cá cược mà thôi…” Từ xa còn có thể nghe thấy tiếng kêu không cam lòng của Ứng Quân Ngọc truyền đến, “Đánh cược thì có thắng có thua, chẳng phải đây là một chuyện rất bình thường ư? Tìm ta làm gì? Tìm ta làm gì…”
Lửa cháy hừng hực trong lều trại, ánh sáng chập chờn chiếu lên khuôn mặt của Tiêu Tuấn Trì.
Một lúc sau, hắn hỏi Tống Chẩm Hà: “Bên phía Hoa Đình đã có câu trả lời chưa?”
“Dạ rồi ạ, mới lấy được thư từ người đưa thư, đây là câu trả lời của Tề Thái tử.” Tống Chẩm Hà vội vàng rút từ dưới áo giáp ra một bức thư đẹp đẽ rồi dâng lên, “Vương gia, thần đoán là không được, dù sao Tề đế là kẻ vô tình…”
“Được rồi.” Tiêu Tuấn Trì xé bì thư ra, nhìn lướt qua nó rồi ngắt lời Tống Chẩm Hà.
Hắn gấp tờ giấy hơi mỏng manh lại, nhét vào bì thư lần nữa, nói: “Tề đế đúng là người vô tình, cho dù Hoàng hậu hay tất cả Công chúa đều trở thành con tin trong Triệu thành, nhất định ông ta vẫn sẽ đánh thẳng vào nơi này. Có điều Tề Thái tử thì chưa hẳn. Do vậy, ta đã bảo hắn thuyết phục Tề đế, dùng ta và quân Huyền Giáp thay nước Tề diệt trừ Lưu Tông.”
Tống Chẩm Hà hơi ngạc nhiên, thầm nhủ trong lòng: Thật mệt cho Vương gia nghĩ ra được cách này, lại vòng qua Tề đế chuyển thẳng thư đến Thái tử.
Nếu Thái tử Khương Yến Nhiên cũng không thật lòng yêu thương muội muội thì nhất định sẽ chẳng đồng ý việc này. Dù sao, chỉ hơi chủ quan một chút thôi, Khương Yến Nhiên sẽ gánh cái danh “Thông đồng với giặc Ngụy ở bên ngoài”. Như vậy chẳng phải hắn đã tự hủy diệt bức tường thành của mình sao?
Cũng may, Tiêu Tuấn Trì vẫn thuyết phục được Khương Yến Nhiên.
Vương tộc Khương thị lớn như vậy cũng có người dịu dàng. Ví dụ như Khương Yến Nhiên, dù biết rõ nếu không cẩn thận, việc lén lút gửi thư qua lại với Tiêu Tuấn Trì sẽ khiến hắn rước lấy họa lớn, nhưng hắn vẫn đồng ý không chút do dự chỉ để đổi lấy bình an cho Khương Linh Châu.
“Chuẩn bị chỉnh đốn quân đội, hành quân ngay trong đêm.” Tiêu Tuấn Trì giơ tay lên ra hiệu, “Mang áo giáp của bổn vương tới đây.”
Ngọn lửa như đang nhảy múa, phản chiếu trong bóng đêm tựa như xé toạc một con kênh đỏ tươi.
***
Phó Huy quyết định giúp đỡ Tiêu Tuấn Trì, nhưng mà trước đó hắn cần phải làm gì đó để ngăn chặn Lưu Tông. Suy nghĩ xong, trước tiên hắn đi tìm Cách Hồ Na, thừa dịp người ngoài không chú ý, Phó Huy nhét một tờ giấy vào tay Cách Hồ Na.
Cho tới bây giờ, Cách Hồ Na vẫn biết Phó Huy là gián điệp hai mang, cũng biết lòng hắn hướng về Tiêu Tuấn Trì. Hiểu rõ Phó Huy muốn đưa Khương Linh Châu ra khỏi hành cung Triệu thành, dĩ nhiên nàng sẽ vui vẻ hỗ trợ.
Sau khi về cung, nàng mở tờ giấy kia ra đọc kỹ, chỉ thấy trên đó viết một dòng chữ nhỏ: “Rất mong Na Tháp Nhiệt Cầm ngăn chặn Lưu Tông” vân vân… Đến gần cuối câu thì có vài chữ Cách Hồ Na không biết.
Vào thời điểm thế này, Cách Hồ Na tự cảm thấy giận bản thân.
Dù nàng đã ở đất Hán mấy năm nay, nhưng thường nghĩ rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ trở lại thảo nguyên Ô Mục Thấm nên không chịu học chữ Hán cho thật tốt, bây giờ đọc mãi cũng chẳng hiểu Phó Huy viết mấy chữ này có ý nghĩa gì.
Nàng vẫy tay với cung nữ, hỏi: “Lưu Tông đâu?”
Cung nữ hơi run rẩy, đáp: “Hoàng hậu nương nương tuyệt đối không thể gọi thẳng tên húy của bệ hạ…”
“Ta hỏi ngươi, Lưu Tông đâu?” Cách Hồ Na mất kiên nhẫn, hỏi lại lần nữa: “Ai nói chuyện đúng sai của mấy lời này với ngươi chứ?”
“Bệ hạ… Bệ hạ ở điện Lý Chính ạ…” Cung nữ vội đáp.
Cách Hồ Na đứng dậy, hất hai ống tay áo lớn lên, sải bước ra ngoài. Tuyết đọng trên đường mòn đã được người hầu quét sạch, để lộ một con đường trải đá xanh. Nàng lần theo đường mòn, ung dung chậm rãi bước đến điện Lý Chính, đúng lúc gặp phải mấy lão đại thần đang buồn bã tranh cãi bước từ cửa điện ra.
“Bệ hạ… Ôi, ta thấy ý chí phục quốc của bệ hạ… Hầy, chúng ta vất vả đến vậy, chẳng biết bệ hạ có thấy không nữa?”
“Bệ hạ cũng đâu thể làm gì được. Do Cạnh Lăng vương chậm chạp không phái sứ giả đến ấy chứ, không có quân Huyền Giáp thì sao có thể địch lại kẻ phản bội Khương gia được?”
Mấy lão già râu tóc hoa râm than thở, thong thả chậm rãi đi xa. Cách Hồ Na nghe thấy thế thì hơi nhướng mày lên, thản nhiên bước lên bậc thang, đi vào điện Lý Chính. Cửa điện mở một nửa, chỉ thấy Lưu Tông đứng đưa lưng về phía cửa, lưng hơi cong, không biết đứng đó làm gì.
“Lưu Tông?” Cách Hồ Na cất tiếng gọi, hắn vẫn không xoay người lại.
“Lưu Tông!” Nàng cao giọng, lúc này Lưu Tông mới hoảng hốt như vừa tỉnh dậy từ trong mơ.
Lưu Tông chậm rãi xoay người lại, hai gò má tuấn tú tái nhợt mang chút cô đơn. Hắn hơi uể oải hỏi: “Hóa ra là Hoàng hậu à, có chuyện gì sao?”
Cách Hồ Na thấy dáng vẻ này của hắn thì nghi ngờ hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“… Không sao.” Lưu Tông cụp mắt đáp, “Không sao. Chỉ bỗng nhiên cảm thấy khôi phục triều cũ cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, chẳng bằng viết sách xem tranh.”
Thấy hắn như thế, Cách Hồ Na cũng có thể đoán được vừa rồi trong điện Lý Chính xảy ra chuyện gì. Không ngoài việc mấy lão già kia lại chạy tới khóc lóc kể lể một lượt rằng muốn khôi phục triều cũ thế nào. Nhưng Tiêu Tuấn Trì lại chậm chạp không cho mượn binh, Lưu Tông chẳng thể làm gì được nên đành phải đọc sách để trốn tránh.
“Được rồi, ở đây than thở thì chẳng bằng sắp xếp vài chuyện nghiêm túc đi.” Cách Hồ Na cầm một chiếc bút trên bàn, xiêu vẹo viết hai chữ cái xấu xí rồi hỏi: “Chữ này có nghĩa là gì?”
Lưu Tông nhìn thoáng qua: “Đây là “Cung” trong cung kính.”
“Vậy chữ này thì sao?” Cách Hồ Na viết thêm chữ nữa.
“Đây là “Thiện”, thiện chí giúp người.” Lưu Tông đáp
Cách Hồ Na biết ý nghĩa của hai chữ đó, nàng cười tươi, nói: “Không tồi! Hóa ra ngươi biết nhiều chữ như vậy.”
Lưu Tông nghe vậy thì không khỏi bật cười… Đã là người đọc sách đều sẽ biết những chữ này, nhưng trong mắt Cách Hồ Na lại giống như một thứ gì đó to lớn và vĩ đại vô cùng, còn lợi hại hơn Đế vương như hắn.
Hắn nhìn nét mặt tươi cười nhẹ nhàng của người con gái kia, cảm thấy hơi rung động, hỏi: “Có muốn ta dạy nàng viết ít chữ không?”
“Ta biết chữ đấy nhé!” Cách Hồ Na trách móc, “Ngươi đừng thấy bây giờ ta chờ mong chạy tới hỏi ngươi, thật ra ta cũng biết chữ Hán của các ngươi đó. Dù sao thì ta cũng đã ở Thái Diên nhiều năm như vậy rồi mà.”
Lưu Tông vung ống tay áo lên, cầm bút viết một chữ, khẽ hỏi: “Vậy nàng biết chữ này không?”
Ở trong mắt Cách Hồ Na, chữ trên giấy chính là một đống bùa chú lung tung. Nàng buồn bực trong chốc lát, khẽ nói: “Ta nhận biết được nửa chữ thôi, là chữ “tâm”.”
“Sao nàng còn không chịu thua?” Lưu Tông đặt bút, khẽ cười: “Hoàng hậu không biết nhiều chữ bằng ta, võ nghệ ta thua kém Hoàng hậu. Chấp nhận mình “thua kém” đâu có khó lắm?”
Cách Hồ Na ngước mắt lên, đúng lúc nụ cười của hắn lọt vào tầm mắt nàng. Lưu Tông vốn là người trong sạch như trúc, một khi hắn mở rộng cửa lòng và cười tươi, vẻ yếu ớt mệt mỏi tan biến thì sẽ lộ ra ánh hào quang rực rỡ. Trong chớp mắt, Cách Hồ Na hơi kinh ngạc… Thật ra nàng chưa bao giờ phát hiện ra Lưu Tông đẹp trai như vậy.
Nàng ngẩn người nhìn hắn quá lâu khiến trong mắt Lưu Tông để lộ chút nghi ngờ. Hắn không khỏi sờ lên hai gò má, mất tự nhiên hỏi: “Trên mặt ta… lại dính mực à?”
“Không, không có.” Cách Hồ Na ho khan, lắp bắp nói, “Không phải ngươi có sở trường làm thơ sao? Ngươi viết một bài cho ta xem nào.”
“Lấy đề bài là gì?” Lưu Tông hỏi.
“Về ta đi!” Cách Hồ Na thản nhiên, “Ngươi viết bừa cái gì cũng được, ta không để ý đâu.”
Không hiểu sao Lưu Tông lại thấy buồn cười.
Thật ra ở bên Cách Hồ Na còn sung sướng hơn nhiều so với khi ở cùng đám lão thần đáng ghét kia. Bên ngoài nhiều chuyện phiền lòng khiến hắn chỉ muốn chui đầu vào thế giới nhỏ bé của mình, không đi ra nữa.
Hai người đều có nỗi bất hạnh, không làm chủ được vận mệnh, cũng rất hợp làm bạn với nhau.
Hắn cầm bút lên, trong lòng chỉ có thể nghĩ ra câu “Ngoài đồng nội có cỏ mọc lan ra” nên mãi không viết được. Thấy ngừng đã lâu, Cách Hồ Na chế giễu hắn: “Tài hoa cái gì chứ? Thậm chí còn không viết được nổi một câu thơ.”
Lưu Tông hơi bối rối, khuôn mặt ửng hồng: “Nàng… Nàng đợi ta một lát, ta muốn cân nhắc hồi lâu, đến đêm nhất định sẽ có thơ cho nàng.”
“Được.” Cách Hồ Na đứng lên, thong thả đi ra ngoài điện, “Được thôi, ta cho phép.”
***
Vào đêm, ánh hoàng hôn le lói.
Khương Linh Châu đang tựa vào trước bàn chợp mắt, chợt nghe tiếng cửa mở kẽo kẹt, sau đó hai cung nữ sợ hãi kêu lên.
“Ngươi là ai…”
“Không có thủ dụ của bệ hạ, không được vào đây…”
Khương Linh Châu mở mắt ra, đúng lúc bắt gặp Phó Huy giơ tay mạnh mẽ đánh vào phía sau Nhiễm Tử. Thân thể của nha hoàn nhỏ gầy mềm nhũn, nàng ta lập tức ngất xỉu, ngã sấp xuống đất.
Sao mà cảnh tượng này quen thuộc đến thế?
Lúc Phó Huy đưa nàng từ phủ Cạnh Lăng vương đi, cảnh tượng ở viện Xoan Hoa cũng thế này. Bây giờ Phó Huy lại tới.
“Phó tướng quân.” Khương Linh Châu chậm rãi đứng lên, đến gần hỏi: “Lần này là Vương gia ra lệnh cho ngươi đến sao?”
“…” Phó Huy ôm quyền, “Đúng vậy. Mạt tướng phụng mệnh đến đây nghĩ cách cứu Vương phi.”
Lời nói này thật sự buồn cười, rõ ràng chính hắn bắt cóc Khương Linh Châu tới chỗ này. Nhưng lúc hắn nói xong, trong lòng Khương Linh Châu không giận không buồn mà còn khá thoải mái. Nàng cụp mắt, khẽ cười: “Thế thì tốt.”
Nàng sắp sinh nên thân thể cực kì nặng nề. Phó Huy không dám thất lễ, hắn đỡ nàng chậm rãi đi xuống từng bậc thang, “Vương phi chịu khó một chút, chỉ cần ra khỏi hành cung Triệu thành này là sẽ có xe tốt ngựa tốt, có cả đại phu lẫn tỳ nữ.”
Khương Linh Châu xách váy, đi xuống dưới rồi nói: “Ta có chịu đựng gì đâu? Cả đoạn đường ta chưa từng phải chịu đau khổ, ở trong cung Ngư Tảo này còn được tạo điều kiện y như thần tiên vậy, thậm chí chân ta còn to lên tận hai vòng.”
Trên bậc thềm dài là thân thể binh lính ngã trái ngã phải. Phó Huy sợ nàng bị va vào nên cố ý dặn Khương Linh Châu nghiêng đầu đi, đỡ phải nhìn thấy cảnh tượng này. Dù thế nhưng mùi máu tanh vẫn khiến Khương Linh Châu phải nhíu mày.
Có người còn chưa tắt thở, vẫn đang thoi thóp. Thấy Phó Huy đỡ Khương Linh Châu ra, người đó liều mạng vươn tay về phía Phó Huy như muốn dùng tất cả hơi sức cuối cùng bắt lấy hắn. Sau đó, tên kia khàn giọng nói đứt quãng: “Quả thật là… tên phản bội… Sẽ không chỉ phản chủ một lần…”
Nhưng Phó Huy chưa từng quay đầu, chỉ cẩn thận đỡ Khương Linh Châu xuống bậc thềm dài. Xe ngựa đã chuẩn bị từ sớm, cũng như lúc đến, có bàn, có thảm nhung đệm dày, có cả chậu đồng và lò sưởi. Đợi Khương Linh Châu ngồi vững, Phó Huy lập tức đánh ngựa rời đi.
“Thần đã có lệnh bài xuất cung, đến lúc đó Vương phi không phát ra tiếng thì chúng ta có thể rời khỏi đây.”
Để làm lệnh bài này mà hắn đã tốn không ít công sức. Khắp thiên hạ cũng chỉ có Cạnh Lăng vương mới có thể sai bảo khiến hắn phải vất vả như thế. Nghĩ đến đây, Phó Huy cũng chẳng cảm thấy chua xót, chỉ thấy lòng mình cực kì thoải mái.
Hắn vung roi ngựa lên, bánh xe bắt đầu chuyển động.
Sau khi xe ngựa rời đi, binh lính nằm trên bậc thềm giãy giụa lảo đảo đứng lên, kéo thành những vết máu lan tràn, bò thẳng ra ngoài. Từng giọt máu nhỏ xuống từ người hắn rơi vào trong tuyết như đang khiến tuyết đọng tan ra. Vất vả lắm hắn mới gặp một thái giám xách đèn đi tới.
Binh lính sắp chết này nắm chặt vạt áo thái giám, trong miệng thì thào gì đó. Lúc ấy, thái giám nghe xong thì hoảng hốt nhảy dựng lên, không dám chậm trễ lập tức bước đến điện của Lưu Tông.
“Bệ hạ! Bệ hạ! Có chuyện không hay rồi!”
Khi Lưu Tông nghe thấy tiếng gọi thì đúng lúc viết xong nét bút cuối cùng của bài thơ.
Hắn thổi mực, cảm thấy hơi phiền, đành ra lệnh cho cung nữ đi mở cửa.
Không biết lại là lão thần nào xảy ra chuyện đây? Tần đại nhân, Chu đại nhân, hay vẫn là Hạ Kỳ?
“Hầy… Chờ đã.” Đúng lúc này Cách Hồ Na đột nhiên ngồi thẳng người, nói với Lưu Tông, “Ngươi dạy ta trước đi, hai chữ này đọc thế nào vậy?” Ngón tay của nàng nhẹ nhàng chỉ vào bài thơ trên giấy, rơi lên chữ “Thiền”.
Lưu Tông nghiêng đầu đã thấy nụ cười an nhàn của nàng, dưới ngọn đèn dầu tựa như nụ hoa vậy.
Đáy lòng hắn hơi rung động, đôi chân không nghe sai khiến mà quay trở lại rồi ngồi xuống.
“Bệ hạ! Bệ hạ có đó không ạ?”
“Câu này là “Chẳng đeo ngọc thiền chẳng trang điểm”, chữ “thiền” này chính là thứ cài lên tóc người phụ nữ.”