“Ta gả muội muội đang yên lành cho ngươi, ngươi lại dám khiến muội ấy lớn bụng!”
Im ắng.
Im ắng.
Khương Yến Nhiên nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của muội phu mới ý thức được mình đã nói những gì. Hắn mất tự nhiên ho khan rồi nói: “Thôi thôi, ngươi cứ coi như ta nói năng vớ vẩn đi. Có điều muội phu cũng biết rồi đấy, hiện tại Hà Dương sắp sinh rồi, thật sự không nên chịu vất vả, ngươi không thể đưa muội ấy về Cạnh Lăng được.”
“Đương nhiên Cạnh Lăng biết điều này.” Tiêu Tuấn Trì đáp, “Cạnh Lăng sẵn lòng ở lại nước Tề bầu bạn với Vương phi.”
“Cạnh Lăng vương, nước Tề đồng ý cho quân Huyền Giáp của ngươi vào biên ải chỉ để ngươi cứu Hà Dương. Nhưng hôm nay Hà Dương đã bình an, có lý nào mà quân Huyền Giáp lại tiếp tục ở lại nước Tề chứ.” Trong giọng nói của Khương Yến Nhiên cố ý để lộ nỗi lo lắng, giống như một huynh trưởng luôn suy nghĩ cho người khác.
“Cạnh Lăng đã cưới Vương phi thì sẽ không làm gì. Nếu không thì để quân Huyền Giáp góp chút sức lực giúp nước Tề, cùng nhau đánh dẹp Lưu Tông, được không?” Tiêu Tuấn Trì cười hỏi.
“Lưu Tông chẳng qua chỉ là loài giun dế, tiêu diệt dễ như trở bàn tay, phụ hoàng chỉ tạm thời không rảnh để ý tới mà thôi, dĩ nhiên cũng không cần quân Huyền Giáp ra tay giúp đỡ.” Khương Yến Nhiên nở một nụ cười lễ độ, nói: “Tất nhiên ta biết muội phu không có mưu đồ gì khác, nhưng trong mắt người ngoài, khó đảm bảo sẽ không chỉ trích Cạnh Lăng vương muốn nhúng tay vào chính sự của nước Tề.”
Sắc mặt Tiêu Tuấn Trì hơi cứng lại.
Khương Yến Nhiên lại cười ha hả, thả tay xuống, “Hay là muội phu đồng ý để quân Huyền Giáp về rồi lẻ loi ở lại nước Tề làm bạn với Hà Dương?”
Khương Yến Nhiên đã chắc chắn mười phần trong lòng.
Đối với Tiêu Tuấn Trì mà nói, đây thật sự là một tình huống khó cả đôi đường. Nước
Tề nhất định không cho phép quân Huyền Giáp ở lại. Tiêu Tuấn Trì chỉ có hai lựa chọn, một là từ biệt Khương Linh Châu, dẫn quân Huyền Giáp rời khỏi nước Tề. Đợi Khương Linh Châu sinh con xong mới ngoan ngoãn đợi bọn họ đưa nàng ấy trở về. Hai là ra lệnh cho quân Huyền Giáp về nước Ngụy, một mình hắn ở lại nước Tề.
Tuy nhiên, như thế thì hắn sẽ không có quân Huyền Giáp bảo vệ, lại đang ở trong lòng địch là nước Tề, Tiêu Tuấn Trì có thể gặp rất nhiều nguy hiểm.
Khương Yến Nhiên gần như có thể khẳng định, Tiêu Tuấn Trì chắc chắn sẽ không ở lại.
“Vậy thì…” Tiêu Tuấn Trì chậm rãi gật đầu, “Quả thật Thái tử điện hạ nói có lý, Cạnh Lăng rất tán thành. Ngày mai, Cạnh Lăng sẽ ra lệnh quân Huyền Giáp rút về quan ngoại. Trong thời gian này, Cạnh Lăng đành quấy rầy ở Uy Ninh vậy.”
Nghe lời ấy, Khương Yến Nhiên lại hơi giật mình.
Tiêu Tuấn Trì muốn ở lại?
Không có quân Huyền Giáp bên người, chẳng phải hắn sẽ biến thành cá nằm trên bàn, mặc cho người ta làm dao thớt ư?
Hàng lông mày của Khương Yến Nhiên nhíu lại, không nhịn được nói: “Muội phu, ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu có chuyện gì xảy ra thì nước Tề sẽ không gánh nổi trách nhiệm đâu.”
“Có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ?” Tiêu Tuấn Trì cười nói, “Ai chẳng biết Hà Dương công chúa đến nước Ngụy hòa thân, giúp Tề - Ngụy ngừng chiến, thiết lập mối quan hệ giao hảo, thân như người nhà? Bây giờ chúng ta đâu phải kẻ thù, mà là đồng minh.”
Ngoài miệng Khương Yến Nhiên cười nhưng trong lòng không cười nổi, khẽ gật đầu: “Cạnh Lăng vương nói rất có lý. Ta và Hà Dương đã lâu không gặp, vậy ta vào trò chuyện với muội ấy đây, do ta quấy rầy Cạnh Lăng vương mới đúng.”
Dứt lời, hắn đẩy cửa đi vào trong phòng. Chưa được mấy bước, Khương Yến Nhiên lập tức ngồi xuống cạnh gối Khương Linh Châu. Hắn cẩn thận đánh giá khuôn mặt của muội muội, nhỏ giọng nói: “Hà Dương, muội phải chịu khổ rồi.”
Khương Linh Châu lắc đầu, đáp: “Vương gia đối xử với Hà Dương rất tốt, hoàng huynh cứ yên tâm.”
“Sao huynh có thể không hiểu muội được?” Giọng nói của Khương Yến Nhiên có vẻ hơi luống cuống, “Cho tới bây giờ, trong thư của muội toàn là xấu che tốt khoe, chỉ nhắc cảnh hoa cỏ, chim chóc, gió trăng, không kể gì về biến cố trong cung đình, muội cho rằng ta không biết muội đang che giấu điều gì ư? Tốt thì bảo là tốt, không tốt thì bảo không tốt, giấu giếm vi huynh làm gì?”
Khương Linh Châu nghe vậy, sống mũi cay xè. Một lát sau, nàng nói: “Dù có nhiều sóng gió, nhưng quả thật Vương gia đối xử với Hà Dương cực kỳ tốt. Điều này là sự thật, hoàng huynh không cần lo lắng đâu.”
Vì muốn tránh để Khương Yến Nhiên hỏi những việc liên quan đến nàng, Khương Linh Châu vội vàng chuyển chủ đề: “Tổ mẫu có khỏe không ạ? Việc hôn sự của mấy muội muội đã quyết định rồi sao? Các muội ấy cũng sắp đến lúc đính hôn rồi, Nhị muội ưu tú như thế, cũng không biết phụ hoàng tìm phò mã cho các muội ấy thế nào…”
“Cơ thể Thái hậu vẫn khỏe mạnh lắm, hai ngày trước còn nói là muốn nhìn thấy dáng vẻ Hà Dương trở về Hoa Đình. Mấy con bé kia…” Khương Yến Nhiên hơi mất kiên nhẫn, “Vẫn cứ thế thôi. Tính tình phụ hoàng thế nào muội còn không biết sao? Chọn trái chọn phải chẳng qua cũng chỉ quanh quẩn mấy người của những gia tộc ấy thôi. Hôn sự của Khương Thanh Cừ đã sắp bàn bạc xong rồi, người được chọn là con trưởng của Hứa gia, bản thân muội ấy cũng rất vui vẻ.”
Nhắc đến chuyện này, Khương Yến Nhiên cũng thấy hơi bực mình.
Hứa gia nhiều đời có công, vẫn duy trì danh hiệu quốc công từ đời tổ phụ, trong gia tộc cũng toàn người tài. Hứa công tử để ý đến Khương Thanh Cừ, sau này tất nhiên sẽ một bước lên mây, con đường tương lai rộng lớn mênh mông. Muội muội Khương Linh Châu tốt như vậy mà lại phải đi hòa thân ở xa, lấy phu quân nước khác. Khương Thanh Cừ khiến người ta ghét thì lại có thể gả cho Hứa công tử, đúng là bực mình mà.
Cũng may Khương Linh Châu không để ý lắm, còn mỉm cười: “Thật đúng là tốt quá rồi, Hứa gia thi lễ gia truyền (1), nghe nói Hứa đại công tử cũng là quân tử nho nhã, chắc hẳn sau này sẽ đối xử tốt với Nhị muội… Đúng rồi, trước khi Hà Dương xuất giá, Đại tẩu đã có bầu, sau này trong thư hoàng huynh cũng không nói với muội là con trai hay con gái, bây giờ huynh có thể nói cho muội biết được không?”
(1) Thi lễ gia truyền: ý chỉ những chuẩn mức đạo đức kinh điển của Nho giáo được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Khương Yến Nhiên bỗng nhiên buông lỏng tay nàng, sắc mặt hơi buồn bã. Một lúc sau, hắn nói: “Vốn dĩ huynh không muốn nói với Hà Dương, tránh để muội lo lắng. Nhưng muội đã hỏi trước mặt huynh như vậy, huynh cũng không thể không nói… Đứa bé của Ngọc Nhi không thể giữ được.”
Hồi lâu sau, hắn nặng nề thở dài: “Khi đó nàng ấy đã gần đến ngày sinh, lại vẫn cứ… Chưa nói đến việc đứa bé không giữ được, Ngọc Nhi cũng suýt nữa mất mạng. Khi ấy đúng vào thời điểm Cạnh Lăng vương bị tước quyền, ta nghĩ muội đang phải ứng phó với nhiều chuyện phiền lòng nên không muốn việc này quấy rầy muội…”
Ánh mắt Khương Linh Châu dao động, trên gương mặt lộ vẻ rầu rĩ.
“Việc sinh đẻ của phụ nữ vốn rất gian nan nên huynh mong muội cố gắng giữ gìn sức khỏe.” Khương Yến Nhiên hạ giọng nói: “Đường dài xóc nảy, đi lại không tiện, trong thời gian này, muội cứ yên tâm ở lại Uy Ninh điều dưỡng cho tốt. Cạnh Lăng vương cũng đã nói sẽ ở lại chăm sóc muội. Muội không cần lo lắng những chuyện khác đâu.”
Khương Linh Châu biết huynh trưởng quan tâm mình nên khẽ gật đầu.
Dù gật đầu, nàng vẫn còn một vài suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Thấy Khương Yến Nhiên muốn đứng dậy, nàng cuống quít kéo ống tay áo của hắn: “Hoàng huynh, tuy muội không định xen vào những việc này nữa nhưng nếu có thể muội vẫn muốn hỏi. Phụ hoàng định giải quyết chuyện của Lưu Tông thế nào ạ?”
“… Ôi.” Khương Yến Nhiên thở dài, “Huynh biết tính muội mà. Đồng ý thì dễ lắm, nhưng đến lúc cần hỏi thì lại rất nghiêm túc. Muội yên tâm đi, phụ hoàng không định mặc kệ Lưu Tông làm bậy đâu. Người đã phái Vệ đại tướng quân dẫn binh đến đây, hơn nữa Nhị hoàng thúc còn đang đóng quân tại Vũ Dương, chỉ dựa vào một tên Lưu Tông thì tuyệt đối không thể gây ra sóng gió gì.”
Nghe Khương Yến Nhiên nói vậy, Khương Linh Châu mới yên tâm. Hai huynh muội trò chuyện một lúc, Khương Yến Nhiên nói mình đến đây giám quân dưới danh nghĩa của Tề đế, còn định đi thăm Vệ đại tướng quân một chút, lúc này mới tạm biệt Khương Linh Châu, hắn nói ngày mai sẽ trở lại thăm nàng.
Khương Yến Nhiên ra khỏi trang viên thì lập tức lên xe ngựa, ngay trong đêm đi về phía ngoài thành Uy Ninh. Vệ đại tướng quân phụng mệnh đánh dẹp phản quân Lưu Tông, hiện tại đại quân đang đóng quân ở ngoài thành Uy Ninh.
Khương Yến Nhiên ngồi trong xe ngựa, nghĩ đến Vệ đại tướng quân cũng thấy khá đau đầu.
Tên thật của Vệ đại tướng quân là Vệ Liệt, tính tình kiệm lời và ít nói. Ngay cả Tề đế cũng thường không đoán được suy nghĩ của Vệ tướng quân nắm trọng binh trong tay này, chỉ biết rằng ông ta và Nhị thúc của Khương Yến Nhiên, Gia Ninh vương Khương Hằng có xích mích riêng, thường hay làm loạn mỗi lần mang binh đánh giặc.
Lúc trước Tề - Ngụy chưa ngưng chiến, Vệ Liệt thường nhắc đến việc hòa giải, nói rằng mấy năm nay nước Tề chinh chiến liên miên, quân lính mệt mỏi, nếu Tề đế muốn học theo vị Vũ đế cực kì hiếu chiến đó thì thật sự không tốt chút nào. Nhưng Gia Ninh vương lại vô cùng mạnh mẽ, nhất định phải đánh lui quân Ngụy, còn thường đứng trên tường thành la hét muốn lấy đầu Tiêu Tuấn Trì làm đồ nhắm. Vậy nên hai người này mà gặp nhau thì sẽ có xung đột.
Dù Tề đế không nói nhưng trong lòng cũng hơi nghi ngờ, cảm thấy trước đây sở dĩ Gia Ninh vương bị quân Ngụy bắt đi, để Tiêu Tuấn Trì dám cả gan làm loạn đưa ra điều kiện “Lấy Hà Dương công chúa đổi Gia Ninh vương” là do Vệ Liệt giở trò.
Hình như Vệ đại tướng quân cũng đoán Tề đế nghi ngờ ông ta, từ đó về sau càng thêm rầu rĩ ít nói.
Chẳng qua, nghi ngờ thì nghi ngờ, Tề đế vẫn trọng dụng ông ta. Trên dưới nước Tề trọng văn khinh võ, trong nội thành Hoa Đình chỉ có các quan lại quý tộc mới được tâng bốc, xem trọng, còn võ tướng thường bị gắn danh “kẻ thô tục”, cho nên ngoại trừ Vệ Liệt tướng quân có thể chiến đấu ngang sức với quân Ngụy, Hoa Đình không còn võ tướng nào có thể đối địch với Tiêu Tuấn Trì.
Lần này Tề đế phái Vệ Liệt đến dẹp loạn Lưu Tông nhưng lại không yên lòng về Vệ Liệt nên mới để Khương Yến Nhiên đến làm giám quân.
Xe ngựa dừng ở ngoài thành, Khương Yến Nhiên xuống xe. Từ xa có mấy dáng người thấp bé cục mịch, một người khoác áo giáp dẫn đầu tiến lên đón, là Vệ đại tướng quân.
“Mạt tướng bái kiến Thái tử điện hạ. Thái tử điện hạ đường xa đến đây, dọc đường vất vả rồi.”
Vệ Liệt đã qua tuổi tứ tuần, bao gian nan vất vả in hằn lên khuôn mặt thô ráp, trên cằm râu ria lởm chởm thô ráp, bả vai tròn rắn chắc, dù ông ta khá thấp nhưng tổng thể cũng rất ổn, nhìn qua là biết người này đã được rèn luyện trong chiến tranh.
“Vệ tướng quân không cần khách sáo.” Khương Yến Nhiên khiêm tốn đỡ Vệ Liệt dậy, “Lần này dẹp loạn Lưu Tông, mong rằng Vệ đại tướng quân phát huy hết khả năng.”
***
Uy Ninh.
Trước đó Khương Linh Châu đã ngủ một giấc nên hiện tại khá tỉnh táo. Mặc dù trời còn chưa sáng nhưng nàng đã cực kỳ hoạt bát. Lúc Tiêu Tuấn Trì bước vào, nàng đang trông mong nhìn đống chén đĩa chưa thu dọn trên bàn, dáng vẻ như muốn ăn thêm bữa nữa.
“Trông Vương phi có vẻ rất thèm ăn. ”Con chuột lớn con chuột lớn, đừng ăn kê của ta”, có khi nào đang nói đến Vương phi không?” Tiêu Tuấn Trì cười trêu rồi gọi nha hoàn tới, căn dặn nàng ấy xuống phòng bếp nhỏ tìm chút đồ ăn mang lên.
“Nào có ai nói nương tử của mình như vậy?” Khương Linh Châu mất hứng.
Tiêu Tuấn Trì: “Lúc trước Vương phi tặng cho vi phu một chữ ”Đồn”, vi phu chưa cảm ơn tử tế đâu.”
Hắn vừa dứt lời, nói đến chuyện này, Khương Linh Châu lại nhớ tới chữ ”Đồn” thật to mà mình đã viết. Lúc ấy chỉ viết cho vui, ai ngờ Tiêu Tuấn Trì vẫn còn ghim trong lòng.
Nàng liếc hắn: “Sao nào? Vương gia tưởng tóm được thiếp về rồi là muốn tính sổ sao?”
Tiêu Tuấn Trì đáp: “Không dám, không dám.”
Đang nói chuyện, nha hoàn lại bưng thức ăn còn nóng lên, Khương Linh Châu giống như chưa được ăn bữa trước, cầm đũa ăn uống một lúc. Đợi ăn no rồi, nàng mới ủ rũ lên tiếng: “Thiếp không nên tặng Vương gia chữ ”Đồn” đó, là thiếp mới đúng…”
Nhìn nàng tranh cãi về chuyện ngây thơ này, Tiêu Tuấn Trì bật cười.
Chốc lát sau, trời gần sáng, cuối cùng nàng cũng buồn ngủ, dường như sắp thiếp đi. Nhưng dù nàng tựa vào gối nhưng nhất định không buông tay Tiêu Tuấn Trì ra. Hết cách, Tiêu Tuấn Trì đành ngồi bên giường nàng, đợi nàng ngủ say mới rút cánh tay tê dại ra.
Hắn xoa bóp cánh tay rồi rời khỏi phòng.
Nơi đây thuộc sản nghiệp của nha môn trấn Uy Ninh, tên là Hợp Viên. Bởi vì Uy Ninh là nơi trọng yếu, thường có quan lại triều đình tới đây đóng giữ tuần tra, Hợp Viên này được chuẩn bị cho các vị khách quý ấy. Sau khi Tiêu Tuấn Trì đưa Khương Linh Châu về lều trại, Khương Yến Nhiên bỗng nhiên đến thăm, thuyết phục hắn đưa Khương Linh Châu tới Hợp Viên tĩnh dưỡng.
Tiêu Tuấn Trì mượn bút mực, viết một lá thư, muốn Phó Huy quay lại chuyển cho Tống Chẩm Hà. Phó Huy nhận tin thì ngây ra một lúc, hơi do dự.
“Lại sao thế?” Tiêu Tuấn Trì hỏi.
“Vương gia, Huy muốn hỏi một câu, Thái Vi nàng ấy…” Phó Huy cụp mắt như có điều suy nghĩ.
“Tất nhiên sẽ được gặp.” Tiêu Tuấn Trì trả lời, “Bây giờ ngươi tạm thời đừng nhớ đến nàng ấy, đầu tiên phải giải quyết được những chuyện trước mắt đã.”
Phó Huy đáp lời rồi nhận lệnh rời đi.
Tiêu Tuấn Trì chắp tay, lắc đầu thở dài, tiếp đó đi chếch về phía mái hiên. Hắn vừa vào cửa đã gặp Ứng Quân Ngọc khoanh chân ngồi bên trong, dáng vẻ rầu rĩ không vui.
“Ôi! Ta bảo này Cạnh Lăng vương, khi nào thì người mới thả ta đi?” Vừa thấy Tiêu Tuấn Trì, Ứng Quân Ngọc đứng lên trách móc, “Ta chỉ là một tên dân thường nhỏ bé sống an phận, người bắt ta làm gì?”
“Ứng tiên sinh không cần khiêm tốn. Sao ngươi lại là một dân thường nhỏ bé được?” Tiêu Tuấn Trì sai người châm trà, ngồi xuống trước mặt hắn, “Nếu ngươi trung thực hơn một chút, đương nhiên bổn vương sẽ không ép buộc ngươi.”
Ứng Quân Ngọc không kiên nhẫn phẩy tay: “Cạnh Lăng vương, người muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng là được!”
“Ứng tiên sinh, bổn vương muốn hỏi, bảy năm trước ngươi có từng chế tạo một tấm ngư phù cho Hào Châu vương không?” Tiêu Tuấn Trì giảm âm lượng xuống, “Trước khi trả lời, Ứng tiên sinh cần phải suy nghĩ cho kỹ. Chưa tới một tháng nữa Triệu thành sẽ bị công phá, muốn Lưu Tông tới cứu ngươi chắc chắn là không thể. Ngươi muốn bình an ra khỏi thành Uy Ninh hay vẫn phải làm tù nhân, những điều đó đều phụ thuộc vào suy nghĩ của Ứng tiên sinh hết.”
Uy hiếp trắng trợn như thế khiến mặt Ứng Quân Ngọc tái mét. Riêng câu “Bảy năm trước” đã khiến sắc mặt của hắn càng không ổn. Nhưng hắn lại lười biếng vắt chân dựa vào ghế, cậy mạnh nói: “Cạnh Lăng vương, người ăn không nói có, vu oan cho người ta như vậy là sao hả? Nói gì thì cũng phải có chứng cứ!”
Tiêu Tuấn Trì nghe vậy, không những không tức giận mà còn cười: “Không sao, bảy năm bổn vương còn chờ được, thêm tám năm mười năm, bổn vương vẫn chờ được thôi. Bổn vương không phải người có tính kiên nhẫn, hơi sức đâu mà nghe những lời nói sắc bén của Ứng tiên sinh chứ. Ngươi muốn nói thì nói, không muốn nói thì cứ ở chỗ này cả đời đi.”
“Ôi! Ôi!” Ứng Quân Ngọc trợn tròn mắt, tức giận gào thét với bóng lưng của Tiêu Tuấn Trì: “Sao người lại như thế hả?”
Hắn hơi bực bội nhưng lại không thể làm gì. Dù hắn kiêu ngạo về tay nghề phi phàm của mình nhưng ở trước mặt Cạnh Lăng vương nắm quyền lực thì đành bất lực. Cái gọi là ”Dân không đấu lại quan” chẳng phải để chỉ chuyện này hay sao?
Trong tiểu viện tồi tàn ở Uy Ninh, đã không có công cụ hay bản vẽ, lại còn không có rượu ngon và xúc xắc, muốn đánh bạc, uống một ngụm rượu cũng không được, Tiêu Tuấn Trì định để Ứng Quân Ngọc sống hết đời ở nơi nhàm chán đến cùng cực này ư?
Thật sự phiền phức chết đi được!
***
Dù tình hình chiến sự ở Uy Ninh rất khẩn cấp, thủ đô Hoa Đình của nước Tề vẫn tưng bừng ca múa trong cảnh thái bình. Gần cuối năm, trong cung lại vội vàng chuẩn bị đón năm mới, bốn phía dào dạt không khí vui mừng.
Trước đó Hoa Đình đón một đợt tuyết nhẹ nhưng rất nhanh tan. Tuyết ở Hoa Đình thường không giữ được lâu, nhưng thời tiết lại vừa lạnh vừa ẩm. Đám Công chúa, phi tần trong cung đã chuyển sang mặc y phục mùa đông từ lâu, ai ai cũng xinh đẹp lộng lẫy vô cùng.
Gần đây Nhị công chúa Khương Thanh Cừ có một chiếc áo choàng lông cáo trắng trơn như nước, trắng sáng như được tuyết bao phủ khiến nàng ta yêu thích không rời tay. Vậy nên khi Khương Thanh Cừ không có việc gì thì sẽ mặc áo choàng đi khắp nơi khoe khoang. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt ao ước của hai muội muội, trong lòng Khương Thanh Cừ sẽ có chút đắc ý.
Nhưng nàng ta không thể hiện vẻ đắc ý ra ngoài mặt mà cố gắng kìm nén trong lòng, tỏ vẻ đoan trang hào phóng.
Từ sau khi Khương Linh Châu gả đi, Khương Thanh Cừ vốn cho rằng mình sẽ nở mày nở mặt, trở thành con gái cưng trong lòng bàn tay của phụ hoàng. Nhưng Tề đế vẫn không để ý đến nàng ta, lại chưa từng đề cập đến chuyện phong hào cho nàng ta dù Khương Thanh Cừ sắp bước sang tuổi mười lăm.
Thời gian dần trôi qua, Khương Thanh Cừ cũng thấy sốt ruột. Nàng ta nhớ đến dáng vẻ Khương Linh Châu trước kia đủ để đám quan lại và quý tộc Hoa Đình đổ rạp, chẳng hiểu sao lại bắt đầu bắt chước từng nụ cười, từng cái nhíu mày, từng cử chỉ, hành động của trưởng tỷ.
Hồi trước Khương Linh Châu sẽ không vì một chiếc áo choàng, một thước vải mà kiêu ngạo, khoe khoang khắp nơi, cũng sẽ không ra vẻ kiêu ngạo với các tỷ muội. Cho nên Khương Thanh Cừ cũng phải nhịn.
Chẳng qua trong lòng Khương Thanh Cừ biết chuyện tốt của mình đã tới, vậy nên không quá so đo chuyện phong thưởng.
Con gái ở nước Tề lên mười ba, mười bốn tuổi là có thể xuất giá, năm nay vừa lúc nàng ta mười bốn, đợi sang năm, đến tháng tư chính là sinh nhật mười lăm tuổi, cũng đến tuổi kết hôn của nàng ta rồi.