Khương Thanh Cừ khẽ gọi, Chương Quý nhân khó khăn lắm mới tỉnh táo lại. Bà ta chỉnh trang lại tóc rối bên tai, cụp mắt xuống, đôi mắt ửng đỏ, lẩm bẩm nói: "Bệ hạ đúng là quá bạc tình."
"Mẫu phi, rốt cuộc là sao vậy ạ?" Khương Thanh Cừ hơi sốt ruột, hỏi đến cùng: "Phụ hoàng thật sự không đồng ý hôn sự của Thanh Nhi ạ?"
Chương Quý nhân thấy dù dáng vẻ của bản thân mình đã nhếch nhác đến vậy mà con gái vẫn chỉ lo lắng cho Hứa đại công tử thì lòng hơi lạnh đi, bà ta thầm nghĩ: Quả thật con gái sinh ra là con nhà người ta, vừa đến tuổi thành hôn đã vứt người nhà mẹ đẻ ra phía sau rồi.
Lúc nãy đúng là Tề đế có nhắc tới hôn sự của Khương Thanh Cừ, nhưng hôn sự này không phải mối lớn. Cho nên dù thế nào Chương Quý nhân cũng không muốn chấp nhận.
Bởi vì bà ta không chịu cúi đầu nên Tề đế mới vội vàng phất tay áo bỏ đi, trước khi đi còn quẳng lại một câu: "Nếu nàng đồng ý, coi như là có công với nước Tề, phong nàng làm Hiền phi cũng được."
Đối với Chương Quý nhân mà nói, cái danh "Hiền phi" này đúng là rung động mười hai vạn lần. Nhưng hôn sự này lại quá thiệt thòi cho Khương Thanh Cừ, vậy nên trong lòng Chương Quý nhân rất mâu thuẫn.
Hiện tại, nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của Khương Thanh Cừ trước mắt, Chương Quý nhân lại không đành lòng nói đến mối hôn sự bực mình đó. Vì vậy bà ta nhắc về chuyện khác mà Tề đề vừa nói tới.
"Không liên quan đến hôn sự của con." Chương Quý nhân rút khăn tay thêu Hương Lan ra, thấm giọt nước mắt trên khóe mắt, nói: "Phụ hoàng con nói, chờ sau khi đứa bé trong bụng của mẫu phi ra đời sẽ lập tức ôm đến cho Hoàng hậu nương nương nuôi nấng."
Nhớ tới những lời Tề đế vừa nói, Chương Quý nhân lập tức cảm thấy trái tim băng giá không thôi.
Tề đế nói bà ta xuất thân từ nhà nghèo, không thể dạy dỗ con cái được. Bà ta nuôi dạy Khương Thanh Cừ không giống Công chúa một nước mà y như loại con gái chợ búa, so sánh với Khương Linh Châu đúng là khác nhau một trời một vực, như đám mây với bùn đất vậy. Cho nên, chờ sau khi đứa con trong bụng Chương Quý nhân ra đời, ông muốn giao cho Diệp Hoàng hậu dạy dỗ, tránh để Chương Quý nhân nuôi dưỡng thành một đứa trẻ hẹp hòi.
Như vậy, đừng nói là thăng vị cho bà ta, thậm chí ngay cả con cái của mình cũng không giữ nổi, phải chắp tay giao cho Diệp Hoàng hậu nuôi nấng. Một khi con cái đã được đưa tới chỗ Diệp Hoàng hậu, vậy sẽ không còn quan hệ gì với bà ta nữa, ngày sau càng khó có cơ hội trở về.
Thật sự khiến người ta không cam tâm!
Chương Tú Ngôn đã gả cho bệ hạ làm thiếp từ khi ông còn chưa lên ngôi. Khương gia ở Vị Dương là nhà quyền quý, lúc bà ta còn trẻ phải luôn cẩn thận theo sát hầu hạ người kia, kiếm sống dưới quyền chính thê Diệp thị. Sau khi làm chủ Hoa Đình, cuối cùng ngày tháng cũng coi như dễ chịu hơn một chút. Qua nhiều năm như vậy, bà ta cẩn thận nuôi đứa con gái Khương Thanh Cừ này lớn khôn, giờ lại bị Tề đế chê bai.
Ông so sánh bà ta với Diệp Chỉ Nhu, lại so sánh Khương Thanh Cừ và Khương Linh Châu, cũng không nhìn xem gốc rễ của hai người hơn kém nhau bao nhiêu?
Diệp Hoàng hậu là chính thê, là con cháu của danh gia vọng tộc ở Vị Dương, cũng là thiên kim của một gia tộc lớn hiển hách được nuông chiều từ nhỏ, bà ấy được giáo dục tốt hơn nhiều so với Chương Tú Ngôn. Trên phương diện giáo dục con gái, Diệp Hoàng hậu vốn chiếm ưu thế hơn. Dù Chương Quý nhân có mời cô cô giáo dưỡng đến chỉ dạy lễ nghi cho Khương Thanh Cừ, nhưng bản thân Chương Quý nhân là con gái nhà nghèo, Khương Thanh Cừ đi theo bà ta, mưa dầm thấm đất nên cũng khá hẹp hòi. Mà Khương Linh Châu lại được Diệp Hoàng hậu nâng niu bằng lễ nghi Công chúa, nuôi nấng dạy dỗ từng chút một, đương nhiên giữa hai người sẽ có sự khác biệt rồi.
Hơn nữa, trên dưới nước Tề, liệu có mấy vị phu nhân, thái thái dám để con gái của chính thê đi học cơ chứ? Cũng chỉ có Diệp Hoàng hậu dám làm vậy mà thôi… Tuy ngoài miệng bà ấy đều nói "Con gái không nên đọc sách", nhưng vì bản thân Diệp Hoàng hậu đã từng trải qua sự thiệt thòi của việc không đọc sách nên cũng nhắm một mắt mở một mắt với việc Khương Linh Châu đọc sách, dứt khoát cho phép Khương Linh Châu đọc sách trong quá trình trưởng thành.
Suy nghĩ cẩn thận hơn một chút, làm nương nương trong hậu cung, xuất thân vẫn luôn là điểm quan trọng không thể vượt qua trong lòng Chương Quý nhân, đến nỗi Lệ phi phải nhìn sắc mặt bà ta rồi lấy lòng, sau khi vào cung cũng lén lút cười nhạo bà ta là người thô kệch.
Nghĩ đến đây, nước mắt của Chương Quý nhân lại muốn rơi xuống.
"Mẫu phi đừng sợ, có thể ngày mai phụ hoàng sẽ đổi ý thôi." Khương Thanh Cừ khuyên nhủ, "Thế gian này làm gì có chuyện con cái không được ở bên cạnh phụ mẫu chứ ạ? Mẫu phi cố gắng khuyên nhủ một lần nữa là được."
"Ừ." Chương Quý nhân lau sạch nước mắt, cứng rắn nói: "Mẫu phi tuyệt đối sẽ không để đứa bé này bị ôm đến chỗ Hoàng hậu đâu. Thanh Nhi, con cũng không được chịu thua kém, đừng chọc giận phụ hoàng con, tránh để ông ấy trút giận lên người hai chúng ta."
Khương Thanh Cừ khẽ gật đầu, trong lòng lại thầm nói: Chẳng lẽ chuyện này đơn giản vậy sao?
Tề đế thường cảm thấy Khương Thanh Cừ không tốt chỗ này, không được chỗ kia, nhất là khi so sánh với Khương Linh Châu, mọi thứ của nàng ta đều trở nên thấp kém, không tốt. Khiến Tề đế không phiền lòng còn khó hơn đọc sách biết chữ.
Ngoài miệng Khương Thanh Cừ đồng ý, vừa ra khỏi cung của Chương Quý nhân thì đã chẳng thèm để ý đến chuyện này nữa, lại mong ngóng hôn sự của bản thân… Đương nhiên cô nương mười bốn, mười lăm tuổi như hoa đều ngày ngày mong chờ được gả cho lang quân như ý rồi.
***
Đêm đến, Khương Thanh Cừ ngồi trước gương trang điểm, lựa chọn trang sức trong chiếc hộp đựng châu ngọc và trâm cài.
Cả hộp lấp lánh và rực rỡ chói mắt, thứ nào cũng khiến nàng ta yêu thích không thể buông tay. Trong những cây trâm ấy, nàng ta ưng ý nhất cây trâm phượng hoàng bằng bạc mạ vàng khảm hồng ngọc. Viên hồng ngọc to tròn, có màu sắc vô cùng rực rỡ giống như màu của hỉ phục trong ngày xuất giá vậy. Khương Thanh Cừ đã nghĩ kỹ rồi, ngày nàng ta được gả cho Hứa Quảng Nguyên sẽ cài cây trâm này lên tóc.
Lúc này, cung nữ Hương Lăng đã trở về. Sau khi hành lễ, Hương Lăng bước lên thì thầm vào tai của Khương Thanh Cừ, nhỏ giọng nói gì đó.
Hương Lăng là tâm phúc đắc lực của Khương Thanh Cừ, giỏi nhất là đưa ra mấy biện pháp nhỏ và tìm hiểu tin tức. Trước đây Chương Quý nhân thường cảm thấy Hương Lăng này lắm mồm, thích gây xích mích thị phi, mấy lần định đuổi nàng ta đi nơi khác, nhưng Khương Thanh Cừ vẫn luôn che chở cho cung nữ nhỏ này. Vậy nên vì báo đáp ân tình của Khương Thanh Cừ, Hương Lăng càng thêm chịu khó tìm hiểu tin tức cho nàng ta.
"Trì Minh Châu?" Khương Thanh Cừ lẩm bẩm, đặt cây trâm phượng hoàng lại vào hộp, "Không phải vậy đâu. Phụ hoàng đã tỏ ra đồng ý với Hứa đại nhân rồi, sao Hứa đại nhân còn để mắt tới Đại tiểu thư của Trì gia được?"
Khuôn mặt Hương Lăng cũng tràn ngập vẻ khó hiểu, đôi mắt nàng ta hơi chuyển động, vội nói: "Công chúa điện hạ, không chừng là do Trì đại tiểu thư đó ảo tưởng trèo cao với Hứa công tử đấy! Tuy Trì gia là một gia tộc tốt nhưng chẳng hiển hách bằng Hứa gia, có lẽ hiện giờ Hứa đại phu nhân cũng đang phiền lòng xem làm sao để từ chối Trì gia đó ạ."
Khương Thanh Cừ nghe xong thì cũng cảm thấy thế.
Không lẽ Hứa Quảng Nguyên lại từ bỏ một nàng Công chúa tốt đẹp thế này để đi cưới Trì đại tiểu thư có dung mạo và dòng dõi chẳng bằng nàng ta ư, làm gì có chuyện như thế chứ? Nhất định là Trì đại tiểu thư muốn trèo lên cành cao, lúc này sống chết khóc lóc van nài bám lấy thôi.
"Ngươi đến Trì gia gửi thiếp mời, nói mẫu phi muốn mời Trì đại tiểu thư vào cung nói chuyện một chút đi." Khương Thanh Cừ nhìn bản thân mình trong gương, vẻ mặt đầy lạnh lùng, "Ta muốn nhìn xem nàng ta lấy gì để tranh giành với ta?"
Nhưng Hương Lăng không lập tức đáp lại ngay mà rầu rĩ nói: "Nhưng dù sao đây cũng không phải là thiếp mời của nương nương..."
"Sợ cái gì?" Khương Thanh Cừ nói, "Làm gì có chuyện mẫu phi của ta không che chở cho ta cơ chứ? Ta nhất định không thể để Trì Minh Châu bám lấy Hứa đại công tử được."
Hương Lăng luôn hiểu tính tình từ xưa đến nay của Công chúa nhà mình, Khương Thanh Cừ cứng đầu đến nỗi mười con trâu không kéo lại nổi, chuyện này lại liên quan đến hôn sự của nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ không buông tay. Vì vậy Hương Lăng chỉ còn cách nghiêm túc làm thế mà thôi.
Hôm sau, Trì Minh Châu vào cung.
Khi đến, Trì Minh Châu tươi cười như gió xuân, lúc rời đi lại khóc lóc sướt mướt, cũng không biết trong cung Chương Quý nhân đã xảy ra chuyện gì nữa. Trở về nhà, nàng ấy nói rằng mình bị Khương Thanh Cừ chèn ép và sỉ nhục đủ điều, ầm ĩ muốn thắt cổ tự tử. Vừa treo cổ vào thước lụa trắng và đạp đổ ghế thì đã bị cung nữ lẫn vú già vội vàng ôm xuống.
Nghe được chuyện này, Hứa đại nhân lập tức đến Trì phủ một chuyến. Vừa quay người đã đánh tiếng quyết định hôn sự của con cái hai nhà. Trì Minh Châu chính thức trở thành Hứa đại thiếu phu nhân tương lai, ngày kết hôn quyết định vào tháng ba năm sau.
Dù thế nào Khương Thanh Cừ cũng không ngờ rằng hôn sự của Hứa gia và Trì gia lại được quyết định như vậy.
Nàng ta nên làm gì đây?
Trong lòng Khương Thanh Cừ vô cùng tức giận, cho rằng Trì Minh Châu đã cướp mối nhân duyên của mình, chỉ muốn cào rách mặt Trì Minh Châu ra. Có điều, nàng ta không thể nào ra khỏi cung được nên chỉ có thể hờn dỗi một mình mà thôi.
Nhưng người Trì gia cũng không phải quả hồng mềm, Trì Minh Châu vào cung bị Khương Thanh Cừ sỉ nhục, Khương Thanh Cừ còn ép phải chủ động từ hôn, trong lòng từ trên xuống dưới của người Trì gia đều vô cùng căm ghét Nhị công chúa kiêu căng vênh váo này. Vậy nên Trì đại nhân vô tình giả vờ nhắc đến chuyện này bên tai Tề đế.
Vừa nghe xong, sắc mặt Tề đế trở nên cực kỳ tệ.
Ông lập tức đến cung của Chương Quý nhân, bình tĩnh nói: "Trẫm thấy nàng cũng không cần suy nghĩ gì nữa. Giữ con bé ở lại Hoa Đình để mất mặt thế này thì thà gả sớm đi thì hơn. Cũng là Công chúa, vậy để nó nở mày nở mặt gả đi từ cửa Chu Tước giống Hà Dương, phong nàng thành Hiền phi, tránh để hoàng gia bị mất mặt."
Lúc này Chương Quý nhân mới biết Khương Thanh Cừ đã gây chuyện gì, bà ta tức giận đến đau cả tim. Nghe lời ấy của Tề đế, nước mắt lập tức tràn mi, nức nở lên tiếng: "Bệ hạ, sao người có thể vô tình như vậy? Sao người lại không yêu thương Thanh Cừ chứ? Con bé cũng là con gái ruột thịt của người mà. Vệ Liệt gần năm mươi tuổi rồi, thê tử đầu tiên đã chết, lại còn có ba đứa con, suy cho cùng thì sao bệ hạ có thể cam lòng..."
Nghe lời nói của Chương Quý nhân, sắc mặt Tề đế càng trở nên lạnh lẽo.
"Lúc Hà Dương gả đến nước Ngụy xa xôi, sao không thấy nàng nói chuyện thay cho con bé vậy?" Ông lạnh lùng quát.
Một câu nói này làm Chương Quý nhân ngậm miệng lại ngay.
... Dù Khương Linh Châu rất được yêu thương thì cuối cùng vẫn bị Tề đế gả tới nước Ngụy núi trơ đất thô ấy thôi.
Tuy Vệ Liệt hơi lớn tuổi nhưng rốt cuộc vẫn là người Tề, đến ngày Tết ngày lễ Khương Thanh Cừ còn có thể về thăm Hoa Đình. Không giống Khương Linh Châu, gả đi làm vật thế chấp cho nước Tề, kết cục cả đời này rất khó nói, có lẽ đến ngày nào đó, có khi mạng sống cũng chẳng còn!
Tề đế thấy bà ta không nói nữa thì khẽ thở dài: "Con bé là Công chúa thì không nên buông thả. Học tập Đại tỷ của nó đi, đặt an nguy quốc gia lên hàng đầu. Thuộc hạ của trẫm chỉ có Vệ Liệt là có thể sử dụng, nếu không lôi kéo hắn, e rằng lại có thêm một Lưu Tông nữa mà thôi. Tú Ngôn, trẫm cũng biết nàng rất uất ức, nhưng nếu nàng đồng ý mối hôn sự này, trẫm sẽ lập tức phong nàng làm Hiền phi. Đến lúc Thanh Cừ xuất giá cũng nở mày nở mặt hơn một chút."
Chương Quý nhân nghe xong, cán cân trong lòng hơi nghiêng.
Suy cho cùng thì Thanh Cừ vẫn chỉ là một đứa con gái, phải gả đi, sau này chưa chắc nó sẽ nhớ tới mẫu phi đã sinh ra và nuôi nấng mình. Hơn nữa, gả Thanh Cừ đi, bà ta sẽ là Hiền phi nương nương...
"Chuyện này... bệ hạ..." Chương Quý nhân vẫn hơi do dự, vẻ sầu lo trên mặt không giảm, "Rốt cuộc Thanh Cừ vẫn do một tay thiếp nuôi lớn..."
"Nếu nàng đồng ý, đứa bé thứ hai cũng không cần đưa đến chỗ Hoàng hậu nuôi nữa, ở lại cạnh nàng là được rồi." Tề đế không hoang mang chút nào, lại ném thêm một miếng mồi nữa, dường như đã nắm hết trái tim của Chương Quý nhân trong lòng bàn tay.
Chương Quý nhân vừa nghe xong thì đôi mắt sáng bừng lên.
Khương Thanh Cừ chỉ là Công chúa. Nhưng đứa con trong bụng bà ta rất có thể là một Hoàng tử. Nếu bà ta có thể tự mình nuôi dưỡng vị Hoàng tử này, sau này Hoàng tử có triển vọng... vậy chẳng phải rất tốt sao?
Không, sao có thể dùng cụm từ "rất tốt" để hình dung cơ chứ? Quả thực là con đường tương lai rộng mở.
"Đã thế thì thiếp sẽ thử khuyên nhủ Thanh Nhi xem sao." Chương Quý nhân thấp giọng nói, trong giọng nói vẫn còn chút đau lòng, "Có thể giúp đỡ bệ hạ, đương nhiên là chuyện tốt rồi. Chỉ là từ trước đến nay Thanh Nhi rất bướng bỉnh..."
"Không cho phép nó bướng bỉnh!" Tề đế đứng lên nói thẳng: "Quốc gia đại sự đâu phải trò đùa? Thế mà nó lại gây nên trò cười lớn như vậy ở Hoa Đình, bây giờ trẫm còn phải đi trấn an Trì gia và Hứa gia nữa kìa. Gả nó cho Vệ Liệt đã xem như là một chuyện tốt rồi."
Dứt lời, Tề đế bình tĩnh rời đi.
Chương Quý nhân đứng dậy cung tiễn bệ hạ rời đi. Lúc đứng thẳng lên, trái tim bà ta đập cực nhanh, đầu óc như bị xẻ ra thành hai nửa. Một nửa là niềm vui xen lẫn nỗi buồn vì Khương Thanh Cừ, nửa còn lại là những tháng ngày sau khi được phong làm Hiền phi, sẽ khiến Lệ phi luôn kiêu ngạo đắc ý kia tức điên lên.
"Nhị công chúa đâu?" Chương Quý nhân hỏi cung nữ bên cạnh.
"Thưa nương nương, người bên cạnh Công chúa điện hạ nói, hôm nay Nhị công chúa vô cùng mệt mỏi nên đã đi nghỉ sớm rồi ạ."
"... Vậy đừng quấy rầy nó nữa." Chương Quý nhân nói.
Chương Quý nhân sờ lên tóc mai, trong lòng thầm thở dài.
E rằng đứa con gái này của bà ta còn không biết số phận của mình đã thay đổi rồi.
***
Uy Ninh.
"Cái gì? Chẳng lẽ Vệ đại tướng quân đó đang nói đùa?!"
Đêm xuống, ánh lửa trong quân doanh chập chờn. Mấy binh lính cầm thương giáo thay phiên nhau tuần tra theo từng nhóm trong doanh trại. Ở chiếc lều lớn chính giữa, bỗng nhiên vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Khương Yến Nhiên, binh lính tuần tra đúng lúc đi ngang qua không khỏi đồng thời liếc mắt nhìn lại.
Trong lều lớn, Thái tử Khương Yến Nhiên đặt báo cáo quân sự xuống, cực kỳ ngạc nhiên hỏi mưu sĩ Diệp Luân trước mặt: "Trong lúc tình hình quân sự khẩn cấp thế này mà Vệ Liệt lại cầu hôn Khương Thanh Cừ ư? A Luân, không phải ngươi nghe nhầm rồi chứ?"
Diệp Luân đáp: "Không nhầm được đâu ạ."
Khương Yến Nhiên không lên tiếng nữa, mở báo cáo quân sự trước mắt ra, trong lòng cũng thầm suy đoán về chuyện này.
Nếu nói ngắn gọn thì chính là "Bệ hạ nghi ngờ Vệ Liệt".
Vệ Liệt nắm trọng binh trong tay, phân chia một nửa binh quyền với Gia Ninh vương. Gia Ninh vương Khương Hằng là người trong nhà, nhưng Vệ Liệt lại không phải. Vì chuyện Gia Ninh vương bị người Ngụy bắt đi, một hạt giống nghi ngờ với Vệ Liệt đã được gieo trong lòng Tề đế.
Vệ Liệt cũng chẳng phải đứa trẻ không biết gì, ngây thơ non nớt, tất nhiên không chịu giao binh quyền suông hay đưa đầu ở trên cổ lên như thế. Tuy ông ta phụng mệnh đánh dẹp Lưu Tông, nhưng sợ rằng đây chỉ là chuyện mượn danh nghĩa, bệ hạ đang chờ bới móc sai lầm của ông ta để lấy lại binh quyền. Vì bảo vệ tính mạng, Vệ Liệt cầu xin Tề đế gả Nhị công chúa Khương Thanh Cừ vừa đến tuổi xuất giá cho mình để biến bản thân thành người một nhà với Khương gia.
Dựa theo tính tình của Tề đế, tám chín phần sẽ đồng ý yêu cầu của Vệ Liệt.
Ngay cả Khương Linh Châu mà Tề đế còn bỏ được, huống gì là Khương Thanh Cừ?
Khương Yến Nhiên nghĩ tới Vệ Liệt, lại nghĩ về Khương Thanh Cừ trẻ trung xinh đẹp như hoa, trong lòng không khỏi thương tiếc. Tuy tính cách Khương Thanh Cừ không tốt cho lắm, bình thường hay khiến người ta khó chịu nhưng cùng lắm cũng chỉ là một tiểu cô nương ngang bướng mà thôi. Nếu gả con bé cho một người hơn bốn mươi tuổi, dường như có thể làm phụ thân của nó thì cũng hơi ác quá.
Diệp Luân lộ vẻ thương xót, nói với Khương Yến Nhiên: "Vệ tướng quân nói, khi nào Nhị công chúa đến Uy Ninh, hắn sẽ tấn công Triệu thành. Dù sao trong lẫn ngoài Triệu thành đã bị bao vây rồi, tạm thời cũng không cần nóng vội."
"Vệ Liệt đúng là to gan làm loạn! Vậy chẳng phải không để tôn nghiêm của thiên tử vào mắt sao?" Lông mày Khương Yến Nhiên nhíu chặt lại, "Thấy phụ hoàng muốn lấy lại binh quyền của hắn nên dứt khoát trở mặt làm loạn à?"
Một lúc sau, Khương Yến Nhiên đã nghĩ thông suốt: "Quên đi, cũng không trách Vệ Liệt được, do phụ hoàng luôn suy đoán và nghi ngờ hắn, khiến hắn thần hồn nát thần tính. Nếu vậy cứ để Thanh Cừ gả sớm đi. Cho dù không thành hôn thì đính hôn cũng được. Vật tư ở Triệu thành sắp hết rồi, nếu có thể bắt Lưu Tông đầu hàng mà không mất một binh một tốt nào thì cũng có thể coi như chuyện tốt."
***
Hợp Viên.
Đã vào cuối tháng mười hai, qua tám hay mười ngày nữa chính là cửa ải cuối năm. Nhưng vì vùng lân cận đang có chiến tranh, lại có đại quân đóng quân nên mọi nhà ở thành Uy Ninh đều đóng chặt cửa, không thích náo nhiệt chút nào. Trái lại, trong Hợp Viên nhỏ lại có chút vui mừng của những ngày cuối năm.
Khương Linh Châu đã mang thai hơn tám tháng, không thích vận động, ban ngày nhiều lắm cũng chỉ ngồi đọc thi thư cho đứa con sắp ra đời hoặc đi lại trong phòng một chút. Nàng rất lười đi mấy chỗ hơi xa.
Mấy người Kiêm Hà và Bạch Lộ đều ở Cạnh Lăng, bên cạnh không có tỳ nữ thân cận, nàng cũng không khách sáo sai khiến Cạnh Lăng vương, thường bắt Tiêu Tuấn Trì bê chậu rửa mặt và rửa chân. Có hôm nàng còn chợt nghĩ thử để Tiêu Tuấn Trì chải tóc cho mình nữa.
"Vương phi muốn vi phu chải đầu à? Được thôi." Tiêu Tuấn Trì cầm mái tóc dài như mây của nàng lên, dùng răng cắn cây lược gỗ nhỏ, ậm ờ nói: "Tay nghề của vi phu cũng tốt lắm đó. Vương phi nhắm mắt lại đi."
Trong nháy mắt, lòng nàng có rất nhiều suy nghĩ, ví dụ như “Cầm bút quen nét viết, vẽ hoa mới ngỡ ngàng” (1) hay “Khi chàng muốn nán lại vẽ lông mày, kính xin lang quân đừng cợt nhả” (2). Đủ loại suy nghĩ vớ vẩn, cuối cùng nàng nghe thấy Tiêu Tuấn Trì nói: "Được rồi, Vương phi mở mắt ra đi."
(1) Trích từ bài thơ Nam Kha Tử của Âu Dương Tu. Bản dịch thuộc về Thivien.net
(2) Trích từ bài thơ Ngộ Giai Kỳ - Khuê Oán của Uông Mậu Lân.
Chải chiếc đuôi ngựa cao chót vót thế này, phu quân muốn gì đây!?
"Vương phi, tay nghề của vi phu thế nào?" Tiêu Tuấn Trì nghịch đuôi ngựa của nàng, cười hỏi.
"Rất tốt." Khương Linh Châu cố nở một nụ cười dịu dàng xinh đẹp, "Tốt đến mức thiếp cũng muốn chải đầu cho Vương gia. Đến đây nào, Vương gia ngồi đi."
Tiêu Tuấn Trì lập tức cảnh giác… nàng chải đầu cho mình. Tuyệt đối không phải chỉ là chải đầu bình thường! Nhất định sẽ biến tóc hắn thành kiểu tóc của phụ nữ cho xem!
Dù đã đoán được kết cục nhưng hắn cũng không dám chống lại bà bầu Khương Linh Châu. Chỉ có thể than vãn trong lòng rồi ngồi xuống trước gương. Trong lúc nội tâm của hắn xuất hiện những suy nghĩ coi thường cái chết thì chợt nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa.
"Vương gia! Ứng Quân Ngọc nói hắn bị bệnh rồi, muốn mời đại phu ạ!"
"Khoan đã Vương phi!" Tiêu Tuấn Trì bắt lấy tay của Khương Linh Châu, nói: "Ta đi giải quyết chuyện Ứng Quân Ngọc đã, lát nữa sẽ về."
Dứt lời, hắn nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu sau Tiêu Tuấn Trì đã trở về.
"Vương gia, Ứng tiên sinh sao rồi ạ?" Khương Linh Châu hỏi.
"Không sao, Ứng tiên sinh đó nghiện đánh cược nên giả vờ bệnh, hi vọng có người giúp hắn chạy trốn." Tiêu Tuấn Trì nói, "Muốn chạy thoát từ chỗ của ta ư? Ứng Quân Ngọc này cũng suy nghĩ đơn giản quá rồi."
Khương Linh Châu nghe vậy mới lên tiếng: "Thiếp nghe nói từ trước đến nay Ứng tiên sinh rất thích đánh cược, lúc mới nổi tiếng đã dùng mười năm của mình làm tiền cược, cuối cùng đúng là thua sạch. Không bằng gọi Ứng tiên sinh này đến để đánh cược với thiếp một lần nhé?"
Tiêu Tuấn Trì biết từ trước tới giờ nàng luôn có cách, vội hỏi: "Vương phi lại có cách gì rồi?"
"Ứng tiên sinh đó có liên quan đến cái chết của Ngụy tiên đế, đương nhiên Vương gia rất muốn cạy miệng của hắn ra. Nếu hắn thích đánh cược, không bằng để thiếp thử đánh cược với hắn một lần xem sao." Nàng khẽ cười, "Không thử một lần thì sao mà biết được?"
Tiêu Tuấn Trì suy nghĩ một chút thì đồng ý với nàng, sau đó sai người dẫn Ứng Quân Ngọc đến.
Ứng Quân Ngọc đang cực kỳ buồn chán, lại còn bị chê cười vì bị người khác phát hiện ra âm mưu giả bệnh nên hiện tại vẻ mặt chẳng vui chút nào. Nhìn thấy Khương Linh Châu, hắn ta không hành lễ, còn cực kì khinh bỉ nói: "Ta còn tưởng là ai muốn đánh cược với ta, hóa ra là một người phụ nữ. Ta thấy bụng người đã lớn rồi, không cố gắng tĩnh dưỡng tử tế, tự làm khổ mình cái gì?"
"Ứng tiên sinh, không phải do ta buồn chán quá nên mới tìm ngươi đánh cược một lần hay sao?" Khương Linh Châu sai tỳ nữ pha trà, khẽ hỏi: "Ứng tiên sinh có đồng ý không?"
Ứng Quân Ngọc thích đánh cược, giờ lại đang rất buồn chán nên thẳng thắn đồng ý.
Hắn gật đầu, lại giơ ba ngón tay lên nói: "Đánh cược với phu nhân thì cũng được thôi, nhưng phải có ba điều kiện. Thứ nhất, ta ra đề, thứ hai, nếu ta thắng, Cạnh Lăng vương phải thả ta đi, thứ ba, thức ăn ngon đồ uống ngon, rượu ngon là không thể thiếu, nếu không đánh cược không vui."
"Bổn vương đồng ý với ngươi." Tiêu Tuấn Trì không để ý lắm: "Ứng tiên sinh muốn uống rượu cũng được, người đâu, dâng rượu."
Mấy tỳ nữ lập tức đến nhà bếp nhỏ lấy đồ nhắm rượu và món ngon bưng vào trong phòng. Ứng Quân Ngọc vừa nhìn thấy, quả nhiên hai mắt tỏa sáng. Hắn đá bay ghế, cầm bầu rượu lên đổ vào trong miệng. Rượu cũng không chạy thẳng mà trực tiếp rơi vào trong cổ áo của hắn.
Chờ sau khi uống hết một hơi rượu, Ứng Quân Ngọc lau miệng, cầm đôi đũa lên nói: "Ta chuyên gia công kim loại, vậy đánh cược xem vị phu nhân này có mở được chiếc hộp cơ quan của ta không nhé."
Khương Linh Châu gật đầu đáp: "Đánh cược thì cũng nên có tiền cược mới vui, ngoại trừ để Vương gia thả ngươi ra, còn phải có chút tiền cược khác nữa chứ."
Nói xong, nàng đổ hết bạc vụn trong hầu bao ra bàn. Khương Linh Châu chỉ vào đống bạc vụn kia, giơ năm ngón tay rồi nói: "Ta cược ngần này, Ứng tiên sinh cũng đánh cược như vậy chứ, thế nào?"
Ứng Quân Ngọc liếc nhìn đống bạc vụn, lại đưa tay ước lượng hầu bao của mình, bật cười ha hả: "Chỉ có năm lượng chứ mấy! Có gì không thể chứ? Cược thôi."