Tiêu Tuấn Trì đã đặt tên cho đứa con vừa mới chào đời là "Du Chương", có ý nghĩa “Ngày càng dài, càng thêm quý giá". Nhũ danh cũng đã đặt xong từ lâu rồi, tục quá thì không được, tên là Xuân Nhi.
Khương Linh Châu nghe tên xong còn tỏ vẻ thèm thuồng, nói: "Nếu lần sau lại sinh con trai nữa, không bằng đặt tên "Kiều Nhi" đi, vừa xứng thành một đôi, chẳng phải rất đẹp sao?"
Tiêu Tuấn Trì:...
Xuân Nhi rồi lại Kiều Nhi, đam mê của Vương phi càng ngày càng kì lạ. Hắn không khỏi bắt đầu nghi ngờ, có phải Vương phi là đàn ông đầu thai nhầm thành phụ nữ rồi không, cho nên mới thích làm mấy chuyện như vậy.
Thể chất của Khương Linh Châu yếu ớt, sữa không đủ, cũng may Hợp Viên đã sớm chuẩn bị mấy bà vú có xuất thân trong sạch để giúp nàng lúc cấp bách. Ngoài ra, Tiêu Du Chương cũng không phải đứa trẻ hay ồn ào, vừa ra đời đã cực kì ngoan ngoãn, mỗi ngày ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, rất ít khi khóc lóc.
Khương Linh Châu đang trong thời kì ở cữ, vốn nên nghỉ ngơi thật tốt, nhưng nàng vô cùng yêu thương Tiêu Du Chương nên mỗi ngày đều ôm đứa bé không buông tay được. Không có việc gì làm thì đều đến ngắm mặt đứa bé, dường như cục vừa tròn vừa trắng này là châu báu gì đó rất hiếm lạ. Vừa nghĩ tới đứa bé này là miếng thịt từ trên người mình rơi xuống thì nàng không thể rời mắt được, chỉ muốn cả ngày đều ngắm nhìn nó, dù thế nào cũng không chịu nằm nghỉ ngơi.
"Vì con đó, cả một mùa thu mà mẫu phi không được ăn một con cua nào cả..."
Tiêu Tuấn Trì thường hay nghe nàng thì thầm nói chuyện với Tiêu Du Chương.
Cùng lúc đó Khương Yến Nhiên ở Uy Ninh nghe nói Khương Linh Châu đã sinh nở thuận lợi, hắn cũng muốn đến thăm cháu trai ngay. Mỗi ngày hắn đều ở trong quân doanh, từ sáng đến tối cứ đấu khẩu với Vệ Liệt suốt vì muốn Vệ Liệt công thành nên cực kì đau đầu. Cũng chỉ có việc "nhìn thấy cháu trai" có thể khiến đáy lòng Khương Yến Nhiên dễ chịu hơn một chút.
Hắn chuẩn bị quà tặng rồi kêu xe ngựa đến, muốn tới Hợp Viên. Khương Yến Nhiên vừa mới lên xe ngựa thì nghe có người báo lại, nói cô cô bên cạnh Khương Thanh Cừ đến.
"Có chuyện gì?" Khương Yến Nhiên mong nhớ cháu trai và muội muội nên trong giọng nói hơi mất kiên nhẫn.
"Nhị công chúa... muốn gặp Thái tử điện hạ ạ." Lão cô cô thấp thỏm đáp.
"Lần sau đi, Hà Dương vừa sinh, bổn Thái tử phải đi thăm một chuyến." Khương Yến Nhiên dứt lời thì phất tay rời đi.
Ngồi trong xe, Khương Yến Nhiên nghĩ tới Khương Thanh Cừ, hàng lông mày rậm lập tức nhíu lại.
Khương Thanh Cừ bị Hạ Kỳ bắt đi đã là một nỗi nhục của nước Tề. Cũng may Vệ Liệt biết việc này nhưng không trách nàng ta, càng không khắt khe với Khương Thanh Cừ, sau khi đón nàng ta về thì vẫn tiếp tục cho ăn cho ở trong Uy Ninh.
Bây giờ Khương Yến Nhiên nghĩ tới Khương Thanh Cừ thì cảm thấy rất mất mặt, không muốn gặp nàng ta chút nào.
Xe ngựa của Thái tử đã đi xa, lão cô cô khẽ thở dài, cúi nửa người vái chào rồi quay lại chỗ Khương Thanh Cừ.
***
Trong vườn hoa dành cho khách của thị trấn, Khương Thanh Cừ đang ngồi ngây người bên cửa sổ, nhìn một chiếc lá xanh biếc của cây tử đằng rơi xuống. Mùa xuân tháng hai vẫn còn se lạnh nhưng nàng ta chỉ mặc một chiếc áo trong mỏng manh, dường như không hề lo sợ cơn gió lạnh buốt chưa tan này.
"Lão nô tham kiến Công chúa."
Nghe thấy tiếng của cô cô, nàng ta chậm chạp nghiêng đầu sang, khuôn mặt vốn thanh tú đã trở nên gầy gò tiều tụy, giống như vừa bị bệnh nặng vậy.
"Hoàng huynh không chịu đến sao?" Khương Thanh Cừ lên tiếng hỏi.
"Vâng." Lão cô cô nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta, trong lòng khá thương xót, "Hà Dương công chúa cũng ở trong Uy Ninh, hai ngày nay vừa mới hạ sinh, Thái tử điện hạ nói rằng muốn đi thăm một chuyến nên không rảnh đến chỗ của người ạ."
Nghe thấy cái tên "Hà Dương công chúa", Khương Thanh Cừ lẩm bẩm, "Hà Dương tỷ tỷ cũng ở Uy Ninh sao?... Tỷ ấy đang mang thai mà còn bị đuổi về đây à?" Dứt lời, nàng ta chợt nở nụ cười lạnh lẽo, nói, "Đều là người đáng thương, ta không nên ghét tỷ ấy như vậy."
"Việc này thì lão nô cũng không rõ ạ." Lão cô cô nói, "Nghe Diệp đại nhân bên cạnh Thái tử nói rằng, hình như Cạnh Lăng vương cũng theo Hà Dương công chúa về đây thăm viếng."
"Thăm viếng...?" Khương Thanh Cừ hơi sững sờ, cất giọng run rẩy, "Chẳng lẽ không phải tỷ ấy bị đuổi về sao? Hoặc là đã chết ở nơi đó rồi, người nước Ngụy thô bỉ lắm mà? Tỷ ấy lại còn dẫn theo Cạnh Lăng vương trở về thăm viếng? Vậy mà tỷ ấy..."
Vậy mà có thể bình an sinh con, có vẻ còn rất vui vẻ thoải mái nữa!
"Công chúa!" Lão cô cô duỗi bàn tay đầy nếp nhăn ra vuốt ve lưng nàng ta, nghẹn ngào khuyên nhủ, "Lão nô khuyên người một câu, không nên tham lam, không nên so bì, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, hãy nhìn về phía trước..."
Khương Thanh Cừ bị Hạ Kỳ bắt nên đã đánh mất sự trong trắng, Vệ Liệt vẫn thực hiện lời hứa cưới nàng ta làm chính thất phu nhân, để nàng ta hưởng vinh hoa phú quý đã là may mắn ngất trời rồi, Khương Thanh Cừ phải biết thỏa mãn.
Khương Thanh Cừ nghe xong thì viền mắt đỏ ửng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Con gió rét lạnh từ ngoài cửa thổi vào, thổi tan tiếng khóc ai oán của người con gái.
***
Khương Yến Nhiên chợp mắt suốt quãng đường, đến Hợp Viên mới sửa sang lại y phục, giấu vẻ mặt mệt mỏi đi rồi xuống xe ngựa. Mấy nha hoàn ra chào đón rồi hành lễ, nói rằng Cạnh Lăng Vương phi và tiểu Thế tử đang chờ hắn ở bên trong.
"Hà Dương! Để huynh nhìn cháu trai xem có dáng vẻ thế nào nào, hình như không giống muội lắm!" Khương Yến Nhiên bước vào phòng của Khương Linh Châu, vừa cười vừa nói rồi bảo người hầu dâng quà tặng lên, "Vì đang ở Uy Ninh nên cũng không mua được món đồ gì ra hồn cả, huynh đành tìm người làm một cái khóa Trường Mệnh cho cháu trai vậy."
Tiêu Du Chương đang nằm ngủ say trong tay bà vú, năm ngón tay trắng trẻo mịn màng nắm chặt, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Khương Yến Nhiên thấy thế nhưng không dám bế, chỉ cười nói: "Dáng vẻ lúc ngủ của tiểu Thế tử giống Hà Dương lúc còn bé đến mấy phần. Năm đó khi mẫu hậu gọi huynh đến bế Hà Dương, huynh cũng không dám bế, chỉ sợ làm muội ngã đập đầu. Bây giờ nhìn thấy cháu trai của mình, huynh vẫn không tiến bộ được chút nào."
"Thì ra năm đó hoàng huynh cũng muốn bế muội sao?" Khương Linh Châu mím môi cười, khẽ hỏi, "Hoàng huynh sinh ra trước nên mới thế, nếu không thì làm sao có cơ hội tốt vậy chứ?"
"Phải phải phải, vi huynh không tị nạnh với Hà Dương nữa." Khương Yến Nhiên nhẹ nhàng sờ ngón tay của Tiêu Du Chương, không biết sao lại thu tay lại, hỏi, "Đặt tên chưa?"
"Đặt rồi ạ, tên thằng bé là Du Chương, nhũ danh là Xuân Nhi." Khương Linh Châu đáp.
"Sao tên này lại giống con gái thế?" Khương Yến Nhiên hơi nhíu mày, "E là khi lớn lên cháu trai sẽ không vui đâu."
"Muội không gọi thằng bé là "con cua" đã là yêu thương thằng bé lắm rồi đấy." Khương Linh Châu nói.
Khương Yến Nhiên không biết nguyên nhân nên vẻ mặt đầy khó hiểu, chỉ có Tiêu Tuấn Trì ở bên cạnh bật cười, hiển nhiên hắn biết rõ. Nghe thấy Tiêu Tuấn Trì cười, nhất thời trong lòng Khương Yến Nhiên đầy chua xót, khẽ nói: "Xem ra muội muội sống rất tốt."
Hai người lại nhìn đứa bé hồi lâu rồi nói chút chuyện nhà, sau đó Khương Yến Nhiên mới cáo từ và trở về doanh trại.
Hiện nay tình hình rất khó xử, Vệ Liệt giam giữ binh lính, chỉ nói muốn chậm rãi chờ đợi cơ hội tốt để Lưu Tông tự đầu hàng, lề mề mãi không chịu phát binh, càng không để giám quân là vị Thái tử này vào mắt. Nếu Khương Yến Nhiên không để ý kĩ thì chỉ sợ sẽ xảy ra biến cố.
Khương Yến Nhiên vừa ra khỏi cửa thì Tiêu Tuấn Trì tiến lên đón, cười hỏi: "Đại cựu vội vã thế, đi đâu à?"
"Về doanh trại." Khương Yến Nhiên dừng bước, đánh giá Tiêu Tuấn Trì một lượt mới hỏi: "Muội phu có gì chỉ bảo sao?"
"Cạnh Lăng có yêu cầu quá đáng, mong nước Tề có thể giúp đỡ." Tiêu Tuấn Trì lên tiếng, "Không biết Thái tử điện hạ có thời gian dừng bước lại nói chuyện với Cạnh Lăng một lát không?"
"Không khéo rồi, hôm nay ta tới thăm Hà Dương và cháu trai. Những chuyện khác, ta sợ không có thời gian để trao đổi. Nếu nói tóm tắt thì ta có thể cố gắng nghe thử một lần." Khương Yến Nhiên đáp.
"Nếu thế Cạnh Lăng xin nói thẳng." Tiêu Tuấn Trì chắp tay, ung dung nói, "Không nói dối Thái tử điện hạ, Cạnh Lăng có một tâm sự khó giải quyết, chính là hậu họa sâu xa - Hỏa giáo. Nỗi khổ của Cạnh Lăng đó là hành tung của chủ tế Hỏa giáo rất khó tìm kiếm, mãi mà không thể bắt được lão ta. Nghe nói có mấy lần Hỏa giáo muốn vào nước Tề, nhưng từ đầu đến cuối đều không vào được cửa, vì thế Cạnh Lăng ở đây khẩn cầu Thái tử điện hạ giúp đỡ Cạnh Lăng một chút."
Tiêu Tuấn Trì vừa dứt lời, Khương Yến Nhiên như cười như không.
"Cạnh Lăng vương, mặc dù nước Tề và nước Ngụy đã kết thông gia nhưng suy cho cùng nước Tề cũng không phải là của Khương gia ta, mà là của bách tính nước Tề. Chuyện này có lợi ích gì cho bách tính chứ? Nếu vô ích thì cần gì phải làm?"
Tuy hắn mở miệng là "lợi ích của bách tính", nhưng thực ra lại không muốn giúp nước Ngụy diệt trừ Hỏa giáo. Không bằng nói, đối với nước Tề, nước Ngụy càng loạn càng tốt. Nếu Hỏa giáo có thể quấy nhiễu toàn bộ nước Ngụy đến nỗi long trời lở đất, không được bình an thì nước Tề còn mừng thầm ấy chứ, cần gì phải đặc biệt chạy đến giúp đỡ hắn?
"Ngày khác, nếu Hỏa giáo có liên quan gì đến nước Tề thì nhắc đến chuyện này cũng không muộn đâu." Khương Yến Nhiên cười một tiếng rồi nói, "Muội phu à, ta phải trở về quân doanh rồi, cáo từ."
Dứt lời, hắn đi mất.
"Thái tử điện hạ," Tiêu Tuấn Trì nói với theo bóng lưng của hắn, "Không lâu nữa Thái tử điện hạ phải đồng ý với chuyện này thôi. Lúc đó Cạnh Lăng sẽ quét tuyết pha trà chờ đợi."
Bước chân của Khương Yến Nhiên khựng lại, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không hề cười chút nào, chậm rãi đáp, "Sợ là sẽ làm muội phu thất vọng rồi, mùa đông lẫn mùa xuân của chúng ta đều không có tuyết rơi, cũng sẽ không có cơ hội nào để muội phu quét tuyết pha trà đâu. Năm nay ở Triệu thành có tuyết rơi lớn như vậy cũng là mười năm khó gặp mà thôi."
Khương Yến Nhiên quay người lên xe ngựa, phu xe kéo dây cương, lập tức lái xe về ngoại thành Uy Ninh.
Tiếng bánh xe vang lên, thẳng đường ra khỏi cổng thành. Mùa xuân ngập tràn khắp nơi, đều là cảnh tượng tràn trề sức sống. Có điều quân doanh ở nơi rừng núi khiến người ta không có tâm trí thưởng thức cảnh đẹp mùa xuân nữa.
Xe ngựa dừng lại ở ngoài cổng lớn của quân doanh, người hầu vén màn xe lên, Khương Yến Nhiên khom người ra khỏi xe ngựa. Hắn vừa cúi người xuống không lâu thì nghe được tiếng leng keng của binh khí tuốt ra khỏi vỏ.
Tiếng vang vừa dứt, trên cổ hắn truyền tới cảm giác lạnh như băng.
Khương Yến Nhiên chậm rãi đứng thẳng dậy, đảo mắt nhìn. Ánh lửa ở cửa quân doanh đã tắt, than củi đêm qua cháy đen, mùi khói gay mũi bốc lên nồng nặc. Mấy quân lính mặc áo giáp đứng bên cạnh hắn, hai thanh kiếm bạc dán chặt vào cổ hắn phản chiếu bầu trời đêm, lưỡi kiếm cực kỳ lạnh lùng làm lòng người khiếp sợ.
"Mấy vị tướng quân có ý gì?" Khương Yến Nhiên không nặng không nhẹ dùng ngón tay gảy dưới lưỡi kiếm, lòng bàn tay không cẩn thận bị lưỡi kiếm cứa vào. Lập tức từ lưỡi kiếm có một giọt máu rơi xuống.
"Thái tử điện hạ nên cẩn thận một chút, tránh làm bản thân mình bị thương."
Tiếng bước chân dày đặc truyền tới, là bộ giáp nặng nề của Vệ Liệt. Tay của hắn đặt giữa đệm lưng và bảo kiếm, trên sắc mặt quanh năm như khúc gỗ vương vấn chút độc ác, "Vì muốn xin một con đường sống nên Vệ mỗ chỉ có thể làm vậy thôi."
"Vệ đại tướng quân làm gì thế?" Khương Yến Nhiên nhìn thẳng vào gương mặt đầy sương gió của Vệ Liệt, hỏi, "Ngươi đã lấy muội muội của ta, là người một nhà của ta, sao phụ hoàng lại động đến ngươi được chứ?"
"Nhị công chúa?!" Vệ Liệt hừ lạnh một tiếng, đáp, "Ngày ấy dưới Triệu thành, Thái tử điện hạ đã thấy đấy, cũng nghe rõ ràng lời nói của Hạ Kỳ rồi. Khương gia các người sỉ nhục ta như vậy, còn muốn cái mạng già của Vệ mỗ ta nữa chứ!"
Lòng Khương Yến Nhiên chùng xuống, thầm nghĩ: Quả nhiên là vậy, suy đoán không ổn đã thành sự thật rồi.
Ngày ấy dưới chân Triệu thành, Hạ Kỳ luôn miệng kêu gào, còn giữ Khương Thanh Cừ - người đã mất tích mấy ngày, nói Khương Thanh Cừ chê lão già Vệ Liệt không thể thỏa mãn chuyện giường chiếu của nàng ta nên mới chạy tới chỗ của Hạ Kỳ để tự đề cử mình, còn dùng hai tay dâng bản đồ bày trận trong quân doanh lên, muốn Hạ Kỳ giết Vệ Liệt để diệt trừ hậu họa.
Nếu Khương Thanh Cừ chỉ lén xã giao với Hạ Kỳ thôi thì không sao, nhưng nàng ta lại muốn đẩy Vệ Liệt vào chỗ chết, không thể không nói lòng dạ quá độc ác.
"Vệ đại tướng quân, chắc trong chuyện này có hiểu lầm rồi." Khương Yến Nhiên giải thích, "Nhất định do Hạ Kỳ rắp tâm gây xích mích, châm ngòi ly gián, mà Nhị muội của ta là Công chúa một nước, cần gì phải làm chuyện như vậy?"
"Nếu là giả thì sao Hạ Kỳ lại có bản đồ bày trận của Vệ mỗ được?" Giọng nói của Vệ Liệt đầy phẫn nộ, "Quân bất nhân, thần bất nghĩa. Bệ hạ đã nghi ngờ ta mười mấy năm rồi, Vệ mỗ sẽ dứt khoát giải quyết nỗi nghi ngờ này ngay! Người đâu, dẫn Thái tử đi, tiếp đãi cho tử tế!"
Khương Yến Nhiên thầm nghĩ không ổn rồi, hắn biết chuyện này đã được quyết định, mình sẽ biến thành tù binh của Vệ Liệt.
Đúng là Vệ Liệt muốn mưu phản thật rồi!
Trong nháy mắt, hắn nhớ tới lúc cáo từ Tiêu Tuấn Trì, Tiêu Tuấn Trì nói "quét tuyết pha trà" đợi hắn, có phải Tiêu Tuấn Trì đã đoán trước được chuyện này rồi không?
Tuy hắn nghĩ như thế nhưng đã bị người ta quản thúc nên đành bất lực.
"Vệ đại tướng quân, khoan đã!" Hắn cố gắng nghiêng đầu qua chỗ khác, nói, "Vệ đại tướng quân, Hà Dương công chúa vẫn còn đang ở Uy Ninh, nhưng con bé đã gả cho người ta rồi, từ lâu không còn là người của Khương gia Hoa Đình nữa, ngươi có thể nương tay không..."
"Hà Dương công chúa?" Vệ Liệt phủi tay, đáp, "Thái tử điện hạ che chở cho muội muội như vậy, thật là một vị huynh trưởng tốt. Hà Dương công chúa đã gả cho Cạnh Lăng vương của nước Tề, vậy thì không còn là người của Khương gia nữa, đương nhiên trong lòng Vệ mỗ hiểu rõ. Thái tử điện hạ không cần lo lắng, chỉ cần ở trong doanh trại nghỉ ngơi thật tốt là được."
Vệ Liệt muốn tạo phản, chỉ vì bị người Khương gia nghi ngờ và sỉ nhục nên mới làm phản. Khương Linh Châu là Cạnh Lăng Vương phi, động tới nàng chính là động tới nước Ngụy, Vệ Liệt không ngu đến mức rước lấy phiền phức lớn như vậy cho bản thân đâu.
Trong quân có biến, tin tức lập tức truyền tới Uy Ninh.
Vốn đây là thời gian lòng người nơm nớp lo sợ, nghe nói Vệ đại tướng quân tạo phản, mọi người lập tức đoán Uy Ninh sẽ xảy ra chiến tranh, suốt đêm lục tục thu dọn hành lý, dẫn thê tử, kéo xe ba gác và xe ngựa chạy ra ngoài thành. Trước giờ đường phố luôn yên tĩnh, tự dưng bây giờ mọi người nhốn nháo hoảng loạn, tiếng hô hào vang lên khắp nơi.
Bên ngoài ồn ào như vậy, tất nhiên người trong Hợp Viên cũng nghe thấy. Khương Linh Châu vốn đã ngủ rồi, nghe thấy bên ngoài ầm ĩ thì gọi nha hoàn đến hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi đi hỏi thăm xem."
Nha hoàn nhận lệnh đi hỏi, lúc quay về thì Tiêu Tuấn Trì đi theo.
"Vương phi, Vệ Liệt của nước Tề tạo phản rồi, sợ là thành Uy Ninh không giữ được nữa." Tiêu Tuấn Trì nắm tay nàng, nói, "Nàng là Cạnh Lăng Vương phi của nước Ngụy, Vệ Liệt sẽ không ngu dốt đến mức động tới nàng đâu. Tối nay ta đưa nàng rời khỏi đây, sai Chẩm Hà che chở nàng quay về Cạnh Lăng nhé."
Chuyện đến quá đột ngột, Khương Linh Châu bối rối hồi lâu mới kịp phản ứng. Đúng lúc này, Tiêu Du Chương vốn đã ngủ say lại tỉnh dậy, dường như bị tiếng ồn ào bên ngoài quấy nhiễu, hiếm khi đứa bé khóc ầm lên.
"Xuân Nhi đừng khóc." Khương Linh Châu vội ôm lấy đứa con trai mềm mại tròn trĩnh như mì vắt, đau lòng vỗ về. Vất vả lắm tiếng khóc của Tiêu Du Chương mới nhỏ xuống, lúc này nàng khẽ hỏi, "Sao Vệ Liệt lại tạo phản vậy? Mấy ngày nay thiếp luôn để ý đến Xuân Nhi, cũng không biết rõ chuyện bên ngoài lắm."
"Ta biết Vương phi không bỏ nước Tề được, nhưng hôm nay thực sự không thể ở lại Uy Ninh nữa." Tiêu Tuấn Trì xoa ấn đường của nàng, thấp giọng nói, "Linh Châu, trước tiên nàng hãy ngoan ngoãn quay về Cạnh Lăng đi, như vậy cũng khiến ta yên tâm hơn. Ta nhất định không bàng quan đứng ngoài để Vệ Liệt giẫm đạp lên quê hương của nàng đâu."
Hắn vừa dứt lời, không biết tại sao tâm trạng của Khương Linh Châu dần trở nên bình tĩnh.
Nếu một mình nàng ở Uy Ninh thì thôi đi, nhưng hiện tại Xuân Nhi còn quá nhỏ, nàng không thể không để ý đến sự an toàn của con trai được. Vì Xuân Nhi, nàng phải trở về Cạnh Lăng trước thôi.
"Thiếp biết rồi." Nàng giao Tiêu Du Chương cho bà vú bên cạnh, nói, "Vậy thiếp dẫn Xuân Nhi đi vậy. Chỉ là Vương gia à..."
"Đợi chuyện này kết thúc, ta sẽ về nhà ngay mà." Tiêu Tuấn Trì lên tiếng.
Chẳng biết từ khi nào, nhắc đến "về nhà", Khương Linh Châu lại không nhớ đến cung điện Hoa Đình nữa mà là phủ Cạnh Lăng vương.
Bóng đêm dần trở nên sâu thẳm, tiếng ồn ào ngoài cửa sổ vẫn không ngừng, tiếng ngựa xe ầm ĩ, tiếng khóc bên tai vẫn không dứt, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt của Tiêu Tuấn Trì, nàng lập tức cảm nhận được sự yên tâm mà trước nay chưa từng có.
Mấy bà tử trong Hợp Viên lẫn đám tỳ nữ đều đã nghe phong thanh về tin tức, họ lập tức thu dọn hành lí. Những người hầu ở Uy Ninh lập tức chạy đi kết toán tiền bạc rồi trở về nhà dẫn người thân chạy trốn. Nếu đã không còn lưu luyến nhớ nhung Uy Ninh nữa, lại không nỡ bỏ mức lương khá tốt ở Hợp Viên thì cũng có thể đi theo Khương Linh Châu tới Cạnh Lăng luôn.
Chưa đến một canh giờ, Khương Linh Châu đã ôm Tiêu Du Chương ngồi trên xe ngựa rời khỏi thành.
Trên đường đi cực kì hỗn loạn, tất cả đều là những người dân nghe được tin tức nên không ngại đêm khuya mà chạy trốn, trâu ngựa hay lừa đều bị dùng để làm xe hết, ngày thường trên đường phố luôn sạch sẽ, giờ đây các loại gia súc chen chúc đông đúc, xe ngựa xa hoa của gia đình giàu có và xe ba gác rách nát của dân thường đi chung đường, nhưng không ai quan tâm đến ai.
"Thế mà Vệ đại tướng quân lại tạo phản! Uy Ninh này sẽ biến thành nhà của hắn mất thôi!"
"Phụ thân ơi, phụ thân đi đâu rồi? Có ai thấy phụ thân của cháu không ạ?"
"Trước tiên thoát thân quan trọng hơn, vứt hết mấy món này đi! Nếu ngày mai Vệ Liệt tạo phản, e là không ra khỏi cổng thành được đâu..."
Khương Linh Châu ngồi trong xe ngựa nghe âm thanh hỗn loạn, không khỏi thầm thở dài. Ánh mắt của nàng rơi xuống Tiêu Du Chương đang nằm trong lòng, dần dần trở nên dịu dàng.
"Xuân Nhi, không phải mẫu phi không nhớ nước Tề, nhưng vì con nên thực sự không lo được những thứ khác nữa." Nàng áp má vào gò má non mềm của Tiêu Du Chương, trong lòng rất ấm áp, "Chỉ có thể trông cậy vào phụ vương của con sẽ không nuốt lời..."
Xe ngựa đi được nửa đường, đúng lúc đi qua trấn Uy Ninh, Khương Linh Châu bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu đau buồn đầy quen thuộc.
"Đây là xe ngựa của Đại tỷ ta à? Là xe ngựa của Hợp Viên sao?"
Là giọng của Khương Thanh Cừ.
Khương Linh Châu hơi kinh ngạc, trong lòng cực kỳ khó hiểu, không biết vì sao Khương Thanh Cừ lại ở chỗ này.
Từ khi nàng ở Hợp Viên cho tới sau khi sinh, Tiêu Tuấn Trì không để nàng bận tâm tới những chuyện bên ngoài, tất nhiên nàng cũng không biết Khương Thanh Cừ đã phụng chỉ gả đến Uy Ninh, sau đó còn gây ra chuyện long trời lở đất nữa.
"Nhị muội?" Khương Linh Châu vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài.
Vừa nhìn, trong lòng nàng ngạc nhiên không thôi. Chỉ thấy trong đám người vội vã, bóng dáng Khương Thanh Cừ thẳng tắp, nàng ta không hề động đậy mà vẫn đứng nguyên chỗ cũ, giống như bèo tấm không bằng lòng trôi theo dòng sông. Vốn là gương mặt thanh tú dịu dàng, bây giờ lại cực kỳ nhợt nhạt và gầy gò, dù đã mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xanh lá cây, nhưng bất kể thế nào cũng không che đậy được thân hình gầy yếu.
Lúc Khương Thanh Cừ còn ở Hoa Đình, tuy không phải là Công chúa được Tề đế cưng chiều nhất nhưng cuộc sống cũng trôi qua khá thoải mái, ngày thường luôn thích diễu võ dương oai. Nhưng hôm nay dáng vẻ của nàng ta và Công chúa kiêu căng tôn quý ở Hoa Đình kia tuyệt đối là hai người khác nhau.
Khương Thanh Cừ vừa nhìn thấy gương mặt của Khương Linh Châu, nước mắt đột nhiên lăn xuống, vừa khóc nức nở vừa nói, "Đại tỷ! Tỷ dẫn muội đi theo được không? Tỷ vẫn là Cạnh Lăng Vương phi, Vệ Liệt sẽ không động đến tỷ đâu. Nhưng Thanh Nhi ở lại đây, Vệ Liệt nhất định sẽ giết chết muội..."
Tiếng khóc cực kì đau lòng khiến người nghe vô cùng lo lắng. Nhưng Khương Linh Châu không ngốc, nàng giao đứa con trong lòng cho bà vú, khẽ hỏi người hầu: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao Nhị công chúa lại đến Uy Ninh thế?"
"Bẩm Vương phi, Nhị công chúa phụng chỉ gả đến Uy Ninh, gả cho Vệ Liệt ạ." Người hầu đáp.
"Thì ra là vậy." Khương Linh Châu điều chỉnh tâm trạng, lộ ra vẻ luyến tiếc, "Nhị muội, không phải tỷ không để ý đến tình tỷ muội, không muốn dẫn muội ra khỏi Uy Ninh, nhưng muội đã gả cho Vệ Liệt rồi, nếu cứ rời đi như vậy, sợ là càng rước họa cho nước Tề mà thôi. Muội phụng chỉ gả đến đây thì không nên chạy trốn."
Tuy nàng lương thiện nhưng cũng biết phân biệt phải trái. Tùy tiện dẫn một người phụng chỉ gả đi, nếu chọc giận Vệ Liệt thì làm thế nào đây?
Khương Thanh Cừ trợn tròn mắt, dường như không thể tin được người tỷ tỷ trước giờ luôn lương thiện lại vô tình như vậy. Nghĩ kĩ lại, chợt cảm thấy vô cùng bình thường, Khương Linh Châu luôn đặt quốc gia lên hàng đầu, thậm chí người Đại tỷ này của nàng ta còn không quan tâm đến bản thân, sao có thể quan tâm một người muội muội cùng cha khác mẹ được chứ?
Trong lúc tuyệt vọng, thân thể của Khương Thanh Cừ run lên, giống như một đóa hoa lụa bị gió mưa cuốn trôi, rơi xuống dưới đất, nàng ta mất đi ý thức, ngã thẳng xuống.
Hai tỳ nữ bên cạnh Khương Thanh Cừ là Hương Lăng và Hương Tiêu hoảng sợ đến nỗi sắc mặt thay đổi, họ ngồi xổm xuống, lắc cánh tay của nàng ta, lo lắng gọi "Công chúa". Hai tỳ nữ có dáng người nhỏ bé nên khi ngồi xổm xuống khó làm người ta phát hiện ra, không ngờ đám dân chạy loạn lại đạp lên tay và chân mấy lần liền.
Nhìn dáng vẻ này, Khương Linh Châu thở dài, nói: "Thôi, dìu Nhị công chúa lên đây đi."
Nàng không thể dẫn Khương Thanh Cừ đi là một chuyện, nhưng thấy chết không cứu, bỏ mặc nàng ta ngất xỉu ở đây, trong dòng người vội vàng chạy nạn lại là một chuyện khác.
Cùng lắm nàng dẫn nàng ta ra khỏi Uy Ninh, đến thị trấn lân cận thì sai người báo cho phụ hoàng biết vậy.
Mấy người hầu đáp "Vâng" rồi lập tức đẩy mấy người chạy loạn ra, dìu Khương Thanh Cừ lên xe ngựa.
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Du Chương: Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, suýt thì bị gọi là con cua rồi, ta thà làm Xuân Ca còn hơn!