Tuyết ở Thái Diên vừa tan hết, những cành cây xanh biếc chỉ mới nhô ra. Cả tòa thành như vừa thức tỉnh sau mùa đông và lại tràn trề sức sống. Ở một hướng nọ trong đô thành vang lên tiếng đập gõ xây dựng, Đông cung ở Thái Diên vốn vắng vẻ đã lâu nay đang được tân trang lại.
Những người thợ thủ công ra ra vào vào cửa cung, cả trong lẫn ngoài đều bận rộn nhưng lại vô cùng ồn ào và náo nhiệt. Sau khi nạo vét hết phù sa trong kênh đào thì dẫn một dòng suối vào, sóng nước chảy thẳng vào trong hồ nước ở vườn hoa. Mái hiên cong vút đã được lợp ngói lưu ly, dưới ánh nắng mặt trời trông rực rỡ như đá quý rải đầy trước mặt Phật tổ.
Từ trước đến nay, hoàng tộc Tiêu thị luôn ở trong Tây cung, Đông cung chỉ thỉnh thoảng mới được dùng nên không xa xỉ và nguy nga rộng lớn bằng Tây cung, ngược lại có hơi hướng giống cung điện của người phương Nam.
Mà giờ đây Đông cung lại bỗng nhiên được sửa chữa và hoàn toàn đổi mới. Nguyên nhân chỉ có một, triều đại mới đã đến.
Mùa đông năm ngoái Tiêu Vũ Xuyên bệnh nặng qua đời. Sau đó quần thần đều tôn Nhiếp Chính vương Tiêu Tuấn Trì lên làm vua để chỉnh đốn lại sự nghiệp thống nhất đất nước của Tiêu thị. Trước đó các quan lại đã bàn bạc rất nhiều về những công việc vụn vặt phức tạp, sau vài trục trặc thì cuối cùng mọi chuyện đã được quyết định.
Đến khoảng tháng ba, Tiêu Tuấn Trì sẽ bước vào cung điện và đăng cơ làm Hoàng đế.
Dựa theo thông lệ thì tân đế sẽ chuyển vào Tây cung, nhưng Tiêu Tuấn Trì không muốn ở Tây cung xa hoa rộng lớn này nên muốn sửa lại Đông cung để ở. Nguyên nhân là gì thì ít nhiều đám triều thần đều có thể đoán được mấy phần.
Thứ nhất là vì Nhiếp Chính vương rất yêu thương Nhiếp Chính Vương phi. Từ đình đài, lầu gác đến dòng nước chảy dưới cầu nhỏ trong Đông cung đều được thợ thủ công khéo léo mô phỏng theo khu vườn của người Tề. E là Nhiếp Chính vương sợ Nhiếp Chính Vương phi nhớ nhà nên lần này mới muốn chuyển vào Đông cung ở.
Thứ hai là do trước đó trong Tây cung đã xảy ra rất nhiều cuộc tranh đấu gay gắt làm vô số người chết nên Nhiếp Chính vương không ưng ý cho lắm. Tuy cung điện rất rộng lớn nhưng có quá nhiều oan hồn, mà vị Hoàng hậu điên khùng của tiền triều là Lục Chi Dao vẫn còn ở trong Tây cung. Nhiếp Chính vương tin Phật nên không thích nơi thế này cũng là điều hiển nhiên.
Những người thợ thủ công nhanh chóng sửa chữa lại Đông cung, mới hơn một tháng mà kênh đào đã được khơi thông sạch sẽ, còn trồng thêm cây hoa khiến Đông cung trở nên rực rỡ hơn hẳn, lộ ra sự đồ sộ của hoàng gia. Từ xa nhìn lại, cung điện này lộng lẫy như Tiên cung, đẹp đẽ như Dao Trì. (1)
(1) Dao Trì: Nơi ở của Tây Vương Mẫu.
Một ngày nọ, Tiêu Tuấn Trì dẫn Khương Linh Châu đi xem Đông cung đã được sửa sang xong xuôi. Kiệu của Khương Linh Châu đi qua cửa son, nàng sai người hạ kiệu xuống rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Nàng nhìn lướt qua cung điện, tuy tràn ngập phong thái phi phàm nhưng lại không có một tấm biển nào nên mới lên tiếng hỏi: "Vương gia, sao cung điện này không có tên vậy?"
Tiêu Tuấn Trì khoanh tay đáp: "Đợi Vương phi đặt tên đấy."
"Vương gia không thể tự đặt ư?"
"Ta là quân nhân nên cực kỳ thô bỉ, đâu biết được chữ nào tốt chứ?" Tiêu Tuấn Trì mỉm cười nói tiếp: "Nàng thấy ta đặt phong hào cho Lục Chi Nhược rồi đó, cái gì mà "Viên" với chẳng "Cự", vậy mà nàng yên tâm để cho ta đặt tên sao?"
Nói đến Lục Chi Nhược, nàng ta quả thật là một người phụ nữ xui xẻo. Tuy nàng ta được gả cho Tiêu Vũ Xuyên làm Hoàng hậu nhưng mới qua mùa thu mà Tiêu Vũ Xuyên đã qua đời. Nàng ta phòng không chiếc bóng một mình, lấy phong hào "Huệ Ý hoàng hậu Lục thị" rồi bị chuyển đến một góc ở Tây cung và sống lặng lẽ ở đó.
Tiêu Tuấn Trì cũng không phải là người cứng nhắc, hắn đã nói với Lục Chi Nhược rằng nếu nàng ta muốn đi thì bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi Tây cung. Nhưng Lục Chi Nhược rất hoảng hốt, nàng ta nhất quyết không muốn đi.
Lục Chi Nhược nghĩ rất đơn giản, lúc nàng ta ở Giao Châu đã mạnh mồm nói muốn đứng trên kẻ khác ở Thái Diên. Bây giờ tốt xấu gì nàng ta cũng là Huệ Ý hoàng hậu, tuy hơi cô độc nhưng có thể hưởng vinh hoa phú quý. Nếu rời khỏi Tây cung rồi trở về Giao Châu thì đúng là không một xu dính túi.
Cho nên Lục Chi Nhược không muốn đi, chỉ nói muốn ở Tây cung chăm sóc phế hậu Lục Chi Dao.
Khương Linh Châu đi lòng vòng khắp nơi, thấy một bên cung điện có dàn cây leo xanh mướt bám đầy bờ tường thì gọi nơi này là "cung Thúy Vi" (2), sau đó lại thấy nơi khác trong cung điện có nước chảy róc rách, khi ánh sáng chiếu xuống thì vô cùng trong vắt nên lập tức đặt tên là "Động Đình Cư". Nàng cứ đi khắp nơi như thế và đặt được không ít tên hay.
(2) Thúy Vi có nghĩa là núi xanh thẳm.
"Vương phi chọn xong chưa? Sau này chuyển tới Đông cung thì nàng muốn ở cung nào?" Tiêu Tuấn Trì hỏi.
"Nếu muốn thiếp tự chọn thì tất nhiên là Động Đình Cư có nước chảy róc rách rồi. Nhưng chuyện gì cũng phải có luật lệ, theo quy định của tổ tiên người Ngụy, thiếp chỉ có thể ở trong cung Tử Thần thôi." Khương Linh Châu đáp.
"Sợ gì chứ?" Tiêu Tuấn Trì không để ý lắm, "Vương phi thích ở đâu thì cứ ở đấy đi, xem ai dám nhiều lời nào?"
Khương Linh Châu nhìn dáng vẻ này của hắn thì trong lòng cảm thấy hơi bất lực.
Nàng biết đôi khi tính tình Tiêu Tuấn Trì là thế đấy, không quan tâm người ngoài nhìn mình như thế nào. Đến cả lễ nghi và quy định mà hắn cũng coi như không. Vì muốn dỗ nàng vui vẻ mà còn có thể làm những chuyện vượt quá giới hạn nữa.
"Vậy thì ở Động Đình Cư đi." Khương Linh Châu nói xong thì nhìn lướt qua cung điện to lớn, "Chỗ này rộng quá, nhưng chỉ có thiếp và Xuân Nhi ở thôi, không tránh được sẽ có lúc hơi buồn tẻ, Vương gia có muốn nạp thêm tì thiếp để hậu cung thêm đông đúc không?"
Tiêu Tuấn Trì lập tức cảnh giác.
Ham muốn được sống khiến Tiêu Tuấn Trì học được cách làm thế nào để có câu trả lời hoàn hảo nhất.
"Ngoài Vương phi ra thì thiên hạ này không có cô nương nào có thể lọt vào mắt của bổn vương đâu. Dù có một ngàn người, một vạn người cũng chẳng là gì cả." Tiêu Tuấn Trì đáp, "Nếu Vương phi cảm thấy cô đơn thì có thể gọi mấy cô nương vào cung nói chuyện. Tiếc là bây giờ Na Tháp Nhiệt Cầm đang đánh nhau với hòa thượng của nàng ta nên không rảnh đến Thái Diên chơi."
Trong bức thư gần đây nhất của Cách Hồ Na gửi tới, đầu tiên là nàng ấy chúc mừng việc lớn của Tiêu Tuấn Trì đã hoàn thành, còn nói mình vừa liên hệ với Phó Huy nên sẽ về chấn chỉnh lại Hỏa giáo cùng hắn. Và thứ nàng ấy nhắc đến nhiều nhất vẫn là vị hòa thượng kia của mình…
Vị hòa thượng tay trói gà không chặt kia là người nước Tề, mới đầu không biết gì cả. Cách Hồ Na nói là nàng đã quyết tâm dạy bảo hắn, bây giờ hòa thượng kia có thể giặt y phục và nấu cơm được rồi, còn có thể lên núi săn thú cưỡi ngựa, trên có thể sửa nóc nhà, dưới có thể phân biệt thảo dược, là một người đa năng trong đám hòa thượng.
Nếu có cơ hội thì nàng ấy sẽ ép hòa thượng kia hoàn tục, kết nghĩa phu thê với mình.
"Đúng rồi Vương phi, ta có một chuyện không thể không nói." Tiêu Tuấn Trì bỗng nhiên lên tiếng.
"Dạ?"
"Trước đây lúc vừa tới Thái Diên, bổn vương đã từng đề cập với Vương phi là muốn có một hôn lễ long trọng do bệ hạ làm chủ hôn." Tiêu Tuấn Trì ho khan một tiếng rồi nói tiếp, "Chỉ là khi đó Vương phi sợ mệt, bổn vương có nhắc tới nhưng Vương phi lại nói chỉ một mình thì không có sức lực để làm chuyện này. Kéo dài mãi đến bây giờ, hiện tại Xuân Nhi đã một tuổi rồi mà vẫn chưa tổ chức được hôn lễ nữa."
"Đợi sau khi bổn vương lên ngôi nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng cho nàng." Tiêu Tuấn Trì vuốt nhẫn ngọc ban chỉ, gương mặt vô cùng phấn khởi.
Khương Linh Châu cảm thấy hơi mệt mỏi.
Chỉ riêng đại điện sắc phong thôi đã mệt lắm rồi. Nếu cử hành hôn lễ lần nữa, vậy chẳng phải sẽ mệt chết người ta sao?
Những nghi thức này đều chỉ là hư không, bây giờ nàng đã ở đây rồi, bên cạnh có phu quân và con trai bầu bạn, sao còn cần những thứ đó nữa?
Nhưng nhìn sắc mặt của Tiêu Tuấn Trì, nàng lại không đành lòng làm hắn mất hứng. Cuối cùng mới nở nụ cười dịu dàng đáp: "Vương gia không chê mệt là được rồi. Thiếp cũng rất thích."
***
Ngày 22 tháng 3, sau sinh nhật của Nhiếp Chính Vương phi không bao lâu thì tân đế Tiêu Tuấn Trì đăng cơ.
Ngày hôm đó trời quang sáng sủa, cảnh xuân rực rỡ, khắp trăm dặm ở Thái Diên như được tắm bằng màu xanh biếc. Dưới bầu trời xanh, Đông cung trở nên nguy nga lộng lẫy hơn bao giờ hết, màu vàng đỏ đan xen nhau trông cực kỳ rực rỡ và nổi bật. Tất cả quần thần đều mặc hoa phục, áo bào tím kết hợp với thắt lưng ngọc, họ đứng theo từng nhóm đông nghịt như rừng rậm, trông rất nghiêm túc và trang trọng.
Bậc thềm ngọc tỏa sáng như được xây dựng từ vàng bạc.
"Bệ hạ giá lâm...”
Đi cùng với tiếng thông báo, tất cả quần thần đều lần lượt quỳ xuống, miệng hô vang "Ngô hoàng vạn tuế".
Theo quy chế thì tân đế phải tự mình bước lên bậc thềm ngọc rồi nhìn chúng sinh và giang sơn dưới chân mình. Có điều, lúc Tiêu Tuấn Trì bước vào lại không đi một mình mà còn dẫn theo người phụ nữ khác.
Khóe mắt của những thần tử thoáng nhìn thấy một người, họ không khỏi ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên, chợt phát hiện bên cạnh Tiêu Tuấn Trì chính là thê tử kết tóc của hắn, Hà Dương công chúa của nước Tề, Khương Linh Châu. Vào giờ phút này, người phụ nữ xinh đẹp sóng vai với phu quân của mình đang chậm rãi bước lên cửu trọng cao ngất.
Nàng tuy là phận phụ nữ nhưng không hề gầy yếu. Bộ lễ phục màu vàng trên người nàng giống như cánh phượng hoàng đang giương cao khiến người ta không khỏi muốn cúi đầu vái lạy. Vạt áo kéo dài tựa như dòng nước chảy trên bậc thềm. Từ xa nhìn lại, châu ngọc trên búi tóc của nàng còn tỏa ra ánh sáng lung linh hơn.
"Bệ hạ...” Lông mày của quan Lễ bộ nhíu lại, rón rén tới bên cạnh Tiêu Tuấn Trì, nói: "Hoàng hậu nương nương còn chưa được sắc phong nên không thể bước lên bậc thềm với người được...”
"Không được à?" Tiêu Tuấn Trì liếc vị quan Lễ bộ, hỏi: "Trẫm muốn Linh Châu và trẫm cùng đứng ở đây. Không được sao?"
"Nhưng việc này trái với quy định...” Quan Lễ bộ run rẩy đáp.
"Vậy sửa ngay đi." Tiêu Tuấn Trì thu tầm mắt lại rồi nhìn quần thần ở dưới bậc thềm, "Sửa ngay bây giờ."
Quan Lễ bộ im bặt không dám nói thêm gì nữa.
Sau khi quan Lễ bộ lùi ra xa, Khương Linh Châu mới không nhịn được mà che miệng cười.
"Vương gia... À không, Bệ hạ. Thiếp đã sớm nói với chàng rồi, không nên dẫn thiếp đến mà." Nàng nói tiếp, "Không phải là bị mắng rồi sao?"
"Vậy thì sao?" Tiêu Tuấn Trì thò tay ra sau lưng kéo cổ tay nàng, "Vì Vương phi... À không Hoàng hậu, bị mắng hai câu cũng đáng mà. Phong cảnh ở đây rất đẹp, không dẫn Hoàng hậu đi ngắm thì đáng tiếc lắm."
Hai người vẫn chưa thích ứng với thân phận đế hậu, nhất thời phải đổi cách xưng hô nên luôn cảm thấy hơi kỳ lạ. Có điều Tiêu Tuấn Trì nói rất đúng, phong cảnh ở đây khá đẹp.
Bầu trời xanh thẳm và xa vời vợi. Chúng sinh dưới chân giống như mây, nàng và phu quân sóng vai đứng ở đây, sau này sẽ cùng nhau ngắm nhìn ngàn cánh buồm và lần lượt từng cảnh xuân một.
"Ôi, chờ đại điển sắc phong xong…" Khương Linh Châu nhìn quan lại đang quỳ lạy dưới chân, thấp giọng lẩm bẩm, "Thiếp sẽ bị nhốt ở Đông cung, tiếp tục làm một con chim trong lồng không thấy ánh mặt trời. Thế thì làm Hoàng hậu có gì tốt chứ?"
Thật ra nàng cũng chỉ nói vậy thôi.
Bây giờ Tiêu Tuấn Trì không giam cầm nàng nữa. Hắn yêu thương nàng, bảo vệ và cưng chiều nàng. Trên đường đi tới đây, trong lòng nàng biết rất rõ.
"Chim trong lồng cái gì hả?" Vẻ mặt Tiêu Tuấn Trì rất bình tĩnh. Quần thần đứng ở xa nên nhất định không thấy được hắn đang lén lút nói chuyện với Hoàng hậu. Hắn vừa tỏ vẻ nghiêm túc vừa khẽ nói với Khương Linh Châu: "Theo bổn vương thấy thì bổn vương mới là chim trong lồng của Vương phi ấy chứ."
"Vương gia nên đổi cách xưng hô rồi."
"Bổn vương biết rồi."
"Ôi, thiếp nên nói gì thì mới tốt cho Vương gia đây...”
"Không phải Vương phi cũng thế sao?”
Hai phu thê đứng trên bậc thềm cao nhất, tuy tay chắp sau lưng nhưng lại lén lút nói chuyện với nhau.
***
An Bình năm thứ tám, chưa đến cuối mùa xuân, Cạnh Lăng vương đăng cơ lấy Hà Dương Khương thị làm Hoàng hậu và đổi niên hiệu thành Hồng Thùy. Sang tháng thì đại xá thiên hạ.
Tân đế cần cù và đức độ. Nghiêm cấm xa xỉ, lộng quyền, gian dối, từ chối hoang phí và an nhàn hưởng lạc, còn chiêu nạp lương thần, biết lắng nghe điều phải, gọi là Ngụy Thành đế.
Khương hậu tài đức và thông minh, bản tính lại dịu dàng lương thiện, còn có tấm lòng từ bi. Con trai trưởng Tiêu Du Chương trở thành Thái tử, con gái cả Bội Trăn được phong là Thành Quốc công chúa, con gái thứ hai Ôn Thục được phong là Vĩnh Khánh công chúa.
Đế hậu đằm thắm, tình cảm phu thê là tấm gương cho đời sau.
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Chính văn tới đây là hết qwq.
Còn ngoại truyện khi trưởng thành của bánh bao nữa thôi.
Dù sao lúc sinh đẻ đã phải chịu nhiều cay đắng thế mà.