Bữa cơm này ăn trong bầu không khí rất thoải mái vui vẻ. Trước khi Hoắc Văn Hứa đến, Tô Hoài và Hạ Trăn Trăn đã ăn no bảy phần. Sau khi Hoắc Văn Hứa đến, Tô Hoài hầu như đều nhúng thức ăn giúp Hoắc Văn Hứa.
Hoắc Văn Hứa không chen vào cuộc trò chuyện của hai người, chỉ chậm rãi ăn cơm, nghe Tô Hoài và Hạ Trăn Trăn nói về mấy chủ đề giữa các cô gái.
Hạ Trăn Trăn ăn uống no đủ thì cười hì hì cáo từ, lúc gần đi còn không quên nói với Tô Hoài: "Chị, chị thật sự không suy tính anh trai hàng xóm nhà em à?"
Hoắc Văn Hứa nghe thấy như vậy thì ngẩng đầu, nhướng một bên lông mày.
Hạ Trăn Trăn cười híp mắt: "Anh ấy thật sự rất tốt."
Tô Hoài bật cười: "Không cân nhắc, còn nữa, chờ đến khi đi học lại, chị sẽ kiểm tra em. Nếu điểm của em không đủ, đừng trách chị mách ba mẹ em."
Biểu cảm Hạ Trăn Trăn nhất thời đặc sắc, hừ một tiếng, cầm sô cô la chạy mất.
Lúc này Hoắc Văn Hứa mới chậm rãi nhìn sang Tô Hoài, khẽ mở môi mỏng: "Anh trai nhà hàng xóm?"
Tô Hoài im lặng không lên tiếng, vừa rồi cô rõ ràng cũng nói không cân nhắc, anh còn hỏi cái gì?
"Vì sao không cân nhắc?" Hoắc Văn Hứa cứ như trời sinh đã biết làm thế nào để khiến cho người ta lúng túng, vẻ cười nhạo hiện trong đôi mắt hẹp dài.
Tô Hoài đã quen việc anh bất chợt có thú vui xấu tính, mặt không chút thay đổi nói: "Nếu không, em suy tính chút nhé?"
Hoắc Văn Hứa tự bê đá đập chân mình, khẽ cười một tiếng, giơ tay xoa xoa đầu Tô Hoài, thấp giọng nói: "Vậy chi bằng suy tính anh trước, dù sao anh cũng là anh trai."
Tô Hoài đỏ mặt.
Thanh toán xong, hai người ra khỏi quán lẩu, không đi thang máy, mà đi thang cuốn từng tầng một đi xuống từ tầng bốn.
"Em rảnh thứ bảy hay chủ nhật?"
"Ừm?" Tô Hoài nhìn anh.
"Các em chắc hẳn được nghỉ hai ngày, để trống một ngày ra ngoài với anh." Thang cuốn đi xuống tầng dưới, Hoắc Văn Hứa kéo cánh tay Tô Hoài, hai người sóng vai cùng đi.
"Nếu hai ngày đều có thể cho anh thì càng tốt, anh có thể lái xe dẫn em đi dạo xung quanh một vòng."
"Gần đây anh không bận sao?"
"Cũng không thể lúc nào cũng bận được, vẫn có thời gian."
"À... Nhưng..." Tô Hoài xin lỗi nói, "Em bận."
"..." Hoắc Văn Hứa bất đắc dĩ, "Công ty tước đoạt thời gian nghỉ ngơi của em à?"
"Không phải." Tô Hoài lắc đầu, "Tự em muốn làm nhiều hơn thôi." Cô muốn trả lại tiền còn nợ Hoắc Văn Hứa nhanh hết mức có thể.
Hoắc Văn Hứa không phải kẻ ngốc, không cần nghĩ cũng hiểu, trong lúc nhất thời biểu cảm có chút khó nói.
Hoắc Văn Hứa dừng bước, xoay người nhìn cô: "Tô Hoài, thật ra ngày đó anh quay về có suy nghĩ một chút, cách tính của em không chính xác lắm, cho nên anh vừa tính lại giúp em."
"??" Tô Hoài sửng sốt một lúc, "Em tính sai sao? Không thể nào." Làm một học bá, Tô Hoài vẫn có chút lòng tin với bản thân.
"Thật sự là sai rồi, nào, anh tính cho em xem." Hoắc Văn Hứa nhìn đồng hồ, cách giờ Tô Hoài đi làm còn một khoảng thời gian. Vì vậy nắm cổ tay cô đi tới ghế dài bên ngoài trung tâm thương mại rồi ngồi xuống, lấy giấy bút đã sớm chuẩn bị từ túi giấy tính cho Tô Hoài xem.
"Điện thoại di động là quà tốt nghiệp anh tặng cho em, cái này không thể tính tiền, đây là tình nghĩa. Nếu em cảm thấy không ổn thì có thể tặng anh một món quà." Nói đến đây, Hoắc Văn Hứa nhìn cô, "Quà không quan trọng ở giá cả, mà là ở tấm lòng, em hiểu không?"
Anh đã nói như vậy, Tô Hoài cảm thấy có lý, nhưng vẫn cảm thấy không ổn, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.
"Vậy năm mươi ngàn tệ tạm thời coi như anh cho em mượn, em muốn trả thì trả, còn về tiền thuê phòng, anh cảm thấy không thể tính như vậy được."
"Vậy phải tính thế nào?"
"Căn nhà kia ban đầu anh vốn không có ý định cho thuê, chỉ vì là em, cho nên mới lấy... Danh nghĩa bạn bè cho em ở nhờ, em hiểu không?"
Tô Hoài: "... Không hiểu lắm."
"Nói vậy đi, nếu thường xuyên không có ai ở nhà thì không tốt, phải có hơi người mới được. Nếu không thì nhà thường không mở điện, đường điện sẽ bị hỏng, em sống ở đó thì đã xem như bảo toàn tài sản giúp anh, em hiểu chưa?"
Tô Hoài nhìn anh, không nói chuyện.
Hoắc Văn Hứa tiếp tục nói: "Vậy nếu đã là bạn bè, lại còn giúp anh, nói đến tiền sẽ có chút tổn thương tình cảm nhỉ?"
Tô Hoài không nói chuyện, khiến cho Hoắc Văn Hứa chợt sinh ra cảm giác chột dạ khi lừa cô gái nhỏ, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng đành bất chấp lừa cô thôi.
"Cứ tính như vậy thì số tiền trước kia em đưa anh đã nhiều hơn rồi, anh còn thiếu tiền em kia kìa." Hoắc Văn Hứa nhìn Tô Hoài, giọng nói mang theo dụ dỗ dịu dàng, "Nếu không, anh viết giấy nợ cho em nhé?"
Tô Hoài lặng lẽ nhìn anh một lát, môi mấp máy, trông có vẻ muốn nói cái gì đó, cuối cùng đứng lên, chỉ nói câu: "Lời anh nói không tính, em nói mới tính."
Nói xong, Tô Hoài vươn tay vượt qua trước người Hoắc Văn Hứa, xách túi giấy bên người anh: "Đây là cho em đúng không."
Hoắc Văn Hứa vô thức nói đáp lại: "Ừ."
"Vậy em cầm đi đây, tạm biệt." Tô Hoài nói xong xoay người rời đi.
Hoắc Văn Hứa hiếm khi không nói nên lời, rất lâu sau đó, chán nản xoa bóp trán, thấp giọng lẩm bẩm: "Hoắc Văn Hứa, đầu óc mày bị hỏng rồi à?"
*
Buổi chiều lúc đi làm, tâm trạng Tô Hoài không tốt, trông có vẻ uể oải.
Trong túi giấy của Hoắc Văn Hứa đựng một hộp sô cô la, cùng nhãn hiệu với hộp đã cho Hạ Trăn Trăn, chẳng qua hộp của Hạ Trăn Trăn là hình vuông, mà hộp này là hình trái tim.
Còn một thứ khác là một cái bình thủy tinh nhỏ, bên trong là canh nấm tuyết hạt sen, vẫn còn ấm.
Đồng nghiệp ngồi cạnh bàn nhìn thấy hộp socola thì sáp đến gần: "Tiểu Tô, em mua sôcôla này ở đâu vậy? Ở nước ngoài sao?"
Không suy nghĩ tỉ mỉ vì sao mua sô cô la phải mua ở nước ngoài, Tô Hoài vô thức nói: "Không phải, là bạn tặng."
Người phụ nữ ngồi đối diện được gọi là chị Triệu liếc mắt nhìn sang: "Vậy người tặng em hào phóng thật đấy."
Trong lời nói của người này mang theo gai, Tô Hoài lại không phải kẻ ngốc, sao không nghe ra chứ.
Hai ngày qua Tô Hoài vùi đầu vào công việc, không hề xã giao dư thừa, nhiều nhất cũng là thực tập sinh Phạm Tùng mới tới luôn vui vẻ đến tìm cô, hai người nói thêm hai câu. Ngoài ra còn có Triệu Giai Ngữ rảnh rỗi sẽ đến tìm cô trò chuyện vài câu, còn những người khác, đều là bọn họ nói chuyện của bọn họ. Chỉ cần không cố ý hỏi Tô Hoài, trước giờ Tô Hoài không chen lời, cô tự hỏi mình cũng chưa bao giờ đắc tội chị Triệu này.
Tô Hoài không nói chuyện, cất đồ đi, cúi đầu bắt đầu làm việc.
Chị Triệu lườm cô, khẽ hừ một tiếng.
Đồng nghiệp ở một bên nhìn thấy như vậy thì có chút khó hiểu, thừa dịp cùng chị Triệu đi đến nhà vệ sinh thì hỏi: "Tôi thấy tiểu Tô là một đứa trẻ rất ngoan, sao lại chọc giận cô rồi?"
"Cô không biết sao?" Chị Triệu cười nhạo, vừa dặm lại lớp trang điểm vừa nói, "Tô Hoài này có người bao nuôi."
"Thật hay giả vậy?" Đồng nghiệp không dám tin mà nói, "Không thể nào nhỉ? Tôi thấy thường ngày cô ấy ăn mặc rất bình thường, cũng không trang điểm, sao cô biết?" Tô Hoài mới đến được hai ngày rưỡi mà thôi.
"Nghe người khác nói, ban đầu tôi cũng không tin, sau đó cô ta cho tôi xem hình ảnh Tô Hoài nhận học bổng, cô biết là học bổng gì không?"
"Dĩ nhiên là biết." Người từng đi học đều biết học bổng là cho học sinh gia đình nghèo khó.
Đồng nghiệp suy nghĩ một chút: "Có lẽ gia đình cô ấy nghèo khó, nhưng bạn bè tặng một hộp sôcôla ngàn tệ thì cũng có gì đâu."
"Không phải sô cô la, mà là cái vòng tay trên tay cô ta." Chị Triệu lấy điện thoại ra cho đồng nghiệp xem, "Có mấy ai có thể đeo nửa căn nhà trên tay đâu?"
"Trời ơi..." Đồng nghiệp nhìn màn hình điện thoại trên tay cô ta, khiếp sợ mở to hai mắt, "Vòng tay này đắt như vậy à... Nhưng tôi cảm thấy có lẽ là hàng nhái thôi, đầu năm nay ai mà không có mấy cái túi giả mấy món đồ trang sức giả chứ."
"Cô nhìn kỹ lại đi, đây là sản phẩm nhãn hàng này mới công bố hôm qua, vòng tay này chỉ có một cái, người có tiền cũng không mua được. Vả lại mới ra mà đã có hàng nhái, cô cũng quá quan tâm đến tốc độ thành phẩm của hàng hóa chúng ta rồi."
Đồng nghiệp: "..." Đầu cô ta có hơi không phản ứng kịp.
"Ngày nay sinh viên học không giỏi mà muốn đi đường tắt có quá nhiều." Chị Triệu lạnh lùng hừ một tiếng, "Hơn nữa, đâu cần cố ý ăn mặc, không phải là muốn thanh thuần không rành thế sự à."
Đồng nghiệp biết chồng chị Triệu ở bên ngoài bao nuôi một sinh viên đại học, cho nên trước giờ đều căm ghét những chuyện như thế này. Trong lúc nhất thời cũng không dám nói nhiều, chỉ là tâm trạng khó mà nói được, bởi vì đa số loại chuyện này đều là thật.
Tô Hoài không biết những chuyện này, buổi chiều, cô uống canh nấm tuyết hạt sen, rửa sạch bình thủy tinh rồi cất vào.
Sau khi tan làm, Tô Hoài cũng không vội đi, mà tăng ca đến bảy giờ tối, mới đi theo một đồng nghiệp khác cũng tăng ca ra khỏi công ty.
"Tiểu Tô, em cũng liều mạng quá đấy." Đồng nghiệp kia cười nói.
Tô Hoài cười một tiếng, nói tạm biệt với cô ấy.
Lúc đến nhà, trời đã hoàn toàn tối đen, Tô Hoài xách túi giấy đi vào tòa nhà.
Dưới đèn đường yếu ớt, khóe mắt cô nhìn thấy một người ngồi trên ghế dài.
Hàng năm sống một mình khiến cho Tô Hoài có chút cảnh giác, vô thức ngừng bước chân, nhưng cô rất nhanh nhận ra thân phận của người kia.
Hoắc Văn Hứa đang ngồi trên ghế dài, tầm mắt nhìn về phía của cô, hai người cách nhau mười mấy mét.
Tô Hoài đi đến trước mặt anh, mỗi một bước đi, trong đầu Hoắc Văn Hứa hiện ra một hình ảnh.
Đêm mưa kia, cô gái nhỏ nhào qua che cho anh, dùng dao nhỏ kề cổ uy hiếp Hoắc Phong Huy, rồi đến lúc tự ăn tết mỗi năm...
Hoắc Văn Hứa nhắm hai mắt, trong lòng còn hiện lên sự đau lòng khó nói nên lời.
Nhân gian là mấy lượng bạc vụn, nặng trĩu đè lên người cô gái nhỏ năm đó chỉ mới mười sáu tuổi.
Trước kia, Hoắc Văn Hứa nhớ đến chuyện của Tô Hoài, chỉ cảm thấy thổn thức, cảm khái, thậm chí là đồng cảm.
Cho đến hôm nay, nghĩ đến cô sống một mình, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hoắc Văn Hứa thậm chí đang hối hận, bản thân thật sự đã cho cô quá ít.
Tô Hoài đi tới trước mặt Hoắc Văn Hứa, có chút nghi ngờ nói: "Sao anh lại ở đây?"
"Xin lỗi." Hoắc Văn Hứa ngẩng đầu lên nhìn cô, mở miệng là xin lỗi, "Là anh cân nhắc không chu toàn."
"Cái gì?" Tô Hoài cho rằng anh đang nói chuyện buổi trưa, nhất thời không được tự nhiên, mím môi, "Tại sao phải xin lỗi, em không tức giận."
"Hơn nữa, không phải vấn đề của anh, là vấn đề của em." Cô cũng không muốn thừa nhận, nhưng không thừa nhận không được, cô sẽ tự ti khi ở trước mặt Hoắc Văn Hứa.
Loại tự ti này sẽ càng nghiêm trọng hơn khi càng gần Hoắc Văn Hứa.
"Anh biết em không tức giận." Hoắc Văn Hứa vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Ngồi xuống đi, hai chúng ta trò chuyện một chút."
Tô Hoài nghe lời ngồi xuống bên cạnh anh, hai người cách nhau chỉ nửa cánh tay.
Đã sang mùa hè, trong không khí tràn ngập mùi hoa có chút nồng nặc, dưới bóng đêm, đèn đường giống như một anh chàng vệ sĩ hoan nghênh những người về muộn.
"Tô Hoài, anh đấy à, từ nhỏ chưa từng trải qua chuyện gì cả, nhiều nhất chẳng qua là kỳ nghỉ đông và nghỉ hè bị ba ném vào bộ đội rèn luyện một phen. Sau này theo chân Kiều Văn đi khắp nơi cứu hộ, có lẽ đây là chuyện khổ cực nhất trong cuộc đời anh. Dĩ nhiên rồi, khổ cực chỉ là trên thân thể, anh vui vì được làm như vậy, chuyện khác thì có thể nói là xuôi gió xuôi nước, muốn cái gì thì có cái đó."
Cơ thể Tô Hoài khẽ run lên, cụp mắt xuống.
Cô biết anh muốn nói về chuyện gì rồi.
Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
"Có một số việc có lẽ phản ứng của anh không được nhanh, bởi vì anh chưa trải qua bao giờ." Hoắc Văn Hứa chậm rãi nói chuyện, nghe giống như một bản nhạc Cello du dương, nhưng Tô Hoài biết mỗi một câu của anh đều chạm vào gánh nặng lớn nhất dưới đáy lòng cô —— Trước giờ cô luôn dốc hết sức để che giấu, để trốn tránh, để quên đi sự tự ti và hèn nhát.
Cho nên cô chần chừ, do dự, mỗi khi đi về phía trước một bước lại không nhịn được hối hận lùi lại ba bước, cô vừa muốn có được nhưng lại vừa sợ mất đi.
Cô ở trước mặt Hạ Trăn Trăn thề son sắt nói muốn khiến cho Hoắc Văn Hứa thích dáng vẻ như vậy của bản thân, nhưng lại không nhịn được nghi ngờ dáng vẻ như vậy có đáng để Hoắc Văn Hứa thích không?
Hoắc Văn Hứa nắm lấy bàn tay của Tô Hoài để lên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay mảnh khảnh của cô.
"Em giận anh cũng được, nhưng đừng làm khó bản thân."
"Số tiền kia, em muốn trả thì trả, nhưng từ từ trả cũng được, đừng quá khắt khe với bản thân." Là anh quá mức vội vàng, đến mức không cân nhắc thấu đáo, cứ cố chấp nhất định phải làm chuyện mình muốn. Chẳng qua là cảm giác an toàn mà cô gái chưa bao giờ dựa dẫm ai dành cho chính mình mà thôi.
Tô Hoài ngẩng đầu lên, hơi nghiêng người nhìn anh, siết chặt bàn tay bị anh nắm lấy, ánh mắt trong trẻo mượn ánh đèn rơi vào trong mắt Hoắc Văn Hứa.
Tô Hoài cảm thấy trong tay trống rỗng, Hoắc Văn Hứa buông tay cô ta, trong lòng không lý do có chút hoảng sợ, một giây kế tiếp, cả người bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp.
Tô Hoài sửng sốt một lúc, sự tự ti hổ thẹn khó nói nên lời chưa vì thế mà tiêu tan, nhưng những lời nói của Hoắc Văn Hứa khiến cho Tô Hoài cảm thấy muốn khóc.
Tô Hoài thích khóc, nhưng cũng không thích khóc.
Sau khi ba mẹ qua đời, cô vào sống trong nhà Tô Nguyệt, bất kể Tô Nguyệt đối xử với cô như thế nào, cô đều không khóc trước mặt người khác, nhưng đêm khuya yên tĩnh, cô cũng sẽ khóc nức nở cả đêm.
Sau này, mỗi một lần cô khóc thút thít cũng bởi vì ấm áp mà Hoắc Văn Hứa dành cho cô.
Hoắc Văn Hứa đưa tay khẽ vuốt tóc cô, thì thầm bên tai cô: "Tô Hoài, đây là lần đầu tiên anh rung động, cũng là lần đầu tiên theo đuổi một người. Anh hận không thể đem cả thế giới đến trước mặt em, chắc chắn khó tránh khỏi một số thiếu sót, mong em giúp đỡ anh, thông cảm cho anh nhé."