Nó buồn, nó tiếc cái viên đan tình tận một lúc rồi, mới thấy rõ ràng có cái gì đó sai quá sai!
Trịnh Kỳ... đang vuốt đuôi nó!
Nó co rúm mình, lùi người lại, vội vã trùm chăn kín đầu, chối:
- Không biết!
- Không biết!
- Cái đuôi đó là của ai a?!
- Sao lại mọc trên người tôi?!
- Tôi không phải thỏ tinh đâu?!
- Tôi cũng không định cưỡng hiếp Trịnh Tổng nha!
Trịnh Kỳ nén cười, cũng may bị thương là cánh tay trái, không thuận, thế nên tay kia cũng có thể mà nhẹ nhàng ôm cả cuộn chăn lên.
Ba!
Cả bọc chăn lại cũng bị bế bổng, ánh mắt ôn nhu có, sủng nịnh có, thương yêu có, dằn vặt có.
Đều tại đống chăn đang co người lại kia mà để tới một cái hôn chờm tới.
Pháp sư bị treo trên tường lắc rụng cả đầu:
- Ta không thấy!
- Không thấy gì hết!
- Không thấy gì cả!
Trịnh Kỳ hôm nay là người khác mất rồi!. Hoàn toàn không tính toán gì với pháp sư nữa.
Đương nhiên! Anh còn chuyện quan trọng hơn phải làm!
- ----------
Một gian phòng thượng đẳng chuyên dành cho khách.
Trịnh Kỳ đặt nó xuống, nó vẫn nhất chết không rời khỏi chăn.
Anh cũng không muốn dọa nó, nói thế nào thì đối với anh nó cũng vẫn là kẻ mới bị thương đến chết đi sống lại, thế nên nhẹ nhàng dụ dỗ:
- Không phải em luôn muốn lấy hạt giống của ta sao?!
Y như rằng, một, rồi hai con mắt, rồi nó thò hẳn cả đầu ra khỏi chăn:
- Thật... thật sao?!
- Anh chịu cho tôi thật sao?!!!
Trịnh Kỳ gật đầu.
Nó vội vàng vứt luôn cả chăn, cả người đương nhiên vẫn là trần trụi, xông tới:
- Tôi cũng rất lo nha!
- Rất sợ hạt giống hôm ấy có bị thương không?!
Nếu là một Trịnh Kỳ máu lạnh trước đây, có lẽ sẽ không thể tha thứ được cho một kẻ ngoài cái " chỗ ấy " của mình ra, thì chẳng quan tâm tới trời mây non nước gì hết!
Nhưng giờ đây, anh lại có chút tự giễu. Ít ra thì bản thân mình cũng có cái " chỗ ấy" để khiến viên ngọc trong trẻo quá đỗi này, muốn, thích.
Nó thò tay ra chuẩn bị chạm tới đũng quần anh.
Xong nó lại rụt tay lại, buồn rầu:
- Nhưng mà tôi không có " đan tình"
- Anh không trúng đan tình thì làm sao tôi cưỡng hiếp anh được?!
Trịnh Kỳ ngồi xuống bên cạnh nó, nó lùi lại một cái.
Dòm chừng là lại sắp bị mắng rồi đây!
Thế mà Trịnh Kỳ hoàn toàn không giống với trước đây một tý nào, lại không hề la nó tới một câu, còn như thế... như thế mà bắt lấy tay nó, vòng ra ôm nó lại!
Nó sợ quá, người cứng ngắc như đá luôn!
Nó hít chậm từng ngụm từng ngụm thật mạnh, thở phì cả ra, mắt mở to hết cỡ, tha hồ đoán già đoán non.
Trịnh Kỳ đưa mắt nhìn cả một thân kia đều phiếm hồng, vết thương trên ngực hoàn toàn không còn chút dấu vết nào của việc bị thương, bao nhiêu sự dồn nén trong lòng giờ đây đã không thể kìm nén.
Vuốt lấy đôi má bầu, sâu lặng nhìn gương mặt mình đang phản chiếu trong đôi đồng tử đen láy đó,
Trịnh Kỳ đỡ lấy cằm nó, đặt xuống một nụ hôn.
Khoảnh khắc làn môi kia chạm tới, lạnh lẽo là thế, mà ngực nó lại đập mạnh thật mạnh!
Nó không hiểu, ngơ ngác đón lấy, cũng không hề biết mình cần phải đáp lại, cứ như thế để đầu lưỡi kia khuấy đảo nơi miệng nó,
Hơi thở Trịnh Kỳ dồn dập thêm, cánh tay ghì chắc sau gáy, ép sát gò má nó cũng muốn chạm động lên gương mặt anh.
- Trịnh... Ư...
Nó bí thở!
Nó muốn đẩy ra!
Nhưng anh làm sao nỡ, chạm nhẹ lên môi, rồi lại mút mát tầng môi trên dưới, chút day chút cắn, chút đàn áp, đến khi luyến tiếc buông khỏi môi nó, ánh mắt anh đã dâng đầy sự khao khát thèm muốn, dằn nó xuống giường.
Nó vẫn còn ngơ ngác, nó vẫn còn chưa hiểu xong mà!
Sao lại gặm môi nó! Rồi sao lại đè nó xuống!
Đến tận khi Trịnh Kỳ đã cởi xong hết quần áo của chính mình, áp lồng ngực một màu lúa mạch rắn chắc đó dán lên ngực nó, nó mới phát hiện ra!
Hình như... hình như hôm nay Trịnh Tổng sẽ cho nó hạt giống thật!
Nó lập tức phối hợp, chống tay dậy, chổng mông lên, chòm đuôi màu xám lắc lắc lắc:
- Trịnh Tổng! Tôi không cưỡng được anh vậy anh cưỡng tôi đi!
- Nha nha!
- Đâm vào đây đâm vào đây!
- Đâm vào đây này!
Trịnh Kỳ dở khóc dở cười,một lần nữa đem người nó lật lại, ép nó đối diện với mình.
Nó cuống quýt:
- Tôi là giống đực nha!
- Giống đực nên sẽ đâm vào kia!
- Tôi... tôi làm gì có chỗ khác chứ?!
Trịnh Kỳ dằn xuống môi nó một nụ hôn thêm nữa, giọng nói khàn lên:
- Nghe lời. Nếu không sẽ không cho nữa.
- ....!!!
Nó lập tức im ru.
Làm gì có chuyện sắp hứng được rồi mà còn bỏ lỡ.
Trịnh Kỳ cười nhỏ, sủng nịnh cắn lên vành tai nó:
- Tay. Ôm.
Nó lập tức nghe theo, vươn tay ôm lấy Trịnh Kỳ.
Môi lưỡi anh mút thành một đường trải dài từ dưới tai xuống dưới yết hầu, khiến nó ưỡn người rên lên một cái.
Ưm.
Da dẻ non mịn hòa với ánh sáng nhu hiền của buổi sớm dội theo từng đợt tung nhẹ của cửa rèm, khiến cả người nó như phát ra thứ ánh sáng mê muội đốt mắt, anh cuồng dại mà trân trọng, hôn mút đến mỗi một dải phân da đều không chừa, nơi xương quai xanh vẽ ra hàng loạt cánh đào nhỏ.
Trịnh Kỳ chính mình cực lực kìm nén hạ thân khoan đỉnh vào, anh muốn, là muốn khiến cho tên ngốc nhỏ trong lòng cũng phải ghi nhớ giờ phút sung sướng điên cuồng của dục vọng.
Nó mê man cả ra,
Nó thích chí đến nỗi rên thành tiếng gừ gừ, Trịnh Kỳ mút nó, chỗ nào cũng mút, vừa nặng vừa nhẹ, bàn tay cũng xoa nắn khắp nơi, gẩy qua ổ trứng, vuốt qua dương v*t nhỏ khiến nó vừa ngứa lại vừa thoải mái.
Anh dời môi xuống đầu v* nhỏ hồng nộn, đỉnh răng cọ một cái,
Nó giật nảy cả người, mở choàng mắt:
- Làm... làm gì?!!!
- Bú... bú sữa.. không có?!
Trịnh Kỳ không cho nó cơ hội nói gì thêm, bàn tay dưới thân năm ngón đã bao trùm toàn bộ côn th*t bán cương của nó, sóc đẩy, trên miệng nhằm chính đầu v* kia mà hút vào một cái lại một cái,
Kích thích tột độ từ nơi đầu ngực cộng hưởng với từng phân da nơi dương v*t kia truyền đến khiến nó quéo cả người, đầu ngón chân cong cong la lớn:
- Buông a!
- Buông buông!!!
- Ngứa... khó chịu!
Nó càng giãy, Trịnh Kỳ càng vân vê, càng bứt càng nhéo tới sưng đỏ,
Trườn gương mặt xuống dưới côn th*t đã đứng thẳng kia của nó, ngậm.
Nó bật người, đôi tay giằng lấy mái tóc Trịnh Kỳ!
Nó không hiểu... thích... nhưng cũng khó chịu quá!
Nó bứt được cả mấy sợi luôn! Vậy mà Trịnh Kỳ vẫn không ngừng hút mạnh nơi côn th*t, chiếc lưỡi còn khôn khéo tìm tòi đến nơi đầu đỉnh nấm mà chọc mà gẩy.
Nó rùng mình, thở phì phò, đến cả đuôi cũng dựng đứng lên:
- A....
- Ưm....
- Như thế... Sao lại giao phối... trong miệng...
- Ư...
- Không được rồi....!
- Chết vì sướng ư...
Nó phê pha luôn, sướng quá, nó cảm giác như nó đang bay lên chín tầng mây ấy!
Nó mặc kệ đi,
Nó vật ra giường, nó rên gừ gừ, nó để cho Trịnh Kỳ mút đến bắn ra!
Từng đường gân giật nhẹ vẩy ra những lớp tinh dịch trên bụng khiến nó thực sự cảm thấy sướng suýt chết!
Nó đang phê đây này!
Nó còn quan tâm gì đến một hai ngón tay Trịnh Kỳ đã vươn ra vét lấy thứ tinh dịch đó, quệt xuống dưới hậu huyệt kia.
Trịnh Kỳ mở nếp gấp, nhồi hai ngón tay vào thăm dò, trên gương mặt sự nén nhịn khó kìm khiến động tác cũng trở lên thô bạo.
Chặt quá.
Ngón tay thứ ba vừa lách tới, chưa kịp lộng nó đã như tỉnh!
Nó biết, thời cơ của nó tới rồi!
Thế nên nó nén cơn đau từ ba ngón tay kia chật chội muốn xé, nó tự mình mở thật rộng chân, gật đầu lia lịa:
- Đâm đâm đâm!
- Đâm đi!
- Cho xin hạt giống nha!!!!
Trịnh Kỳ có chút tội nghiệp nhìn nó,
Vách huyệt kia chứa ba ngón tay xem ra đã có phần chịu đựng không nhỏ, nếp gấp thịt đều đã bị căng mở đến trơn bóng.
Nhưng bảo anh nhịn?! anh không làm được!
Cậu em nhỏ đường gân căng xanh hết cỡ, bản năng chiếm hữu cũng thúc giục anh đâm xuyên người đến lịm,
Trịnh Kỳ hẹp khóe mắt, lập tức xé mở bao cao su, đeo lên vội vàng.
Dứt khoát.
Phốc!
côn th*t vừa đặt trên miệng huyệt đã theo tinh dịch kia của nó đâm thẳng vào, không một chút báo trước, không một chút cọ đỉnh.
Nó suýt thì rớt cả tròng mắt ra ngoài!
Bố tiên sư nó!
Đau quá!
Đến khi nó ư ư a a mà nhận ra thì đã quá muộn!
côn th*t kia đã đưa đưa đẩy đẩy, nhồi mép huyệt của nó muốn rách!
- AAAAAAAAAAAAAA!!!!!
- Không lấy nữa!
- Không lấy nữa!!!
- Đau chết ta rồi!!!
Nó nhào lên cấu bám đầy lưng Trịnh Kỳ thành từng vệt rướm máu!
- Trịnh Kỳ khốn kiếp!
- Mau bỏ ra!
- Gỡ ra cho ta!
Mẹ ơi, nó không nghĩ lại đau như thế!
Sướng ở đâu chứ?! Đau chết nó rồi!
Trịnh Kỳ ôm đỡ lấy nó, nó còn tưởng sắp được tha, thế nhưng côn th*t kia lại từ dưới thúc lên từng cú điên lộng!
- A....
- Chết...
- Chết thật đấy!
- Đau quá...
Trịnh Kỳ lâm trận, một chữ không nói.
Tất cả mọi thứ đều chỉ dồn cho bản năng chiếm giữ, điên cuồng thúc lên.
Miệng huyệt căng tràn, nuốt không hết nổi thứ dương v*t to lớn kia, đau đớn co rúm, bên trong vách tràng càng siết càng muốn kích thích người!
Trịnh Kỳ từng mảnh da thớ thịt đều tê rần, sung sướng bao bọc khắp đỉnh dương v*t khiến cả cơ thể đều sôi trào không nén giữ,
Đẩy người nó xuống, ép nó cúi đầu ấn sát ga giường, chính mình tóm lấy chiếc đuôi đang vì đau mà xẹp xuống kia, vén lên.
Hậu huyệt đỏ rực tội nghiệp lại một lần bị phơi bày, đâm xuyên.
A!!!!!!
Nó hét lên một tiếng thảm!
Tư thế này đem toàn bộ côn th*t kia nuốt hết không chừa lấy một phân, nó tưởng như chính mình sắp bị xuyên thủng đem đi ướp!
Nơi đó vừa đau vừa rát! Cú lộng thúc sâu đâm đi tới đâu đây?!
Nó lắc đầu:
- Thôi!
- Không lấy
- Ư... Hưm...
- Hự...
- Không... nữa....
- Hự...
Nó chảy cả nước mắt!
Trịnh Kỳ kia là cái thứ gì! Không nghe nó nói sao!
Nó cóc thèm lấy nữa!
Đau quá nha nha!!!
Máu từ vết rách rơi ra hai ba giọt, cái đuôi bông xù run run.
Trịnh Kỳ đau lòng, chờm tay tới côn th*t nhỏ ỉu xìu của nó, vừa động vừa sóc cho nó, Lại dùng đầu lưỡi liếm láp khắp dải sống lưng.
- Ngoan, một chút nữa là được rồi....
- Hự...
- Đau.... Quá!!!!!
Cơn đau bị kích thích từ da thịt phân tán, nó vừa đau vừa sướng, vừa rên vừa khóc. Trịnh Kỳ chỉ nghe thôi cũng đã khó lòng mà nhịn!
Dưới thân càng thêm động kịch liệt, tiếng nhớp nháp dính dớp vang lên khắp mông nó không chút nào dừng, đến khi đôi đùi trắng muốt của nó thực sự không giữ thẳng được nữa, đã muốn ẹp hẳn xuống giường, anh mới " vì thương" mà xuất ra. Mồ hôi trải đầy xuống ngực, cảm giác thỏa mãn khoan khoái không tưởng. Anh nghiến răng đẩy sâu, giữ chặt nơi liên kết, lại áp cả ngực mình lên lưng nó, hôn lên tai lên tóc nó, bọc chặt nó trong lòng.
Lục Xám
Lục Xám
Em, là của ta.
- ------
Nó mừng quá!
côn th*t kia chôn trong người nó nóng rừng rực, giật từng nhịp mạnh mẽ!
Chắc chắn là được rất nhiều hạt giống rồi!!!
Nó ư ư mấy tiếng vô nghĩa trong cổ họng, yên tâm lịm cả đi.
Trịnh Kỳ ôn nhu vuốt má nó,
Tiếng " ba " nhỏ vang lên.
Anh lui côn th*t của chính mình ra, rút bao cao su chứa đầy tinh dịch, ném thẳng vào sọt rác!