Chín Cây Số Tình Nhân

Chương 11



“Người biết lo trước nghĩ sau đương nhiên là một người rất tỉ mỉ, người đó sẽ không sợ phải xông pha tranh giành. Người đó chính là dám đánh cuộc, cái gì cũng đều không sợ, bởi vì không lo có gì để mất.”

***

Biết rõ chuyện đêm nay không có khả năng giấu diếm được Nhâm Viễn, thẳng thắn với anh là chuyện sớm muộn. Còn chưa đi xa khỏi quán bar, Tôn Vũ Tân đã lựa chọn mở miệng trước.

Người đàn ông này, ở nước ngoài là thành phần tinh anh của xã hội. Điều này không cần Tôn Vũ Tân lắm lời, Nhâm Viễn cũng có thể nhìn ra đại khái. Chỉ đáng tiếc không phải bất cứ kẻ hào hoa phong nhã mặc âu phục nào cũng là người nhã nhặn, có rất nhiều kẻ như vậy vốn rất bại hoại, chí ít Nhâm Viễn cho là vậy. Nếu như nói về người đàn ông này, nhất định không thể lơ là trạng từ “đã kết hôn”.

Nghe Tôn Vũ Tân nói đến điều này, Nhâm Viễn trừng mắt: “Em biết rõ hắn ta kết hôn rồi mà vẫn còn ở bên hắn? Em thật dại dột, còn hắn thì sao? Em có thân phận gì có nền tảng xã hội gì, hắn lại là nền tảng thế nào? Đầu óc em có phải bị lú rồi không?”

Đối với âm độ tăng mấy decibel của Nhâm Viễn, Tôn Vũ Tân nhịn không được mà cố gắng đấu tranh biện giải: “Vâng, anh ấy kết hôn rồi, nhưng đó cũng là do bị ép buộc. Hôn nhân của anh ấy căn bản là do một tay gia tộc sắp đặt, anh ấy ngoại trừ đồng ý thì căn bản không còn đường lui nào khác!”

“Thôi đủ rồi,” Nhâm Viễn đứng nghiêm, “Nói với em như vậy mà em cũng tin là thật?” Cùng là đàn ông, lời nói của đàn ông, cái gì là thật cái gì là giả, bạn thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút, chẳng lẽ không phân biệt được hay sao? “Hai người quen nhau bao lâu rồi?”

“Hai tháng.”

Nhâm Viễn vỗ vỗ trán. Hai tháng, được lắm, hai tháng.

Anh nỗ lực bắt mình giữ bình tĩnh, không đi suy đoán trong hai tháng này đến tột cùng đã có bao nhiêu buổi như vậy, cũng không dám nghĩ tới bọn họ sau những cái hôn nồng nhiệt thân mật kia còn có cái gì.

Trầm mặc một lát, anh mới chậm rãi nói: “… Được rồi, lúc kích động luôn dễ dàng làm những chuyện sai trái, điều này anh có thể lý giải. Chuyện này hãy dừng lại ở đây đi, anh sẽ coi như không biết cái gì cả, cũng sẽ không nói với ba mẹ em.” Đưa tay cài lại hai khuy áo trước ngực người trước mặt, Nhâm Viễn nâng mắt, nhẹ giọng nói: “Nhưng em không được qua lại với hắn nữa.”

Vẻ mặt vốn đã hòa hoãn xuống lại lập tức căng thẳng, vừa nghe lời Nhâm Viễn nói, Tôn Vũ Tân bắt đầu náo loạn, “Anh có thể đừng quản em hay không!? Em cũng không phải con nít, chuyện của mình sẽ tự mình xử lý!”

Làm anh trai, vốn chỉ muốn khuyên bảo cậu em làm chuyện sai trái. Nhưng người nọ cứ muốn cậy mạnh như thế, người còn chưa đủ hai mươi, còn cố làm bộ mạnh mẽ hơn người lớn, cái kiểu ăn nói hung hồn trong mắt Nhâm Viễn quả thật rất khiến người ta tức giận.

“Tôn Vũ Tân, xin cậu có thể tỉnh táo một chút hay không!? Nếu cậu cảm thấy mình thực sự có lý, vậy sao không đi nói với ba mẹ cậu đi? Nói cậu hiện tại đang hẹn hò cùng một người đàn ông đã kết hôn!?”

Cố ý nhấn mạnh từ then chốt “đã kết hôn” bên cạnh hai chữ “đàn ông”, cũng không ngờ tới lại nhận được câu trả lời đến bản thân cũng phải giật mình.

“Anh ấy có phải đã kết hôn hay không, có phải là đàn ông hay không, em càng biết rõ hơn anh, không cần anh nhắc nhở! Nhưng anh ấy căn bản không thích con gái, cũng là một dạng với em, anh có hiểu không!? Em chính là nguyện ý ở bên anh ấy, nếu như thực sự có thể, em CMN cũng muốn nói cho toàn thế giới biết em thích anh ấy!!”

Ngay cả chính cậu cũng không ngờ tới, những lời chưa từng nói với người khác này, cứ như vậy tuôn khỏi miệng. Tôn Vũ Tân thở phì phò, ánh mắt trống rỗng, cứng rắn ép chất lỏng ấm áp quay trở về bên trong vành mắt.

Nhâm Viễn không nói nên lời.

Còn tưởng rằng cậu ta vẫn còn là một tên nhóc sống tùy tiện, điên cuồng chơi bời không gì không dám. Bởi vì hiếu kỳ, bởi vì xúc động, cho nên mới âm dương quái khí (*) có quan hệ lằng nhằng với một người đàn ông. Nhâm Viễn chưa từng nghĩ tới kết quả so với điều này càng tệ hại hơn. Hiện tại xem ra, sự thực thì ra là tất cả cũng không phải hứng trí nhất thời của cậu ta, cũng không phải vì muốn đuổi theo những thứ mới mẻ kích thích… Cậu ta làm như vậy, chỉ bởi vì cậu ta đơn giản là người như vậy.

(*) Âm dương quái khí: Chỉ lời lẽ, cử chỉ vân vân quái đản, kỳ lạ, hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Nhâm Viễn trong đầu cấp tốc tìm kiếm lại ký ức thời thơ ấu, cố gắng tìm ra một chứng cớ có sức thuyết phục. Nhưng những chuyện cũ kia, lại chỉ có thể ghép thành một sự thực: cậu ta đúng là chưa bao giờ có bạn gái.

Thế giới này có phải là điên rồi hay không?

Anh không phải không thể chấp nhận đồng tính luyến ái, cũng không phải không thể chấp nhận cái vòng tròn luẩn quẩn này, anh chỉ là không thể nào chấp nhận được trong mối quan hệ bất thường này, bị thương tổn cuối cùng lại chính là em trai mình.

Hai người đứng yên tại chỗ thật lâu, cả hai đều không nói gì nữa, dường như thời gian đều bị đọng lại. Trên đường phố gần về sáng, ngay cả một chút tiếng gió thổi cũng không có, yên tĩnh tưởng như có thể nghe được tiếng tim đập lẫn nhau.

Trạng thái giằng co này không biết kéo dài trong bao lâu, cuối cùng bị một tiếng bắt chuyện đột ngột cắt ngang.

“A, hóa ra còn chưa đi xa này.”

Nhâm Viễn quay đầu nhìn qua, chính là Lạc Kiều Xuyên.

Người nọ tươi cười đi tới, Nhâm Viễn thấy đằng sau y còn có một người con trai. Vì thị lực rất tốt, chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra —— là Lê Hân, cũng là DJ của BLEIB, chính là cái người hôm đó hôn Lạc Kiều Xuyên.

Anh quay lại nói với Tôn Vũ Tân: “Để anh bắt taxi đưa em về.” Tỏ rõ thái độ không muốn để ý tới Lạc Kiều Xuyên.

“Không ngờ gặp lại nhanh như vậy, đêm nay chơi vui chứ?”  Lời nói đầy thâm ý, hiển nhiên là đã tát thẳng vào mặt Nhâm Viễn. Nhưng Lạc Kiều Xuyên nhìn như chẳng mảy may quan tâm, dường như là cố ý đè xuống nhuệ khí của Nhâm Viễn, hai tay cắm trong túi quần jean, nụ cười trong gió đêm trông vô cùng lưu manh.

Nhâm Viễn đi tới ven đường, đón một chiếc taxi cho Tôn Vũ Tân ngồi vào, còn mình sau đó cũng ngồi hàng ghế trước, thậm chí còn không nhìn Lạc Kiều Xuyên lấy một cái. Người bị bỏ rơi vẫn một nụ cười cợt nhả như trước đứng ở ven đường, nhìn taxi dần đi xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.