Chín Cây Số Tình Nhân

Chương 13



“Có những việc phải cần đến thiên phú. Có lẽ, tôi cũng không sở hữu khả năng như vậy, nhưng dù cho biết trước nếu tiến lên chỉ có một con đường chết, tôi vẫn tình nguyện vì cậu mà thử một lần.”

***

Con đường Tường Ân cũng không dài, từ đầu này đi đến đầu kia cũng chưa tới hai mươi phút.

Xe của Lạc Kiều Xuyên dừng ở ven đường suốt hai giờ, mới đầu y ngồi trong xe, ngồi chán rồi liền chui ra đi đi lại lại hai vòng, trong lúc này y đã hút hết năm điếu thuốc, gọi đi hai cuộc điện thoại.

Rõ ràng từng muốn thăm dò lộ trình hôm nay của người kia. Biết anh muốn mua lá trà, cho nên mới cố ý muốn lừa anh tới nơi này. Chính là thế nhưng vẫn không đợi được người kia đến. Nghĩ tới tên kia từ trước đến nay luôn thành thật, chẹp chẹp, tính cách lại hiền lành, chuyện đã đáp ứng thì nói là làm, hơn nữa còn vô cùng bảo thủ.

Lạc Kiều Xuyên đứng đến mệt mỏi, liền ngồi xổm xuống. Nghiêng đầu sang vừa nhìn về giao lộ, vừa phỏng đoán tên kia nếu từ khách sạn đến đây, phải là từ hướng nào. Khi y cầm đầu lọc thuốc thứ sáu di xuống đất, trên mặt cuối cùng lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay. 3h05’.

Mấy ngày trước, PISTOL RECORD hẹn y ba giờ rưỡi chiều nay đến công ty kí hợp đồng. Một giờ trước, người phụ trách bên kia còn gọi lại đây cùng y xác nhận thời gian kí hợp đồng.

Nếu dùng hết tốc độ phi nhanh qua, trong mười lăm phút có thể chạy tới công ty kí hợp đồng.

Lạc Kiều Xuyên một lần nữa đứng lên, cánh tay chống tại cửa xe. Vậy lại đợi thêm mười phút nữa là được rồi, chỉ mười phút nữa thôi.

Ánh mặt trời lúc ba giờ chiều đem bóng người chiếu lên xe, áo sơ-mi ngắn tay màu đen trên người đang lặng lẽ hấp thụ độ nóng. Không biết là bởi chờ đến sốt ruột hay vì cái gì, Lạc Kiều Xuyên chỉ cảm thấy sau gáy mình cũng nóng lên rồi. Rõ ràng mùa hè còn chưa tới.

Trong túi quần jean rộng rãi chứa một tấm thẻ cứng. Lấy ra nhìn, là tấm thẻ phòng khách sạn hôm qua y nhặt được.

Đệch, đúng là có bệnh mà.

Hoa mắt hơn hai giờ để chờ một người mà chẳng rõ lý do, nói ra thực đáng bị người khác đem ra làm truyện cười.

Lạc Kiều Xuyên tức tối tùy tiện ném thẻ phòng xuống ven đường, đưa tay mở cửa xe liền chui vào trong. Khởi động máy, tay phanh còn chưa kịp hạ xuống, chợt nghe thấy tiếng chân ga bị giẫm mạnh lên phát ra âm thanh. Sau đó tay phanh kéo xuống hoàn toàn, người trong xe lập tức lấy tốc độ không bình thường lái nhanh đi. Nhưng mà càng không bình thường là, sau khi chiếc xe di chuyển chưa đến ba trăm mét liền phanh kít lại, tấp vào lề đường. Lốp xe ma sát với lòng đường phát ra âm thanh bén nhọn kích thích màng tai. Cửa xe bị đạp mở từ bên trong, sau đó liền có người lao xuống xe, dường như khí thế hừng hực. Người đó chạy về chỗ lúc nãy mình ngồi xổm hút thuốc, cuối cùng thả chậm tốc độ vài bước đi qua, sau khi khom lưng nhặt cái gì đó nhét thẳng vào túi áo mình, mới một lần nữa quay về xe.

Có lẽ, có thể còn có ích.

Lạc Kiều Xuyên nghĩ như vậy, đồng thời lái xe về hướng bên phải.

Lúc này đồng hồ điện tử trong xe đã hiện 3h20.

Có lẽ phải cảm ơn khoảng thời gian này giao thông coi như thông thoáng, nếu không cho dù có giẫm chân ga lên đến 110, phỏng chừng cũng hết cách đến đúng giờ như ý.

Lúc đẩy cửa đi vào phòng họp, người bên trong hiển nhiên còn chưa tới đủ.

Lạc Kiều Xuyên thở nhẹ một hơi, ngồi xuống rồi quan sát bên trong phòng lúc này. Trên tường một bên dán mấy tấm áp-phích tuyên truyền của nghệ sĩ công ty, trên bàn bên kia chất đống từng chồng từng chồng CD, mặt bìa đơn giản màu bạc, mặt sườn giấy bọc viết tên ban nhạc cùng album: Đảo – Hạ Tuyết. Tựa hồ là ban nhạc mới ra mắt, hiện giờ chính là thời điểm vinh quang tột đỉnh. Nghe đâu album này vừa mới phát hành không lâu sau liền lập tức nơi nơi được tranh mua hết sạch. Hôm nay vừa vặn chấm dứt tuần diễn đầu tiên, công ty đang chuẩn bị phát hành DVD buổi diễn final của bọn họ.

Lạc Kiều Xuyên vẫn nghĩ hôm nay chỉ kí hợp đồng bình thường mà thôi, không ngờ tới còn phải gặp mặt ban nhạc kia của công ty. Cho nên khi y nhìn thấy mấy người trẻ tuổi đã được make-up theo người quản lý tiến vào phòng họp, nhất thời có chút giật mình.

Thừa dịp người đại diện cùng người quản lý chào hỏi xã giao, y đánh giá một chút ba người con trai đang ngồi đối diện. Cho dù hiểu biết về nhóm nhạc này không nhiều, cũng đại khái có thể “trông mặt mà bắt hình dong”. Nghe thấy một cậu trai đính khuyên môi trong đó không hề cố kị nhẹ giọng hỏi bạn ngồi cạnh: “Tiểu Quang đâu rồi?”, Lạc Kiều Xuyên mới mơ hồ nhớ lại Tiểu Quang là tên ca sĩ hát chính của ban nhạc, chính là người lúc này vắng họp.

Sau khi trở thành nhà chế tác âm nhạc cho PISTOL RECORD, công ty có ý định để y cùng Đảo hợp tác, hạng mục công việc cụ thể cùng việc chế tác album thứ ba của Đảo đã được lên lịch trình.

Cùng ban nhạc đi vào phòng luyện tập và phòng thu âm, biết được đa số ca khúc của ban nhạc đều là viết tay của một tay bass trẻ. Cậu thiếu niên ăn mặc khoa trương có khuyên môi kia tên là A Trạch, từng viết một số ca khúc, làm cho người ta rất khó tin cậu ta còn chưa đến hai mươi tuổi.

Lạc Kiều Xuyên ở phòng tập nghe xong album trước kia của ban nhạc, lúc đó người viết nhạc cùng chế tác còn rất trúc trắc, có điều hiện tại so sánh giống như cách biệt một trời.

Cho đến khi cuộc nói chuyện sắp kết thúc, Lạc Kiều Xuyên mới nhìn thấy Lục Tự Quang.

Người nọ tùy tiện đẩy cửa phòng tập ra, mái tóc ngắn màu bạc chói mắt. Vừa vào cửa lập tức bị tay đàn ghi-ta phàn nàn: “Cậu lại chết ở nơi nào thế?”

“Đừng dài dòng.” Lấy một cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh Lạc Kiều Xuyên, chìa tay chào hỏi: “Lục Tự Quang.”

“Chào, Lạc Kiều Xuyên.”

“Lại còn mặc áo sơ-mi cổ dày như vậy…Tiểu Quang, cậu không nóng sao?”

Chứng kiến A Trạch không có hảo ý tươi cười, cậu ta chồm qua đống giấy trên bàn, giống như thẹn thùng: “…Liên quan rắm gì đến cậu!”



Đối mặt với công việc và môi trường hoàn toàn mới, liền cảm giác được từng tế bào đang hưng phấn kêu gào ầm ĩ.

Có việc gì đó, thật sự cần phải có một chút thiên phú, chẳng hạn như âm nhạc. Bởi vì chẳng có gì trong tay, chỉ có thể dựa vào nỗ lực mới giành được, điều này trong lòng Lạc Kiều Xuyên hiểu rất rõ. Nhưng y cũng biết, dù sao cũng cứ nên thử một lần. Ít nhất phải xoải ra bước chân, có lẽ như vậy còn có thể dùng dũng khí đổi lại một chút vận may.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.