Chín Cây Số Tình Nhân

Chương 35



“Chính bởi vì những chuyện xấu trên thế giới này rất nhiều, cho nên những người thâm tình lại càng vô cùng đáng yêu.”

____________________

Hôn lễ này, cũng không khác những đám cưới bình thường là mấy, chẳng qua với chủ đề “Bóng đá” cho nên gây ra không ít pha hài hước, khiến cho khách mời xem chăm chú. Tuy nói mấy năm nay ở châu Âu, rất ít nhìn thấy sự phô trương như vậy, nhưng Nhâm Viễn cũng chỉ là vào lúc quan trọng mới nhìn kỹ tình hình phía trên sân khấu, thời gian còn lại hơn phân nửa là nói chuyện phiếm ăn cơm với những người bạn cũ ngồi cùng bàn.

Trần Kiến trước đó và Quý Vĩ Kỳ là có quan hệ tốt nhất, hai người ngủ chung phòng ba năm, thân đến nỗi gần như là cùng ra cùng vào. Hôm nay Quý Vĩ Kỳ kết hôn, Trần Kiến không tránh khỏi trở thành đối tượng trêu chọc lớn nhất của cả bàn. Mấy tên bạn chí cốt từ thời cấp ba ăn nói không lưu tình chút nào, tuy rằng biết rõ thằng cha này này mấy năm chuyện tình cảm không được thuận lợi, liên tiếp bị đá, nhưng vẫn cứ không buông tha hắn, tóm hắn hỏi chuyện tốt thế này lúc nào mới đến lượt hắn.

Trần Kiến dài mặt ra, giả vờ không vui: “Tôi nói này các cậu tích chút khẩu đức sẽ chết sao? F*ck! Aiz không nói nữa không nói nữa, dùng bữa dùng bữa!”

“Nhà cậu đừng có hòng đánh trống lảng a, thành thật khai báo đi, hiện tại có mối nào chưa?”

Trần Kiến ngay cả ý niệm không bao giờ yêu đương nữa cũng từng có, tuy rằng gần đây vừa quen được một cô bạn gái mới, nhưng cũng không dám lại tùy tùy tiện tiện nói ra đây, bằng không đến lúc bị đá, mất mặt vẫn là mình. Lạc Kiều Xuyên là một trong số ít mấy người biết rõ nội tình, Trần Kiến lúng túng đạp vào hai chân y dưới gầm bàn, hy vọng y có thể nói vài câu cứu mình khỏi cục diện này, nhưng không nghĩ tới y chỉ kẹp điếu thuốc cúi mặt nhịn cười.

Hình ảnh này người bên ngoài có lẽ không lưu ý, nhưng Nhâm Viễn tâm tư cẩn thận, thu toàn bộ vào trong mắt, cảm thấy rất buồn cười.

Kỳ thực, thứ anh chú ý đến vẫn là những thứ ở không quá xa kia.

Cô dâu chú rể lên sân khấu, người thân phát biểu, sau khi đã đi qua các trình tự cơ bản một lần, thủ tục quan trọng của hôn lễ coi như đã xong, kế tiếp chính là bàn nào bàn nấy dùng tiệc.

Có lẽ là nhàm chán, anh chỉ cảm thấy vừa nâng mắt là có thể nhìn thấy Lạc Kiều Xuyên cố tình ngồi đối diện. Người kia vốn là vì để cách xa ra một chút, nhưng xem ra lúc này, mặt đối mặt ngồi ở hai đầu của bàn tròn cũng không tồi. Chí ít, nhìn vô cùng rõ ràng.

Nhâm Viễn để ý người đối diện vẫn như trước đây không thích ăn cá, giống như nhiều năm trước lúc ăn cơm ở căn-tin trường, cũng không gọi cá. Ngẫu nhiên có một lần nhìn lầm cá rán thành gà rán, buồn bực cả bữa cơm, thà rằng ăn ít đi một món cũng không muốn động vào miếng cá đó.

Anh khi đó không hiểu chỉ cười, sao lại có người cố chấp đến như vậy, nói không thích ăn thì liền thật sự không mảy may động vào. Mà khẩu vị này, qua nhiều năm như vậy, vẫn không hề đổi. Thế mà, nếu nghĩ như vậy, có một số việc cũng đã nói thông suốt. Có những người thật ra cũng không phải quá cố chấp, dồn hết tâm trí cứ mãi chấp nhất với quá khứ, chẳng qua là bởi việc gì cũng rất nghiêm túc, cho nên mới rất khó lãng quên, tựa như y từ nhỏ đến lớn không thích ăn cá. Một thói quen, một khi đã có sẽ rất khó thay đổi.

Nhâm Viễn đột nhiên phát hiện, trong thế giới phồn hoa này, người thâm tình, thực sự lại càng trở nên vô cùng đáng yêu.

Tuy rằng dùng từ này để hình dung cái tên đối diện mở miệng là không thiếu được chửi thề thì quả thật có chút kì cục, nhưng Nhâm Viễn vậy mà nhất thời lại tìm không ra tính từ nào thích hợp hơn, lúc này mới cảm thán tiếng Trung của mình thật nghèo nàn.

Ngồi bên phải anh bây giờ là một cô bạn gái xinh đẹp cùng lớp trước đây. Phụ nữ còn độc thân có vẻ rất thấy hứng thú với công việc hàng không, túm lấy Nhâm Viễn hỏi đông hỏi tây. Anh kiên trì trả lời từng vấn đề, lúc nói chuyện cũng không thiếu vui đùa, ôn hòa lễ độ, không mất đi phong độ bình thường của anh, nhưng tám phần mười tâm tư lại không biết đã bay tới nơi nào.

Còn nhớ có một lần bạn học tụ họp, Lạc Kiều Xuyên cũng ngồi ở một đầu bàn tròn, lẳng lặng nhìn cái người đã nhiều năm không gặp này, tuy rằng cảm thấy oán hận, thậm chí khinh thường, nhưng nhất cử nhất động của người nọ ngay lúc đó, dường như đều muốn khắc sâu vào trong lòng.

Lần đó, Nhâm Viễn lúc đang cùng người khác nói chuyện, mơ hồ có thể phát hiện ra một ánh mắt chăm chú, cũng giống như Lạc Kiều Xuyên bây giờ cũng nắm rõ được tình hình bên đầu kia, bất động thanh sắc.

Đợi đến khi đôi cô dâu chú rể đã kính rượu họ hàng hai bên xong, lúc này mới bưng rượu thuốc đến chỗ bọn họ.

Mấy tên bạn đợi đã lâu nhất thời đều lên tinh thần, nhìn thấy cô dâu nhẹ nhàng châm thuốc cho Lạc Kiều Xuyên, đầu óc không khỏi suy nghĩ không đứng đắn. Đám đàn ông uống đến hứng khởi dứt khoát giở trò trêu chọc đứng hết lên ghế, cô dâu dựa vào chiều cao của mình làm thế nào cũng không châm được thuốc, Quý Vĩ Kỳ oán hận nhìn cả đám bạn đang đùa bỡn, bất đắc dĩ đành phải bế cô dâu cao lên, này mới miễn cưỡng với tới.

“Được, mấy tên độc ác các cậu, các cậu ác xong rồi chứ? Tôi chấp nhận!” Quý Vĩ Kỳ nhận lấy rượu, “Nào nào, các cậu nói đi, tìm ai đến cạn ly đi! Ba ly!”

Cả bàn đương nhiên vội vã đẩy Trần Kiến lên đài. Tên Trần Kiến này bị gây khó dễ, bản thân mình được mấy cân mấy lạng, trong lòng mình là hiểu rõ nhất.

“Hôm nay tôi không giày vò cậu thì nhà cậu ngứa người phải không?” Trần Kiến đứng lên, mặt dày nói: “Thế này đi, cậu và vợ diễn màn mười phút hôn nồng nhiệt trước mặt chúng tôi, tôi liền uống cạn ba ly luôn!”

Bên nhà gái (cô dâu) cười đến đỏ cả mặt, nhưng bản tính hoạt bát không chịu nhịn, trước khi Quý Vĩ Kỳ mở miệng liền cướp lời để bàn điều kiện với Trần Kiến: “Vậy thế này đi, anh chọn một người ở bàn này, mười giây thôi là được, hôn xong em và Vĩ Kỳ mỗi người sẽ uống ba ly cộng thêm hôn sâu mười phút, thế nào? Là đàn ông thì sảng khoái một chút chứ!”

Không nghĩ tới lần này kính rượu, hai bên còn nói cả điều kiện. Mấy tên đàn ông còn lại đang ngồi hóng chuyện lớn tiếng nói được, cứ như không trâu bắt chó đi cày (*) ép Trần Kiến chọn ra một người tốc chiến tốc thắng.

(*) ngụ ý buộc người khác làm việc ngoài khả năng, gây khó dễ cho họ.

Trần Kiến vốn dĩ không thể uống, trước kia mới uống mấy chén đầu óc đã sớm giống như hai má nóng bừng. Nghĩ thầm mấy cô bạn trên bàn này không thân được với mấy người, cho dù có cũng kết hôn rồi, không được chọc ghẹo. Hắn liếc một cái sang Lạc Kiều Xuyên đang ngồi bên cạnh mình, nghĩ thầm mặc kệ đi, cùng lắm thì thương lượng hợp tác miễn cưỡng một lúc, đang muốn mở miệng với Lạc Kiều Xuyên chợt nghe thấy Nhâm Viễn ngồi cùng bàn giải vây: “Aiz, vừa làm giải phẫu viêm dạ dày xong thì an phận chút đi, ba ly này cứ nợ trước đi, ghi vào sổ sách a.”

Cái cớ thuận miệng bịa ra, Trần Kiến nghe thấy sửng sốt một lúc, chỉ biết gật đầu đáp lại, nghĩ thầm vẫn là thằng cha Nhâm Viễn này đáng tin, có nghĩa khí! Mặt tươi cười thay mình đỡ ba ly rượu, cả bàn cũng không thấy chút tẻ nhạt nào, lại không biết sự hy sinh lo xa này không phải là muốn giải vây cho hắn, mà chỉ là nhìn thấu đề nghị bừa bãi thiếu chút nữa đã nói ra của hắn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.