Chín Cây Số Tình Nhân

Chương 46



“Chuyện đã qua rồi thì đừng nên hỏi nữa, cứ hôn đi, bằng bất cứ giá nào.”

Không biết là bởi vì lò sưởi trong phòng hay do giao triền kịch liệt, Lạc Kiều Xuyên chỉ cảm thấy một thân khô nóng, không bất ngờ khi thấy người bị mình đặt dưới thân trên trán cũng có li ti mồ hôi.

Nhâm Viễn hô hấp hỗn loạn y chưa từng nhìn thấy, mà càng xa lạ hơn, là ánh mắt vốn ôn hòa của anh lúc này lại bị *** châm lửa.

Người đàn ông này đang nằm trên giường của mình, gợi cảm không chịu được, nói “Dạy anh”. Hóa ra, anh cũng có dục vọng với mình, cũng sẽ không kiềm chế nổi, sẽ nôn nóng… Sẽ muốn.

Thứ đang chọc vào nhau không cần nhìn cũng biết là cái gì, Lạc Kiều Xuyên chưa từng tim đập nhanh thế này, người khẩn trương cứ như lần đầu tiên hoan ái với đàn ông lại là mình.

Rất nhiều suy nghĩ khác nhau trong đầu tuôn ra trong nháy mắt, Lạc Kiều Xuyên lần đầu tiên cảm thấy không biết phải làm sao khi xích lõa. Chỉ dựa vào xung động nguyên thủy nhất duỗi tay nắm lấy dục vọng của người kia, sau vài cái chuyển động liền phát hiện thứ ở trong lòng bàn tay lại lớn thêm một ít.

Không chút do dự cúi đầu ngậm lấy, y nghe thấy thanh âm phát ra từ cuống họng Nhâm Viễn, là thứ âm thanh khẽ rên trầm thấp chưa từng nghe thấy. Liên tiếp phun ra nuốt vào, y dùng môi lưỡi thuần thục khiêu khích kích thích tính khí trong miệng. Nhâm Viễn nhìn Lạc Kiều Xuyên đang nằm ở hông mình, ngón tay đâm sâu vào da đầu y, lúc vuốt ve qua lại cũng có thể cảm nhận được lửa nóng bao bọc.

Lạc Kiều Xuyên nhắm mắt lại, trên mặt mang theo chút đỏ ửng mà bản thân mình không nhìn thấy.

Tất cả khoảng trống trong đầu có thể nhớ tới, chỉ là những biểu cảm dịu dàng thường ngày của Nhâm Viễn. Học sinh ba tốt ngoan ngoãn, một tiếp viên hàng không xuất sắc… vẫn luôn lưu lại cho người khác ấn tượng ngay trước mặt về một chính nhân quân tử. Vậy mà một người như vậy, lại đang vì những an ủi của mình mà hô hấp bất ổn.

Lặp lại liếm lộng không biết bao lâu, cảm giác lại được một bàn tay kéo lên hôn môi nóng bỏng. Lúc vành tai bị ngậm lấy không khỏi sảng khoái mà nhíu mi đầu, tư thế cưỡi ngồi mẫn cảm làm y cảm nhận được người dưới thân hơi đỉnh lên trên hai cái. Lần thứ hai nghe thấy thanh âm người kia gọi tên mình truyền đến bên tai, tất cả khí huyết nhất thời vọt thẳng lên đỉnh đầu.

Nhâm Viễn vẫn cứ lặp lại thấp giọng nói gì đó, y rốt cục nhịn không được, táo bạo mà cường ngạnh ấn lên hàm dưới của người đang thở dốc “… Fck, Nhâm Viễn anh… Câm miệng…”

Còn chưa kịp làm động tác tiếp theo, liền cảm thấy nơi cứng muốn chết của mình được một bàn tay cầm lấy. Ngón tay thon dài giam lấy thứ đang hoàn toàn phấn khích, dùng tư thế mà mỗi tên đàn ông đều vô cùng quen thuộc di động, không có kỹ xảo gì quá sức tưởng tượng, chỉ là trừu động lặp lại, sau đó càng lúc càng nhanh

“A ưm…” Bàn tay đặt ở hàm dưới không còn lực, thân thể lại trống rỗng như nhũn ra. Lạc Kiều Xuyên gần như sắp sụp đổ, tựa như nhìn thấy dưới ánh nhìn chăm chú nồng nhiệt của Nhâm Viễn, mình đang chìm nghỉm dưới dòng nước biển sâu không thấy đáy.

Ngón tay đặt bên đôi môi mỏng của anh, lúc lý trí còn chưa đi xa liền thò ra hai ngón tiến vào khoang miệng, chạm vàp đầu lưỡi ướt át mềm mại, dây dưa dao động qua lại.

“A, a… Ưm a…!” Đã không còn để ý đến cái gì, sau khi bắn ra trước trong tay người kia, Lạc Kiều Xuyên híp mắt thở gấp, ngón tay quấy nhiễu trong khoang miệng anh ẩm ướt hỗn loạn.

Nhâm Viễn đang mở miệng muốn nói gì đó lại bị người nằm trên hai tai đỏ bừng quát: “… Kêu anh câm miệng a!” Sau đó, bàn tay ẩm ướt rời khỏi môi và hai má, cuối cùng vòng ra phía sau nơi Nhâm Viễn không nhìn thấy.

Vẫn cứ không có lập trường như thế.

Lạc Kiều Xuyên chịu đựng cảm giác xa lạ không thoải mái làm mở rộng, vùng lông mày nhíu lại thành chữ “Xuyên” (川) còn mang theo chút cáu kỉnh và không cam lòng. Nhưng mà, lúc yêu người kia đã sớm có ý thức, mà thôi, truy cứu làm gì, quá khắt khe cái gì, dù sao thì sớm đã thông suốt. Cùng lắm thì, lần sau lại đòi lại là được rồi.

Nhâm Viễn chống nửa người lên ôm lấy người đang cưỡi ở trên thân mình, nói cái gì cũng sẽ không phải là giả, trong mấy năm nay, chí ít cũng từ chỗ tên Ông Hiểu Thần hiểu được một hai phần. Nhìn Lạc Kiều Xuyên hai tai đỏ rực ở trước mặt mình khuếch trương, liền muốn ôm lấy y chặt thật chặt. Đúng lúc đụng đến phần ngực bằng phẳng, lại vẫn không nhịn được cúi đầu hôn xuống, sau đó liền cong đầu lưỡi ngậm lấy liếm lộng. Ngoài ý muốn nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp trong cổ họng có phần không khống chế được, thì ra thực sự cũng sẽ có khoái cảm

Học sinh toàn ưu (tốt về mọi mặt) thời trung học không phải ai cũng có thể làm được, danh hiệu ba tốt ba năm liên tục, người không có thiên phú chỉ sợ theo không kịp. Cho nên thông suốt như Nhâm Viễn, rất nhanh tìm được phương pháp có thể khiến Lạc Kiều Xuyên thoải mái. Tay miệng cùng sử dụng hiệu quả vô cùng rõ ràng, kích thích người trước mặt liên tiếp bùng nổ

Tư thế quỳ sấp trên giường có lẽ là sẽ không cảm thấy khó chịu nhất, nhưng trong mắt Nhâm Viễn lại vô cùng câu nhân.

Lạc Kiều Xuyên cả mặt đều vùi vào trong gối, nghĩ muốn nói vài câu hung tợn, nhưng thanh âm phát ra lại rầu rĩ tiết lộ tất cả, “… Còn phải dạy thì đến lượt tôi làm anh.”

Chậm rãi tiến thẳng vào nơi cực nóng, cảm nhận thoải mái tuyệt diệu khiến Nhâm Viễn bất giác nghĩ muốn đẩy vào chỗ càng sâu hơn. Nhưng mà còn chưa tiến vào hoàn toàn, liền thấy ngón tay đang nắm gối bám chặt lại —— nơi không phải dùng để tiến vào vốn chưa bao giờ có kinh nghiệm được sử dụng, Lạc Kiều Xuyên chỉ cảm thấy bị từng chút bổ ra, rồi lại nhanh chóng bị nhồi vào. Hơi rên rỉ hai tiếng khó nhịn lại quay mặt qua há to miệng thở gấp, ánh mắt mất tiêu cự miễn cưỡng nhìn về người phía sau: “Anh… Anh nhanh lên một chút, ưm a… Không vào không ra định làm cái lông gì a!!?”

Nhưng mà Nhâm Viễn lại không giống như y dự liệu lỗ mãng va chạm, bàn tay nắm chặt gối đầu được một bàn tay khác của anh cầm lấy, mười ngón đan chặt không chút phiến tình, nhưng lại cảm nhận được hơi thở ấm áp. Bàn tay còn lại vuốt ve trước ngực, không ngừng chạm vào chỗ có thể khiến y thấy vui sướng, thường xuyên lưu luyến ở thắt lưng, cuối cùng vào lúc thân thể y thả lỏng liền tiến vào toàn bộ.

“… A, ưm a…”

Cảm giác được bao bọc chặt chẽ rất xa lạ, lại rất kích thích, Nhâm Viễn trì hoãn chốc lát, nhưng vẫn không chống lại được xung động muốn nếm thử luật động. Tính khí cứng rắn kêu gào ***, thong thả bắt đầu đong đưa, tốc độ không nhanh không chậm rốt cục khiến Lạc Kiều Xuyên ngoài cảm giác không thoải mái, cũng cảm thấy khoái cảm xông lên não.

Lúc vuốt ve đến xương sườn liền phát hiện nơi đó tựa hồ vô cùng mẫn cảm. Có lẽ là bởi vì gầy, anh sờ đến đốt xương sờn cuối cùng bên phải của Lạc Kiều Xuyên rõ ràng hơi nhô ra. Vừa tựa như nghiện cảm giác lặp lại trêu đùa chỗ đó, vừa hưởng thụ thể nghiệm kỳ diệu chôn trong cơ thể y.

Lúc đột nhiên xẹt qua một nơi nào đó, người dưới thân bất giác rên rỉ, thân thể hơi co lại tựa hồ muốn cong sống lưng lên, như là chịu không nổi như vậy. Kỳ thực hiểu rất rõ, nhưng Nhâm Viễn vẫn đang cúi xuống hôn lưng y, “Sao vậy? Có phải không thể đụng vào chỗ ấy không?”

“Không phải… MN, a, a…” Lỗ tai đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn, “Chạm, chạm vào nơi vừa rồi….!”

“… Được rồi.” Người kia cười có chút giảo hoạt, rồi lại mang vẻ mặt thỏa mãn chỉ trẻ con mới có.

Những mà Lạc Kiều Xuyên cũng không thấy được, chỉ tựa như không thể suy nghĩ cảm thụ đâm rút và va chạm lặp lại nhiều lần từ phía sau, cuối cùng vô lực rơi vào trong cao trào khiến người ta ngộp thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.