Chín Tháng Mười Ngày Được Soái Tỷ Bao Nuôi

Chương 48: 48: Phòng Làm Việc




Nhìn em khóc thì làm sao cô không thương cho được, cô đang chăm chú nhìn em thì bỗng
Cốc cốc
Tiếng gõ cửa vang lên, cô vừa nghe thấy tiếng gõ cửa thì khẻ cất lời
" Chuyện gì!! "
" Cô chủ đến giờ trình diễn rồi ạ!!! "
Hân nghiêm nhìn em một cái rồi liền đứng dậy
" Tôi biết rồi "
Nghe được giọng trả lời của Hân Nghiên thì người bên ngoài cũng bước đi ra khỏi nơi ấy
Tiếng bước chân dần khuất xa thì em lập tức lên tiếng
" Tỷ tỷ! Em muốn em mỏi tay "
Cô dùng gương mặt nghiêm nghị mà nhìn em
" Không có mỏi gì hết! Ngoan ngoãn chịu phạt cho tôi "
Nói rồi cô cũng bước ra khỏi phòng, vừa thấy cô đi em liền bỏ tay xuống, cô cũng đoán ra được nhưng cứ thích trêu chọc em
Buổi trình diễn được phát trực tiếp thông qua một màn hình lớn được đặt ngay giữa phòng làm việc của cô
Thời gian cứ như thê mà trôi qua, cũng đã 15 phút Hân Nghiên chẳng nghe được động tĩnh gì từ em
Cô liền mở điện thoại lên xem camera trong phòng thì thấy em nằm nghiêng qua một bên mà ngủ

" Bảo em chịu phạt thì em lại lăn ra ngủ! Không biết ngoan ngoãn gì cả "
Thật ra thì bình thường em rất ngoan nói gì là đều nghe hết nhưng dạo gần đây tính khí em vô cùng thất thường chẳng hạn như cô đang cùng em xem tivi thì đột nhiên em lại đòi ăn những thứ vớ va vớ vẩn, nếu không có thì em lại nổi nóng lên với cô, còn có lúc cô đang trong phòng làm việc thì lại chạy vào giống như hôm nay
" Buổi trình diễn đông xuân này cũng được nhưng mình vẫn thấy có chút gì đấy không được ổn"
Cô đang chăm chú suy nghĩ thì ổng như có một tiếng mở cửa kèm với tiếng bước chân đi vào, cũng chẳng còn lạ gì nữa vì trong căn nhà lớn này chẳng có một ai dám tự ý bước vào, phải nói rằng sẽ không ai dám bước vào
" Gì vậy? Chẳng phải là đang ngủ hay sao "
Em chẳng trả lời mà đi thẳng đến chỗ cô rồi dùng tay kéo chiếc ghế mà cô đang ngồi ra và tất nhiên với sức lực nhỏ bé của em thì làm sao kéo được
" Em lại chẳng thèm trả lời tôi "
Hân Nghiên dùng chân đẩy ghế ra theo như ý em, mặc dù cô chẳng hiểu là em đang muốn thứ gì.

Hiểu Tinh thuận thế liền trèo vào giữa lòng cô mà ngồi Hân Nghiên cũng dang tay ôm lấy em
" Nhõng nhang nhõng nhẽo!! "
Em là đang mớ ngủ nên cũng chẳng thèm nghe những lời mà cô nói
" Lại ngủ rồi! Sao dạo này em ngủ nhiều thế không biết "
Em cứ ngồi như thế ngủ được một lúc cũng khá lâu.

Buổi trình diễn cũng đã kết thúc gần 10 phút
Hân Nghiên một tay đỡ lấy em một tay đang gõ chữ trên chiếc máy tính đắt tiền của mình

Ngủ thêm một chút thì em cũng đã chịu dậy.

Thấy em cười rựa quậy cô liền lên tiếng
" Dạo này em ngủ nhiều lắm rồi đấy! Cứ ngủ thế này thì tối lại thức đến 11 12 giờ đêm mới chịu ngủ rồi đòi những thứ vớ va vớ vẫn! "
" Tỷ tỷ! Em! kh.

.

át nước!! "
" Hahh! Lại chẳng chịu nghe tôi nói gì cả "
Miệng thì nói như thế nhưng cô vẫn nhích qua một chút để lấy ly nước của cô cho em
Cô nhẹ nhàng đút nước cho Hiểu Tinh nhưng chỉ vừa chạm môi được một chút em liền đẩy nó ra
" Tỷ.

.

tỷ đắng!! "
Hân Nghiên quên rằng đó là ly trà nguyên chất mà cô vừa gọi người mang lên
" Trà của tôi ngon như thế mà em lại bảo là đắng! Không biết thưởng thức gì cả "
Cô vừa nói vừa đặt ly trà lên bàn rồi chỉnh lại tư thế sau đó bế sốc em lên
" Thật là khó hầu hạ quá đi mất "



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.