Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Chương 42: Phản Bác.



Ngoài dự tính Âu Dương Uyên Ngôn giải quyết mọi thứ dễ đúng hiện những gì cô dự tính. Cô không nghĩ lại trùng hợp đến nỗi mọi thứ lại quá đúng theo kế hoạch, thậm chí trót lọt khiến cô có chút nghi ngờ tuy nhiên cô lại không thể biết được mối nghi ngờ này đến từ đâu.

Từ lúc Âu Dương Uyên Ngôn tăng liều thuốc lên cô cũng không còn nghe giọng nói nữ kì lạ trong đầu nữa nhưng cũng không vì thế mà cô buông lỏng cảnh giác với nhân cách kia. Hôm nay cũng vừa đúng hạn Uyên Ngôn quay về Thanh Sa, thật ra mục tiêu thực sự của cô vốn không đặt nặng vấn đề có thể làm Bách Hợp ngoan ngoãn nhả dự án rạp hát Rolan nhưng nếu có thể hiện thực hoá thì lại quá tốt.

Mọi người tiếng khách sạn đi đi rồi lại đến tập nập toàn là những người có địa vị ở Kim Sa thậm chí là Thanh Sa, Âu Dương Uyên Ngôn ngồi ở phòng được thiết kế dành riêng cho những vị khách quý của khách sạn Lục Thị, đồng hồ vàng Rolex dành cho nữ trên cổ tay mảnh khảnh đã điểm đúng chín giờ vậy mà vẫn không thấy Lục Uyên Quân.

Thực ra cô sớm đã biết lựa chọn của Lục Uyên Quân rồi, mỗi người có một cuộc sống cô không thể can thiệp quá sâu vào được. Cô chỉ mong chị ấy có thể bình yên vô sự.

Đứng dậy Âu Dương Uyên Ngôn thanh lịch đeo mẫu thiết kế mắt kính mới nhất của Chanel, tay đeo túi xách LV kéo Vali ra bên ngoài đã có chiếc Ferrari đỏ ngày hôm qua đang đợi, Âu Dương Uyên Ngôn chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ sân bay sau đó chiếc xe liền chạy thẳng ra sân bay, sau đó cứ một mạch trở về thành phố Thanh Sa.

Thấy bóng dáng của Âu Dương Uyên Ngôn, trợ lý Hà vội chạy lại giúp cô cầm hành lý.

"Thiếu phu nhân, may quá cô không sao? Trời đất phù hộ, trời đất phù hộ." Trợ lý Hà cảm kích nói luôn miệng.

Cô đi phía trước đến cửa xe dừng lại, mắt hạnh nhìn về phía trợ lý Hà phân phó: "Cậu chuẩn bị đi, dự án rạp hát Rolan chúng ta sẽ ký kết với Hoàng Thổ."

"Chẳng phải phu nhân đang cân nhắc sao? Sao lại thành Hoàng Thổ rồi?"

Tay Âu Dương Uyên Ngôn kéo cửa xe Rolls-Royce dừng lại một chút, sau đó vừa vào xe vừa nhẹ tênh nói: "Cậu thay tôi làm CEO được rồi đấy trợ lý Hà."

Nghe câu nói không nặng không nhẹ này trợ lý Hà hốt hoảng chạy lên ghế lái vào xe vội vàng xin lỗi liên tục: "Xin lỗi, xin lỗi thiếu phu nhân, là tôi nhiều chuyện, tôi nhất định hoàn thành phân phó của cô!"

Trải qua ba dự án lớn một mình Âu Dương Uyên Ngôn có thể đảm đương, thậm chí hoàn thành tốt cậu ta không còn dám coi thường cô nữa. Người phụ nữ này đến cậu ta còn sợ, cô không phải kiểu người la hét hay uy hiếp khiến người ta sợ hãi mà chính là khí chất của cô.

Khí chất uy nghiêm, cao ngạo giống như Nam Cung Tử Hàn của cô khiến người ta kính trọng và sợ hãi!

Trên đường đi chuyển, trợ lý Hà không dám nói một câu nào chỉ sợ cô phật ý, anh ta chăm chú lái xe đi đến cây đèn đỏ dừng xe lại, trợ lý Hà có chút ấp úng nhìn cô nhưng vẫn cắn răng khó khăn nói ra.

"Thiếu phu nhân, tôi chở cô về Nam Cung gia được không?"

Mày đẹp chau lại, Âu Dương Uyên Ngôn hửm nhẹ, trợ lý Hà sợ bị hiểu lầm vội vàng giải thích: "Phu nhân nói lâu rồi không thấy cô trở về, lại nói, lại nói sẽ có lão phu nhân Nam Cung cũng sẽ đến nhà chính."

"Ồ...." Khoé môi cô khẽ cong lên, xem ra những người muốn đến xem kịch đã đến rồi.

Nhìn qua kính chiếu hậu thấy ánh mắt sắc lạnh của Âu Dương Uyên Ngôn khiến trợ lý Hà bất giác lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán mặc dù máy lạnh trong chiếc Rolls-Royce để hai mươi độ, anh ta lo lắng nuốt khan: "Thiếu...thiếu phu nhân, cô, cô trở có về không?"

Vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó khoé môi Âu Dương Uyên Ngôn sâu hơn: "Về! Phải về chứ, dù sao thì tôi cũng đã khiến cho cổ phiếu của Bất Động Sản Nam Cung có lại sắc xanh mà."

Ánh mắt cô nhìn bên ngoài cửa xe trầm ngâm như suy nghĩ vấn đề gì đó, trợ lý Hà đã truyền đạt xong vấn đề cần truyền đạt nhẹ nhõm thở ra một hơi rồi tập trung lái xe cũng không dám hó hé gì thêm nữa.

Chiếc Rolls-Royce dừng trước cửa an ninh, thấy chiếc xe này hai bảo an nhìn nhau rồi tự giác mở cửa an ninh, chiếc xe lại lăn bánh vào trong khuôn viên của Nam Cung gia rồi chầm chậm dừng lại.

Âu Dương Uyên Ngôn đẩy cửa xuống xe, trợ lý Hà chạy vội đến cốp xe lấy vali của cô ra đẩy đến bên cạnh cô sau đó cúi người thay lời chào, cô cầm vali kéo thẳng vào nhà chính Nam Cung.

Trong phòng khách tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ đang rôm rả nói chuyện trừ ba mẹ chồng cô và Nam Cung Tử Hàn yên tĩnh ngồi. Cô thấy một lão bà bà đang cầm tay Thái Tinh Ngọc nói chuyện vui vẻ cười đến không ngớt.

Thấy Âu Dương Uyên Ngôn mọi người ngừng nói chuyện nhìn cô chăm chăm như đang nghiên cứu một món đồ vật nào đó vậy.

"Chào mọi người, tôi là Âu Dương Uyên Ngôn vợ của Nam Cung đại thiếu gia." Thanh âm trong như nước vang lên, Âu Dương Uyên Ngôn duy trì nụ cười đúng mực trước mặt mọi người và các trưởng bối.

Nam Cung phu nhân mỉm cười nhìn cô vẫy tay: "Ngôn Ngôn, mau lại đây, mấy tháng này vất vả cho con rồi."

Khoé môi cô vẫn còn duy trì nhưng đối với mẹ chồng cô - Nam Cung phu nhân thì ánh mắt cô dành cho bà lại dịu dàng hơn khác hẳn ánh mắt lạnh nhạt kia khi nhìn mọi người trong nhà chính.

Chưa để Âu Dương Uyên Ngôn nói gì, lão phu nhân chống gậy gõ gõ vài ba tiếng xuống đất lạnh lùng nhìn cô hắng giọng lên tiếng: "Ra là Âu Dương nhị tiểu thư, Nam Cung gia nào có phước phận nhận cô làm con dâu chứ? Cái đám cưới nực cười của cô với Tử Hàn đều làm trò cười cho cả Thanh Sa này đây. Người vợ như cô chúng tôi cưới không nổi, cao quý như nhị tiểu thư vẫn nên lấy người khác tốt hơn, Nam Cung gia chúng tôi chứa không nổi cô."

"Mẹ!" Nam Cung phu nhân - Dung Tương có chút kinh ngạc nhìn Nam Cung lão phu nhân.

Lão phu nhân liếc Nam Cung phu nhân lạnh lùng lên tiếng: "Dung Tương, cô còn dám lên tiếng ở đây, cô nhận cô ta là con dâu thì tôi cũng không dám nhận người cháu dâu này! Phải như Tiểu Ngọc mới tốt chứ, ta nhìn con bé lớn lên tính tình con bé thế nào bà già này hiểu hết. Cô đúng là không nhìn kỹ loại nào cũng rước vào nhà! Lại còn dám giao tập đoàn vào tay người ngoại lai như cô ta, đúng là càng lớn càng hồ đồ!"

Nam Cung phu nhân - Dung Tương tức giận siết chặt tay nhưng vẫn phải nhẫn nhịn cắn răng, chồng bà bên cạnh cũng không dám nói một câu.

Nói đoạn lão phu nhân đầy ý nhị nhìn Âu Dương Uyên Ngôn, cô chỉ cười cười từ chối cho ý kiến. Không ai dám nói câu nào đối nghịch với lão phu nhân, lão phu nhân hài lòng với biểu hiện của mọi người hiền từ nhìn qua Nam Cung Tử Hàn.

"Tử Hàn, cháu nói xem có phải không? Lần này bà đến đây chính là làm chủ cho hai đứa, không thể để nha đầu Tiểu Ngọc uất ức được, cháu chỉ cần nói một câu thôi."

Ánh mắt người đàn ông lười biếng quyến rũ đưa lên, đôi mắt to mà sâu như giếng cổ khiến người ta như bị thu hút vào trong đấy. Anh nhìn lướt qua mọi người rồi chăm chú nhìn vào Âu Dương Uyên Ngôn vẫn đang thỏng thả đứng ở giữa nhà chính, cô không có vẻ gì mệt mỏi hay bị yếu thế mà sắc mặt cô rất tốt thậm chí so với mấy tháng này còn sắc sảo hơn rất nhiều

Không biết anh nghĩ gì mà mày kiếm chau lại lời nói lạnh nhạt trầm thấp từ tính vang lên: "Phụ thuộc vào cô ấy."

"Cháu nói cái gì?!" Lão phu nhân gõ gậy xuống đất trợ mắt cao giọng, nhìn sang Âu Dương Uyên Ngôn cay nghiệt: "Cô, cô, hồ ly tinh này cô bỏ bùa mê thuốc lú gì cháu trai trưởng nhà Nam Cung? Tử Hàn làm gì cũng chắc chắn thành công, chắc chắn đó cô giở trò! Cô, cô, cô...cô dám..."

Bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh đưa nhẹ lên tràn đầy khí chất xâm lược khiến mọi người trong Nam Cung gia không dám nhìn thẳng cô, sau đó Âu Dương Uyên Ngôn trực tiếp lạnh tanh từ tốn đánh tan lời của lão phu nhân.

"Ấy! Khoan đã! Nếu bà đã không tôn trọng tôi thì tôi cũng không cần kính trên nhường dưới nữa. Thứ nhất, là cháu trai bà cược với tôi nếu tôi có thể làm Bất Động Sản Nam Cung vượt qua tình trạng có khả năng phá sản thì chúng tôi không cần phải ly hôn.

Thứ hai, tôi với cháu trai bà đã lấy nhau được hai năm rồi, tôi là danh chính ngôn thuận được mọi người ở cả nước thậm chí là thế giới công nhận, có giấy chứng nhận kết hôn của Thanh Sa và Anh quốc là vợ của anh ấy sao có thể là hồ ly tinh? Hồ ly tinh chẳng phải là người không biết xấu hổ, không phải thuộc dòng họ người ta mà cứ bám lấy người ta sao? Thế loại đó thì đúng thật là không biết xấu hổ! Cái này thì tôi đồng ý với bà."

Âu Dương Uyên Ngôn châm chọc nhìn mọi người ngồi im lặng rồi nhìn khiêu khích Thái Tinh Ngọc đang nắm tay lão phu nhân mặt trắng bệch nghe cô ngầm mắng người, sau đó lại tiếp tục: "Thứ ba là anh ấy tự tay giao tập đoàn cho tôi cũng không phải là mẹ chồng tôi làm chủ, là chủ nhân gia tộc của các người làm đấy. Câu chửi càng lớn càng hồ đồ là đang chửi ai đây?

Thứ tư, bà bảo sợ tôi cao quý sợ Nam Cung gia không xứng, không sao, tôi cao quý tôi còn không ý gì chứa chấp cháu trai bà thì bà để ý làm gì?

Thứ năm, tin buồn cho bà là tôi chẳng những làm Bất Động Sản Nam Cung qua giai đoạn nguy hiểm mà cổ phiếu còn tăng giá đấy! Chẳng phải các người vì thế nên hôm nay mới tập trung đến đây sao?

Biết gì không rạp hát thành phố Rolan là do tập đoàn Nam Cung tôi đang điều khiển hợp tác với Hoàng Thổ đấy, xem ra bà không đuổi tôi ra khỏi đây được đâu!"

"Gì chứ? Chẳng phải dự án đó bị huỷ bỏ rồi sao?"

"Đúng vậy!"

"Hoàng Thổ là đối thủ của công ty Bách Hợp thuộc con gái của lão phu nhân sao?"

"Chậc chậc, sao cô ta dám làm thế chứ?"

"Đúng thật, cô ta gan quá rồi."

"Thế mà dám trực tiếp đối đầu với lão phu nhân."

"Đứng là tuổi trẻ chưa trải sự đời mà!"

"To gan lớn mật!"

"Tôi xem lão phu nhân xử cô ta!"

"Chưa được lão phu nhân công nhận đã dám huênh hoang đi gây sự rồi."

"...."

Mọi người nghe xong thì xì xầm bàn tán to nhỏ nhìn cô rồi lại không dám nhìn liền cụp mắt né đi, không một ai dám nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng trong vắt của Âu Dương Uyên Ngôn.

"Cô... cô hỗn láo!" Nam Cung lão phu nhân trợn mắt cầm gậy chỉ thẳng vào Âu Dương Uyên Ngôn, tức giận không nói nên lời. Dự án này con gái cưng bà ta liên tục trông đợi, hay rồi giờ thì rơi vào tay đối thủ của con gái bà ta, con gái bà ta đau lòng thế nào chứ?! Nghĩ đến đâu Nam Cung lão phu nhân đã thấy đau lòng cho con gái, đa phần là tức giận Âu Dương Uyên Ngôn nhiều hơn.

"Đủ rồi!" Nam Cung Tử Hàn chậm rãi lên tiếng mọi người im bặt đi không dám nói loạn gì nữa, anh rồi nhìn Âu Dương Uyên Ngôn ánh mắt tràn đầy ý cười dịu dàng: "Nam Cung thiếu phu nhân đã thắng lớn như vậy thì tôi cũng không còn lý do nào để ly hôn nữa. Quân tử nhất ngôn!

Nghe nói em nói đi công tác xa còn giúp cho tập đoàn Bất Động Sản Nam Cung có được Rolan với mức giá nguyên vừa phải tốt nhất. Đã mệt rồi, lên phòng nghỉ ngơi đi."

Con bé hỗn láo chết tiệt dám lên mặt sỉ nhục bà, cả đời mà còn chưa ai dám đối đầu với bà ta như thế đâu, còn thằng cháu trai này nữa, mất trí nhớ mà vẫn khôn lỏi không cách nào điều khiển được!

Âu Dương Uyên Ngôn cũng không để lão phu nhân trong lòng, khuôn mặt nhỏ có chút khó hiểu chau mày lại, ánh mắt có chút khó tin nhìn biểu cảm dịu dàng ấm áp của Nam Cung Tử Hàn, nếu không phải biểu hiện gần đây của anh cùng lời bác sĩ nói thì còn tưởng đây chính là "Hàn Tử" của cô đã quay trở lại.

Cô nghĩ anh sẽ lợi dụng Nam Cung lão phu nhân ở đây gây khó dễ cho cô ép cô ly hôn, nào đâu kết quả hoàn toàn ngược lại. Anh vậy mà lại tuân thủ lời hứa hẹn không có trên hợp đồng kia.

Trên thực tế, Nam Cung Tử Hàn có thể lật mặt không giữ lời hứa với cô, dù sao đó cũng là lời nói mà lời nói thì gió bay. Đây chính là kết quả mà cô có chút khó tin.

Nhưng lời nói của anh như giúp cô mở một lối thoát cô cũng không dại gì mà từ chối. Chỉ cần không ai động đến cô, cô cũng sẽ không gây sự với ai.

"Được, thế chào mọi người, chào ba mẹ, không làm mọi người mất hứng nữa."

Nói xong cũng không chờ ai đáp lại càng không cần nhìn đến Nam Cung lão phu nhân, Âu Dương Uyên Ngôn kéo hành lý một mạch trót lọt cứ thế đi lên lầu đứng ngay cửa phòng Nam Cung Tử Hàn mở ra, tự nhiên đi vào sau đó đóng cửa như thể mọi thứ đều không liên quan đến cô.

Lúc này sắc mặt dịu dàng kia của Nam Cung Tử Hàn biến mất như thể người lúc nãy không phải là anh, anh lạnh nhạt nhìn lão phu nhân giọng nói trầm thấp chậm rãi từ tính nhấn mạnh.

"Chuyện của cháu không cần bà nhúng tay vào, cháu tự có cân nhắc. Cháu cá cược chưa vào giờ thua không có nghĩa là sẽ không bao giờ thua.

Bà cũng đừng đề cao cháu như vậy, tạm thời sức khỏe cháu không tốt tập đoàn sẽ do cô ấy chịu trách nhiệm, dù sao cô ấy cũng là vợ cháu, so với chú ba thì đáng tin hơn nhiều.

Cô ấy thắng nghĩ là chúng cháu không ly hôn, Tiểu Ngọc nếu thích có thể đến chỗ bà ở, còn không thì đến khách sạn ở tạm thời. Cháu đã thua thì phải tuân thủ đạo vợ chồng với cô ấy.

Bà nói đúng lắm, là nhà chúng ta không xứng với cô ấy, may mà cô ấy chấp nhận cháu nên không sao cả. Lại nói chuyện làm ăn trên chiến trường, thương trường là chiến trường, bà phải hiểu cho cô ấy không thể vì cô tư là con gái bà mà cô ấy phải nhường cô tư. Bà hiểu đạo lý nào hơn cháu mà."

Nam Cung Tử Hàn duy trì nét ôn hoà mỉm cười nói xong đứng dậy dáng người cao ráo theo tiêu chuẩn hiện lên, anh mặc áo thun với chiếc quần thể thao màu trắng xám ôm lấy đôi chân rắn chắc mà thon thả, mái tóc tuỳ ý toáng loạn mà mạnh mẽ cho anh một vẻ đẹp lười biếng quyến rũ. Anh đút tay vào túi quần thong thả sải bước bên cầu thang.

"Anh Hàn, anh có ý gì?" Thái Tinh Ngọc kinh ngạc chất vấn Nam Cung Tử Hàn.

Bước chân vững chãi dừng lại đầu anh khẽ nghiêng làm ngũ quan anh như được tôn lên chẳng khác gì tượng tạc tuyệt hảo của tạo hoá, sống mũi có thẳng cùng khuôn mặt góc cạnh khiến người khác chỉ muốn ngẩn ngơ nhìn anh.

"Em không hiểu sao Tiểu Ngọc?

Giọng nói có vẻ nhẹ nhàng nhưng đôi mắt lạnh như băng đó đó lại trái ngược khiến Thái Tinh Ngọc cảm giác cả người lạnh lẽo như có một con trăn khổng lồ đang quấn lấy cô ta dần dần tước đi hơi thở của cô ta.

Giọng cô ta run rẩy chân không khống chế được được run run: "Em...em hiểu rồi... em... sẽ dọn đi..."

Anh chỉ mỉm cười với hài lòng ừ một tiếng sau đó lại tiếp tục bước lên lầu mở cửa phòng bước vào sau đó đóng cửa thật mạnh tỏ ý cũng chẳng coi ai ra gì.

Nam Cung phu nhân - Dung Tương hả hê nhưng bà không biểu hiện gì ra ngoài chỉ chăm chú lạnh nhạt nhìn mẹ chồng bà tức mà không thể làm gì, còn Thái Tinh Ngọc ăn bám kia nữa chỉ có thể cắn răng ra đi.

Nam Cung lão phu nhân không nói được lời nào tức giận đến mức hộc máu, đau đầu ngồi phịch xuống ghế thở hồng hộc mặt mày đỏ ửng lên ghiến răng ken két càng làm mọi người sợ hãi hơn.

Được lắm, nói hay lắm! Đây là mất trí hay đã khôi phục trí nhớ đây?! Thằng oắt con này cứ tự nhiên như không có gì mà đẩy hết người của bà ta đi, hay, hay lắm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.