Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Chương 52: Rạp Hát Roland.



Lăn lộn đến trưa Nam Cung Tử Hàn mới buông tha cho Âu Dương Uyên Ngôn, nhìn anh ngủ mắt hạnh của cô khẽ nheo lại âm thầm đánh giá.

Người này khi ngủ thì rất vô hại và đẹp trai sao thức lại như cầm thú nhỉ? Hình như anh đối với chuyện lăn giường rất có dã tâm nha! Thật sự rất thừa tinh lực!

"Còn muốn tiếp sao?" Thanh âm trầm khàn lười biếng thốt lên, Nam Cung Tử Hàn chậm rãi mở mắt, tràn đầy ý cười nhìn cô khoé môi cũng dịu dàng cong lên.

Ha, nghĩ cũng thật hay!

"Anh không nghe mẹ nói sao? Không thể có con!" Âu Dương Uyên Ngôn cười lạnh nhìn anh thuận tay nhéo một cái thật mạnh vào vòng eo rắn chắc của anh.

Anh ngược lại rất thoải mái cũng không so đo gì chuyện này, chỉ cười nhẹ: "Con cái là lộc trời ban, nhưng nếu em muốn..." Nói đến đây khoé anh sâu hơn ý tứ nhìn cô.

Cái nhìn khiến Âu Dương Uyên Ngôn giật mình bật ngay xuống giường, tay siết thật chặt chiếc chăn, trừng mắt nhìn anh: "Hàn Tử, muốn có con tự anh có đi! Khi nào chúng ta về Anh rồi tính! Anh sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao?"

Người nào đó cố kị thở dài nhún vai tốt vẻ bất đắc dĩ: "Anh chỉ muốn nói nếu em muốn chúng ta có thể từ từ mà, em nghĩ đi đâu rồi? Hay nghĩ anh sẽ nói 'nếu em muốn thì chúng ta có thể tiếp tục lăn giường'?"

Vô sỉ! Biết vậy không nên xé lớp mặt nạ giả vờ của anh ra!

"Nghiêm túc này! Bà anh đem cả chú ba, cô tư ra mắt thế này rồi, chắc chắc sẽ có chuyện đấy. Anh tính sao đây?"

Nghe đến đây tâm đắt anh rũ xuống chỉ cười nhạt: "Để xem chú ba, cô tư sẽ làm gì? Dù sao quãng thời gian này cô tư sẽ không rãnh rỗi đối phó chúng ta đâu."

"Vậy còn dự án rạp hát?"

"Nếu em lo lắng như vậy thì chi bằng làm thư ký của anh đi?"

"....."

"Anh dắt em Kim Sa thỏa sự tò mò của em về cô tư."

Nam Cung Tử Hàn vẫn tiếp tục dụ dỗ Âu Dương Uyên Ngôn, dù sao rời xa cô anh cảm thấy thế giới này thiếu an toàn lắm.

Thế là người nào đó được toại nguyện, trên máy bay đến Kim Sa Âu Dương Uyên Ngôn đến giờ vẫn không hiểu bản thân sao lại bị loại người vô sỉ này thuyết phục được.

Dĩ nhiên người bên cạnh phòng ngừa tai mắt rất tốt một phát một liền vào vai diễn ngay.

Trợ lý Hà liền phân phó người đưa cả hai ra rạp hát đang thi công, mà bên đối tác của Bất Động Sản Nam Cung là công ty Hoàng Thổ trực thuộc tập đoàn Úc Thị đã cử người xuống tiếp đón rồi.

"Nghe tin hai vị đến nên tôi đích thân đến tiếp đón."

Trước mặt là một cô gái xinh đổ mỉm cười lễ độ, ánh mắt đúng mực, thần thái thanh lịch đúng thật là làm ăn lớn - rất uy tín! Từ cái nhìn đầu tiên là cô đã thấy có thiện cảm rồi chứ nói gì đến nhìn nhiều lần sau này.

"Úc tiểu thư thật biết nói đùa, với thân phận của cô không phải đến tiếp đón thế này đâu, khiến tôi thụ sủng nhược kinh." Nam Cung Tử Hàn nhàn nhạt đáp lại khiến nụ cười của cô gái trước mặt khẽ cứng lại.

Âu Dương Uyên Ngôn cười khẽ phá tan không khí ngượng ngùng này: "Úc tiểu thư là nhân vật lớn, chồng tôi chỉ chọc cô thôi chứ không có ý gì cả."

Nói đến đây cô khẽ đảo mắt quan sát tổng thể công trình đang được thi công cảm thán: "Hoàng Thổ thực sự là một công ty tốt, khiến tôi không ngờ là Hoàng Thổ có thể khiến chính quyền thông qua giấy tờ nhanh như vậy, có bí quyết gì chăng?"

"Chuyện này...có thể chúng tôi gặp may đó." Úc tiểu thư - Úc Thiển Thiển có chút khó nói cười khan, ngập ngừng nhìn hai vợ chồng Âu Dương Uyên Ngôn tuy có vẻ lạnh nhạt nhau nhưng lại rất nhịp nhàng kẻ tung người hứng.

Bản thân Úc Thiển Thiển cũng không hiểu vì sao giấy tờ lại rất nhanh được chính quyền cho phép như vậy đó!

"Chúng ta đi vào thăm quan đi, có gì hai vị còn muốn góp ý gì cứ nói với kỹ sư và kiến trúc sư của chúng tôi." Thấy Nam Cung Tử Hàn mấp máy môi muốn nói gì đó khiến Úc Thiển Thiển hoảng sợ lên tiếng cắt ngang.

Tha cho tôi đi! Hai vợ chồng các người đừng hỏi thứ gì tôi không biết nữa!

Hai người vợ chồng nào đó cảm nhận được Úc Thiển Thiển sốt ruột lo lắng đưa mắt nhìn nhau tỏ ý buông tha cho Úc Thiển Thiển ăn ý đời mắt đi duy trì vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu.

Lúc này cả hai mới để ý kỹ sư và kiến trúc sư của Hoàng Thổ đang đứng sau lưng của Úc Thiển Thiển e ngại ngượng ngùng nhìn hai vợ chồng cô.

Sau đó kiến trúc sư dẫn đầu đoàn người vừa đi vừa thuyết trình về các phòng ốc bố trí trang bị sau này sẽ được trang trí như thế nào, tiếp đó đến kỹ sư nói rồi để người lắp thêm một vài hệ thống AI để tiện kiểm soát điều hành. Tuy cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thanh âm của mấy cô không khỏi gấp gáp run rẩy.

Dù sao người ta cũng là nhà đầu tư lớn nên các cô không gấp không được nha!

Nhưng công nhân chăm chỉ làm việc cùng với bản thiết kế hồ sơ kỹ lưỡng trong tay Âu Dương Uyên Ngôn cô rất hài lòng.

"Phòng nghỉ có khách nên đặc biệt mở rộng đi, mở thêm nhiều phòng luyện tập nên xây theo loại kính cường lực cách âm tốt, nên xây dựng chỉnh sửa theo phong cách hoà hợp với thiên nhiên, xét theo phương hướng du lịch marketing thì sau này rất có lợi." Nam Cung Tử Hàn ung dung lật tập hồ sơ nhận xét.

"Chuyện này..." Kỹ sư và kiến trúc sẽ đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Úc Thiển Thiển như trưng cầu hỏi ý kiến.

Chuyện thay đổi kiến trúc thiết kế vào phút cuối thế này các cô làm chủ không nổi nha.

"Chị Úc, đúng là nên xem lại nha, dù sao rạp hát Roland cũng sẽ là rạp hát lớn nhất Đế Thần này, quy mô càng lớn thì bộ mặt của thành phố càng tốt không phải sao?! Bất Động Sản Nam Cung là nhà đầu tư cơ mà, chuyện này do bên chúng em đề nghị nhất định sẽ thêm kinh phí, chị không phải lo." Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Úc Thiển Thiển, Âu Dương Uyên Ngôn không nói gì đánh vào tâm lý cô ấy nữa chỉ nói ra này mặt tốt sau này của rạp hát.

Quả thật Úc Thiển Thiển đã dao động bởi những lợi ích sau này, cô biết Âu Dương Uyên Ngôn nói có lý nhưng mà chuyện này không phải muốn là được.

Kinh phí không phải là vấn đề, vấn đề là nguyên vật liệu, Hoàng Thổ chính là ký hợp đồng cung ứng nguyên vật liệu xây dựng với Silver. Mà Silver là của người nào đó cô rất không muốn gặp! Nếu lại thay đổi thì đích thân cô sẽ phải đến gặp người đó.

"Cứ để tôi suy nghĩ, sẽ cho hai người đáp án sau." Úc Thiển Thiển thở dài phiền não xoay người đi theo đoàn người.

Chuyến thăm kết thúc vào lúc năm giờ, Úc Thiển Thiển thiện ý mời hai vợ chồng Âu Dương Uyên Ngôn đi ăn và tất nhiên cô rất vui vẻ nhận lời.

Trên xe Nam Cung Tử Hàn ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế, cô và Úc Thiển Thiển ngồi ở phía sau. Vừa vào xe Âu Dương Uyên Ngôn giấu không được sự mệt mỏi nhào đến ôm Úc Thiển Thiển than vãn.

"Haizzz, đúng là một ngày mệt mỏi."

Vừa nói Âu Dương Uyên Ngôn vừa cọ người vào Úc Thiển Thiển khiến mặt Nam Cung Tử Hàn khẽ lạnh lại, Úc Thiển Thiển bật cười trách yêu.

"Cũng đúng, chị đã bảo là ngày mai đi nhưng em cứ khăng khăng là hôm nay."

"Biết sao được, tụi em bận nhiều việc lắm, lần này đến đây không phải là để kiểm tra mỗi rạp hát Roland đâu."

Nhìn ánh mắt cảnh giác của Âu Dương Uyên Ngôn đối với hai người mặc đồ đen ngồi phía sau, Úc Thiển Thiển khẽ hắng giọng nói: "Cứ nói đi, là người của mình."

Cô thu hồi tầm mắt dẹp thái độ đùa giỡn kia hỏi: "Nguyệt Tử ở chỗ chị ổn không? Em rể em thế nào rồi?"

Úc Thiển Thiển lắc đầu khẽ rồi thở dài: "Tuy cha mẹ chồng em phối hợp nhưng lúc này lại là lúc nhạy cảm nhất của Nam Cung gia, các hào môn thế gia khác đều không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này. Chính vì suy nghĩ này mà đến gọi cả hai người kia đều ổn lắm, chỉ là tình hình chồng Tử Nguyệt thì không mấy khả quan, bác sĩ nói chỉ có thể đợi kỳ tích, còn không thì chính là đợi cả đời mà thôi."

Tiếng nói khẽ của Úc Thiển Thiển vừa đủ không khí trên xe liền trùng xuống, Âu Dương Uyên Ngôn không ném được thở dài.

Chuyện của Nam Cung Tử Nguyệt, cô và Nam Cung Tử Hàn phải cố hết sức mới đem tung tích của hai người giấu đi đề phòng hai người họ bị cuốn vào cuộc chiến vô nghĩa này, nhưng tình hình của chồng Nam Cung Tử Nguyệt vẫn như cũ không có tiến triển.

Đối phương thật sự ra tay rất tàn nhẫn như muốn một lần đem hết những người có khả năng thừa kế nhà Nam Cung hủy hết đi vậy!

"Hàn Gia, lần này anh chọc phải một các phiền phức thật lớn nha." Giọng của Úc Thiển Thiển tuy nhẹ nhưng ánh mắt lại ngưng trọng.

Qua kính chiếu hậu Âu Dương Uyên Ngôn chỉ nhưng thấy khuôn mặt trầm tĩnh của Nam Cung Tử Hàn, chắc chắn lúc này tâm trạng anh rất tệ.

"Hôm bữa Tử Nguyệt muốn ra ngoài đủ loại cho khuây khỏa, kết quả là chút nữa bị một người nào đó giấu mặt đâm chết may mà em đi ra thấy được. Thuận nước đẩy thuyền cho người làm giấy báo tử giả cho con bé, cũng trong thỏa thuận em đã nói với hai bác, nếu có chuyện gì sẽ trực tiếp làm giả giấy báo tử để bảo vệ Tử Nguyệt. Giờ tịnh dưỡng một thời gian con bé đã hồi phục rồi, có muốn đi thăm người không?" Úc Thiển Thiển không mặn không nhạt kể lại sau đó liếc qua kính chiếu hậu quan sát Nam Cung Tử Hàn.

Anh gật đầu trầm giọng đáp: "Nếu vậy phiền Úc tiểu thư sắp xếp rồi."

Úc Thiển Thiển không nói gì lấy điện thoại nhắn tin sau đó liền quay về trò chuyện với Âu Dương Uyên Ngôn về những chuyện bình thường trong cuộc sống, không khí trong xe thoáng chốc đỡ nặng nề hơn rất nhiều.

Chiếc xe lại đến biệt thự của Úc gia, Úc Thiển Thiển có kể lại chính vì ở riêng quá nguy hiểm nên cô ấy trực tiếp đem cả hai người này về chăm sóc mà cha mẹ Úc cùng anh trai cô ấy biết chuyện cùng tình cảnh đáng thương của Nam Cung Tử Nguyệt không nói hai lời liền đem người giữ lại. Vì để Nam Cung Tử Nguyệt thấy bớt ngại khi sinh hoạt chung cha mẹ Úc liền cho cô ấy tuỳ ý sử dụng toàn bộ lầu ba của biệt thự còn Úc Nam không nói hai lời liền bị đẩy ra khách sạn ở tạm.

Biệt thự Úc gia có biệt viện sau vườn nên tạm thời cho vợ chồng Âu Dương Uyên Ngôn ngồi đó đợi Nam Cung Tử Nguyệt xuống.

"Anh đừng nghĩ nhiều nữa, ở Đế Thần Úc gia cũng có địa vị lắm, cậu ấy tạm thời lưu lại cũng là chuyện tốt." Âu Dương Uyên Ngôn nhẹ nhàng an ủi anh.

Trong vườn cây tiếng gió thổi vù vù cùng tiếng là cây xào xạc khiến lòng người ta không khỏi tĩnh mịch, hoàng hôn đã xuống từng đợt ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của Âu Dương Uyên Ngôn. Tay anh vươn đến trước mặt cô khẽ vuốt ve sau đó hướng lên trên cầm xuống một chiếc lá cây mỉm cười nhìn cô.

"Cảm ơn em, đã giúp nhiều chuyện như vậy." Thanh âm người đàn ông trầm thấp như tiếng đàn cổ khiến người ta không khỏi cảm thấy bị mê hoặc.

Cô vội vàng lấy tay che mặt anh nghiêm giọng khẽ đè nén lớn tiếng tràn ngập mùi dấm chua: "Đây đang ở địa phận của người ta, anh tỏ ra đẹp trai để làm gì chứ?"

Nam Cung Tử Hàn sững người nhìn cô sinh khí tức giận cầm tay cô giữ lại có chút bất đắc dĩ chất vấn: "Chẳng phải em bảo anh phải cười nhiều vào ư? Lại nói anh chỉ như vậy với em thôi."

Âu Dương Uyên Ngôn lúc anh một cái thật ẩn ý sau đó hé một tiếng rồi xoay mặt lầm bầm: "Xảo ngôn!"

Dù miệng nói thế nhưng mặt lại không khống chế được đỏ rạng hai bên gò má.

"Anh, Ngôn Ngôn." Nam Cung Tử Nguyệt lúc này đã đi xuống chào cả hai rồi ngồi xuống đối diện.

"Cậu gần đây thế nào? Có ổn không?" Âu Dương Uyên Ngôn ân cần hỏi.

"Nam Cung Tử Nguyệt mình chưa bảo giờ cảm thấy bản thân lại vô dụng như thế này. Chồng thì hôn mê bất tỉnh, con cũng phải nhờ người khác nuôi, có nhà mà không thể về." Thanh âm chua xót của Nam Cung Tử Nguyệt vang lên khiến Nam Cung Tử Hàn trầm mặc.

"Đừng nói như vậy, có phải là cậu muốn đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Trong lòng cô có chút đau nhói nhìn Tử Nguyệt.

Nhưng Nam Cung Tử Nguyệt chỉ lắc đầu đau lòng cười nhẹ: "Không đâu, bác sĩ nói với mình nếu tình hình không ổn, chậm nhất là một tháng nữa nếu anh ấy vẫn không tiến triển gì, thì phải rút ống thở để anh ấy thanh thản ra đi."

Nói đến những lời cuối Nam Cung Tử Nguyệt đã không còn nhịn nổi nữa bật khóc mà chuyện cô có thể làm là đưa khăn giấy cho cô ấy.

Chính vì viết bản thân đã quá may mắn không mất đi người cô yêu nên cô cũng không biết phải nói gì để an ủi Tử Nguyệt, chuyện duy nhất có thể làm là khi cô ấy khóc đó là ngồi cạnh làm chỗ dựa tinh thần mà thôi. Nếu cô vào phải tình cảnh giống Tử Nguyệt thì chắc cô sẽ điên mất chứ không chỉ đơn giản là ngồi khóc thế này thôi đâu.

Cả hai vợ chồng cô ngồi nhìn nhau rồi lại thở dài chỉ có thể chờ đến khi Tử Nguyệt khóc xong.

"Xin lỗi, em mệt quá không thể tiếp chuyện tiếp được, nhờ anh báo cha mẹ em vẫn bình an." Nam Cung Tử Nguyệt ngại ngùng lau nước mắt sau đó đứng lên rời đi, từng bước chân như muốn bỏ chạy vậy.

Sau khi Tử Nguyệt đó chưa được bao lâu, Nam Cung Tử Hàn lại cảm thấy phiền não ôm chặt Âu Dương Uyên Ngôn, cô chỉ biết ngồi cạnh vuốt tóc anh. Đến khi hai người ổn định cảm xúc ra ngoài thì đã thấy Úc Thiển Thiển đã ngồi sẵn trong xe rồi.

Úc Thiển Thiển chỉ đơn giản chở hai người đi ăn thứ gì đó sau đó lại chở hai người về khách sạn Lục gia.

Tối đó, Âu Dương Uyên Ngôn chỉ nhớ đến những lời nói của Tử Nguyệt, cô cứ trằn trọc không ngủ được nhìn sang Tử Hàn đang nhắm mắt bình yên cô lại cảm thấy bất an. Nếu mất anh thêm lần nữa chắc cô sẽ không còn là chính bản thân mất, có nhất định sẽ 'chết'!

Cô lén lút xuống giường, với lấy túi rồi kiếm thuốc là, sau đó đi ra ban công đốt một điếu thuốc, hút nhẹ một hơi rồi lại trầm ngâm những thành phố Kim Sa rực rỡ.

Thật sự rất nhớ cha mẹ, Uyên Vũ, Uyên Duy nhưng bây giờ cha mẹ lại không muốn gặp cô, Uyên Vũ ở Australia tạm thời an toàn, Uyên Duy thì chắc hận cô lắm?!

Tầm mắt cô rũ xuống lướt qua những toà nhà trọc trời, trong lòng lại rất nặng tâm sự, cô không dám nói cho Hàn Tử biết vì sợ anh lo lắng cho cô.

Hàn Tử của cô, cô biết anh đã rất mệt mỏi rồi, nếu không thể giúp gì được nhiều thì chí ít cô cũng sẽ không gây ra rắc rối cho anh.

Bất chợt điếu thuốc trong tay bị đoạt đi khiến cho cô tỉnh táo lại.

Vẻ mặt anh không có nét gì là buồn ngủ cả, anh dựa lan can cầm điếu thuốc cô đang hút dở hút tiếp rồi mỉm cười. Nụ cười tuy dịu dàng nhưng ánh mắt anh lại không như vậy, ánh mắt như bắt gian cô tại chỗ vậy.

"Anh đã nói mà em không tin, lần này bắt tại trận rồi nha." Anh cười nhạt nói.

"....." Biết ngay chẳng phải tốt đẹp gì mà! Không lẽ suốt ngày anh chỉ nghĩ đến chuyện đi bắt gian cô hút thuốc thôi sao?

Thấy Âu Dương Uyên Ngôn không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn anh khiến anh không khỏi có chút muộn phiền. Anh đem điếu thuốc dí vào gạt tàn rồi mới ngồi xuống cạnh cô, tay xoa đầu cô một cái.

"Vẫn nghĩ đến chuyện Tử Nguyệt sao?" Anh nhìn cô thanh âm từ tốn nhẹ nhàng hỏi.

Mà Âu Dương Uyên Ngôn không đáp lại anh chỉ nhẹ nhàng tựa vào người anh ừ một tiếng, thật sự bây giờ cô không có tâm trạng nói chuyện.

Giờ cô chỉ muốn tựa vào người anh cảm nhận độ ấm của anh, mùi hương đặc trưng của anh, lắng nghe thanh âm của anh, đặc biệt là được nghe nhịp tim vững chức của người đàn ông. Tay cô siết chặt thắt lưng anh không có ý buông lỏng mà anh cũng rất cưng chiều cô không bắt bẻ gì cả.

"Đừng lo Ngôn Ngôn, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em." Anh kiên định nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như đại dương nhưng lại bình yên đến lạ, anh biết giờ cô không muốn nghe gì nhiều cả nhưng vẫn không khống chế được nói như vậy.

Trái tim của Âu Dương Uyên Ngôn khẽ đập nhanh hơn vài nhịp, cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm tay siết chặt hơn.

Lúc này một cú điện thoại cắt ngang, là điện thoại của Nam Cung Tử Hàn, mà người gọi đến chính là Úc Thiển Thiển. Cô theo phản ứng cầm điện thoại lên thì điện thoại đã báo hết pin rồi, xem ra chị ấy gọi cho cô không được nên mới gọi cho anh, dù sao thì nguyên tắc của người này vẫn là để điện thoại mở 24/7 mà.

Nhưng đúng như cô dự kiến, chuyện khiến một người bình tĩnh như Úc Thiển Thiển phải sốt sáng gọi vào lúc giữa đêm khuya như vậy thì chắc chắn chuyện này không phải chuyện tốt đẹp gì.

Cô dỏng tai lên nghe lén mà anh cũng không từ chối gì hành động này cả, thậm chí còn rất vui vẻ cho cô nghe lén.

Quả nhiên...

"Có người treo cổ trong rạp hát Roland."

Âu Dương Uyên Ngôn khiếp sợ nhìn vẻ mặt trầm tĩnh như dự liệu của Nam Cung Tử Hàn, chỉ thấy anh khẽ mím môi.

"Muốn tôi giải quyết thế nào đây? Hay tạm thời đem chôn đi?" Giọng Úc Thiển Thiển lạnh lẽo đến rợn người.

Nam Cung Tử Hàn khẽ nheo mắt tâm không ngùng nhịp nhịp trên lan can rồi lại nhìn Âu Dương Uyên Ngôn lo lắng, cho cô một ánh mắt an ủi.

"Đừng động vào, có khi bên ngoài đã đơn người nào đó sắp xếp nào cảnh sát rồi, cô chạm vào đó thì chỉ có phiền phức thôi. Chụp ảnh người đó gửi sang cho tôi." Nói xong anh dập máy.

Rồi lại nhìn sang Âu Dương Uyên Ngôn dịu dàng như gió Xuân cười mỉm: "Anh đã nói là sẽ để em xem cô tư có thể làm gì đúng không? Giờ bà ta làm rồi này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.